Phiên ngoại 1: Sát Mộng
Thiên Chính Nguyên năm thứ tư, thiên tử kế vị đã hơn tháng, bị yêua quấy nhiễu, đêm đêm gặp ác mộng, mất ngủ triền miên. Nhà vua liền triệu Khâm Thiên Giám phái người vào cung, Nhiên quốc sư đã về cõi tiên, Phó giam chính là Đàm Trạch phải vào cung thay thế, ròng rã ba ngày vẫn không tìm ra giải pháp.
"Bệ hạ, người đã mơ thấy cái gì?"
"Cô mơ thấy Phụ Hoàng. Hắn ngồi một mình giữa đại tuyết, bốn phía vắng lặng không người, vô cùng đau khổ, cô liền tiến lên gọi hắn, nhưng mà mỗi khi cô tiến lên một bước, Phụ Hoàng lại đi về phía trước một bước."
"Cô còn mơ thấy Thất đệ, hắn đứng trên một núi thi thể, ngực bị đâm, đôi mắt chảy ra huyết lệ, hắn nhìn ta rồi cười."
"Cô còn mơ thấy...... Mơ thấy......" Thiên Chính Đế ngồi ở trên giường, muốn nói lại thôi.
Đàm Trạch than nhẹ một tiếng: "Bệ hạ."
Thiên Chính Đế lắc lắc đầu: "Ta mơ thấy lão Lục, hắn đã trở lại, cái gì cũng không nói, nhưng đã trở lại rồi."
"Dư tâm hãy còn ở a." Thiên Chính Đế trầm mặc hồi lâu, khe khẽ thở dài.
Đàm Trạch không có nói tiếp, chỉ hỏi: "Có lẽ phải đi tìm vi thần y kia thôi?"
Trong Thu Lư.
Hoa Cẩm đeo lên cái hòm thuốc phất tay cáo biệt Mộc Xuân Phong: "Tiểu đồ đệ, ta phải đi."
Mộc Xuân Phong khẽ nhíu mày: "Nhưng mà bệ hạ phải làm thế nào bây giờ?"
"Ta là thần y của thiên hạ, không phải gia y của một mình Tiêu gia. Tên hoàng đế trước đã giữ ta lại một năm, tên hoàng đế này còn muốn giu ta lại nữa sao?" Hoa Cẩm nhún vai, "Huống chi buổi sáng ta đã qua xem qua, đó là tâm bệnh, ta trị không được."
"Vậy sư phụ có thể mang ta theo không?" Mộc Xuân Phong hỏi.
Hoa Cẩm duỗi tay vỗ vỗ bả vai Mộc Xuân Phong: "Ngươi là người thừa kế của tên nhà giàu số một Thanh Châu, về sau còn phải kế thừa gia nghiệp. Ngoan, ngươi học đã được kha khá rồi, về nhà ôn tập một năm, sang năm ta tới Thanh Châu tìm ngươi. Sau đó mỗi năm chúng ta chỉ có thể gặp nhau một lần, ta tiếp tục truyền y đạo cho ngươi."
Mộc Xuân Phong cười nói: "Tạ sư phụ."
"Y giả phải đi khắp thiên hạ, chữa bệnh cho vạn người." Hoa Cẩm xoay người nói, "Đây là lời sư phụ dạy cho ta."
Mộc Xuân Phong lắc đầu: "Sư phụ, chẳng phải ngươi là muốn đi chơi thôi sao?"
Hoa Cẩm ném ra một cây thảo dược, dừng ở trên tay Mộc Xuân Phong: "Ta đúng là muốn đi chơi. Có sao không?"
Mộc Xuân Phong tiếp nhận Căn Băng Tân thảo, bỏ vào miệng nhai nhai, có chút buồn rầu, thời điểm từ trong nhà chạy trốn ra ngoài, đã cùng lão gia tử nói là tới giúp bằng hữu làm hoàng đế, nhưng người làm hoàng đế hiện tại, lại không phải bằng hữu chân chính a.
Cửa cung, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ra.
Đàm Trạch ngồi ở bên trong xe ngựa, thần sắc ngưng trọng. Xe ngựa trở lại Khâm Thiên Giám, ba vị thiên sư ra ngoài đón, gồm hai vị lão thiên sư tiên phong đạo cốt cùng Phi Hiên nhỏ tuổi, tính trẻ con.
"Nguyên nhân là thế nào?" Một lão thiên sư hỏi.
"Hẳn là bị người hạ chú." Đàm Trạch thấp giọng nói một câu, bước nhanh về phía đại điện.
Trong sân, có một thiếu niên đang ở luyện kiếm, nhìn thấy nhóm thiên sư vội vàng trở lại đại điện rồi buông kiếm xuống, xoa xoa mồ hôi trên trán. Thiếu niên này tất nhiên chính là Lý Phàm Tùng đến từ núi Thanh Thành, hắn cười cười, quay đầu nhìn nho sinh tuổi trung niên đang nằm ở ghế trên đọc sách: "Sư phụ, mấy ngày nữa e rằng mưa gió ở Khải thành vẫn sẽ không giảm đâu."
Nho sinh kia cũng không ngẩng đầu lên, đem mộtphong thư đọc qua: "Có kẻ muốn nhân cơ hội dựng lên, tất cũng muốn nó càng ngày càng lớn."
Lý Phàm Tùng thở dài: "Thật muốn đem Phi Hiên đưa về núi Thanh Thành sớm thêm một chút rồi đi ngao du thiên hạ."
Đại điện Khâm Thiên Giám.
bốn vị thiên sư ngồi thành một vòng tròn, lần lượt là Phó Giam Chính đương nhiệm của Khâm Thiên Giám - Đàm Trạch, thiên sư Hoàng Côn Luân nay đã gần bảy mươi, thiên sư Triệu Truyền, cùng với tiểu thiên sư Phi Hiên.
"Mệnh cách của Thiên tử, kẻ nào có thể thi chú được?" Hoàng Côn Luân thấp giọng nói.
"Có lẽ là bản thân thiên tử......" Triệu Truyền cũng thấp giọng nói.
"Không thể vọng ngôn." Đàm Trạch vươn tay áo, nhẹ nhàng vung khẽ liền đem toàn bộ âm thanh trong điện đại điện cách ly với bên ngoài, "Trước mặt đương kim Thiên tử trước mặt, chuyện này không thể nói ra."
"Chú này, nếu sư huynh còn ở mới có thể giải." Hoàng Côn Luân nhíu mày nói, "Nhưng hiện tại......"
"Chúng ta có thể tra." Phi Hiên nhẹ giọng nói.
Triệu truyền cũng lắc đầu: "Tra án là việc của Đại Lý Tự, từ khi nào Khâm Thiên Giám còn muốn xen vào việc tra án?"
Đàm Trạch khẽ thở dài: "Trong một buổi tối kia, toàn bộ Đại Lý Tự cơ hồ đã chết, hiện giờ cũng chỉ còn một cái vỏ rỗng. Huống hồ sự tình này rất mơ hồ, những người đó cuối cùng hẳn cũng sẽ đẩy cho Khâm Thiên Giám chúng ta."
"Vậy ai đi tra?" Triệu Truyền cũng hỏi, đây cũng là một vấn đề rất quan trọng.
"Thiên sư, trong cung có tin tức truyền đến." Một tiểu đồng vội vàng mà chạy vào đại điện.
"Có chuyện gì?" Đàm Trạch nhíu mày.
"Hai kẻ biến mất mấy ngày nay đã nội giám tìm được rồi." Tiểu đồng nói.
Đàm Trạch sửng sốt: "Hiện đang ở nơi nào?"
"Ở tĩnh cùng cung, đã chết, thi thể đều thối rữa." Tiểu đồng trả lời.
Hoàng Côn Luân nghi hoặc nói: "Bọn hắn mới biến mất có mấy ngày, thi thể làm sao có thể thối rữa?"
"Không biết, nghe nói nhìn qua tựa như đã chết được hơn mười ngày. Người trong cung truyền cho chúng ta lập tức tiến cung." Tiểu đồng lắc đầu nói.
"Người đã chết vẫn còn muốn chúng ta quản, dù Đại Lý Tự đã không còn Thẩm Hi Đoạt, cũng không thể vô năng như vậy!" Hoàng Côn Luân cả giận nói.
"Thôi." Đàm Trạch đứng dậy nhanh chóng bước ra ngoài.
"Phó Giam Chính, người trong cung truyền gọi cũng không phải là ngươi......" Tiểu đồng vội vàng nói.
Đàm Trạch nghi hoặc nói: "Vậy là ai?"
Tiểu đồng nhìn thoáng qua tiểu thiên sư trong góc còn nhỏ hơn mình vài tuổi : "Người được truyền chính là tiểu thiên sư Phi Hiên cùng...... Thanh Thành sơn Lý Phàm Tùng."
Phi Hiên cả kinh: "Ta á?"
"Nghe nói là do đích thân bệ hạ truyền chỉ." Tiểu đồng bổ sung.
Trong viện, Lý Phàm Tùng lấy thư trong tay Nho sinh qua: "Sư phụ, ngươi nói chuyện này làm thế nào lại có thể đến phiên ta?"
"Một đạo một kiếm, vụ phá án ở hoàng thành này, thật có ý tứ." Nho sinh kia không phải ai khác ngoài thiên hạ Nho kiếm tiên nổi tiếng Tạ Tuyên, hắn ngáp một cái, "Nếu phá được án này, Hoàng đế biết đâu có thể cho các ngươi một khối ngự tứ bảng hiệu."
Lý Phàm Tùng có chút ảo não: "Nhưng mà việc này, vì cái gì lại đến phiên ta? Ta chưa từng tiếp xúc với vị Bạch vương này, cũng không phải quan sai, mà chính là một khách nhân của Khâm Thiên Giám."
"Không phải Bạch vương, là Thiên Chính Đế." Tạ Tuyên cười nói, "Hắn sở dĩ cho truyền ngươi, đơn giản là, ngươi cùng Phi Hiên, là bằng hữu của người kia."
Lý Phàm Tùng sửng sốt.
Vĩnh An vương, Tiêu Sắt?
"Tiểu sư thúc, chúng ta đi thôi." Phi Hiên đi tới bên cạnh Lý Phàm Tùng.
Lý Phàm Tùng thở dài: "Phi Hiên, ta rốt cuộc cũng rõ tại sao sư phụ nhất định phải làm cho chúng ta đi qua Khải thành. Nhất định là muốn trả thù chúng ta!"
Phi Hiên lắc đầu: "Tiểu sư thúc, còn không mau đứng lên mà lại ngồi đây ủ rũ nói nhảm?"
"Làm việc cho Thiên tử, làm tốt cũng không được trả công, mà thất bại lại chắc chắn phải chôn cùng hắn, ngươi biết nếu chúng ta không làm tốt việc này rồi sẽ như thế nào không?" Lý Phàm Tùng hỏi.
Phi Hiên suy nghĩ một chút, đáp: "Bị đuổi khỏi Thiên Khải Thành."
Lý Phàm Tùng nhấc kiếm, khẽ chỉ một về phương xa: "Núi Thanh Thành, Mãn Môn, trảm!"
Lúc này, trên một nóc nhà nào đó ở Thiên Khải Thành, một kiếm khách hồng y vừa cắn quả táo vừa nhìn tòa thành trì này, đánh một cái ngáp thật dài.
Hehe, cái phiên ngoại này mới thật sự mang mùi đam mỹ.
Một chương của nó ngấn hơn một chương của chính văn thật nhiều .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro