Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3


Lâu dài rộng lớn màu bạc, phiêu bạt vô định hình ảnh xưa cũ, người hầu sớm đã đốt lửa lên đèn sáng rực, hàng trăm ánh đèn rực rỡ lung linh, giống như mười năm trước Hàn Thủy chùa một kích kia quanh quẩn bầu trời mộ chuông, yểu yểu tiếng chuông bên trong có người gọi hắn.
Tiêu Sắt tỉnh lại thì trước mắt đập vào là một lư hương còn đốt thanh mộc hương thếp vàng bác núi, làn khói phiêu tán lượn lờ chỗ ngồi kia là một tên hòa thượng tay trái phát phật châu, tay phải cầm quyển sổ giống như là nghiên cứu gì đó, nếu không phải hòa thượng này là ngồi ở một trương lông xù màu trắng da hổ bên trên, trong tay là quyển sổ in 《Tất cả về Omega 》 mấy chữ, hắn sẽ cho là mình khi còn sống bởi vì quá keo kiệt sau khi chết quy y phật môn.
Tiêu Sắt lại nằm lại một lần nữa nhắm mắt lại, phật nói, trong mộng rõ ràng có sáu thú, cảm giác sau trống trơn không đại thiên, thật không lừa ta. 

( Câu này nghĩa là nói về 6 cái khổ khi chết đi 

1- Nhân khổ: Cái cớ tạo ra sự ác, gây cảnh ác.

2- Quả khổ: Cái kết - quả khổ não đưa đến.

3- Cầu tài vị khổ: Cái nỗi khổ vì xu hướng theo tiền của vật chất, danh vị, chức phận...

4- Cần thủ hộ khổ: Sự khổ cực vì lo bảo giữ các vật mà mình có.

5- Vô yếm túc khổ: Sự khổ về lòng tham, có món này cầu món khác không biết chán.

6- Biến hoại khổ: Khổ não, lo rầu vì các sự hư hoại nơi thân thể, vợ con, (chồng con), nhà cửa, tài vật, danh vị của mình mà sinh khổ.

Sau trải qua 6 nỗi khổ này thì sẽ không cảm giác gì nữa 

Mình không rõ về kinh phật lắm nên bạn nào rành có thể cmt mình sẽ sửa nhé )

Diệp An Thế đã đổi về quần áo hắn thích mặc nhất là một thân tăng y bạch y, hắn dùng ngón tay trỏ nhấc lên chiếc chén bên trên ấm lấy ấm trà tử sa, rót non nửa chén nước, lại ngậm toàn bộ vào trong miệng, sau đó hắn cúi người hướng đến trên giường mỹ nhân còn chưa tỉnh hôn tới.
Sau đó dần nhả nước vòng trong miệng của mỹ nhân, mạnh mẽ cạy miệng ba lần mới được, sau đó theo đó mà quấn lấy đầu lưỡi người kia.
Đầu lưỡi điểm nhẹ đến chính là cam liệt trong veo, nước bọt hai người giao hòa lẫn, sau đó cái miệng của Tiêu Sắt đã khẽ mở, Diệp An Thế liền không an phận quấn lấy đầu lưỡi của Tiêu Sắt trong miệng vận luật quấn quanh liếm láp, Tiêu Sắt cũng không khách khí đáp lễ. Diệp An Thế liền lại thâm nhập mấy phần rót xuống yết hầu, rượu này cuối cùng chảy đến cổ họng lúc xác nhận bạch lộ lướt qua trên mặt, lại bị hai người một tới hai đi bằng thêm xuân phong nhất độ ấm áp cảm giác, Tiêu Sắt nguyên bản màu môi tái nhợt cũng bởi vì bị liếm mút khiến nhiều hơn mấy phần diễm lệ quang trạch, những giọt nước ngậm không được theo Tiêu Sắt khi hé mở khóe miệng tràn ra, theo chiếc cổ thon dài lăn xuống, nhìn rõ xương quai xanh bị gặm cắn mài đến ửng đỏ.
Sau đó Diệp An Thế không ấm không lạnh tay từng cái mơn trớn những vết tích kia, hướng dưới thân người giống như bị chà đạp đến không chịu nổi ngực sờ soạng.
- Đại sư thật sự là thật có nhã hứng, giày vò một ngày một đêm còn ngại không đủ. 

Tiếu Sắt miễn cưỡng mở mắt ra bắt được cổ tay của người kia, mang theo giễu cợt nói.
Diệp An Thế cũng không tức giận, ngược lại ngón tay tại vương lên mái tóc Tiêu Sắt đang trải rộng vờn quanh, người hắn tràn đầy mùi rượu ghé đến tai Tiêu Sắt nói:

Còn có sức lực đấu võ mồm, xem ra thí chủ đã không sao.
Tiêu Sắt khinh thường hạ lông mày, hắn nghiêng đầu trông thấy ngoài cửa sổ tuyết đã rơi, làm ra bộ phản ứng một người bình thường nên có:

- Xin hỏi vị đại sư này xưng hô như thế nào, ta đây là ở nơi nào?
Ta tục danh họ Diệp tên An Thế, pháp hiệu Vô Tâm, thí chủ có thể tùy ý xưng hô, Diệp An Thế đứng dậy lại trở thành một bộ dáng đắc đạo cao tăng :

 - Về phần nơi này, gọi là  Nguyệt Phúc Địa, ngươi ở đây tạm thời sẽ an toàn.
- Hòa thượng, làm sao nghe ý tứ của ngươi ta giống như rất là nguy hiểm vậy...... 

Tiếu Sắt ngáp một cái làm vẻ vô tội :

- Ta không có làm chuyện gì phạm pháp, chỉ đơn giản là một người dân lương thiện bình thường a ~
- A? Người dân lương thiện bình thường?

Diệp An Thế cảm thấy thú vị trong lời nói của Tiêu Sắt, cười nói:

- Cực Lạc thành thế nhưng nổi danh là chợ đen, ngươi biết ta tại Cực Lạc thành bỏ ra bao nhiêu tiền mua ngươi, lại vì cái gì muốn mua ngươi không?
- Ta vốn chỉ là đứng đắn làm ăn quán là một ông chủ trọ, bất hạnh thay gặp một bang ác đồ không trả tiền trọ, vốn định đòi nợ kết quả bị bọn hắn trói lại bức lương làm kỹ nữ, ta còn tưởng rằng có thế lực tà ác buôn bán Omega chỉ là truyền thuyết đô thị.

 Nói xong Tiêu Sắt lập tức thanh tỉnh, hắn cân nhắc lại hòa thượng trước mắt này khẳng định rất có tiền, lại quen thuộc về việc mua người:

- Về phần ngươi tại sao muốn mua ta....
Tiêu Sắt vén chăn lên xem xét trên người mình từ trên xuống dưới đều là các ấn ký hoang dâm vô độ, nghiêm túc trả lời :

- Đại khái là bởi vì ta quá mức mỹ mạo, ngươi kìm lòng không được đối ta vừa thấy đã yêu đi.

Diệp An Thế nghe vậy cười không nói, một lát mới nói :

- Nếu như ta không có đoán sai, ngươi họ Tiêu.
- Không sai, ta họ Tiêu, gọi Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt mò lên trên tủ đầu giường tùy ý lấy bộ quần áo mặc lên thân, đi chân trần giẫm trên thảm lông mềm mại :

- Làm sao, họ Tiêu rất hiếm lạ sao?
- Đế quốc lớn nhất hào môn cũng họ Tiêu, bắc cách Tiêu thị nắm giữ lấy mạch máu kinh tế, sau lưng cũng điều khiển toàn các giao dịch đen đế quốc vận hành, bây giờ Tiêu thị gia chủ Tiêu Nhược Cẩn thương yêu nhất con trai thứ sáu, vốn phải là đời tiếp theo gia chủ, lại bởi vì một án chưa giải quyết năm năm trước bị Tiêu Nhược Cẩn đuổi ra khỏi Tiêu gia, nghe nói Tiêu Lục thiếu gia chân trước bước ra Thiên Khải, chân sau liền lọt vào mấy đám nhân mã ngắm bắn, đã chết khi chiến đấu kịch liệt với nhóm này, bất quá trước đây không lâu trên đường truyền ngôn Tiêu Lục thiếu gia rất có thể không chết... Không may ngươi cùng Tiêu Lục thiếu gia dáng dấp xác thực như vậy có mấy phần giống nhau

Diệp An Thế rất thưởng thức Tiêu Sắt hiện tại, phải nói là chỉ mặc kiện quần áo trong phía dưới cái gì cũng không có mặc, lộ ra hai mông cùng hai chân dài chi chít vết tím xanh, nơi riêng tư do  vạt áo dài che chắn hạ như ẩn như hiện :

- Cho nên Tiêu lão bản, ngươi nói ngươi nguy hiểm hay không?
Tiêu Sắt đang rót nước bõng dừng lại :

- Cũng bởi vì ta họ Tiêu, lớn lên giống người đã chết kia, ta đáng chết sao?
- Đối với bọn hắn mà nói, tình nguyện giết lầm một trăm cũng không muốn bỏ xót, mặc kệ ngươi có phải là Tiêu Sở Hà hay không, đều không có gì lựa chọn. 

Diệp An Thế sâu kín nói.
Tiêu Sắt cũng cảm thấy mình nói lời dư thừa, hắn thở dài nói :

- Hòa thượng, ta có thể hỏi ngươi một chuyện nghiêm túc không?
- Ngươi nơi này là băng thiên tuyết địa, vậy có nơi nào có đồ ăn?

Tiêu Sắt gắp lên một khối khắc hoa măng đặt vào miệng nếm nếm, không sai, đúng là thiên hạ hiên hương vị.
Bát ngọc màu lục phản chiếu canh ba giòn cũng óng ánh sáng long lanh, cá mật bí đao còn bốc hơi nóng, rót sữa luyện xây hương anh đào đỏ trắng giao nhau, Tiêu Sắt để đũa xuống nhìn qua một bàn này đều là món ăn ngày thường hắn yêu thích, không hổ là Thiên Ngoại Thiên, ở ngoài xa ngàn dặm thiên hạ hiên đồ ăn đều có thể đưa tới, bất quá hòa thượng ngươi thật cái gì đều không ăn?
Diệp An Thế trước mặt là bát cháo loãng, hắn múc một muỗng đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi, lại nghe Tiêu Sắt nói tiếp :

- Các ngươi những người này chính là không hiểu niềm vui thú bình thường, người sống một đời có thể hưởng thụ một ngày là một ngày.
Tiêu Sắt lại rót cho mình một chén rượu, sau đó nói ra đạo lý của mình :

- Tiêu Sắt ta dùng đồ vật ăn đồ vật, đều muốn trên đời này là đồ tốt nhất.
-  Tuy nói như thế, ngươi mấy ngày nay đều không ăn, vẫn là ăn chút thanh đạm thì tốt hơn. 

Nói xong Diệp An Thế liền đem cháo đã thổi nguội đưa đến trước mặt Tiêu Sắt :

- Giờ ta cho ngươi ăn hay chính ngươi ăn?
Tiêu Sắt không nói tiếp, hắn rủ xuống mắt hỏi :

- Bọn chúng còn nói với ngươi cái gì?
- Không hề nói gì, là ta đoán.

Diệp An Thế lại gần Tiêu Sắt cười cười :

- Nói đến bọn hắn đối phó với ngươi cũng chỉ có mấy loại thủ đoạn kia, rất không thú vị.
- Ngươi...... Thật là một hòa thượng? 

Tiêu Sắt vô ý thức ngậm lấy chiếc thìa Diệp An Thế đưa đến bên miệng, như có điều suy nghĩ hỏi :
- Không phải hòa thượng có thể là cái gì. 

Diệp An thế cười híp mắt lại múc muôi thứ hai.
Chờ ăn uống no đủ Tiêu Sắt mới nhớ tới hắn còn có chuyện không rõ, hôm qua hai người bọn họ lật qua lật lại làm rất nhiều lần, đến mức đằng sau phát sinh cái gì một chút ấn tượng cũng không có, hắn sờ lên tuyến thể còn đang đau nhói kia :

- Cái kia....
- Yên tâm, không có ký hiệu ngươi.

Diệp An Thế không đợi Tiêu Sắt nói xong, liền câu lên khẽ cong khóe miệng vỗ tay trả lời, ngã phật từ bi.
- Ngươi dưới ban ngày ban mặt ép buộc một Omega thần trí mơ hồ chơi trên xe nếu phật biết thì thế nào?
Tiêu Sắt liếc mắt :

- Dùng người làm công tác văn hoá phương thức nói chuyện đem mình nội tâm suy nghĩ sửa một phen, 'Rượu là xuyên ruột độc dược, sắc là cạo xương cương đao' , đại sư lấy thân thử độc lấy thân cạo xương, quả thật từ bi.
- 'Không rượu không thành lễ nghi, không màu đường đoạn người hiếm' Thí chủ có từng nghe qua? 

Hòa thượng đầu tiên là chững chạc đàng hoàng tiếp Tiêu Sắt, sau đó lại cực kỳ ngả ngớn nâng cằm Tiêu Sắt lên :

- Huống chi ta yêu nhữ sắc, nguyện thân hãm Địa Ngục, vạn kiếp không chuộc.
Tiêu Sắt nguyên bản như một mực chưa tỉnh ngủ ánh mắt híp lại, Diệp An Thế duỗi ra ngón tay chặn môi hắn như muốn nói cái gì, thuận tiện xóa đi phần phía trên lưu lại màu trắng sữa của cháo, đùa chơi :
- Bất quá thí chủ nếu không mặc quần áo tử tế ....

Diệp An Thế ánh mắt chuyển qua Tiêu Sắt mở rộng mở cổ áo, Tiêu Sắt chỉ buộc lại phía dưới mấy khỏa nút thắt, trước ngực tình sắc sáng loáng đập vào mắt, phía dưới vẫn như cũ trần trùng trục cái gì cũng không có mặc :

- Tiểu tăng liền thật muốn hãm sâu Địa Ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro