Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

     Đọc xong chương kia bệnh yêu nam phụ lại trỗi dậy. Huhu liệt ca hãy về với Dao nè đời lắm cỏ thơm mà ca thua keo này ta bày keo khác  ^^

Editor: Serena Nguyen

Gặp lại sau khi xa cách, ta và Kim Nguyên Bảo không có ôm nhau mà khóc như dự tính, ngược lại còn tranh cãi ầm ĩ một trận. Nguyên nhân là, cậu ta không để ý ta phản đối, đánh ta ngất lôi ra sơn động, làm hại ta bỏ lại Công Tôn Liệt ở trong sơn động một mình đối mặt với cha ác ma của hắn, điều này làm cho ta sau khi tỉnh lại cực kì phẫn nộ.

"Tại sao ngươi đánh ngất xỉu ta? Công Tôn Liệt còn ở nơi đó, ta không thể cứ như vậy bỏ hắn, ta muốn đi cứu hắn!"

"Đứng lại!" Kim Nguyên Bảo chặn lại đường đi của ta, lạnh lùng nói "Lúc chúng ta đi ra, cái sơn động kia đã bị ngăn lại, nàng đi cứu hắn kiểu gì?"

"Ta đẩy từng cục đá ra còn không được sao? Đúng, ta không có năng lực cứu người, nhưng dù sao cũng hơn ngươi máu lạnh vô tình, thấy chết mà không cứu!" Nói xong, ta hung hăng đẩy cậu ta ra.

"Nàng đừng đi, ta đi!" Cậu ta kéo tay của ta.

"Ta không muốn ngươi giả từ bi, muốn cứu thì vừa rồi ngươi nên cứu, tại sao ngươi không cứu hắn? Ngươi có biết ta nợ hắn rất nhiều hay không, tất cả đều là lỗi của ta, là bởi vì ta hắn mới đi tìm Phệ Hồn đao, là bởi vì ta hắn mới bị nhốt trong hang động kia, ta rất đau lòng ngươi biết không? Ngươi biết không!" Ta mất khống chế cố gắng hất tay Kim Nguyên Bảo ra, lại vừa đúng động vết thương trên cánh tay cậu ta, máu tươi trong nháy mắt thấm ướt mảnh vải trắng vừa băng kỹ, Kim Nguyên Bảo cau mày. 

Ta sợ hết hồn, tức giận trong nháy mắt bị hốt hoảng thay thế, luống cuống hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Đau không? Ta không cố ý, ta. . . . . . Ta giúp ngươi băng lại!"

"Tiểu Bắc." Tay chợt bị túm, bàn tay ấm áp làm ta trong cảm xúc hốt hoảng có một tia tỉnh táo, "Đừng gây áp lực cho mình nữa, tất cả đều không phải lỗi của nàng."

Lời của cậu ta vừa ra khỏi miệng, nước mắt của ta liền trào ra: "Sao lại không phải lỗi của ta? Kim Nguyên Bảo, ta thật sự rất khổ sở, ta làm nhiều chuyện có lỗi với Công Tôn Liệt như vậy, tại sao hắn còn muốn cứu ta, tại sao? Ta nên làm như thế nào mới phải, d-đ;l/q'đ làm thế nào. . . . . ." Ta lấy tay che miệng, ngồi chồm hổm xuống, giọng Công Tôn Liệt lần lượt vọng về bên tai ta, bóp chặt trái tim của ta. 

Thân thể bị ôm chặt lấy, ta nghe thấy Kim Nguyên Bảo thấp giọng thở dài ở bên tai ta: "Nàng quên hắn đã nói ư, coi như nàng kiên trì, hắn đều sẽ không đi theo chúng ta, bởi vì hắn là thiếu trang chủ của Ngự Phong sơn trang, từ khi hắn ra đời đã chắc chắn phải có trách nhiệm với Ngự Phong sơn trang, theo bước chân cha của hắn, cuộc đời của hắn hắn không thể tự mình lựa chọn."

"Ta không hiểu rõ, rõ ràng hắn có thể lựa chọn rời đi, tại sao hắn ngốc như vậy. . . . . ."

"Đây là số mệnh, tựa như ta và ngươi không thuộc về giang hồ, lại nhất định bị kéo vào vòng thị phi, là do không thể lựa chọn. Ngự Phong sơn trang đối với hắn, không chỉ là một cái tên, còn là số mạng dây dưa cả đời. Nàng hãy yên tâm đi, Công Tôn Nhất Hạ tốn một cái giá lớn như vậy để thấu hiểu Phệ Hồn đao pháp, chính là vì một ngày kia trọng chấn Ngự Phong sơn trang, cho nên ông ta tuyệt sẽ không giết con trai của mình, ông ta còn phải nhờ Công Tôn Liệt thừa kế Phệ Hồn đao, xưng bá võ lâm." 

"Phệ Hồn đao. . . . . . Xưng bá võ lâm. . . . . ." Ta lẩm bẩm, "Có tốt như vậy, tại sao ai ai cũng muốn, thậm chí ngay cả tánh mạng của mình cũng không cần."

"Cõi đời này nhiều người như vậy, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, nàng cho là đúng ở trong mắt người khác chính là sai, thật ra thì kết quả như thế đối với Công Tôn Liệt mà nói không có gì không tốt, ít nhất rốt cuộc hắn có thể chuyên chú hoàn thành số mệnh của mình rồi, đây đối với hắn mà nói cũng là một loại giải thoát."

Đúng sai, trắng đen, thị phi. . . . . . Cõi đời này không tồn tại đối lập tuyệt đối, thật ra ta cũng hiểu, nhưng thật sự xảy ra ở bên cạnh mình vẫn không tiếp thụ nổi. Có lẽ, ta nên nghe Kim Nguyên Bảo, đó là lựa chọn của Công Tôn Liệt, giữa tự do và Ngự Phong sơn trang hắn lựa chọn cái sau, đây mới là số mạng của hắn, cho dù ta khuyên hắn như thế nào, vẫn không cách nào giúp hắn thoát khỏi vận mệnh định sẵn từ khi ra đời.

Như vậy, vận mệnh của ta là gì?

Chuyện của Công Tôn Liệt ảnh hưởng ta không nhỏ, trong mấy ngày Kim Nguyên Bảo dưỡng thương, ta một mực suy tư vận mệnh của mình.

Từ rời đi Trấn Bạch Vân, đến tham gia đại hội võ lâm; từ đào hôn xuống núi, đến vận dụng Vô Thượng Lệnh cứu người; từ vào cung gặp vua, đến giao dịch với Tuấn Hiền vương. . . . . . Trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện tình, khiến ta từ tò mò và thích thú với võ lâm, hóa thành giờ phút này đầy chán nản cùng mệt mỏi. Chuyện cho tới bây giờ, d1e ndanl equydon rất nhiều việc dù hối hận cũng không cách nào thay đổi, độc trên người ta vẫn còn, Phệ Hồn đao cũng vẫn không thể tìm được, con đường của tương lai nên đi thế nào, ta thật sự không biết như thế nào cho phải.

Duy nhất khiến ta vui mừng, Kim Nguyên Bảo trở lại, trong đoạn thời gian cậu ta rời đi, ta một mình đối mặt rất nhiều việc, nhưng thủy chung một lòng thấp thỏm, không chỗ nương tựa. Hôm nay rốt cuộc cậu ta cũng trở lại, cảm giác con đường phía trước khó hơn nữa đi, cũng có cậu ta làm núi dựa cho ta, ít nhất tốt hơn so với chuyện cũng đối mặt một mình.

Nói đến chỗ này, ta lại nhớ Kim Nguyên Bảo rồi, mấy ngày này cậu ta đến tột cùng đi nơi nào, cậu ta có quan hệ gì với Công Tôn Nhất Hạ, hình như cậu ta có thật nhiều bí mật gạt ta...ta nhất định phải hỏi rõ ràng tất cả.

Đối mặt chất vấn của ta, Kim Nguyên Bảo thở dài: "Nói rất dài dòng, ta cũng không biết nên nói từ chỗ nào."

Ngươi được đấy Kim Nguyên Bảo, còn nói vòng vo, nhất định là dấu diếm ta không biết bao nhiêu bí mật, ta trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Không sao, ta chính là có công phu nghe ngươi giải thích, ngươi có thể nói từ đầu với ta, nói càng cẩn thận càng tốt, nếu còn dám lừa gạt ta, xem ta có cắn chết ngươi không!"

"Được rồi, ta nói là được." Cậu ta có chút bất đắc dĩ nhìn ta, chậm rãi nói ra bí mật của cậu ta.

Chuyện còn phải nói từ lúc chúng ta vừa đi đến Kinh Thành.

Nhớ ngày đó, ta cùng Kim Nguyên Bảo đi tới Kinh Thành, vô tình gặp được Lạc Vân Thu và Công Tôn Liệt trong quán rượu, ở thời điểm đó, ta vô tình làm lộ Vô Thượng Lệnh, khiến Lạc Vân Thu để ý đến ta. Sau, Lạc Vân Thu vì có thể sớm ngày thành hôn cùng Sơ Tuyết, dẫn ta vào Ngự Phong sơn trang, cố gắng tác hợp ta cùng với Công Tôn Liệt. Lúc đó, ta còn đầy trong đầu đều là Võ Lâm Minh Chủ, một lòng muốn gả cho Công Tôn Liệt, hoàn thành chí lớn trước khi đến kinh thành của ta, nên hoàn toàn vứt Kim Nguyên Bảo ra khỏi đầu. Nhưng Kim Nguyên Bảo không không có không tim không phổi như ta, sau khi phát hiện ta mất tích, cực kỳ nóng nảy, tìm kiếm tung tích của ta khắp nơi, theo đầu mối tìm tới Ngự Phong sơn trang.

Kim Nguyên Bảo nói, Ngự Phong sơn trang thủ vệ sâm nghiêm, các môn phái hội tụ tham gia đại hội võ lâm, hết sức phức tạp. Vì xác nhận ta có trong trang thật hay không, cậu ta ba lần bốn lượt đột nhập vào Ngự Phong sơn trang trong đêm, cố gắng tìm tung tích của ta. Trong một đêm, cậu ta tìm hiểu Ngự Phong sơn trang, ở sau núi gặp được một người áo đen hành tung bí hiểm, cầm trong tay một thanh đao cậu ta hết sức quen thuộc, làm cậu ta rất là khiếp sợ.

"Ngươi thấy chẳng lẽ là Phệ Hồn đao?" Ta kinh ngạc hỏi.

Gửi thanks

Tìm kiếm với từ khoá:  

   

Truyện ở Diễn đàn Lê Quý Đôn đa số là Tự edit/Tự sáng tác/Tự đăng. Ko phải web copy ko xin phép. Cảm ơn các bạn ủng hộ.

Serena Nguyen↓

Re: [Cổ đại] Thiếu hiệp, lấy ta được không? - Ức Cẩm

25.06.2016, 09:19

☆, chapter 48
Editor: Serena Nguyen

"Ngươi thấy chẳng lẽ là Phệ Hồn đao?" Ta kinh ngạc hỏi.

Kim Nguyên Bảo gật đầu một cái: "Lúc ấy ta cũng không biết đó chính là Phệ Hồn đao, ta chỉ biết đao phổ cha ta cho ta có vẽ thanh đao này, cha nói qua, đây là một thanh bảo đao vô cùng uy lực, có quan hệ khá sâu với Kỳ Lân đao tổ truyền của Kim gia chúng ta, mặc dù ông không biết liên hệ trong đó là gì, nhưng là muốn biết ý nghĩa cuối cùng của Kỳ Lân đao pháp, nhất định phải tìm được Phệ Hồn đao."

"Cho nên nói, từ lúc mới bắt đầu ngươi đã biết rõ Phệ Hồn đao ở đâu? Còn biết Công Tôn Nhất Hạ còn sống!" Ta thật sự không ngờ Kim Nguyên Bảo lại cất giấu một bí mật động trời như vậy, không trách được cậu ta luôn thần thần bí bí, thì ra là đồ người khắp thiên hạ khổ công tìm kiếm, cậu ta đã sớm bắt gặp, đây là vận cứt chó gì chứ?

"Ta không phải vận khí tốt." Kim Nguyên Bảo như nhìn thấu tâm tư của ta, giải thích, "Mặc dù vừa bắt đầu ta cũng là cho là như vậy, hơn nữa Công Tôn Nhất Hạ nói cho ta biết, ông ta là thúc phụ của ta, ta càng thêm cảm giác vận số mình không tầm thường, có cơ hội tìm tòi bí mật Phệ Hồn đao, từ đó tăng thực lực của Kỳ Lân đao pháp. Ta đã bỏ xuống tư tưởng, không có nhớ tới lời răn dạy của cha ta, lại lén đi theo Công Tôn Nhất Hạ tu tập Phệ Hồn đao pháp."

"Lão nhân kia mới không có tốt bụng như vậy dạy ngươi!" Nói đến chỗ này ta liền giận, trước Công Tôn Nhất Hạ không phải đã nói rồi sao, chính ông ta sợ Tẩu Hỏa Nhập Ma, liền cố ý dùng Kim Nguyên Bảo làm thí nghiệm, muốn hại Kim Nguyên Bảo thành người không ra người quỷ không ra quỷ như ông ta, quả thật xấu xa đến xương tủy rồi.

"Quả thật, mục đích tiếp cận ta của Công Tôn Nhất Hạ không tốt, nhưng mà trong quá trình tu tập Phệ Hồn đao pháp, ta từ từ dung hợp nó cùng Kỳ Lân đao pháp của Kim gia chúng ta, tu vi võ công cũng rất có tiến bộ. Chính vì vậy, trên võ lâm đại hội, ta mới có thể vẫn không bị đánh bại."

Điều này cũng đúng, ở võ lâm đại hội, Kim Nguyên Bảo là một cái tên uy phong, lên đài căn bản không cần lưu tâm, những người tự xưng cao thủ võ lâm chỉ một lát đã cậu ta đánh xuống, lúc ấy ta còn cảm thấy cậu ta chân nhân bất lộ tướng, hôm nay nghĩ đến xác thực kỳ quái."Vậy có liên quan gì tới việc ngươi đột nhiên mất tích?" Ta để ý nhất chính là chuyện này.

"Mặc dù Công Tôn Nhất Hạ truyền Phệ Hồn đao pháp cho ta, lại không phải xuất phát từ chân tâm, vì đột phá tầng cuối cùng của Phệ Hồn đao pháp là một cửa ải khó, lại không muốn ta siêu việt hơn ông ta, cho nên ông ta cũng không truyền Phệ Hồn đao pháp tầng mười cho ta, mà chỉ truyền tâm pháp cho ta, hơn nữa khích lệ ta tu tập tâm pháp tầng thứ mười. Nàng cũng biết, năm đó ông ta chính là tu luyện tâm pháp tầng 10, sinh nhật thứ 13 d i en d a n l q đ mới có thể biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, mặc dù ta có tâm pháp Kỳ Lân đao hộ thể, cũng không như hắn bế quan tu luyện, nhưng mà ngày ta cùng bọn Lạc Vân Thu đêm khuya xông vào Tông Nhân phủ, ta bị tâm pháp Phệ Hồn đao phản phệ." 

"Phản phệ? Vậy ngươi có sao hay không?" Ta càng nghe càng gấp, Công Tôn Nhất Hạ này đúng là độc ác, nghĩ biện pháp hại Kim Nguyên Bảo, may mắn Kim Nguyên Bảo mạng lớn, nếu không mười cái mạng cũng không đủ!

"Lúc ấy ta cảm thấy chân khí trong cơ thể tán loạn, sắp Tẩu Hỏa Nhập Ma. Lúc ta đang gấp gáp tìm nàng, ở sau núi gặp hộ pháp Thiên Ma cung bị người Tông Nhân phủ đả thương."

"Mộ Dung Ti Ti! Một đao kia là ta đâm, có lợi hại hay không?" Ta không khỏi có chút khoe khoang.

"Lợi hại, ta thật sự là không tưởng được." Kim Nguyên Bảo chợt nhìn ta một cái, làm cho ta có chút chột dạ, "Yêu nữ này nói nàng rơi xuống vách núi chết rồi, mà ta lại biết nàng nhất định là chạy, tính tình của nàng ta hiểu rõ, dù ta liên tục bảo nàng đừng dùng Vô Thượng Lệnh, dưới tình huống này nàng cũng sẽ bất chấp mà dùng."

Ta le lưỡi một cái: "Đây không phải là cứu người quan trọng hơn sao. . . . . ."

"Thật ra thì vậy cũng tốt, mặc dù nàng tự tiện dùng Vô Thượng Lệnh sẽ kinh động triều đình, nhưng là trong chốc lát lại có thể khiến Vô Đạo đường bảo vệ tính mạng nàng, để cho ta buông xuống gánh nặng. Cùng lúc đó, ta cảm thấy chân khí trong cơ thể tán loạn càng ngày càng mãnh liệt, như muốn rách ngực ra, ta hiểu biết rõ tiếp tục như vậy nữa chỉ làm liên lụy mọi người, cho nên ta quyết định về Ngự Phong sơn trang tìm Công Tôn Nhất Hạ trước." Kim Nguyên Bảo bắt đầu nói nguyên nhân cậu ta mất tích, ta lẳng lặng ở một bên nghe, trái tim níu chặt. 

Một lão cáo già như Công Tôn Nhất Hạ, sao có thể thật lòng giúp đỡ Kim Nguyên Bảo chứ, nhưng ông ta một lòng muốn lợi dụng Kim Nguyên Bảo tìm kiếm phương pháp vượt qua phản phệ của Phệ Hồn đao tâm pháp, cho nên khi biết Kim Nguyên Bảo sắp Tẩu Hỏa Nhập Ma, ông ta cũng không trở mặt, ngược lại dùng hết toàn lực giúp Kim Nguyên Bảo vượt qua cửa ải khó.

"Lúc ấy chân khí trong cơ thể ta đã đến tình trạng không thể vãn hồi, dựa hết vào mình căn bản không cách nào vượt qua, cũng may có Công Tôn Nhất Hạ sử dụng nội lực thâm hậu của ông ta giúp ta khắc chế chân khí, cùng lúc đó ta bắt đầu chuyên tâm thăm dò phương pháp phá giải phản phệ. Ta thủy chung nhớ cha đã nói với ta, Kỳ Lân đao pháp của Kim gia chúng ta và Phệ Hồn đao có liên hệ, ta liền bắt tay vào từ điểm này, tìm tòi, cộng thêm Công Tôn Nhất Hạ trợ giúp, rốt cuộc vượt qua chướng ngại, tìm được phương pháp vượt qua phản phệ."

Mặc dù nghe được Kim Nguyên Bảo tránh được một kiếp khiến ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng là vừa nghĩ tới Công Tôn Nhất Hạ cũng đạt được mục đích, trong lòng ta liền tức giận bất bình. Quả nhiên, sau khi nắm giữ được phương pháp vượt qua phản phệ của Phệ Hồn đao tâm pháp, thái độ của Công Tôn Nhất Hạ liền thay đổi.

"Ta đã nhận ra ông ta có chút khác thường, cũng ý thức được có thể ông ta sẽ gây bất lợi cho ta, cho nên ta cố ý nói cho ông ta biết Kỳ Lân đao pháp trừ có thể vượt qua phản phệ của Phệ Hồn, còn có thể giúp tu luyện Phệ Hồn đao pháp. Công Tôn Nhất Hạ cực kì tin tưởng, năm lần bảy lượt dẫn dụ ta giao ra Kỳ Lân đao pháp, ta một mặt giả vờ phụ họa ông ta, d i ễ nđ à nl êq ú yđ ô n một mặt điều dưỡng sức khỏe, chuẩn bị rời đi tìm nàng. Không ngờ, lúc ta chuẩn bị rời đi, nàng lại đến rồi." Cậu ta nói như vậy xong, nhìn ta một cái, ý vị sâu xa nói, "Còn ở chung một chỗ với Công Tôn Liệt."

Lúc ấy trên trán ta đổ mồ hôi lạnh, chẳng hiểu sao có chút chột dạ, giải thích: "Ta ở chung một chỗ với Công Tôn Liệt, là vì tìm Phệ Hồn đao, ngươi không biết sau khi ngươi rời đi xảy ra bao nhiêu chuyện. . . . . ." Nói đến một nửa lại dừng lại, sao ta phải giải thích với cậu ta, cậu ta cũng chẳng là gì của ta. 

"Sau đó thì sao, sao không nói nữa?"

"Sau đó. . . . . . Khụ khụ!" Ta hắng giọng, hỏi, "Đúng rồi, trước ở trong sơn động ngươi nói câu gì với ta, ta không có nghe rõ."

"Nói cái gì?" Mặt Kim Nguyên Bảo mê mang.

"Chính là lúc Công Tôn Nhất Hạ phát công, ngươi nói câu nói kia!"

"Ta có nói cái gì sao?"

Ngươi được đấy Kim Nguyên Bảo, thích giả vờ với ta đúng không? Ta lui mặt tới, mở to hai mắt nhìn cậu ta, "Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nói cái gì?"

Cậu ta lui về phía sau một chút.

Ta tiếp tục tiến đến gần, uy hiếp: "Ngươi nghĩ đi, ta nhớ rõ ngươi đã nói cái gì đó?"

Mặt Kim Nguyên Bảo đỏ lên, khóe miệng mím thật chặt, trên khuôn mặt hơi gầy, ngũ quan càng rõ ràng, so với trước khi mất tích càng thêm một phần anh khí, cũng rất đẹp mắt, chính là quá kín miệng, nếu như cậu ta lặp lại câu nói kia lần nữa, ta liền uất ức mình một chút miễn cưỡng đồng ý cậu ta. . . . . . 

Rốt cuộc cậu ta bị ta dồn đến cực điểm, đôi môi hé mở: "Ta. . . . . . Ta nói. . . . . .Sao nàng và Công Tôn Liệt muốn tìm Phệ Hồn đao?"

Tìm cái đầu ngươi! Ai cho ta cục gạch, để cho ta gõ chết cậu ta đi, Kim Nguyên Bảo ngươi là tên khốn kiếp, ta thu hồi ý nghĩ vừa rồi, ngươi không có chút nào đẹp mắt, vừa xấu xí vừa đen vừa đầu gỗ lại không thú vị, người nào gả cho ngươi thật xui xẻo tám đời, ngươi cũng đừng cưới vợ, với ngươi đao ở với nhau suốt đời đi!

Thương thế của Kim Nguyên Bảo dần dần hồi phục, cậu ta nói Công Tôn Nhất Hạ có điều giấu giếm cậu ta, cho nên công lực của cậu ta tuy tăng lên, nhưng vẫn chưa đột phá giới hạn, vẫn cần bế quan tu luyện.

Cùng lúc đó, cách ngày ước định giữa ta và Tuấn Hiền vương càng ngày càng gần, Phệ Hồn đao đã bị chôn vùi trong sơn động rồi, vì Công Tôn Liệt, ta không hề tính tiết lộ bí mật này ra ngoài, tự nhiên cũng không cách nào hoàn thành ước định với Tuấn Hiền vương, dùng Phệ Hồn đao đổi lấy tánh mạng của tất cả mọi người, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Tất cả điều này, ta chỉ nói cho Lạc Vân Thu, có lẽ là bởi vì trước đó ta dùng tính mạng cứu Sơ Tuyết, nên hắn ta hết sức tin tưởng ta. Hắn ta nói chỉ cần một ngày không tìm được Phệ Hồn đao, sẽ có nhiều thế lực giang hồ như Ác Giao bang tìm Ngự Phong sơn trang gây phiền phức, cho nên tốt nhất vẫn là tuyên bố với bên ngoài Công Tôn Liệt đã chết, cắt đứt ý tưởng của những người đó.

Lão phu nhân cùng Sơ Tuyết cũng không biết Công Tôn Liệt còn sống, khi biết tin cái chết của cậu ta, cực kỳ bi thương, được Lạc Vân Thu đón về Lạc phủ, bình phục cảm xúc. Mà trên giang hồ thế lực lớn nhỏ, cũng bởi vì Ngự Phong sơn trang suy tàn, rốt cuộc không hề nắm Ngự Phong sơn trang không thả, rối rít nghĩ biện pháp khác tìm kiếm Phệ Hồn đao. Chỉ có ta hiểu rõ, tất cả khổ công tìm kiếm đều là uổng phí hơi sức, không ai có thể tìm được Phệ Hồn đao, bao gồm Tuấn Hiền vương.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, kỳ hạn tháng ba vô cùng cấp bách, Kim Nguyên Bảo còn đang bế quan, ta chỉ có thể gửi hy vọng vào người Vô Đạo đường có thể nhanh chóng dùng kế của cha ta, ngăn cản Tuấn Hiền vương, cứu tính mạng mọi người. Nhưng người cha xuất quỷ nhập thần của con, con thật sự là con ruột của cha sao? Tại sao lúc con muốn tìm người, d13nd4nl3q uyd0n người liền cố tình không xuất hiện chứ? Người ta phái đi trấn Bạch Vân một chút tin tức cũng không truyền về. Nếu tiếp tục dông dài, chỉ sợ ta chỉ có thể đi sắc dụ Tuấn Hiền vương. . . . . . 

Ta nhìn bộ dáng như hoa như ngọc của mình một chút, ngẫm lại bộ mặt âm trầm của Tô Mộ Bạch, hay là thôi đi, ta muốn làm một mỹ nữ thà chết chứ không chịu khuất phục.

"Chưởng môn, Kim sư huynh đã trở về, sao người còn mặt ủ mày ê? Chẳng lẽ là bởi vì ngài quá hung dữ, Kim sư huynh không chịu cưới người?" Thanh Sơn ở trong phòng ta một mặt giúp bóc hạt thông, một mặt chớp chớp mắt to ngây thơ hỏi ta.

"Ta hung dữ?" Ta hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi có can đảm thì lặp lại lần nữa!"

Thanh Sơn lập tức che miệng lại, liều mạng lắc đầu, phát ra tiếng ưm ưm ngọng nghịu: "Ngài không hung dữ. . . . . . Ngài không hung dữ chút nào. . . . . ."

Này còn được, ta liếc hắn một cái: "Ra ngoài đứng tấn ba canh giờ, không xong không cho ăn cơm."

"Chưởng môn, ngài như vậy cả đời cũng không ai thèm lấy đâu!" Thanh Sơn kêu khóc chạy đi, đâm đầu vào người đang vào cửa, mạnh mạnh mẽ mẽ ngã trên mặt đất, gào khóc kêu đau.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, lại là Kim Nguyên Bảo!

Trong lòng hơi kích động một chút, chẳng qua ta không thể biểu hiện ra, vì vậy làm bộ bình thản hỏi: "Ngươi xuất quan rồi hả?"

"Ừ."

Thôi đi, sao bế quan hai tháng mà vẫn đầu gỗ như cũ vậy, người này không thể cứu được. Ta ném từng hạt thông trong đĩa vào miệng, vừa ăn vừa thầm mắng Kim Nguyên Bảo từ đầu đến chân một lần, sau đó chợt nghe một tiếng "ầm", cửa phòng bị khép lại thật chặt.

"Chưởng môn, sắc trời không còn sớm, ngài cùng Kim sư huynh nghỉ ngơi sớm một chút!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói hết sức thô bỉ của Thanh Sơn.

"Tiểu tử thúi ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!" Ta bỏ lại một bàn hạt thông, chạy đi muốn dạy dỗ Thanh Sơn, lại phát hiện tiểu quỷ này lại to gan lớn mật khóa trái cửa từ bên ngoài, mặc cho ta dùng sức, vẫn không nhúc nhích." Thanh Sơn thối tha, ngươi nhất định phải chết, chờ ta đi ra ngoài sẽ cho ngươi chép môn quy một trăm lần, đứng tấn ba ngày ba đêm!" Ta vừa mắng vừa đá cửa phòng một cước, đau đến nước mắt của ta cũng bị bức ra, quay đầu nhìn lại, tức phát khóc.

Kim Nguyên Bảo dám ung dung bình thản ngồi trên ghế thái sư chuyên dụng của bổn chưởng môn, ăn hạt thông của bổn chưởng môn! ! !

Không thể nhị được! Ta nhảy lò cò qua, chỉ vào Kim Nguyên Bảo giận đùng đùng ra lệnh: "Không cho ăn, đây là của ta. . . . . . Oái!" Lời còn chưa nói hết, người cũng bởi vì mất thăng bằng, té thẳng ra phía trước, cả khuôn mặt dính vào ngực Kim Nguyên Bảo. Hiện tại ta biết rõ tại sao vừa rồi Thanh Sơn bị bật ra như vậy rồi, đây là ngực hả dđ l3q uy0dn, rõ ràng là bức tường nha, còn không bằng ngã trên mặt đất, má ơi!

"Hu hu, mặt của ta!" Ta kêu ầm ĩ, vừa mắng Kim Nguyên Bảo, "Ngươi đỡ ta một chút sẽ chết sao, cổ của ta cũng sắp gãy rồi, đau chân, mặt đau, cổ cũng đau. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Đau chết mất. . . . . ."

"Nàng có thể buông tay ra trước không?" Bên tai truyền tới giọng Kim Nguyên Bảo hết sức bất đắc dĩ.

Ta ngừng kêu, lau nước mắt nước mũi, cúi đầu xem xét, nhất thời hóa đá. . . . . . Thì ra là thời điểm ta té xuống, tình cờ túm phải dây quần của cậu ta, ta khóc rống một hồi, hiện tại dây quần đã tuột ra, quần cũng bị ta tụt xuống một đoạn, hết sức bất nhã, nhìn lại sắc mặt của Kim Nguyên Bảo, cũng sắp đen như than.

"Thật xin lỗi, ta không cố ý!" Ta bỏ tay khỏi dây quần của cậu ta, luống cuống tay chân bò dậy, nhìn lại sắc mặt của cậu ta, đầu óc chợt hỗn loạn, cũng không biết trúng tà gì, lại ngồi xổm xuống xách quần cậu ta về chỗ cũ, còn buộc lại dây quần.

"Tốt rồi." Ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm lần này lấy công chuộc tội được rồi, chỉ là quần này không bằng phẳng thì phải, tại sao dường như bên trong nhét một thứ gì đó. . . . . . Ta thận trọng dùng ngón tay chọc thử, cứng cứng.

"Sở Tiểu Bắc!" Bên tai truyền tới giọng trầm khàn, làm ta sợ hết hồn.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kim Nguyên Bảo, sắc mặt của cậu ta còn khó coi hơn nhiều, cắn răng, cau mày.

"Ngươi làm sao vậy?" Ta kỳ quái hỏi, "Chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập. . . . . ." Một chữ kia còn chưa nói hết, cậu ta liền bỗng nhiên thò tay đỡ gáy ta, sau đó không nói hai lời cúi người, chiếm lấy môi ta.

Ưmh. . . . . . Trong đầu ta trống rỗng, chỉ cảm thấy miệng, ngay tiếp theo cả khuôn mặt, cả người đều nóng rất nóng, còn xen lẫn mùi hạt thông nhàn nhạt, không ghét, thậm chí còn có chút hưởng thụ. Ta không tự chủ được đưa tay ra, ôm chặt cổ của cậu ta, rồi sau đó eo liền bị giữ chặt, một sức mạnh khổng lồ bế ta từ trên mặt đất lên, đi đến bên giường. 

Thân thể chợt nhẹ bẫng khiến ta không nhịn được co chân lên, quặp vào hông Kim Nguyên Bảo, gần như là đồng thời, hai ta ngã xuống giường, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa chúng ta rất gần rất gần, miệng của cậu ta hồng hồng, mặt cũng hồng hồng, thở hổn hển.

"Ta. . . . . ." Hai ta gần như đồng thời mở miệng, rồi lại đồng thời ngừng, cùng nhau lọt vào thật dài trầm mặc. 

Thời gian có lẽ chỉ qua chỉ chốc lát, tuy nhiên lại khiến ta cảm thấy cực kỳ lâu, nhiệt độ thân thể không giảm bớt, trái tim trong ngực nhảy loạn, thở đều giống như đang phun hỏa, l ê q u ý đ ô n đây là một loại cảm giác không cách nào nói rõ, ta chưa từng trải qua, cho nên ta liền cứng ngắc như vậy, không biết bước kế tiếp nên làm gì.

"Tiểu Bắc. . . . . ." Cậu ta phản ứng lại trước, đỏ mặt muốn buông tay ra.

Đừng! Mặc dù ta không biết nên làm gì, nhưng là thân thể lưu luyến nhiệt độ kỳ quái này, không muốn buông tay, chỉ muốn dựa sát vào.

Cậu ta chợt giật mình, thần sắc trong mắt chợt biến đổi, đen nhánh, thâm thúy, xen lẫn một tia. . . . . . Cuồng nhiệt? Ta không kịp ngẫm nghĩ, nụ hôn của cậu ta lại rơi xuống, lúc này không phải môi, là vành tai, cổ, bả vai. . . . . . Ưmh, cậu ta đang cởi y phục của ta. . . . . .

"Chưởng môn, Thanh Sơn sai rồi! Van ngài không cần phạt Thanh Sơn chép môn quy, môn quy dầy như thế, một trăm lần còn là người sao . . . . . . Hả?" Thanh Sơn khóc lóc nức nở chợt xông vào, trợn to mắt, bị tất cả trước mắt khiến sợ ngây người như phỗng.

Ba người chúng ta đồng thời cứng lại, Kim Nguyên Bảo nhanh chóng dùng chăn bọc ta lại.

Khoảng không gian trước mắt đen kịt, giọng Thanh Sơn từ bên ngoài chăn truyền đến: "Chưởng môn, Kim sư huynh, hai người tiếp tục, không cần để ý ta. . . . . . Ngàn vạn lần không được để ý đến ta. . . . ." Tiếng đóng cửa cùng tiếng bước chân hoảng hốt, biểu thị đời này Thanh Sơn cũng đừng nghĩ vùng lên ở phái Thanh Thương.

Bị Thanh Sơn quấy rối, tình cảnh an tĩnh lại, ta quấn chăn thật chặt, cảm giác cả người như bị bỏ vào lồng hấp, rồi lại lúng túng không dám thò đầu ra. Trong óc hò hét loạn lên, hình như hơi tỉnh táo, lại hoàn toàn không biết mới vừa rồi mình làm sao, thế mà lại làm ra chuyện không biết thẹn như vậy. Mẹ ta nói, thân thể nữ hài tử rất quý báu, chỉ có thành thân mới có thể cho tướng công nhìn, mới vừa rồi Kim Nguyên Bảo cởi y phục của ta, chẳng phải là thiếu chút nữa cho cậu ta thấy hết?

Cái này không thể được, ta tỉnh táo lại, đang muốn nói Kim Nguyên Bảo ngươi hôn thì hôn, nhưng không cho cởi y phục của ta, lại nghe bên ngoài vang lên giọng của cậu ta.

"Sở Tiểu Bắc, ta thích nàng."

Hả?

Giật mình, ta thiếu chút nữa cho là mình đang nằm mơ, ta cách chăn hỏi: "Ngươi lặp lại lần nữa, ta không nghe rõ."

"Ta thích nàng." Cậu ta lại nói một lần, ta núp ở trong chăn, không nhịn được cười, nói sớm có phải tốt không.

"Nàng thích ta sao?" Cậu ta lại hỏi.

Ta gật đầu một cái, ta không thể nói được, rất không dè dặt.

Một lát sau, ta lại nghe đến giọng của cậu ta: "Vậy nàng gả cho ta có được hay không?"

Cái này sao. . . . . . Dù sao để cho ngươi thấy hết ta cũng không ai thèm lấy rồi, vậy thì miễn cưỡng đồng ý là được, ta lại gật đầu một cái.

Thân thể chợt bị mạnh mạnh mẽ mẽ ôm lấy, ưm, thở không thông. . . . . . Nhưng lại không có chút cảm giác chán ghét nào, mùa đông đến, bên ngoài trời rất lạnh, nhưng cách một lắp chăn ôm như vậy, có loại ấm áp không nói ra được.

Ta cách một lớp chăn ngủ cùng Kim Nguyên Bảo một đêm, cả đêm không mộng mị, ngủ cực ngon.

Nhưng là ngày thứ hai, chuyện hai chúng ta ngủ một giường như mọc cánh bay, truyền khắp cả phủ Thừa Tướng, còn bị Thanh Sơn thêm dầu thêm mỡ, trở nên hết sức khó coi. Ánh mắt mỗi người nhìn ta đều rất kỳ quái, Hoắc Đạt càng thêm không nhẫn nại được vọt tới tìm ta, há mồm chính là một câu: "Chưởng môn, ngài và Kim huynh đệ tính khi nào lập gia đình?"

Ta bối rối, hai ta lúc nào thì lập gia đình, mắc mớ gì tới ngươi?

Sắc mặt Hoắc Đạt kém hơn: "Chưởng môn, mặc dù ngài và Kim huynh đệ tình chàng ý thiếp, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Nhưng dù sao ngài vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, sao có thể chưa thành thân đã ở chung một chỗ với nam nhân chứ? Chuyện này. . . . . . Đây quả thực không ra thể thống gì! Trăm năm danh dự của phái Thanh Thương chúng ta không thể hủy ở đây được!"

Cái gì, không thành thân không thể ngủ một chỗ sao? Vì sao mẹ ta chỉ nói không thành thân không thể cho nam nhân nhìn thân thể đây? Rốt cuộc là lời của mẹ ta đúng, hay là Hoắc Đạt nói đúng, ta có chút không rõ ràng lắm. Ta cẩn thận suy tư một chút, vẫn cảm thấy mẹ ta tương đối có thể tin, ta nói: "Nhưng ta với Kim Nguyên Bảo cũng không phải là lần đầu tiên ngủ một giường, ngươi khẩn trương cái gì?"

"Cái gì?" Hoắc Đạt kinh hãi, miệng mở rộng thật lâu nói không ra lời, qua một lúc lâu, hắn ta mới nói: "Không thể không thể tiếp tục như vậy nữa, danh dự phái Thanh Thương chúng ta phải giữ được, ta sẽ đi tìm người chuẩn bị hôn lễ!" 

Hoắc Đạt thật đúng là nôn nóng, ta đuổi chạy ra hô to: "Hôn lễ cái gì, ta còn chưa có ý định gả!" Kết quả mới vừa nói xong, bị Kim Nguyên Bảo bắt gặp.

"Nàng nói cái gì?" Cậu ta hỏi.

"Ách. . . . . ." Ta câm nín, Hoắc Đạt đáng chết, hai mối thù với ngươi và Thanh Sơn bổn chưởng môn nhớ kỹ.

"Đây là cái gì?" Lúc ta không biết nên làm thế nào, chợt nhìn thấy cái túi thật dài Kim Nguyên Bảo cầm trên tay, bên trong giống như đựng cái gì.

"Đi vào rồi nói."

Hình như là gì đó rất thần bí, không phải là bảo vật gì chứ? Ta vội vàng đi vào trong phòng cùng cậu ta, chỉ thấy Kim Nguyên Bảo để túi trong tay lên bàn, phát ra một tiếng trầm đục, có thể thấy được đồ vật này có vẻ nặng. Ta vội vàng tiến tới, tò mò đi vòng quanh túi vải xám này, vẫn không nhìn ra bên trong này để thứ gì.

Lúc này, Kim Nguyên Bảo tiến lên, mở túi vải ra. Rốt cuộc ta đã thấy rõ, đây là một cái vỏ đao, kim quang lấp lánh, thủ công tinh xảo, còn nhìn quen mắt như vậy.

"Đây là. . . . . ."

"Vỏ Phệ Hồn đao."

Ta nhớ ra rồi! Đây không phải là vỏ đao ta thấy từng qua ở trong phòng Công Tôn Liệt, vẫn treo trên tường sao? Nhưng là, Phệ Hồn đao vẫn còn ở trong tay Công Tôn Nhất Hạ, d'đ-l/q'đ vỏ đao này có thể có tác dụng gì, Kim Nguyên Bảo cầm nó tới làm gì? Ta có chút không rõ ràng lắm.

Cậu ta liếc thấu tâm tư của ta: "Chớ xem nhẹ vỏ đao này, nó có thể cứu mạng mọi người."

Cái gì? Vậy ta càng mơ hồ, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ đi!"

"Ta hỏi ngươi vì sao, triều đình phải tìm Phệ Hồn đao?"

"Nghe nói trong Phệ Hồn đao có bí mật kho báu?"

"Sai!" Kim Nguyên Bảo nói: "Tin trong Phệ Hồn đao có dấu kho báu, cũng chỉ là Tuấn Hiền Vương đưa tới giang hồ, từ đó lấy cớ tìm ra Phệ Hồn mà thôi, hôm nay trong triều đều do Tuấn Hiền Vương trông coi, hắn còn không đến mức vì kho báu trong truyền thuyết, tốn nhiều sức như vậy."

"Vậy hắn vì cái gì?" Sao càng nói càng không hiểu rồi, ta đều rối loạn.

"Lùi một bước nói, nếu như Phệ Hồn đao có dấu bí mật kho báu, Công Tôn Nhất Hạ cầm Phệ Hồn đao lâu như vậy, đã sớm phát hiện không phải sao? Nhưng ông ta cũng không phát hiện bí mật kho báu gì, lại chỉ phát hiện trên Phệ Hồn đao tâm pháp tầng thứ mười. Cho nên, Phệ Hồn đao cho dù có bí mật, cũng chỉ là có dấu thần công bí tịch thôi, cũng không bất kỳ quan hệ gì với kho báu."

Lời này có lý, ta gật đầu một cái: "Chẳng lẽ Tuấn Hiền vương cũng muốn tu luyện thần công, chỉ là bộ dáng kia của hắn. . . . . ." Ta lại nghĩ tới cặp chân của Tô Mộ Bạch, từ lúc biết hắn, hắn đã không cách nào đi lại, sao có thể luyện công chứ?

"Tuấn Hiền vương tàn tật từ nhỏ, tự nhiên không phải là vì lấy được tâm pháp Phệ Hồn đao, trước ta cũng không hiểu cậu ta muốn đao đến tột cùng có ích lợi gì, cho đến khi ta lấy được vỏ đao này." Kim Nguyên Bảo bắt đầu nói mấu chốt sự tình, cậu ta nói, ngày đó cậu ta bị thương trở lại Ngự Phong sơn trang, đúng lúc gặp người của triều đình đang tịch thu gia sản, tìm ra vỏ Phệ Hồn đao. Lúc ấy mặc dù cậu ta gần tới tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối phó với mấy quan binh vẫn dư dả, vì vậy liền thuận tay cướp vỏ đao này.

"Nàng có từng nhớ bộ dáng Công Tôn Nhất Hạ?" Kim Nguyên Bảo hỏi ta.

Ta liều mạng gật đầu, cái gì có thể không nhớ, gặp qua bộ dáng kia, chính là muốn quên cũng quên không được.

"Phệ Hồn đao tâm pháp mặc dù lợi hại, nhưng lại có nhược điểm hủ gân hóa cốt (hủ: mục nát; hóa: hủy; cốt: xương), ban đầu Công Tôn Nhất Hạ nóng lòng thành công, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, thành bộ dáng ngày hôm nay. Ta dung nhập Kỳ Lân đao pháp vào trong đó, mới có thể khắc phục chướng ngại này, nhưng trên thực tế, muốn phá giải phản phệ của Phệ Hồn đao pháp cũng không cần phiền toái như vậy."

"Chẳng lẽ vỏ đao này có thể khắc chế phản phệ của Phệ Hồn đao pháp?"

"Không sai." Kim Nguyên Bảo gật đầu, "Cha ta từng nói với ta một đạo lý, nếu một gốc cây hoa có độc, rễ cây thường thường có thể giải độc. Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, Phệ Hồn đao cũng là như thế. Người giấu Phệ Hồn đao pháp vào trong đao, sao có thể không biết phương pháp khắc chế phản phệ chứ? Nhưng là Công Tôn Nhất Hạ nghiên cứu Phệ Hồn đao ba năm d1endan1equid0n, vẫn không thể tìm ra phương pháp này, cho nên ta đoán phương pháp kia không có ở trên đao, mà là ở vỏ đao này."

Ta đây coi như là nghe rõ, Kim Nguyên Bảo có ý tứ là, trong vỏ đao này có dấu một phương pháp, có thể bù đắp nhược điểm của Phệ Hồn đao pháp, khiến người tu luyện Phệ Hồn đao pháp có thể không cả người rữa nát giống như Công Tôn Nhất Hạ.

"Ta hiểu!" Trong nháy mắt ta hiểu được, "Phệ Hồn đao pháp sẽ khiến ngươi hủ gân hóa cốt, mà vỏ đao lại cất giấu phương pháp sinh gân nối cốt, chính là cái Tuấn Hiền vương cần, đúng không?"

"Coi như nàng thông minh." Kim Nguyên Bảo gật đầu một cái.

"Ta vốn là thông minh đó!" Ta le lưỡi với cậu ta một cái, vậy là ta hoàn toàn hiểu, Tô Mộ Bạch muốn không phải tiền tài châu báu, mà là muốn cho hai chân của mình có thể đứng, trong vỏ Phệ Hồn đao cất giấu phương pháp có thể làm cho chân cậu ta khôi phục, sẽ là gì chứ? Ta hỏi tới: "Ngươi có thể tìm được phương pháp kia rồi sao?"

"Nàng xem." Lúc nói chuyện, Kim Nguyên Bảo cầm lên cây nến trên bàn, dùng lửa đốt đầu lâu khắc vào trên vỏ Phệ Hồn đao, một lát sau, đầu lâu kia chợt mở miệng, từ bên trong bắn ra cái hộp nhỏ hình tròn dẹt, mở hộp ra, một viên thuốc màu vàng đặt ở bên trong.

Ta vui mừng đến nhảy dựng lên, là thật, đây chính là đồ Tô Mộ Bạch muốn, cầm nó liền có thể giữ được tánh mạng của tất cả mọi người, hi vọng đang ở trước mắt, nhưng. . . . . . Khoản giao dịch này nên do người nào đi hoàn thành đây?

Ý định của ta là tự cầm thuốc vào cung, đi hoàn thành giao dịch với Tô Mộ Bạch, nhưng Kim Nguyên Bảo lại không đồng ý, cậu ta nói trong cung hung hiểm cực kỳ, Tuấn Hiền vương lại quỷ kế đa đoan, quyết sẽ không để cho ta gặp nguy hiểm lần thứ hai. Nhưng là, người thỏa thuận với Tuấn Hiền vương là ta, cởi chuông phải do người buộc chuông, ta cảm thấy ta là người thích hợp nhất để vào cung.

Lúc hai chúng ta tranh chấp không phân thắng bại, triều đình chợt phái trọng binh bao vây phủ Thừa Tướng.

Chuyện xảy ra đột ngột, cho tới ta cùng Kim Nguyên Bảo cũng bị vây ở trong phủ, Gia Cát Hoành nhanh chóng xoay mòng mòng, nói thầm trong miệng: "Ta biết ngay sẽ xảy ra chuyện, xong rồi xong rồi, lần này toàn bộ xong rồi. . . . . ."

"Bá phụ ngài đừng nóng vội, ngài lại không làm việc gì trái với lương tâm, triều đình muốn bắt cũng nhất định là nhằm vào ta." Ta ở một bên an ủi ông ấy. 

"Ngươi không hiểu, làm quan có ai chưa làm việc trái với lương tâm, nếu Tuấn Hiền vương có tâm làm khó lão phu, lão phu có mười cái đầu cũng không giữ được. Nhớ năm đó lão phu vì thuận lợi thi đậu tiến sĩ, nhét cho thị vệ giữ cửa trường thi ba quả trứng gà, hôm nay nghĩ tới vẫn là hoảng sợ cả ngày. . . . . ."

Ta: ". . . . . ."

Mặc dù lão Thừa Tướng lòng tràn đầy rối rắm với ba quả trứng gà kia, nhưng rất dễ nhận thấy Tuấn Hiền vương không hề tính toán chút chuyện nhỏ nhặt đó, tội danh hắn đặt cho Gia Cát Hoành là "phản quốc", toàn phủ từ trên xuống dưới, vô luận nam nữ già trẻ, tất cả bị bắt, giống lúc vây quét Ngự Phong sơn trang.

Ta cùng Kim Nguyên Bảo làm khách trong tướng phủ, tự nhiên cũng không thể may mắn thoát nạn, bị vồ vào Tông Nhân phủ, chờ đợi thẩm vấn.

"Vô luận như thế nào, phải cùng Tuấn Hiền vương nói điều kiện mới có thể giao đồ ra." Đây là lời trước lúc bị bắt, Kim Nguyên Bảo len lén nói thầm bên tai ta, ta ghi tạc trong lòng.

Quả nhiên, đêm bị bắt, liền có một người sắc mặt âm trầm gặp ta, truyền lời nhắn của Tuấn Hiền vương, bảo ta giao đồ ra.

Ta cười lạnh một tiếng: "Đồ đúng là đang ở trên tay ta, nhưng mà ta lại  không muốn cho ngươi, kêu Tuấn Hiền vương tự mình tới lấy."

Người nọ lập tức nổi giận: "Càn rỡ, Vương Gia tôn quý nhường nào, nào phải ngươi muốn gặp là gặp, ngươi chán sống." Dứt lời liền rút trường kiếm trong tay ra, làm bộ muốn mạng của ta.

Uy hiếp nhỏ này ta cũng không them để vào mắt, ta nói: "Ngươi muốn giết chết ta thì hãy mau động thủ, dù sao không lấy được đồ, ngươi cũng sẽ chôn theo ta nhanh thôi."

Mặt của người kia biến sắc, bỗng dưng đổi lại một khuôn mặt tươi cười: "Cô nương, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, cô chỉ cần ngoan ngoãn giao đồ ra, ta lập tức thả toàn bộ mọi người, như thế nào?"

"Nếu không bây giờ ngươi liền thả tất cả mọi người, ta sẽ đưa đồ vật cho ngươi."

"Chát!" Một cái tát hạ xuống trên mặt ta, đau rát, "Ngoan ngoãn nghe lời cho ta, mạnh miệng với ta đúng không? Vương Gia ra lệnh không được động vào ngươi, nhưng là lão tử có biện pháp cho ngươi giao đồ ra." Hắn nói xong, cười lạnh, lôi ta vào trong hình phòng.

Ta cho là hắn chuẩn bị khiến ta sống không bằng chết, nhưng chưa từng nghĩ đến, trong hình phòng đều là từng gương mặt quen thuộc ư: Hoắc Đạt, Thanh Sơn. . . . . . Còn có Kim Nguyên Bảo! Đie danl equ ydo on! Chỉ thấy tất cả bọn họ đều bị treo ngược lên hình giá, Kim Nguyên Bảo bị thương nặng nhất, ngực bị roi kéo lê từng vết máu, thê thảm không nỡ nhìn.

Lúc này ta liền khóc, túm lấy tên kia kêu: "Ngươi làm gì đấy, mau thả bọn họ ra!"

"Ngươi giao đồ ra đây, ta liền thả người." Người nọ buông tay ra, "Nếu không, ta sẽ cho ngươi nhìn tận mắt đám người này bị đánh đến chết  ở trước mặt ngươi."

"Đồ điên!" Ta đẩy hắn ra, xông tới chỗ Kim Nguyên Bảo, lại bị tên kia giữ thật chặt lại.

Kim Nguyên Bảo ngẩng đầu lên, cho ta một cái ánh mắt, giống như đang nói với ta, không thể mềm lòng, quyết không thể.

Bên tai truyền tới giọng người nọ cười ha ha: "Xem ra ngươi quan tâm nhất chính là tên này, vậy thì xuống tay từ cậu ta, người đâu, dùng hình cho ta!" Hắn ra lệnh một tiếng, ngục tốt phụ trách hành hình liền cầm lên bàn ủi nung đỏ, dí vào ngực Kim Nguyên Bảo.

Xèo xèo. . . . . .

Trong nhà tù tràn ngập mùi khét, Kim Nguyên Bảo cắn răng, một tiếng cũng không kêu, ta lúc ấy liền sụp đổ, lớn tiếng khóc: "Ngươi là đồ súc sinh, ngươi sẽ không được chết tử tế!"

"Đau lòng? Đau lòng thì ngoan ngoãn giao đồ ra đây, ai cũng sẽ không chịu khổ." Người nọ hả hê nói.

Lúc ấy ta thật sự nghĩ cứ giao đồ ra thôi, nhưng lời Kim Nguyên Bảo nói với ta còn bên tai, ta nhất định phải làm được. Nhưng là, Kim Nguyên Bảo thì phải làm sao? Phái Thanh Thương làm thế nào? Ta quyết không thể trơ mắt nhìn bọn họ cứ như vậy chết đi, lúc này không thể khóc, phải tỉnh táo, ngàn vạn lần phải tỉnh táo. . . . . . Ta càng không ngừng tự nhủ những lời này ở trong lòng, chợt nảy ra một ý tưởng, nghĩ tới biện pháp.

Ta nói: "Được, ta cho ngươi biết đồ ở đâu."

"Tiểu Bắc!" Rốt cuộc Kim Nguyên Bảo hô lên một tiếng, hết sức muốn ngăn lại ta.

"Vậy mới ngoan chứ." Người nọ đã được như nguyện, tự nhiên buông lỏng cảnh giác, "Nói mau, ta lập tức thả bọn họ."

"Lời ngươi nói có thể tin?" Ta ngẩng đầu lên, hỏi cậu ta.

"Đó là tất nhiên."

"Ta không tin lời ngươi nói, ta muốn ngươi lập tức thề."

"Nha đầu này phiền như vậy?" Đối phương có chút không bình tĩnh.

Mà thái độ của ta lại hết sức cứng rắn: "Ngươi thề thả bọn họ, ta mới nói cho ngươi biết địa điểm, ta không tin được bọn người xấu các ngươi."

Người kia nghiêm túc: "Tiểu nha đầu, ngươi đừng có mở miệng là người xấu, ta cũng là phụng mệnh làm việc, d'đ~l/q'd nếu như ngươi khăng khăng muốn ta thề, ta thề cũng được." Dứt lời, rốt cuộc buông ta ra, giơ tay lên bên đầu, "Ngọc hoàng ở trên cao, Mã Đức ta thề. . . . . ."

Hắn còn chưa nói hết lời, ta đã thừa dịp bất ngờ, cầm lấy chủy thủ ở một bên, không nói hai lời, chĩa vào bụng của mình.

Việc này khiến Mã Đức trợn tròn mắt tại chỗ: "Ngươi muốn làm gì?"

"Mới vừa rồi ngươi nói Tuấn Hiền vương hạ lệnh không cho phép động đến ta phải không? Phụng mệnh làm việc thật sao?" Ta mắt lạnh nhìn hắn, "Như vậy nếu như mà ta chết rồi, ngươi liền không thoát được quan hệ, đến lúc đó người đã chết, đồ cũng không lấy được, ta thật ra muốn nhìn một chút ngươi làm sao mà báo cáo với người trên?"

Mã Đức luống cuống: "Ngươi. . . . . . Ngươi không phải dọa ta, tiểu nha đầu, chủy thủ này sắc bén như vậy, đâm vào rất đau, ngươi nên hiểu rõ."

"Cũng không không cần dọa ta, trong lòng ta rất rõ ràng, thay vì ở chỗ này nhìn mọi người chết, không bằng ta chết trước một cách sảng khoái." Nói xong, ta liền không chút do dự từ từ đâm vào bụng mình.

"Tiểu Bắc!" "Chưởng môn!" . . . . . .

Vô số tiếng gào vang lên ở bên tai ta, trong nháy mắt máu tươi chảy ra, ta đau đến thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, mà ta cắn răng chống được. Đây là một ván cờ, sống chết đối với ta mà nói là chuyện sớm hay muộn, ta có lòng tin dùng mạng của ta đánh thắng ván này.

"Dừng tay!" Mã Đức quả nhiên thỏa hiệp, "Ngươi...ngươi mau dừng tay, ta lập tức bẩm báo Vương Gia, ngươi đừng cử động, ta van ngươi!"

Kim Nguyên Bảo, ta không cho ngươi thất vọng, rốt cuộc. . . . . . Rốt cuộc ta cũng làm được. . . . . .

Ta rút đao ra vứt trên mặt đất, quay đầu lại liếc nhìn Kim Nguyên Bảo, khóe miệng cố gắng kéo lên, thử cho cậu ta một nụ cười trấn an ta không sao, nhưng cuối cùng vẫn là trước mắt bỗng tối sầm, vô lực té xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro