Chương 24
Phó Trì lạc giọng đi, cả người tự nhiên mềm như bông dựa vào người cô, tiếng hít thở mạnh phả vào bên tai. Chu Cẩn Đồng thoát khỏi trói buộc, tay bị nắm đến phát đau, lắc lắc cổ tay, cô duỗi tay ra đẩy hắn. Đẩy một phát, Phó Trì giống như không có xương, lập tức ngã xuống.
Chu Cẩn Đồng hoảng sợ, lấy chân đá đá vào đôi chân đang cuộn tròn của hắn, "Phó Trì, cậu làm sao vậy?". Sau một hồi lâu đã không nói chuyện, hiện tại mở miệng, giọng nói nghe đều đều.
Phó Trì vẫn không nhúc nhích, sắc mặt ửng hồng, trên trán tóc mái cũng có chút ẩm ướt.
Chu Cẩn Đồng cũng không rảnh quan tâm đến hành động kì dị vừa rồi của Phó Trì, cô ngồi xổm xuống đẩy đẩy hắn, đẩy vài cái mà người kia vẫn không có động tĩnh, bèn lấy tay sờ lên trán, độ ấm không giống như độ ấm bình thường của bàn tay cô.
Hắn phát sốt!
Khó trách hành vi khác thường, chắc là do sốt đến sảng rồi.
Chu Cẩn Đồng tuy tay có lực, nhưng muốn kéo người dậy vẫn phải cố hết sức. Cô chạy đến lan can hành lang, hướng về phía dưới chỗ Dung Mạn Lệ, vội vàng hô: "Dì Mạn Lệ ơi, dì mau lên đây nhìn xem, Phó Trì bị ngất rồi."
Cửa cuối hành lang bỗng bật mở, Phó Minh Lâm lao ra ngoài.
Dung Mạn Lệ với Cố Cầm Nam nghe vậy, cũng vội vàng từ dưới lầu lao lên. Dì Trương ngay lập tức gọi điện cho bác sĩ gia đình.
Trong mấy người ở đấy chỉ có Phó Minh Lâm là nam nhân, cũng là khỏe nhất. Với sự trợ giúp của Chu Cẩn Đồng, Phó Trì bị đưa lên giường. Phó Minh Lâm đỡ ở phía đầu giường, sau khi bình ổn tâm trạng thì lui về phía sau đứng một bên. Dung Mạn Lệ trên mặt cũng hiện rõ hoảng loạn, mắt đảo nhìn đến phía cửa sổ đang mở một nửa, tức giận: "Mãi mà không nghe lời, cửa sổ cứ không đóng."
[Thực ra bản convert là: cửa sổ lại không liên quan. Mà mình chả hiểu nó có nghĩa gì :D]
Cố Cầm Nam nói: "Tối qua trời mưa, không khí có chút ẩm lạnh, sợ là gió thổi nhiều, vẫn là mau mau đưa người đi bệnh viện thôi."
Dì Trương tiến vào nói: "Phu nhân, bác sĩ sẽ đến ngay ạ."
Phó Minh Lâm ngồi vào ghế ở một bên, Dung Mạn Lệ đứng ở bên cạnh, cũng không có ý tứ muốn xem xét Phó Trì. Chu Cẩn Đồng cảm thấy thật kì quái, nếu trước kia cô có điểm gì đau đầu nhức óc, Cố Cầm Nam đều là gấp đến không chịu nổi, thỉnh thoảng lại sờ sờ trán, hận không thể dính lên đầu giường cô, đâu có giống như Dung Mạn Lệ thái độ tùy ý như vậy.
Lông mi Phó Trì giật giật , mí mắt nặng nề nhấc lên, ánh mắt hắn chỉ dừng trên người Chu Cẩn Đồng một lúc, rồi nhỏ giọng nói: "Tôi muốn uống nước."
Phó Minh Lâm đến gần bảo dì Trương: "Dì đi đun chén nước mang đến đây."
Dì Trương nghe theo, đi xuống dưới lầu, rót nước xong bên ngoài có tiếng dừng xe, chắc là bác sĩ đã tới, bèn chạy nhanh ra mở cửa. Bác sĩ che ô, mang theo hộp thuốc vào nhà, cất ô đi rồi nhìn đến dì Trương hỏi: "Gấp như vậy kêu tôi tới, có phải bệnh cũ Minh Lâm lại tái phát?"
Dì Trương đáp: "Là tiểu thiếu gia."
Bác sĩ có chút ngoài ý muốn, từ khi trở thành bác sĩ gia đình cho Phó gia cũng đã gần 10 năm, phần lớn đều là đến xem bệnh cho Phó Minh Lâm, số lần đến khám cho Phó Trì cũng chỉ đếm trên lòng bàn tay. Đi theo dì Trương lên lầu, thấy trong phòng ngoài người quen thì còn vài người lạ, hơi gật đầu chào: "Phu nhân, tôi tới rồi."
"Ừ. Cậu lại đây nhìn xem." Dung Mạn Lệ nói.
Bác sĩ đến gần, Phó Minh Lâm liền đứng dậy đi sang một bên, nhường vị trí cho hắn. Phó Trì đã tỉnh, nhìn thấy bác sĩ cũng không có gì dao động, tùy ý để người ta đo nhiệt độ cơ thể, nghe mạch. Một lúc sau, bác sĩ thu tay, hướng Dung Mạn Lệ nói: "37.5 độ C, sốt nhẹ, không có vấn đề gì lớn, uống nhiều nước, đắp khăn lạnh rồi sẽ khỏe lại."
Dung Mạn Lệ hỏi: "Không cần uống thuốc sao?"
Bác sĩ đáp: "Trong tình huống bình thường không kiến nghị dùng thuộc, "Là dược thì ba phần độc", vẫn ít dùng thì hơn."
Dung Mạn Lệ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Dì Trương chờ bác sĩ kiểm tra xong mới bưng nước ấm tiến lên, đưa cho Dung Mạn Lệ. Dung Mạn Lệ hơi nhíu màu, đem cái ly ngồi vào mép giường, bác sĩ đỡ Phó Trì nửa ngồi dậy, giúp hắn tựa vào đầu giường, kéo chăn lên trên giúp hăn che ngực. Phó Trì ho khan một tiếng, giây tiếp theo, cái ly được đưa tới trước mặt hắn, không phải là đến bên miệng. Dung Mạn Lệ không có ý định giúp hắn uống.
Khóe miệng vô ý hạ xuống, Phó Trí vươn tay từ trong chăn ra cầm ly nước, cùi đầu uống. Hắn uống xong, Dung Mạn Lệ hỏi quan tâm một câu: "Thế nào?"
"Đã đỡ hơn nhiều, cảm ơn." Phó Trì đáp. Dung Mạn Lệ không nhiều lời, đem cái ly đưa cho dì Trương, rồi đột nhiên lấy tay sờ lên trán hắn, lòng bàn tay bà nóng hầm hập, nhưng cái trán Phó Trì còn nóng hơn.
"Uống nước xong ngủ một lát, đợt lát nữa bác sĩ làm khăn cho con đắp." Dung Mạn Lệ thu hồi tay lại, đối với hắn khó được ôn hòa.
Phó Trì: "Vâng."
Dung Mạn Lệ đỡ hắn nằm xuống, đắp lại chăn rồi mới đứng dậy, tiện thể nói với bác sĩ:"Minh Lâm lại ho khan, cậu đến nhìn xem."
Bác sĩ chuyển hướng đi đến Phó Minh Lâm.
Phó Trì hiện tại muốn nghỉ ngơi, bác sĩ liền đi theo Phó Minh Lâm đến phòng hắn, Dung Mạn Lệ theo sau đi ra ngoài.
Cố Cầm Nam thấy vậy, cũng không nghĩ nhiều. "Tiểu Trì à, cháu nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa dì lại đến thăm cháu." Cố Cầm Nam nói, thuận tay kéo Chu Cẩm Đồng đi.
Chu Cẩn Đồng giật mình hổi tỉnh.
"À, chị đi về đây." Cô nói. Phó Trì nghe thấy vậy, tay từ xong chăn vươn ra như muốn bắt lấy cái gì, muốn đứng dậy nhưng lại không có lực, vẻ đáng thương vô cùng nhìn cô nói: "Mọi người đều đi hết rồi, tôi ở trong phòng một mình sợ hãi, dì Cố à, để đàn chị ở lại bồi cháu một lúc đi."
Cố Cầm Nam nhìn Chu Cẩn Đồng, lại nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của Phó trì, trong lòng mềm nhũn, đáp ứng.
Chờ bà đi rồi, Phó Trì nói dì Trương "Dì mang cho đàn chị một ly sữa bò."
Dì Trương nghe lời đi ra ngoài, trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại mình hắn và Chu Cẩn Đồng. Cửa sổ cũng không đóng lại, gió lạnh nhè nhẹ thổi từ ngoài vào, cô đi vài bước đến bên bài, duỗi tay đóng cửa sổ lại.
"Đàn chị." Phó Trì kêu.
Chu Cẩn Đồng ngồi vào ghế, "Người nóng đến như vậy còn không gọi người tới, nếu chị không phát hiện thì làm sao bây giờ?"
"Ngủ một giấc thì sẽ tốt thôi." Phó Trì không để ý chút nào, cơ thể hắn trước giờ rất khỏe, thỉnh thoảng phát sốt cũng không cần uống thuốc, thường thường ngủ một giấc, ra mồ hôi là ngày hôm sau lại khỏe.
Chu Cần Đồng không đồng ý: "Sốt nhẹ mà không chữa kịp thời sẽ dễ dàng thành sốt cao, em đúng là làm loạn!!"
"Cái chính là chị xem, cũng đâu có ai quan tâm tôi, bọn họ chỉ quan tâm anh trai lại ho khan." Phó Trì chớp chớp mắt, trên mặt vẫn đỏ, môi vốn dĩ hồng thuận giờ lại dần dần trắng bệch, khô cạn, hắn liếm liếm môi, nhớ lại một màn không lâu trước đây, "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi ý thức không thanh tỉnh, nói mê sảng."
Chu Cẩn Đồng tức giận nói: "Em còn biết." Nhịn không được, nói thêm: "Nháo thành như vậy, sức cũng không nhỏ."
"Tay đau không?" Phó Trì nói, lại lấy tay từ trong chăn ra, "Đưa cho tôi, tôi giúp chị xoa xoa."
"Không cần, em cứ nằm dưỡng bệnh cho tốt đi." Chu Cần Đồng cầm tay hắn nhét lại vào chăn, nhận thấy có người sắp tiến vào, nhìn về phía cửa, thấy dì Trương bưng khay vào tới, phía trên có một ly sữa bò, nửa bình nước ấm, cộng thêm một túi chườm nước đá, "Bác sĩ nói nên uống nhiều nước ấm, túi chườm đá cũng phải đắp lên trán, vậy mới nhanh khỏi."
Trước kia khi Cố Cầm Nam sinh bệnh đều là Chu Cẩn Đồng chăm sóc, nên đối với phương diện này có chút hiểu biết, lấy túi chườm đá từ trên khay, đắp lên trên tóc mái của hắn. Sự lạnh lẽo làm cái nóng trên trán giảm đi chút, Phó Trì thoải mái nhắm mắt lại, rồi lại chậm rãi mở ra, dưới lông minh run rẩy là đôi mắt đen nhánh thuần tịnh, nốt ruồi lệ bên mắt phải cũng càng thêm hồng.
Dì Trương đem đồ vật còn lại trên bàn lui ra ngoài.
Cái ly ban đầu hắn uống nước giờ chỉ còn lại một chút nước, đã lạnh, Chu Cẩn Đồng đổi thành nước ấm, nhìn xung quanh một vòng, đi đến nhà tắm, đứng dậy bưng cái ly qua. Trong phòng tắm toàn là mùi hoa hồng, trên bồn rửa mặt bày biện đồ lung tung, phía dưới có khăn tắm màu xám nhăn nhúm.
Nhìn vào phía trong, bồn tắm sứ trắng vẫn còn đầy nước.
Cô đổ hết nước trong ly, đi ra ngoài, ánh mắt Phó Trì vẫn dính theo người cô, "Em có muốn tắm không, kêu dì Trương tới dọn sạch một chút."
"Không cần, để tôi tự đi." Phó Trì lắc đầu.
Chu Cẩn Đồng đổ nước cho hắn, có chút tò mò, thường tắm xong sẽ đều thuận tay rút nước đi, không cần thiết để nước lại trong bồn cả một đêm, khăn tắm dùng xong cũng không để trong sọt, nhìn kĩ từ phòng tắm đến đầu giường còn có mấy dấu chân nước không rõ ràng, chứng minh là mới có không bao lâu.
Đầu óc cô đột nhiên bắt được chút manh mối. "Em ngủ trong bồn tắm cả một đêm?" Chu Cần Đồng suy đoán hỏi. Phó Trì đang uống nước, dừng động tác một chút, rồi nhanh chóng thừa nhận, "Đêm qua đang tắm thì ngủ rồi, tỉnh lại đã là hơn 7h sáng."
Quả nhiên.
Ngâm một đêm nước lạnh, ra ngoài lại bị gió lạnh thổi, thân thể có tốt đến mấy cũng không chịu được. Chu Cẩn Đồng tức giận, thấy hắn không có chút quan tâm đến bản thân, nhưng lại không có lý do để phát giận, rốt cuộc thì cũng không có tư cách nào.
Phó Trì thực sự rất là kì quái, hắn có thể không sợ tay, dùng dao nhỏ tự làm mình bị thương, có thể không sợ bước lên trên cửa sổ cao, hiện tại lại thành cái dạng này, lại còn bưng ra vẻ mặt không làm sao cả. Cô mấp máy môi, nhưng cái gì cũng chưa nói, nhìn hắn uống nước xong, lại tiếp tục bảo: "Uống xong thì đi ngủ một giấc đi."
"Ừa, chị cũng uống sữa bò đi." Phò Trì chỉ vào ly sữa bò trên bàn, nói.
Chu Cẩn Đồng cũng khát, bưng ly sữa bò ấm áp lên đến miệng, thấy thơm nồng, lại còn có vị ngọt mật ong.
Phó Trì hỏi: "Thấy ngon không?"
Chu Cẩn Đồng liếm vết sữa bò còn dính trên môi, gật đầu đáp: "Ừa, khác với sữa bò thường ngày chị hay uống."
"Phải không?". Phó Trì cười cười, nhìn cô uống xong ly sữa bò, ý cười chậm rãi nối lên trong đáy mắt, hắn đem cái ly đặt trên bàn, "Uống sữa bò xong sẽ dễ cảm thấy mệt mỏi rã rời, đàn chị có muốn đi ngủ không?"
Hắn gợi ý.
Chu Cần Đồng chớp mắt, nhẹ lắc đầu, nhưng mí mắt dần nặng xuống, đóng rồi lại mở. Phó Trì thấy vậy, chống khuỷu tay xuống giường nâng nửa thân ình lên, túi nước chườm đá trên chán chảy xuống cũng không quan tâm, cánh tay vươn ra chỉ về phía sau cô, "Lần trước chị cho tôi quyển truyện cổ tích, còn chưa kịp xem, chị có thể đọc cho tôi nghe không?"
Chu Cẩn Đồng xoa xoa mắt, "Có thể."
"Ngày xửa ngày xưa có một bà phù thủy, có hai người con gái, một đứa con ruột độc ác xấu xí, một đứa con chồng mỹ lệ thiện thương, bà ta rất ghét đứa con chồng. Một ngày, có một chiếc váy xinh đẹp được mang đến, ai cũng muốn, vì thế mụ phù thủy bảo với hai đứa con gái rằng..." Chu Cẩn Đồng chậm rãi nhẹ giọng đọc truyện cổ tích.
Phó Trí nghe thực sự nghiêm túc.
Thời gian vài phút trôi đi, Chu Cẩn Đồng thấy chữ trước mắt bắt đầu nhảy lên, đầu ngày càng nặng, cuối cùng quyển truyện cũng tuột khỏi tay, cả người mềm xuống. Phó Trì đã chuẩn bị từ trước, ôm lấy cô, cười cười nhìn dáng vẻ ngủ an tĩnh, hắn ngồi dậy, trước hết đi khóa cửa lại, rồi trở lại trên giường, người cũng có chút khẩn trương.
Chăn to rộng đắp cả người Chu Cẩn Đồng, Phó Trì chỉ đắp một góc, chống cằm nhìn cô.
Ngủ đi ngủ đi, giường hắn vừa mềm lại to, một người ngủ quá trống vắng, thêm cô vào là vừa đẹp. Cùng với tiếng hít thở chậm rãi của Chu Cẩn Đồng, Phó Trì nằm xuống, khuôn mặt tuấn tú để sắt vào mặt cô, ngửi ngửi nhẹ, thấy được hương ngọt ngào thoang thoảng, là hương thơm của cô. Hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, trên giường hai người ôm nhau mà ngủ, trên bàn ly sữa bò trống trơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro