Chương 2: Tiểu sư muội
Hắn dừng một chút, liếc mắt nhìn quanh mọi người một cái nói: “Lại như một cái hòa thượng tà môn.”
Lúc này mọi người bao gồm Đường Liên đều khẽ gật đầu, hoà thượng áo trắng ngũ quan tuấn tú, nhưng mặt mày lại không có một chút trầm ổn của người xuất gia, trên mặt luôn ra vẻ cười như không cười, ngược lại thật là xứng với một chữ “Tà”.
Tiêu Sắt lại nói: “Nếu ta đoán không sai, thứ Vô Tâm luyện được cũng không phải Phật môn lục thần thông, mà là ‘Tâm Ma dẫn’, hoặc là nói, sở hữu võ công của La Sát đường?”
Vô Thiền ngẩn người, thở dài: “Công tử đoán không sai. Thật ra lần này là do chưởng môn Đại giác nghe tin sư phụ tọa hoá liền muốn Tuyết Nguyệt thành mang Vô Tâm đến, chưởng môn Đại Giác muốn triệu tập nhóm cao tăng chung quanh ba mươi hai Phật quốc cùng nhau vận Phục Ma Thần thông, liên thủ trừ bỏ cấm thuật trên người Vô Tâm.”
Lôi Vô Kiệt thấp giọng nói: “Thế chẳng phải là phế hắn đi?”
Vô Thiền lại nói: “Nhưng nghe nói Vô Tâm sư đệ sau khi nghe được tin tức liền nằm vào trong quan tài, đối với việc này cũng không có dị nghị.”
Tiêu Sắt hỏi: “Ngày đó Thiên Ngoại Thiên vì sao cảm thấy hứng thú với sư đệ ngươi?”
Vô Thiền lắc đầu: “Tuy rằng sư đệ thân luyện La Sát Đường võ công, tin tức khó tránh khỏi để lộ, tất nhiên sẽ khiến cho trên giang hồ không ít người tranh đoạt, nhưng theo như lời công tử Thiên Ngoại Thiên ra sao, môn phái gì? Ta lại chưa từng nghe qua.”
Tiêu Sắt lạnh nhạt nói: “Thiên Ngoại Thiên, hay còn có một cách gọi khác là……ma giáo.”
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người áo tím trường bào đứng ở nơi đó, mặt vô biểu tình mà nhìn bọn họ.
Lôi Vô Kiệt kinh hãi: “Là ngươi!”
Người áo tím ánh mắt ở trong phòng quét một vòng, cuối cùng dừng lại nhìn vô tâm nằm trên ghế dài: “Là hắn?”
Bạch Phát Tiên lúc này cũng chú ý tới Vô Tâm, hắn chau mày, quát: “Mang đi!”
Vừa nói xong, người áo tím đã nhảy dựng lên, lao về phía Vô Tâm. Nhưng mà một người so với hắn càng nhanh hơn, lắc mình một cái liền chắn trước mặt Vô Tâm, một quyền đánh tới tên áo tím. Là Vô Thiền!
Tử y cười lạnh một tiếng, cũng một chưởng đánh qua: “Không biết tự lượng sức mình.”
Lôi Vô Kiệt từng đối diện chiêu thức của tên áo tím, chưởng lực của y quả thực đáng sợ, nên vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận chưởng lực của hắn!”
Nhưng khi quyền chưởng tương giao, Vô Thiền vẫn như cũ vững vàng mà đứng ở nơi đó, tử y hầu lại lui về sau ba bước.
Bạch Phát tiên hơi hơi chau mày, nhìn Vô Thiền: “Đây là Kim Cương Phục Ma Thần Thông? Sợ là công lực đã tới tầng thứ tám đi.”
Tử y hầu tuy rằng bị một quyền đánh đến lùi lại, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên như cũ: “Xem ra là ta xem nhẹ hòa thượng này rồi.”
Tử y hầu cười: “Cửu Long tự Đại Giác hòa thượng ta cũng đã gặp qua vài lần, ngươi là đệ tử Đại Giác?”
Vô Thiền đáp: “Ta theo chưởng môn Đại Giác học tập võ nghệ đã mười hai năm, nhưng mà chỉ truyền võ học, chưa ngộ Phật đạo, không dám xưng sư.”
Hắn vung mạnh quyền lên, nói: “Thỉnh thí chủ chỉ giáo.”
Tử y hầu móc ra quạt xếp trong ngực, thản nhiên mà phẩy phẩy: “Chỉ giáo thì chỉ giáo, đem mạng lưu lại đi.”
Bạch Phát Tiên tay cầm ngọc kiếm, lạnh lùng mà nhìn Vô Tâm nằm trên ghế dài: “Tử Y, không cần ham chiến. Đem người mang đi trước.”
Quạt xếp trong tay Tử Y đột nhiên vung lên, đánh về phía Vô Thiền. Vô Thiền không dám ham chiến, vận khởi Kim Cương Phục Ma Thần Thông, trong giây lát đã ba quyền vung ra. Khi quạt phiến trong tay tử y hầu cùng Vô Thiền quyền tương giao, lại không có nửa phần thoái nhượng. Vừa rồi Vô Thiền một quyền đem tử y nhân đánh lui ba bước, trong lòng đối với người này đã có vài phần nhìn thấu công lực, nhưng lúc này ba quyền đánh ra, lại cảm giác quyền lực như trâu đất xuống biển, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Mà bên kia, Bạch Phát Tiên sớm đã đứng ở trước mặt Vô Tâm, hắn nhìn mặt mày Vô Tâm, thấp giọng nói: “Giống, thật sự quá giống.”
Hắn vươn tay đang muốn nắm lấy vai Vô Tâm, lại bỗng nhiên lùi tay về, một châm xẹt qua trước mặt, trên châm phiếm màu tím nhạt, hiển nhiên đã nhúng kịch độc.
Bạch Phát Tiên quay đầu nhìn Đường Liên đang nằm trên mặt đất: “Không nghĩ tới ngươi bị trọng thương, còn có thể có thủ pháp như vậy. Trong thế hệ Đường Môn, ngươi có thể tiến đến hạng ba nhỉ?”
Đường Liên không trả lời hắn, chỉ là cười lạnh: “Ngươi có hay không nghe qua một câu.”
Bạch Phát Tiên hơi hơi mỉm cười: “Hửm? Câu gì?”
Trong tay hắn cầm thật chặt ngọc kiếm, trường bào trên người không cần gió cũng tự bay, hiển nhiên đã vận khởi chân khí, tùy thời chuẩn bị đâm một kiếm ra.
Đường Liên nói: “Ba bước Đường Môn, một bước Diêm Vương. Ngươi, cách ta quá gần!”
Đường Liên đột nhiên nhảy dựng lên, một ngụm máu tươi hướng về phía Bạch Phát Tiên phun ra. Đường Môn, được xưng là ám khí tông, độc tuyệt thiên hạ, nếu dính một giọt huyết kia, có khác nào bỏ mạng? Bạch Phát Tiên nhanh chóng lui lại, hắn biết rõ đệ tử Đường Môn luyện Ám Khí thuật tới cực hạn, bản thân cũng biến thành một loại ám khí!
Hắn thân hình cực nhanh, đã tránh thoát khỏi một ngụm máu tươi, bên trong máu tươi kia, lại có một vật bay ra, đó là một mảnh lá cây nho nhỏ, lại nhiễm huyết sắc: “Sương Diệp Hồng!”
Bạch Phát Tiên kinh hãi, thân thể vội vàng lệch về một bên, Sương Diệp Hồng cọ qua trước ngực hắn, cơ hồ đã đánh trúng hắn. Bạch Phát Tiên mất cân bằng, nghiêng về một phía.
Lúc này,Đường Liên hô to: “Nhuỵ!”
Trong nháy mắt, Thiên Nữ Nhuỵ trong tay áo hàn quang hiện ra, hai thanh đao đã đánh úp về phía ngực Bạch Phát Tiên. Đường Liên dùng ba đạo ám khí muốn cùng Thiên Nữ Nhuỵ giết hắn. Chỉ cần đao tiến phía trước một tấc, liền có thể kết thúc tính mạng hắn, nhưng là……
Bạch Phát Tiên tay phải đem kiếm cắm ở trên mặt đất, dựa thế hướng phía trước, đôi tay nắm chặt, trảo một cái đã bắt được hai thanh đoản đao của Thiên Nữ Nhuỵ. Đoản đao nháy mắt nứt toạc thành vài đoạn, Thiên Nữ Nhuỵ vội vàng bỏ đao nhanh chóng lui lại bên người Đường Liên, thở gấp.
Tiêu Sắt nhìn ánh mắt Bạch Phát tiên lúc này, thở dài: “Ánh mắt này, là thật sự muốn giết người.”
Ở đây người chỉ có một mình hắn không ra tay, mà hắn còn cố tình lấy ngữ khí người ngoài cuộc nói chuyện.
Thiên Nữ Nhuỵ quay đầu liếc mắt nhìn Đường Liên một cái, Đường Liên bất đắc dĩ mà lắc đầu, hắn cơ hồ ngay cả sức đứng lên cũng không có, càng không thể dùng ám khí. Mà bên kia, Vô Thiền cùng tử y hầu giao thủ mấy lần, lại căn bản không có cơ hội đánh lui một thanh quạt giấy nho nhỏ, tử y hầu hiển nhiên đã chiếm hết thượng phong.
Đường Liên cười khổ, nhưng mà đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được một thanh âm xa lạ, đó là giọng nói của một thiếu niên, mang theo vài phần ý cười: “Này, ngươi còn có thể đứng lên không?”
Đường Liên đột nhiên cả kinh, quay đầu nhìn người bên cạnh, đều không có phản ứng, tựa hồ không hề nghe được thanh âm đó.
“Này, đừng nhìn nữa, chỉ có ngươi có thể nghe được. Nếu ngươi còn có một chút sức lực, thì tới đứng trước mặt ta.”
Đường Liên nhìn về phía Vô Tâm hòa thượng nằm trên ghế dài, thấy khóe miệng hắn như có như không mang theo ý cười, trong lòng bừng tỉnh.
“Lại nhìn cái gì nữa? Còn nhìn nữa tên tóc trắng kia sẽ mang ta đi khỏi đây! Mau nhanh đứng tới trước mặt ta.”
Đường Liên tuy rằng trong lòng khó hiểu, nhưng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng hết sở hữu sức lực đứng lên, gian nan mà dịch tới chặn trước mặt Vô Tâm.
Bạch Phát Tiên ngừng chân, khẽ nhíu mày: “Đường Liên, ta vốn dĩ không muốn giết ngươi. Ngươi cần gì phải bức ta.”
Đường Liên đang muốn mở miệng, lại phát hiện ngụm chân khí cuối cùng đã hết, cả người liền quỳ ngã xuống đất, nhưng bỗng nhiên hắn cảm giác một cái bàn tay đặt lên phía sau lưng hắn, một cổ chân khí mãnh liệt từ bàn tay kia trung truyền tới thân thể hắn, hắn cảm giác được một loại khí tức ấm áp không nói nên lời, vừa rồi thân thế còn phảng phất đau đớn hiện tại chính là tốc độ khôi phục kinh người.
“Ngươi còn có bao nhiêu ám khí? Thấu Cốt Đinh? Chông Sắt? Long Cần Châm? Ngươi chỉ có một cơ hội đánh, toàn bộ phóng hết ra! Thủ pháp Vạn Thụ Phi Hoa, không phải đệ tử Đường Môn nào cũng có thể nắm giữ, nhưng ngươi là Đường Liên, nhất định không thành vấn đề.”
Bạch Phát Tiên thấy Đường Liên nhất định không chịu tránh ra, thở dài, trong tay trường kiếm vung lên, kiếm quang lập loè.
“Chính là lúc này!”
Vạn Thụ Phi Hoa! Đường Môn ngoại phòng đệ nhất ám khí thủ pháp, dù là Đường Liên cũng không hoàn toàn nắm giữ, nhưng lúc này thân phùng tuyệt cảnh, Đường Liên thế nhưng lần đầu tiên dùng Vạn Thụ Phi Hoa tới cực hạn. Hắn cơ hồ đem tất cả ám khí trên tay đều phóng ra, tựa như một đóa hoa trong không trung nở rộ, hướng về phía Bạch Phát Tiên và tử y hầu trút xuống!
“Sao có thể!!”
Bạch Phát Tiên cùng tử y hầu đồng thời xảy ra kinh hô, ngọc kiếm và quạt xếp trong tay bọn họ, từng ám khí rơi trên mặt đất, đẩy bọn họ ra ngoài cửa.
“Ngươi không có làm ta thất vọng, bất quá loại trình độ này vẫn chưa thể giết bọn họ.”
Thanh âm vẫn như cũ mang theo ý cười, nhưng Đường Liên cảm giác được trên lưng cánh tay kia thu trở về, nội lực ấm áp cũng dần dần ở trong cơ thể tiêu tán, cả người tê liệt, té xỉu.
Vô Tâm hòa thượng đứng lên, hắn mở mắt, áo bào trắng nhẹ bay, cười nói: “Có thể nhìn một trận Vạn Thụ Phi Hoa này, cũng không uổng công giả ngủ một hồi.”
Vô Thiền phẫn nộ quát: “Sư đệ!”
Vô Tâm hơi hơi nhướng mày: “Sư huynh hảo.”
Ánh mắt cấp tốc đảo qua xung quanh, liếc tới nhìn Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt đang đứng ở một góc, hơi hơi mỉm cười, một lực bay đến bên người bọn họ, một tay bắt lấy bả vai mỗi ngưới: “Hai vị này nhìn là người tốt, tiểu tăng muốn đi một chỗ, không biết nhị vị thí chủ có nguyện bồi tiểu tăng cùng đi trước không?”
Tiêu Sắt lạnh lùng dứt khoát đáp: “Không muốn.”
Bạch Phát Tiên và Tử Y một lần nữa bước vào trong phòng, Vô Tâm cười nói: “Khẩu thị tâm phi.”
Nói xong một tay bắt lấy, bay lên một chân đá văng cửa sổ rơi xuống. Hắn đi rồi, thế nhưng giọng nói vẫn còn vọng trong không trung: “Tiểu sư muội! Nếu đã đến rồi thì mau ra đi, giúp đỡ Vô Thiền sư huynh một chút, đừng để bọn hắn bị đánh quá thê thảm như vậy!”
Một trận gió nhẹ lùa qua, thiếu nữ bạch y trên tay cầm kiếm, nhẹ nhàng từ trên trời đáp xuống. Mái tóc đen dài được búi cao một nửa, nửa còn lại xoã dài xuống sau lưng, theo từng làn gió nhẹ lay động. Tựa như trích tiên dáng trần, xinh đẹp động lòng người. Chỉ là, gương mặt này....bất quá mới chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi.
Thiếu nữ nhìn theo hướng Vô Tâm vừa rời đi, ánh mắt chứa đầy giận dữ hô lớn: “Sư huynh! Huynh chơi xấu!!”
Vô Thiền nhìn thấy nàng, hoàn toàn không giấu nổi kinh ngạc trong mắt: “An Nhiên sư muội?!”
An Nhiên hậm hực quay mặt lại đối diện với Bạch Phát tiên và Tử Y, nói: “Hai vị, sư huynh của ta cũng đã chạy rồi, hai vị không phải nên đuổi theo sao?”
Lời nói rất có lý, nhưng chất giọng âm dương quái khí này thực khiến người ta sôi máu a. Đặc biệt là Tử Y vừa chịu thiệt, lại vốn không phải người giỏi kiềm chế cơn giận.
“Tiểu nha đầu từ đâu chạy tới, lại dám dùng giọng điệu kiểu đó nói chuyện với ta!?”
Vừa nói, quạt xếp trên tay hắn mở rộng, quạt xếp phi đến ngay trước mặt nàng. Vô Thiền kinh hô: “Sư muội cẩn thận!”
Keng! Phập!
An Nhiên vung kiếm, dễ dàng đem cây quạt xếp chuyển hướng cắm chặt vào thân một cây cột trụ lớn phía sau. Kiếm khí còn sót lại cũng đem Tử Y đánh bay về phía sau.
Bạch Phát tiên kinh ngạc nhíu mày: “Tiêu dao thiên cảnh?! Nhìn bộ dạng nha đầu ngươi tuổi tác cũng không lớn đi....”
An Nhiên mỉm cười gật đầu: “Chính xác thì còn ba tháng nữa ta mới tròn mười bảy tuổi.”
Lời này nói ra, không chỉ Bạch Phát tiên, Tử Y, cả Vô Thiền, Đường Liên và Thiên Nữ Nhụy đang có mặt ở đó đều kinh hãi.
An Nhiên quay đầu nhìn Vô Thiền, cười nhẹ một tiếng: “Sư huynh, muội nhớ là đã nói trong thư rồi mà nhỉ, lần này bế quan.... không đạt Tiêu dao thiên cảnh, tuyệt không xuất quan.”
Vô Thiền thở dài: “Ta nên biết.....sự xuất hiện của muội chính là câu trả lời mới phải.... Thiên phú của muội cũng quá biến thái rồi.”
Nàng nhìn Bạch Phát Tiên, nói: “Tiền bối, ta nói thật đấy, người ngài muốn tìm đã chạy mất rồi, hiện tại đám tiểu bối bọn ta một nửa đã bị thương nặng, mà cho dù không bị thương cũng không chắc đánh lại ngài. Vẫn mong tiền bối giơ cao đánh khẽ.”
Bạch Phát Tiên không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua một lượt từng người bọn họ, sau đó xoay người liền dùng khinh công rời đi. Mà Tử Y sau khi lấy lại quạt xếp cũng không có nán lại, để cho An Nhiên một đạo ánh mắt không có thiện chí rồi theo sau Bạch Phát Tiên.
Người đi rồi, Vô Thiền hơi nhíu mày nhìn nàng: “Sư muội, vừa nãy muội là sử dụng "Tha tâm thông".....?”
An Nhiên lắc đầu: “Không phải, là do Bạch Phát Tiên người này thực lực phi phàm, thật sự không muốn chấp nhặt xuống tay với chúng ta thôi.”
Đường Liên nhìn nàng, lên tiếng hỏi: “Cô nương đây là....?”
An Nhiên mỉm cười đáp: “Ta tên An Nhiên, là đồ đệ tục môn của Vong Ưu lão hoà thượng.”
Vô Thiền ánh mắt không còn quá nghiêm nghị như trước, lộ ra chút sủng nịch nhìn nàng: “Đây là tiểu sư muội của ta, từ nhỏ đã sống ở Hàn Thủy tự cùng với sư phụ và Vô Tâm sư đệ.”
Thiên Nữ Nhụy mị mắt cười, nói: “Ta tên Thiên Nữ Nhụy, còn huynh ấy là Đường Liên, chúng ta đều lớn hơn muội vài tuổi. Vừa nãy nghe Bạch Phát Tiên nói.....muội hiện tại đã đạt đến Tiêu dao thiên cảnh? Thật sự đúng là thiên tài.”
An Nhiên đáp: “Thực ra cũng không hẳn..... lúc đó ta đang bế quan thì vô tình nghe được tin Vô Tâm sư huynh bị đưa đi rồi, vội vã đề thăng cảnh giới để xuất quan. Hiện tại nội lực của ta vẫn còn rất hỗn loạn, có lẽ cần một thời gian để bình ổn lại.”
Vô Thiền thở dài lần thứ n: “Muội đúng là liều lĩnh thật. Từ nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi chút nào.”
Nàng tinh nghịch nháy mắt một cái: “Huynh có nghe qua câu này chưa....Liều thì ăn nhiều đó!”
Vô Thiền nói: “Thôi được rồi, còn may là muội không có tẩu hoả nhập ma. Đêm cũng khuya rồi, làm phiền Thiên Nữ cô nương giúp muội muội ta sắp xếp chỗ nghỉ ngơi một chút, sáng sớm mai chúng ta lập tức lên đường. Đi tìm Vô Tâm sư đệ.”
___________________________________
Cùng lúc đó.
Tiêu Sắt ngồi ở một khối đá ngầm, nhìn Vô Tâm đứng ở bờ sông, nói: “Ta từng xem qua một quyển sách, mặt trên nói trên đời có thần nhân, chân bước trên mây sương mù, thân mặc bạch y, uống sương hít gió, có thể ngự phong ngàn dặm mà đi, thọ ngang nhật nguyệt. Đại khái chính là như vậy đi.”
Lúc này Vô Tâm mải nhìn phương xa, gió lớn thổi bay trường bào trắng của hắn, ánh trăng trắng nõn chiếu vào lên người hắn, phát ra vài phần tiên khí.
Lôi Vô Kiệt cảm khái nói: “Ta chưa từng gặp khinh công nào như vậy, giống như là thật sự ngự phong mà đi, hai người kia công lực cao như thế, lại đuổi không kịp.”
Vô Tâm mang theo hai người chạy như bay ít nhất mất ba canh giờ, từ chạng vạng chạy đến tận đêm khuya, lại không thấy hắn có nửa phần mệt mỏi.
Tiêu Sắt cười khổ: “Chúng ta thân là con tin, lại ở chỗ này khen hắn. Nếu như bị hắn nghe được, không biết sẽ có cảm tưởng gì.”
Vô Tâm lúc này bỗng nhiên quay đầu tới, đứng dậy bay tới trước mặt bọn họ, mặt đầy ý cười: “Hai vị thí chủ không phải là con tin của ta, tiểu tăng vừa mới ở khách điếm đã nói, là muốn nhờ hai vị cùng tiểu tăng đến một nơi.”
Tiêu Sắt cười lạnh: “Khách điếm nhiều người như vậy, ngươi tại sao chủ chọn hai người bọn ta. Đơn giản là chúng ta một tên không biết võ công, một kẻ thân mang trọng thương.”
Vô Tâm nhìn Lôi Vô Kiệt liếc mắt một cái, cười nói: “Thân mang trọng thương?Tiểu tăng bất tài, nguyện vì thí chủ cống hiến sức lực.”
Lôi Vô Kiệt nói lớn: “Ngươi muốn thay ta chữa thương?”
Vô Tâm khẽ gật đầu: “Dọc đường còn cần hai vị ra tay tương trợ, chuyện nhỏ chữa thương này không đáng là gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro