Chương 3: Ta không có tiền
Vô Tâm lại một phen kéo tay Lôi Vô Kiệt qua, mũi chân hơi nhún một chút, sau đó lao đi, lên xuống mấy cái mà rơi xuống bờ sông, hắn ngón tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai Lôi Vô Kiệt, phía sau lưng điểm vài cái, nói: “Thí chủ bị chân khí của tử y hầu gây thương tích, lúc này mà nói chân khí vẫn như cũ tán loạn trong cơ thể thí chủ, thí chủ nếu không vận công thì không sao, nếu vận công, hai đạo chân khí bên trong tương xung, thương thế tất càng thêm nghiêm trọng. Tiểu tăng sẽ dùng thuật Lưu Chuyển bức chân khí kia ra.”
Dứt lời, Vô Tâm bắt lấy bả vai Lôi Vô Kiệt, nhảy lên đạp sóng nước hướng ra chỗ sâu trên sông.
Lôi Vô Kiệt sợ tới mức kinh hô lên: “Ta…… Ta không biết bơi!”
Tiêu Sắt nhíu mày, thấp giọng kinh hô: “Trên đời…… Thực sự có thần kỳ khinh công?”
Chỉ thấy Vô Tâm bắt lấy Lôi Vô Kiệt ở trên sông đạp lãng mà đi, như giẫm trên mặt đất. Cho đến lúc đi đến giữa sông ương, hắn bỗng nhiên dừng lại, hai mắt nhắm nghiền, tăng bào màu trắng ở trong gió bay bổng. Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy thân thể lung lay sắp đổ, phảng phất tùy lúc đều sẽ rơi vào giữa sông. Nhưng đột nhiên, hắn cảm giác một cổ chân khí chưa từng có từ bàn tay trung truyền vào thân thể hắn, nhiệt khí vốn có trong lòng nháy mắt an tĩnh xuống, hắn yên lặng mà nhắm mắt lại, nghe thanh âm của gió và sóng nước, cảm giác trong lòng sáng trong, có một loại cảm giác an bình xưa nay chưa từng có.
Mà Tiêu Sắt ở bờ sống nhìn càng thấy kinh hãi, bởi vì giờ phút này Vô Tâm đã thu hồi tay trên vai Lôi Vô Kiệt, vậy mà Lôi Vô Kiệt lại hồn nhiên không biết, nhắm hai mắt vững vàng đứng ở trên sông.
Vô Tâm trong thần sắc cũng biểu lộ vài phần kinh ngạc, hắn nhẹ giọng nói: “Lão hòa thượng từng nói thế gian có người tâm có Linh Lung, có thể tương hòa với thiên nhiên, thì ra thật sự không có gạt ta.”
Hắn đột nhiên vung lên tay áo, chỉ thấy nước sông xung quanh hai người chậm rãi tiếp tục xoay tròn lên, hình thành một lốc xoáy thật lớn, Lôi Vô Kiệt hai mắt vẫn như cũ nhắm chặt, trên trán mồ hôi đã chảy không ngừng, Vô Tâm hơi hơi mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng ở giữa trán hắn điểm lên, nhẹ giọng thì thầm: “Phá!”
Chỉ thấy một đạo mây tím theo ngón tay Vô Tâm tỏa ra, Vô Tâm đột nhiên hướng bên trái vung lên, đánh ra một cột nước thật lớn, cột nước kia ngay sau đó trút xuống. Vô Tâm bắt lấy bả vai Lôi Vô Kiệt, lần thứ hai nhanh chóng đạp hà lãng phiêu trở về bờ, hắn đem Lôi Vô Kiệt đẩy về Tiêu Sắt, đắc ý vung trường bào: “Công thành!”
Lôi Vô Kiệt cũng mở mắt, thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nào?” Tiêu Sắt hỏi hắn.
Lôi Vô Kiệt xoa xoa mồ hôi trên trán, nghĩ nghĩ nói: “Có một loại cảm giác…… thoải mái không nói được.”
Tiêu Sắt đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngươi vì sao muốn giúp chúng ta?”
Vô Tâm duỗi tay muốn chạm vào bả vai Tiêu Sắt, lại bị hắn nghiêng người né tránh, đành phải lại xoay người vỗ vỗ Lôi Vô Kiệt còn sững sờ: “Tiểu tăng không phải vừa mới nói sao. Tiểu tăng phải đến một nơi, muốn hai vị cùng đồng hành, chữa thương là chuyện nhỏ, không tốn sức gì.”
Tiêu Sắt lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn: “Vị đại sư này, ngươi võ công cao cường như vậy, đi chỗ nào không có hai người thì không thể? Hơn nữa, ngươi là người Tuyết Nguyệt Thành muốn giải đến Cửu Long tự, vị bên người ta chính là đệ tử Tuyết Nguyệt Thành, ngươi muốn chúng ta giúp ngươi chạy trốn sao?”
Vô Tâm mặt đầy chính khí nói: “Tiểu tăng cả gan hỏi hai vị thí chủ, ở bên ngoài khách điếm, nếu không phải tiểu tăng dùng Tâm Ma Dẫn, thì đám hắc y nhân kia sớm đã lấy tính mạng hai vị, ở trong khách điếm, nếu không phải tiểu tăng trợ Đường thí chủ thi triển thuật pháp Hoa Vạn Thụ, thì sao có thể ngăn cản Bạch Phát Tiên và tử y hầu? Tiểu tăng cứu hai vị thí chủ hai lần, hiện tại chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, không thể đáp ứng sao?”
Vô Tâm lắc đầu than nhẹ, mặt biểu tình đầy tiếc nuối, “Thật là khiến tiểu tăng tan nát cõi lòng.”
Tiêu Sắt cười lạnh: “Hòa thượng thi ân cũng cần báo đáp sao?”
Lôi Vô Kiệt vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng: “Ta cùng ngươi đi!”
Vô Tâm quay đầu, rất có thú vị mà nhìn hắn.
Tiêu Sắt bất đắc dĩ mà nhún vai: “Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy.”
Lôi Vô Kiệt nói một cách trịnh trọng và tự tin: “Ngươi đã cứu mạng chúng ta hai lần, ta liền giúp ngươi lúc này. Nhưng chờ đến lúc ngươi tâm nguyện hoàn thành, ta sẽ đem ngươi bắt trở về.”
Vô Tâm sửng sốt một chút, ngay sau đó ngửa mặt lên trời cười dài, hắn cúi đầu, trong mắt hiện lên một đạo quang mang yêu dã, Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt trong lòng rùng mình, nhưng Lôi Vô Kiệt nháy mắt liền khôi phục bình thường.
Vô Tâm gật đầu: “Được, đến lúc đó ta liền chờ ngươi tới bắt. Chỉ cần ngươi có năng lực này!”
“Nếu hai vị đã đáp ứng cùng ta đồng hành, vậy thì chúng ta là đồng bạn(*). Cho nên vẫn là lấy tên gọi đi, không biết hai vị tên là gì?”
(*) Bạn đồng hành
Lôi Vô Kiệt đáp: “Ta tên Lôi Vô Kiệt.”
Tiêu Sắt cũng lười biếng mà trả lời: “Tiêu Sắt.”
Vô Tâm cười nói: “Đều là tên hay.”
Tiêu Sắt liếc mắt xem hắn: “Cho nên ngươi rốt cuộc vì cái gì nhất định muốn chúng ta cùng ngươi đồng hành, ngươi thần thông như vậy, Trung Nguyên đại địa không nói, Tây Vực ba mươi hai Phật quốc nho nhỏ, còn có nơi nào ngươi đi không được?”
Tăng bào màu trắng run lên, Vô Tâm ngửa đầu, thanh âm vang dội, rành mạch nói một câu: “Bởi vì ta không có tiền. Ra ngoài cửa, đặc biệt hiện giờ thân ở dị quốc, không có tiền chính là một bước khó đi a.”
Vô Tâm đứng ở bờ sông nhìn ra xa có tám phần tiên khí, cười nhạt không nói có chín phần yêu mị, triển lộ thần thông có thập phần khí phách, nhưng một câu “Ta không có tiền” lại có mười một phân thản nhiên và hoàn toàn vô lại!
Lôi Vô Kiệt lại nhịn không được mà cười ha hả, một bên cười một bên chỉ Tiêu Sắt: “Ha ha ha ha, hòa thượng ngươi tìm đúng người đấy, một phòng bao nhiêu người, thật sự chỉ có hắn là có tiền!”
Tiêu Sắt sắc mặt cực kỳ khó coi, đang muốn cãi lại, lại thấy Vô Tâm bỗng nhiên một bên thân ngăn ở hắn trước mặt.
Tiêu Sắt trợn mắt giận nhìn: “Vậy thì sao? Nếu ta không đưa tiền, ngươi muốn cướp phải không?”
Vô Tâm nói: “Ây, ta sao có thể làm như vậy được chứ.”
Lúc này, Lôi Vô Kiệt như chợt nhớ đến điều gì đó, lên tiếng hỏi: “À đúng rồi, vừa nãy ta nghe ngươi nói cái gì mà tiểu sư muội, là ai vậy?”
Vô Tâm cười nhẹ, đáp: “Tiểu sư muội chính là tiểu sư muội. Năm đó lão hoà thượng không chỉ nhận nuôi ta, còn có cả một tiểu nữ hài nhỏ hơn ta một tuổi nữa. Nói mới nhớ, tính cách của muội ấy cũng có vài phần giống ngươi (chỉ Lôi Vô Kiệt), ngốc nghếch đáng yêu.”
Tiêu Sắt hơi nhướng mày, từ lúc chui ra từ quan tài vàng, đây là lần đầu tiên tên này cười một cách chân thật như vậy, có thể khiến hắn lộ ra nụ cười này....vị tiểu sư muội đó đúng là rất đặc biệt a: “Có chút không tin được.....nếu đã cùng với ngươi lớn lên từ nhỏ mà có thể dùng hai từ "ngốc nghếch" để hình dung sao....?”
Nét mặt Vô Tâm có chút thay đổi, nói: “Nói thật thì ta cũng không chắc lắm, tính cách của muội ấy có chút thất thường, thậm chí đôi khi cũng rất giảo hoạt. Chỉ là.....”
Ánh mắt của hắn có chút xa xôi, như đang nhớ về chuyện gì đó: “Thật sự là...rất ngốc.”
.........
Hôm sau.
Mặt trời dần dần lặn xuống phía Đông, giữa khu vực đồng không mông quạnh vắng vẻ, Lôi Vô Kiệt vừa đi vừa càm ràm Tiêu Sắt ki bo hẹp hòi, không chịu chi tiền thuê phòng trọ.
Đúng lúc này, một tràng tiếng vó ngựa ồn ào vang lên. Phía trước hơn ba trăm bước, có một đoàn người ngựa đang tiến đến, dẫn đầu là một người trong tay cầm một bộ cung tiễn, những người khác trên tay cũng đều cầm đao hoặc nhiều loại vũ khí khác.... nói chung là khá đa dạng.
Vô Tâm bỗng nhiên nhớ tới một cái tên: “Trường cung truy dực.”
Tiêu Sắt nhíu mày: “Bách quỷ dạ hành.”
Lôi Vô Kiệt không rõ nội tình, hỏi: “Trường cung truy dực, bách quỷ dạ hành? Là cái gì, nghe giống như là nhân vật khó lường. Nhưng ta từ trước tới nay đều chưa có nghe nói tới.”
Tiêu Sắt đáp: “Đó là đương nhiên, chuyện ngươi nghe đều là việc anh hùng, nhưng "Trường cung truy dực, bách quỷ dạ hành" này, vừa không phải chuyện anh hùng ngươi nghe, cũng không phải ma đầu gì đó.”
Lôi Vô Kiệt hỏi: “Vậy đó là cái gì?”
Tiêu Sắt đáp: “Đạo tặc, hay nói.....chính là thổ phỉ."
Tiêu Sắt lại nhìn quanh một chút, những bóng dáng màu đen đã bắt đầu hành động: “Hòa thượng ngươi rốt cuộc là người như nào? Ta có cảm giác người tốt, người xấu, hòa thượng, đạo tặc, đều đối với ngươi rất có hứng thú?”
Lôi Vô Kiệt khó hiểu: “Đạo tặc không phải tới đoạt tài vật, cướp tiền sao?”
Tiêu Sắt liếc mắt nhìn Lôi Vô Kiệt, nói: “Những người này chính là đạo tặc lớn nhất Tây Vực, muốn cướp ít nhất cũng đến là eo triền bạc triệu, mấy trăm hộ vệ bên người thương gia giàu có. Chúng ta chỉ ba người, hai kẻ nghèo kiết xác, nếu không phải một thân hòa thượng chứa bí truyền võ học, bọn chúng đến đoạt chúng ta cái gì?”
Lôi Vô Kiệt lại dường như không biết nguy hiểm đang kề cận trước mặt, hứng thú bừng bừng lao lên tấn công. Vô Tâm cùng với Tiêu Sắt ở phía sau bốn mắt nhìn nhau một hồi, ngay tại lúc Lôi Vô Kiệt dần rơi vào thế hạ phong rồi bị xích sắt trói chặt, vậy mà lại.... xoay người chạy mất!
Tối hôm đó, ở trong phòng giam, Lôi Vô Kiệt lại gặp được một người "bạn tù" phòng bên, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, à không, nói đúng hơn là một mình Lôi Vô Kiệt kể về lai lịch xuất thân cùng hành trình và lý do mình lại bị bắt. Hắn thậm chí còn không biết tên đối phương là gì, vậy mà lại khai sạch tất cả rồi. Chỉ là Lôi Vô Kiệt không biết, người mà hắn đang nói chuyện này, chính là "khách quý" của thủ lĩnh "Trường cung truy dực, bách quỷ dạ hành".
Đồng thời, lúc này ở một góc tối nào đó, hai thân ảnh rất không phù hợp với hoàn cảnh đứng đấy. Tiêu Sắt, trên người mặc áo lông đắt tiền, nửa ngồi nửa tựa vào một đống đồ gì đó xếp chồng lên nhau ở sau lưng mình, khuôn mặt tuấn mỹ toát lên vẻ lười biếng. Vô Tâm, một thân bạch bào nghiêm chỉnh, khuôn mặt tuấn tú tà mị nở nụ cười yêu dã.
Hai người bọn họ đột nhập vào sào huyệt của đám đạo tắc này, lý do đương nhiên là để cứu Lôi Vô Kiệt. Chỉ là.... lý do vì sao lúc chiều Vô Tâm lại để cho đám người đó bât Lôi Vô Kiệt đi, thật khiến người khác không khỏi nghi ngờ. Đặc biệt là ông chủ quán trọ "tâm tư thâm sâu" Tiêu Sắt.
__________________________________________
“Đường đại ca, chúng ta thật sự phải tới thành Tuyết Nguyệt sao? Không thể trực tiếp đi đến Đại Phạn Âm Tự à?”
Trời nhá nhem tối, chiếc xe ngựa vẫn đều đều lăn bánh trên con đường vắng. Bởi vì An Nhiên cần thời gian để ổn định nội lực sau khi đề thăng tu vi, ba người Đường Liên, Vô Thiền và An Nhiên liền chỉ có thể đi xe ngựa. Lúc này nàng một mình ngồi bên trong xe ngựa, cất tiếng hỏi Đường Liên đang ngồi chỗ phu xe bên ngoài.
Đường Liên đáp: “Chuyện này tương đối hệ trọng, ta trước phải trở về thành Tuyết Nguyệt báo cáo với tam sư tôn cái đã....”
Vô Thiền ngồi bên cạnh đang điều khiển xe ngựa, nói: “Sư muội, cưỡng ép tăng tốc đề thăng cảnh giới khiến tu vi của muội không được ổn định, hiện tại muội cứ chuyên tâm vào việc ổn định năng lượng trong cơ thể đi đã. Về phần Vô Tâm sư đệ, đệ ấy sẽ không sao đâu, muội không cần lo lắng.”
Nàng gật đầu, ngồi xếp bằng co lại một góc trên ghế ngồi xe ngựa, tiến vào trạng thái tĩnh tu. Thực ra cũng không phải nàng lo lắng cho Vô Tâm, thực lực của huynh ấy nàng hiểu rõ, chỉ là vẫn có chút tiếc nuối.... không thể xem cận cảnh cp Tâm Sắt của nàng ở bên nhau nha..…
__________________________________________
Vài ngày sau...…
Tiêu Sắt lười biếng ở ven đường tìm đại một chỗ đặt mông ngồi xuống, bộ dáng không thèm tính toán nói: “Hòa thượng, ngươi muốn đi chỗ nào, không có tiền cũng không sao, Tiêu Sắt ta có thể cho ngươi mượn. Chỉ cần ngươi khi nào xong việc trả gấp bội là được rồi. Đương nhiên, nếu không có tiền, ta ủy khuất một chút, bí tích cũng có thể trả bù. Nhưng mà, nếu ngươi không biết đường đi, bọn ta cũng không có biện pháp giúp. Nếu hai người bọn ta biết đường, sẽ không gặp phải ngươi.”
Lôi Vô Kiệt cũng bất đắc dĩ mà gãi gãi đầu: “Đánh nhau ta còn có thể, còn đường thật sự không được đâu.”
Nếu không phải do không biết đường, hắn cũng sẽ chẳng chạy đến quán trọ nhỏ của Tiêu Sắt tránh tuyết, cũng sẽ không liên tục đi nhầm đường hai lần vẫn không tới được Tuyết Nguyệt thành.
Vô Tâm ngược không hề hấp tấp, nói: “Không sao, ta đi hỏi đường một chút là được.”
Dứt lời liền chặn một người đang đi trên đường mở miệng hỏi, “Thí chủ, xin hỏi......”
Lại thấy người nọ hoảng loạn mà vẫy tay, vừa lắc đầu vừa bỏ đi.
Tiêu Sắt bày vẻ mặt khinh thường nói: “Tây Vực có ba mươi hai Phật quốc, bất đồng ngôn ngữ đại khái cũng có bảy tám loại, ngươi cố tình nói tiếng Trung Nguyên phổ thông, người biết nói đã ít lại càng ít.”
Vô Tâm vò đầu: “Vậy...... như thế nào cho phải....?”
Dư quang nơi khoé mắt bỗng nhiên thấy bên cạnh quán rượu xuất hiện một hòa thượng, liền nói: “Ta muốn tới Đại Phạn âm tự, đi theo hòa thượng này là được rồi.”
Tiêu Sắt không khỏi khinh thường hừ một tiếng: “Vu Điền là Đại Phật quốc, cứ trăm bước liền có một ngôi chùa miếu, đi theo hòa thượng là có thể đến Đại Phạn âm tự sao?”
Mặc dù ngoài miệng khinh thường nhưng hắn cũng đứng lên. Người bình thường sẽ không nói tiếng phổ thông, dù sao phần lớn trong chùa miếu vẫn sẽ có một vài hòa thượng nói được, nhờ bọn họ hỗ trợ một chút chỉ đường tới Đại Phạn Âm tự, cũng không phải không được.
Hòa thượng này thuần thục mà cầm lấy một vò rượu, ngửa đầu uống một hớp lớn, khiến Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Hòa thượng này không chỉ uống rượu, hơn nữa còn...... rất phóng khoáng!
Tiêu Sắt tấm tắc lắc đầu: “Một vò rượu này, ở Tuyết Lạc sơn trang của ta, giá trị ba lượng bạc.”
Nói xong quay đầu nhìn về phía Vô Tâm, lại thấy Vô Tâm nhíu mày, nhìn hòa thượng kia bằng ánh mắt có vài phần kỳ quái, hoàn toàn không giống hắn mọi khi.
Tiêu Sắt liền hỏi hắn: “Sao thế?”
Vô Tâm không nói gì, đạp một bước nhảy lên, duỗi tay muốn kéo bả vai hòa thượng uống rượu. Nhưng hòa thượng kia tựa hồ đã nhận ra, xách vò rượu, nháy mắt đã nhảy thân lên nóc nhà, chỉ là có chút thất tha thất thểu muốn té rớt xuống dưới.
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc cảm thán nói: “Cao thủ!”
Hắn nghĩ thầm một chuyến ra giang hồ này thật không uổng công, cảm giác cao thủ trên giang hồ dường như ở khắp nơi, trên đường tùy tiện kéo một hòa thượng uống rượu cũng có thể có thân pháp như vậy.
Vô Tâm cũng một bước đuổi lên, hòa thượng kia cầm theo vò rượu ở trên nóc nhà chạy như bay, hắn chạy trốn nhìn khá khó coi, lung lay, như là lúc nào cũng có thể từ trên nóc nhà ngã xuống, nhưng thân ảnh rất mực nhẹ nhàng, cơ hồ Đằng Không Đạp Bộ của Vô Tâm luôn kém hắn vài bước, như thế nào cũng đuổi không kịp.
Tiêu Sắt quay sang nói với Lôi Vô Kiệt còn đang phát ngốc bên cạnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chúng ta mau đuổi theo thôi!”
Hòa thượng cầm theo vò rượu kia đã ném vò rượu trên tay đi, thả người nhảy vào trong một cái sân phía trước. Vô Tâm tiếp lây vò rượu, dừng lại, nhẹ nhàng thả nó xuống, cúi người nhìn phía dưới, suy tư.
Tiêu Sắt đuổi tới, hoang mang hỏi: “Sao không đuổi nữa?”
Ngay sau đó nhìn theo ánh mắt Vô Tâm nhìn xuống, không khỏi mà tán thưởng: “Hòa thượng ngươi thật có mắt nhìn, một phát đã tìm tới nơi rồi.”
Phía dưới là một chùa miếu quy mô không nhỏ, trên bảng hiệu cửa miếu viết rành mạch bốn chữ -- Đại Phạn Âm tự.
Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm đang ngẩn người, hỏi: “Nếu đã tới rồi, sao còn không đi vào?”
Vô Tâm sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần, một lần nữa trở về phong độ nhẹ nhàng, một thân tà khí hòa thượng, cười nói: “Phải rồi! Vào thôi!”
Nói xong tay áo vung lên, nhảy thân một cái rơi vào trong chùa chiền. Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt cũng tự nhiên đi theo.
Ba người sau khi đáp xuống đất phát hiện chùa miếu này so với tưởng tượng cực kì không giống, chính giữa đình viện đặt một cỗ kiệu hoa lệ, bên cạnh cỗ kiệu còn có bốn tên đại hán khôi vĩ cường tráng cùng hai thiếu niên tuấn tú, vừa nhìn đã thấy khí phái đại môn thế gia Trung Nguyên. Mà hòa thượng râu dài say rượu đã đứng ở cửa đại điện, tinh thần phấn chấn, trong tay nắm một thanh đao, khí thế bất phàm. Hai bên đối diện nhau, tựa hồ ai cũng không dám bước về phía trước một bước.
Tiêu Sắt trong giọng nói cơ hồ để lộ ra tuyệt vọng: “Ta nói này Vô Tâm hòa thượng, sao đi theo ngươi tới đâu, cũng có thể gặp được nhiều nhất đẳng cao thủ như vậy? Hơn nữa đều có ý muốn đánh nhau?”
Lôi Vô Kiệt nhìn những người trong viện, hứng thú bừng bừng lặp lại một lần câu nói của Tiêu Sắt: “Nhất đẳng cao thủ? Đánh nhau?”
Tiêu Sắt vỗ trán: “Lôi môn tốt xấu thế nào cũng là giang hồ đại thế gia, sao lại dưỡng ra cái tên ngu như ngươi……”
Người trong kiệu đưa lưng về phía bọn họ, nghe được tiếng có người đang nói chuyện, lại nhìn không thấy bọn họ, liền ra tiếng dò hỏi: “Ai!?”
Ba người vốn đang núp trên mái nhà, Tiêu Sắt liền kéo Lôi Vô Kiệt cúi xuống. Ngược lại Vô Tâm có vẻ bình thản, cười chỉnh lại ống tay áo, không giống một hòa thượng ăn chay niệm Phật, mà giống như là một ca kĩ chuẩn bị hoá trang lên sân khấu: “Làm phiền Chưởng Hương đại giám đường xa ngàn dặm tới tìm tiểu hòa thượng ta, thật là vinh hạnh!”
Hai gã võ tăng hộ chùa nghe vậy kinh hãi, đồng thời nhìn về phía phương trượng, nhưng Lão hòa thượng vẫn như cũ ở đó lắc đầu. Hòa thượng râu dài cũng không kinh ngạc, chỉ là ngơ ngác mà nhìn Vô Tâm.
Tiêu Sắt nhíu mày: “Quả nhiên là hắn……”
Lôi Vô Kiệt ngơ ngác hỏi: “Chưởng Hương đại giám là ai?”
Tiêu Sắt nói: “Bắc Ly hoàng đế mỗi năm vào lúc hiến tế, phía sau đều sẽ có bốn vị thái giám, trong đó một vị cầm Trấn Quốc bảo kiếm, một vị cầm Truyền Quốc ngọc tỷ, một vị cầm trong tay Luật Pháp điển tịch, cuối cùng một vị giữ Thanh Hoa lư hương. Bốn vị đại giám cùng với thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế cùng lớn lên, hợp xưng ngũ đại giám.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Chưởng Kiếm thái giám phụ trách hoàng cung thủ vệ, Chưởng Ấn thái giám hiệp trợ xử lý công văn, Chưởng Sách thái giám phụ trách giám thị Tàng Thư Lâu điển tịch, còn Chưởng Hương thái giám là do triều đại mới lập ra, phụ trách giám thị hoàng gia tự. Mỗi người đều nắm quyền lực rất lớn, hơn nữa đều là nhất đẳng trong các cao thủ.”
Lôi Vô Kiệt hiếm khi chân thành tha thiết mà gọi một tiếng Tiêu huynh: “Kiến thức của Tiêu huynh thật là rộng a!”
Tiêu Sắt bộ dạng bình thản đáp, nhưng trong lời nói toát ra vài phần đắc ý: “Ta là ông chủ của Tuyết Lạc sơn trang, chuyện giang hồ vụn vặt, miếu đường gác cao, không có gì mà ta không biết.”
Lôi Vô Kiệt hỏi: “Vậy ngươi nói người bên cạnh hoàng đế, xa như vậy chạy tới đây làm cái gì?”
Tiêu Sắt đáp: “Chưởng Hương thái giám trên danh nghĩa chỉ là giám thị hoàng gia tự, là chủ quản Phật giáo, vị trí Đạo giáo sự vụ Hồng Lư Tự bỏ không nhiều năm, mấy năm nay vẫn luôn là hắn kiêm nhiệm thay, thiên hạ tự, đều do hắn giám thị. Chỉ là không nghĩ tới hòa thượng này lại quan trọng như vậy, khiến Chưởng Hương thái giám chẳng ngại đường xa ngàn dặm lao tới bắt hắn. Xem ra thân phận của hắn tuyệt không đơn giản chỉ là đệ tử Vong Ưu.”
Trong lúc Tiêu Sắt nói chuyện với Lôi Vô Kiệt, người trong cỗ kiệu rốt cuộc cũng có động tĩnh. Mặc dù đối mặt với thời điểm một đao uy thế vô thượng của hòa thượng râu dài kia, người trong kiệu cũng không có động, chỉ là nghe được Vô Tâm nói, hắn rốt cuộc có động tĩnh. Hắn vừa động, đại hán đứng ở bên phải kiệu cũng động thân, hắn lập tức phủ phục trên mặt đất, gồng lưng bên cạnh cửa kiệu, người trong kiệu đi một đôi hài màu tím, dẫm lên lưng tráng hán từ kiệu bước xuống.
Tiêu Sắt lạnh lùng mà hừ một tiếng.
“Ngươi hừ cái gì……”
Lôi Vô Kiệt liếc mắt nhìn người trong kiệu kia một cái, lại tức khắc sáng tỏ. Tiêu Sắt bất kể là so đo cái gì đều không muốn thua, đặc biệt là không muốn thua nhan sắc. Nhưng người trong kiệu này, lại đẹp quá đáng!
Mặt như quan ngọc, phong độ trác tuyệt, một đôi đơn phượng nhãn mang theo vũ mị không nói nên lời, tuy rằng tóc đã hai mảnh hoa râm làm lộ tuổi tác của hắn, nhưng lại tăng thêm vài phần tiên khí. Hắn một tay cầm chuỗi Phật châu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà ve từng hạt, một tay đỡ trường kiếm bên hông, như có như không chuẩn bị rút kiếm.
Vô Tâm chắp tay trước ngực, hơi hơi cúi đầu hành lễ: “Đại giám.”
Người nọ nhẹ nhàng cười nói, thâm sâu kín đáo chỉ lên trời: “Đừng gọi ta đại giám, đại giám chỉ có vị trong cung kia mới được gọi.”
Vô Tâm thay đổi xưng hô, như cũ cung kính: “Cẩn Tiên công công.”
Nhưng Cẩn Tiên công công lại vẫn như cũ, cười lắc đầu: “Ngươi cung kính như vậy, ta lại thấy quen. Bạch y tà tăng năm ấy cùng ta uống rượu nói cười đi đâu rồi?”
Uống rượu nói cười? Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt liếc mắt nhìn nhau một cái, khó trách Vô Tâm vừa nhìn thấy hòa thượng say rượu kia liền nhanh chóng đuổi theo, hoá ra là gặp đồng đạo.
Vô Tâm cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Khi đó là ngươi tới tìm ta để uống rượu, lần này ngươi tới chính là muốn bắt ta. Không giống nhau.”
Cẩn Tiên công công đi từng bước tiến về phía trước, nói: “Mệnh lệnh của người trong cung kia, ta không thể không nghe, nhưng bảo toàn tính mạng của ngươi, ta vẫn làm được.”
Vô Tâm bỗng nhiên nói: “Đi đến đấy được rồi.”
Cẩn Tiên công công dừng bước, rất có hứng thú nhìn Vô Tâm.
Vô Tâm nói: “Dọc đường đi Tuyết Nguyệt thành, Cửu Long tự, Hồng Lư Tự thậm chí Thiên Ngoại Thiên đều tới tìm ta, bọn họ mỗi một người đều nói sẽ không giết ta. Cho nên điều kiện này của ngươi nghe cũng không đặc biệt.”
Cẩn Tiên công công thần sắc hơi động: “Người của Thiên Ngoại Thiên từng gặp ngươi?”
Vô Tâm nhàn nhạt nói: “Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu. Đều là người quen.”
Cẩn Tiên công công tay vẫn như cũ chạm vào chuôi kiếm, lơ đãng nói: “Ngươi không theo chân bọn họ đi?”
Vô Tâm đáp: “Ta còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.”
Cẩn Tiên công công cười nói: “Xem ra, ta chọn chỗ này chờ ngươi, cũng không sai.”
Hắn đột nhiên thở dài: “Ta không muốn cùng ngươi động thủ.”
Vô Tâm nói: “Ta cũng không muốn. Thiên hạ đều biết trong ngũ đại giám, Chưởng Hương đại giám võ công xếp thứ hai, so với Chưởng Kiếm đại giám chỉ kém một bậc.”
Cẩn Tiên công công nói: Nhưng ngươi vừa mới nói sai một câu rồi."
Vô Tâm hơi nhướng mày: “Vô Tâm ngu muội, xin hỏi là câu nào?”
Hắn hơi mỉm cười, nói: “Tuyết Nguyệt thành, Cửu Long tự, Thiên Ngoại Thiên, ta và bọn họ không giống nhau. Nếu lúc này không mang được ngươi đi. Thì ta sẽ không chút nào do dự giết chết ngươi!”
Vô Tâm nhảy dựng lên, hai tay áo như đôi cánh bay lên, trường bào uốn lượn, tựa tiên nhân: “Được. Thỉnh công công xuất kiếm!”
Cẩn Tiên công công cuối cùng cũng rút kiếm ra, một khắc sau, mỗi người trong chùa miếu đều cảm giác được một loại hàn ý lạnh thấu xương. Đó là một thanh kiếm sương khí nguy hiểm, gió ở quanh kiếm, đều nháy mắt ngưng kết!
Lôi Vô Kiệt đột nhiên thấp giọng hô lên: “Ta nhớ ra rồi! Ta nghe nói qua người này, hắn là……”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro