Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 17

   Gần hết rồi ak mà cha chồng hụt của bé bắc lên sàn luôn ^^. Đoán xem ông ta có ép duyên hai ng họ không nhỉ. Đừng hỏi Dao k nói đâu ahihi

Công Tôn Liệt nói, hình như hắn gặp qua Công Tôn Nhất Hạ, đây đối với ta mà nói là một bước vọt, ta vội vàng hỏi hắn chuyện gì xảy ra.

"Lúc Ngự Phong sơn trang triển khai đại hội võ lâm, đúng lúc ta gặp đao kiếp, đêm đó, ta cảm giác chân khí trong thân thể tán loạn, tâm thần hoảng hốt, vì vậy liền tĩnh tọa nghỉ ngơi trong phòng. Chẳng biết tại sao, ta bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trên giấy dán tường có một bóng người, hết sức quen thuộc, đang muốn hỏi, bóng người kia liền chợt lóe lên không thấy bóng dáng."

"Sau đó thì sao?" Ta không kịp chờ đợi hỏi.

"Rồi sau đó ta liền đuổi theo, dựa vào cảm giác đuổi tới phía sau núi, liền gặp Ma Tinh cung chủ Thiên Ma cung, ác chiến một trân với y. Chuyện sau đó ngươi cũng biết, lúc ấy đao kiếp của ta phát tác, lại bị Ma Tinh gây thương tích, thần chí không rõ, hoàn toàn quên chuyện này. Nhưng đêm qua nhìn thấy trong quan tài cha ta không có thi thể, lúc này mới hồi tưởng lại chuyện này, nhớ tới bóng người đêm đó, càng nghĩ càng thấy giống cha ta. Tuy nói không dám khẳng định, nhưng ít ra là một đầu mối, có lẽ ta và ngươi có thể đi phía sau núi xem một chút."

Tuy nói ngọn núi phía sau Ngự Phong sơn trang rất lớn, nhưng là đi xem một chút dù sao cũng hơn chuyện gì đều không làm, nói không chừng có thể từ đó tìm ra chút đầu mối. Cứ như vậy, ta cùng với Công Tôn Liệt trải qua "mở quan tài khám nghiệm tử thi" tối hôm qua, lại quyết định cùng nhau đến sau núi tìm kiếm Công Tôn Nhất Hạ.

Chuyện cũng không thuận lợi như dự đoán, tìm liên tiếp mấy ngày, cũng không trông thấy chút đầu mối nào. Không chỉ có như thế, hai ta thường xuyên ra vào phía sau núi, d1endaanl3qđ cũng khiến những người khác trong Sơn Trang hoài nghi, đặc biệt là tên Lạc Vân Thu kia, ánh mắt nhìn ta tràn đầy hoài nghi. 

"Ngươi và Liệt có phải có gì gạt ta hay không?" Hắn ta bí mật hỏi ta.

"Có." Ta gật đầu một cái, "Mà ta không nói cho ngươi."

"Ngươi!" Lạc Vân Thu bị ta tức quá mức, lập tức có chút luống cuống, "Thiệt thòi ta còn coi ngươi là bằng hữu, cùng ngươi lên núi tìm người, ngươi như thế này là không có nghĩa khí, ta thật sự là nhìn lầm ngươi."

"Ngươi là theo ta đến tìm người, hay là còn có mục đích khác, trong lòng của ngươi rõ ràng." Ta liếc hắn ta một cái. 

"Cái nha đầu thối này thật đúng là miệng lưỡi càng ngày càng bén nhọn, về sau người nào cưới thật là gặp xui tám đời."

"Không nhọc Lạc công tử phí tâm, dù sao cũng sẽ không gả cho ngươi."

"Cũng không thể nói như vậy." Hắn ta mở ra cây quạt che mặt làm dáng lắc lắc, "Mặc dù bản công tử chết cũng không sẽ lấy ngươi, nhưng là nếu như ngươi gả cho Liệt, hai ta là thân thích, ta ít nhiều cũng cần phải lo lắng cho anh rể."

"Ai nói ta muốn gả cho Công Tôn Liệt hả? Ngươi đừng nói lung tung, để lão phu nhân nghe, lại phiền ta!" Ta nhắc nhở hắn ta.

"Nếu ngươi không muốn gả cho Liệt, vì sao mấy ngày nay lại ở cùng với hắn?"

"Đó là bởi vì. . . . . ." Mẹ nó, thiếu chút nữa rơi xuống bẫy của người này, ta trừng mắt liếc hắn ta một cái, "Ngươi đừng nghĩ kích ta, dù sao ta sẽ không nói cho ngươi biết chân tướng, ban đầu ngươi lừa ta, hiện tại ta cho ngươi gấp chết, hai ta huề nhau."

"Sở Tiểu Bắc!" Lạc Vân Thu có chút giận, "Nha đầu này thật là thù dai, tuy nói lúc đầu ta lợi dụng ngươi, nhưng cũng là ngươi tự nguyện. Còn nữa, ta cũng muốn tác hợp ngươi và Liệt, nào biết tâm ý ngươi xoay chuyển nhanh như vậy, mới đồng ý hôn ước lại lập tức thoái hôn, làm hại Liệt đau lòng muốn chết, mất hết mặt mũi. Chẳng lẽ tiểu tử họ Kim tốt như vậy sao, có thể khiến ngươi đến thiếu trang chủ Ngự Phong sơn trang tiếng tăm lừng lẫy giang hồ cũng không muốn gả."

"Ai nói ta là vì Kim Nguyên Bảo!" Ta bị hắn ta nói đến hai má nóng lên, đang êm đẹp, sao tự nhiên chuyển đến trên người Kim Nguyên Bảo?

"Cái này còn cần người khác nói ư, chỉ có mắt đều nhìn ra được, ngươi có ý với tiểu tử họ Kim này, đáng tiếc người ta không thấy được tình cảm của ngươi, bỏ ngươi mà đi, bỏ tiếp nhận tình cảm của ngươi. Ta thấy ngươi chính là gả cho Liệt thôi, hiện tại mặc dù Ngự Phong sơn trang không bằng trước, nhưng là lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. . . . . ."

"Lạc Vân Thu!" Ta cắt đứt lời của hắn ta, "Kim Nguyên Bảo sẽ không bỏ mặc ta không để ý, ngươi đừng nói lung tung, còn như vậy ta sẽ tức giận!"

"Chậc chậc, cũng che chở rõ ràng như vậy rồi, còn nói không thích người ta." Lạc Vân Thu cười ha hả, "Nha đầu thối, ngươi có lúc nói mấy câu rất có đạo lý, nhưng dù sao vẫn là chưa đủ kinh nghiệm, nhìn thấu người khác lại nhìn không thấu mình."

"Ta. . . . . ." Ta bị hắn ta nói tâm phiền ý loạn, cũng không có lực phản bác.

"Ta phải nói, ngươi đã có người trong lòng, không cần cho Liệt thêm bất kỳ hy vọng gì, hắn là người đơn thuần, cho hắn càng nhiều hi vọng, tổn thương hắn càng lớn, nếu ngươi dám đùa bỡn tình cảm của Liệt, đừng trách ta không khách khí với ngươi. . . . . ."

Đang lúc Lạc Vân Thu nghiêm túc cảnh cáo ta thì một tiếng thét phá vỡ đối thoại giữa hai chúng ta.

Không được, là giọng Sơ Tuyết! Lúc đó ta nhận ra, cùng lúc đó, sắc mặt Lạc Vân Thu đã sớm đại biến, khẩn cấp chạy đến sảnh phía trước. Ta bước nhanh đi theo, thấy có một đám người hung thần ác sát đứng ở bên ngoài, một nam tử vặn rất nhiều đuôi sam trong đó thuận tay cầm một cái thiết trảo (móng vuốt bằng sắt), bắt Sơ Tuyết, giằng co với Công Tôn Liệt.

"Mau thả nàng!" Lần đầu tiên ta thấy biểu tình tức giận trên mặt Lạc Vân Thu, trong mắt lộ ra sát ý thật sâu.

"Thả nàng, ngươi nói giỡn sao?" Nam tử tóc bạch kim phá lên cười ha ha, "Ác Giao bang chúng ta để cho ngươi nói một câu liền thả người, vậy còn mặt mũi nào hành tẩu giang hồ!"

Ác Giao bang? Hình như ta đã nghe Hoắc Đạt nhắc qua, bang hội này đều là tội phạm nổi tiếng trên giang hồ, cướp đốt giết hiếp, không tội ác nào không làm. Không ngờ bọn họ lại tới Ngự Phong sơn trang, d’đ;l’q/d không cần hỏi cũng biết, nhất định là vì Phệ Hồn đao mà đến.

Quả nhiên, chỉ thấy nam tử đuôi sam cười một hồi, chợt lộ ra một bộ mặt hung thần ác sát, dí chặt thiết trảo trong tay vào cổ Sơ Tuyết.

"Dừng tay!" Lạc Vân Thu cùng Công Tôn Liệt đồng thời gần như quát bảo ngưng lại.

"Thế nào, sợ ta giết nàng sao?" Nam nhân cầm thiết trảo hả hê cười to, "Yên tâm đi, đại gia nổi danh thương hương tiếc ngọc, cô nàng này da thịt non mềm, đại gia thương còn không kịp, làm sao có thể giết đây?" Vừa nói vừa dùng đầu lưỡi kinh tởm liếm liếm cổ của Sơ Tuyết.

Sơ Tuyết run rẩy, mặt đầy nước mắt, Lạc Vân Thu càng nắm chặt nắm đấm, trên trán đầy gân xanh: "Lập tức thả nàng ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!"

"Thế nào, nhanh như vậy đã tức giận?" Nam nhân cầm thiết trảo một chút cũng không coi uy hiếp của Lạc Vân Thu  ra gì, "Ta chính là không thả nàng, ngươi tới giết ta đi, bản đại gia lại muốn xem là ai chết không toàn thây trước!" Đang nói chuyện, thiết trảo lại tiếp tục thu hẹp, trên cổ mịn màng của Sơ Tuyết lập tức xuất hiện vài vết máu.

"Chậm đã!" Ta cũng không nhìn nổi, đứng dậy.

"Cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, dám kêu bản đại gia chậm đã, cẩn thận bản đại gia tức giận, liền bẻ gãy cổ cô nàng này."

"Được, ngươi vặn đi, ta cũng không tin ngươi giết nàng, ngươi còn có thể lấy được Phệ Hồn đao."

Người nọ sững sờ, khí thế hiển nhiên không có ngang ngược như vừa rồi, nhưng vẫn hung tợn như cũ trợn mắt nhìn ta một cái: "Ngươi đã biết bản đại gia cần cái gì, hãy mau giao Phệ Hồn đao ra đây, nếu không. . . . . ." 

"Nếu không ngươi liền giết nàng sao?" Ta đón lời của hắn ta, "Ta nói ngươi làm người xấu có thể ra chiêu nào mới mới được không, từ đầu tới đuôi chỉ biết nói một câu, ta đều chán nghe rồi. Muốn đao đúng không, ta đưa ngươi là được, chỉ là đao này cũng không ở Ngự Phong sơn trang, nếu như ngươi muốn ta dẫn ngươi đi cũng được, chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là cái gì?" Nam nhân cầm thiết trảo cảnh giác.

"Chỉ là của ta lo lắng cho ngươi, con tin trong tay ngươi nhìn qua yếu ớt như vậy, chỉ sợ đao còn chưa có tìm được, người đã bị ngươi giày vò chết trước rồi, đến lúc đó ngươi không có lợi thế, sẽ không tốt như bây giờ. Ngươi xem, nàng đều hôn mê rồi!" Ta chỉ vào Sơ Tuyết.
  
Chứng thích ngủ của nàng lại tái phát, mơ màng, thân thể mềm oặt xuống.

"Không bằng như vậy đi, dùng ta đổi nàng, ta tốt hơn nàng nhiều, bảo đảm đại gia ngài hài lòng." Ta đưa ra đề nghị.

"Ngươi làm gì!" Công Tôn Liệt đứng ra ngăn ta lại.

Ta vội vàng nói với nam nhân cầm thiết trảo: "Ngươi xem, hắn rất lo lắng cho ta, dùng ta đổi con tin trên tay ngươi, mua bán này không lỗ chứ?"

Nam nhân cầm thiết trảo mặc dù còn đang nắm Sơ Tuyết không thả, nhưng hiển nhiên đã dao động: "Tiểu tử thúi, ngươi đừng nghĩ lừa gạt đại gia ngươi, d I ễn đ àn l qđ tên tiểu tử nhà ngươi có thể có quan hệ gì với Công Tôn Liệt, hắn sẽ lo lắng ngươi?" Ta mặc nam trang, hắn hiển nhiên không nhìn ra ta là nữ.

"Ngươi đây đúng là thiển cận, ai nói Công Tôn Liệt phải khẩn trương nữ?" Ta hắng giọng, vỗ vỗ y phục trên người, trịnh trọng tuyên bố, "Nghe cho kỹ, nam nhân cũng có thể khẩn trương nam nhân, đây gọi là đoạn tụ."

Nhóm người Ác Giao bang đều trợn tròn mắt, mắt nam nhân cầm thiết trảo trừng còn lớn hơn chuông đồng, sau hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, phát ra cười ha ha: "Ha ha ha ha ha, không ngờ đường đường thiếu trang chủ Ngự Phong sơn trang lại là đoạn tụ, nói ra thật là cười chết người!"

Ta nói: "Ngươi đừng cười, rốt cuộc đổi hay không đổi?"

"Đổi! Dĩ nhiên đổi! Bản đại gia còn chưa có gặp qua đoạn tụ như thế nào đâu, tới đây cho đại gia nhìn kỹ một chút!"

"Đừng đi qua!" Công Tôn Liệt kéo lại ta.

Ta hất ra cậu ta: "Đừng động tới ta, đây là ta trả lại ngươi, về sau chúng ta liền thanh toán xong rồi." Vẫn là Lạc Vân Thu nói rất đúng, nếu ta không thích hắn thì không thể cho hắn hi vọng, bởi vì hi vọng càng lớn, tổn thương sẽ càng lớn.

Gần như là đồng thời, Công Tôn Liệt buông lỏng tay của ta.

Gửi thanks

Tìm kiếm với từ khoá:  

   

Truyện ở Diễn đàn Lê Quý Đôn đa số là Tự edit/Tự sáng tác/Tự đăng. Ko phải web copy ko xin phép. Cảm ơn các bạn ủng hộ.

Serena Nguyen↓

Re: [Cổ đại] Thiếu hiệp, lấy ta được không? - Ức Cẩm

25.06.2016, 09:07

☆, chapter 43
Editor: Serena Nguyen

Ta đi tới, trong lúc mọi người cười ầm lên thay thế Sơ Tuyết, ngay sau đó, cái thiết trảo đặt lên cổ của ta, trên vuốt tràn ngập mùi máu tanh tưởi, khiến người ta muốn nôn mửa.

"Ta nói tiểu tử, người đã đổi theo ý ngươi, nên mang bản đại gia đi lấy đao rồi chứ? Ngươi cũng đừng nghĩ giở trò gì, U Minh Quỷ Trảo của bản đại gia, không biết cắt xuống thủ cấp của bao nhiêu người, cũng không phải là hù dọa ngươi nha." Nam nhân cầm thiết trảo cười một lát, rốt cuộc lại khôi phục thái độ chán ghét.

"Dĩ nhiên, đao là ở phía sau núi, hiện giờ ta dẫn ngươi đi. Chỉ là ngươi chắc chắn muốn cho nhiều người đi theo như vậy không, Phệ Hồn đao cũng chỉ có một. . . . . ." Ta cố ý nhỏ giọng nói.

Vẻ mặt của hắn ta chợt trở nên lăng lệ, móng nhọn ở trên cổ của ta thu hẹp: "Ít giở trò, bắt đầu từ bây giờ, bản đại gia bảo ngươi nói lời nói ngươi mới có thể nói!" Trên miệng hắn nói như vậy, nhưng vẫn quay đầu lại ra lệnh với mấy người đi theo, "Mấy người các ngươi ở chỗ này nhìn hai người này, đừng cho bọn họ làm chuyện xấu! Lão Tam cùng Tiểu Lục đi theo ta." Dứt lời, lại nhìn Công Tôn Liệt, nói: "Bỏ đao xuống, đi theo, thức thời một chút, nếu không bản đại gia khiến cho tiểu tình nhân của ngươi sống không bằng chết!"

Công Tôn Liệt nhìn ta một cái, không chút do dự bỏ lại đao trong tay.

"Lúc này mới nghe lời, chúng ta đi!" Chuẩn bị tốt tất cả, cuối cùng nam nhân cầm thiết trảo cũng yên tâm, mang theo ta cùng Công Tôn Liệt, đi tới sau núi. 

Kể từ khi cùng Công Tôn Liệt tìm kiếm Công Tôn Nhất Hạ tới nay, ta coi như có chút quen thuộc phía sau núi Ngự Phong sơn trang, nhưng là quen nữa tất cũng không cách nào tìm ra một thanh Phệ Hồn đao ở trong núi giao cho Ác Giao bang, tất cả cũng chỉ là vì kéo dài thời gian mà thôi.

Công Tôn Liệt hiển nhiên hiểu ý đồ của ta, dọc đường đi tận lực dẫn người Ác Giao bang đi đường dốc nhất, đi khoảng mạc thời gian một nén nhang, rốt cuộc nam nhân cầm thiết trảo nghi ngờ, d1end4nl3qdon dừng bước lại, giữ cổ của ta uy hiếp: "Chậm, đường này không đúng lắm, hai người các ngươi giở trò gì?" 

“Chính là đường này, có tin hay không là tùy ngươi." Công Tôn Liệt mặt lạnh nói.

Ta cũng vội vàng ở một bên phụ họa: "Đúng vậy, Phệ Hồn đao là bảo vật người trên giang hồ mơ ước, nếu giấu quá đơn giản, chẳng phải là sớm bị người lấy đi rồi, đâu còn đến phiên các ngươi?"

"Tiểu tử, ngươi đừng mơ gạt ta." Nam nhân cầm thiết trảo hừ lạnh một tiếng," Quỷ Trảo Thất ta ở trên giang hồ lăn lộn cũng không phải là ngày một ngày hai, chút ít kỹ xảo của ngươi còn muốn lừa gạt đại gia ta? Các ngươi tốt nhất lập tức giao đao ra đây cho lão tử, nếu không. . . . . ." Mặt hắn ta chợt biến sắc, lộ ra một bộ mặt cực kì bỉ ổi, dùng bàn tay thô bỉ sờ mặt của ta nói: "Không ngờ khuôn mặt nam nhân cũng có thể trơn mịn trắng nõn như vậy, làm cho bản đại gia cũng muốn nếm thử một chút tư vị đoạn tụ."

"Dừng tay!" Công Tôn Liệt lên tiếng quát bảo hắn ta ngưng lại, bị hai người thủ hạ của Quỷ Trảo Thất kề đào lên cổ.

"Thế nào, đau lòng tiểu tình nhân của ngươi rồi hả?" Quỷ Trảo Thất thu tay lại, mắt lộ hung quang, "Biết đau lòng liền lập tức giao đao ra đây, kiên nhẫn của bản đại gia có hạn đấy!"

"Đao ở trong đó!" Công Tôn Liệt chỉ vào sơn động phía trước.

Đó là một sơn động bí ẩn trong rừng sâu, lúc trước tìm kiếm tung tích của Công Tôn Nhất Hạ, hai chúng ta đã từng đi vào nơi đó, đáng tiếc sơn động này quá sâu, quá đen, bên trong còn có cái khe sâu không thấy đáy, hết sức hung hiểm, cuối cùng chúng ta vẫn đi vòng trở lại, không hề thu hoạch. Giờ phút này, Công Tôn Liệt dẫn Ác Giao bang đến cái sơn động kia, chỉ sợ là muốn dựa vào cái sơn động thiên nhiên hung hiểm này, giải quyết ba người này. 

Mặc dù đầy bụng nghi ngờ, nhưng là cuối cùng Quỷ Trảo Thất vẫn không cưỡng lại được hấp dẫn của Phệ Hồn đao, tin Công Tôn Liệt, bắt giữ chúng ta, đi tới sơn động kia.

Xuyên qua rừng cây rậm rạp phía trước, cửa sơn động gần trong gang tấc, từ bên ngoài nhìn vào bên trong, khoảng không gian đen kịt sâu không thấy đáy, hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên trong. Đối mặt cảnh tượng này, Quỷ Trảo Thất tính đa nghi lại dừng bước, hỏi: "Phệ Hồn đao thật ở trong này?"

"Làm thật."

"Ngự Phong sơn trang cũng không phải là không có nơi để đao, vì sao phải giấu Phệ Hồn đao vào đây?" Hắn ta thử dò xét.

"Trước triều đình vây quét Ngự Phong sơn trang chính là vì Phệ Hồn đao mà tới, sao ta có thể yên tâm đặt đao ở trong sơn trang?" Công Tôn Liệt mặt không đổi sắc nói.

Đáp án này khiến Quỷ Trảo Thất hết sức hài lòng, cúi đầu trầm tư một lát, hắn ta chỉ vào Công Tôn Liệt nói: "Ngươi đi phía trước, bản đại gia sẽ mang theo tiểu tình nhân của ngươi ở phía sau nhìn ngươi, nếu là ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, U Minh Quỷ Trảo của ta cũng sẽ không lưu tình." Uy hiếp xong, nói với hai thủ hạ: "Lão Tam, Tiểu Lục hai ngươi cầm cây đuốc, nhìn chăm chú vào hắn, đừng để hắn chạy."

"Dạ!" Thủ hạ đi theo lập tức lấy hộp quẹt bên người ra, nhìn trang bị cũng biết nhóm người này theo dõi Ngự Phong sơn trang không phải chuyện một ngày hai ngày.

"Tiểu mỹ nhân, vào bên trong cũng đừng sợ, bản đại gia sẽ bảo vệ ngươi thật tốt." Quỷ Trảo Thất vừa nói vừa lấy tay ôm chặt eo của ta, nụ cười rất chi là ghê tởm, khiến cho người ta muốn nôn mửa.

Ta cắn răng, tên biến thái chết tiệt này lại dám ba lần bốn lượt ăn đậu hũ của bản cô nương, thù này ta nhớ, đừng làm cho ta có cơ hội, nếu không nhất định khiến ngươi đẹp mắt!

Quỷ Trảo Thất ra lệnh một tiếng, một nhóm năm người chúng ta lục tục tiến vào sơn động.

Sơn động này nhìn từ bên ngoài mặc dù không rất thu hút, nhưng là đi vào bên trong cũng có dáng vè “bồng lai”, cực kì sâu, vả lại thỉnh thoảng có con dơi từ chỗ sâu bay ra ngoài, kèm theo tiếng kêu rợn cả tóc gáy, cùng với mùi hôi thối làm người ta nôn mửa. Trước, ta chính là vì vậy mà không muốn đi về phía trước, d;đ/l’q-đ loại địa phương này đừng nói là ba năm, chính là một khắc đồng hồ ta đều không tiếp tục ở được nữa, làm sao Công Tôn Nhất Hạ có thể ở chỗ này?

Dưới uy hiếp của Quỷ Trảo Thất, chúng ta càng đi tới chỗ sâu, giờ phút này cách lúc chúng ta vào động đã qua một khoảng thời gian rất dài, ta có thể cảm giác địa thế càng ngày càng trở nên gập ghềnh hung hiểm, trên vách đá đột nhiên hiện ra viên đá bén nhọn, đỉnh đầu treo cột đá nhọn hoắt, hơi thất thần là mất mạng như chơi.

Thời cơ đã chin muồi, Công Tôn Liệt đi tuốt ở đằng trước dừng bước.

"Đến." Hắn nói.

"Ở đâu?" Giọng Quỷ Trảo Thất không che giấu được hưng phấn.

"Đè ở phía dưới này." Ngón tay Công Tôn Liệt chỉ vào một khối đá lớn trong động.

"Vậy còn không mau lấy ra?" Quỷ Trảo Thất không nhịn được thúc giục.

"Ta cũng cần trợ thủ."

Quỷ Trảo Thất hướng hai người thủ hạ ý bảo: "Các ngươi, qua giúp hắn."

Hai người theo sát ở phía sau Công Tôn Liệt lập tức tiến lên, ba người cùng nhau dùng sức, cố gắng đẩy khối cự thạch này ra, đáng tiếc cũng không có thành công, thật lâu tảng đá kia vẫn không nhúc nhích.

"Nhanh lên một chút!" Quỷ Trảo Thất có chút không bình tĩnh rồi, nhưng là thiết trảo trên cổ ta cũng không buông lỏng chút nào.

"Quái lại, đại ca, tảng đá kia như làm bằng sắt vậy!"

"Đúng vậy, nặng quá, eo ta cũng sắp đứt rồi!"

Hai người thủ hạ rối rít oán trách, rốt cuộc Quỷ Trảo Thất cũng buông lỏng thiết trảo trong tay hắn ra, đẩy ta về phía trước: "Ngươi, đi qua hỗ trợ!"

"Ta không luyện công phu, nào có hơi sức gì. . . . . ." Ta cố ý oán trách một câu.

"Bảo ngươi giúp liền giúp, nhảm nhiều như vậy!"

Dưới sự thúc giục của Quỷ Trảo Thất, ta "rất không tình nguyện" đi qua, vừa làm bộ giúp một tay, vừa nhìn Công Tôn Liệt ở bên kia tảng đá, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, hắn nháy mắt với ta.

Ta lập tức dừng lại, lắc đầu nói: "Tảng đá kia thật sự là quá nặng, cứ như vậy không phải là một biện pháp!"

"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Quỷ Trảo Thất hung hung dữ dữ mà nhìn ta, "Đừng nghĩ giở trò, bản đại gia chắc là sẽ không tới dời."

"Làm sao có thể để cho đại gia ngài tới giúp đây? Ý tứ của ta đó là, bốn người chúng ta dùng sức không đều, lúc ngươi ráng sức, lúc ta ráng sức, không thể di chuyển tảng đá này, theo ý ta tốt nhất là hô khẩu hiệu, ta đếm đến ba các ngươi liền cùng nhau dùng sức, như vậy mới có thể đẩy tảng đá ra."

"Tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ, trái lại rất nhiều mưu mô, được rồi, liền làm theo lời ngươi nói, ngươi tới hô khẩu hiệu." Quỷ Trảo Thất buông lỏng cảnh giác.

"Được rồi, vậy ta bắt đầu nha?" Ta kéo hai bên tay áo, liếc nhìn Công Tôn Liệt, rồi sau đó ôm lấy tảng đá kêu, "Một, hai. . . . . . Ba!"

Quả nhiên, tảng đá mới vừa rồi vẫn còn không nhúc nhích, có một chút dịch chuyển.

"Một, hai, ba, đừng có ngừng, tiếp tục! Một, hai, ba. . . . . . Một, hai, ba. . . . . ." Theo khẩu hiệu lặp lại vang lên, cự thạch di chuyển càng ngày càng xa mặt đất, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào khối đá này, thời cơ rốt cuộc chín muồi.

"Một lần cuối cùng, mọi người chuẩn bị xong, ta muốn kêu!" Ta trừng mắt nhìn Công Tôn Liệt, "Một, hai. . . . . . Ba!"

Tiếng cuối cùng rơi xuống, ta và Công Tôn Liệt đồng thời tự giác buông tay ra lui về phía sau, tảng đá to lớn kia trong nháy mắt mất đi lực chống đỡ, nặng nề đè xuống hai người còn lại chưa phản ứng kịp. Trong lúc nhất thời, tiếng người kêu thảm thiết, d~đ l eeq uyd on tiếng đá lăn, còn có âm thanh đá vụn rơi xuống liên tiếp theo cự thạch, tình huống loạn tung tùng phèo.

Ý thức được trúng kế, rốt cuộc Quỷ Cước Thất phản ứng lại, thiết trảo trong tay lóe lên ngân quang sắc bén đam tới ngực ta.

"Cẩn thận!" Công Tôn Liệt nhào tới, chắn trước mặt của ta.

"Đừng!" Ta hét lên một tiếng, trơ mắt nhìn thiết trảo của Quỷ Trảo Thất  đâm vào trong thân thể Công Tôn Liệt, tràn ra một mùi máu tươi. Sau đó, trong động chợt tối sầm lại, cây đuốc để ở trên vách đá, bởi vì chấn động do cự thạch đưa tới mà rớt xuống, dập tắt.

Trước mắt cũng trở nên tối đen, ta lòng dạ rồi bời, kêu to tên Công Tôn Liệt, ôm chặt lấy hắn, tiếng kêu thảm thiết ở bên tai, máu tươi dính đầy trên bàn tay của ta, ấm áp, sền sệt, máu tanh. . . . . . Không phân rõ đến tột cùng là của Công Tôn Liệt, hay là của những người khác.

Đá vụn trên đỉnh đầu rơi xuống càng nhiều, cả sơn động đều lắc lư theo, thật giống như là muốn sụp .

"Cẩn thận, bảo vệ đầu." Giọng Công Tôn Liệt vang lên ở bên tai, hắn nhào tới, ôm ta, bởi vì nhào tới hơi dùng sức quá lớn, hai ta lăn trên mặt đất mấy vòng, sau đó phía dưới chợt lõm xuống, theo đá vụn cùng bùn đất, cùng nhau rơi xuống.

Trong nháy mắt khôi phục ý thức, đây là cảm giác duy nhất của ta, rồi sau đó ta giùng giằng mở mắt ra, trước mắt xuất hiện ánh lửa, bên tai truyền tới tiếng nước chảy róc rách, dần dần đánh thức ta từ trong hôn mê. Đây là đâu, tại sao lại có ánh lửa, chẳng lẽ có người đã cứu chúng ta, Công Tôn Liệt đâu, không biết vết thương có nặng hay không. . . . . . Theo ý thức khôi phục, một đống vấn đề ở trong đầu của ta nhảy ra ngoài.

Vì tìm ra hết đáp án, ta cố chịu đựng cả người đau đớn, ngồi dậy, cắn răng ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy giờ phút này ta ở trong một cái sơn động, so với cái sơn động nhỏ hẹp vừa rồi, nơi này rõ ràng rộng rãi hơn rất nhiều. Không chỉ có như thế, trong nham động còn dùng nến để chiếu sáng, trong nham động có chiếc giường đá, trên giường đá có một người nằm không nhúc nhích, nhìn qua hình như là. . . . . .

"Công Tôn Liệt!" Ta nhận ra hắn ngay, vịn đá đứng lên, khập khiểng đi tới phía hắn.

"Đứng lại!" Sau lưng truyền đến một giọng già nua mà cổ quái khác thường, rồi sau đó một lưỡi dao sắc bén kề lên cổ của ta, trong ánh lửa, ta không cách nhìn rõ vũ khí gác ở trên cổ ta đến tột cùng là dạng gì, nhưng thân thể lại có thể cảm nhận được vũ khí này và Quỷ Trảo U Minh của Quỷ Trảo Thất gác ở trên cổ ta lúc trước là bất đồng, rét lạnh hơn, sắc bén hơn, giống như mang theo một sự uy hiếp khổng lồ, để cho từ nội tâm người ta không dám di động mảy may.

"Ngươi là ai, tại sao tới nơi này?" Người sau lưng hỏi ta.

"Tiền bối, thật ra thì chúng ta. . . . . ." Ta vừa nói vừa muốn xoay người.

"Đừng động!" Người phía sau quát bảo ta ngưng lại, "Trả lời vấn đề của ta, không cho quay đầu lại."

Ta vội vàng giữ nguyên thân thể, mồ hôi lăn trên trán từng giọt từng giọt: "Bẩm tiền bối, vãn bối tên là Sở Tiểu Bắc, là chưởng môn phái Thanh Thương. Vị đang nằm này là bằng hữu của vãn bối, thiếu trang chủ của Ngự Phong sơn trang, Công Tôn Liệt. Trước đây không lâu, hai ta bị một đám ác đồ cưỡng ép tới phía sau núi Ngự Phong sơn trang, trong tranh đấu, gặp bất trắc hiểm nguy, d~đ l eeq uyd on nhờ có tiền bối ra tay tương trợ, đã cứu tính mạng hai chúng ta."

"Làm sao ngươi biết lão phu muốn cứu ngươi, mà không phải muốn giết ngươi?" Mũi đao ép càng gần, giọng người sau lưng mang theo lệ khí thật sâu.

Ta miễn cưỡng trấn định tinh thần, khiến cho mình bình tĩnh lại, nói: "Vãn bối không biết võ công, lại bị thương, nếu tiền bối muốn giết, đã sớm động thủ, cần gì chờ tới bây giờ?"

"Hừ, coi như ngươi thức thời!" Người phía sau cười lạnh một tiếng, đao gác ở trên cổ ta rốt cuộc buông xuống.

Ta thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện mồ hôi đã làm ướt y phục trong yên lặng."Tiền bối ra tay cứu giúp, vãn bối vô cùng cảm kích, không biết vãn bối có thể có may mắn thấy tiền bối hay không?" Ta vẫn canh cánh trong lòng ý niệm chợt lóe lên trong đầu kia, rất muốn biết người đã cứu ta và Công Tôn Liệt đến tột cùng là người nào.

"Đừng động!" Không nghĩ lời của ta lại chọc giận người phía sau, hung dữ nói: "Ngươi dùng chén trên bàn qua bên kia múc chút nước sạch, cho bằng hữu ngươi uống..., không cho quay đầu lại, nếu không lão phu lập tức lấy cái mạng nhỏ của ngươi!"

Ông ta đã nói như vậy, ta nào dám không nghe lời, lập tức đi lấy một chén nước suối theo phân phó của ông ta, đi tới trước mặt Công Tôn Liệt.

Mới vừa rồi chuyên tâm nói chuyện với người thần bí, bây giờ đến gần Công Tôn Liệt, mới phát hiện thương thế của hắn vô cùng nặng, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch, cánh tay bị thiết trảo của Quỷ Trảo Thất đâm thủng, vẫn còn máu tươi rỉ ra ngoài, sắc mặt bởi vì mất máu quá độ mà có vẻ hết sức suy yếu.

Nhìn hắn như vậy, ta không khỏi khó chịu, mới vừa rồi nếu không phải là bởi vì hắn bất chấp tất cả nhào tới cứu ta, người bị Quỷ Trảo Thất đả thương chính là ta, nói không chừng ta sớm đã mất cái mạng nhỏ này. Nếu không phải ta kiên trì muốn tìm Phệ Hồn đao, nếu không phải vì cứu ta, hắn cũng sẽ không như vậy, tất cả đều là lỗi của ta.

Càng nghĩ càng thấy áy náy, lỗ mũi của ta chua xót, không nhịn được khóc thút thít.

"Đừng. . . . . . Khóc. . . . . ." Tay chợt bị nắm, Công Tôn Liệt chẳng biết tỉnh lại lúc nào, suy yếu nhìn ta, "Ta còn chưa có chết. . . . . ."

"Nhưng nhìn ngươi cũng sắp chết rồi!" Ta khóc ô ô, "Ngươi ngu à, trước kia ta đối xử với ngươi tệ như vậy, ngươi còn cứu ta sao, ngươi càng như vậy ta càng khó chịu, càng thấy thực có lỗi với ngươi!"

"Ngươi không làm gì có lỗi với ta." Hắn lắc đầu một cái.

Ta khóc lợi hại hơn: "Ngươi nói láo, ta có lỗi với ngươi rất nhiều, ngươi đánh ta mắng ta cũng tốt, làm gì nhất định cứu ta, như vậy không phải có vẻ ta càng không phải là người ư, hu hu hu. . . . . ."

"Đừng khóc." Hắn thở dài, "Đã lần thứ ba. . . . . ."

"Lần thứ ba cái gì?" Ta vừa khóc sụt sùi, vừa hỏi cậu ta.

"Đây là lần thứ ba ngươi khóc vì ta, lần đầu tiên là ở trong phòng trúc, ta cảm thấy ngươi thật ngốc, có chút chuyện có gì phải khóc. Lần thứ hai, ngươi lao ra cứu ta, ta vẫn cảm thấy ngươi ngốc, kẻ địch đang ở trước mắt, khóc có ích lợi gì? Cho tới bây giờ lần thứ ba, ta mới phát hiện, kẻ ngốc chân chính là ta, có người nguyện ý vì ta khóc, ta lại không có thể giữ nàng lại. . . . . ." Lúc hắn nói lời này, d’đ;l/q’đ mí mắt cụp xuống, trên mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ, rồi sau đó chợt đưa mắt lên nhìn, nhìn thẳng ta.

Cả người ta cũng cứng lại, đầu trống trơn, có chút không biết làm sao.

Tay của hắn vẫn nắm chặt tay ta như cũ, hỏi: "Nếu như. . . . . . Bây giờ ta tỉnh ngộ lại, còn có cơ hội không?"

"Ta. . . . . ."

Lời nói trên bờ môi, lại như nghẹn ở cổ họng, một nháy mắt kia ta thừa nhận tim của mình bởi vì cảm động mà từng có chốc lát dao động, nhưng lời mẫu thân dặn dò trước khi đi lại vang lên bên tai ta: "Tiểu Bắc, con nhớ, nếu như gặp phải người mình thích sẽ phải túm chặt lấy, nhưng nếu như bắt không được, sẽ phải nhanh buông tay, ngàn vạn đừng do dự."

Hôm nay, rốt cuộc ta cũng hiểu rõ mẫu thân dụng tâm lương khổ, đối với Công Tôn Liệt, ta từng thích, cũng từng buông tha, nếu muốn thích đi nữa cũng đã không thể tìm được cảm giác ban đầu đó, có một số việc bỏ lỡ chính là bỏ qua, buông xuống chính là để xuống, không thích chính là không thích. Cho dù hiện tại ta cảm kích hắn hơn nữa, cũng không cách nào miễn cưỡng mình thích một đã người không thích, cái này không phù hợp nguyên tắc làm người của Sở Tiểu Bắc ta.

"Thật xin lỗi."

Lúc ta chuẩn bị mở miệng nói ra ba chữ này, sau lưng chợt truyền đến một tiếng cười nhạt: "Không ngờ đường đường thiếu trang chủ Ngự Phong sơn trang, lại ăn nói khép nép trước mặt một nữ nhân như vậy, như chó vẫy đuôi mừng chủ, thật là mất hết thể diện của Ngự Phong sơn trang!"

Ấy là người thần bí! Ta rốt cuộc vẫn không nhịn được quay người lại, một bóng lưng hơi còng xuống giọi vào tầm mắt ta, ông ta đưa lưng về phía chúng ta, y phục rách rưới, đầu tóc rối bời, cả người tản ra một loại mùi bóng tối, giống như là ở trong sơn động này cực kỳ lâu.

Thân thể Công Tôn Liệt cứng đờ, giùng giằng ngồi dậy, bảo vệ ta ở sau lưng, hỏi: "Ngươi là ai? Việc của Ngự Phong sơn trang, có liên quan gì tới ngươi!"

"Có quan hệ gì với ta?" Người nọ chợt cất tiếng cười to, "Hay cho một câu có quan hệ gì với ta, không ngờ giờ này ngày này, chuyện của Ngự Phong sơn trang lại không có quan hệ với lão phu!"

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Công Tôn Liệt chợt có chút luống cuống, ta có thể cảm thấy thân thể của hắn run rẩy.

"Ta là ai thì có quan hệ gì đâu? Dù sao ngươi liền Ngự Phong sơn trang cũng không cần."

"Ta sẽ không buông tha Ngự Phong sơn trang!" Cảm xúc Công Tôn Liệt kích động, "Đó là tâm huyết cả đời của cha ta, chỉ cần ta còn một hơi thở, sẽ thủ hộ Ngự Phong sơn trang, cho dù chết cũng sẽ không buông tha!"

"Chuyện này là thật?" Người kia hỏi.

"Là thật!" Công Tôn Liệt như chém đinh chặt sắt nói.

"Được, nói rất hay!" Người thần bí lại cười lên ha hả, tiếng cười già nua mà quỷ dị không ngừng vang vọng trong sơn động, lúc lỗ tai của ta sắp không chịu được, ông ta chợt ngưng cười, chậm rãi nói, "Không hổ là hài nhi Công Tôn Nhất Hạ ta tự tay dạy nên, những năm này lão phu chịu khổ cuối cùng cũng không có uổng phí."

Công Tôn Nhất Hạ? 

Sự tình đến quá đột ngột, ta cùng Công Tôn Liệt đồng thời ngây ngẩn cả người, hồi lâu, hắn phản ứng kịp, run giọng hỏi: "Cha ta ba năm trước đây đã qua đời, là ta tận mắt nhìn thấy, ngươi. . . . . . Làm sao ngươi có thể là cha ta?" Mặc dù ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng ta biết trong lòng hắn có nhiều kích động.

Đừng nói là hắn, tâm tình ta cũng không bình tĩnh nổi, sau thời gian dài hoài nghi, chân tướng rốt cuộc phải nổi trên mặt nước rồi, người này thật sự là Công Tôn Nhất Hạ sao? Nam nhân từng sai bảo cả võ lâm, thật còn sống ở trên đời này sao? Đao vừa gác trên cổ ta, có phải là Phệ Hồn đao chúng ta khổ tâm tìm kiếm không? Vô số nghi vấn lặng lẽ đợi giải quyết, ta vội vàng mong mỏi lão giả thần bí tự xưng Công Tôn Nhất Hạ trước mắt này có thể xoay người, cho chúng ta một đáp án xác thực.

Vậy mà, chuyện xảy ra tiếp theo lại vượt xa ngoài dự đoán của ta.

"Ba năm, thì ra là thoáng một cái đã qua ba năm. . . . . ." Người nọ đưa lưng về phía chúng ta, phát ra một tiếng cảm khái, "Ngươi nói không sai, cõi đời này đã sớm không có Công Tôn Nhất Hạ."

"Vậy ngươi đến tột cùng là ai?" Công Tôn Liệt hết sức kích động.

"Lão phu cũng không biết mình đến tột cùng là người nào, ngươi thấy thế nào?" Đang nói chuyện, người nọ chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt bí ẩn trong bóng tối, trong ánh lửa yếu ớt dần dần xuất hiện, ta cùng Công Tôn Liệt đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Ta gần như không cách nào dùng lời nói mà hình dung được những điều chính mắt mình nhìn thấy, chỉ có thể nói trước mắt đã không thể tính là một khuôn mặt người rồi, cả khuôn mặt đầy bướu thịt lớn nhỏ, ngũ quan vặn vẹo gần như không cách nào phân biệt được, kinh khủng nhất vẫn là từ cằm đến mang tai trái, da thịt đều không có, lộ ra nửa hàm trắng hếu, quả thật giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, ta bị sợ đến một mực tránh sau lưng Công Tôn Liệt. Không trách được mới vừa rồi ông ta không cho ta quay đầu lại, mừng sinh nhật d13ndan l q đ nếu là vừa rồi nhìn thấy gương mặt này, sợ rằng ta đã sớm bị sợ đến hồn bay phách tán, đã hôn mê.

Công Tôn Liệt chịu kích thích cũng không nhỏ, ta núp ở phía sau hắn có thể rõ ràng cảm thấy sự khác thường của hắn, nhưng là, ánh mắt của hắn cũng không dừng lại trên gương mặt này quá lâu, mà là nhìn chằm chằm thanh đao trong tay quái nhân kia.

"Phệ Hồn đao. . . . . ." Hắn dùng giọng nói run run nói ra ba chữ này, trong phút chốc hốc mắt đỏ lên.

Thì ra đây chính là Phệ Hồn đao, Phệ Hồn đao ta khổ cực tìm kiếm đã lâu sao? Một khắc kia, kích động trong lòng ta thay thế sợ hãi, khiến ta không chớp mắt nhìn chằm chằm thanh Phệ Hồn đao trong truyền thuyết kia. Chỉ thấy đao này dài khoảng sáu, bảy thước, thân đao đen nhánh mà dầy cộm nặng nề, trên đầu đao có khắc một đầu lâu, trong mắt của đầu lâu nạm hai viên đá màu xanh lá cây, phát ra ánh sáng, khiến cho cả cây đao nhìn qua giống như đang sống, tản ra ngoài từng cơn ớn lạnh. 

Khi lực chú ý của ta đều rơi vào trên đao, người cầm đao lại lên tiếng: "Ngươi còn nhận được thanh Phệ Hồn đao này." Ông ta nói chuyện thì hàm răng trắng hếu lộ ra ngoài, có vẻ càng thêm kinh khủng.

"Người. . . . . ." Giọng Công Tôn Liệt có chút nghẹn ngào, "Người có Phệ Hồn đao, chẳng lẽ người. . . . . . Người thật sự là. . . . . ."

"Ta không phải!" Đối phương cắt đứt hắn, "Công Tôn Nhất Hạ đã chết, ta sớm đã không còn là ông ta."

"Cha. . . . . . Người thật đúng là cha sao?" Công Tôn Liệt lảo đảo từ trên giường đá, vết thương của hắn vẫn còn chảy máu, máu tươi nhỏ giọt rơi trên mặt đất, bước chân lảo đảo tựa như lúc nào cũng sẽ ngã úp mặt.

Ta vội vàng đi tới vịn hắn.

"Đừng tới đây!" Hắn ngăn ta lại, ngay sau đó từng bước một tiến lên, đi tới chỗ Công Tôn Nhất Hạ.

Phệ Hồn đao lóe ánh lạnh, bước chân của Công Tôn Nhất Hạ không có hoạt động nửa phần, ta không cách nào nhìn ra biểu cảm gì từ gương mặt khủng bố này, cho đến khi Công Tôn Liệt đi tới bên cạnh ông ta, dùng ngón tay dính máu tươi, run rẩy đụng vào gương mặt của ông ta, ông ta vẫn như là bàn thạch đứng nghiêm ở đó, không có chút phản ứng nào. 

"Cha, người thật sự là cha sao?" Cảm xúc Công Tôn Liệt đã sắp hỏng mất, hiển nhiên hắn đã nhận ra Công Tôn Nhất Hạ, rồi lại không thể nào tiếp thu được sự thật cha từng tồn tại trong lòng mình như một vị thần, biến thành bộ dáng ngày hôm nay. Khi ngón tay hắn chạm vào gương mặt đó, cảm xúc rốt cuộc bùng nổ, bùm một cái quỳ gối trước mặt Công Tôn Nhất Hạ, "Tại sao, tại sao người lại biến thành như vậy, tại sao!"

"Cả con thấy bộ dáng của ta cũng không tiếp thụ nổi, huống chi là người khác?" Công Tôn Nhất Hạ ngẩng đầu lên, thở dài một cái thật dài, "Cho nên, ta tình nguyện xem như mình đã chết rồi, cũng không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, càng không muốn bởi vì ta, khiến Ngự Phong sơn trang trở thành trò cười khắp thiên hạ."

"Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, trước khi bế quan rõ ràng người còn tốt lắm . . . . . ."

"Để cho ta nói cho con biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì. . . . . ." Rốt cuộc Công Tôn Nhất Hạ bắt đầu nói chuyện xưa của ông ta, ta lẳng lặng nghe ở một bên, rốt cuộc biết chân tướng sự tình.

Hết thảy đều phải kể từ ba năm trước.

Đúng như Trí Viễn Trượng từng nói, ba năm trước, Công Tôn Nhất Hạ nhìn rõ hồng trần, chỉ đi một mình tới Thiếu Lâm tự, chuẩn bị xuất gia. Trí Viễn Trượng nhìn ra ông ta còn lưu luyến phàm trần tục thế, vì vậy liền cự tuyệt thỉnh cầu xuất gia của ông ta, nào biết Công Tôn Nhất Hạ cũng không cứ thế từ bỏ, kiên trì dốc lòng tu hành mấy tháng ở Thiếu Lâm, rốt cuộc cảm động Trí Viễn Trượng, mời ông ta kề gối đàm thoại.

"Ngày ấy, Trí Viễn hỏi ta tại sao khăng khăng muốn xuất gia, ta nói cho ngài ấy biết, ta đã chán ghét cuộc sống đánh đánh giết giết, ta muốn tìm kiếm cảnh giới tinh thần chí cao. Nhưng Trí Viễn lại nói, trong lòng ta còn khát vọng với thắng bại, không thể nào để xuống quá khứ, dốc lòng tu Phật. Vì tỏ rõ chí hướng với ngài ấy, đêm đó ta quyết định hủy diệt Phệ Hồn đao, khi đó ta cảm thấy được cũng là bởi vì có cây đao này, hai tay của ta dính đầy máu tươi, không bỏ được ân ân oán oán, không cách nào theo đuổi nội tâm bình tĩnh. Nhưng là, vào buổi tối cái ngày ta có ý định hủy diệt cây đao này, d i end anl equu yd on ta phát hiện một bí mật động trời trên cây đao này. . . . . ." Công Tôn Nhất Hạ nói như vậy, rốt cuộc nói đến chuyện quan trọng nhất.

Bí mật trên Phệ Hồn đao là cái gì, chẳng lẽ thật sự như lời giang hồ đồn thổi, trong đao này có dấu kho báu sao?

"Đêm hôm đó sấm sét vang dội, mưa sa gió giật, ta mang theo Phệ Hồn đao tiến về phía sau núi Thiếu Lâm tính toán đưa nó vĩnh viễn chìm vào đáy hồ, nhưng lúc ta giơ đao lên, bầu trời chợt vang lên một tiếng sét, đánh vào chính giữa Phệ Hồn đao. Ta bị lôi điện đánh cho choáng váng, khi tỉnh lại phát hiện đao trong tay thay đổi hoàn toàn, thân đao đỏ bừng, mơ hồ hiện ra chút chữ. Đợi ta nhìn kỹ lại, mới phát hiện chữ viết phía trên lại là nội công tâm pháp Phệ Hồn đao pháp tầng 10!"

Trí Viễn Trượng nói không sai, Công Tôn Nhất Hạ cũng không có để xuống quá khứ, khi ông ta biết được bí mật trong Phệ Hồn đao, ông ta mừng rỡ như điên, hoàn toàn quên mất chuyện muốn xuất gia, cả đêm mang theo Phệ Hồn đao trở về Ngự Phong sơn trang, chuẩn bị bế quan tu luyện tâm pháp giấu ở trên đao. Quả nhiên, tầng tâm pháp thứ mười này mới là chỗ tinh túy thực sự của Phệ Hồn đao pháp, càng tu luyện, lại càng thấy cả người tràn đầy lực lượng, cho tới càng lún càng sâu, cuối cùng đã tới mức tẩu hỏa nhập ma.

Theo cha nói, Công Tôn Liệt lại lọt vào chuyện cũ nghĩ lại mà kinh: "Nhưng là, khi đó rõ ràng con tận mắt nhìn thấy. . . . . ."

"Không sai, thật sự ta đã chết một lần." Công Tôn Nhất Hạ cắt đứt lời của hắn, nói tiếp, "Đợi ta khôi phục ý thức, người đã ở trong quan tài rồi, lúc ấy ta cũng không ý thức được mình đến tột cùng đang ở nơi nào, cho đến lúc ta từ trong quan tài chui ra, mới phát hiện thì ra là ta nằm ở trong mộ của địa. Kinh khủng hơn là, ta phát hiện mình đã trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ, toàn thân đều rữa nát chảy mủ, thậm chí không có một tấc da là hoàn chỉnh!" Ông ta nói đến chỗ này, cảm xúc rốt cuộc có chút kích động, nguyên bản là giọng quái dị, giờ phút này nghe vào chói tai khó nhịn.

"Tại sao người không trở về Ngự Phong sơn trang tìm bọn con?"

"Ta cũng nghĩ đến, nhưng bộ dáng của ta có thể trở về ư, có thể sao?" Công Tôn Nhất Hạ nói xong, đi về phía trước một bước, khuôn mặt lở loét, bướu thịt tản ra mùi hôi thối nồng nặc, ghê tởm làm cho người ta muốn nôn mửa, "Ta trở về, chẳng những sẽ dọa đến các ngươi, lại càng khiến Ngự Phong sơn trang trở thành trò cười khắp thiên hạ! Ngự Phong sơn trang là ta tự tay tạo dựng lên, ta quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên ta quyết định giấu trước. Thật ra thì trong lòng ta rất rõ ràng, ta biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, tất cả đều là bởi vì tu luyện tâm pháp trên Phệ Hồn đao, nhưng chính là bởi vì như vậy, mới để cho ta phát hiện bí mật tâm pháp tầng thứ mười này của Phệ Hồn đao, thay da đổi thịt, tái sinh trong lửa. . . . . . Thì ra là ta cũng không có tẩu hỏa nhập ma, tất cả đều là quá trình tu luyện Phệ Hồn đao pháp cần phải trải qua, chỉ cần ta có thể tiếp tục tu luyện, đột phá kết giới, là có thể cải tạo thân thể, đạt tới cảnh giới trường sinh bất lão!"
  
Trường sinh bất lão? 

Ta cảm thấy Công Tôn Nhất Hạ nhất định là luyện công đến điên rồi, cõi đời này làm sao có thể có người trường sinh bất lão, nhìn bộ dáng ông ta, cũng nát đến xương tủy rồi, coi như trường sinh bất lão thì có ích lợi gì đâu, còn không phải là không thể đi ra ngoài gặp người, như vậy còn sống có ý nghĩa gì?

Nhưng Công Tôn Nhất Hạ mang dáng vẻ lòng đã có dự tính: "Vì phá giải bí mật Phệ Hồn đao pháp, ba năm này, ta giấu mình ở đây, dốc lòng nghiên cứu, rốt cuộc cũng thành công rồi!" Ông ta nói đến chỗ này, cảm xúc bộc phát kích động, nói với Công Tôn Liệt: "Liệt Nhi, con tới đúng lúc, cha đã thấu triệt ảo diệu của tầng 10 Phệ Hồn đao pháp, chỉ cần con dựa theo phương pháp của cha mà tu luyện, không tới ba năm, nhất định có thể thần công đại thành, trọng chấn uy danh Ngự Phong sơn trang ta!"

"Chớ gạt người, nếu có thể thành, làm sao hiện tại ông vẫn là bộ dáng này?" Ta rốt cuộc vẫn không nhịn được nói ra miệng, Công Tôn Nhất Hạ điên rồi, ta không thể để ông ta làm nhi tử của mình điên nốt,

"Ngươi im miệng!" Một ánh mắt bén nhọn bắn tới phía ta, ta không khỏi rùng mình một cái, "Lão phu vì nghiên cứu Phệ Hồn đao pháp này, đã sớm bỏ lỡ thời cơ luyện công tốt nhất, nhưng mà Liệt nhi của ta lại trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, còn có lão phu tự mình chỉ đạo, ngày sau tiền đồ nhất định không có giới hạn."

"Nói cách khác chính ngươi vốn chưa luyện qua, còn muốn đẩy nhi tử vào trong hố lửa sao?"

"Nha đầu này chớ có nói bậy! Sao lão phu có thể hại máu mủ của mình? Vì đột phá tâm pháp này, lão phu đã cố ý tìm người thử. . . . . ." Ông ta nói đến chỗ này, không khỏi đắc ý , "Tiểu tử kia sàn tuổi Liệt nhi, thể trạng tương cận, ngay cả võ công đều hết sức tương tự, d đl êqu ýđ ôn để lấy được tin tưởng của cậu ta, lão phu đúng là phải hao phí phen tâm tư."

Công Tôn Nhất Hạ nói tới ai, tại sao ta mơ hồ mà cảm thấy có chút lo lắng.

"Tóm lại, cha tuyệt sẽ không lừa gạt ngươi, Liệt nhi ngươi an tâm ở lại trong sơn động tu luyện thần công, lấy tư chất của ngươi, không tới ba năm là có thể thiên hạ vô địch, mười năm là được đạt tới cảnh giới trường sinh bất lão, mãi mãi hưởng phúc, nhất thống giang hồ!"

Công Tôn Nhất Hạ tràn đầy lòng tin nói như vậy, ta thật sợ Công Tôn Liệt cứ như vậy bị gài bẫy cha hắn, vội vàng ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: "Công Tôn Liệt, bên ngoài nhiều người chờ chúng ta đi cứu như vậy, ngươi cũng không thể ở lại đây. . . . . ."

"Ngươi im miệng cho ta!" Nói nhỏ giọng như vậy, vẫn bị Công Tôn Nhất Hạ nghe được, "Lão phu đã cảnh cáo ngươi, nói lung tung nữa, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!" Lúc nói chuyện, Phệ Hồn đao trên tay rung rung, tràn ngập sát khí.

"Cha!" Rốt cuộc Công Tôn Liệt cũng lên tiếng, chịu đựng vết thương trên người, bảo hộ ta ở sau lưng, "Tiểu Bắc cái gì cũng không hiểu, cha đừng hù dọa nàng ấy."

Lại thấy Công Tôn Nhất Hạ cười lạnh một tiếng: "Nha đầu này mới vừa rồi vẫn nhiễu loạn tâm trí của con, tiếp tục như vậy làm sao con có thể thành đại sự? Muốn luyện thành thần công, phải lòng không có việc khác, nếu như con còn vương nam nữ tư tình, chỉ biết tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp bất phục, hãy để cha thay ngươi giải quyết mối họa này đi!" Tiếng nói vừa dứt, ông ta ra tay, đẩy Công Tôn Liệt ngăn ở phía trước ta ra, ngay sau đó cầm đao bổ tới chỗ ta.

Một khắc kia, ta căn bản không còn kịp chạy trốn, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Cha, mẹ, Tiểu Bắc đi trước một bước, bị Phệ Hồn đao chém chết, dù sao cũng hơn thất khiếu chảy máu, độc phát mà chết. . . . . . Vậy mà, ta dự đoán cũng không có xảy ra, binh khí chạm vào nhau phát ra tiếng va chạm khổng lồ, ngăn cản Phệ Hồn đao đánh vào ta, đã cứu ta một mạng.

Chuyện gì xảy ra? Ta vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy Phệ Hồn đao trong tay Công Tôn Nhất Hạ cách ta vẻn vẹn hai ba tấc, lại bị một cây khác đao vững vàng ngăn trở, không cách nào đến gần.

"Tránh ra."

Cùng lúc đó, một giọng nói không thể quen thuộc hơn được vang lên ở bên tai ta, vững chắc như thế, vững chắc, giống như thần tiên chợt hiển linh, ở trong phút chốc làm ta lọt vào trạng thái mừng rỡ như điên.

Kim Nguyên Bảo khốn kiếp này, ta biết ngay ngươi sẽ không bỏ lại ta không lo, ta biết ngay!

Công Tôn Nhất Hạ động sát cơ với ta, ta cho là lần này mình tuyệt đối chết chắc, lại không nghĩ rằng Kim Nguyên Bảo mất tích thật lâu lại trong lúc nguy cấp từ trên trời giáng xuống, đã cứu tính mạng ta. Trong phút chốc  gặp được cậu ta kia, vui mừng gặp lại thay thế sợ hãi cái chết, thậm chí khiến ta quên mất chạy trốn. 

"Còn không mau tránh ra!" Kim Nguyên Bảo thúc giục ta lần nữa, cùng lúc đó đôi tay phát lực, đánh bật Công Tôn Nhất Hạ chưa có chuẩn bị ra. 

Công Tôn Nhất Hạ lui về phía sau hai bước, rõ ràng có chút giật mình: "Hiền chất, công lực của ngươi tại sao lại tiến bộ thần tốc như thế?"

Hiền chất? Tại sao Công Tôn Nhất Hạ lại gọi Kim Nguyên Bảo là chất nhi (cháu), ta bị tình huống phát sinh đột ngột này làm cho không hiểu ra sao, lại nghe Kim Nguyên Bảo cầm đao bảo hộ ta ở sau lưng, nói: "Lời vừa rồi ta đều nghe, từ hôm nay trở đi, Công Tôn Trang chủ không cần xưng chú cháu, Kim gia ta và Công Tôn gia không còn bất kỳ quan hệ gì!"

Kim Nguyên Bảo nói như vậy, cuối cùng trong lòng ta hiểu chút, chắc hẳn vật thí nghiệm vừa rồi theo lời Công Tôn Nhất Hạ chính là chỉ Kim Nguyên Bảo. Lão này nhất định là viện cớ chú cháu gì đó, lừa gạt Kim Nguyên Bảo tin tưởng, sau đó lợi dụng cậu ta thí nghiệm Phệ Hồn đao pháp, thật sự ác độc cực độ!

"Hừ!" Công Tôn Nhất Hạ hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đã đã biết chân tướng, lão phu nói thẳng, lão phu dạy ngươi công phu là giả, thí nghiệm đao pháp là thật, chỉ là nếu không phải là lão phu dạy ngươi Phệ Hồn đao pháp, công lực của ngươi sao lại tiến bộ thần tốc như thế đây? Lại nói, ngươi cần phải cảm tạ ân huệ lão phu đối với ngươi."

"Ngươi thúi lắm!" Ta nổi giận, "Ngươi nói hay quá, nếu không phải là Kim Nguyên Bảo mạng lớn, sớm biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ giống ngươi rồi!"

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nha đầu này lá gan thật là không nhỏ!" Công Tôn Nhất Hạ trợn mắt nhìn ta một cái, "Đừng tưởng rằng có người cứu ngươi, ngươi sẽ không chết, thiên hạ này to lớn, còn chưa có người lão phu không giết được. Tiểu tử cuồng vọng, tự cho là học một chút bề mặt, là có thể đấu cùng lão phu sao? Hôm nay lão phu sẽ cho các ngươi coi một chút, cái gì mới là Phệ Hồn đao pháp chân chính, để cho hai ngươi chết được nhắm mắt!" Đang nói chuyện, trong sơn động chợt không giải thích được cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời, cho người ta không mở mắt ra được.

"Cẩn thận." Hỗn loạn, Kim Nguyên Bảo mang ta lui về phía sau một chút, rồi sau đó cầm đao tung người nhảy một cái, đánh nhau cùng Công Tôn Nhất Hạ.

Trước ở đại hội võ lâm, ta đã thấy Kim Nguyên Bảo đánh nhau cùng rất nhiều người, chưa từng quá lo lắng cho cậu ta, nhưng giờ phút này đối thủ của cậu ta không phải những võ lâm nhân sĩ hào nhoáng bên ngoài kia, mà là Công Tôn Nhất Hạ trong truyền thuyết, thanh Phệ Hồn đao trong tay ông ta chẳng khác nào có sinh mệnh, từng chiêu thức, đều dồn người vào chỗ chết, hung hiểm cực kỳ.

"Kim Nguyên Bảo, ngươi cẩn thận!" Ta không giúp được cái gì, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.

Đầu tiên, hình như Kim Nguyên Bảo còn có thể chống lại mấy chiêu của Công Tôn Nhất Hạ, nhưng dù sao lão hồ ly kia kinh nghiệm phong phú, dần dần, cuối cùng ta cảm thấy Kim Nguyên Bảo một mực phòng thủ, mà thế công của Công Tôn Nhất Hạ lại càng ngày càng kịch liệt, ép Kim Nguyên Bảo lui về sau vài bước.  

"Tiểu tử, dù Kỳ Lân đao của Kim gia ngươi lợi hại hơn nữa, cũng không thể là đối thủ của Phệ Hồn đao, nạp mạng đi!" Công Tôn Nhất Hạ nói xong, một đao muốn đâm tới Kim Nguyên Bảo  .

"A!" Ta hét ầm lên, lại thấy Kim Nguyên Bảo linh hoạt kéo ra một đao, chống đỡ thế công của Phệ Hồn đao, phiến đá dưới chân cũng bị làm vỡ nát.

"Tiểu tử ngươi quả nhiên tiến bộ thần tốc, lão phu không thể không thừa nhận ngươi và Liệt nhi của ta đều có thiên phú, là một nhân tài hiếm có, cho nên ta càng không thể để cho uy hiếp như ngươi sống trên cõi đời này, ta muốn nhìn một chút, d i ễn đ àn l q đ ngươi còn ngăn được nổi đao thứ hai của lão phu hay không. . . . . . A!" Công Tôn Nhất Hạ còn chưa nói hết, liền bị ta ném đá vụn đất cát vào mặt, cả kinh liên tiếp lui về phía sau vài bước.

Ta mới không có thời gian nói nhảm như Công Tôn Nhất Hạ đâu, trước ở trên võ lâm đại hội thấy nhiều trận tỷ võ như vậy, kinh nghiệm duy nhất của ta là, muốn thắng phải nhanh, chính xác, hung ác, lên đài nhiều lời vô ích, thường thường chính là không thắng được, thời gian mới chính là mấu chốt.

"Đi mau!" Thừa dịp Công Tôn Nhất Hạ phân tâm, Kim Nguyên Bảo kéo ta liền đi.

"Chờ một chút, còn có Công Tôn Liệt!" Ta dừng bước.

Cùng lúc đó, Công Tôn Nhất Hạ ở phía sau đã lau cát đá trên mặt, cầm đao đánh về phía ta: "Con nhóc, dám can đảm đánh lén lão phu, lão phu liền thành toàn ngươi cho ngươi chết trước!"

"Cẩn thận!" Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Kim Nguyên Bảo một tay đẩy ta ra, mà chính cậu ta bởi vì không tránh kịp bị một đao đâm thương cánh tay, máu tươi chảy ròng ròng.

Lúc ấy ta điên rồi, ôm chặt lấy hông của cậu ta: "Ta không đi! Kim Nguyên Bảo ngươi là tên khốn kiếp, ngươi đã mất tích một lần rồi, đừng nghĩ mất tích lần thứ hai, hôm nay dù là chết, ta cũng ở chỗ này chết cùng ngươi, đời này ngươi đừng mơ tưởng bỏ lại ta!"

"Chớ dại dột, đi cho ta!" Cậu ta dùng lực đẩy tay của ta ra, máu trên cánh tay chảy đến trên tay ta, đỏ thẫm mà nóng bỏng.

"Ít ở đây sinh ly tử biệt đi, hai ngươi ai cũng không đi được, hôm nay lão phu sẽ cho các ngươi cùng xuống hoàng tuyền!" Công Tôn Nhất Hạ chợt ngưng thế công, cầm Phệ Hồn đao chỉ lên đỉnh đầu, quanh người ông ta chợt nổi lên một hồi cuồng phong, lực lượng to lớn khiến sơn động đều lay động theo, trong vòng vây cát đá, truyền đến giọng hả hê của ông ta, "Mới vừa rồi cũng chỉ là vui đùa một chút, hiện tại mới thật sự là tầng 10 Phệ Hồn đao pháp, hôm nay lão phu để cho các ngươi mở rộng tầm mắt, cũng không uổng hai ngươi chết dưới Phệ Hồn đao!"

Lão ta nói như vậy, Phệ Hồn đao chợt phát ra một ánh sáng màu đỏ mãnh liệt, ta chưa từng thấy qua cục diện như vậy, cả người đều ngây dại, chỉ cảm thấy quanh thân nóng lên, Kim Nguyên Bảo đã ôm ta vào trong lòng.

"Chết chung với ta, ngươi hối hận không?" Cậu ta hỏi ta.

"Hối hận là con cún!" Ta kiên định nói.

"Tốt." Cậu ta cười cười, ôm ta thật chặt, "Sở Tiểu Bắc, ta thích nàng."

"Cái gì?" Gió quá lớn, ta không có nghe rõ, nghĩ hỏi nữa, mắt chợt bị che lại.

Bàn tay Kim Nguyên Bảo ấm áp đặt lên hai mắt của ta, hình như dẫn ta vào một thế giới khác, tất cả uy hiếp kinh khủng chung quanh trong phút chốc bị cách ly, tinh thần của ta bình tĩnh lại, chốc lát giống như vĩnh hằng, quá khứ giữa chúng ta đều hiện lên ở trước mắt của ta:

Lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên cãi vã, lần đầu tiên ta khi dễ cậu ta, lần đầu tiên chiến tranh lạnh, lần đầu tiên vẽ con rùa đen trên lưng cậu ta, lần đầu tiên cậu ta cởi truồng bị ta đuổi chạy loạn khắp sân, lần đầu tiên đỏ mặt, lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên hôn, lần đầu tiên khóc vì cậu ta. . . . . . Thì ra là trong lúc vô tình, giữa ta và cậu ta đã có nhiều kỉ niệm không cách nào dứt bỏ như vậy.

Mẹ ta bảo nếu như gặp người trong lòng sẽ phải giữ chặt lấy, giờ phút này đối mặt cái chết, tay của ta không muốn buông ra, nếu như vậy chính là kết cục, có lẽ cũng rất hạnh phúc, ta ngốc nghếch nghĩ.

Lúc ta chuẩn bị xong tất cả nghênh đón cái chết, Công Tôn Nhất Hạ đang vận công chợt rên lên một tiếng, ngưng thế công. Nghe được động tĩnh, ta vội vàng đẩy tay Kim Nguyên Bảo ra, d~đ l eeq ydo on nhìn thấy Công Tôn Liệt hôn mê chẳng biết tỉnh lại lúc nào, khó khăn đứng ở sau lưng cha, chậm rãi thu hồi chưởng phong.

"Liệt Nhi. . . . . . Con. . . . . . Vì sao con muốn giúp người ngoài?" Công Tôn Nhất Hạ phun ra một ngụm tiên huyết, quỳ một gối xuống ở trên mặt đất, thái độ vừa giận vừa sợ.

"Cha, thật xin lỗi!" Nói xong câu đó, Công Tôn Liệt bị trọng thương rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã trên mặt đất.

"Công Tôn Liệt!" Ta hô to muốn xông lên, bị Kim Nguyên Bảo kéo lại.

"Đừng đi qua, nguy hiểm!"

Giờ phút này, Công Tôn Nhất Hạ đã bởi vì con trai phản bội đánh mất thần trí, chỉ thấy hai mắt đỏ bừng, Phệ Hồn đao chống đỡ chậm rãi đứng lên, bão cát chung quanh lại nổi lên, cuồng bạo hơn vừa rồi gấp mấy lần, ông ta cuồng loạn khàn khàn giọng kêu: "Ta muốn giết chết các ngươi! ! !"

"Cha, bỏ qua cho bọn họ đi, van xin người. . . . . ." Công Tôn Liệt dùng hết chút sức lực cuối cùng, ôm thật chặt lấy hai chân cha, "Chỉ cần cha chịu bỏ qua cho bọn họ, hài nhi liền nguyện ý lưu lại cùng cha tu luyện Phệ Hồn đao pháp. . . . . . Trọng chấn Ngự Phong sơn trang. . . . . ."

"Khốn kiếp! Bí mật Phệ Hồn đao không thể mang ra khỏi nơi này, ngươi buông ra cho ta!" Công Tôn Nhất Hạ giết đỏ cả mắt rồi, đã sớm chẳng phân biệt được thân sơ, thế mà lại đánh một chưởng lên con trai của mình, cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều đá vụn từ đỉnh rớt xuống, hình như cái sơn động này lúc nào cũng có thể sụp đổ . 

"Bọn họ sẽ không nói ra đâu, đi mau. . . . . ." Giọng Công Tôn Liệt yếu đuối truyền đến, hai mắt của ta đã ươn ướt.

"Ta không đi, trừ phi ngươi cùng đi với chúng ta!" Ta kêu khóc, lại bị Kim Nguyên Bảo không chút lưu tình kéo đi ra ngoài.

"Các ngươi đi thôi. . . . . . Ta sẽ không bỏ Ngự Phong sơn trang. . . . . . Bỏ cha ta . . . . . . Đi mau. . . . . ."

"Ta không đi! Ta không đi! Ta không. . . . . ." Ta khóc rống lên, chợt trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

"Không cần khóc vì ta, vĩnh viễn không cần. . . . . ." Đây là câu nói cuối cùng của Công Tôn Liệt ở trong đầu ta, sau đó rất nhiều ngày đêm, ta hồi tưởng lại những lời này, vẫn sẽ không ngừng thương tâm khổ sở, ta đã từng tổn thương hắn, thế nhưng hắn một lần lại một lần xả thân cứu ta, phần ân tình này ta vốn nên dùng tính mạng để trả lại, nhưng đến cuối cùng ta còn bỏ hắn một người cô độc ở lại huyệt động tối đen đó, tung tích không rõ, sống chết không biết.

Thật xin lỗi, Công Tôn Liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro