Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Chu Cẩn Đồng không thể ngăn mình run rẩy.

Phó Trì ôm cô, bàn tay to rộng khẽ vuốt, an ủi nói: "Không cần sợ hãi, tôi sẽ không làm như điều chị đang tưởng tượng."

Chu Cẩn Đồng trên lưng bị hắn chạm vào một cái, cột sống bị một trận tê dại, trên tai đều là hơi hắn nói chuyện. Lỗ tai giật giật, nghiêng đầu né tránh, Phó Trì vẫn áp sát đằng sau, lực nắm cổ tay dần lơi lòng, thuận thế eo một đường hướng lên trên, chỉ cách một lớp quần áo, đầu ngón tay như bốc hỏa.

Tư thế quá mức thân mật, Chu Cần Đồng không biết làm sao.

Tay được tự do, dùng sức đẩy người đang sát gần ra, "Phó Trì, buông ra đi. Bị phát hiện sẽ bị trảo!"

[Không dịch được "bị trảo" là bị gì hết á]

Cổ tay còn đau, không dùng được lực, nhỏ bé yếu ớt đẩy ở ngực hắn giống như cào ngứa, Phó Trì buồn cười ra tiếng, "Đồng Đồng muốn báo nguy sao, tôi có thể đưa chị điện thoại."

Không chút sợ hãi.

Chu Cẩn Đồng nhíu chặt mày, tránh người đang đến gần gò má, "Tôi liền nói cho dì Mạn Lệ."

Nghe được tên Dung Mạn Lệ, Phó Trì sửng sốt, khi Chu Cẩn Đồng cho rằng phương pháp này được, hắn bỗng nhiên cười khẽ, "Chưa nghĩ đến việc sau này ra sao, không bằng nghĩ đến hiện tại, chị chính là bị tôi không chế chạy không thoát."

Chu Cẩn Đồng luống cuống.

Cô không nhớ rõ đường đi qua, nếu chạy ra ngoài, nơi này hoang vắng có gặp được người hay không thì không biết, đừng nói bên ngoài còn đen nhánh một màu. Chu Cẩn Đồng xoay chuyển tròng mắt, bỗng nhiên nghĩ đến người đưa cô đến đây là bác Cao, Phó Trì nói sẽ để bác Cao đưa cô trở về, chắc chắn là bác Cao vẫn đang ở bên ngoài biệt thự, cô có thể kêu cứu.

Có biện pháp, Chu Cẩn Đồng ổn định tâm thần.

"Đồng Đồng có phải hay không nghĩ rằng tài xế bên ngoài có thể cứu chị?" Giọng Phó Trì trầm thấp vang lên trong ban đêm tĩnh mịch, hoàn toàn đoán trúng tâm tư cô, lại nhắc nhở có thiện ý: "Nhưng chị đừng quên, người đưa chị đến đây chính là vị bác Cao kia, chị cảm thấy ông ta sẽ trái lời tôi mà cứu chị sao?"

Chu Cẩn Đồng: "......."

Hắn đã sớm đoán được, cũng ngăn chặn đường lui.

 Hiện tại cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, biện pháp duy nhất chỉ có Phó Trì chủ động thả cô đi.

"Chị yên tâm, chỉ cần chị không chạy, ngoan ngoãn, tôi sẽ đưa chị về." Phó Trì đảm bảo.

Chu Cẩn Đồng cắn chặt môi dưới, cảm giác phía sau lưng lại thêm buộc chặt cánh tay, bèn thỏa hiệp, "Được, tôi không chạy."

Phó Trì vừa lòng mỉm cười, mắt đào hoa thâm thúy cong cong, môi mỏng hoàn mỹ nhẹ cong, "Đồng Đồng thật ngoan!"

Được Chu Cẩn Đồng bảo đảm, hắn chậm rãi buông tay, đổi lại thành nắm tay cô, đưa người rời khỏi cửa, đi về phía tầng hai. Chu Cẩn Đồng đi theo sau, thấy cửa chính Phó Tri vừa mở ra  vẫn chưa có khép lại, để lại một khe hở, chỉ cần hiện tại cô ném Phó Trì ra là có thể chạy đi.

Chu Cẩn Đồng ngừng thở, lặng lẽ nắm chặt tay.

Phó Trì cười khẽ.

Mắt thấy đang sắp đi lên cầu thang xoắn ốc, Chu Cẩn Đồng túm tay hắn mà căn, Phó Trì dừng bước chân, kêu một tiếng, kinh ngạc buông lỏng tay. Mất đi gông cùm xiềng xích, Chu Cẩn Đồng không rảnh lo cho mu bàn tay bị cô cắn chảy máu, xoay người hướng cửa trước chạy, thân hình nhỏ xinh phát ra năng lượng, ánh mắt kiên định khóa chặt cửa.

"A-----"

Cô kêu lên, da đầu bị đau đến hồng khoé mắt.

Phó Trì người cao chân dài, cánh tay nhẹ nâng lên túm chặt mái tóc dài, Chu Cẩn Đồng đang chạy về phía trước giờ bị lôi kéo đau đến kêu lên.

Lúc này cô chỉ cách cửa một bước.

Lúc trước Phó Trì còn giữ lại chút ôn hòa, mà người lại vi phạm lần thứ hai khiến mắt hắn đỏ lên, không hề thương tiếc túm chặt cánh tay cô, ném thật mạnh một phát. Chu Cẩn Đồng bị trời đất quay cuồng, ngã trên sô pha.

Còn chưa kịp phản ứng, Phó Trì đã sải bước đến bên sô pha, giam cầm trụ cô, hơi thở nam tính mãnh liệt tới gần, cất giọng: "Chị còn muốn chạy! Tôi nói sẽ đưa chị trở về, vì cái gì sao lại không nghe lời? Đồng Đồng biết không, tôi ghét nhất là người không nghe lời, lần đầu tiên tôi tha cho chị, nhưng lần thứ hai sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.

Chu Cẩn Đồng hai mắt trong suốt, đối với hắn chỉ có sợ hãi, "Cậu điên rồi sao?"

Phó Trì nghe vậy đỏ bừng mắt, cúi người xuống, cổ áo đồng phục lỏng lẻo lộ ra hoàn toàn xương quai xanh. Chu Cẩn Đồng nuốt nước bọt, hầu kết nhanh chóng lăn lộn, bị khẩn trương không dám nói tiếp. Phó Trì thật là đáng sợ, cùng với đàn em nghe lời dịu ngoan hàng ngày như hai người khác biệt, hiện tại như ác ma sa đọa.

Phó Trì ghé sát vào cổ non mịn của cô, nơi đó da như ngọc, còn nhàn nhạt mùi hương, nếm thử chắc chắn rất ngon.

Hô hấp đang phả vào, Chu Cẩn Đồng né tránh, bỗng nhiên sống lưng căng thẳng, da thịt cảm thấy bị đụng vào, mang theo độ cứng, lại cảm thấy hai mảnh mềm mại. Phó Trì, hắn muốn cắn cô! Chu Cẩn Đồng nhanh chóng giãy giụa, chân cong chuẩn bị tập kích chỗ nhược điểm của Phó Trì, chóp mũi lại ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt, từ xương quai xanh hắn tỏa ra.

Cô đánh đòn phủ đầu, cũng giống chỗ Phó Trì đang cắn, há mồm cắn ở xương quai xanh của hắn, hung hăng mà cắn. Phó Trì trố mắt, không phải vì đau, mà là vì môi cô. Thịt kề sát làn da hắn, hàm răng hãm sâu vào thịt, rõ ràng là đau đớn, hắn lại cảm thấy một trận khoái cảm.

Leng keng leng keng, chuông cửa vang lên.

Phó Trì không vui nhíu mày, vuốt ve nhẹ đầu cô, "Ngoan, đã đến giờ, chúng ta lần sau lại cắn."

Chu Cẩn Đồng cắn đến đau khóe miệng, nước mắt không tiếng động chảy ra, sợ hãi cùng khủng hoảng đã đánh bại cô, càng dùng thêm sức cắn, thể hiện đang có bao nhiêu sợ hãi. Đêm nay như cơn ác mộng, mà Phó Trì chính là thợ săn, còn cô là con mồi không sức phản kháng bị bắt lại.

Phó Trì không động, đợi người buông ra mới đứng dậy.

Bác Cao đứng ở ngoài cửa, lặng lẽ chờ, một hồi lâu cửa mới mở ra, Phó Trì lãnh đạm: "Chuyện gì?"

"Phu nhân gọi điện tới hỏi Chu tiểu thư đã về đến nhà hay chưa."

"Ông đáp như thế nào?"

"Trên đường kẹt xe."

"Tốt."

Phó Trì lại một lần nữa đóng cửa lại. Bác Cao nhìn cửa đang dần khép, lại thấy Chu Cẩn Đồng đang kinh hoảng như con nai rừng mảnh mai, yên lặng mà thở dài.

Phó Trì về đến bên sô pha, cúi đầu nhìn thấy khóe môi cô dính vết máu, đỏ bừng dụ người, lông mi ướt nhẹp nước mắt lóng lánh. Tâm hắn rung động, vẫn là luyến tiếc, ngồi xổm xuống ôn nhu trấn an: "Không có việc gì hết, mọi thứ đều đã qua, hiện tại tôi đưa chị trở về, chị có đói bụng không?"

Chu Cẩn Đồng hai mắt thất thần, tai không nghe lọt lời hắn nói, ngoảnh mặt làm ngơ. Phó Trì trầm mặc vài giây, định đem người bế lên, tay khẽ nâng, Chu Cẩn Đồng lại hồi tình, tránh hắn.

Tay Phó Trì ngừng ở không trung. Cười cười, thu tay lạ.

Tắt đèn biệt thự, khóa lại cửa chính, Phó Trì ôm Chu Cẩn Đồng lên xe. Tháng tư độ chênh lệch nhiệt đêm ngày rất lớn. Phó Trì rút đằng sau ra thảm lông, phủ trên người cô, thấy người đang buồn không muốn hé răng, lại sờ sờ xương quai xanh bị cắn, cười ra tiếng: "Xương quai xanh này phỏng chừng bị Đồng Đồng cắn đến chảy máu rồi."

Chu Cẩn Đồng không dao động.

Phó Trì nhìn chằm chằm cô nửa giây, móc từ trong túi ra đồ vật, đưa trước mắt cô, trầm thấp nói: "Chu Cẩn Đồng."

Bác Cao chú ý tính hình giao thông, ghế sau đã lâu không phát ra tiếng động, ông tò mò nhìn qua gương chiếu hậu về phía sau. Nhìn một phát là bị dọa sợ, khi lên xe Chu Cẩn Đồng đang ngồi xa Phó Trì, giờ đang dựa vào hắn, nhắm chặt hai mắt, mà Phó Trì đang nửa ôm cô, nhìn ngoài cửa cổ, đèn đường xuyên qua cửa sổ hắt lên hai người.

Phó Trì phát hiện ra ánh mắt, quay đầu hỏi, "Có việc?"

Bác Cao thu hồi tầm mắt, nói thẳng: "Tiểu thiếu gia, tôi không rõ, cậu thực sự thích Chu tiểu thư sao?"

Thích nào lại như thế này.

Phó Trì không tỏ ý kiến mà chỉ cười cười, không trả lời, càng thêm ôm chặt cô, xương quai xanh ẩn ẩn đau, mu bàn tay có dấu răng cũng đọng lại vết đỏ thẫm.

[Tác giả bị si mê xương quai xanh hay sao ấy. Mặc quần áo hơi tí là lộ xương. Mình lại ko thấy thế hấp dẫn mị lực gì lắm. Cứ viết vài câu là lại thấy xương quai xanh. Mệt mõi.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro