Tâm Tư Nhỏ Bé
Coi tất thảy như lẽ thường
Cớ sao lòng này lại chẳng vậy
Đau đớn cứ bám lấy
Cô độc cứ bủa vây
Dằn lòng chẳng được rơi nước mắt
Cớ sao mà hai dòng lệ lại chảy dài
Buồn bã từ đâu mà kéo đến
Cảm giác bất lực đau đớn
Trào phúng mà bật cười lại khóc
Xót thương cho chính tâm hồn đơn côi này
Tự hỏi bản thân liệu có ổn hay không ?
Để rồi cũng chính thâm tâm an ủi chính mình
Xuân đi, Hè đến,
Thu qua rồi Đông đợi
Tâm hồn dần bị nuốt chửng
Bóng đêm dần quen thuộc
Ánh trăng lẻ loi từ đâu
Rơi vào đáy mắt cậu bé
Ngẩng đầu lên trò chuyện
Vẫn biết là ảo tưởng của bản thân
Vậy mà ánh trăng như thể khuyên người ta cứ thế mà đi lên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro