5
Tiêu Sắt tất nhiên là không tin, hòa thượng này gốc lưỡi giống như là có một ngàn câu nói láo, hắn lại biếng nhác ngồi trên giường co quắp, câu được câu không cùng Diệp An Thế nói chuyện phiếm. Diệp An Thế cũng biết hắn muốn dò xét cái gì, đều trả lời hắn, chỉ là đáp lời thời điểm kia như có như không ý cười luôn luôn nhắc nhở bọn hắn gặp dịp thì chơi, Tiêu Sắt ra vẻ nhìn không thấy.
- Hòa thượng
Tiêu Sắt thở dài nói
- Mặc kệ dụng ý của ngươi đến tột cùng là cái gì, nguyện vọng của ta rất đơn giản, chỉ là muốn mạng sống thôi.
- Có ta ở đây, sẽ không để cho ngươi chết.
Diệp An Thế nắm chặt phật châu xuyên tay lại tiếp tục mân mê, thanh âm bên trong âm lãnh.
- Chẳng lẽ hòa thượng ngươi đối với ta thật ra là tình sâu nghĩa nặng?
Tiêu Sắt nhất thời sửng sốt, hắn phảng phất cố gắng suy tư một chút rồi mới nói :
- Chúng ta trước đó có phải đã gặp qua?
Diệp An Thế không đáp lời, Tiêu Sắt lại tự nhủ :
- Người yêu thích ta nhiều lắm, sát vách bán bánh quế tiểu Thúy, góc đường cuối cùng tiệm cắt tóc gội đầu tiểu đệ, còn có giao lộ xoay trái đi thẳng tiệm đồ cổ Lý lão bản nữ nhi Lý tiểu thư, thật muốn không nhớ nổi lúc nào từng có giao tình cùng hắc bang hòa thượng...... Ngươi nói chúng ta người yêu cũng k phải, không thẹn với lương tâm, tại sao muốn trốn ở chỗ này?
Tiêu Sắt cố ý ngồi ở nơi có ánh sáng để tiếp tục phơi nắng, áo khoác lông chồn vẫn như cũ đắp lên người. Diệp An Thế nhìn Tiêu Sắt bộ dáng như vậy hoài nghi một giây sau hắn có phải là sẽ duỗi ra móng vuốt liếm liếm, hoặc là sau đó không lâu liền lộ ra đuôi cáo.
Ngẫm lại liền cảm giác thú vị, Diệp An Thế gật đầu nói :
- Tiêu lão bản nói đúng là có mấy phần đạo lý.
- Bất quá từ lúc ta tiếp nhận ngươi đến bây giờ, Thiên Ngoại Thiên đã giải quyết một số nhóm sát thủ đến đây giết ngươi.
Diệp An Thế lại kích thích chuỗi tràng hạt trong tay không giống như là đang cùng Tiêu Sắt nói chuyện
- Đúng là nên làm vài chuyện.
Hành lang nguyệt phúc địa bên trong, Phật Tổ chân dung trước còn tĩnh đốt tam trụ cung cấp hương, Lục La đung đưa rủ xuống trùng điệp cành lá, mảnh này xuân ý tường hòa ngược lại là khiến hai người nhất thời quên từ hành lang nguyệt phúc địa bên ngoài gió lạnh hướng mặt thổi tới, còn tràn ngập ra mùi máu tươi.
- Lời đồn sở dĩ trở thành lời đồn, chẳng qua là bởi vì mọi người luôn luôn mù quáng tin tưởng nghe theo tin đồn, nhưng mà trên đời còn có loại thuyết pháp, gọi là trăm nghe không bằng một thấy.
Tiêu Sắt chậm rãi nói.
- Tiêu lão bản là có cao kiến gì?
Diệp An Thế nhìn Tiêu Sắt đang thật sự vươn tay ra, lại không phải liếm móng vuốt, mà là trong đó hai ngón tay hướng mình ngoắc ngoắc.
- Xích lại gần chút...
Tiêu Sắt ánh mắt dần dần lơ lửng không cố định :
- Ta nói cho ngươi biết.
------------------------------------
Chưa có người biết Thiên Ngoại Thiên tổng bộ ở nơi đó, giống như thời cổ hãn hải cát vàng địa cung đắm chìm không biết nơi nào, bây giờ cái này Thiên Ngoại Thiên mới thủ tọa lại vẫn cứ muốn trên mặt đất cát bay giương đá sỏi bên trong nhấc lên ba thước gió, ai cũng nghĩ không ra Diệp An Thế sẽ phái người trên đường bang phái đưa một phong thư. Trên thư nội dung bất quá là mời chư vị tiền bối ăn bữa cơm, nhìn không đau không ngứa, kỳ thật trong mắt mấy lão quỷ trong bang nhóm thì giống như Hồng Môn Yến, cái này làm nhiều hơn mấy phần tình thế khó xử.
Bữa cơm này cục địa điểm cũng không phải trong sa mạc, mà là tại một tòa trên núi hoang. Tuy nói là tại hoang sơn dã lĩnh, Thiên Ngoại Thiên phân bộ trên đỉnh một loạt ngói đỏ lại đột ngột lại độc đáo, cách nhìn từ xa giống như là tháng tư xuân ở giữa mở phiến chim quyên, sơn bạch sơn tường sắc thấu rơi ra lưu vong tuyết phong tình, một cỗ tiếp lấy một cỗ xe quấn núi lái tới.
Diệp An Thế cơ hồ là gần đến giờ mới tới, hắn ôm tân sủng xuất hiện ở cổng vòm lúc trước dẫn tới ở đây người nhao nhao ghé mắt, một là vì hơi trầm xuống bởi gần hai mươi năm Thiên Ngoại Thiên lại lần nữa trở lại, hai là vì thêm mắm thêm muối khó phân thật giả chuyện tình gió trăng, tận mắt thấy cố sự diễn viên chính hình dáng tướng mạo. Tiêu bao nhiêu tiền ở Cực Lạc Thành đã đồn đại nổi lên bốn phía, về sau Diệp An Thế thường xuyên vì thu được mỹ nhân cười một tiếng làm mưa làm gió, đến mức vị này ngồi lên thủ tọa vị trí không lâu Thiếu tông chủ có một đoạn thời gian bị người nhớ kỹ, không phải là bởi vì đoạt tràng tử thủ đoạn nhiều độc ác, cũng không phải bởi vì nhiều lần cùng cớm đấu trí đấu dũng, mà là một gối phong nguyệt ngắn say nằm mỹ nhân mang, ai ngờ hai người diễn chính tiết mục là Trụ Vương Ðát Kỷ, chớ nói chi là Ðát Kỷ này tây trang màu đen bên ngoài choàng kiện chế tác khảo áo khoác cứu bạch hồ cầu.
Có lẽ bởi kia là quần áo phụ hồ ly hồn, chiếu vào thế tục trong mắt người đều nhiều hơn mấy phần vũ mị khí tức, chỉ là đồ vật đã chết cuối cùng không thể so với vật sống linh động, chủ nhân của nó đẹp thì đẹp vậy, đáng tiếc một đôi mắt giống như ngủ không đủ, nhìn không có gì sinh khí.
Về phần Trụ Vương k hổ là trụ Trụ Vương, toàn thân áo trắng cà sa cũng đến độ hóa hồ ly tinh.
Đây không phải mới tỉnh ngủ sao, lại vây lại? Diệp An Thế nhìn Tiêu Sắt ngáp một cái trên tay ôm càng chặt hơn, giống như trong tay đang nâng niu pha lê trân bảo. Tiêu Sắt kháng cự đẩy Diệp An Thế 2 lần nhưng lại bị người trong lòng giữ càng chặt hơn. Hai người trước mặt quần chúng nhìn trừng trừng hạ xuống lên tình đến.
Chớ nói làm Thiên Ngoại Thiên lão tiền bối cũng nhìn không được, nhắc nhở Diệp An Thế tiệc tối sắp bắt đầu, Diệp An Thế mới lại ôm tiểu mỹ nhân của hắn hướng đám lão gia hỏa kia từng người chào hỏi, thật sự là nghe thấy Thiên Ngoại Thiên Thiếu tông chủ phong lưu không bị trói buộc, này gặp một lần lại ngồi vững ba phần.
Người Tiêu gia là cuối cùng đến. Thế nhân đều biết bắc cách Tiêu thị cùng Thiên Ngoại Thiên không hòa thuận nhiều năm, Diệp An Thế lại gửi thư mời cho Tiêu gia, lúc này không giống với ngày xưa, có tin đồn Tiêu thị gia chủ Tiêu Nhược Cẩn đã bệnh nặng, mà xuống một nhiệm kỳ gia chủ chậm chạp chưa định hạ, Tiêu Nhược Cẩn mặc dù con cái rất nhiều, nhưng hơn phân nửa đều là con riêng, danh chính ngôn thuận chỉ có nhị công tử Tiêu Sùng, Lục Tử Tiêu Sở Hà cùng thất tử Tiêu Vũ, nghe nói Tiêu Sở Hà năm năm trước đã chết, gia chủ này chi vị bất kể là ai đến ngồi, đều sẽ là tinh phong huyết vũ lớn tẩy bài, cho nên vô luận là Tiêu Sùng hay là Tiêu Vũ, cho dù là đối Thiên Ngoại Thiên trước kia ân oán kẽ hở lộn xộn nhiều đại bang hội, ngoài mặt mặt mũi công phu vẫn là phải làm đủ.
Tới trước chính là Tiêu Sùng. Tiêu Sùng vẫn như cũ mặc thuần trắng âu phục không nhiễm trần thế, một bộ trước đây nho nhã tiên sinh dạy học diễn xuất, chỉ tiếc mù trượng nơi tay, là cái chân thực mù lòa, Tiêu Sùng mù nguyên nhân đều một mực giữ kín như bưng. Tiêu gia đối ngoại cũng chỉ nói là bởi vì một lần bệnh nặng mà nên, Tiêu Sùng mắt tuy bị mù cũng rất dễ sẽ lung lạc lòng người, hắn để tùy tùng dẫn đến gặp Diệp An Thế mỉm cười chào hỏi, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, rất khó để cho người ta sinh ra ác cảm.
Tiêu Vũ thì khác Tiêu Sùng, hắn lúc đến môn đã nhốt, trêu đến vị này Tiêu Thất thiếu gia rất không cao hứng hùng hùng hổ hổ, biết rằng Tiêu Thất thiếu gia chính là dạng này tính tình, ỷ vào tự mình gia cảnh lớn thích nhất gây chuyện thị phi khắp nơi, không biết còn tưởng rằng hắn là đến phá quán. Nhưng mà mẹ của hắn Dễ Văn Quân là nữ nhân Tiêu Nhược Cẩn yêu nhất, Tiêu Vũ lên làm Tiêu gia gia chủ cũng không phải không có khả năng.
Trên bàn ăn, Diệp An Thế kẹp đồ ăn như không có người bên ngoài đút cho mỹ nhân ngồi trên đùi hắn cho ăn, đám người đã không cảm thấy kinh ngạc. Diệp An Thế đối với sự sủng ái này thái độ đơn giản nhất chính là cái xinh đẹp biểu hiện ra phẩm, chỉ có ngồi đối diện Tiêu Vũ khó được toát ra ánh mắt khác, đây là thần thái lúc hắn bình thường đang tính kế ngoan độc. Sau đó hắn mỉm cười che giấu đi loại tâm tình này, lại xem rốt cuộc đệ đệ tốt cùng mẹ khác cha này đang chơi trò xiếc gì.
Trên thực tế rất nhiều người đều muốn nhìn một chút Diệp An Thế rốt cuộc muốn chơi trò xiếc gì, có người suy đoán là Thiên Ngoại Thiên muốn thanh toán nợ cũ, dù sao ở đây tám mươi phần trăm không phải đã từng truy sát thủ toạ của họ, thì cũng là ngăn cản hắn về Thiên Ngoại Thiên kế vị, kỳ thật Diệp An Thế cái gì cũng không làm, hắn buông người trong ngực xuống, đứng dậy nâng chén uống một hớp trà ra hiệu mình muốn cùng đám người tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Đương nhiên đằng sau cái gọi là tiêu tan hiềm khích lúc trước càng quan trọng hơn tiết mục.
Loại trường hợp này tất nhiên là không thể thiếu vũ hội. Tại mật thất trong phòng vệ sinh Diệp An Thế thay xong âu phục, Tiêu Sắt còn không chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm đá cẩm thạch trên đài ống chích cùng không rõ chất lỏng, Diệp An Thế liền thuận tay cầm lên thuần thục gõ gõ trong bình chất lỏng, hắn gọi ống tiêm đầu nhựa plastic hỏi :
- Ngươi thật muốn làm như vậy?
- Có đôi khi muốn để người khác tin tưởng, đầu tiên mình phải tin tưởng mới được.
Tiêu Sắt nhìn Diệp An Thế dần dần đem chất lỏng từ pha lê bình nhỏ bên trong ống tiêm, lạnh nhạt nói.
- Ngươi nên đi diễn kịch đi, tuyệt đối có thể cầm vài giải ảnh đế.
Diệp An Thế tới gần Tiêu Sắt sau đó lướt qua liền thôi hôn một cái khóe miệng của hắn, cầm trong tay ống chích giao đến trong tay hắn.
- Đúng vậy
Tiêu Sắt không khách khí trả lời.
__________________________
* Dạo này mình hơi bận nên truyện ra hơi chậm một chút. Sẽ cố ra đều ;; A ;;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro