Chương 10: Uống rượu
Tiêu Sắt đi vào quán rượu, không thấy nam nhân để râu đã đi đằng nào, người trong quán rượu nói chuyện ầm ĩ, đột nhiên sinh ý, Tiêu Sắt tìm một góc ngồi xuống, ngay sau đó liền có một tiểu nhị đón tiếp: “Khách quan muốn dùng gì?”
Tiêu Sắt lười nhác nói: “Ta hẹn lão bản các ngươi buổi tối uống một bầu Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Bây giờ, tùy tiện cho ta loại rượu nào giết thời gian là được.”
Tiểu nhị một hơi liền nói tên mười hai loại rượu: “Khách quan nói đùa, rượu của tiểu điếm đều là tuyệt phẩm. Không có loại rượu nào để giết thời gian. Tiểu nhân tự chủ trương, mang Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Hoa Quế, Đỗ Khang, Tông Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược, mỗi loại một chén đi.”
Tiêu Sắt hơi chau mày: “Như vậy có ý gì?”
Tiểu nhị trên mặt vẫn treo ý cười: “Tổng cộng mười hai chén, bằng hữu của khách quan mỗi lần lên được một tầng Đăng Thiên các, thì uống đi một chén. Hết mười hai chén, bằng hữu của khách quan cũng nên trở lại rồi. Sau đó có thể uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”
Khách điếm này rõ ràng không bình thường, nhưng lại gợi lên hiếu kì trong lòng Tiêu Sắt, không có nửa điểm sợ hãi, chỉ gật gật đầu, nói: “Được, đem mười hai chén này lên.”
Lúc này, Diệp Tử Kỳ vừa vặn đi vào, hiếu kỳ nhìn hắn: “Huynh gọi nhiều rượu như vậy làm gì? Vừa nãy vẫn uống chưa đủ à?”
Tiêu Sắt không đáp, hỏi lại: “Cô tặng tiểu cô nương kia một cái vòng bằng bạc, còn nhét thêm một miếng bạc vụn?”
Cô gật đầu: “Đúng vậy, hoàn cảnh cô ấy có chút đặc thù, chính là còn phải nuôi hai tiểu đệ đệ nữa.”
Rất nhanh, tiểu nhị đã đem mười hai chén rượu lên, bày lên bàn dài thành chữ nhất ( 一), hết sức đồ sộ. Người xung quanh nhịn không được nhìn về phía đó, thấy một thiếu niên anh tuấn mặc y phục lam nhạt ngồi đối diện với một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu lục nhạt, thấp giọng nghị luận.
Tiêu Sắt không thèm để ý, không nhanh không chậm uống từng ngụm. Mà Diệp Tử Kỳ.... không biết uống rượu nên chỉ ngồi nhàm chán nhìn hắn uống. Nhưng mới uống xong chén thứ nhất, một thân hồng y, Lôi Vô Kiệt đạp cửa đi vào, thấy bộ dáng Tiêu Sắt uống rượu mà cả kinh: “Tiêu Sắt, ngươi không cần gấp như vậy chứ? Chưa gì đã bày tiệc ăn mừng cho ta rồi sao?”
Tiêu Sắt càng bất ngờ: “Ngươi mới tầng thứ nhất đã bị đánh hạ?”
Lôi Vô Kiệt thở dài ngồi xuống, ngửa đầu lên uống một chén Tang Lạc tửu, lắc đầu: “Sao có thể chứ!”
Tiêu Sắt khó hiểu: “Vậy quay lại làm gì?”
Lôi Vô Kiệt tràn đầy tiếc hận: “Haizz, thủ các nói, đã là giờ Tuất. Đăng Thiên các đóng cửa, muốn đến thì chờ ngày mai!”
Tiêu Sắt á khẩu không đáp, nghĩ về một bàn đầy rượu. Diệp Tử Kỳ nhếch môi: “Ta nói trước, Tiêu Sắt, rượu này là huynh gọi, huynh tự mà móc hầu bao trả tiền đi.”
Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt cứ như vậy không nói lời nào, Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Hoa Quế, Đỗ Khang, Tông Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược, từng chén từng chén mà uống, tửu lượng của hai người đều thật kinh người, không hề say.
Lúc uống đến chén cuối cùng Bàn Nhược tửu, Tiêu Sắt mới chịu mở miệng nói chuyện: “Vốn dĩ, bọn ta đoán, ngươi có thể lên được mười hai tầng, cho nên liền lấy mười hai chén rượu.”
Diệp Tử Kỳ nhàn nhạt nói: “Không phải ta, ta không có đoán, là một người khác.”
Lôi Vô Kiệt sửng sốt một chút: “Còn có ai?”
“Ta.”
Một thanh âm lười biếng khác vang lê , Lôi Vô Kiệt nghe tiếng nhìn lại, thấy một người mặc áo bào xanh trắng có râu ở ria mép ung dung đi tới.
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút, nhìn Tiêu Sắt: “Ca ca ngươi à?”
Nam nhân để râu ngáp một cái, miệng hơi mở ra, hút cạn chén Bàn Nhược cuối cùng vào trong miệng.
Lôi Vô Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn, hắn nghe nói qua công phu cách không lấy vật, nhưng chưa từng gặp qua bản lĩnh cách không hút rượu.
Tiêu Sắt hỏi."Rượu ủ xong rồi?"
Nam nhân cười lắc lắc đầu, đi tới ngồi xuống bên cạnh hai người: “Còn thiếu một vạt ánh trăng.”
Lôi Vô Kiệt biết trước mặt là một vị cao thủ, trong giọng nói nhiều vài phần kính ý: “Xin hỏi vị này đến cuối cùng là......”
Nam nhân hơi hơi híp mắt: “Lão bản quán rượu này. Rượu hơi nặng, ta có hơi say say.”
Lão bản quán rượu? Nhưng tửu lượng lại kém như vậy. Lôi Vô Kiệt có chút buồn bực, nhưng không hỏi ra. Trước mặt đã không còn rượu, Tiêu Sắt thưởng thức một chén rượu khác, rất thú vị nhìn nam nhân: “Mười hai chén rượu này, nói thật đã là tuyệt phẩm thế gian, ta từng uống Thu Lộ Bạch có một không hai ở Tiểu Trúc lầu Thiên Khải thành, xem ra lực lượng ngang nhau. Chỗ rượu này, đều do ngươi ủ?”
Nam nhân phảng phất có chút men say, nheo đôi mắt: “Đương nhiên.”
Tiêu Sắt cũng nheo mắt lại: “Phong Hoa Tuyết Nguyệt, so với loại đó càng tuyệt hơn?”
Nam nhân nhắm hai mắt lại, say mê nói: “Như của trời.”
Lôi Vô Kiệt không hiểu phong tình lắc lắc đầu: “Ta vẫn cảm thấy Lão Tào Thiêu ở Tuyết Lạc sơn trang uống ngon hơn một chút.”
Nam nhân đột ngột mở mắt: “Tuyết Lạc sơn trang?”
Tiêu Sắt không nhẹ không nặng đặt chén rượu xuống bàn: “Không cần vuốt mông ngựa, nhớ rõ tiền thưởng là đủ rồi.”
Nam nhân bỗng nhiên nói: “Có điều Phong Hoa Tuyết Nguyệt, vẫn không phải loại rượu tuyệt nhất.”
Tiêu Sắt hứng thú: “Ồ? Vậy rượu nào mới là nhất?”
Nam nhân gằn từng chữ một mà nói: “Canh Mạnh Bà.”
Lôi Vô kiệt nhíu nhíu mày: “Canh Mạnh Bà?Đấy không phải đồ người xuống lỗ mới có thể uống sao?”
Như lời Lôi Vô Kiệt nói, canh Mạnh Bà là xuất hiện trong một câu chuyện quỷ quái là loại đồ uống có thể quên đi phiền não, quên đi yêu hận tình thù. Trong truyền thuyết, người chết thành vong hồn, đi qua cầu Nại Hà, vào thời khắc đầu thai, canh trong tay Mạnh Bà, lẳng lặng chờ đợi người uống. Nhân sinh trên đời, nhiều khổ nhiều khó, một chén này uống hết vô cùng thoải mái, triệt để kết thúc với kiếp trước.
Nam nhân đầu càng rũ thấp, phảng phất đã hoàn toàn say, ghé lên bàn ngủ: “Đúng vậy, canh Mạnh Bà, chỉ cần uống một ly, ngươi sẽ quên đi chuyện cũ, sau khi tỉnh lại, là một cuộc đời mới. Thật tốt. Chỉ là ta vẫn không làm ra được.”
Tiêu Sắt nghe thấy lời nói của nam nhân này, lặng lẽ đứng lên, đi tới cửa quán rượu. Hai người uống mười hai chén rượu từ hoàng hôn uống đến lúc đêm khuya. Lúc Tiêu Sắt đi ra cửa, ánh trăng đã dâng lên, hắn yên lặng chìm trong ánh trăng, lẳng lặng đến phát ngốc.
Lôi Vô Kiệt cũng đi theo, ngồi trên bậc thang trước cửa, nhìn Đăng Thiên các, đột nhiên hỏi: “Tiêu Sắt, nhà của ngươi trước kia ở thành Thiên Khải sao?”
Tiêu Sắt sửng sốt một chút: “Tại sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
Lôi Vô Kiệt chậm rãi nói: “Nãy nghe ngươi nhắc tới Thiên Khải, cảm giác ngươi từng ở đó rất lâu.”
Tiêu Sắt ôm đôi tay vào trong tay áo, nhìn về phương xa: “Chỉ là một từng sống ở đó thôi. Ta không có nhà.”
Hai người không nói chuyện nữa, chỉ đứng đó. Không biết đã đứng bao lâu, tới khi có một trận gió lạnh thổi qua, Tiêu Sắt bỗng nhiên cảm giác được một tia rét lạnh, nghĩ thầm lão bản kia khả năng thật sự ngủ quên. Đêm nay, Phong Hoa Tuyết Nguyệt tuyệt diệu sợ là không được uống rồi, Tiêu Sắt thở dài: “Lôi Vô Kiệt, chúng ta đi thôi.”
Lôi Vô Kiệt đáp tiếng, nhưng một bên, phát hiện lão bản quán rượu mặc áo xanh kia đã tỉnh lại. Hắn đứng lên, trên miệng treo một tia mỉm cười nhàn nhạt: “Nhất túy niên niên kim dạ nguyệt. Rượu, đã thành.”
Nam tử xoay người hướng về hậu viện, Tiêu Sắt với Lôi Vô Kiệt liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo. Mà Diệp Tử Kỳ chậm rãi đi phía sau, có chút ủ rũ. Mấy tháng nay đi theo hai người này, giờ giấc của nàng thực sự đã bị đảo lộn hết rồi..... Ba người bước vào hậu viện, thấy nam nhân kia đứng ở giữa sân, trong viện bày rất nhiều lu rượu lớn bé, mà trên bàn chỉ có duy nhất một vò rượu nhỏ, phía trên vò rượu là một đóa hoa trà.
Tiêu Sắt nói: “Nếu rượu đã thành, xin được uống một ly.”
“Đừng vội.”
Nam tử cười, tay nhẹ nhàng vung lên, đem rượu trong vò toàn bộ xả ra. Nam nhân dẫn theo dòng rượu nhảy lên trên nóc nhà, tay khẽ động, rượu xối thành một dải thật dài, tựa như cung nhân múa tay áo trắng rất đẹp. Rượu được ánh trăng in dấu lấp lánh tỏa sáng, cảm giác như một ngân hà nho nhỏ. Nam tử tay lại nhẹ vung, hai mắt nhắm lại, ở trên nóc nhà phiêu nhiên khởi vũ.
Nam tử cao giọng niệm câu thơ, sau đó thu tay áo, ngừng múa, ngón tay co lại, dòng rượu kia bay trở về trong vò. Nam tử nhảy xuống, tay trái cầm đóa hoa trà rơi xuống từ dòng rượu, tay phải lấy chén rượu, múc một chén, tay lại vung lên nhẹ nhàng. Chén rượu đáp trên tay Tiêu Sắt, một chén khác, đáp lên tay Lôi Vô Kiệt. Chén rượu cuối cùng, đáp trên tay Diệp Tử Kỳ.
Nam nhân không hề bày ra bộ dạng lười biếng lúc trước, trong ánh mắt lóe sáng: “Uống đi, đây là Phong Hoa Tuyết Nguyệt tuyệt nhất.”
Diệp Tử Kỳ nhăn mặt: “Nhưng mà....ta không có biết uống rượu a.....”
Tiêu Sắt ngửa đầu uống một ly trước Lôi Vô Kiệt, sau khi buông chén rượu, trầm mặc không nói.
Nam nhân hỏi: “Thế nào?”
Tiêu Sắt lẩm bẩm: “Thư lạnh như gió, nhu mỹ như hoa, yên tĩnh như tuyết, trướng lạnh như nguyệt.”
Trong giọng nói của nam nhân có chút tự hào: “Rượu ngon có thể nếm ra một vị, Thu Bạch Lộ ở Tiểu Trúc lầu được cho là có thể nếm được ba vị. Rượu này của ta có phải nếm được bốn vị?”
Tiêu Sắt nhàn nhạt nói: “Nhân gian trăm vị.”
Hắn bỗng nhiên nhảy một cái bước lên nóc nhà, mặt hướng về phương bắc ngồi xuống, nhìn một vòng ánh trăng sáng trên bầu trời, hồi lâu sau chậm rãi nói: “Đúng vậy, nhà của ta ở thành Thiên Khải. Một ngày nào đó, ta sẽ trở về.”
Lôi Vô Kiệt nhìn hắn đưa lưng về phía mình ngồi hướng về phía bắc, trong nháy mắt cảm thấy Tiêu Sắt trở nên có chút xa lạ, cười cười nói: “Yên tĩnh như tuyết, trướng lạnh như nguyệt. Ta không thích rượu như vậy, toát ra cảm giác không phóng khoáng. Ta chính là thích loại rượu mãnh liệt như lửa.”
Ngoài dự liệu của hắn, Tiêu Sắt ngồi trên nóc nhà thương thu bi nguyệt, đáp lại một chút: “Ta biết, rượu Tào Thiêu ở Tuyết Lạc sơn trang chứ gì.”
“Vẫn là ngươi hiểu ta.”
Lôi Vô Kiệt ngửa đầu, một ngụm uống hết, nhưng rượu này không nhu mỹ như lời Tiêu Sắt nói.
Lôi Vô Kiệt cảm thấy rượu nhiệt liệt như thiêu đao, hắn cảm giác cả người trong nháy mắt tựa như bị lửa thiêu đốt, trên người nhiệt khí chảy xiết, đôi mắt lập tức trở nên đỏ bừng. Hỏa chước chi thuật không thể khống chế bị vận khởi. Lôi Vô Kiệt lau đi mồ hôi, thở hổn hển, nhìn nam tử ủ rượu: “Tại sao lại như vậy?”
Nam tử không hề kinh ngạc, lại múc một chén rượu, chậm rãi nói: “Ta cho ngươi một lời hứa hẹn, mỗi một chén ngươi uống, liền có thể lên Đăng Thiên các nhiều hơn một tầng, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lôi Vô Kiệt không có sức lực để ý hắn, hắn hiện tại đang cố chống lại nhiệt khí mãnh loạn trong thân thể hắn. Ước chừng hết thời gian một nén nhang, nhiệt khí trên người mới dần dần tan đi, hắn mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cả người thoải mái không nói nên lời. Hắn đương nhiên hiểu rõ sau một ly vừa mới, thân thể hắn đã xảy ra loại biến hóa biến hóa gì. Hắn nhìn nam nhân kia, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ: “Ngươi rốt cuộc là ai? Rượu này rốt cuộc là loại rượu gì?”
Nam tử lắc lư chén rượu trong tay: “Ta chỉ là lão bản của quán rượu, đây là Phong Hoa Tuyết Nguyệt của ta. Ta hiện tại hỏi ngươi, còn muốn uống ly thứ hai hay không?”
Lôi Vô Kiệt cũng không nhiều lời nữa, đoạt lấy chén rượu, lại một hơi cạn sạch. Có điều khi rượu vừa mới rót vào bụng, liền không nhịn được mà gầm lên một tiếng. Trong hậu viện, trừ vò rượu Phong Hoa Tuyết Nguyệt, mười hai lu rượu nháy mắt nứt vỡ, rượu chảy ra, khắp nơi trong viện tràn đầy mùi rượu thơm nồng. Tiêu Sắt đối với biến cố dưới mái hiên thì ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhìn về phương bắc, cũng không hề quay đầu lại.
Lúc này, Diệp Tử Kỳ đột ngột nhảy lên nóc hậu viện ngồi sát bên cạnh Tiêu Sắt, ngẩn người, lẩm bẩm: “Ít ra, huynh còn có nhà để về.....”
Tiêu Sắt nhìn cô, lúc này ánh mắt mông lung, hai bên má hơi đỏ lên, rõ ràng là biểu hiện của.....say rượu. Cô quả nhiên là người có tửu lượng kém nhất từ trước đến giờ mà hắn gặp được.
Diệp Tử Kỳ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt là một mảnh thanh triệt: “Tiêu Sắt.... Nếu như.....nếu như huynh có một gia đình rất yêu thương huynh, có những người bạn tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sau đó....”
Cô nói một cách chậm rãi, lại có phần ngắt quãng: “Sau đó....huynh lại đến một vùng đất mới, gặp được.... những người bạn mới, mọi thứ đều rất thú vị.....”
Ngừng một chút, cô nói tiếp: "Nhưng nếu huynh muốn trở về nhà, thì phải nói lời chia tay với những người bạn mới kia, không bao giờ có thể trở lại nữa...... Ngược lại, nếu như chọn ở lại với những người bạn mới này, huynh cũng sẽ vĩnh viễn....vĩnh viễn không bao giờ có thể lại trở về "nhà" được nữa....."
“Huynh..... sẽ chọn thế nào.....?”
Tiêu Sắt nghe xong câu chuyện mà cô kể, trầm mặc một lúc, nói: “Người đó....là cô sao?”
Diệp Tử Kỳ hai mắt mờ mịt: “Hả? Cái gì cơ? À, đúng rồi.....câu chuyện mà ta vừa kể, nếu như huynh là người đó.....huynh sẽ chọn thế nào? Ở lại.....hay là trở về....”
Tiêu Sắt rơi vào trầm mặc, mà cô chưa đợi được câu trả lời, liền đã ngủ mất. May mắn Tiêu Sắt nhanh tay đỡ lấy cô mới không để cô bị rơi từ trên nóc nhà xuống. Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì say rượu của cô, ánh mắt hắn có chút phức tạp.
Ống tay áo của nam tử vung lên, lại một chén rượu dừng trước mặt Lôi Vô Kiệt: “Ngươi hiện tại chắc hẳn có thể lên mười bốn tầng, ly thứ ba, ngươi dám uống không?”
Lôi Vô Kiệt không dùng tay đón, giờ phút này đồng tử của hắn đỏ như lửa, toàn thân cơ bắp đều gồng lên, còn học theo nam tử kia, dùng sức hút một cái, toàn bộ rượu trong chén hút vào trong miệng.
Lôi Vô Kiệt dùng sức ngồi xuống, rượu từ trong những cái lu trào ra tới gần hắn trong vòng ba trượng*, nháy mắt hóa thành hơi. Nam tử áo xanh tựa hồ cũng cảm nhận được vài phần nóng bức, dẫn theo vò rượu hơi lùi về sau một bước: “Ly thứ tư, ngươi uống hay không?”
(*) 1 trượng = 3,33 mét
Lôi Vô Kiệt không nói gì, chậm rãi vươn tay.
Nam tử một tay ôm vò rượu, một tay đánh nhẹ: “Một ly này, ngươi uống vào khẳng định sẽ chết.”
Lôi Vô Kiệt cũng không buông tay lại, ánh mắt nóng rực, như muốn đem nam tử này hoả táng.
Nam tử cười đùa, cũng không sợ hãi: “Nói thật, đừng bảo lên Đăng Thiên các, trực tiếp lên trời đấy.”
Lôi Vô Kiệt tay nắm thành quyền, nghiến răng nghiến lợi: “Cho ta.”
“Ha ha ha.”
Nam tử cao giọng cười dài, bỗng nhiên nhấc vò rượu, ngửa đầu một hơi uống cạn. Hắn buông vò rượu, lau đi giọt rượu lưu lại bên khóe miệng, trên mặt vẫn nhàn nhạt cười: “Ngươi say rồi.”
Thân thể Lôi Vô Kiệt thân thể ngã rầm xuống đất.
Sau ba ly rượu, Hỏa Chước chi thuật của Lôi Vô Kiệt nháy mắt đột phá tầng thứ ba trong cảnh giới, theo lời sư phụ Lôi Oanh, vốn dĩ tự mình muốn đạt tới tầng này trong cảnh giới, ít nhất phải khổ luyện ba năm. Nhưng mà, hiện giờ chỉ cần ba ly rượu.
Đúng vậy, hắn đã say.
Một say lên trời.
..…
Ngày hôm sau, Lôi Vô Kiệt bị một trận tiếng sáo đánh thức, tiếng sáo kia có chút linh hoạt kỳ ảo, mang theo một tia trướng lạnh không nên lời.
Hắn đứng lên, dùng sức xoa xoa đầu, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Diệp Tử Kỳ đang nằm gục trên bàn, ngay bên cạnh hắn, yên tĩnh ngủ say, dường như hoàn toàn không bị bất cứ tiếng ồn nào ảnh hưởng. Mà trên người cô còn đắp một chiếc áo choàng màu lam nhạt, rất quen mắt.....đây không phải áo khoác ngoài của Tiêu Sắt sao?
Lại ngẩng đầu, Tiêu Sắt vẫn ngồi trên mái hiên, không phải thổi sáo, chỉ là không biết từ chỗ lấy được một mảnh lá cây, đặt ở bên miệng thổi ra khúc nhạc. Tiêu Sắt thấy Lôi Vô Kiệt tỉnh lại, tay nhẹ nhàng vung lên, phiến lá cây theo gió thổi đi, hắn nhảy một cái, từ trên nóc nhà hạ xuống.
Tiêu Sắt hỏi: “Tỉnh rồi?”
Lôi Vô Kiệt nhìn xung quanh, không nhìn thấy nam nhân để ria mép kia đâu, liền hỏi: “Ông chủ quán rượu đi đâu rồi?”
Tiểu nhị đi tới hậu viện, cười nói với bọn hắn: “Ông chủ xuất thành rồi, hắn nói hắn canh Mạnh bà còn thiếu một loại rượu dẫn, muốn đến Hải Ngoại tiên sơn tìm kiếm.”
Lôi Vô Kiệt nhíu nhíu mày: “Đến Hải Ngoại tiên sơn? Người này rốt cuộc là ai a?”
Tiêu Sắt vỗ vỗ vai hắn: “Người giúp ngươi tăng ba tầng Hỏa Chước chi thuật, lại còn là một cao nhân, là người tốt. Nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Lôi Vô Kiệt gãi gãi đầu: “Cũng đúng. Đi thôi, lên Đăng Thiên các.”
Tiêu Sắt trừng hắn một cái: “Không ăn một chút gì trước đã muốn đi?”
Lôi Vô Kiệt lúc này mới ý thức được trong bụng mình trống trơn, vội vàng gật đầu: “Huynh nói đúng. Ý, đợi chút, còn cô ấy thì sao? Chúng ta....nên gọi cô ấy dậy chứ?”
Tiêu Sắt liếc mắt nhìn thiếu nữ vẫn đang ngủ say, không khỏi một lần nữa cảm khái tửu lượng thật kém, nói: “Ngươi gọi đi.”
Lôi Vô Kiệt gật đầu, lập tức xoay người muốn gọi Diệp Tử Kỳ dậy. Chỉ là còn chưa kịp nói gì, chỉ vừa mới xoay người thôi, phát hiện người kia giây trước còn đang ngủ say, lúc này đã ngồi dậy, bộ dạng cực kỳ thanh tỉnh.
Cô đem áo choàng trên người mình trả cho Tiêu Sắt, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Tiêu Sắt nhận lại áo choàng của mình, xoay người liền đi. Diệp Tử Kỳ chớp chớp mắt nhìn Lôi Vô Kiệt, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ba người sau khi ra khỏi quán rượu Đông Hồi, ngồi xuống ở một tiệm bánh bao hơi nước hôi hổi ven đường. Tiêu Sắt gọi ba cái bánh bao, ba chén sữa đậu nành, nhàn nhạt bảo: “Sau hôm nay, chúng ta đường ai nấy đi. Bữa sáng cuối cùng này, ta mời.”
Lôi Vô Kiệt uống một ngụm sữa đậu nành, cảm thấy dòng nước ấm nóng chảy vào dạ dày, thoải mái không nói nên lời. Tâm trạng có chút tốt lên, nói: “Tiêu Sắt, giọng huynh có chút phiền muộn.”
Tiêu Sắt buông chén xuống, nhìn Đăng Thiên các: “Không phải phiền muộn. Chỉ là cảm thấy trở về một chuyến đường xá xa xôi như vậy lại chỉ vì năm trăm lượng bạc......”
Lôi Vô Kiệt cứng người, giống như đoán được Tiêu Sắt kế tiếp muốn nói gì.
Tiêu Sắt nói: “Dọc đường đi gặp nhiều oan uổng như vậy, thiếu chút đem mạng vứt đi, phải thêm tiền bồi thường, vậy tính ngươi tám trăm đi......”
Lôi Vô Kiệt nuốt cái bánh bao, nói: “Ăn no, ta đi leo các!”
Nói rồi cầm lấy hộp kiếm chạy đến Đăng Thiên các.
Tiêu Sắt cười cười, uống một ngụm sữa đậu nành, không nói tiếp. Diệp Tử Kỳ uống một ngụm sữa đậu nành, nói: “Tiêu Sắt, ta đã nói ta sẽ đi theo huynh, vậy nên huynh đừng hòng giở trò cắt đuôi được ta.”
Tiêu Sắt hừ một tiếng: “Phiền phức.”
Mà lúc này, một thư đồng tay dẫn theo một con ngựa già tràn đầy mệt mỏi, trên lưng ngựa, một thư sinh mặt thanh tú mặc bạch y, lưng đeo một cái rương đựng sách, chậm rì rì bước đến gần Đăng Thiên các.
Trong giọng nói thư đồng có chút trách cứ: “Tiểu sư thúc, người phía trước mặc hồng y, nhìn dáng vẻ hình như cũng tới leo các. Là ngươi buổi sáng ngủ nướng, để người khác giành trước.”
Thư sinh thản nhiên cười: “Không chừng tên kia lập tức đã bị đánh hạ thì sao?”
Thư đồng hất hất đầu về phía Lôi Vô Kiệt, nói: “Tiểu sư thúc ngươi không phải được sư tổ chân truyền, luyện Vọng Khí chi thuật sao? Ngươi nhìn một cái xem thanh niên này, có thể lên mấy tầng?”
Thư sinh nhẹ nhàng vung tay lên, làm bộ cốc đầu thư đồng: “Muốn thì gọi công tử, đừng gọi Tiểu sư thúc.”
Thư đồng lại tỏ ra như bị đánh rất đau, bưng kín đầu: “Trở về ta nhất định nói cho sư tổ!”
Thư sinh không thèm để ý tới hắn, ngẩng đầu cười nhìn phía Lôi Vô Kiệt: “Vị thiếu niên này ta phỏng chừng có thể leo đến......”
Thư sinh bỗng nhiên im bặt, thần sắc mang theo vài phần kinh ngạc.
Thư đồng xoay người nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Thư sinh thật lâu sau khe khẽ thở dài: “Phi Hiên à, xem ra bản công tử, hôm nay đúng là tới chậm rồi.”
Mà ở một bên, trong tiệm bánh bao hơi nóng hôi hổi, Tiêu Sắt nhìn bọn họ, cau mày, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, suy tư nói: “Núi Thanh Thành?”
Diệp Tử Kỳ nhàm chán chống cằm, mỉm cười nhìn Tiêu Sắt: “Tiêu huynh, huynh kiến thức rộng rãi, có thể kể cho ta một chút chuyện trong giang hồ không?”
Tiêu Sắt dứt khoát đáp: “Không thể.”
Cô vẫn như cũ mỉm cười: “Vậy nói về núi Thanh Thành đi. Trên đường tới đây ta đã nghe huynh kể kha khá về thành Tuyết Nguyệt rồi, nhưng còn núi Thanh Thành gì đó thì ngược lại ta mới chỉ nghe danh thôi.”
Tiêu Sắt không nói gì, cô lại cười hì hì nói: “Sư huynh muốn ta đi theo huynh để mở mang kiến thức mà. Tiêu Sắt, dù gì thì hiện tại cũng chẳng cho gì làm, trong lúc đợi Lôi Vô Kiệt vượt các, huynh cứ kể chuyện cho ta nghe đi.”
Tiêu Sắt liếc mắt nhìn cô một cái, cuối cùng âm thầm thở dài, gật đầu, thực sự bắt đầu kể chuyện liên quan đến núi Thanh Thành cho cô.
..
Lôi Vô Kiệt rốt cuộc tới dưới lầu Đăng Thiên các, ở giữa là cửa lớn đi vào các, mấy thế gia đệ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá thảnh thơi thay phiên đi vào, bên cạnh có một cái cửa nhỏ, trong đó là đường lên các.
Một người trẻ tuổi đang ngồi ở trước cửa bậc thang ngáp một cái, từng miếng cắn một chiếc bánh bao lớn. Hắn nghe thấy trước mặt có tiếng bước chân, ngẩng đầu, nhìn Lôi Vô Kiệt liếc mắt một cái: “Tiểu tử, ngươi muốn lên các?”
Lôi Vô Kiệt gật gật đầu.
Người trẻ tuổi khinh thường "Hừ" một tiếng: “Chờ ta ăn xong cái bánh bao này rồi nói.”
Lôi Vô Kiệt cũng không nóng vội, cười cười, đi lên ngồi xuống bên cạnh người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi đối với Lôi Vô Kiệt có vài phần hảo cảm, hắn thường xuyên gặp những tên đi lên liền hô hoán như vũ phu muốn đấu võ đài, căn bản không có nhàn tình nhã trí chờ hắn, xách nắm tay muốn đánh nhau ngay lập tức. Lôi Vô Kiệt tiêu sái tự nhiên như vậy, có vài phần thế gia phong phạm.
Người trẻ tuổi cắn một miếng bánh bao, thở dài một hơi: “Haizz, ta mới bái nhập môn hạ Tuyết Nguyệt thành ba tháng, cũng đã là lần thứ sáu đến phiên ta tới thủ các, vậy mà hôm nay vẫn là tầng thứ nhất, cảm thấy nếm chút mùi đau khổ.”
Lôi Vô Kiệt nhếch lông mày: “Tới thủ các đều có người thay phiên?”
Người trẻ tuổi trừng mắt nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, nói: “Ngươi đến chuyện này cũng không biết, còn tới phá các? Trước tầng năm đều là những đệ tử vừa nhập môn chưa đến một năm, tầng sáu đến tầng mười là đệ tử nhập môn một năm trở lên, tầng mười một đến tầng mười bốn là đệ tử nhập môn ba năm trở lên, tầng mười lăm là thủ các trưởng lão, tầng mười sáu? Trong Tuyết Nguyệt thành, thủ các trưởng lão lợi hại hơn nghe nói cũng có mấy chục người, ai cũng không biết tiếp theo sẽ là ai. Chung quy leo tới tầng mười sáu mấy năm nay chỉ xuất hiện một người, lúc ấy chính là tam thành chủ đích thân đến đó.”
Lôi vô kiệt hỏi: “Đệ tử nhập môn chưa đến một năm, cũng có thể được thủ các?”
Đối phương nói: “Đương nhiên, Tuyết Nguyệt thành là nơi nào. Ta mới đến ba tháng, thì làm sao? Những tên vũ phu đó trên giang hồ tự xưng luyện hơn mười năm hai mươi năm, căn bản không đủ cho ta đánh. Không phải tiểu ca ta khoác lác, nếu không phải được sinh ra trong võ lâm thế gia, có một tấm danh thiếp ánh vàng rực rỡ, thì đừng tới Đăng Thiên các nếm mùi đau khổ. Chớ nói mười tầng bái nhập môn hạ trưởng lão, năm tầng, ta còn không thấy có người có thể xông qua!”
Người trẻ tuổi rốt cuộc đã ăn xong bánh bao, hắn nhìn Lôi Vô Kiệt liếc mắt một cái, có chút tiếc hận nói: “Ngươi đó, chẳng qua có tướng mạo thế gia công tử, nhưng không có mệnh thế gia công tử. Hay là, nghe tiểu ca khuyên một câu. Trực tiếp rời đi đi.”
Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Đi mấy ngàn dặm mới tới đây, không thể cứ như vậy đi được.”
Người trẻ tuổi "Chẹp" một tiếng: “Là người kiên trì. Ngươi tên là gì? Tuy rằng trong chốc lát ngươi có khả năng sẽ bị ta đánh hạ, nhưng dù sao cũng quen biết một lúc, về sau hành tẩu giang hồ, tiểu ca ta tìm ngươi.”
Lôi Vô Kiệt cười cười, thành thật đáp: “Lôi Vô Kiệt!”
Đối phương là muốn lặp lại một lần, chỉ là nói được một nửa liền đột nhiên im bặt: “Ồ, Lôi Vô......”
Cảm thấy ngụm bánh bao cuối cùng vẫn là không nuốt được xuống, hắn mở to hai mắt nhìn Lôi Vô Kiệt: “Lôi nào?”
Lôi Vô Kiệt đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, sang sảng mà cười: “Chính là chữ Lôi mà ngươi có thể nghĩ đến.”
Má ơi, đúng là đệ tử thế gia, còn là không dễ chọc nhất trong mấy cái đại thế gia. Là người của Lôi môn chẳng lẽ không phải nên đi con đường tươi sáng bên cạnh sao? Đến Đăng Thiên các mà bản thân không qua được làm gì!
Người trẻ tuổi có chút hoảng loạn đứng lên: “Tại hạ Tạ Yên Thụ, đến từ Lĩnh Nam Tạ gia.”
Lôi Vô Kiệt gật gật đầu, hướng hắn cười: “Bánh bao ăn xong chưa?”
Tạ Yên Thụ nuốt miếng bánh bao cuối cùng xuống, gật gật đầu: “Rồi!”
Lôi Vô Kiệt đi đạp một bước đi lên phía trước: “Ta tới phá các.”
Tạ Yên Thụ nghĩ thầm thua người không thua khí thế, nói: “ngươi tuy là đệ tử Lôi môn nhưng ta ở Tuyết Nguyệt thành luyện đao ba tháng, thật đúng là không thể sợ ngươi. Muốn phá các, trước tiên......”
Lôi Vô Kiệt không chờ hắn nói xong, một quyền đánh ra, đánh hắn bay ra ngoài.
“Bước qua người ta......”
Tạ Yên Thụ trên không trung giãy giụa nói xong lời kịch, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất, yên lặng nhìn một thân hồng y hoàn toàn không do dự mà từ trên người hẳn vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro