Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Bách Hoa Hội.

Thành Tuyết Nguyệt, Bách Hoa hội.

Thành Tuyết Nguyệt tên thật là Đại Trường Hòa, vốn chỉ là một thành thị bình thường ở phía nam, nhưng phong cảnh mỹ lệ, khí hậu bốn mùa dễ chịu. Sau đó lại có vài người có thể xưng là tuyệt thế trên giang hồ đi ngang qua nơi đây, vì rượu ngon tại đây mà dừng chân vài ngày. Sau đó trong một buổi tối rượu say đám người hứng chí bước lên căn gác cao, ngắm trăng treo trên núi tuyết Thương Sơn, đột nhiên sinh lòng cảm thán: Tới ngoài Đăng Thiên các, vẫn chỉ là phàm thành. Vượt qua Đăng Thiên các mới thấy cảnh trăng tuyết. Vì vậy bọn họ ở lại trong thành. Do bọn họ thật sự quá nổi danh, cái tên “thành Tuyết Nguyệt” cứ thế lan truyền, ngược lại tên cũ của nó đã bị lãng quên.

Trong các cao nhân đó có một cô gái thích trồng hoa, đã từng trồng được loại hoa hồng trắng độc nhất vô nhị, bên rìa cánh hoa đó có đường viền màu tím, được đặt là Tử Mị Cơ. Những người khác ở lại thành Tuyết Nguyệt là vì cảnh sắc trăng tuyết, cô ở lại là vì hương thơm tỏa khắp thành mỗi tháng tư. Cô gái này khơi mào Bách Hoa hội, từ đó trở đi Bách Hoa hội mỗi tháng tư hàng năm đều là sự kiện lớn nhất trong thành Tuyết Nguyệt, những đệ tử thế gia tự nhận mình phong lưu thanh nhã sẽ tụ tập tại Vụ Vũ hiên ngắm hoa thưởng rượu, ngay cả các thành chủ thành Tuyết Nguyệt cũng có người đích thân tham dự.

Một công tử mặc áo trắng phe phẩy cây quạt tím chậm rãi nói: “Đáng tiếc Bách Hoa hội mỗi năm mở một lần, nhưng rốt cuộc không còn thấy cô nương tuyệt thế như vậy xuất hiện.”

Một người khác đứng bên cạnh trông có vẻ  giống công tử áo trắng vừa nói chuyện kia tới tám phần, chẳng qua trông trẻ hơn vài tuổi. Hắn nói: “Nghe nói Lạc Hà Tiên Tử cũng là mỹ nhân tuyệt thế, đáng tiếc là chưa bao giờ xuất hiện trong Bách Hoa hội. Nhưng trong môn phái chúng ta cũng có không ít cô nương thế gia xinh đẹp, ca ca không lọt mắt ai à?”

Trong các khắp nơi đều là hoa tươi cỏ đẹp, âm nhạc thanh nhã, hương hoa thơm ngát, ngày thường Tiêu Sắt luôn có vẻ hờ hững nhưng trong cảnh đẹp như vậy cũng nở một nụ cười hiếm thấy, nhìn sang bọn họ: “Giang Nam Đoàn gia?”

Diệp Tử Kỳ bởi vì chiều cao có chút khiêm tốn mà đứng lọt thỏm phía sau hai người, hơi nghiêng đầu nhìn về phía bên kia: “Đoàn gia?”

Đường Liên bên cạnh gật đầu, giải thích: “Đúng vậy, “Non xanh mơ hồ nước xa xăm, cuối thu cỏ Giang Nam chưa tàn”, Đoàn gia ở Giang Nam nổi tiếng phong nhã. Người ít tuổi chính là đệ tử của thành Tuyết Nguyệt Đoàn Tuyên Hằng, người khác là ca ca của hắn, gia chủ tương lai của Đoàn gia, Đoàn Tuyên Dịch.”

Tiêu Sắt không cho là đúng hừ một tiếng: “Phong nhã? Rõ ràng là phong lưu.”

Người duy nhất chịu xuất đầu lộ diện trong cùng lứa của thành Tuyết Nguyệt, tam thành chủ Tư Không Trường Phong ngồi trong một gian phòng trang nhã trên tầng cao nhất của Vụ Vũ hiên, nhấp một ngụm rượu, ngắm cảnh phồn hoa bên dưới, mỉm cười híp mắt, nói: “Tạ huynh, Bách Hoa hội lần này có khiến huynh hài lòng không?”

Thường ngày hắn luôn tiêu sái phóng túng, hiếm khi để lộ phong độ thanh thoát như hiện tại.

Văn sĩ áo trắng bên cạnh sắc mặt vẫn bình thản như làn nước, khẽ thở dài nói: “Đúng là cảnh phồn hoa hiếm thấy, nhưng có cảnh đẹp mà lại thiếu mỹ nhân, đúng là đáng tiếc. Ba ngàn nhân sĩ thanh nhã, thi văn tải kín tường, nhưng lại không có mỹ nhân, rượu ngon này cũng thành vô vị.”

Tư Không Trường Phong lại chẳng để đổi sắc chỉ nói: “Vụ Vũ hiên là nhạc phường đệ nhất trong thành Tuyết Nguyệt, có nhiều vũ nữ ca sĩ như vậy, hơn nữa hôm nay có biết bao con cháu thế gia tới tham gia Bách Hoa hội này, chẳng lẽ không ai lọt mắt xanh của Tạ huynh?”

Văn sĩ áo trắng cúi đầu cười nhạt: “Mỹ nhân như tuyết, thuần khiết thanh cao, người xứng danh mỹ nhân trên thế gian này đâu có mấy. Cũng như thành Tuyết Nguyệt này tuy lớn nhưng ta mới chỉ gặp được hai mỹ nhân. Đáng tiếc một người thích đánh bạc, một người tính khí quá tệ, hơn nữa đều không tới Bách Hoa hội này.”

Tư Không Trường Phong nhấp một ngụm rượu cười nói: “Ngươi có giỏi thì nói câu này trước mặt hai nàng ấy đi.”

Văn sĩ kia cười khẽ: “Cái này thì chịu. Mỹ giân kia nổi giận, chớp mắt đã nghiêng thành.”

Hai người không nói chuyện nữa, Tư Không Trường Phong có vẻ hết hứng thú, không ngắm cảnh dưới lầu nữa, chỉ tự uống rượu phần mình. Văn sĩ áo trắng vẫn mỉm cười nhìn xuống, nhưng lần này vừa nhìn lập tức thấy một bóng người áo lục.

Văn sĩ áo trắng này có thể ngồi cùng bàn uống rượu với Tư Không Trường Phong đương nhiên không phải hạng phàm. Nhưng vị nam tử có thể xưng tuyệt thế đó lại đột nhiên nâng chén rượu tán thưởng.

Rất nhiều năm trước, văn sĩ áo trắng từng tình cờ xuất kiếm cắt đứt một chiếc khăn che mặt, chứng kiến một cô gái tuyệt thế. Ngay khoảnh khắc thấy gương mặt của cô, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là: Mỹ nhân nên như vậy.

Rất nhiều năm sau cuối cùng những lời này cũng lại vang lên trong đầu hắn.

Mỹ nhân, nên như vậy.

Văn sĩ áo trắng nhẹ nhàng buông chén rượu xuống: “Tư Không thành chủ, ta thu hồi lời vừa nói. Bách Hoa hội năm nay là lần khác biệt nhất so với bao năm ta từng tham dự. Thành Tuyết Nguyệt không hổ danh là thành Tuyết Nguyệt.”

Tư Không thành chủ hơi ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt văn sĩ áo trắng, chứng kiến bóng người áo lục kia, gật đầu như đang suy nghĩ gì đó: “Là cô bé đó à, đúng là một mỹ nhân.”

Văn sĩ áo trắng phe phẩy cây quạt, thuật miệng ngâm nga: “Tuyết thành có giai nhân, trăng gió không tì vết.”

Hai câu này hắn nói rất nhỏ, nhưng cô gái áo lục lại đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười về phía văn sĩ áo trắng, rõ ràng là nghe thấy lời trò chuyện bên này.

Văn sĩ áo trắng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Xem ra còn là một mỹ nhân khó lường.”

Tư Không Trường Phong thản nhiên nói: “Đương nhiên rồi. Ngươi cũng biết sư phụ cô bé đấy, là Tề Thiên Trần.”

Văn sĩ áo trắng kinh ngạc, hạ giọng nói: “Giám chính của Khâm Thiên giám?”

Tư Không Trường Phong gật đầu: "Đúng vậy

Cô bé ấy là con gái của Diệp Khiếu Ưng, chắc ngươi từng gặp nó rồi."

Văn sĩ áo trắng gật đầu, thần sắc tiếc nuối: “Là đứa bé đó à. Đúng là ta từng gặp cô bé này, lúc đó nó mới ra đời, tất cả mọi người đều cảm thấy nó không sống nổi. Sao cô bé lại ở thành Tuyết Nguyệt, chẳng lẽ ngươi chữa được cho nó rồi à?”

Tư Không Trường Phong nhẹ nhàng lắc đầu. Văn sĩ áo trắng cau mày tiếp tục uống rượu, không nói gì nữa. Chỉ là hắn lại đột nhiên ngẩng đầu lần hai, ánh mắt nhìn xuống bên dưới. Bên cạnh Diệp Nhược Y, đã xuất hiện thêm một người. Là một thiếu nữ, cả người toát lên khí chất vui vẻ cùng hoạt bát.

Diệp Tử Kỳ vừa thấy Diệp Nhược Y, lập tức vui vẻ chạy đến: “Nhược Y tỷ tỷ.”

Diệp Nhược Y khẽ mỉm cười, gật đầu: “Tử Kỳ, cô đến thật sớm.”

Văn sĩ áo trắng nói: “Đó là.....?”

Tư Không Trường Phong nhìn theo xuống, nói: “À. Cô bé đó tên Diệp Tử Kỳ, trước kia đều được gọi là......An Nhiên.”

Văn sĩ áo trắng hơi ngẩn người: “An Nhiên..... Nhị đồ đệ của Vong Ưu?”

Tư Không Trường Phong cười cười: “Ta cũng không ngờ đến, nha đầu này không đi theo sư huynh, ngược lại lại đi theo hai người bạn mới quen biết được vài ngày này.....đến thành Tuyết Nguyệt.”

Mà Diệp Tử Kỳ cũng vừa vặn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào văn sĩ áo trắng kia, nụ cười trên mặt càng tươi...... Nhưng ánh mắt của cô không giống với Diệp Nhược Y kia, ngược lại cực kỳ thanh triệt trong sáng. Cô đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được người này rồi.

Tiêu Sắt và Đường Liên bên dưới cũng thấy Diệp Nhược Y mặc áo lục, hai người đưa mắt nhìn nhau, nôn nóng đảo mắt qua một hồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lôi Vô Kiệt đâu, chắc đã bị Kiếm Tiên quản thúc, không cách nào xuống núi.

Đường Liên cười nói: “Tiêu Sắt thật không ngờ ngươi lại quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của Lôi Vô Kiệt.”

Tiêu Sắt lại chẳng hề nể mặt: “Ta cũng rất quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của đại sư huynh, chẳng hay gần đây Thiên Nữ Nhụy trong Mỹ Nhân trang kia có viết thư cho ngươi không?”

Sau khi nói xong Tiêu Sắt lại phát hiện không có tiếng trả lời, quay đầu nhìn sang không ngờ lại phát hiện đại sư huynh ngày thường nghiêm túc không nói năng tùy tiện lúc này mặt lại đỏ như bị lửa đốt, bỗng cảm thấy buồn cười.

Thế nhưng ở một hướng khác, hai vị công tử họ Đoàn tự xưng phong nhã cũng chứng kiến Diệp Nhược Y, cùng với Diệp Tử Kỳ. Nhưng so với Diệp Tử Kỳ, bọn họ dường như có hứng thú với Diệp Nhược Y hơn.

Vị công tử Đoàn Tuyên Dịch phe phẩy quạt, ánh mắt tỏa sáng như chim ưng: “Tuyên Hằng, vị cô nương kia là sư muội của ngươi à?”

Đoàn Tuyên Hằng đưa mắt nhìn sang, lắc đầu: “Hình như chưa từng gặp cô gái này. Chắc là đệ tử thế gia nào tới xem lễ hội.”

Đoàn Tuyên Dịch xếp quạt lại, tiện tay cầm một chén rượu đi tới: “Chờ vi huynh lên đánh trận đầu.”

Ánh mắt Tiêu Sắt lạnh băng: “Đại sư huynh.”

Đường Liên gật nhẹ đầu, búng ngón tay. Chỉ thấy chén rượu trong tay Đoàn Tuyên Dịch đột nhiên nổ tung, rượu bay tứ phía. Đoàn Tuyên Dịch cau mày, đột nhiên duỗi tay, rượu trong ly đang nở rộ như đóa hoa đột nhiên ngưng đọng giữa không trung!

Văn sĩ áo trắng ngồi trong gian phòng trang nhã hơi nhíu mày: “Non xanh mơ hồ nước xa xăm, cuối thu cỏ Giang Nam chưa tàn. Ẩn Thủy quyết của Giang Nam Đoàn gia, hơn nữa xem ra công lực không tệ, đại đệ tử nhà các ngươi đánh giá thấp người ta rồi.”

Tư Không Trường Phong lại rất tò mò: “Tên đại đệ tử nhà chúng ta trước đây luôn giữ cái vẻ đau khổ kiểu thù sâu như biển, mấy tháng trước ra ngoài một chuyến, sau khi trở về ngược lại có thêm chút ý người. Chỉ mấy ngày không để ý tới, đã học được cách tranh giành tình cảm với người khác rồi à?”

Tiêu Sắt ở bên cạnh thản nhiên nói: “Đại sư huynh, ngươi thất thủ rồi.”

Đường Liên trầm giọng nói: “Im ngay, đừng nhìn hắn, giả bộ không phải hai ta làm!”

Tiêu Sắt quay đầu sang một bên: “Thì vốn có phải ta làm đâu.”

Đoàn Tuyên Dịch lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, thấy Đường Liên và Tiêu Sắt ngồi cách đó không xa. Tuy lúc này bọn họ không có hành động gì đặc biệt nhưng có một số người cho dù không làm gì đặc biệt chỉ đứng yên tại đó cũng có thể khiến người khác cảm thấy hắn đặc biệt.

Đoàn Tuyên Dịch hỏi: “Bọn họ là?”

Đoàn Tuyên Hằng trả lời: “Một người là đại sư huynh Đường Liên, một người khác là đệ tử tam sư tôn mới nhận Tiêu Sắt.”

Đoàn Tuyên Dịch cười lạnh: “Là đệ tử của hai vị thành chủ thành Tuyết Nguyệt à. Nhưng mà, Đường Liên? Thật ra đã nghe cái tên này rất lâu rồi.”

Hắn đột nhiên nhấc tay lên: “Nghe nói Đường môn có môn ám khí tên là Thiên Nữ Tán Hoa, không biết có phải thế này không.”

Chén rượu kia bị hắn ném lên, rơi vào không trung, đột nhiên phóng về phía Đường Liên và Tiêu Sắt.

“Thiên Nữ Tán Hoa?”

Đường Liên hừ lạnh một tiếng, tay nhấc lên, đóa hoa nước đó lại ngưng đọng giữa không trung.

Văn sĩ áo trắng mỉm cười: “Ta không biết có phải Đoàn Tuyên Hằng vừa thi triển Thiên Nữ Tán Hoa hay không, nhưng chiêu này của Đường Liên trông rất giống Ẩn Thủy quyết cực kỳ chính tông.”

Tư Không Trường Phong lắc đầu nói: “Không phải Ẩn Thủy quyết, đây là võ công do sư huynh tự nghĩ ra, tên là Tích Thủy Thành Uyên.”

Hắn vừa nói xong đã thấy nước rượu quay xung Đường Liên đột nhiên chảy ra, tập trung vào khoảng không trên đầu hắn. Chỉ thấy hương rượu lan khắp bốn phương, khối rượu kia hội tụ thành một con sông dài. Đường Liên vung nhẹ tay, con sông dài từ từ chuyển động.

Tiêu Sắt đột nhiên nhớ lại đêm trăng hôm ấy, người áo xanh cũng chạy trên mái hiên kéo nước rượu thành một con sông dài, lúc này mới cảm thấy hai người này thật sự là một cặp thầy trò.

Đoàn Tuyên Hằng thầm lo lắng, hắn từng so chiêu với vị đại sư huynh mà mọi đệ tử trong môn phái đều kính nể này, hiểu rõ sự đáng sợ trong võ công của hắn.

Đoàn Tuyên Dịch lại bước lên trước một bước, cười nói: “Đây là Tích Thủy Thành Uyên trong truyền thuyết ư?”

Đường Liên chậm rãi hỏi: “Sao nào?”

Đoàn Tuyên Dịch nhảy lên, xuất cước đá lên con sông: “Uyên ư? Chẳng qua là cái ao nhỏ thôi.”

Đường Liên nhẹ nhàng vung tay, con sông dài đánh về phía Đoàn Tuyên Dịch. Đoàn Tuyên Dịch vận Ẩn Thủy quyết, không lùi mà tiến, thử điều khiển con sông đó.

Ngươi dùng Tích Thủy Thành Uyên, ta sẽ đoạt vực của ngươi!

Đường Liên lại mỉm cười thản nhiên, kéo con sông dài kia ra tay trước đập thẳng xuống người Đoàn Tuyên Dịch.

Đoàn Tuyên Dịch đột nhiên cầm cây quạt dài bên hông, mở bật ra, chặn một đòn của con sông kia, lùi lại phía sau vài bước, lại lấy trường tiêu bên hông trái đâm về phía Đường Liên.

Văn sĩ áo trắng nhẹ giọng ngâm nga: “Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu.”

Trên chiếc quạt kia có vẽ hai mươi bốn cây cầu, thanh trường tiêu kia cũng có một cái tên rất dễ nghe, gọi là Minh Nguyệt Dạ! Tay phải múa quạt, tay trái cầm tiêu, khí khái phong lưu chốn Giang Nam, mình Đoàn thị ta độc chiếm tám phần! Đây là lời tuyên bố hào sảng mà gia chủ Đoàn gia đã từng nói.

Tư Không Trường Phong cảm thán nói: “Xem ra Đoàn gia kỳ vọng rất cao đối với trưởng tử này, còn trẻ tuổi như vậy đã kế thừa cây quạt cùng thanh trường tiêu này. Võ công như vậy, trong số các đệ tử thế gia cũng coi là xuất sắc.”

“So với đại đệ tử nhà ngươi thì sao?” Văn sĩ áo trắng hỏi.

Tư Không Trường Phong chậm rãi uống một chén rượu, nói: “Ẩn Thủy quyết, Nhị Thập Tứ Kiều phiến, Minh Nguyệt Dạ tiêu, đều là võ công rất lợi hại. Nhưng đại đệ tử nhà chúng ta từ nãy đến giờ chỉ dùng một chiêu Tích Thủy Thành Uyên. Đây còn chẳng phải một trong năm võ công sở trường của hắn. Đường Liên không dùng tới một món ám khí đã ép gia chủ tương lai của Đoàn gia phải rút Nhị Thập Tứ Kiều phiến, ngươi cảm thấy ai lợi hại hơn?”

“Đường huynh võ công được lắm.”

Đoàn Tuyên Dịch trầm giọng nói, hắn đã dùng hết mọi võ công am hiểu, đánh liền hơn mười chiêu nhưng Đường Liên vẫn thản nhiên dịch chuyển con sông dài kia, không ép tới nhưng cũng không để lộ chút sơ hở nào cho hắn lợi dụng.

Đường Liên chậm rãi nói: “Chịu thua rồi à?”

“Mơ đi!”

Đoàn Tuyên Dịch cắn răng một cái, đột nhiên đảo ngược cây quạt.

Ánh bạc hiện lên!

Trường thương của Tư Không Trường Phong lập tức bay tới tay hắn.

Trường kiếm bên cạnh văn sĩ áo trắng đột nhiên ngâm nga.

Nhị Thập Tứ Kiều phiến, mặt chính có hai mươi ba cây cầu, Minh Nguyệt, Thanh Phong, An Bình, Phong Vũ, Hoa Mãn, Ngũ Bình, Ngọc Đái, Ngũ Âm, Quan Nguyệt, Thính Phong, Đăng Lư, Tử Yên, Nguyệt Tức, Diệp Khởi, Tuyết Lai, Dạ Quy, Cầm Âm, Thất Quyết, Đông Thanh, Xuân Lôi, Quý Hiểu, thể hiện hết khí khái phong nhã. Mặt trái chỉ có một cây cầu, tên là Đoàn.

Phong nhã đã ngừng, chỉ luận sinh tử!

Một vệt sáng bạc lóe lên, vô số phi châm bắn về phía Đường Liên.

Có người không nhịn được quát lên: “Ám khí!? Đê tiện!”

Đoàn Tuyên Dịch quát lớn: “Ta dùng ám khí giết người của Đường môn, sao lại là đê tiện?”

Đường Liên nhanh chóng lui lại, nhưng chiêu “Đoàn” trong Nhị Thập Tứ Kiều phiến cũng do người trong Đường môn dùng ám khí tuyệt đỉnh của Đường môn là Bạo Vũ Lê Hoa Châm tạo ra, cực kỳ nguy hiểm!

Văn sĩ áo trắng đứng lên định xuất kiếm cứu Đường Liên. Giờ phút này trong Vụ Vân hiên chỉ có ba người có thể cứu được Đường Liên: Hắn, Tư Không Trường Phong cùng với chính Đường Liên.

Tư Không Trường Phong có thể cứu nhưng đường đường đại đệ tử thành Tuyết Nguyệt thua trận trong nhà của mình, còn phải nhờ thành chủ cứu mạng, như vậy thật quá mất mặt.

Còn nếu Đường Liên tự cứu chính mình sẽ có một kết quả, đó là Đoàn Tuyên Dịch chắc chắn sẽ chết.

Giờ phút này văn sĩ áo trắng ra tay là thích hợp nhất, cho dù hắn không muốn bại lộ thân phận bản thân.

Đột nhiên lại có một luồng kiếm quang đánh tới.

Mang theo hàn khí nhưng lại lộ ra sắc đỏ.

Luồng kiếm khí thứ nhất chém vô số phi châm kia xuống.

Một người áo đỏ đứng trong sân.

Lại phóng một luồng kiếm khí.

Ép Đoàn Tuyên Dịch lùi tới hơn mười bước, mãi tới khi miệng phun máu tươi, quỳ rạp xuống đất.

Lại phóng một luồng kiếm khí.

Văn sĩ áo trắng buông thanh kiếm trong tay xuống, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng: “Nguyệt Tịch Hoa Thần?”

Chỉ thấy dưới luồng kiếm khí này, tất cả hoa cỏ của Bách Hoa hội trong Vũ Vụ hiên đều hưởng ứng, chỉ trong chớp mắt toàn bộ cánh hoa rời nhánh bay về phía thanh kiếm kiếm này. Đủ mọi màu sắc giao thoa đan xen bay xung quanh thanh trường kiếm, trăm hoa múa lượn, hưng thịnh tới cực điểm. Còn điểm cuối của biển hoa đó chính là Lôi Vô Kiệt.

Giờ phút này rốt cuộc có thể được gọi là truyền nhân của Kiếm Tiên, Lôi Vô Kiệt!

Tư Không Trường Phong vỗ bàn đứng bật dậy: “Mẹ nhà hắn, đúng là sư phụ gì thì dạy là ra đồ đệ như vậy! Thế này là muốn làm rụng hết cả Bách Hoa hội của ta à!”

Ba ngàn đóa hoa.

Ta đâm ngươi một chiêu kiếm.

Lôi Vô Kiệt giơ kiếm chỉ thẳng vào Đoàn Tuyên Dịch, luồng kiếm khí thứ ba liên miên bất tuyệt, hương hoa tỏa ra bốn phía đều ẩn chứa sát khí.

Đoàn Tuyên Dịch nhanh chóng lui lại, vận Ẩn Thủy quyết nhưng lập tức bị kiếm khí phá tan. Hắn bộc phát chân khí, lại định dùng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ nhưng phát hiện quạt và tiêu vốn đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh lại mơ hồ có ý kháng cự bản thân mình.

Hắn nhớ tới lời phụ thân nói khi truyền thụ võ nghệ cho mình năm xưa, Hai mươi ba cây cầu của mặt chính hết sức phong nhã, có phong thái của quân tử. Còn một cây cầu bên mặt trái “Đoàn” là chiêu đập nồi dìm thuyền, tuy lợi hại nhưng vi phạm đạo của quân tử, không tới lúc vạn bất đắc dĩ không được sử dụng.

Vốn hắn còn không cho là đúng, thầm nghĩ binh khí thì là binh khí thôi, cần gì phải tính toán kỹ càng như vậy. Nhưng tới hôm nay rốt cuộc cũng hiểu lời mà phụ thân nói.

Đáng tiếc, hắn sắp chết!

Văn sĩ áo trắng ngồi xuống, nói: “Tuy Giang Nam Đoàn gia không bằng Đường môn hay Lôi gia bảo nhưng cũng coi như thế gia lớn, con trai trưởng chết ở đây cũng không được hay cho lắm.”

Tư Không Trường Phong lại chẳng vội, buông thanh trường thương xuống: “Ai cũng vậy thôi, đều không thể chết ở thành Tuyết Nguyệt.”

Tuy Đường Liên vừa thoát chết nhưng nhìn thấy cảnh này vẫn mở miệng quát: “Vô Kiệt, dừng tay!”

Lúc này cánh hoa bay vòng quanh người Lôi Vô Kiệt, kiếm khí như nước. Nhìn thoáng qua tuấn tú tựa tiên nhân. Thế nhưng trong lòng hắn lại không ngừng kêu khổ, hắn đâu có định giết chết Đoàn Tuyên Dịch thật.

Chẳng qua vừa rồi tình huống cấp bách, bất ngờ sử dụng được Nguyệt Tịch Hoa Thần hàng thật giá thật, nhưng hắn lại không khống chế được luồng kiếm khí cường đại đó nên không cách nào thu hồi!

“Lôi Vô Kiệt!”

Đường Liên lại quát lên một tiếng, bước lên trước một bước định lao thẳng tới, nhưng đã không còn kịp.

Đoàn Tuyên Dịch sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đã không còn đường lui, đầu gối mềm nhũn tới mức nửa quỳ xuống đất, hoàn toàn không còn khí khái phong nhã lúc vừa rồi.

Ngay khoảnh khắc này, một bóng người màu xanh biếc bước vào trong biển hoa. Cô rảo bước rất tự nhiên, hoàn toàn không sợ kiếm khí đang dâng trào kia, rồi cứ như vậy che trước mặt Lôi Vô Kiệt, nhẹ nhàng bắt lấy một đóa hoa sơn trà bay xung quanh.

Là cô ấy, Diệp Nhược Y.

Lôi Vô Kiệt kinh hãi tới biến sắc nhưng vẫn không khống chế được kiếm thế trong tay. Diệp Nhược Y đột nhiên bước lên trước một bước, bàn tay chạm nhẹ lên thanh Thính Vũ kiếm.

Diệp Nhược Y xoay người một cái, đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi có một thanh kiếm tốt.”

Lôi Vô Kiệt không biết nên trả lời ra sao, chỉ ngơ ngơ ngác ngác đáp lại: “Ừ.”

Diệp Nhược Y vung nhẹ cánh tay hắn, mang theo biển hoa xung quanh. Chỉ trong nháy mắt kiếm khí tràn ngập sát ý kinh người đột nhiên trở nên ấm áp, tuy vẫn là kiếm khí như nước nhưng không còn mang theo chút sát khí nào. Diệp Nhược Y giậm chân, kéo Lôi Vô Kiệt lui lại một bước rồi đột nhiên buông tay Lôi Vô Kiệt ra nói: “Làm theo động tác của ta.”

Lôi Vô Kiệt chỉ có thể lẩm bẩm gật đầu, giọng nói của Diệp Nhược Y dịu dàng êm tai nhưng lại có một loại ma lực gần như mệnh lệnh.

“Đúng là chàng ngốc.”

Diệp Nhược Y nhoẻn miệng cười, lui lại một bước, vung tay áo lên, ống tay áo phất phới, không ngờ lại bắt đầu khiêu vũ.

Lôi Vô Kiệt gần như không hề do dự, nâng kiếm đuổi theo bước chân của Diệp Nhược Y.

Cánh hoa bay lượn xung quanh, ảo đỏ của Lôi Vô Kiệt quay cuồng, cầm thanh kiếm mỹ lệ khiêu vũ. Còn bên cạnh hắn, cô gái tuyệt thế có thể được tôn là “mỹ nhân” hai ống tay áo phất phới, bước chân uyển chuyển.

Lúc này trong lòng mọi người chỉ có bốn chữ: hào hoa phong nhã.

Diệp Tử Kỳ ngẩn người, hai mắt toả sáng lấp lánh nhìn vũ điệu của bọn họ. Đẹp.....Quá đẹp! So với những từ ngữ được miêu tả trong tiểu thuyết cùng với kĩ xảo trên phim, có thể được trực tiếp chứng kiến..... mới có thể nhìn rõ được rốt cuộc có bao nhiêu kinh diễm.

Ba ngàn cánh hoa tung bay trong gió, mang theo hương thơm ngây ngất lòng người, nhưng so với vũ điệu trước mắt đây.....quả thực là không đáng nói.

Diệp Tử Kỳ đưa tay đón lấy một cánh hoa rơi xuống, đáy mắt loé lên tia sáng, trên người tản ra một loại khí tức kì lạ...... Cảm giác giống như có thứ gì đó trong cơ thể đang chậm rãi biến hoá.

Văn sĩ áo trắng cười nói: “Đây mới thật là phong nhã. Giang Nam Đoàn gia? Còn kém xa.”

Tư Không Trường Phong trầm ngâm nói: “Đây là... Nhược Y Kiếm Vũ.”

Văn sĩ áo trắng cười nói: “Đúng vậy, Nhược Y Kiếm Vũ. Vũ đạo mà tướng quân Diệp gia sáng chế trên chiến trường. Nghe nói hai mươi năm trước khi Diệp gia quân hành quân có một cô gái áo trắng cầm kiếm khiêu vũ, từ xa nhìn lại chẳng khác nào thiên nhân hạ phàm. Điệu Kiếm Vũ này có hai phần trên dưới, phần trên tên là Vân Môn, như nước chảy mây trôi, chậm rãi nhàn nhã, phần dưới lại là sát trận, sát khí tung hoành, ngàn dặm cũng có thể chứng kiến. Điệu nhảy này chắc là Vân Môn rồi. Nhưng chỉ có khiêu vũ chứ không có nhạc, quả là đáng tiếc.”

Tư Không Trường Phong nói: “Vụ Vũ hiên có nhiều ca cơ nhạc sư như vậy, sao lại không có nhạc?”

Văn sĩ áo trắng lắc đầu: “Không phải ta coi thường Tuyết Nguyệt thành của ngươi, nhưng không dễ tìm được nhạc sư xứng với Nhược Y Kiếm Vũ.”

Vừa dứt lời bỗng nghe một tiếng sáo vang lên. Văn sĩ áo trắng sửng sốt nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một chàng chai dáng người cao ráo mặc y phục xanh lam đang cầm một cây sáo đứng đó thổi. Sắc mặt hắn bình thản như nước, âm thanh không lớn nhưng trong tiếng sáo lại ẩn chứa tình cảm phong phú.

Hơn nữa tiếng sáo này phối hợp hoàn mỹ với bước nhảy của hai người trong sân. Dường như giai điệu này được viết riêng cho điệu Kiếm Vũ hai người đang nhảy.

Văn sĩ áo trắng lại đứng bật dậy, hai mắt tỏa sáng: “Không! Không phải dường như, giai điệu này chính là bản nhạc của Nhược Y Kiếm Vũ. Là “Thiều”, khúc nhạc đã thất truyền “Thiều”! Tư Không Trường Phong, người kia là ai, sao thành Tuyết Nguyệt của ngươi lại có đệ tử như vậy.”

Tư Không Trường Phong đắc ý nói: “Là đệ tử của ta, Tiêu Sắt.”

Văn sĩ áo trắng hứng thú hẳn lên: “Được được được. Lần này ta tới Bách Hoa hội không uổng rồi.”

Hắn nhìn xung quanh một lượt rồi nhảy ra khỏi gian phòng, hạ xuống trong sân. Nhạc sư cạnh đó đang ngây ngẩn quan sát mọi chuyện trong sân lại bỗng thấy một người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, càng ngây ngốc.

Còn văn sĩ áo trắng sắc mặt nho nhã này lại vẫy tay với hắn: “Làm phiền rồi, mượn đàn dùng một chút.”

Nhạc sư gật đầu, bối rối đứng bật dậy. Lại thấy cánh tay của văn sĩ áo trắng vung nhẹ lên, cây đàn cầm cổ này đã hạ xuống tay hắn. Văn sĩ không ngồi xuống, tay phải nâng đàn cầm, tay trái đột nhiên quét qua dây đàn.

Như thiên quân vạn mã, đạp tan đồng hoang!

Trong sân, Lôi Vô Kiệt, Diệp Nhược Y và Tiêu Sắt đều cả kinh, khí thế của tiếng đàn này quá mạnh, bọn họ khó lòng sánh kịp.

Văn sĩ trung niên mỉm cười, lui lại một bước, đặt cây đàn cầm về bàn, thản nhiên ngồi xuống cao giọng nói: “Không cần để ý tới ta! Cuộc đời này được chứng kiến một điệu Nhược Y Kiếm Vũ chân chính, là vinh hạnh của ta!”

Kiếm vũ không hề dừng lại, tuy ba người âm thầm kinh ngạc nhưng chân vẫn rảo bước, tiếng sao không rối loạn. Văn sĩ trung niên nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe, ngón tay điểm nhẹ lên dây đàn cầm. Đây là lần đầu tiên hắn được nghe khúc nhạc Nhược Y Kiếm Vũ chân chính -- Thiều, nhưng với tài hoa thông thiên của hắn, ngay từ khi chạm vào cây đàn cầm, hắn đã hiểu hết cả khúc nhạc.

Mọi việc trên đời đều tuân theo đạo. Một pháp thông, vạn pháp cùng thông.

Ngay khoảnh khắc hắn ngồi xuống, Tiêu Sắt đã đoán ra thân phận của văn sĩ áo trắng này. Có người luyện kiếm cả đời mà võ nghệ vẫn tầm thường. Còn người đọc sách cả nửa đời, tự xưng thông hiểu hết việc trong thiên hạ. Có người trêu hắn, vậy thư sinh nhà ngươi có biết dùng kiếm không, rồi đưa cho hắn một thanh kiếm.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, cầm lấy kiếm. Sau khi vung kiếm khá trúc trắc lại đột nhiên thi triển một chiêu kiếm.

Chiêu kiếm này có thể xưng là tuyệt thế!

Chiêu kiếm này cũng khiến giang hồ có thêm một vị Kiếm Tiên.

Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên.

……………..

Tiêu Sắt thổi sáo, Tạ Tuyên đánh đàn, Diệp Nhược Y múa ống tay áo, Lôi Vô Kiệt múa kiếm trợ trận, Đường Liên đứng bên cạnh bỗng thấy phiền muộn, có cảm giác như bị cho ra rìa nhưng ý chí sục sôi trong lòng cũng bi kích thích. Hắn theo đó nhảy một cái bước lên nóc nhà, làn áo đen tung bay theo gió, cao giọng hát vang.

"Ta muốn cưỡi gió về phương Bắc, tuyết rơi trắng xóa cả một vùng

Ta muốn mượn thuyền đến phương Đông, tiên tử yêu kiều chờ trong gió

Ta muốn cưỡi mây đi ngàn dặm, màng chi thế gian đầy trói buộc

Tắm nắng vàng trên đỉnh Côn Lôn, biển mênh mông tận cùng là núi

Ngoài muôn dặm gió, nhạn bay về

Chưa đến chân trời, quyết không lui!"

Đây là bài ca Vô Tâm đã từng hát vang ở nước Vu Điền, Đường Liên chỉ nghe một lần đã nhớ kỹ, chỉ cảm thấy khí phách muốn đi tới nơi “sơn cùng, biển tận” trong bài hát khiến mình ngưỡng mộ. Giờ phút này rốt cuộc không nhịn được hát vang lên.

Hắn luôn nổi tiếng trầm ổn cẩn thận, rất hiếm khi phóng túng như vậy. Nhưng Đường Liên lúc này mới khiến người ta cảm thấy giống đệ tử của Bách Lý Đông Quân. Bởi vì Bách Lý Đông Quân được tôn là Tửu Tiên, khi thiếu niên nổi tiếng phóng túng tiêu sái.

Giai điệu kết thúc.

Tiêu Sắt buông cây sáo xuống, Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên cũng rời tay khỏi cây đàn cầm, Diệp Nhược Y thu tay áo lại, còn Lôi Vô Kiệt cũng vung mạnh kiếm lên. Tất cả cánh hoa bay thẳng lên trời rồi phủ xuống như thiên nữ tán hoa, tạo thành một cơn mưa hoa muôn màu muôn vẻ.

Sau khi mưa hoa hạ xuống, Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu, gương mặt ngại ngùng nhìn Diệp Nhược Y, do dự trong chốc lát rồi mới nói: “Thật tình cờ. Lại gặp nhau rồi.”

Nếu những người ưa chuyện trên giang hồ cũng xếp một bảng những lời mở đầu tệ nhất, như vậy câu này chắc chắn sẽ nằm trong đó.

Tiêu Sắt cất ống sáo lặng lẽ đi sang một bên, Đường Liên nhảy từ trên nóc nhà xuống, lén lút hỏi Tiêu Sắt: “Tuy ta không hiểu chuyện này lắm nhưng mở đầu bằng câu này có phải hơi tệ không?”

Tiêu Sắt bĩu môi: “Phải là tệ tới không còn gì tệ hơn.”

Diệp Nhược Y khẽ mỉm cười, vén tóc lên nói: “Đúng vậy, lại gặp nhau rồi.”

Bầu không khí ngượng ngùng. Uổng cho chiêu thức Kiếm Tiên của Lôi Vô Kiệt, tuyệt mỹ lay động lòng người, gây dựng một khung cảnh mở màn cực kỳ khí phách, cuối cùng lại bị một lời chào làm lãng phí mất cả một điệu kiếm vũ tuyệt diệu.

Tạ Tuyên vuốt nhẹ dây đàn cầm nhẹ nhàng ngâm nga: “Có mỹ nhân, thấy là chẳng quên. Một ngày không thấy, nhớ nhung tới điên cuồng.”

Hai câu này của hắn cũng khiến không khí bớt chút xấu hổ. Hắn đứng dậy nhìn về phương xa, đột nhiên nói: “Có người quen sắp tới.”

Tư Không Trường Phong đứng trên phòng khách trang nhã nói với Tạ Tuyên: “Còn không mau chạy đi?”

Tạ Tuyên tung người nhảy lên phòng khách đó, cõng cái rương sách đặt bên cạnh lên, lại nhảy xuống sân nói với mọi người: “Hôm nay được thấy đệ tử thiếu niên trong thành Tuyết Nguyệt mới biết giang hồ đệ nhất thành không phải lời nói xuông. Lần này tới Bách Hoa hội thật chẳng uổng công. Giờ xin tạm biệt tại đây, không có gì để tặng, đành đưa mọi người vài quyển sách.”

Hắn vung tay lên, một quyển sách cũ kỹ từ song rương sách bay ra, hạ xuống tay Diệp Nhược Y.

Diệp Nhược Y nhìn bìa sách, thần sắc ngạc nhiên: “Đây là...”

Tạ Tuyên cúi đầu cười nói: “Tuy Nhược Y Kiếm Vũ là vũ điệu rất hay nhưng khí sát phạt quá nặng, ngươi là con gái hơn nữa thân thể còn không tốt, không thể thường xuyên nhảy được. Vũ điệu này có tên Kinh Hồng, khu nhảy như hồng nhạn bay lượn trên không trung, chú trọng ôn nhu, bớt phần sát phạt, có lợi cho ngươi.”

Diệp Nhược Y cũng gật đầu: “Đa tạ tiên sinh.”

Tạ Tuyên lại đưa một quyển sách ngoài bìa không có chữ cho Tiêu Sắt, đột nhiên nói: “Vị huynh đệ này, có phải chúng ta từng gặp mặt rồi không?”

Tiêu Sắt ngày thường còn chẳng để Tư Không Trường Phong trong mắt nhưng lúc này lại cung kính lễ độ, gật đầu, trả lời rất ngắn gọn: “Tắc Hạ học cung.”

Thần sắc Tạ Tuyên vẫn bình thản như lúc trước: “Vậy ta đưa quyển sách này không sai rồi, quyển sách này vốn không có tên, vì nó do ta viết, còn chưa nghĩ được tên để đặt. Nếu ngươi đọc xong nghĩ ra cái tên gì hay có thể tự viết lên.”

Quyển sách không tên của Nho Thánh - Tạ Tuyên? Một số người ở đây đã nhận ra thân phận của hắn, trong lòng không khỏi rung động. Ai cũng biết Tạ Tuyên uyên bác hiểu thông thiên cổ, về mặt học thức đã có thể sánh vai với Thánh Nhân tiền triều, nhưng khi viết sách không hề đề tên.

Hắn từng nói, khi người khác đọc sách của ta, hiểu được điều gì, vậy nó đã không liên quan gì tới hắn. Những thứ người đó hiểu được, những điều đọc sách mà nhớ tới đều là thứ của người khác. Cho nên hắn không đặt tên, giao chuyện này cho người đọc sách.

Chỉ tiếc là trên giang hồ số người có tư cách được hắn tặng sách không tên chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tạ Tuyên lại quay sang phía Đường Liên: “Ta thường nghe sư phụ ngươi oán hận nhận phải một tên đồ đệ giả vờ đứng đắn. Nhưng vừa rồi chứng kiến tiểu hữu cao giọng hát vang, rất có phong thái của sư phụ ngươi khi còn trẻ tuổi. Ta tặng ngươi một quyển sách, đây cũng là quyển sách sư phụ ngươi thích đọc nhất khi còn trẻ.”

Đường Liên ngạc nhiên, vội vàng nhận lấy quyển sách cổ kia, lại thấy bên trên có viết hai chữ: Tửu Kinh. Hắn dở khóc dở cười: “Khi còn trẻ sư phụ đã thích cái này rồi à?”

Tạ Tuyên nói: “Sư phụ ngươi được tôn làm Tửu Tiên, ngày thường thích rượu như mạng. Khi ta mười hai tuổi gặp hắn, hắn đã như vậy rồi. Lúc đó hắn đã nói mình cảm thấy rượu trên đời không còn mùi vị gì cả, bèn hỏi mượn ta quyển Tửu Kinh này, rượu trong đó không phải rượu bình thường, “Tiểu bạch liên phù tam thập bôi, chỉ tiêm hạo khí hưởng xuân lôi”, đừng lãng phí.”

Đường Liên vội vàng ôm quyền: “Vãn bối xin ghi nhớ.”

“Quả nhiên là người nghiêm túc.”

Tạ Tuyên lại quay sang phía Lôi Vô Kiệt, đưa cho hắn một quyển sách nhỏ bìa ngoài tinh xảo.

Lôi Vô Kiệt nhận lấy, nhìn tựa sách lấy làm khó hiểu: “Tiền bối, đây là cái gì?”

Tiêu Sắt liếc mắt nhìn tên sách, thì thầm như đang suy tư: “Vãn lai tuyết?”

Tạ Tuyên cười nói: “Tối nay trời đổ tuyết, có thể uống một chén không. Đây là lời mà tài nữ Giang Nam Tạ Phi Tuyên ghi lại, tình ý lay động lòng người, ngay cả các nương nương trong cung cũng vừa xem vừa khóc. Tặng ngươi một quyển Vãn lai tuyết này, học tập nhân vật chính, sau này gặp mặt đừng nói mấy câu xấu hổ ấy nữa.”

Gương mặt Lôi Vô Kiệt lập tức đỏ bừng, còn Diệp Nhược Y lại rất bình thản, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.

Phía xa có tiếng nói truyền lại: “Ta vừa mới tới ngươi đã định đi. Sợ ta đến vậy cơ à?”

Tạ Tuyên nhanh chóng bỏ chạy, miệng ngâm nga: “Gặp nhau không bằng không gặp, không gặp cũng như đã gặp, mắt không thấy, lòng đã thấy.”

Giọng nói phía xa lạnh lùng mắng: “Thư sinh chết tiệt.”

Vẻ mặt của Lôi Vô Kiệt hốt hoảng, quay đầu cũng định chạy lại bị một thanh kiếm cản đường. Hóa ra người vừa nói đã chạy tới, mặc một bộ áo trắng, mặt phủ khăn che màu xám, chính là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y.

Lôi Vô Kiệt cúi đầu khom lưng, như vừa làm sai chuyện gì.

Lý Hàn Y lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Vừa nãy ta ngồi trên Thương Sơn, đột nhiên trông thấy nơi này có một luồng kiếm khí.”

Lý Hàn Y chậm rãi nói: “Chiêu kiếm này, không tệ.”

Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt, vui mừng tới mức khó tin: “Sư phụ, người khen ta?”

Lý Hàn Y nâng kiếm, đánh bay Lôi Vô Kiệt còn đang há miệng cười to: “Nhưng, ai cho phép ngươi chạy xuống núi!”

Lúc này, Đường Liên hiếm khi chủ động dời chủ đề: “Tử Kỳ đâu?”

Tiêu Sắt nhìn quanh một vòng, không thấy. Hắn nói: “Nha đầu này, chẳng lẽ lại chạy đi đâu chơi rồi?”

Diệp Nhược Y lên tiếng: “Đuổi theo rồi.”

Lôi Vô Kiệt bị đánh bay lúc này đã lại mò trở về, có chút khó hiểu: “Đuổi? Là đuổi theo ai vậy?”

Tiêu Sắt hơi nhíu mày: “Nho kiếm tiên?”

Diệp Nhược Y chỉ mỉm cười nói: “Cô ấy......... dường như rất thích đọc sách.”

__________________________________________

“Kiếm tiên tiền bối, xin ngài đợi một chút!”

Tạ Tuyên đột nhiên nghe được giọng nói thiếu nữ vang lên sau lưng, có chút kinh ngạc dừng bước chân, xoay lại nhìn.

Diệp Tử Kỳ nhìn Tạ Tuyên từ trên không trung đáp xuống đất, cũng học Lôi Vô Kiệt ôm quyền hành lễ: “Tiền bối, nghe danh đã lâu, hôm nay vãn bối xin làm phiền ngài một chút.”

Tạ Tuyên cười cười: “Cô nương không cần khách khí như vậy. Có chuyện gì cứ nói.”

Tươi cười trên mặt cô chưa từng mất đi, trong mắt tràn đầy kỳ vọng nói: “Tiền bối, hôm nay vãn bối ở đây, xin ngài nhận ta làm đệ tử.”

Dứt lời, Diệp Tử Kỳ một lần nữa ôm quyền, cúi gập người 90° thể hiện thành ý. Tạ Tuyên nhìn cô, ánh mắt không giấu được kinh ngạc.

Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Cô đứng thẳng người lên trước đã.”

Diệp Tử Kỳ đứng thẳng người, nhìn người trước mặt: “Tiền bối có gì muốn hỏi sao ạ?”

Tạ Tuyên nói: “Tại sao cô lại muốn bái ta làm sư phụ?”

Thành thật mà nói, Diệp Tử Kỳ xác thực là một thiên tài. Cô đã đến thành Tuyết Nguyệt sắp được một tháng, từng uống rượu do Bách Lý Đông Quân ủ, bình thường cũng không ít lần tiếp xúc với Tư Không Trường Phong cùng Lý Hàn Y. Nhưng cô không trở thành đệ tử của bất cứ ai trong ba người này, bọn họ không có ý thu, cô cũng không có ý định bái sư.

Nhưng ngược lại, từ lúc nhìn thấy Nho kiếm tiên ở trong Bách Hoa hội, tâm trạng của cô rõ ràng có chút trở nên phấn khích. Nhưng mà mục đích thật sự của cô cũng rất đơn giản, đơn giản đến mức khiến người ta không khỏi có chút.....buồn cười: “Mọi người đều nói, ngài đã đọc rất nhiều sách, sau đó liền trở thành kiếm tiên......”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro