Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Nhận đồ đệ

Lý Hàn Y nhìn hai người hầu như không chút do dự liên thủ với nhau, cười lạnh một tiếng, đột nhiên cắm thanh kiếm trong tay vào trong các, nhảy lên, tay áo múa một vòng, hai luồng kiếm khí tan tác trong ống tay áo.

Lý Phàm Tùng đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, lại rơi xuống.

Ảo ảnh Già Lâu La sau lưng Lôi Vô Kiệt lại tan vỡ, cũng rơi thẳng xuống.

Đường Liên chợt hô lên một tiếng: “Không tốt!”

Vừa rồi Lý Phàm Tùng và Lôi Vô Kiệt có chân khí hộ thể nên mới có thể ngã từ tầng mười sáu xuống mà chỉ bị thương ngoài da. Nhưng lúc này chân khí của hai người đều đã bị kiếm khí của Lý Hàn Y phá bỏ, lần này mà ngã xuống chắc chắn sẽ chết.

Lúc này thư đồng Phi Hiên lại bước lên trước, bàn tay vung nhẹ lên, hô lớn một tiếng: “Ngừng!”

Thế rơi của hai người đột nhiên giảm đi.

Bàn tay Phi Hiên đẩy nhẹ lên trên, lại hô một tiếng: “Lên!”

Hai người lại bay lên trên.

Tư Không Trường Phong tán thưởng: “Được. Đại Long Tượng khí của núi Thanh Thành! Hóa ra cao thủ đang ở đây.”

Phi Hiên lại chẳng dễ chịu gì, từng giọt mồ hôi lớn chảy ra.

Lý Phàm Tùng nhìn Lôi Vô Kiệt sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Ngươi còn xuất kiếm được không?”

Lôi Vô Kiệt xiết chặt Sát Bố kiếm trong tay: “Còn đánh được một kiếm.”

Lý Phàm Tùng gật đầu: “Vừa hay, ta cũng còn một chiêu kiếm.”

Lôi Vô Kiệt dùng chút sức lực cuối cùng hét lớn: “Vô Kiệt còn một kiếm, kính mong Kiếm Tiên chỉ giáo! Kiếm tên là Liệt Hoả Oanh Lôi!”

Lý Phàm Tùng cũng cao giọng hô theo: “Phàm Tùng cũng có một kiếm, kính mong Kiếm Tiên chỉ giáo! Kiếm tên là Vô Lượng Thiên Cương!”

Một ánh sáng đỏ, một ánh sáng tím, dầm dần giao thoa giữa không trung, kiếm khí bừng bừng bay lên, xua tan mây trên trời, Lý Hàn Y khẽ cau mày, áo trắng phất phơ trong gió, Đăng Thiên các lung lay như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Lý Hàn Y thở dài: “Tên đúng là khó nghe, hai tên sư phụ của các ngươi đều có khiếu đặt tên. Kiếm lên!”

Thanh kiếm bị hắn cắm trong các bay về tay nàng, thân kiếm lóe lên một luồng sáng trắng.

Thiết Mã Băng Hà_đứng hạng ba trong thiên hạ thập đại danh kiếm!

Lý Hàn Y vung trường kiếm: “Ta cũng có một kiếm, kiếm tên là Nguyệt Tịch Hoa Thần!”

Khác với mấy chiêu kiếm vừa rồi của Lý Hàn Y, chiêu kiếm này rất đẹp, rất mềm mại, rất chậm chạp, như làn khói bếp từ từ dâng lên, trong làn khói là hơi ấm nhẹ nhàng, như hoa tươi sớm mai, vầng trăng buổi tối, ôn nhu tới cực điểm. Chiêu kiếm cực kỳ đẹp đẽ cũng cực kỳ nguy hiểm, hoa sơn trà trong toàn bộ thành Tuyết Nguyệt đều bay lên, ngàn vạn cánh hoa quay quanh trường kiếm của Lý Hàn Y, đẹp tới mức không thể tả nổi.

Liệt Hỏa Oanh Lôi và Vô Lượng Thiên Tôn, một luồng sáng đỏ một luồng sáng tím, hai luồng kiếm chiêu hội tụ thành một kiếm vô cùng bá đạo.

Nhưng một kiếm lại đánh hạ chúng, lúc này Lý Hàn Y lại cố tình đổi sang một chiêu kiếm cực mỹ lệ cực ôn nhu.

Lôi Vô Kiệt vừa phóng một kiếm ra, gần như mất đi tri giác.

Lý Phàm Tùng cắn răng, liều mạng dẫn theo kiếm khí nhưng chỉ thấy hoa bay khắp trời, hai luồng kiếm khí của bọn họ căn bản không cách nào phá vòng vây.

Thư đồng Phi Hiên rốt cuộc không chống đỡ nổi, quỳ rạp xuống đất, Đại Long Tượng khí lập tức tản đi.

Kiếm khí của Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng cũng đã tiêu tan không còn một mống, hai người đều sức cùng lực kiệt, trường kiếm tuột tay rơi ra, lơ lửng bên cạnh Lý Hàn Y.

Hai người lại ngã từ trên không trung xuống. Đường Liên cất bước chạy như điên về phía hai người.

Tư Không Trường Phong thở dài: “Đường Liên, với công lực của ngươi không ngăn nổi.”

“Vậy thì để ta thử xem!”

Vạt áo màu xanh lục lướt qua, Diệp Tử Kỳ chạy vụt lên phía trên, hai tay chắp ở phía trước làm động tác giống như hoà thượng niệm kinh. Lý Phàm Tùng và Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy như rơi xuống một lớp bông mềm mại, thân thể cũng dừng lại ở vị trí cách mặt đất một thước.

Lôi Vô Kiệt sau khi giữ vững trọng tâm, thở phào một hơi: “Doạ chết ta rồi. Doạ chết ta rồi, còn tưởng sẽ phải chết lãng xẹt như vậy chứ..... Tử Kỳ, cảm ơn cô nhé.”

Lý Phàm Tùng cũng hướng về phía cô chắp tay: “Cảm ơn cô nương.”

Tư Không Thiên Lạc lên tiếng: “Cha, không phải cha nói đại sư huynh cũng không đỡ được hai người họ sao?”

Tư Không Trường Phong cười cười: “Cảnh giới của tiểu cô nương này cao hơn đại sư huynh con, hơn nữa tu luyện loại công pháp đặc biệt. Con có để ý không, lúc đó từ trên người cô ấy rõ ràng phát ra hai luồng khí khác biệt. Một loại là để đỡ hai người thiếu niên kia, loại còn lại.....chính là kiếm khí.”

Luồng kiếm khí kia mạnh mẽ mà lại nhẹ nhàng, vừa vặn hoá giải kiếm khí còn sót lại của Lý Hàn Y, giảm áp lực đè lên hai người kia.

Tư Không Thiên Lạc có chút kinh ngạc: “Không phải chứ, rõ ràng là nàng ấy cũng đâu có rút kiếm đâu?”

Tư Không Trường Phong đáp: “Kiếm ý tại tâm. Có đôi khi, không nhất thiết phải thực sự rút kiếm.”

Chỉ là..... thiên phú của tiểu cô nương này thực sự là cao vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn một chút.…

“Trò vặt vãnh.”

Lý Hàn Y chậm rãi hạ xuống đất, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Mà Tư Không Trường Phong, Đường Liên, Tiêu Sắt, Phi Hiên và Tư Không Thiên Lạc đều chạy tới bên cạnh bốn người.

Lý Hàn Y đi tới vài bước: “Các ngươi muốn gặp ta?”

Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng nhìn nhau một cái, vội vàng gật đầu.

Lý Hàn Y ngoắc ngón tay, thanh kiếm gỗ đào lập tức bay tới trong tay nàng: “Thanh kiếm này tên là gì?”

Lý Phàm Tùng cười nói: “Tự mình đẽo gỗ đào ra, còn chưa đặt tên, không thì mời Kiếm Tiên đặt đi?”

Ngón tay Lý Hàn Y khẽ động, kiếm gỗ đào trên tay lập tức đứt thành hai khúc, sau đó rơi xuống nền đất: “Lười đặt.”

Lý Phàm Tùng không dám đau lòng,chỉ gật đầu lia lịa: “Kiếm tiên nói chí phải.”

Lý Hàn Y lại hỏi: “Sao ngươi muốn gặp ta?”

Lý Phàm Tùng do dự trong chốc lát rồi nói: “Cái này... nghe sư phụ nhắc tới đại danh của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên nhiều lần cho nên hâm mộ. Lần này theo lệnh sư phụ ra ngoài du lịch, muốn gặp tiền bối một chút.”

Ánh mắt Lý Hàn Y lạnh băng, nói: “Giờ gặp rồi chứ?”

Lý Phàm Tùng vội vàng nói: “Gặp rồi, gặp rồi. Không hổ danh kiếm tiên, vãn bối bái phục.”

Lý Hàn Y lạnh lùng nói: “Nếu gặp rồi, còn không mau cút đi?”

Dứt lời liền vung tay áo, đánh bay Lý Phàm Tùng ra ngoài.

Phi Hiên hừ lạnh một tiếng, vung tay phải lên, đưa Lý Phàm Tùng lên trên con ngựa già đầy vẻ mệt mỏi kia.

Tư Không Trường Phong nhìn bóng dáng hai người rời đi, cảm thán: “Lứa này của núi Thanh Thành phân chia võ vận, thiên vận vừa vặn. Xem ra về sau núi Thanh Thành sẽ đoạt mất một nửa giang hồ này từ tay thành Tuyết Nguyệt.”

Lý Hàn Y không thèm để ý đến Tư Không Trường Phong, lại nhìn sang Lôi Vô Kiệt hỏi: “Vậy còn ngươi, vì sao ngươi muốn gặp ta?”

Lôi Vô Kiệt đột nhiên quỳ xuống, chắp tay hành lễ, nói: “Khẩn cầu Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên gặp sư phụ ta một lần!”

Lý Hàn Y cười lạnh một tiếng: “Lôi Oanh? Hắn muốn gặp ta?”

Lôi Vô Kiệt kiên định nói: “Sư phụ đang mắc bệnh nặng, không còn sống lâu nữa. Lôi Vô Kiệt cả gan, khẩn cầu Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên gặp mặt sư phụ một lần.”

Ánh mắt Lý Hàn Y hơi dao động trong khoảnh khắc, nhưng lại lập tức trở lại vể bình tĩnh: "Lôi Oanh sắp chết? Được, ta đi. Nhưng ta có một điều kiện.

Lý Hàn Y ngoắc tay, kiếm Sát Bố bay tới trên tay nàng, sau đó vung tay, cắm thanh kiếm Sát Bố này lên đầu tường Hạ Quan thành: “Điều kiện của ta rất đơn giản, ngươi làm đệ tử của ta. Khi nào ngươi tiếp được ba kiếm của ta, lấy thanh kiếm Sát Bố  này về. Ta sẽ theo ngươi đi gặp Lôi Oanh.”

Làm đệ tử của Lý Hàn Y? Làm đệ tử của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên?

Tuyết Nguyệt thành có ba vị thành chủ, Bách Lý Đông Quân nhận Đường Liên làm đồ đệ, Tư Không Trường Phong truyền thụ thương pháp cho con gái duy nhất, chỉ có mình Kiếm Tiên - Lý Hàn Y bao năm qua vẫn không nhận đồ đệ, trước nay cũng không để lộ ý định thu nhận đồ đệ.

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, không biết nên trả lời ra sao. Tuy hắn vẫn luôn đùa bỡn gọi Đường Liên là đại sư huynh nhưng thực ra không có ý định gia nhập Tuyết Nguyệt thành, càng không định trực tiếp bái Kiếm Tiên Lý Hàn Y làm sư phụ.

Tư Không Trường Phong thấy Lôi Vô Kiệt còn đần ra ở đó, cười nói: “Chẳng phải giờ đã hành lễ bái sư rồi sao? Cứ gọi thẳng là sư phụ đi.”

Lý Hàn Y nhìn ra vẻ do dự trong mắt hắn: “Ngươi không muốn?”

Lôi Vô Kiệt vội vàng lắc đầu: “Kiếm Tiên kiếm thuật thông thần, Lôi Vô Kiệt vốn đã ngưỡng mộ, được bái làm môn hạ của kiếm tiên là chuyện cầu còn chẳng được. Nhưng chuyện lớn cỡ này, vẫn phải thông báo với sư phụ một tiếng...”

Ánh mắt của Lý Hàn Y lạnh băng: “Ngươi đang nói, trước tiên gặp sư phụ ngươi đã rồi hãng nói tới chuyện bái sư. Ngươi có biết hành động đó của ngươi gọi là gì không?”

Đường Liên vội vàng la lên: “Lôi Vô Kiệt, bái vào làm môn hạ của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên là chuyện muôn vàn người luyện kiếm chỉ có cầu cũng chẳng được, đừng do dự nữa.”

Lôi Vô Kiệt trầm ngâm một lát, đột nhiên dập đầu liền ba lần, hành lễ bái sư rồi ngẩng đầu lên nói: “Đệ tử Lôi Vô Kiệt bái vào làm môn hạ của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên. Sau khi ta thu hồi kiếm Sát Bố, về Lôi gia bảo cùng sư phụ, nếu sư phụ Lôi Oanh trách cứ, xin lấy cái chết tạ ơn truyền nghề của hai vị ân sư.”

Tiêu Sắt lại mắng một tiếng không nặng không nhẹ: “Tên ngốc.”

Lý Hàn Y quay người, im lặng một lát rồi nói: “Ngày mai tới sau núi gặp ta.”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lần leo các kinh thiên động địa này rốt cuộc cũng vẽ một nét chấm tròn. Các trưởng lão và đệ tử chạy ra quan sát trận chiến đều trở về trong điện của mình. Các tiểu thương trong thành chỉ cảm thấy cuộc đời này được chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đã không còn gì tiếc nuối, vừa bàn tán tiên nhân cưỡi hạc dẫn thiên lôi đánh xuống kia lợi hại hơn hay kiếm tiên cuốn sạch hoa sơn trà trong thành lợi hại hơn, vừa giải tán ra bốn phía.

Chỉ có Tiêu Sắt, Diệp Tử Kỳ, Đường Liên và Tư Không Trường Phong, Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt còn ở lại tại đó.

Tiêu Sắt vỗ Đường Liên: “Đại sư huynh nghe ta nói này, sư đệ ngươi nợ ta tám trăm lượng, hay là ngươi trả nợ cho ta đi, cũng tiện để ta về Tuyết Lạc sơn trang.”

Đường Liên đáp rất dứt khoát: “Ta không có tiền.”

Tiêu Sắt hỏi: “Vậy ai có tiền?”

Đường Liên lắc nhẹ đầu sang phía Tư Không Trường Phong: “Đang ở trước mặt ngươi đấy.”

Tư Không Trường Phong mỉm cười: “Đúng vậy, tất cả tiền bạc phí tổn của thành Tuyết Nguyệt đều do ta phụ trách.”

Tiêu Sắt giơ tay phải ra: “Tám trăm lượng.”

Tư Không Trường Phong lại trực tiếp bỏ qua câu này: “Ta nghe Đường Liên nói, ngươi tên Tiêu Sắt?”

Lông mày Tiêu Sắt nhíu lại: “Sao nào?”

Tư Không Trường Phong gật đầu: “Tên hay.”

Tiêu Sắt không kiên nhẫn nói: “Đừng có lắm lời, tiền nên trả vẫn phải trả, ta đang vội lên đường.”

Tư Không Thiên Lạc tức giận vung trường thương trong tay lên: “To gan! Có tin ta lấy thương gõ chết ngươi không!”

Tư Không Trường Phong mỉm cười gạt thương của con gái ra: “Tiền, đương nhiên sẽ trả, chẳng qua chỉ muốn mời Tiêu huynh đệ vào thành ở lại một thời gian ngắn. Trong lòng tại hạ còn chút nghi hoặc, muốn mời Tiêu huynh đệ giải đáp.”

Tiêu Sắt cười lạnh nói: “Ta không đi theo thì sao, ngươi định dùng vũ lực cưỡng bức ta à?”

Diệp Tử Kỳ đỡ Lôi Vô Kiệt, nhìn bộ dạng này của Tiêu Sắt, không khỏi lầm bầm: “Không biết lớn bé.”

Cho dù thân phận của hắn có như thế nào đi chăng nữa, hiện tại đứng trước trưởng bối hơn tuổi, cũng không cần phải trơ trẽn như vậy chứ....... Thân là một công dân từng sống trong xã hội pháp trị hoà bình, cô vẫn là có chút ý kiến với cách cư xử của Tiêu Sắt.

Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Đương nhiên là không. Nói thật, muốn mời Tiêu huynh đệ vào thành, đúng là ta có ý riêng. Trường Phong bất tài, muốn nhận Tiêu huynh đệ làm đồ đệ.”

Tiêu Sắt lạnh lùng nhíu mày, gương mặt không chút biểu cảm.

Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc nhìn nhau một cái, không hiểu sao đường đường là Thương Tiên, tam thành chủ thành Tuyết Nguyệt, rốt cuộc Tư Không Trường Phong đang nghĩ cái gì.

Dù sao Lôi Vô Kiệt cũng là đệ tử của Lôi môn, còn có võ công xuất chúng trong giới trẻ, không tính hai tầng cuối cùng, mười bốn tầng trước là thật sự đánh lên. Còn Tiêu Sắt là người thế nào? Một ông chủ quán trọ, không biết chút võ công nào, chỉ biết chút công phu chạy trốn.

Tiêu Sắt lạnh lùng nói: “Nhận ta làm đồ đệ? Dựa vào cái gì?”

Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc đều thầm cả kinh, mà Tư Không Thiên Lạc hiện chỉ muốn xách thương lên đập cho hắn một nhát.

Tư Không Trường Phong lại chẳng hề để ý, chỉ mỉm cười: “Tại hạ bất tài, võ nghệ trên người cũng tạm được trong chốn giang hồ.”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Ta không tập võ.”

Tư Không Trường Phong nhìn thanh trường côn bên hông Tiêu Sắt nói: “Nhưng bên hông huynh đài chẳng đang dắt theo Vô Cực côn? Côn pháp, thương pháp coi như cùng một mạch.”

Tiêu Sắt vuốt cây gậy kia, dọc đường này hắn chưa từng cầm cây gậy này. Lôi Vô Kiệt từng hỏi hắn vài lần, hắn chỉ nói là lúc nào đi núi thì dùng để chống. Nhưng lúc này Tư Không Trường Phong chỉ nhìn một cái đã nói toạc tên của cây gậy này ra.

Vô Cực côn (gậy vô cực), chủ nhân trước của nó từng một người một côn cố thủ ngoài thành, ngăn cản mười tám vị cao thủ nhất đẳng có ý đồ phá thành đánh vào. Nghe nói một côn đánh ra vô biên vô tận, không có điểm cuối.

Tiêu Sắt chạm nhẹ vào cây gậy kia, chẳng buồn để tâm, nói: “Tuy ta cầm cây gậy này nhưng không có nghĩa là ta biết võ công. Cái này là do một người nợ tiền của ta lấy ra gán nợ.”

Tư Không Trường Phong không hỏi tiếp: “Đương nhiên, ta ngoại trừ võ công không tệ ra, kỳ thuật cũng là thiên hạ vô song. Ngươi có thích chơi cờ không.”

Tiêu Sắt vẫn không hề dao động, nói: “Không thể nói là thích. Bởi vì chưa từng bại.”

Tư Không Trường Phong cười: “Chưa từng bại à. Vậy chúng ta đánh ba ván cờ nhé, nếu ngươi thắng được một ván ta không ép ngươi. Sao nào?”

Dứt lời liền quay sang nói với Đường Liên: “Đường Liên, đi lấy một bàn cờ tới đây.”

Tuy Đường Liên không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng khi tam sư tôn nói năng nghiêm túc hắn cũng không dám trái ý, chỉ có thể tới quán rượu ven đường mượn một bàn cờ. Tiêu Sắt cũng không từ chối, bèn ngồi xuống cùng Tư Không Trường Phong trong quán trà gần đó.

Tiêu Sắt cười lạnh nói: “Năm xưa ngươi cũng lừa Lạc Hà Tiên Tử ở lại như vậy đấy à?”

Tư Không Trường Phong chép miệng một cái: “Đã đánh cược thì thua phải chịu chứ, sao lại gọi là lừa. Đường Liên, ngươi mau mau đưa Lôi Vô Kiệt vào trong thành, hắn hao hết thể lực, chắc chắn sẽ ngủ suốt ba ngày ba đêm.”

Đường Liên gật đầu, đón lấy Lôi Vô Kiệt từ tay Tử Kỳ, cõng lên lưng rồi nói với Tiêu Sắt: “Ta và Lôi Vô Kiệt ở trong thành chờ ngươi.”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Không cần chờ ta, sau khi nhận được tám trăm lượng bạc ta sẽ đi. Dọc đường này coi như có duyên với hai người các ngươi, về sau nếu thuận tiện có thể tới Tuyết Lạc sơn trang của ta uống một chén. Không thể không tính tiền, nhưng có thể giảm giá một chút.”

Diệp Tử Kỳ nhếch miệng cười: “Ta cũng đi theo hai người họ đây. Tiêu huynh nếu không thích cũng không cần miễn cưỡng bản thân ở lại, cứ thoải mái trở về Tuyết Lạc sơn trang của huynh đi ha.”

Cô không biết chơi cờ, ở lại nhìn cũng không hiểu, chi bằng đi theo Đường Liên xem sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, sau đó liền xuống phố dạo chơi.......Ya! Nghĩ đến những ngày tháng "ăn chơi" sau này là đã thấy phấn khích rồi!

Tiêu Sắt nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái: “Cho dù ta đi cũng phải lôi cô đi cùng. Nếu không đến lúc đó tên gia hỏa sư huynh kia của cô biết ta ném cô giữa dọc đường....thì sẽ rất phiền phức. Mà ta.....rất ghét phiền phức.”

Diệp Tử Kỳ còn định nói gì đó, lại bị Tiêu Sắt chặn lời: “Hơn nữa, ta sợ là một ngày nào đó cô phá nát thành Tuyết Nguyệt này, Tư Không thành chủ lại tới hỏi tội ta.”

Tư Không Trường Phong cười cười: “Ấy, không thể nào. Dù sao thì.....tiểu cô nương này bộ dạng linh động hoạt bát, nhưng lại không giống người thích gây chuyện. Là một tiểu hài tử ngoan.”

Tiêu Sắt thu mắt lại nhìn bàn cờ trước mặt, nói: “Đó là vì ông chưa nhìn thấy thôi.”

Tư Không Trường Phong cầm một quân cờ đen, nói: “Được, thời gian còn dài, sau này rồi cũng sẽ biết thôi. Tiêu huynh đệ, mời đi trước.”

Tiêu Sắt không từ chối, cầm một quân cờ trắng ung dung ném xuống bàn.

Tư Không Trường Phong suy nghĩ một chút rồi cũng hạ một quân xuống.

Tiêu Sắt vẫn ném lung tung.

Ván cờ đánh hết hơn nửa canh giờ, hai người đều im lặng không nói gì, sau khi trầm ngâm một lát mỗi người lại thu cờ về, lại bắt đầu ván mới. Cứ thế lặp lại ba lần.

Ba ván đều hòa, không phân được thắng bại.

Tư Không Trường Phong cười nói: “Kỳ phùng địch thủ?”

Tiêu Sắt cười lạnh: “Cờ vây là quỷ trận, không phải đại đạo. Đường đường tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành sao lại đắm chìm trong quỷ đạo?”

Tư Không Trường Phong nói: “Nếu lấy bốn nước làm quân cờ, thiên hạ làm bàn cờ. Có coi là đại đạo không?”

Tiêu Sắt đứng lên, hắng giọng nói: “Có lớn nữa cũng chẳng lớn hơn bạc, đưa tiền đây!”

Tư Không Trường Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe Đường Liên nói ngươi từng là chưởng quầy của quán trọ. Như vậy đi, nếu ngươi bái làm đồ đệ của ta, ngoại trừ dạy thương thuật cho ngươi, ta còn để ngươi phụ trách quản lý tài vụ của thành Tuyết Nguyệt, sao nào?”

Tiêu Sắt lại chẳng hề bị lay động, chỉ giơ bàn tay ra: “Lương tháng bao nhiêu?”

Tư Không Trường Phong hào phóng trả lời: “Lương tháng tám trăm lượng!”

Hai tay Tiêu Sắt khoanh trong áo, ngẩng đầu nhìn bầu trời, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không đủ.”

Tư Không Trường Phong chẳng hề tức giận, chỉ hỏi: “Vậy ngươi thấy cần bao nhiêu?”

Tiêu Sắt chậm rãi đi vào trong thành: “Tám trăm vạn lượng đi. Chờ tới ngày ta ra khỏi thành thì trả hết cho ta.”

Tư Không Trường Phong ngược lại đáp rất khí phách: “Được.Thống nhất thế nhé!”

Tiêu Sắt phất phất tay về sau lưng, tiếp tục đi về phía trước, không hề quay đầu lại. Hắn khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Dùng bốn nước làm quân cờ, toàn bộ thiên hạ là bàn cờ. Ván cờ như vậy, một khi bắt đầu sẽ định trước mỗi người đều là quân cờ. Chúng ta cũng không ngoại lệ.”

Âm thanh của hắn rất nhỏ, nhưng dường như Tư Không Trường Phong nghe được, hắn nhìn thanh trường thương trong tay rồi lẩm bẩm: “Đúng vậy, không ai ngoại lệ, cho nên chỉ có thể cố gắng chiến thắng.”

__________________________________________

Lôi Vô Kiệt giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn quanh một chút, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, chắc là gian nhà nào đó trong thành Tuyết Nguyệt, xung quanh không có ai. Hắn bước xuống khỏi giường, đẩy cửa ra, đi vào một khoảng sân, phát hiện ông chủ quán trọ luôn mặc áo xanh vẻ mặt lười biếng đang nằm phơi nắng trên một cái ghế dài.

Tiêu Sắt không quay đầu lại, nói: “Ngươi tỉnh rồi.”

Lôi Vô Kiệt gật đầu, đi tới một thềm đá bên cạnh Tiêu Sắt ngồi xuống.

Tiêu Sắt thản nhiên nói: “Ngươi ngủ ba ngày.”

Lôi Vô Kiệt gãi đầu: “Ta còn tưởng ngươi đã đi rồi.”

Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng: “Muốn ta đi đến vậy cơ à? Biết mình không trả nổi tám trăm lượng cho nên định ăn quịt?”

Lôi Vô Kiệt xấu hổ cười nói: “Ta tới xin đại sư huynh, ngươi chờ chút.”

Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng bọn hắn: “Xin cái gì mà xin, tam sư tôn đã đưa tiền cho hắn rồi, đừng bị hắn dọa.”

Lôi Vô Kiệt quay đầu lại, phát hiện Đường Liên cũng đang nằm phơi nắng trên nóc nhà: “Đại sư huynh.”

Đường Liên cười nói: “Ờ, lần này xem như gọi đại sư huynh là chuẩn rồi. À mà, vị bên cạnh là tam sư đệ của ngươi.”

Lôi Vô Kiệt sửng sốt: “Là sao?”

Tiêu Sắt chỉ quay người, không buồn để ý tới bọn họ.

Đường Liên tiếp tục nói: “Sau khi ngươi bái sư nhị sư tôn, Tiêu Sắt cũng được tam sư tôn thu vào môn hạ. Tuy nói trong thành Tuyết Nguyệt tất cả mọi người đều là sư huynh đệ, nhưng xét riêng ba vị thành chủ thì chỉ có ba chúng ta là đồ đệ. Bất kể thứ tự nhập môn hay bối phận của sư phụ, đều xếp như vậy. Ngươi nói đúng không, tam sư đệ?”

Tiêu Sắt hất mạnh chân, đá cái giày về phía sau.

Đường Liên chẳng buồn nhìn, vung nhẹ tay lên đã hất bay cái giày kia đi: “Dùng ám khí trước mặt Đường môn?”

Thế nhưng Lôi Vô Kiệt lại lập tức chạy hùng hục đi nhặt giày về, để trước mặt Tiêu Sắt, vẻ mặt vui sướng: “Thật không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng lại thành đồng môn với Tiêu huynh đệ. Chúng ta đi cùng nhau đã lâu, nghĩ tới chuyện sắp phải chia tay lại thấy luyến tiếc, giờ thì tốt rồi, sau này không cần tách ra nữa.”

Tiêu Sắt sửng sốt, lại đá một cái: “Ai muốn không tách ra với ngươi.”

Đường Liên trên nóc nhà mỉm cười: “Lôi sư đệ đúng là trẻ con.”

Lôi Vô Kiệt vẫn mỉm cười vui vẻ: “Sau này ba huynh đệ chúng ta cùng nhau xông xáo giang hồ như ba vị thành chủ khi còn trẻ nhé? Cũng kiếm vài cái danh hiệu thiên hạ đệ mấy gì đó chơi?”

Đường Liên gật đầu cười nói: “Không tệ.”

Tiêu Sắt ngáp một cái, không nói gì.

Lôi Vô Kiệt lúc này như mới chợt nhớ ra chuyện gì, hỏi: “Ấy, Tử Kỳ đi đâu rồi, sao ta không thấy cô ấy vậy?”

Tiêu Sắt hừ lạnh: “Nha đầu đó? Ba ngày này ngày nào cô ta cũng xuống phố lượn một vòng, cũng không biết là có gì thú vị.”

Đường Liên cười nói: “Đệ nói như vậy là không đúng rồi. Tiểu cô nương độ tuổi này chính là phải vui chơi một chút. Hơn nữa muội ấy cũng đâu có ham chơi, đi về đều rất đúng giờ.”

Đúng lúc này, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Đường đại ca nói rất đúng. Tiêu Sắt huynh suốt ngày chỉ biết nói xấu người khác, không sợ lâu ngày tích thành khẩu nghiệp hả?”

Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu, cười nhìn thiếu nữ đang đi tới: “Tử Kỳ.”

Diệp Tử Kỳ đi đến vỗ vai Lôi Vô Kiệt một cái, cười đưa cho hắn một bịch bánh bao: “Ngủ suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng thì huynh cũng tỉnh rồi. Này, ăn chút gì đi. Bánh bao nhân thịt của thành Tuyết Nguyệt, ta vừa mua, vẫn còn nóng.”

Lôi Vô Kiệt cảm động: “Tử Kỳ cô thật tốt a.....”

Đường Liên đột nhiên nói: “Đúng rồi, ngươi ngủ ba ngày rồi, mấy hôm nay có một chuyện lớn, có muốn nghe không?”

Lôi Vô Kiệt nghe vậy, một bên gặm bánh bao, hứng thú hỏi lại: “Chuyện lớn gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro