Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tuyết Rơi Hiên Viên

Tuyết nguyệt thành, bách hoa sẽ lên, trăm hoa đua nở, đàn sáo không ngớt.
Lôi Vô Kiệt múa kiếm, Tiêu Sắt thổi sáo, Thiếu niên bạch y đánh đàn, khiến Đường Liên cũng khó mà ngồi yên, nhảy lên trên nóc nhà, lấy ánh trăng làm định, đánh quyền ngâm thơ, ngâm chính là bài thơ kia của Vô Tâm.
Ta muốn thuận gió hướng bắc đi, tuyết rơi Hiên Viên to như tịch.
Ta muốn mượn thuyền hướng đông ngao du, yểu điệu tiên tử đón gió lập.
Ta muốn bước trên mây ngàn vạn dặm, miếu đường long ngâm làm gì được ta?
Đỉnh Côn Luôn mộc ánh nắng, biển cả tuyệt cảnh gặp núi xanh.
Trường phong vạn dặm Yến Quy Lai, không gặp thiên nhai người không trở về!
Nhưng đó cũng không phải là âm điệu của Vô Tâm, là Đường Liên tự mình ngâm âm điệu. Ngày đó tất cả mọi người nhớ kỹ bài thơ này, chỉ vì trong thơ khí phách khiến cho mọi người đều sinh lòng hướng tới.
Tiêu Sắt vốn cho là mình là làm được không có chút rung động nào.
Thiếu niên bạch y trước khi đi đã đến hỏi hắn :"Tiêu huynh đệ phải chăng có tâm sự gì?"
Muốn Tiêu Sắt ta tâm sự há lại chỉ có từng đó là tâm sự, là liên quan đến sơn hà vận mệnh số đại sự, trên mặt lại nói : " Không có gì "
Thiếu niên bạch y kì quái nói :"Có đúng không? Ta nghe ngươi thổi thiếu một âm, là chỗ ' Tuyết rơi Hiên Viên ' kìa "
Tiêu Sắt cười nói : " Chỗ nào chứ, Nó vốn là như thế, ta chỉ thổi như thế thôi "
Thiếu niên bạch y không chịu buông tha hắn : " Sai rồi! Không phải âm điệu đó "
Không ngờ Tiêu Sắt mũi chân điểm nhẹ, lười nhác cùng hắn tranh luận, khinh công bay đi :"Chính là âm điệu đó, là chính ta điệu "
Trăm hoa sẽ tàn sau nửa đêm, náo nhiệt đã dần vơi xuống, Tiêu Sắt một mình lẻ bóng đi trên đường, Lôi Vô Kiệt không biết đi nơi nào, cả Đường Liên cũng không thấy bóng. Hắn đi chẳng có mục đích, hai tay nắm chặt, vác tại sau lưng, thỉnh thoảng lại gõ gõ vài cái trong lòng bàn tay, bóng lưng nhìn có chút cô độc.
Ta muốn thuận gió hướng bắc đi, tuyết rơi Hiên Viên to như tịch.
Ta muốn mượn thuyền hướng đông ngao du, yểu điệu tiên tử đón gió lập......
Hắn trầm thấp ngâm ra, không có ầm ầm sóng dậy bá khí, chỉ có một loại cô quạnh tịch liêu :"Chỗ đó sai, chính là cái này điệu......"
Bỗng nhiên một đạo hắc ảnh hiện lên, mạnh mẽ đem hắn kéo tới ngõ hẹp, người đó đưa tay che miệng hắn, che ở bên tai của hắn nói : "Chính là sai, ngươi cái này âm si."
Tiêu Sắt nghe thanh âm kia, trái tim rung động, lại không nắm chặt cây sáo, nó cứ thế lăn trên đường.
Lôi Vô kiệt tận hứng mà về, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Tiêu Sắt đâu, cuối cùng chỉ có thể ở trên đường gọi tên Tiêu Sắt, cũng không có người đáp lại, ngược lại lại nhặt được cây sáo của Tiêu Sắt. Hắn nhặt lên, liếc nhìn xung quanh, trong ngõ hẹp cũng không có ai.
Lôi Vô Kiệt gãi gãi đầu:"Kì quái......"
Vô Tâm đem Tiêu Sắt mang về phòng hắn, đem ấm trà rót cho mình một ly nước.
"Tiêu lão bản thật sự là tới nơi nào cũng không chịu chịu thiệt mình, ta nhìn gian phong này của ngươi trang trí so với người khác còn hoa mĩ hơn."
Tiêu Sắt đưa tay cản mặt Vô Tâm, lườm ngúyt hắn nói "Ngươi cái đồ yêu tăng này, đến cùng tại tuyết nguyệt trong thành vào phòng bao nhiêu người rồi ?"
Vô tâm thân hình thoắt một cái đem hắn ép đến trên giường :"Cùng ngươi đoán được không sai biệt lắm, nên nhìn qua tất cả đều nhìn qua, chỉ có cái giường này của ngươi, ta vẫn là lần đầu tiên ở trên."
Tiêu Sắt cho hắn một cước, muốn ngồi dậy, vô tâm lại đem hắn đè ép trở về.
Tiêu Sắt không vui nói :"Ta hiện tại hô to một tiếng, tin hay không Tư Không Trường Phong đưa ngươi gọt thành hòn đá ném về Tây Vực ?"
Vô tâm cũng không sợ, ngón tay tự nhiên dọc theo bên eo của hắn trượt xuống, tháo dây thắt lưng :"Không bằng ngươi chừa chút khí lực, đợi chút nữa hô? Kêu Đại sư huynh của ngươi, Nhị sư huynh đều tới cứu ngươi?"
Tiêu Sắt mặt giận :"Ngậm miệng!"
"Tiểu tăng cái này ngậm miệng, nghe thí chủ thở."
Dứt lời cúi người, hôn lên hắn.
Tiêu Sắt cũng đưa tay bám lấy cổ của hắn, chìm vào nụ hôn này.
Vô tâm sờ lấy eo thân của hắn, thở dài bên gáy của hắn:"Ngươi thật gầy quá."
Tiêu Sắt sửng sốt một chút, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ngươi nếu là mỗi ngày bị người người đuổi theo, ngươi cũng gầy!"
"Từ biệt mấy tháng, nghĩ không ra Tiêu lão bản trong Tuyết Nguyệt Thành ngược lại là không ai không biết, không người không hiểu."
Tiêu Sắt đẩy hắn ra, cau mày nói:" Có làm hay không? Cũng không làm đợi chút nữa Lôi Vô Kiệt tìm tới cửa nhìn ngươi làm thế nào?"
Vô tâm ra vẻ kinh ngạc:"Gấp thành dạng này? Ngươi cái này không đứng đắn Tam sư đệ. Thương tiên nếu biết có đồ đệ như thế này, sẽ hối hận hay không thu nhận ngươi?"
Nói tên thương tiên Tư Không Trường Phong tự nhiên nghĩ đến bàn cờ kia, Tiêu Sắt buồn bực né qua một bên :"Hắn làm sao lại hối hận? Thu ta làm đồ đệ, hắn nhất định sẽ không hối hận."
Vô tâm cúi đầu xuống, đem hắn ôm vào trong ngực:"Như đổi lại là ta, ta cũng không hối hận."
Nghĩ đến những chuyện trước đó, Tiêu Sắt thở dài : " Hoà thượng, ngươi không nên tới đây "
"Nếu Tuyết Nguyệt Thành người ta biết giáo chủ Ma giáo ở trong thành, nhất định sẽ gà bay chó chạy."
"Ta nếu không đến, làm sao biết ngươi vẫn còn bệnh tương tư? 'Tuyết rơi Hiên Viên' ? Ngươi không cảm thấy ngại khi thổi ư."
"Làm sao không có ý tứ! Chính là cái âm điệu này! Là Đường Liên bọn hắn sai, ta không sai!"
Vô tâm lần nữa chắn miệng của hắn, cùng hắn răng môi dây dưa.
Tiêu Sắt ôm vai Vô Tâm, nghĩ, cái tên yêu tăng này! Miệng đầy mùi rượu, cũng không biết tại bữa tiệc bách hoa uống trộm bao nhiêu rượu, nghe lén bao điều!

Vô tâm rốt cục tiến vào thời điểm, đường phố vang lên tiếng báo canh.
Tiêu Sắt giơ lên chân, nhẹ ôm lấy eo của hắn, khí tức có chút bất ổn. Hắn nhìn chằm chằm khóe mắt của Vô Tâm, ngẩn người, từ khi vô tâm từ ma nhập phật, cặp mắt kia đã không còn vết đỏ xinh đẹp kia, nhưng Tiêu Sắt vẫn cảm thấy, đôi mắt này tại câu hồn đoạt phách, nếu lúc bế quan nhìn lên một cái, sợ rằng sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma.
Tiêu Sắt bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn:"Ngươi......"
Vô Tâm:"Chuyên tâm chút, nghĩ gì thế?"
Tiêu Sắt ngẩng đầu lên hôn lên khóe miệng của hắn:"Suy nghĩ gì là việc của ta, không liên quan tới ngươi, hay là ngươi đang ghen? "
Không nghĩ tới Vô Tâm lại đáp rất nghiêm túc:" Đúng."
Dứt lời bỗng nhiên liền rút ra, sau đó lại ngay ngắn không có vào, vừa ra vừa vào mấy cái, cuối cùng đem huyệt kia vạch ra một chút.
Tiêu Sắt bị kích thích đến khó chịu :"Hòa thượng......"
Vô Tâm thuận thế nâng lên eo của hắn, đem đôi chân dài của hắn nâng qua đầu vai, đè ép đầu gối của hắn đầu đối đầu bộ ngực của mình, có chút nâng lên trên mình, tiến quân thần tốc.
Tiêu Sắt cả người bị hắn nhấc khỏi giường, chân dưới ở hư không, tất cả lực lượng đều đặt ở trên lưng, hết lần này tới lần khác sau huyệt bị Vô Tâm lấp đầy, phảng phất một mực đâm đến phần bụng của hắn
Hắn lại hô một lần:"Hòa thượng......"
"Ở đây."
Vô Tâm chậm rãi co rúm, Tiêu Sắt hai con mắt híp lại, tình dục bên trong chập trùng lên xuống, theo động tác của hắn trầm thấp rên rỉ.
Vô Tâm đẩy hắn về phía trước, hôn lên trán của hắn, lại dời đến vành tai, đầu lưỡi thô ráp nhẹ nhàng liếm láp lấy tai, Tiêu Sắt toàn thân liền run rẩy.
Vô Tâm động tác cũng không dừng lại, chỉ là đem hắn hai chân buông xuống, để nó kẹp lấy eo của mình, sau đó điên cuồng động hạ thân, miệng bên trong ngâm xướng :"Ta muốn thuận gió hướng bắc đi, tuyết rơi Hiên Viên to như tịch. Ta muốn mượn thuyền hướng đông ngao du, yểu điệu tiên tử đón gió lập. Ta muốn bước trên mây ngàn vạn dặm......"
Tiêu Sắt không biết hắn nổi điên làm gì, cũng không nói tiếp, vô tâm lại nặng nề mà chọc một chút.
Tiêu Sắt toàn thân run lên:"Làm gì vậy?"
"Tiêu lão bản, đến ngươi."
Vô tâm bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ.
"Nổi điên làm gì...... Ngô!"
"Đến ngươi."
"....." Tiêu Sắt cầm ửng đỏ hai mắt trừng hắn, đối phương cũng không sợ hãi, ngược lại là trong cơ thể hắn đồ vật lại phồng lớn lên mấy phần, Tiêu Sắt không cách nào, đành phải kiên trì tiếp:"Miếu... Đường Long Ngâm làm gì được ta...... Đỉnh Côn Luôn mộc ánh nắng, biển cả tuyệt cảnh gặp núi xanh......"
Vô Tâm tốc độ càng lúc càng nhanh, Tiêu Sắt nơi nào còn có tâm tư ngâm thơ, chỉ vịn lưng Vô Tâm theo động tác của hắn bất lực lắc lư : "Chậm một chút......"
Vô tâm rút tay ra, bóp lấy cơ thể hắn thật mạnh :"Tiêu lão bản, còn có hai câu."
"Trường phong...... Vạn dặm, ngô...... Không thành......"
Vô Tâm hôn một cái khóe mắt của hắn, đem hắn bị khoái cảm bức ra nước mắt liếm đi:" Gì nữa."
"Trường phong vạn dặm Yến Quy Lai...... Không gặp, thiên nhai...... Người không trở về......"
Vô Tâm đem vành tai hắn ngậm trong miệng, mút một chút, sau đó buông lỏng tay ra:"Nhớ kỹ, đây là âm điệu của chúng ta."
Tiêu Sắt nhắm chặt hai mắt, gấp rút hô một tiếng, thân thể không cách nào ức chế mà run run lấy, đều xuất ở bụng của Vô Tâm
Sau huyệt thít chặt, giảo hoạt ôm lấy hắn không chịu buông lỏng, vô tâm cũng đã đến giới hạn, đành phải ôm lấy eo của hắn, đâm mấy cái, cuối cùng chôn ở trong cơ thể hắn bắn ra.

Đợi cho hết, vô Tâm ôm Tiêu Sắt, lại ngâm bài thơ kia, chỉ là lần này ngâm đến uyển chuyển, ngữ cảnh vậy mà khác nhau rất lớn.
Tiêu Sắt mệt mỏi, nghe thanh âm của hắn muốn thiếp đi, Vô Tâm vẫn ôm hắn kề bên tai nói:"Gian thương."
"Cái gì?"
"Kỳ thật ngươi không có thổi sai, ban đầu ở Phạm Âm tự, ta cũng chính là ngâm giai điệu kia."

Ngày thứ hai Tiêu Sắt tỉnh dậy, hắn vốn cho rằng Tư Không Thiên Lạc sẽ như mọi ngày đến cửa hắn phá, không nghĩ tới hôm nay ngược lại lại không tới.
Vô Tâm còn đang trong phòng của hắn, lấy ấm nước của hắn, rót cho mình một ly nước:"Nàng sẽ không tới đâu."
Tiêu Sắt nghĩ, đại khái là sợ sẽ có như lần trước Lôi Vô Kiệt trông thấy bộ dạng này của hắn.
Cầm chén trà tay dừng ở giữa không trung, Vô Tâm như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cười :"Không có chuyện gì, nàng chỉ đỏ mặt."
Tiêu Sắt : "......"
Vô Tâm đưa cho y một chén nước, Tiêu Sắt lười nhác k động đậy, dò xét đứng người dậy liền cầm tay của hắn uống một hơi cạn sạch.
Vô Tâm liền đem tay phác hoạ giơ lên sờ vào cổ, một đường mò tới hầu kết đang nhấp nhô.
" Ta chỉ nói với cô ta, chỉ đánh tới tầng mười ba, đừng quá nhẹ nhõm, sẽ càng lúc càng khó khăn, để nàng ta muốn đi không dám đi "
Tiêu Sắt cũng cười, mấy tháng này ác khí cuối cùng cũng ra.
"Hòa thượng, vậy ngươi......"
" Ta nếu nói mấy ngày nay đều đè ngươi xuống giường, chỗ đó cũng không đi, ngươi đồng ý sao?
Tiêu Sắt :"......"
Tiêu Sắt vội vàng nhảy xuống giường, cũng mặc kệ quần áo của mình đang lộn xộn, đi ra ngoài cầu cứu:"Lôi Vô Kiệt! Lôi Vô Kiệt!"
Vô Tâm đã đem hắn kéo trở về, vung tay lên, cửa sổ bị nội lực ôm lấy, gắt gao đóng lại.
" Ngươi nếu còn dám ở trên giường gọi tên người khác. Ta liền đem hắn tới, ở bên cạnh xem ta thao ngươi "
Tiêu Sắt : "......"
Tiêu Sắt mắng : "Ngươi ấu trĩ vậy, ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn trẻ con như vậy "
Vô tâm làm bộ cởi quần hắn :"Lão nạp năm nay mười bảy tuổi, ngươi nói ta ấu trĩ trẻ con?"
Tiêu Sắt nhìn hắn, đây là muốn làm thật, vội vàng cầu xin tha thứ :" Chờ chút! Chờ chút! Ta muốn đi kiểm tra!"
"Tra cái gì tra, ta trước tra xét ngươi!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến hô to một tiếng :" Tiêu Sắt!"
Là Đường Liên!
Tiêu Sắt giật mình, xoay người quay lên, lập tức đâm thẳng vào đầu vô tâm, liền ôm đầu ngồi xuống, đau đến nỗi ứa nước mắt ra.
Hắn chỉ dám thấp giọng phàn nàn:"Hòa thượng ngươi còn luyện Thiết Đầu Công sao!"
Vô Tâm cười không nói, thay hắn chỉnh lý tốt quần áo, dìu hắn, mở cửa phòng, đem hắn đẩy đi ra :"Đi thôi, chớ để người khác sinh nghi."
Tiêu Sắt lảo đảo một cái, kém chút té trên đất, Đường Liên tiến vào viện tử thấy cảnh này, vội vàng đi đỡ, may mắn đỡ được Tiêu Sắt.
Đường Liên khó được nhìn thấy hắn thất thố :"Làm sao vậy?"
Tiêu Sắt tùy tiện tìm lý do:"Đêm qua say rượu, hiện tại khó chịu."
Đường Liên như có điều suy nghĩ nhìn hắn nửa ngày, tựa hồ không có gì đáng ngại :"Tam sư tôn để cho ta dẫn ngươi đi chuyển nhượng cửa hiệu, sợ có người sẽ làm khó ngươi, để cho ta đi theo."
Tiêu Sắt nhìn hắn một cái, nghĩ thầm ngươi có thể mãnh liệt đến mức nào? Bàn giao cửa hàng mới để ngươi làm cũng được, căn bản không cần ta tự mình ra tay.
Bọn hắn đi vào nhà thứ nhất trong tiệm, chưởng sự liền đưa Đường Liên đi lấy sổ sách, mà hầu hạ Tiêu Sắt, tiểu nhị nhìn chằm chằm vào hắn, Tiêu Sắt con ngươi đảo một vòng, thừa dịp bốn bề vắng lặng lúc, nhẹ giọng kêu lên :"Hòa thượng?"
Tên tiểu nhị ngơ người chờ lệnh, Tiêu Sắt phất phất tay để hắn lui ra.
Không phải Vô Tâm? Hắn nghĩ rằng Vô Tâm chí ít sẽ cải trang theo hắn.
Chưởng sự  khi trở về mang sổ sách đến. Rất nhanh chóng, mấy quyển sổ dày khoảng ba ngón ta mà chỉ trong một chén trà hắn đã xem hết, lại không có một chút sơ suất.
Đường Liên không biết từ nơi nào đi mà quay lại, cùng hắn đến nhà tiếp theo.
Thẳng đến cửa hàng thứ mười, Tiêu Sắt nhịn không được :"Còn có mấy nhà?"
Đường Liên nhìn danh sách nói :"Còn có một trăm sáu mươi nhà."
"Cái gì!!!"
Đường Liên nhíu mày nhìn hắn:"Sư tôn không có nói cho ngươi a? Dài mười dặm phố rộng mười dặm , Tuyết Nguyệt Thành quán cũng không phải đi một chút liền có thể xem hết."
Tiêu Sắt xoay người rời đi:"Ngày mai rồi đi tiếp!"
Đường Liên vội vàng kéo hắn lại, nhìn hắn nháy mắt ra hiệu:"Ta biết sư đệ ngươi hết ăn lại nằm, đặc biệt chuẩn bị xe cho ngươi, ngươi ngồi vào đi, đến cửa hàng ngươi lại xuống."
Tiêu Sắt nhìn người dắt tới một cỗ xe ngựa, có chút ghét bỏ.
Đường Liên còn đang kia nháy mắt ra hiệu, ra hiệu hắn lên xe. Tiêu Sắt nghĩ :"Sư huynh, bệnh đục thủy tinh thể của ngươi sao rồi?"
Đường Liên nổi giận, liền nhấc hắn lên xe, đóng cửa lại, còn mình ngồi ở vị trí đánh xe bên trên, không nhanh không chậm đánh xe ra ngoại thành.
Tiêu Sắt ngồi ngay ngắn trong lòng Vô Tâm, thở dài một tiếng :"Tuyết Nguyệt Thành nguy rồi! Thủ tịch đại đệ tử lại là gian tế!"
Vô Tâm làm bộ A Di Đà Phật một tiếng, "Đường thí chủ trạch tâm nhân hậu, không đành lòng tiểu tăng ta màn trời chiếu đất chết cóng đầu đường, cho nên mới thay ta mở cửa thành, chỉ gian phòng để cho ta nghỉ ngơi."
"Ta đoán kia phòng ốc nhất định tráng lệ, ngươi cái này yêu tăng vui đến quên cả trời đất."
Vô tâm gật gật đầu, "Tự nhiên, chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đủ, gian thương tính toán thật khéo, trên giường cũng làm cho vang dội."
Ngoài xe truyền đến Đường Liên ho khan một trận, hiển nhiên là nghe được thứ không nên nghe.
Tiêu Sắt húych khuỷu tay trong tay áo : " Ngươi làm cái gì vậy? Bắt cóc tuyết nguyệt thành tam đệ tử ?"
Vô tâm ra vẻ tiếc hận nói:"Ta ngược lại thật ra nghĩ."
"Nếu Thiên Ngoại Thiên có thể đứng vững , đâu còn quản Tuyết Nguyệt Thành có nhận hay không ngươi người sư đệ này, đoạt đi như thường có thể thay ngươi lấy bạc."
Tiêu Sắt tự tin cười một tiếng:"Ta lên giá."
Vô tâm : " Bao nhiêu?"
"Tám triệu lượng."
Vô tâm : "......"
Vô tâm suy nghĩ  "Ân...... Đều nói xuân tiêu giá ngàn vàng, hòa thượng ta, không lỗ."
Tiêu Sắt cũng không nhìn hắn, chỉ là khóe miệng không tự giác câu lên, miễn cưỡng chống đỡ đầu tựa ở bên cửa sổ, nhìn xem ngoài xe ngựa sắc hoa rực rỡ trên núi.
Đường Liên không biết lúc nào đã dời đi.
Hắn đem xe ngựa dừng bên sườn núi ở một ngọn núi nhỏ, bốn phía cảnh sắc rất đẹp, suối nước róc rách, cây cối thanh thúy tươi tốt, quả nhiên khi chia ly sẽ muốn chọn một nơi phong cảnh đẹp.
"Hòa thượng, lúc nào rời Trung Nguyên?"
Vô Tâm ôm eo của hắn, cùng hắn cùng nhìn một chỗ xem bên ngoài : "Cũng nhanh thôi."
Tiêu Sắt thở dài :"Nói không chừng lần sau gặp nhau, chúng ta chính là địch nhân."
Vô Tâm chắc chắn nói : "Sẽ không."
"Diệp An thế cùng Tiêu Sở Hà mãi mãi không là địch, Vô Tâm cùng Tiêu Sắt cũng là như thế."
......" Ngây thơ."
Vô Tâm khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nhảy khỏi xe, dùng chiêu thức về gió quét lá tạo nên một mảnh trắng muốt lục sắc. Thiên địa giống như một bức tranh sơn thủy, đầu bút lông từ đậm chuyển sang nhạt, nhộn nhạo, đẹp không sao tả xiết.
Tiêu sắt cũng đi theo hắn xuống, đứng tại dốc nhỏ trên đỉnh, tắm mình trong ánh nắng.
Đêm đó Phạm Âm Tự vô tâm cũng như thế này đón gió mà đứng, hơi có chút ngạo thế cao nhân phong thái.
Giữa bọn hắn nói qua rất nói nhiều, có mấy lời thực hiện, có mấy lời lại là xa xa khó vời, nhưng không có một câu thích hợp để giờ này khắc này nói cho đối phương.
Nhưng Tiêu Sắt không thèm để ý chút nào, hắn biết Vô Tâm cũng sẽ không để ý.
Quãng thời gian đồng hành cùng nhau, trẻ tuổi nóng tính. Bọn hắn cứ thế mà bước, sóng vai mà đi.
Hiểu nhau không xa gần, vạn dặm còn vì lân cận.
Tiêu Sắt ngừng lại, không đi nữa, nghiêng người dựa vào gốc cây; Vô Tâm cách đó không xa cũng ngừng lại, ngọn gió quét qua tạo thành những vòng lá nơi hai người đi qua.
Hắn nói:"Ngay ở chỗ này đi đi "
Vô tâm gật gật đầu, "Lần này là đi thật."
Tiêu Sắt cũng gật gật đầu:"Tốt, đừng để chúng ta đi quá lâu."
"Tuyết rơi là ngươi tuyết rơi, Hiên Viên là ta Hiên Viên, ngươi an tâm rơi vào ta cái này liền có thể, chớ có suy nghĩ nhiều đến chuyện khác."
Tiêu Sắt cúi đầu, bóng cây mơ hồ, hắn cười khổ : "Ta ngược lại thật ra nghĩ, ngươi nhìn ta bay ra ngoài sao?"
"Tự nhiên là bay không ra, tuyết rơi Hiên Viên to như tịch, ngươi bay không ra."

- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tâmsắt