Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Bái sư

“Chuyện lớn gì?”

Đường Liên chậm rãi nói: “Liên quan tới Lôi Vân Hạc, cũng có thể coi là sư bá của ngươi. Sau khi ông ấy rời khỏi Đăng Thiên các bèn cưỡi hạc bay về núi Thanh Thành, lại một chỉ phá núi xanh, hai chỉ hất tung nóc Càn Khôn điện, ba chỉ kẹp lấy Thanh Tiêu kiếm của thủ tọa núi Thanh Thành Triệu Ngọc Chân.”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Nghe nói hai người đại chiến một đêm, thời gian đó sét đánh ầm ầm khắp núi Thanh Thành, mưa như trút nước, tất cả các đạo sĩ trên núi Thanh Thành xuống núi tránh xa hơn ba dặm. Ngoại trừ lục đại chân nhân lưu lại trên núi quan chiến ra, những người khác chỉ có thể đi tị nạn. Sau một đêm, Lôi Vân Hạc lại cưỡi hạc bay đi, nhưng Triệu Ngọc Chân chính miệng thừa nhận, trận chiến này Lôi Vân Hạc không bại. Nói cách khách, Lôi Vân Hạc tái xuất giang hồ đánh ngang tay với Triệu Ngọc Chân chắc chắn trong mười hạng đầu trên giang hồ. Rất nhiều người suy đoán, bước tiếp theo Lôi Vân Hạc sẽ tới Giang Nam Phích Lịch đường, đoạt lại vị trí gia chủ Lôi môn từ tay Lôi Thiên Hổ.”

“Thế nhưng theo tin tức đệ tử Tuyết Nguyệt thành đưa về, Lôi Vân Hạc bay theo hướng ngược lại với Lôi gia bảo. Tam sư tôn nói, chắc chắn Lôi Vân Hạc sẽ về Lôi môn, chỉ là không phải hiện tại.”

Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Ông ấy từng nói sẽ cùng ta về thăm sư phụ. Nhớ lại lúc trước không tự lượng sức mình muốn leo qua mười lăm tầng các, thật hổ thẹn. Nếu lúc đó Cửu Thiên Dẫn Lôi của sư bâ đánh xuống, e rằng ta không thể đứng ở đây được rồi.”

Đường Liên cười nói: “Tam sư tôn còn nói, khi Lôi Vân Hạc tới thành Tuyết Nguyệt, cảnh giới đã xuống dốc không phanh, chỉ là Kim Cương Phàm Cảnh, quả thật xếp sau trong số rất nhiều trưởng lão. Chẳng qua bao năm rồi ông ấy vẫn ở trong các bế quan dưỡng khí, vừa vặn gặp được thiếu niên anh hùng như Lôi sư đệ tới leo các, cả cơ duyên lẫn trùng hợp mới khiến Lôi Vân Hạc trở lại Tiêu Dao Thiên Cảnh. Ông ấy cảm kích còn chẳng kịp, làm sao lại giết ngươi được.”

Lôi Vô Kiệt hỏi: “Tiêu Dao Thiên Cảnh đã thần thông kinh thiên động địa nhường đó, vậy bước lên Thần Du Huyền Cảnh chẳng phải thật sự là thần tiên rồi à. Tam sư tôn có tới cảnh giới này không? Sư phụ ta thì sao?”

Tiêu Sắt cười lạnh một tiếng: “Bước lên Thần Du Huyền Cảnh có thể tĩnh tọa nhắm mắt mà tinh thần du lãm ngoài vạn dặm. Cảnh giới như vậy mấy trăm năm chưa chắc đã có một người đạt được, ngươi quá đề cao thành Tuyết Nguyệt này rồi.”

Đường Liên khinh thường nói: “Xem thường thành Tuyết Nguyệt như vậy, thế thì ngươi đừng có ở lại đây ăn vạ tám trăm lượng bạc, không chịu đi.”

Tiêu Sắt duỗi người, thản nhiên đáp: “Không phải tám trăm lượng mà là tám trăm vạn lượng.”

Lôi Vô Kiệt ăn hết hai cái bánh bao, nói: “Đúng rồi, sư huynh, vừa rồi huynh nói có vài chuyện muốn nói với ta. Ngoại trừ chuyện này ra còn chuyện gì nữa?”

Đường Liên mỉm cười: “À, còn một chuyện là lúc trước nhị sư tôn bảo ngươi hôm sau tới Thương Sơn gặp sư tôn. Nhưng tới hôm nay đã qua ba ngày, tính khí nhị sư tôn trước giờ đều không tốt, nếu ngươi còn không đi, e rằng cả đời này cũng chẳng cách nào bước vào Thương Sơn.”

Lôi Vô Kiệt nhảy dựng lên như bị sét đánh, hét lớn một tiếng: “Không xong rồi, sư huynh. Ta đi ngay đây.”

Nói xong rảo bước chạy thẳng, nhưng mới chạy được một đoạn đột nhiên nhớ ra cái gì lại vòng về.

Đường Liên ném mạnh vật trong tay ra, chỉ thấy ánh đỏ lóe lên, một thanh kiếm phủ kín hoa văn ngọn lửa đã bay tới trước mặt Lôi Vô Kiệt: “Đi đi. Tam sư tôn bảo ta chuyển cho ngươi một câu.”

Lôi Vô Kiệt hỏi: “Câu gì?”

Đường Liên cười nói: “Ông ấy nói, Lý Hàn Y tính khí không tốt. Ngươi đừng chết trên núi Thương Sơn.”

.......…

“Đỉnh núi tuyết đọng, sườn núi mây trắng, ông trời khéo tạo, khác nào kỳ quan.”

Bài hát này miêu tả Thương Sơn, Thương Sơn được tạo thành từ mười chín ngọn núi, mười chín ngọn núi này lần lượt từ bắc vào nam là: Vân Lộng, Thương Lãng, Ngũ Thai, Liên Hoa, Bạch Vân, Hạc Vân, Tam Dương, Lan Phong, Tuyết Nhân, Ứng Nhạc, Quan Âm, Trung Hòa, Long Tuyền, Ngọc Cục, Mã Long, Thánh Ứng, Phật Đỉnh, Mã Nhĩ, Tà Dương.

Giữa mỗi hai ngọn núi đều có một suối nước chảy qua, chảy vào Nhĩ Hải, đây là mười tám khe suối nổi tiếng, tên của các khe suối lần lượt là: Hà Di, Vạn Hoa, Dương Khê, Mang Dũng, Cẩm Khê, Linh Tuyền, Bạch Thạch, Song Uyên, Ẩn Tiên, Mai Khê, Đào Khê, Trung Khê, Lục Ngọc, Long Khê, Thanh Bích, Mạc Tàn, Đỉnh Minh, Dương Nam.

Bất luận tên ngọn núi hay tên khe nước đều hết sức phong nhã, nhưng phong nhã nhất vẫn là tuyết Thương Sơn ngẩng đầu lên là nhìn thấy, đọng trên đỉnh núi quanh năm suốt tháng không tan, là thắng cảnh được mọi người ưa thích nhất trong bốn cảnh đẹp “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”.

Lôi Vô Kiệt bước từng bước một lên trên, hắn không biết Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y ở ngọn núi nào, chỉ có thể lang thang không mục tiêu, bởi vì hắn biết, ngay từ khi hắn bước vào Thương Sơn, nếu muốn tìm được Lý Hàn Y, vậy chỉ có một khả năng, đó là Lý Hàn Y muốn hắn tìm thấy.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng Lôi Vô Kiệt cũng cảm thấy mệt mỏi, bèn ngồi xuống một bậc thang, nhìn xuống bên dưới, lúc này hắn mới phát hiện mình đã đi xa như vậy. Hắn nhìn thành Tuyết Nguyệt bên dưới, đột nhiên mỉm cười.

Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh hỏi hắn: “Cười cái gì?”

Lôi Vô Kiệt nhếch miệng cười đáp: “Chỉ đột nhiên cảm thấy thành Tuyết Nguyệt rộng lớn là vậy, nhưng từ trên núi nhìn xuống lại như một bàn cờ nho nhỏ.”

Giọng nói kia lại vang lên: “Ngươi thích chơi cờ à?”

Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Ta không biết chơi cờ, từ nhỏ ta đã không ngồi yên được, chỉ thấy sư phụ thường xuyên chơi cờ với chính mình.”

Người kia nói: “Lên đây đi.”

Lôi Vô Kiệt đứng dậy, phủi bụi đất trên người, tiếp tục đi lên trên, đi thêm thời gian nửa khắc nữa rốt cuộc cũng tới sườn núi, chỉ thấy một gian nhà tranh không lớn mấy tại đó. Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y người mặc áo trắng, đang nhắm mắt ngồi trước gian nhà.

Lôi Vô Kiệt đột nhiên quỳ rạp xuống đất, nước mắt tràn mi: “Sư phụ.”

Lý Hàn Y mở mắt ra, gật đầu.

Sau chuyện này, cặp thầy trò này rốt cuộc cũng bái sư

......…

Dưới chân núi thành Tuyết Nguyệt, Tiêu Sắt vẫn lười biếng nằm phơi nắng, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nhàm chán nhìn lên không trung.

Đường Liên trên nóc nhà thản nhiên nói: “Năm đó khi Liên Nguyệt sư phụ đưa ta tới thành Tuyết Nguyệt, bảo ta phải thay Đường môn ở lại thành Tuyết Nguyệt đợi một người. Ngươi là người đó ư?”

Tiêu Sắt trực tiếp trả lời: “Không phải.”

Đường Liên cười: “Ta cũng cảm thấy không phải.”

Tiêu Sắt đong đưa cọng cỏ: “Ngươi đường đường nam nhi đại trượng phu, có chờ cũng là chờ một cô nương như hoa như ngọc, chờ một nam nhân như ta làm gì?”

Đường Liên đáp: “Đúng thật ta là nam nhi đại trượng phu. Ngươi lúc nào cũng ra vẻ trải hết chuyện đời, nhưng thực tế ngươi bao tuổi? Chẳng qua chỉ lớn hơn Lôi Vô Kiệt một hai tuổi chứ mấy.”

Tiêu Sắt bĩu môi: “Không cần ngươi quản.”

Đường Liên nói: “Ai dư hơi quản ngươi, chẳng qua có người sẽ đến quản ngươi, Tam sư đệ.”

Nói xong đột nhiên đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười không có ý tốt.

Tiêu Sắt thầm hô không ổn, nhảy xuống khỏi ghế, đang định chạy trốn đã thấy một thanh trường thương màu ô kim đánh tới trước mặt. Hắn cau mày lui lại một bước, thanh trường thương đập tan cái ghế hắn vừa nằm.

Tiêu Sắt thở dài: “Đại tiểu thư, cô định đánh hết ghết ngồi của ta hay sao?”

Con gái Thương Tiên, Tư Không Thiên Lạc bề ngoài thanh tú, giữa hai hàng mi bừng bừng khí khái, thu hồi trường thương cười lạnh nói: “Lại trốn đây lười biếng rồi?”

Tiêu Sắt nhổ cọng cỏ đuôi chó ra, bất mãn nói: “Lười biếng cái gì, ta đã nói với các ngươi rồi mà, ta sẽ không tập võ. Hiện giờ mỗi ngày ta đều chơi ba ván cờ với cha cô, buổi sáng thì xem sổ sách, vất vả lắm rồi mà!”

Dừng một chút, hắn lại chỉ về phía người đang thản nhiên ngồi cạnh đó ăn bánh nói: “Hơn nữa, nếu nói lười biếng, thì nha đầu này không phải mới thật sự là lười biếng sao? Đừng tưởng ta không biết, ba ngày này ngày nào cô ấy cũng lôi kéo đại tiểu thư cô xuống phố dạo chơi. Cô còn ở đây mà trách ta lười biếng?”

Diệp Tử Kỳ cười cười, ném cho Tư Không Thiên Lạc một miếng bánh hoa đào: “Thiên Lạc, bánh hoa đào của tiệm này rất ngon. Tỷ ăn một miếng đi, lấy sức để mà ”luận bàn” với Tiêu Sắt!”

Tư Không Thiên Lạc bắt bánh, cười gật đầu: “Cảm ơn nhé. Còn ngươi.....”

Tư Không Thiên Lạc vung trường thương chỉ vào Tiêu Sắt: “Cứ hết ăn lại nằm như vậy cũng đòi mỗi tháng nhận tám trăm lượng? Cũng xứng làm đệ tử của Thương Tiên? Bản tiểu thư sẽ không tha cho ngươi, chẳng phải khinh công của ngươi trác tuyệt sao? Sau này ngươi phụ trách giúp bản tiểu thư luyện thương nhé?”

Tiêu Sắt kinh hãi, lắc người một cái, đã chạy tới cửa.

Thiên hạ có vô số khinh công, Thê Vân Tung của Võ Đang, Đạp Tuyệt Vô Ngân của Thiên Sơn phái, Bát Bộ Truy Thiền của Phi Vân các đều là khinh công nhất đẳng. Nhưng Đạp Vân Thừa Phong bộ vẫn được xưng là khinh công đệ nhất thiên hạ, đơn giản là vì khinh công bình thường chỉ có thể tô điểm thêm, còn nó có thể đặt song song với võ công.

Tư Không Thiên Lạc lập tức cầm thương đuổi theo: “Hừ, ngươi chạy đi đâu được đây!”

Một thiếu niên áo xanh, một thiếu nữ áo đen, hai người bắt đầu truy đuổi không ngừng nghỉ trong thành Tuyết Nguyệt.

Mà Diệp Tử Kỳ thì vẫn cứ ngồi đấy, thong thả ăn bánh uống trà, thoải mái híp mắt. A.... Quả nhiên đi theo Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt đến thành Tuyết Nguyệt là quyết định đúng đắn mà. Chỉ là..…

Cô hơi rũ mắt, nhìn cánh hoa đào nhỏ theo gió rơi xuống ly trà trong tay, lẩm bẩm: “Ta hình như có chút nhớ sư huynh rồi.....”

Đường Liên từ trên mái nhà nhảy xuống, cười nói: “Sao vậy? Mới giây trước còn vui vẻ, sao đột nhiên mặt lại bí xị vậy?”

Diệp Tử Kỳ đặt ly trà xuống bàn, nhàm chán chống cằm: “Tuy phản phệ do cưỡng chế đột phá cảnh giới đã được bát rượu đó của Bách Lý thành chủ chữa lành, nhưng ta cảm thấy nửa năm này cho dù chăm chỉ thế nào thì thực lực cũng sẽ không nhích lên một chút nào. Cảm thấy có chút nhàm chán. Đường đại ca, huynh thật sự không thể dạy ta sử dụng ám khí sao?”

Đường Liên nói: “Bí kĩ Đường môn, thật sự là không thể. Nhưng một số loại ám khí thông thường, ta có thể tặng cô, cũng có thể dạy cô cách sử dụng. Còn phương pháp chế tạo....”

Diệp Tử Kỳ hai mắt sáng lên, gật gật đầu: “Không cần không cần, phương pháp chế tạo đương nhiên là Đường môn tuyệt mật, ta sẽ không hỏi đến, cũng không cần thiết. Chỉ cần huynh cho ta đi theo học hỏi một chút phương pháp sử dụng ám khí là được. Yên tâm, nhất định sẽ có hậu tạ.”

Đường Liên bật cười: “Hậu tạ? Không cần đâu.”

Lạc Minh Hiên đang đổ xúc xắc với sư phụ Doãn Lạc Hà, thua tới mức thương tích đầy mình, lúc này lại đi ra khỏi đại điện, chứng kiến hai thân ảnh lướt qua trước mặt mình, không khỏi xoa xoa hai mắt: “Trời ạ, đây là khinh công gì vậy? Sao tốc độ nhanh thế?”

Lạc Hà Tiên Tử tuổi đã quá ba mươi nhưng gương mặt vẫn như thiếu nữ, nhíu mày rồi nói: “Đạp Vân?”

Lạc Minh Hiên cười trên nỗi đau của người khác: “Sau này có người chơi với Thiên Lạc muội muội rồi, chúng ta cũng bớt chút phiền phức. mà không biết tiểu tử kia thế nào rồi, đi theo nhị thành chủ tính khí kỳ quái ấy chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.”

.....…

Thương Sơn.

Lý Hàn Y đột nhiên hỏi: “Lôi Vô Kiệt, vì sao ngươi lại rút kiếm?”

Lôi Vô Kiệt đần ra tại chỗ, trầm ngâm một lúc lâu vẫn không trả lời.

Lý Hàn Y tiếp tục nói: “Có người rút kiếm là vì muốn làm anh hùng, dùng uy thế của kiếm để giải quyết chuyện bất bình trong thiên hạ. Có người rút kiếm là vì sợ hãi, vì nếu hắn không rút kiếm, người khác sẽ rút kiếm, nếu không muốn chết chỉ có thể rút kiếm. Như vậy, Lôi Vô Kiệt, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại rút kiếm?”

Lôi Vô Kiệt vẫn không biết trả lời ra sao.

Lý Hàn Y nhìn hắn: “Năm xưa vì sao ngươi lại cầm kiếm lên?”

Lôi Vô Kiệt nhớ lại một lúc rồi đáp: “Ngày đó sư phụ vung tay áo lên, một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa phóng thẳng lên trời, một luồng sáng đỏ nhuộm hồng áng mây. Cả đời ta chưa từng thấy kiếm thuật huyền diệu như vậy, sư phụ hỏi ta có muốn tập kiếm không, lúc đó ta không do dự, chỉ vì rung động trước vẻ đẹp của chiêu kiếm đó.”

Lý Hàn Y gật đầu: “Đúng, kiếm là thứ đẹp nhất trên thế gian. Nếu sư phụ ngươi không chứng kiến vẻ đẹp của chiêu kiếm, chắc đã chẳng đến gặp tình cảnh như hiện giờ. Nhưng ngươi đang nói tới tập kiếm còn ta đang nói tới rút kiếm, hai thứ hoàn toàn bất đồng. Tập kiếm có thể bàn phong lưu, nhưng rút kiếm lại chỉ có thể luận sinh tử!”

Khi nói ra lời cuối, nàng cau mày, giọng nói mang theo cảm giác uy nghiêm.

Lôi Vô Kiệt lắc đầu, sinh tử? Đúng vậy, trên giang hồ sinh tử là chuyện rất đơn giản, dường như chỉ một lời không hợp là có thể rút đao chém giết, đao kiếm vạch một vệt trên cổ, chết tới không thể chết hơn. Nhưng Lôi Vô Kiệt nghe nhiều câu chuyện giang hồ như vậy, bất luận say mê giang hồ thế nào, nhưng trước nay lại không ủng hộ giang hồ như vậy. Trên giang hồ thắng bại là chuyện thường tình, nhưng việc gì phải phân sinh tử.

Lôi Vô Kiệt chậm rãi nói: “Rút kiếm có thể luận kiếm, không cần phân sinh tử.”

Lý Hàn Y hỏi: “Ngươi không muốn phân sinh tử nhưng người khác lại rút kiếm với ngươi, muốn ngươi chết. Như vậy ngươi định chịu chết ư?”

Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy đầu óc rối tung, không biết nên trả lời như thế nào.

Lý Hàn Y cười lạnh một tiếng, vung nhẹ tay phải, một thanh trường kiếm từ trong nhà tranh bay ra, cắm trước mặt Lôi Vô Kiệt: “Thanh kiếm này tên là Thính Vũ, là quà nhập môn mà vi sư tặng cho ngươi.”

Lôi Vô Kiệt bước lên trước một bước, cầm lấy thanh kiếm này, đó là một thanh kiếm trường kiếm tinh xảo thanh tú, hết sức nhẹ nhàng, cầm trên tay như không cảm nhận được trọng lượng. Trong lúc hắn còn đang không hiểu vì sao Lý Hàn Y đột nhiên thay đổi đề tài, thì đã cảm thấy kiếm khí hiện lên xung quanh. Lôi Vô Kiệt lập tức ngẩng đầu, lại phát hiện áo trắng của Lý Hàn Y bay phấp phới, giữa hai hàng mi ẩn hiện chút sát ý!

Lý Hàn Y cao giọng nói: “Đến đây, rút kiếm với ta!”

Không phải Lôi Vô Kiệt chưa từng rút kiếm với Lý Hàn Y, ngày đó ở Đăng Thiên các, Lôi Vô Kiệt từng dùng hết công lực, chém ra cả chiêu kiếm Liệt Hỏa Oanh Lôi. Nhưng ngày đó là vì Lôi Vô Kiệt muốn tìm cơ hội gặp Lý Hàn Y, hiện giờ, có vẻ hắn không có lý do rút kiếm.

“Đến đây, rút kiếm!”

Lý Hàn Y cau mày, kiếm triều tỏa ra mãnh liệt quanh người, toàn bộ sườn núi bao phủ trong tiếng gào thét của cuồng phong, cây cối rung chuyển, từng mảng lá cây rụng xuống bay theo gió.

Lôi Vô Kiệt cảm nhận được uy hiếp chưa từng thấy, thân thể lung lay như sắp ngã, không nhịn được muốn vận Hỏa Chước thuật, nhưng chỉ vừa vận khí đã lập tức bị luồng kiếm khí lạnh giá kia ép xuống.

Giọng nói của Lý Hàn Y vang lên lạnh lùng: “Ta nói.....rút kiếm!”

Lôi Vô Kiệt chỉ có thể đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng vẫn không rút kiếm.

“Kiếm lên!”

Lý Hàn Y vung nhẹ cánh tay, thanh Thiết Mã Băng Hà danh chấn thiên hạ rời vỏ bay tới tay hắn.

Rốt cuộc Lôi Vô Kiệt không còn lựa chọn, nắm chặt lấy chuôi kiếm: “Sư phụ, đắc tội!”

Lý Hàn Y không nói gì, vung mạnh thanh trường kiếm lên. Chỉ thấy trong chốc lát, gió trên núi ngưng bặt, những chiếc lá cây rụng xuống cũng đông lại giữa không trung, chim chóc kinh hãi bay khỏi khu rừng ngừng lại ngay khoảnh khắc giang cánh, sau đó một luồng kiếm khí lướt qua bầu trời, chém áng mây trên trời thành hai nửa.

Sau lưng Lôi Vô Kiệt đã ướt sũng, hắn đặt thanh kiếm xuống thở dài một tiếng, hắn vẫn không rút kiếm ra. Giữa thanh Thính Vũ kiếm này và vỏ kiếm dường như bị cái gì gắn lại, hắn dùng hết sức lực toàn thân vẫn không thể rút ra được. Cũng may cuối cùng khi Lý Hàn Y xuất kiếm lại đột nhiên đổi hướng, nếu không giờ phút này e rằng Lôi Vô Kiệt đã là người chết.

Lôi Vô Kiệt lau mồ hôi, nhìn Lý Hàn Y đầy nghi hoặc: “Sư phụ....”

Lý Hàn Y khoanh tay sau người, thanh Thiết Mã Băng Hà lại trở về trong vỏ kiếm, nói: “Thính Vũ kiếm là thanh kiếm do Kiếm Linh trủng đúc thành, biết nhận chủ. Trong lòng ngươi không có ý chí rút kiếm, cho nên ngươi không rút nó ra được. Ngươi cần tìm ra lý do rút kiếm của mình.”

Lôi Vô Kiệt vô cùng ngưỡng một bản lĩnh ngự kiếm xuất thần nhập hóa của Lý Hàn Y: “Sư phụ, ta phải mất bao lâu mới có thể ngự kiếm như người?”

Lý Hàn Y không hề lưu tình nói: “Ngự kiếm? Còn chưa rút kiếm đã đòi ngự kiếm, với tư chất của ngươi, ta thấy ít nhất cũng phải mười năm.”

Lý Hàn Y lạnh lùng nói: “Sau này cứ mỗi ngày ta sẽ thử kiếm với ngươi một lần, khi nào ngươi rút được kiếm ra trước mặt ta, ta sẽ dạy ngươi kiếm thuật.”

Lôi Vô Kiệt kinh hãi: “Hả?”

Nhưng lúc này Lý Hàn Y đã quay người đi vào gian nhà tranh.

“Rút kiếm! Được, rút kiếm!”

Lôi Vô Kiệt vận Hỏa Chước thuật lên thẳng cảnh giới Già Lâu La, dốc hết chân khí toàn thân muốn rút thanh kiếm ra, nhưng thanh kiếm này vẫn không hề lay chuyển, cuối cùng đành phải từ bỏ. Hắn thở dài, thầm nghĩ tính khí Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên đúng là kỳ quái.

Lý do rút kiếm thật sự quan trọng đến vậy ư?

Còn trong gian nhà tranh nhìn như yên tĩnh, thật ra còn một người khác đang ngồi.

Người mặc áo đen, gương mặt mỉm cười, tam thành chủ của thành Tuyết Nguyệt Tư Không Trường Phong đang ngồi trong góc nhà tối đen, chậm rãi thưởng trà, dưới chân là một lư hương tỏa khói tím.

Tư Không Trường Phong cười nói: “Tỷ đưa Thính Vũ kiếm cho hắn? Đó là thanh kiếm đầu tiên tỷ nhận được khi bước vào giang hồ, tỷ đúng là hào phóng với tên đồ đệ này.”

Lý Hàn Y không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh Tư Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong nói một câu mang chút ẩn ý khó hiểu: “Thật ra lúc nãy tỷ thực sự hy vọng hắn có thể rút kiếm ra. Khoảnh khắc sinh tử, buộc phải rút kiếm ra, đây vốn là cách tốt nhất. Sợ nhất là người không rút kiếm vì mình mà rút kiếm vì người khác.”

Lý Hàn Y không tiếp tục đề tài này, chỉ hỏi: “Vị đệ tử kia của đệ thì sao?”

Tư Không Trường Phong cười nói: “Khinh công trác tuyệt, ta thấy luyện thêm vài năm nữa sẽ chẳng kém đạo tặc đệ nhất giang hồ Mặc La Sinh bao nhiêu. Năng lực tính toán sổ sách cũng không tồi, mới đến mấy ngày đã xử lý xong khoản nợ để lâu mấy tháng nay. Nhưng...”

Lý Hàn Y nhướng mày: “Nhưng sao?”

Tư Không Trường Phong thở dài: “Nhưng ẩn mạch bị tổn thương, e rằng cả đời này không tập được võ công thượng thừa. Ban đầu thấy hắn mang theo Vô Cực côn, ta còn tưởng rằng mấy lời không biết võ công là lừa ta.”

Cho dù là Lý Hàn Y luôn trấn định lúc này cũng phải kinh hãi: “Ẩn mạch bị tổn thương? Sao lại như vậy?”

Tư Không Trường Phong nói: “Ban đầu ta cũng không tin, nhưng ta xem mạch đập của hắn. Ẩn mạch chết đã đứt, nếu muốn vẫn có thể cưỡng ép vận công, nhưng khí huyết sẽ cuộn lên, lúc nào cũng có thể đứt hết kinh mạch toàn thân mà chết. Đúng là năm xưa trong Thiên Khải thành có người hạ độc thủ với hắn. Nhưng chính hắn không chịu nói ra, ta cũng không hỏi lại.”

Lý Hàn Y nhíu mày: “Ẩn mạch bị tổn thương, có thuốc gì chữa được không?”

Tư Không Trường Phong trả lời rất dứt khoát: “Có.”

Lý Hàn Y biết tam sư đệ của mình tinh thông y thuật, nếu hắn nói có chắc chắn không phải lời nói xuông: “Là thuốc gì?”

Tư Không Trường Phong gằn từng chữ một: “Bồng Lai tiên đảo, tiên nhân hải ngoại, Bổ Hồn Thiên thuật.”

Lý Hàn Y trầm ngâm nửa ngày, sau đó khẽ lắc đầu.

Tư Không Trường Phong cười: “Không tập võ cũng là chuyện tốt, đồ đệ kia của tỷ có võ công cao là đủ rồi. Vả lại, còn có thêm một người ngoài ý muốn xuất hiện bên cạnh hắn sao?”

Lý Hàn Y nhướng mày: “Ngươi nói.....tiểu cô nương ở dưới Đăng Thiên các hôm đó?”

Tư Không Trường Phong cười: “Không sai, chính là nó. Tiểu đồ đệ của Vong Ưu thiền sư, chưa tới mười bảy tuổi đã vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Hàn Y, tỷ có ý định nhận cô ấy làm đồ đệ không?”

Lý Hàn Y nói: “Nghe qua đúng là rất có thiên phú. Chỉ là....ta cảm thấy chúng ta không có duyên sư đồ.”

Lý Hàn Y đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Lần này tới nước Vu Điền, đệ có gặp thằng nhóc của thành Vô Song không?”

Tư Không Trường Phong gật đầu: “Tỷ nói thằng nhóc mở được Thập Tam Kiếp Hạp của Vô Song thành hả? Ta gặp rồi.”

Lý Hàn Y hỏi: “Nó đã tập được Phi Kiếm thuật?”

Tư Không Trường Phong nói: “Hiện giờ nó có thể khống chế ít nhất sáu thanh phi kiếm. Lúc đó công lực của nó không đủ, ta giả vờ dùng Lưu Chuyển thần thông, khống chế mười hai thanh kiếm của nó. Mười hai thanh kiếm đều có ý phản kháng mơ hồ đối với ta, không tới ba năm, kiếm thai của mười hai thanh phi kiếm đều sẽ thành hình. Chỉ có thanh thứ mười ba, Đại Minh Chu Tước còn cần chút thời gian.”

Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng.

Gương mặt Tư Không Trường Phong mỉm cười như đang vui sướng khi người khác gặp họa: “Sau này bọn chúng sẽ phải đối mặt với kỳ tài trăm năm có một như vậy. Hàn Y, tỷ gánh trọng trách đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro