Chương 16
[
Editor: Serena Nguyen
Sau khi ra ngoài, tình hình hết sức quỷ dị.
Ta tự đi về phía trước Tô Mộ Bạch mang theo một đám thủ hạ đi theo ở phía sau, thật giống như ta mới chính là lão đại. Thật ra thì ta thật muốn dừng lại hỏi cậu ta một chút có còn nhận ra ta hay không, nhưng lại cảm thấy hỏi vấn đề này ở chỗ này hình như không thích hợp, người ta mới vừa rồi còn trước mặt hoàng đế nói ta là nam, hiện tại ta nói với cậu ta, thật ra thì ta là cô nương ngươi quen biết trước đây, giống như có chút kì quái. . . . . .
Thôi, kì quái cũng kệ, ta dừng bước lại, do dự một chút, xoay người.
"Xoạt!"
Ta vừa xoay người, thị vệ bảo hộ bên người Tô Mộ Bạch đồng loạt rút ra bên hông đao, một bộ muốn chém ta thành chăm mảnh.
Ách. . . . . .
Ta nhất thời cứng lại, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, không biết làm sao.
Lúc này, Tô Mộ Bạch chợt phất tay một cái: "Lui ra."
Bấy giờ bọn thị vệ mới rối rít thu hồi đao, nhìn ta chằm chằm, lui về phía sau từng bước một.
Ta vốn đang muốn thả lỏng tâm tình lại gặp chuyện như vậy, nhất thời khẩn trương lên, hận không thể quay đầu lại co cẳng chạy, nhưng Tô Mộ Bạch lại không rời đi, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ta, không nói một lời.
Không khí hết sức khó xử, cuối cùng ta vẫn cắn răng, nhắm mắt đi tới bên cạnh cậu ta, nói: "Cái đó. . . . . . Ngươi rất giống một người trước đây ta quen."
"Thật sao?"
Cậu ta hỏi, ta cũng không biết cậu ta thật không nhớ rõ, hay là cố ý trêu chọc ta, chỉ có thể dằn lại tính tình tiếp tục hỏi: "Người kia họ Tô, tên Mộ Bạch, không biết ngươi có quen hay không?"
"Không biết."
Trả lời thật dứt khoát, trong lúc nhất thời ta cũng không tiếp nổi, nhưng là trí nhớ tuyệt đối không sai, cậu ta càng phủ nhận, lại càng nói rõ nhận được ta...ta nói: "Không thể nào, chân người đó cũng. . . . . ."
"Sở công tử." Tô Mộ Bạch chợt cắt đứt ta, giọng nói bỗng dưng trở nên sắc bén, "Bổn vương nể tình Sở đại nhân mới không so đo ngươi còn trẻ ngu ngốc, nhưng dù sao Bổn vương vẫn là huynh trưởng của Đương Kim Thánh Thượng, Tuấn Hiền vương, Sở công tử nói năng lỗ mãng như thế, sợ rằng hơi to gan lớn mật?"
Không khí chỉ một thoáng đã khẩn trương lên, ta vạn vạn không ngờ Tô Mộ Bạch sẽ chợt trở mặt, hơn nữa còn nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời có chút không tiếp thụ nổi. Mặc dù năm đó giao tình của ta và cậu ta không tính là quá sâu, d'đ'l~q'đ nhưng dù sao ở Trấn Bạch Vân này nửa năm, ta tự nhận là đối với cậu ta coi như có tình có nghĩa, coi như không muốn nhắc tới chuyện năm đó, cũng không cần tuyệt tình như vậy.
Được, ngươi đã tuyệt tình, vậy ta cũng không nói nhảm với ngươi.
Ta nói: "Vương Gia tha tội, Sở Tiểu Bắc mạo phạm."
"Biết sai là được." Mặt cậu ta không thay đổi gật đầu một cái.
"Thật ra thì Tiểu Bắc có một chuyện, muốn thương lượng với Vương Gia."
"Hả? Nói nghe một chút."
"Tiểu Bắc nghe nói gần đây Vương Gia vây quét Ngự Phong sơn trang, bắt một nhóm võ lâm nhân sĩ."
"Đúng vậy, chút chuyện nhỏ này, sao có thể đánh đồng cùng chuyện Sở công tử dẫn đầu Vô Đạo đường đại náo Tông Nhân phủ? Ta nghe nói Sở công tử khí thế hung hăng, rất có phong thái của cha ngươi năm đó."
Cậu ta quả nhiên là vì chuyện này, ta nói thẳng: "Vương Gia, Sở Tiểu Bắc ta là một người làng quê, không hiểu cái gì gọi quanh co lòng vòng, chuyện cứu người đúng là ta làm, ta nhận tội. Người nào làm người đó chịu, chuyện này không liên quan đến cha ta, là ta cầm Vô Thượng Lệnh buộc các huynh đệ Vô Đạo đường làm, ngươi cứ tìm ta, đừng làm khó bọn họ."
"Vô Thượng Lệnh là năm đó tiên hoàng ban cho Sở đại nhân, thấy lệnh bài như thấy tiên hoàng, Bổn vương cũng không dám làm khó Sở công tử." Cậu ta chợt xoay chuyển lời nói, làm cho mình giống như rất vô tội.
Đã như vậy, ta đương nhiên phải phối hợp cậu ta diễn trò, ta nói: "Không ngờ lệnh bài của cha ta hữu dụng như vậy, nếu như Vương Gia nói vậy, ta muốn dùng Vô Thượng Lệnh xin Vương Gia giúp một chuyện, thả người ngài bắt ở Ngự Phong sơn trang, không biết có quyền lợi này không?"
"Trên tay Sở công tử có Vô Thượng Lệnh, Bổn vương có thể nào không giúp chuyện này đây? Chỉ là, thánh chỉ đã ra, sáng sớm ngày mai liền muốn hành hình, muốn rút lui chỉ, còn phải được hoàng thượng đồng ý mới được. Đáng tiếc bây giờ hoàng thượng đã hồi cung nghỉ ngơi, ddiieendaanllequuydoon theo thói quen sợ là muốn ngủ tới buổi trưa ngày mai, nếu Sở công tử không gấp, liền đợi trong cung này chút đi." Cậu ta nói như mây trôi nước chảy, cũng là toàn nói nhảm, đã sớm không còn là Tô Mộ Bạch ở trấn Bạch Vân năm đó nữa.
Vào giờ phút này, ta rốt cuộc tỉnh ngộ lại, là ta nhận lầm, cậu ta quả thật không phải Tô Mộ Bạch, cậu ta là Tuấn Hiền vương, huynh trưởng của Đương Kim Thánh Thượng, nhân vật lợi hại thực sự của quốc gia này, cậu ta bảo ngươi đi hướng đông liền quyết không cho ngươi đi tây, cậu ta khiến ngươi chết ngươi nhất định phải phải chết, cậu ta để cho ngươi sống ngươi chính là chết cũng phải sống lại.
Tiểu nhân vật như ta ở trước mặt cậu ta, còn không bằng một con kiến, nhưng là con kiến cũng có tôn nghiêm, hơn nữa con kiến còn biết một ít chuyện người khác không biết.
Ta nói: "Tiểu Bắc xác thực gấp gáp, nhưng là Vương Gia cũng không phải gấp gáp như vậy sao? Vội vã tìm được Phệ Hồn đao."
Tô Mộ Bạch dừng lại, rốt cuộc vẻ mặt của cậu ta cũng trở nên nghiêm túc, nhìn ta chằm chằm, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ta, nhưng là chuyện cho tới bây giờ, ta đã không được phép sợ, chuyện đã đến thời khắc quan trọng nhất, sống chết tại hành động này, ta chỉ có thể nhắm mắt lại.
"Trước kia Tiểu Bắc có một cái trống lắc, thật là thích, có một lần cbỗng nhiên đánh mất, cha mẹ tìm rất lâu cũng không thấy bóng dáng, sau đó ngài đoán xem?"
"Tìm được không?"
"Tìm được, thì ra là rơi vào trong hầm rượu, hầm rượu đen nhánh, không có người đi xuống, chỉ có quản lý hầm rượu ngày ngày ra vào, Tiểu Bắc nhờ người làm ở khách điếm, trong chốc lát liền tìm được, thật đúng là may mắn. Vương Gia có biết chuyện này khiến ta học được đạo lý gì sao?"
"Nói nghe một chút."
"Từ đó về sau, Tiểu Bắc biết rõ, muốn tìm đồ không thể tùy tiện tìm lung tung, tốt nhất nhờ người thích hợp, mới có thể ở đúng chỗ, tìm được thứ muốn tìm. Ngài nói đúng không?"
"Quả thật có chút đạo lý, không biết Sở công tử cảm thấy người nào thích hợp, mới có thể tìm được thứ Bổn vương muốn tìm đây?"
"Ta nghe nói Vô Đạo đường đặc biệt lùng bắt người triều đình không bắt được, nếu như muốn bọn họ tìm một đồ vật triều đình không tìm được, có lẽ có hi vọng."
"Ba ngày có thể tìm được?"
Thật đúng là gấp, ta không chút hoang mang nói: "Khách điếm nhà ta nhỏ như vậy, tìm khắp nửa ngày mới tìm được trống lắc, thế gian này to lớn như thế, sợ rằng phải tìm ba năm thôi."
Tô Mộ Bạch nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ba tháng đi, sau ba tháng chính là vào thu, mùa thu xử trảm rất hợp." Cậu ta nhẹ nhàng nói như vậy xong, d đ l êq u ýđ ôn, ngón tay thon dài và tái nhợt nhẹ nhàng gõ tay vịn xe lăn, hình như sống chết trong mắt cậu ta cũng chỉ là chuyện không thể bình thường hơn.
Tháng ba thì tháng ba, dù sao cũng tốt hơn ba ngày! Chẳng qua ta cũng không thể thua thiệt, ta cắn răng tiếp tục nói: "Giam nhiều người như vậy trong ba tháng, sợ là ăn không ít lương thực của triều đình, không bằng thả tại chỗ đi, cũng giúp các huynh đệ Vô Đạo đường thăm dò thêm chút đầu mối."
"Nói có lý, người vô dụng nuôi cũng là lãng phí lương thực, nếu sau ba tháng không tìm được, không bằng chém một thể."
Ngươi! Ta đành nén lời mắng người trở về, Tô Mộ Bạch, ngươi lợi hại! Ngươi thật ác độc! ! !
Editor: Serena Nguyen
Ông trời phù hộ, mạng của ta coi như lớn, quay một vòng trong hoàng cung, vừa gặp được tiểu hoàng đế hoang dâm vô đạo, cũng gặp phải Tuấn Hiền vương âm tình khó lường, thế nhưng không chút tổn hao nào, thật không dễ dàng. Nhưng vừa ra cửa cung, chân của ta liền mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, trên trán đều là mồ hôi lạnh, tim đập bịch bịch.
Chuyến đi hoàng cung lần này quả thật như mơ, tới một lần, giống như đi Quỷ Môn quan một chuyến, mới vừa rồi rốt cuộc ta làm cái gì? Tự ta đều không nhớ rõ, hình như là làm một giao dịch với Tô Mộ Bạch, trong vòng ba tháng nếu như không tìm được Phệ Hồn đao, đừng nói là Ngự Phong sơn trang và những nhân sĩ võ lâm kia, cả ta và Vô Đạo đường đều gặp rắc rối. Xem ra ta thật đúng là đào cho mình cái hố không nhỏ, nếu là cắm đầu ngã vào, vậy thì thật là đời này đều không thể bò ra ngoài.
Ta rất sợ, vô cùng sợ, hận không thể lắp cánh bay về trấn Bạch Vân, núp sau lưng cha ta không ra, nhưng vừa nghĩ tới tính mạng nhiều người như vậy đều liên quan đến ta, cũng chỉ có thể len lén thu lại cảm xúc sợ hãi, không để người ta phát hiện.
Người của Phủ Thừa Tướng thấy ta không chút tổn hao nào trở lại, trên mặt từng người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dọc theo đường đi cũng không thiếu người bàn luận xôn xao, giống như toàn thế giới đều biết ta mới vừa làm một việc lớn khủng khiếp, giờ phút này trong đầu ta toàn là suy nghĩ làm như thế nào tìm được Phệ Hồn đao, hoàn thành giao dịch với Tô Mộ Bạch, bị những người này quấy nhiễu, càng lúc càng tâm phiền ý loạn.
Ta tiện tay túm lấy một hạ nhân hỏi: "Thừa Tướng đâu?"
"Hồi. . . . . . Hồi bẩm đại nhân, Thừa Tướng ở trong phòng khách." Gã sai vặt nhút nhát trả lời.
Kỳ quái, thường ngày cũng không thấy bọn họ coi ta ra gì, sao hôm nay thay đổi gọi đại nhân? "Ở phòng khách làm gì? Có khách sao?"
"Hồi bẩm đại nhân, ngày hôm nay tới không ít khách."
Mở miệng một tiếng đại nhân, thật đúng là không quen, ta đuổi cậu ta, đi tới phòng khách, chuyện quá khẩn cấp cũng không đoái hoài tới có khách hay không, trước tiên phải tìm lão Thừa Tướng thương lượng một phen. Ta nghĩ tới đây, vội vội vàng vàng đi tới phòng khách, đưa tay đẩy cửa ra.
Theo tiếng cửa mở, phòng khách vốn ồn ào chợt yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng rơi xuống trên người ta, thật để cho ta lấy làm kinh hãi, trong này khách không phải là người khác, thế nhưng tất cả đều là những nhân sĩ võ lâm bị triều đình bắt. Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi. . . . . . Mấy môn phái tất cả, còn có người phái Thanh Thương cùng Ngự Phong sơn trang ta quen thuộc nhất, d.đ,l;q'đ bao gồm Công Tôn Liệt. Trong nháy mắt nhìn thẳng cậu ta, ta rất chột dạ đưa mắt qua một bên.
"Chưởng môn! ! !" Thanh Sơn cực vui mà khóc, dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, chạy vội hùng hổ bổ nhào đến chỗ ta, ôm lấy ta vừa khóc vừa kêu, "Chưởng môn, đệ tử rất nhớ người, thì ra là người không chết, đệ tử cho là lúc này chúng ta đều không sống nổi, ô ô ô. . . . . ."
"Ngươi mới chết đó, ta sống thật tốt." Trên miệng ta mặc dù nói như vậy, lỗ mũi nhưng có chút chua, tiểu tử này thường ngày một bộ không tim không phổi, lương tâm vẫn có tí chút, ít nhất còn băn khoăn sống chết của một chưởng môn gà mờ như ta đây. Nhưng là ngươi cũng ôm quá chặt rồi đó? Mẹ ơi, ta sắp không thở được!
Hoắc Đạt vừa nhìn tình huống không đúng, vội vàng kéo Thanh Sơn ra, đang muốn cùng ta nói chuyện, lão Thừa Tướng liền tiến lên đón, vô cùng đau đớn nhìn ta: "Tiểu Bắc, ngươi hại chết lão phu rồi! Hại chết!"
Ta đương nhiên biết ta gây họa lớn, nhưng là nhiều người như vậy ở đây, ta không thể mất mặt được, ta nói: "Bá bá, ngài đừng nóng vội, chuyện cũng đã xảy ra, không bằng chúng ta ngồi xuống, thảo luận một chút nên làm cái gì?"
Sắc mặt lão Thừa tướng tái nhợt: "Thảo luận thế nào? Thảo luận cái gì? Lão phu thật là bị ngươi làm cho tức chết, chuyện đến nước này ngươi mới tới cùng ta thảo luận, trước làm sao ngươi không có nói cho ta ngươi là chưởng môn phái Thanh Thương, sao không nói cho ta ngươi là cô nương, sao không nói cho ta ngươi có hôn ước với Ngự Phong sơn trang?"
"Chuyện này. . . . . ." Ta bị lão Thừa Tướng hỏi một tràng dài á khẩu không trả lời được, trong lòng biết ta làm những chuyện tốt kia sợ là ông ấy đều biết rõ, dứt khoát cam chịu không nói lời nào.
Lão Thừa Tướng bộc phát tức giận, tiếp tục chất vấn ta: "Ngươi nói thật cho lão phu, ngươi vào cung lại làm chuyện tốt gì, tại sao hơn nửa đêm, những người này không ở trong tù lại đưa hết đến phủ Thừa Tướng? Còn là Tuấn Hiền vương ra lệnh, nói là để lão phu nhìn xử lý, lão phu một bó tuổi, sang năm sẽ phải cáo lão về quê rồi, bản thân mình còn không chú ý được, sao chú ý được nhiều người như vậy? Ngươi ngươi, ta. . . . . . Ta thật sự là bị ngươi tức chết rồi, tức chết! ! !" Lão Thừa Tướng kích động đến không kịp thở, thiếu chút nữa ngất đi, ta nhanh chóng tới trước đỡ ông ấy.
"Đại nhân không cần quá tức giận, tất cả đều bởi vì chúng ta, Sở chưởng môn nhân hậu từ bi, cứu tính mạng mọi người, lão nạp thay phái Thiếu Lâm cảm tạ Sở chưởng môn ra tay cứu giúp, cũng cám ơn Gia Cát Thừa Tướng đại nhân đại lượng, chứa chấp đệ tử bổn phái." Trí Viễn Trượng của Phái Thiếu Lâm không hổ là Nhất Đại Tông Sư, thấy tình huống không đúng liền thay ta giải vây.
Được đại sư nhắc nhở, mấy môn phái khác cũng rối rít cảm tạ chúng ta, trái một câu Sở chưởng môn, phải một câu đại ân nhân, không chỉ có tạ ta xấu hổ, cũng tạ lão Thừa Tướng bớt giận hơn phân nửa, sắc mặt vốn là xanh mét hòa hoãn không ít, ngược lại hỏi ta, "Nha đầu này mặc dù lỗ mãng, nhưng cứu nhiều người như vậy, ngược lại cũng coi như làm chuyện tốt. Chỉ là lão phu không nghĩ ra, hoàng thượng cho gọi ngươi vào cung đến tột cùng vì chuyện gì, sao có thể khiến Tuấn Hiền vương nhượng bộ, nói thả là thả?"
Thật ra thì ta thật muốn nói cho ông ấy biết chân tướng, nhưng là suy tính đến chuyện nhỏ vừa rồi đã hù cho ông ấy sắp ngất, nếu là ta nói cho ông ấy biết ta làm một giao dịch với Tuấn Hiền vương, trong vòng ba tháng nếu như không tìm ra Phệ Hồn đao, tất cả mọi người đều phải chết, vậy ông ấy còn không trực tiếp ợ ra rắm? (em vô tội~~ bà tác giả nói thế đó TT-Se) Suy nghĩ một biện pháp uyển chuyển mới được. . . . . .
Ta đang cúi đầu suy tư, Vũ Liên đạo trưởng phái Võ Đang ở một bên trầm mặc không nói chợt cười lạnh một tiếng: "Thả người, sợ rằng không đơn giản như vậy chứ?"
Hắn vừa nói, toàn trường trầm mặc, không khí mơ hồ có chút không đúng.
Vũ Liên đạo trưởng nhìn quanh bốn phía một cái, tiếp tục nói: "Lần này triều đình huy động lực lượng lớn như vậy, rốt cuộc là hướng về phía mục đích gì mà đến, các vị đang ngồi ở đây trong lòng biết rõ. Bần đạo vốn tưởng rằng, chỉ có giang hồ nhân sĩ mới có hứng thú với Phệ Hồn đao, không nghĩ tới lần này triều đình cũng tới thò một chân vào, có thể thấy được tin đồn trên giang hồ không hoàn toàn là giả, d i3n d4n l3q uy d0n Phệ Hồn trên đao xác thực cất dấu bí mật không muốn người biết. Thiếu trang chủ, ngài cảm thấy thế nào?" Hắn ta chợt đẩy lời thoại cho Công Tôn Liệt, làm ta bất ngờ.
Ta nhịn không được nhìn Công Tôn Liệt một cái, hơn nửa tháng lao ngục hình như làm hắn gầy đi không ít, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cậu ta trầm mặc không lên tiếng.
"Thiếu trang chủ không nói, liền để bần đạo nói, giang hồ đồn chủ nhân sớm nhất của Phệ Hồn đao chính là một tên đạo tặc Giang Dương tên La Sát. Năm đó La Sát dựa vào một thanh Phệ Hồn đao này, tung hoành võ lâm, phạm vào không ít đại án tử giết người phóng hỏa, từ hoàng thân quốc thích, cho tới thương nhân giàu có, tất cả đều là mục tiêu gây án của y, tài vật cướp đoạt càng thêm đếm không hết, phú khả địch quốc. Đáng tiếc La Sát bởi vì quá nhiều thù địch, tuổi già liền bị kẻ thù giết cả nhà, y tự biết tránh không khỏi, liền giấu hết tài vật cướp đoạt cả đời, lại giấu tất cả bí mật ở trong thanh đao bảo bối của mình, di ngôn chỉ cần ai có thể lấy được Phệ Hồn đao, tìm ra bí mật trong đao, liền tặng hết tài phú của mình cho người đó."
Vũ Liên nói xong, toàn bộ người ở chỗ này sôi trào, trừ phái Thiếu Lâm tứ đại giai không coi như bình tĩnh, mấy môn phái khác đều bắt đầu bàn luận xôn xao, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ phức tạp. Một lát sau, có người bắt đầu nháo lên:
"Giang hồ quả thật có không ít tin đồn về Phệ Hồn đao, hôm nay nghe Vũ Liên đạo trưởng phân tích, ta cũng cảm thấy có đạo lý. Nếu triều đình muốn tìm Phệ Hồn đao, người nào có người đó giao ra, cần gì tìm những người không liên quan như chúng ta tới gây phiền toái? Mọi người nói phải không?"
"Có đạo lý, chúng ta là môn phái nhỏ, đâu biết đao nào, muốn tìm cũng nên tìm người cầm Phệ Hồn đao."
"Đúng là vậy, vì thanh đao này đệ tử Phong Hỏa chúng ta lại nhận hết uất ức, ta đây làm một chưởng môn nhất định phải lấy lại công đạo cho bọn họ!"
Mâu thuẫn liên tục không ngừng hướng về Ngự Phong sơn trang, nhân sĩ các phái mới vừa rồi còn đắm chìm trong cảm giác sống sót, giờ phút này tất cả đều giống như không kịp chờ đợi để vạch rõ giới hạn cùng Ngự Phong sơn trang, còn có người nói năng lỗ mãng, trực tiếp hỏi: "Thiếu trang chủ, nếu triều đình muốn đao, ngươi giao ra cũng được, cần gì che giấu?"
"Ta không có Phệ Hồn đao!" Rốt cuộc Công Tôn Liệt cũng lên tiếng, ta nghĩ hắn kìm nén quá lâu rồi, sắc mặt gần như là xanh mét.
"Tại sao sẽ không có chứ? Đao kia là vũ khí của cha ngươi, trên giang hồ không ai không biết, bây giờ ngươi nói không có, không phải có chút bịt tai trộm chuông sao?"
"Lúc cha ta qua đời, Phệ Hồn đao tùy thân liền mất tích, ta cũng không biết đao ở đâu."
"Cái chết của cha ngươi vốn là kỳ quặc, đao kia là vũ khí tùy thân của cha ngươi, sao có thể nói mất tích là mất tích? Không phải là các ngươi biết trong Phệ Hồn đao có kho báu bí mật, sợ người khác biết, d ieend annl eq uyd onn cho nên len lén giấu đi? Hay là nói cha ngươi vốn dĩ cũng không có chết, cầm đao len lén chạy đi tìm kho báu rồi?"
. . . . . .
Lời nói càng nói càng quá đáng, ta ở một bên nghe, coi như là thấy rõ rồi, bọn giang hồ nhân sĩ này vừa nghe nói đến kho báu, toàn bộ đều đỏ mắt, cũng muốn ép Công Tôn Liệt giao ra, có thể chia một chén súp. Nhưng ta hiểu biết rõ, Công Tôn Trang chủ đúng là quy thiên rồi, bằng không Công Tôn Liệt cũng sẽ không ở đại hội võ lâm bức mình thành bộ dáng kia.
"Chưởng môn, chúng ta có cần hỏi một chút hay không?" Thanh Sơn đại khái cảm thấy nhiều môn phái như vậy đều ép hỏi Công Tôn Liệt, phái Thanh Thương chúng ta không nói một lời như vậy thật mất mặt, xoa tay áo nhao nhao muốn thử.
Ta nói: "Ngươi câm miệng cho ta."
"Cái gì?"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Ta ráng hết hơi sức toàn thân, hét lớn một tiếng, trấn áp toàn bộ mọi người.
Mới vừa rồi người các môn phái còn gây sự, giờ phút này đều không nói không rằng mà nhìn chằm chằm vào ta.
Ta cười lạnh một tiếng với Thanh Sơn đang khiếp sợ: "Ngươi ngu hay là óc úng nước, nói có kho báu ngươi sẽ tin, chứng cớ đâu? Bình thường ta giáo dục ngươi thế nào, trăm nghe không bằng một thấy, không cần người khác nói cái gì ngươi tin cái đó, lại càng không phải nghe đến kho báu là hai mắt sáng lên, làm cho người ta thấy còn tưởng rằng Thanh Sơn chúng ta rất nghèo? Ngươi biết bây giờ ngươi rất khó coi, rất mất mặt không? Ta thật sự hối hận cứu ngươi ra ngoài, còn không bằng nhốt lại, đỡ mất mặt phái Thanh Thương chúng ta, mất mặt tổ sư gia!"
Vừa mắng xong, Thanh Sơn uất ức đến độ mau khóc: "Chưởng môn ta không có. . . . . ."
"Không có gì không có, ngươi còn nói xạo? Ngươi vừa nói gì với ta, ngươi nói muốn đi hỏi Công Tôn Liệt đao ở đâu, nếu là hắn biết đao ở đâu thì có thể bị nhốt đến bây giờ không? Nếu ngươi là hắn, muốn tiền không muốn mạng, vì cây đao cũ rích mạng cha mẹ huynh đệ cũng có thể không cần sao? Ngươi dùng đầu óc đi có được hay không? Ta cho ngươi hỏi, ta cho ngươi hỏi, ta cho ngươi hỏi. . . . . ."
Ta vừa mắng, vừa đánh Thanh Sơn, đánh cho cậu ta nước mắt nước mũi đều tràn: "Chưởng môn Thanh Sơn biết sai rồi, là Thanh Sơn đần, là Thanh Sơn trí tuệ không phát triển, Thanh Sơn không nên người khác nói cái gì tin cái đó, van ngài đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ô ô ô, ô ô. . . . . ."
Dạy dỗ tương đối, ta thu tay lại, quay đầu lại khẽ mỉm cười với võ lâm nhân sĩ đang trợn mắt há mồm: “Sao vậy, sao mọi người chợt đều không nói chuyện? Nhìn ta làm gì, ta chỉ là giáo dục đệ tử vô dụng này một chút, mọi người ngàn vạn lần không được để ý, không nên không nên, không cần phải để ý đến ta."
Trầm mặc đi qua, ai cũng không tiếp tục nói nữa, rối rít đứng lên chào từ giã lão Thừa Tướng.
Đầu tiên là Thiếu Lâm, sau đó là Nga Mi, Võ Đang, Phong Hỏa môn, Thường Vân các. . . . . . Đến cuối cùng, phòng khách to như thế chỉ còn lại Công Tôn Liệt còn ở lại chỗ, hắn nhìn ta...ta cũng nhìn hắn, nửa tháng không thấy như cách ba thu, hôm nay nhìn thẳng vào nhau như vậy, đối với ta mà nói tràn đầy cảm giác lạ lẫm.
Thanh Sơn còn ở bên cạnh khóc ô ô: "Chưởng môn, ta sai lầm rồi, Chưởng môn ngài đánh ta thật là đau, Chưởng môn về sau ta không dám. . . . . ."
"Đừng khóc, một đấng mày râu khóc thành ra như vậy đẹp mắt chết rồi, ta xoa xoa cho ngươi vẫn không được sao?" Ta dời ánh mắt, chuyên tâm dụ dỗ Thanh Sơn, đợi lại nâng đầu lên thì Công Tôn Liệt đã đi rồi.
Ta kẻ đầu đuôi ngọn ngành chuyện đồng ý với Tuấn Hiền Vương sau ba tháng tìm được Phệ Hồn đao cho Gia Cát Hoành, quả nhiên, ông ấy bị sợ đến thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, chỉa vào người ta liên tiếp than thở: "Ngươi, hoang đường, hoang đường. . . . . ."
"Nhưng khi ấy tình huống khẩn cấp, con không làm như vậy, liền không cứu được mọi người."
"Cái này có thể gọi là cứu người ư, cứu được nhất thời, không cứu được một đời! Nếu Phệ Hồn đao dễ tìm như vậy, triều đình còn cần tốn kém như thế sao? Hôm nay ngươi chỉ có 3 tháng, nếu là không tìm được, không những không cứu được những người này, còn có thể kéo lên càng nhiều người. Lại nói, nếu ngươi thật sự tìm được cây đao, một màn vừa rồi ở phòng khách ngươi cũng nhìn được, những người đó vừa nghe nói kho báu, đều như lang sói, sẽ dễ dàng để ngươi mang cây đao vào cung như thế sao? Tuấn Hiền vương thông minh nhường nào, đáp ứng thả người, tự nhiên sẽ không buôn bán lỗ vốn, cậu ta đi bước này rõ ràng cho thấy vì kích thích mâu thuẫn giữa tất cả các môn phái, d~i ennd anl eq uyd oon cuối cùng ngồi ngư ông đắc lợi, ngươi chẳng qua là một con cờ trong bàn cờ của hắn thôi! Hắn sẽ tìm được đao, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho ngươi tìm được, chỉ có như vậy mới có thể trị tội của ngươi, trị tội Vô Đạo đường!"
Nghe xong lời Gia Cát Hoành, ta cũng có chút mơ hồ, mặc dù ta hiểu biết rõ tìm đao không dễ, cũng biết tâm tư Tô Mộ Bạch không đơn giản, nhưng là quả thật không nghĩ nhiều như vậy. Theo lão Thừa tướng, mục đích của Tô Mộ Bạch hiển nhiên không chỉ có Phệ Hồn đao. Cậu ta vừa muốn tìm đao, lại muốn kích thích mâu thuẫn giữa các phái ở võ lâm, càng muốn nhân tiện phá hủy Vô Đạo đường, một mũi tên trúng ba con chim hay lắm!
"Vậy phải làm thế nào?" Bừng tỉnh hiểu ra, ta đây không thể không cầu trợ Gia Cát Hoành.
"Ta làm sao biết làm thế nào? Lão phu cũng sắp 70 rồi, sang năm sẽ phải cáo lão về quê, an hưởng tuổi già. . . . . ."
"Con thay người đồng ý Tuấn Hiền vương, sẽ giúp Vô Đạo đường tìm Phệ Hồn đao."
"Cái gì? !" Lúc này lão Thừa Tướng thật tê liệt, may mà ta nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ấy, chỉ thấy mồ hôi lạnh trên trán ông ấy cũng toát ra, thật vất vả ổn định, há miệng run rẩy hỏi ta, "Ngươi. . . . . . Ngươi nói như vậy thật?"
"Đúng vậy!
"Lão phu thật là bị ngươi hại chết! Hại chết!"
"Bá bá ngài đừng bi quan như vậy, nói không chừng chúng ta thật sự có thể tìm được đao đó? Nói không chừng Vương Gia chỉ là muốn đao, không có mục đích khác thì sao?" Ta an ủi ông ấy.
"Lão phu thật muốn như nha đầu ngươi nói, không được, lão phu phải phái người mời cha ngươi tới, tiếp tục như vậy tất cả mọi người phải chết, bây giờ chỉ có cha ngươi mới có thể vãn hồi cục diện."
Vừa nghe lão Thừa Tướng nói muốn gọi cha ta tới, trong lòng ta vui mừng vô cớ, ta rất lâu không có thấy cha mẹ rồi, nhớ họ rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như mà cha ta đến Kinh Thành, phát hiện ta làm rối loạn mọi chuyện như vậy, có thể không nhận nữ nhi ta đây hay không? Ta có chút khẩn trương, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Trừ tìm cha con, không có biện pháp khác sao?"
"Ngươi cứ nói đi?"
". . . . . ." Được rồi, xem ra chuyện tìm đao như vậy ta không quản được, dù sao còn có ba tháng thôi, nếu như mà cha ta tới sẽ có biện pháp. Việc cấp bách khác ta phải làm, một là tìm được Kim Nguyên Bảo, hai là giải độc trên người mình, nói đến cái này. . . . . . Ta bỗng nhiên nghĩ tới một đại sự liên quan đến tính mạng của ta, vội vàng hỏi Gia Cát Hoành: "Hôm nay trong phủ tới nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy, bá bá ngài có nhìn thấy một nam tử cầm roi không?"
"Tiểu nha đầu ngươi còn nói sao, nhiều người được thả như vậy, đầu lão phu cũng choáng váng, sao có thể nhớ được? Ngươi đi hỏi những người khác đi, không phải những người đó cũng biết sao?"
Lão Thừa Tướng không đáng tin cậy, bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là đi hỏi bọn Hoắc Đạt, kết quả tất cả bọn họ đều lắc đầu một cái, nói là chưa từng thấy qua người như vậy.
"Nam nhân mặc y phục tím, cầm roi? Không thấy." Thanh Sơn suy nghĩ hồi lâu, vẫn là lắc đầu một cái, chỉ là rất nhanh lại phản ứng kịp, "Chưởng môn, sao đệ tử cảm giác người ngài nói rất giống Ma Tinh của Thiên Ma cung vậy? Đệ tử nhớ lần trước ở võ lâm đại hội, hắn cũng mặc áo tím, cầm một cây trường tiên làm vũ khí. . . . . . Chưởng môn, sẽ không cấu kết với Ma Giáo đi!"
"Cấu cái đầu ngươi!" Hiện tại ta không có chút hối hận nào vì mới đánh cậu ta, tiểu tử này chính là thiếu đòn.
"Chưởng môn, không phải muốn tìm Ma Tinh thật chứ?" Hoắc Đạt phản ứng kịp, nói khẽ với ta: "Từ xưa chính tà không đội trời chung, phái Thanh Thương chúng ta là danh môn chính phái, Chưởng môn ngài hãy nghĩ lại đi."
Danh môn chính phái cái gì? Còn không phải nghe hai chữ kho báu liền đánh mất tâm trí, ta cười lạnh một tiếng: "Nói thật dễ nghe, các ngươi có biết cái gì gọi là chính, cái gì gọi là tà sao? Cõi đời này không có đen thì không có trắng, không có trắng thì cũng không có đen, có lúc chuyện ngươi cho là sai, ở trong mắt người khác lại là đúng, ngàn vạn đừng nhìn mình quá vĩ đại, trên giang hồ này d~đ'l_q'đ không có người nào quang minh lỗi lạc hơn người nào, tất cả các môn phái đều là vì lợi ích của mình mà thôi." Nói xong lời này, tất cả các đệ tử phái Thanh Thương đều kinh hãi, đặc biệt là Hoắc Đạt, há to miệng thật lâu nói không nên lời.
Làm chưởng môn lâu như vậy, lần đầu tiên ta thực sự có cảm giác làm chưởng môn, thì ra cảm giác làm chưởng môn cũng không tệ!
Đang lúc ta có chút đắc chí, sau lưng chợt truyền tới một giọng nói già dặn có lực: "Chính cũng là tà, tà cũng là chính, trên đời không tà liền không chính, trên đời không chính cũng không tà, không ngờ thí chủ còn nhỏ tuổi đã thấu hiểu ảo diệu trong này, lão nạp thật sự bội phục, a di đà Phật."
"Trí Viễn Trượng?" Ta sửng sốt một chút, kỳ quái, ngọn gió nào thổi ông ấy tới?
"Lão nạp đêm khuya quấy rầy, kính xin các vị thí chủ tha lỗi." Đang nói chuyện, Trí Viễn Trượng chạy tới trước mặt ta, trong võ lâm nhân sĩ, vị Trí Viễn Trượng của Thiếu Lâm này có thể nói là một trong số ít người ta kính trọng. Dù là trước đại hội võ lâm, hay là màn nháo kịch mới vừa rồi ở phòng khách, ông ấy thủy chung biểu hiện vinh nhục không màng, mây bay nước chảy, không hổ là Nhất Đại Tông Sư.
"Đại sư ngài có thể tới nơi này của chúng ta, ta vui mừng còn không kịp, nói gì quấy rầy."
"Sở thí chủ khách khí, lần này phái Thiếu Lâm ta có thể tránh được một kiếp, đều nhờ thí chủ ra tay cứu giúp, bỉ tự trên dưới vô cùng cảm kích. Hôm nay ở phòng khách, thí chủ răn dạy, càng thêm làm lão nạp bội phục không thôi, tuy nói Thiếu Lâm ta từ trước đến giờ cách xa phân tranh giang hồ, không để ý tới phàm trần tục thế, nhưng là biết rõ lần này triều đình sẽ không từ bỏ ý đồ, thí chủ có thể một mình cứu chúng ta ra, sợ rằng có nội tình khác."
Ta không ngờ Trí Viễn Trượng thấy rõ như vậy, cũng không muốn lừa gạt ông ấy, vì vậy ta nháy mắt ra dấu bọn Hoắc Đạt nên rời đi trước, sau đó một năm một mười nói chuyện ta gặp phải ở trong cung cho Trí Viễn Trượng.
Đợi ta nói xong, Trí Viễn Trượng liền gật đầu: "Quả nhiên như lão nạp suy nghĩ, lần này triều đình có chuẩn bị mà đến, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha. Xin hỏi thí chủ, kế tiếp có tính đi tìm Phệ Hồn đao hay không?"
Ta có chút bất đắc dĩ: "Phương trượng đại sư, không nói dối ngài, sau khi xuất cung ta suy tính liên tục, cảm thấy lần này Tuấn Hiền vương không chỉ là vì tìm Phệ Hồn đao, cũng muốn mượn cơ hội này gây bất lợi cho Vô Đạo đường, Vô Đạo đường là tâm huyết cả đời của cha ta, ta không thể để cho Tuấn Hiền vương hủy đi như vậy, cho nên ta nhất định phải tìm được Phệ Hồn đao, về phần kho báu gì đó, ta một chút hứng thú cũng không có."
"Tiền tài là vật ngoài thân, mặc dù thí chủ hiểu, nhưng người đời không hiểu, thí chủ muốn tìm được Phệ Hồn đao trong ba tháng, sợ rằng nhiệm vụ nặng nề. Chỉ là lão nạp lại có một ít đầu mối, nói ra không biết có thể giúp thí chủ hay không."
"Có thật không?" Thì ra là đại sư vòng vo nhiều như vậy, chính là vì tới nói cho ta biết tin tức nội tình, ta lập tức tỉnh táo tinh thần, nói: "Đại sự không ngại nói thẳng!"
"Chuyện còn phải nói từ ba năm trước, ba năm trước đây Công Tôn Trang chủ của Ngự Phong sơn trang uy danh vang khắp võ lâm, Phệ Hồn đao trong tay càng thêm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai bằng. Nhưng có một ngày, Công Tôn Trang chủ chợt một mình đi tới Thiếu Lâm, nói cho lão nạp hắn muốn xuất gia."
"Công Tôn Nhất Hạ muốn xuất gia?" Chuyện như vậy quả nhiên là một bí mật lớn, ta cũng chưa nghe qua.
"Lúc ấy lão nạp cũng nghi ngờ như thí chủ bây giờ, không hiểu Công Tôn Trang chủ vì sao phải xuất gia, hỏi kỹ mới biết, những năm đó Công Tôn Trang chủ dong ruỗi giang hồ, chưa gặp được địch thủ, đã sớm khám phá hồng trần, hy vọng có thể xuất gia, theo đuổi cảnh giới chí cao của nội tâm. Nhưng là lão nạp nhìn ra được, Công Tôn thí chủ cũng không phải là thật đã khám phá hồng trần rồi, trong lòng hắn còn có thắng bại, thì không cách nào để xuống quá khứ, thành tâm tu Phật, vì thế lão nạp liền uyển cự (uyển chuyển cự tuyệt) thỉnh cầu của Công Tôn thí chủ."
"Sau đó thì sao?" Ta vội vàng hỏi tới.
"Đây cũng quá kỳ quái chứ?" Ta không khỏi nghi hoặc vạn phần, rõ ràng Công Tôn Nhất Hạ này tính xuất gia, chợt thay đổi chủ ý, rõ ràng bình yên vô sự đi ra khỏi Thiếu Lâm tự, đùng một cái lại chết bất đắc kỳ tử, nguyên do trong này khẳng định không đơn giản.
"Lão nạp cũng cảm thấy trong này lại có kỳ hoặc, theo lão nạp suy đoán, đêm đó lúc Công Tôn Trang chủ tính tiêu hủy Phệ Hồn đao, nhất định xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho trái tim ý đã quyết của Công Tôn Trang chủ lại thay đổi chủ ý. Chuyện này, lão nạp chưa bao giờ nhắc qua với bất kỳ người nào, hi vọng hôm nay nói ra, có thể trợ giúp Sở thí chủ."
Mặc dù nói, Trí Viễn Trượng nói cho ta biết chuyện, không có trực tiếp trợ giúp việc tìm kiếm tung tích Phệ Hồn đao, nhưng là ít nhất ta biết rõ Công Tôn Nhất Hạ chết đi không có đơn giản như vậy, thậm chí có thể ông ta cũng chưa chết. Nhưng là nếu như ông ta chưa chết, thì sao Công Tôn Liệt lại liều mạng như vậy? Chẳng lẽ, cả Công Tôn Liệt cũng không biết chuyện cha hắn đã từng muốn xuất gia? Vậy nên hắn cũng không biết, cha hắn có thể còn sống sao? Không được, chuyện như vậy ta phải tìm hiểu rõ!
Nghĩ như thế, ta liền không nhẫn nại được, không quan tâm trước đó xảy ra chuyện gì, hiện tại chuyện cấp bách nhất là tìm đao. Họa là ta gây ra, giao dịch cũng là ta thỏa thuận cùng Tô Mộ Bạch, ta không thể chỉ dựa vào Vô Đạo đường đi tìm đao, ta cũng phải tự mình làm gì đó mới được, ta phải đi tìm Công Tôn Liệt!
Bởi vì chuyện Phệ Hồn đao có dấu bí mật về kho báu, đã truyền ra mọi người đều biết mười mươi, cho nên việc tìm Công Tôn Liệt không nên chậm trễ. Nhưng không nghĩ đến, ta vẫn là chậm một bước, người trong phủ nói, người Ngự Phong sơn trang đã rời khỏi phủ Thừa Tướng trong đêm, chỉ sợ là vì tránh né những võ lâm nhân sĩ như con sói đói kia thôi.
Trừ nhóm người Ngự Phong sơn trang chạy trốn nhanh chóng, còn có một người chạy trốn nhanh hơn, đó chính là Mộ Dung Ti Ti một mực trong phủ Thừa tướng dưỡng thương, trước yêu nữ này bị thương nghiêm trọng, vẫn còn tâm tâm niệm niệm đi cứu Ma Tinh, có thể thấy được trung thành với chủ nhân dường nào. Mà giờ khắc này nàng bị thương lại chạy, nguyên nhân sợ rằng chỉ có một: tên Ma Tinh kia cũng chạy!
Một bên là hi vọng tìm đao mong manh, một bên là hi vọng giải độc thất bại, hai bút cùng vẽ, làm tâm tình ta hết sức như đưa đám. Ta nghĩ ta đại khái sống không lâu, mặc kệ là bị Tuấn Hiền vương chặt đầu, hay bị Ma Tinh độc chết, dù sao trước sau phải trái đều là "chết", chạy trời không khỏi nắng. Giờ phút này ta không bỏ được nhất vẫn là Kim Nguyên Bảo đã mất tích, rốt cuộc người này d i3n d4n l3 q uy d0n đi nơi nào, nói không thấy, liền không thấy, chẳng lẽ không biết ta sẽ lo lắng cho cậu ta sao? Vào giờ phút này, trong lòng ta chợt có dự cảm chẳng lành đời này chúng ta có thể không gặp lại.
Ta hối hận, có mấy lời nên sớm nói rõ ràng, trước kia ta cảm thấy mình tuổi còn nhỏ, chuyện gì đều không gấp gáp, bây giờ mới biết việc đời khó đoán, chuyện ban đầu sợ làm sẽ phải hối hận, hôm nay lại thành chuyện hối hận nhất vì không làm.
Kim Nguyên Bảo này đúng là đầu heo, cũng không biết ta còn có cơ hội lại làm mặt như vậy mắng ngươi hay không. . . . . .
"Chưởng môn, làm sao ngươi khóc?" Thanh Sơn lười biếng không đi luyện công nhìn thấy ta, kinh ngạc cực kỳ.
"Có đệ tử không có tiền đồ như ngươi, ta thay Tổ Sư Gia rơi nước mắt!" Ta lau khô nước mắt, rất nghiêm túc dạy dỗ cậu ta. Không cẩn thận lại nói tiểu tử này, vừa khóc vừa chạy đi luyện công, nói là từ hôm nay trở đi nhất định sẽ chịu khó luyện tập, trọng chấn phái uy danh Thanh Thương, sẽ không để cho liệt tổ liệt tông thất vọng.
Thanh Sơn ơi Thanh Sơn, đừng trách Chưởng môn ta lại lừa ngươi, ta chỉ không hi vọng có một ngày ngươi cũng sẽ hối hận giống như ta mà thôi. . . . . .
Ta theo Công Tôn Liệt đi vào trong phòng, bốn bề vắng lặng, hắn dừng bước, xoay người, ánh mắt rơi thẳng vào trên người ta, không nói một lời.
Mặc dù ta biết rõ hắn gọi ta tới nhất định là có chuyện rất quan trọng nói với ta, nhưng là tình cảnh như vậy, làm ta hết sức khó xử. Từ lần trước ta không nói tiếng nào đào hôn, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp riêng, trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, ta không có cách nào suy đoán, nhưng tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ ta.
Vì đánh vỡ loại trầm mặc này, ta quyết định mặt dày mở miệng trước: "Ngươi kêu ta, là có gì muốn nói với ta sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không có lời muốn nói với ta sao?" Hắn nhìn thẳng vào ta, ánh mắt kia như có một ngọn lửa, làm ta không dám nhìn thẳng.
Ta không phản bác được, chỉ có trầm mặc không nói.
"Ngươi đã không nói, vậy thì ta nói." Hắn dừng lại một chút, sau đó nói, "Sở Tiểu Bắc, ta và ngươi giải trừ hôn ước thôi."
Hai ta chẳng lẽ còn có hôn ước sao? Ta ngẩn người, nhưng lại không tiện nói ra khỏi miệng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thuận theo gật gật đầu.
"Đã giải trừ hôn ước, ta và ngươi liền không còn bất kỳ quan hệ gì, kế tiếp ta muốn nói cho ngươi một chuyện, làm điều kiện trao đổi, ngươi phải nói tin tức ngươi biết cho ta." Trong nháy mắt hắn khôi phục lại vẻ mặt bình thường, mặt không đổi sắc nói với ta.
Hắn đây là đang làm giao dịch với ta sao? Vào giờ phút này, hình như chúng ta trở về quan hệ xa lạ ban đầu, điều này ít nhiều làm ta có chút mất mát.
Xốc lại tinh thần, ta gật đầu: "Được, trao đổi, ta sẽ nói tin tức ta biết cho ngươi."
"Ta xin hỏi ngươi, làm sao ngươi nhận định cha ta không qua đời?"
Nếu hắn đã nói như vậy, ta cũng không cần giấu, kể lại đầu đuôi gốc ngọn chuyện Trí Viễn Trượng nói với ta, ta tiếp tục phân tích: "Theo Trí Viễn Trượng miêu tả, ban đầu Công Tôn Trang chủ thật là thành tâm hướng Phật, cũng không phải là nhất thời cao hứng. Nhưng tại sao ông ấy lại đang quyết định xuất gia chợt không từ mà biệt, tại sao sau khi rời khỏi Thiếu Lâm tự lại chợt qua đời, trong này nghi vấn nặng nề. Cao thủ võ lâm trước khi đến Thiếu Lâm tự thân thể còn cường tráng, không có đạo lý sẽ chợt chết bất đắc kỳ tử, d~i ennd anl eq uyd oon lại liên tưởng Trí Viễn Trượng từng nói, lúc ấy cha ngươi tính tiêu hủy Phệ Hồn đao rồi xuất gia, ta phỏng đoán cha ngươi có thể phát hiện ra cái gì trên Phệ Hồn đao, mới có thể dẫn đến một loạt biến cố sau đó."
"Không ngờ cha ta lại từng đến Thiếu Lâm." Nhìn phản ứng, quả nhiên Công Tôn Liệt không biết chuyện cha hắn tính xuất gia, hắn thở dài, "Sau khi ngươi vừa nói, lại hồi tưởng ngôn hành cử chỉ lúc cha ta rời khỏi Ngự Phong sơn trang, quả thật giống như là một lòng muốn xuất gia. Năm đó mấy tháng ông không về, mẫu thân vận dụng tất cả lực lượng Ngự Phong sơn trang, vẫn không thể dò thăm ra tung tích cha, lúc chúng ta bắt đầu hoài nghi cha gặp bất trắc, cha chợt hăm hở trở lại, một bước vào cửa nhà liền nói với ta và mẫu thân, ông ra ngoài tu hành mấy tháng, rốt cuộc lĩnh hội được huyền bí của Phệ Hồn đao pháp, phải lập tức bế quan tu luyện."
"Sau đó thì sao?" Ta tò mò hỏi.
"Cha là một người mê võ, bế quan tu luyện cũng là chuyện thường, mẫu thân không coi là quan trọng, liền lập tức an bài ông bế quan tu luyện, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Chưa từng nghĩ, bế quan một lần chính là ba tháng, đầu tiên cha còn ăn cơm, đến một tháng cuối cùng, tất cả thức ăn mẫu thân phái người đưa đi đều y nguyên không thay đổi đặt ở cửa, ngay cả nước cũng không có dấu hiệu được động tới. Thời gian lâu dài, mẫu thân rất là lo lắng, liền dẫn ta đi tra xét chỗ cha bế quan, đó là tháng tám, đầu hè nóng bức, lúc ta và mẫu thân tới nơi đó, không chỉ có ngoài phòng thức ăn không động chút nào, trong phòng còn truyền ra mùi hôi thối. . . . . ." Hắn nói đến chỗ này, nói có chút không được trôi chảy, con mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Ta mơ hồ đoán được cái gì, mặc dù đang trong mùa hè nóng bức, vẫn sinh ra hàn ý trong lòng.
"Lúc ấy ta vẫn còn nhỏ, mẫu thân lập tức phản ứng, bà ra lệnh đập cửa, gặp được một màn cả đời này ta không cách nào quên được. Thì ra là cha bế quan nhiều ngày đã sớm chết bất đắc kỳ tử ở trong phòng, thi thể rữa nát, mùi hôi thối tràn ngập, thậm chí còn sinh ra giòi bọ. . . . . ."
"A!" Ta kêu lên một tiếng sợ hãi, che miệng lại, thiếu chút nữa phun ra. Nghe Công Tôn Liệt miêu tả, trước mắt của ta cũng như hiện ra một màn kinh khủng kia, mắt thấy thi thể của cha ở trước mắt mình rữa nát, chuyện này có bao nhiêu tổn thương với hắn, ta căn bản không cách nào tưởng tượng.
"Bọn hạ nhân nhìn thấy một màn này đều phun, mẫu thân vẫn luôn khóc, ta không tin cha có thể dời đi như vậy, tại tất cả mọi người ngăn trở mà liều mạng đến gần, thấy cũng là gương mặt đã hoàn toàn thay đổi, thật ra thì đó đã sớm không phải mặt, chỉ có thể nói là một đống thịt thối, không phân rõ đâu là mắt, đâu là là lỗ mũi, hiện tại ta chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ có thể nhớ tới hình ảnh đó một cách rõ ràng. . . . . ."
"Chớ nói!" Ta che miệng, rốt cuộc không khắc chế được nước mắt rớt xuống, "Van ngươi đừng nói aaaaa... Van ngươi. . . . . ." Ta không có cách nào nghe hắn nói tiếp nữa, ta hiểu biết rõ giờ phút này hắn bề ngoài không biểu cảm, bên trong là tâm tình gì. Cho tới nay, ta đều cảm thấy hắn quá lạnh lùng, quá không có tình người, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ có một đoạn quá khứ như vậy, lưng đeo quá khứ như vậy, làm sao mà có thể không có áp lực? Làm sao có thể không ép mình điên khùng?
"Ngươi không cần đồng tình ta, sự tình qua đi lâu như vậy, ta đã sớm chết lặng." Hắn cười lạnh một tiếng, "Cõi đời này, ngay cả cha ta thân nhất cũng không chịu được vứt bỏ ta đi như thế, cho nên ta sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào, bao gồm ngươi!"
"Công Tôn Liệt!" Ta nhịn không được cắt đứt hắn, hắn như vậy khiến trong lòng ta khó chịu không thở nổi, "Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta, ngươi đừng như vậy được không, ta khó chịu. . . . . ." Nước mắt ào ào chảy xuống, dừng lại cũng không ngừng được.
"Ngươi không sai, là ta sai, là ta không thủ hộ tốt Ngự Phong sơn trang, thủ hộ đồ duy nhất cha để lại cho ta, ta nên lấy cái chết tạ tội. Nhưng những lời vừa rồi của ngươi thức tỉnh ta, Ngự Phong sơn trang vẫn còn, mẫu thân và tiểu muội vẫn ở đây, ta không thể chết được, ta muốn sống, còn sống trọng chấn uy danh Ngự Phong sơn trang, lấy lại những thứ vốn thuộc về ta." Lúc hắn nói lời này, d đ l ê q u ý đ ô n ánh mắt lại thay đổi, trong ánh mắt tràn đầy kiên định, là khi quen biết tới nay, loại kiên định mà ta chưa bao giờ thấy trong mắt hắn.
Ta bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, rốt cuộc ngừng khóc, tâm tình vẫn xuống thấp như cũ, nhưng là cũng may đầu coi như tỉnh táo, ta nói: "Ta sẽ giúp cho ngươi."
"Ngươi?" Hắn nhìn ta, "Ngươi được coi là gì, chẳng lẽ ngươi quên, giữa chúng ta đã không có quan hệ."
"Cũng lúc này rồi, chúng ta không thể để xuống thành kiến sao? Ta biết rõ ngươi hận ta thoái hôn, nhưng là. . . . . . Nhưng mà ta lại có lý do bất đắc dĩ , ta. . . . . ."
"Ngươi không yêu thích ta, ta hiểu rõ."
Cậu ta nói rất trực tiếp, thật khiến ta không thốt nên lời.
"Cũng được, chuyện đã qua liền để cho nó qua đi, tựa như nhiều năm qua ta vẫn cố gắng quên chuyện cha qua đời, chỉ là lần này ngươi nhắc tới Phệ Hồn đao, thật ra khiến ta nghĩ tới một số chuyện. Thật ra thì những năm này, ta vẫn không tin tưởng cha đã qua đời, năm đó bởi vì thi thể cha rữa nát, diện mạo bị hủy, mẫu thân vì giữ danh dự của Ngự Phong sơn trang, vội vã sai người hạ táng cha, Phệ Hồn đao làm di vật của cha, để lại cho ta. Lúc ấy ta còn còn tấm bé, bởi vì cha chết đi, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, căn bản không có thời gian luyện đao, càng không để ý Phệ Hồn đao. Cho đến tang lễ đi qua, ta mới chợt phát hiện không thấy Phệ Hồn đao giắt trên tường trong phòng, chỉ còn dư vỏ đao."
Thì ra là, vỏ đao trong phòng Công Tôn Liệt, là vỏ của Phệ Hồn đao, ta chợt hiểu hiểu ra.
"Sẽ không có người quý trọng Phệ Hồn đao hơn cha, trực giác nói cho ta biết, người lấy nó đi nhất định là cha, cho dù không phải người sống, cũng có thể là quỷ hồn, điểm này ta thủy chung tin chắc." Công Tôn Liệt không giống như là đang nói đùa, lời nói tiếp theo càng thêm làm ta giật mình, "Cha chỉ có một đứa con trai là ta đây, lúc nhỏ tuổi ông đối với ta hết sức nghiêm nghị, tự mình dạy ta võ công, dạy ta đạo lý làm người. Sau khi ông qua đời, ta từ trong đau thương khôi phục như cũ, vẫn theo lời ông dạy, chăm chỉ luyện công, một ngày đều chưa từng lười biếng. Bởi vì từ đầu đến cuối ta đều cảm thấy, ông vẫn còn ở bên cạnh ta, ta có thể cảm giác được hơi thở quen thuộc đó, cha chưa bao giờ cách xa ta, giờ nào khắc nào ông cũng đang nhìn ta. Đặc biệt là mấy ngày đại hội võ lâm kia, ta thậm chí còn như nghe thấy giọng ông nói."
Ta bị lời hắn nói dọa có chút sợ hãi, theo như lời hắn nói, Công Tôn Trang chủ đã chết là thiên chân vạn xác, mà còn có cảm giác còn sống, chẳng lẽ đúng như lời hắn nói, hồn d i3n d4n l3 q uy d0n Công Tôn Nhất Hạ còn chưa rời Ngự Phong sơn trang, Phệ Hồn đao mất tích cũng là quỷ hồn quấy phá sao?
Không thể nào, cha ta nói trên đời này không có quỷ hồn, tất cả yêu ma quỷ quái đều là người nhát gan lấy cớ lừa gạt mình, nếu như Công Tôn Liệt nhận định Phệ Hồn đao là cha hắn cầm, vậy khẳng định cha hắn không chết.
Nghĩ như thế, ta liền nói: "Ta không cho là trên đời có ma quỷ, nếu Phệ Hồn đao mất tích, vậy khẳng định là có người cầm, chuyện này chúng ta nên nên đi tra rõ."
"Ta vốn định sau đại hội võ lâm lần này, củng cố thế lực Ngự Phong sơn trang, là có thể an tâm tra tìm tung tích Phệ Hồn đao, nhưng không ngờ. . . . . ." Hắn thở dài, "Hôm nay người và vật không còn, Phệ Hồn đao cũng đã mất tích ba năm, chỉ nhờ vào ta và ngươi tìm nó dễ vậy sao?"
Lời nói thật là có lý, nhưng là nếu chúng ta không có cách nào bắt đầu từ thanh đao, sao không thử bắt đầu từ chỗ khác, ta nói: "Chúng ta không tìm được đao, trước tiên có thể tìm người, ngươi và ta đều cảm thấy cha ngươi chết đi có khả nghi, sao không điều tra từ cha ngươi?"
"Ý của ngươi là nói. . . . . ." Hắn nghi ngờ nhìn ta.
"Công Tôn Liệt, ta cảm thấy cha ngươi có thể không chết, ngươi tin không?" Ta hỏi hắn.
Do dự một chút, hắn gật đầu một cái: "Ta tin."
Ta cắn răng, hạ quyết tâm, nói: "Ngươi và ta đều nghĩ như vậy, không bằng phải xác định, thật sự cha ngươi chết hay chưa."
Ta cùng Công Tôn Liệt quyết định mở quan tài khám nghiệm tử thi, chuyện này đừng nói là lão phu nhân không đồng ý, dịu dàng như Sơ Tuyết chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý chúng ta đi mở quan tài cha mình, cho nên cuối cùng hai ta vẫn không nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào, mà là quyết định tự tiện hành động.
Mộ Công Tôn Nhất Hạ cũng không xa, ở phía sau núi Ngự Phong sơn trang, để không kinh động người Công Tôn gia, càng để không làm cho những võ lâm nhân sĩ bụng dạ khó lường quanh quẩn quanh Ngự Phong sơn trang nhìn chằm chằm hoài nghi, ta cùng với Công Tôn Liệt đợi đến nửa đêm mới lén lén lút lút chạy ra khỏi Ngự Phong sơn trang, đi tới sau núi.
Tối nay không gió, tầng mây thật dầy che đậy ánh trăng, cả phía sau núi giống như được bao phủ trong một màu đen bao la, bát ngát, nhớ tới mục đích của chúng ta, ta càng sợ hãi trong lòng, chỉ có thể nhắm mắt, theo sát Công Tôn Liệt bước đến.
Kể từ sau khi ta đào hôn, giữa chúng ta gần như đã đến nông nỗi không lời nào để nói, vậy mà, giờ phút này trong đêm khuya quỷ dị như vậy, không có người nói chuyện thật là quá giày vò rồi. Cuối cùng, sợ hãi đánh bại lúng túng, ta chạy chậm tiến lên trước, yếu ớt gọi: "Công Tôn Liệt. . . . . ."
Hắn không để ý ta, tiếp tục bước nhanh đi về phía trước.
Cảm giác không được để ý tới thật là không tốt, bản tính bướng bỉnh của nổi lên, dứt khoát cắn răng, trực tiếp kéo ống tay áo hắn.
Rốt cuộc hắn cũng dừng bước, quay đầu lại đưa mắt nhìn ta, ánh mắt bén nhọn này ở trong đêm đen có vẻ khó có thể nắm bắt, dũng khí của ta lại lập tức bay mất, 'd'i'e'n đ.a'n l3 q'uy d.ôn nhút nhát rút tay về nói: "Cái đó. . . . . . Ta muốn bảo ngươi đi chậm một chút, ta theo không kịp. . . . . ."
Trầm mặc một hồi, hắn mở miệng: "Ngươi đi về ."
"Cái gì?" Ta sửng sốt trong chốc lát, lập tức lắc đầu, "Không được, ta không thể trở về, ta muốn đi theo ngươi."
"Sợ ta lừa ngươi, nhất định tận mắt nhìn thấy mới yên tâm sao?" Hắn cười lạnh một tiếng.
"Không phải vậy, ta không phải ý này." Nếu đổi lại là trước kia, đánh chết ta cũng sẽ không đích thân đi làm chuyện kinh khủng như mở quan tài khám nghiệm tử thi. Nhưng là bây giờ chỉ có hai người ta và Công Tôn Liệt, nếu như mà ta không đi, vậy cũng chỉ có một mình hắn đi, muốn con trai tự tay mở ra quan tài cha mình, đây cũng quá tàn nhẫn. Ta mặc dù không thể thay đổi gì, nhưng là ít nhất có thể ở bên cạnh hắn, cổ động tinh thần hắn.
"Vậy ngươi có ý tứ gì?" Hắn hỏi.
Công Tôn Liệt là một người có lòng tự ái rất mạnh, ta không thể nói cho hắn biết lời trong lòng, do dự chốc lát, ta nói: "Nơi này đen thế kia, trở về một mình rất đáng sợ, ngươi đừng đuổi ta đi, đi cùng với ta có được hay không?"
Hắn như ngẩn người, hồi lâu, mặt lạnh cuối cùng dễ nhìn chút, rút vỏ đao ra, đưa tới trước mặt của ta.
"Làm cái gì vậy?" Ta kỳ quái nhìn hắn.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi túm vỏ đao này, ta mang ngươi tới."
Thì ra là hắn có ý này, ta vội vàng túm một đầu vỏ đao, hắn nắm một đầu khác, mang theo ta đi về phía trước, mặc dù vẫn một đường không nói gì như cũ, nhưng nắm vỏ đao này, chẳng biết tại sao mỗi bước đi đều an tâm không ít, tâm tình khẩn trương sợ hãi cũng dần dần hòa hoãn lại.
Lại đi thật lâu đường núi, rốt cuộc chúng ta tới địa phương mai táng Công Tôn Nhất Hạ.
Trước khi đến, ta cố ý cầm đi một chút đồ cúng, đây là chuyện mỗi tháng mẹ ta sẽ đến trước mộ phần Kỷ phụ thân ta làm, mẹ nói làm những chuyện này là tôn kính người chết, nói cho người chôn dưới đất, người trên mặt đất rất nhớ họ, hi vọng họ ở nơi xa xôi có thể sống thật tốt.
Khi đó ta còn chưa rõ ràng sống và chết đến tột cùng là như thế nào, thậm chí cho là Kỷ phụ thân chỉ ở một địa phương rất xa một chút không về được. Cho đến khi ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trơ mắt nhìn rất nhiều người chết đi trước mắt ta, rốt cuộc ta mới hiểu chết là gì, cảm nhận được tâm tình mẹ ta lúc đó.
Kỷ phụ thân chết rồi, cha Công Tôn Liệt cũng đã chết, mà ta trúng độc rất nhanh cũng sẽ chết. Sau khi chết ta sẽ không còn được gặp lại cha mẹ ta, không thấy được Kim Nguyên Bảo, không thấy được tất cả những người khác rồi, vừa nghĩ tới phải vĩnh vĩnh viễn viễn nằm trong một đống đất tròn tròn, d;đ/l,q'đ cũng không thể ra ngoài được nữa, trong lòng ta sẽ rất khó chịu, rất muốn khóc lớn một lần.
"Ngươi làm sao vậy?" Công Tôn Liệt tế bái cha xong quay đầu lại, trùng hợp nhìn thấy trong mắt ta ngấn lệ.
"Không có gì." Ta vội vàng lau khô nước mắt, "Ta thấy cha ngươi, liền nghĩ đến Kỷ phụ thân đã chết của ta, trong lòng khó chịu."
"Ngươi còn có một người cha họ Kỷ?"
"Ừ, mẹ ta bảo ta gọi ông là Kỷ phụ thân, ta chưa từng thấy ông ấy, nhưng là mỗi tháng mẹ ta sẽ mang ta đi tế bái ông, cho nên cuối cùng ta cảm thấy ta đã gặp ông, mặc dù ông đã chết, nhưng mẹ ta bảo chỉ cần thắp hương dập đầu với mộ phần, Kỷ phụ thân có thể nhìn thấy. . . . . . Ngươi nói, người đã chết thật còn có thể nhìn thấy sao?" Ta hỏi Công Tôn Liệt.
Hắn ngẩn người, tiếp theo lắc đầu: "Có lẽ vậy, ta cũng không biết."
"Vậy ngươi nói rốt cuộc người đã chết sẽ đi nơi nào đây?"
"Hẳn là âm tào địa phủ thôi."
"Mọi người chết đều sẽ đi chỗ đó sao? Nếu như mà ta chết, có phải cũng sẽ đi âm tào địa phủ hay không?"
"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?" Sắc mặt Công Tôn Liệt biến đổi, hình như không quá muốn trả lời vấn đề của ta.
"Ta chính là tò mò thôi, đều nói người đã chết thì đi âm phủ, vậy ta chết chắc cũng sẽ đi âm phủ đi, đến âm phủ không trở về được nơi này, cũng không nhìn thấy mọi người, nơi đó chắc sẽ rất lạnh, không biết mọi người có thể nhớ đến ta giống mẹ ta nhớ Kỷ phụ thân hay không. . . . . ." Nghĩ đến vấn đề này khiến người ta cực kì đau đớn, ta nhịn không được ngẩng đầu nói với Công Tôn Liệt: "Nếu như mà ta chết rồi, ngươi nhất định phải cúng ta đồ ăn tốt, mặc dù khi còn sống ta thực có lỗi với ngươi, nhưng là chết cũng đã chết rồi, ngươi liền đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng trách ta nha."
"Sở Tiểu Bắc!" Công Tôn Liệt chợt cắt đứt ta..., giọng của cậu ta vang lên trong đêm âm lãnh có vẻ có chút đột ngột, làm ta sợ hết hồn.
"Ngươi kêu lớn tiếng như vậy làm gì? Làm ta sợ muốn chết!" Ta vỗ ngực, ngẩng đầu nhìn hắn phát hiện mặt hắn căng thẳng vô cùng.
"Đừng nói những lời không may này, ngươi sẽ không chết."
"Ta vừa nói như thế, ngươi đừng coi là thật nha, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu, nếu như mà ta chết rồi, ngươi còn có thể trách ta không, sẽ cúng tế mộ phần của ta chứ, ngươi cũng không thể để cho ta chết không nhắm mắt nha!" Ta quấn lấy hắn hỏi.
Rốt cuộc hắn vẫn mềm lòng, thở dài thật sâu: "Hiện tại ta đã không trách ngươi. . . . . ."
Ai, Công Tôn Liệt này cũng thiệt là, quấn hắn hỏi hồi lâu cũng không đồng ý cúng tế mộ phần ta, thật là lãng phí nước bọt của ta. Cũng được, dù sao bây giờ ta còn chưa có chết, nghĩ xa như vậy cũng vô nghĩa, làm chính sự quan trọng hơn.
Trải qua tế bái đơn giản, hai ta bắt đầu chính sự tối nay—— mở quan tài khám nghiệm tử thi.
Mộ phần Công Tôn Nhất Hạ thật sự rất kiên cố, mặc dù tay chân nhanh nhẹn như Công Tôn Liệt, vẫn tốn hơn một canh giờ mới đào phần mộ lên. Chân tướng đang ở trước mắt, trong lòng ta không nhịn được gấp gáp, sợ hãi cũng theo lo lắng chờ đợi biến mất hơn phân nửa, tiến lên trước muốn nhìn.
"Hài nhi bất hiếu, kính xin cha tha lỗi." Chỉ thấy Công Tôn Liệt dập đầu ba cái với quan tài, sau đó đứng lên, vận công đánh một chưởng lên nắp quan tài.
Quan tài bị mở ra, ta sợ che mắt.
Chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, hồi lâu, ta nhịn không được mở mắt ra, từ giữa kẽ tay len lén liếc nhìn Công Tôn Liệt đứng tại chỗ, không nhúc nhích: "Như thế nào?"
Cậu ta không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm quan tài gỗ, gân xanh trên trán cũng nổi lên, trên mặt viết đầy khiếp sợ khó có thể dùng lời diễn tả được.
Ta lập tức ý thức được cái gì, không để ý nỗi sợ, vội vàng buông tay nhìn vào quan tài, chỉ thấy chiếc quan tài cũ kỹ bị bùn đất ăn mòn quả nhiên như ta dự đoán, rỗng tuếch, ngay cả bóng dáng thi thể cũng không có.
Chân tướng rõ ràng.
Thi thể Công Tôn Nhất Hạ không có xuất hiện trong quan tài, cái này nói rõ ý tưởng của ta vô cùng có thể là đúng, Công Tôn Nhất Hạ còn chưa có chết, Phệ Hồn đao vẫn còn ở trong tay ông ta. Kể từ đó, chỉ cần có thể nghĩ biện pháp tìm được d1enn da nle quyy do on Công Tôn Nhất Hạ, là được tìm được Phệ Hồn đao, dùng nó tới trao đổi tính mạng mọi người.
Chuyện rốt cuộc có khả năng xoay chuyển, trước mắt rốt cuộc ta cũng thấy được hi vọng, nhưng Công Tôn Liệt thật giống như một chút cũng không vui.
Ngày ấy, sau khi chúng ta chôn xong chiếc quan tài vô ích kia, trở lại Ngự Phong sơn trang, tình trạng của hắn liền có chút không đúng, dù ta làm gì, mặt hắn đều giữ nguyên vẻ nghiêm túc, im re. Ba năm trước đây cha đã chết ở trước mặt mình, giờ phút này lại vô cùng có khả năng còn sống trên cõi đời này, đổi lại là ta nên cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng nhìn phản ứng Công Tôn Liệt cảm giác lại không phải như vậy, thật sự làm cho người ta nhìn không thấu.
Trừ thái độ không rõ của Công Tôn Liệt làm cho ta hết sức phiền lòng, lão phu nhân cũng là một người làm cho người ta nhức đầu.
Có thể là cảm thấy ta và nhi tử của bà còn giao du với nhau, thái độ của bà với ta từ lúc mới đầu không hoan nghênh, dần dần lại bắt đầu có sự thay đổi.
"Nha đầu này ban đầu không nói tiếng nào đào hôn, hiện tại lại chạy tới làm chi, còn không mau cút cho ta!"
"Nói ngươi cút còn không cút, da mặt thật là có chút dày, chẳng lẽ là hối hận?"
"Nha đầu không biết trời cao đất rộng, cũng biết hối hận, coi như ngươi thức thời. Ngự Phong sơn trang ta mặc dù gia cảnh sa sút, nhưng Liệt nhi nhà ta thiếu niên tài tuấn, dáng vẻ khí phách, thân thủ bất phàm, ở trên giang cũng là nhân vật có máu mặt, cô nương nhà nào không muốn gả cho hắn, ngươi hối hận cũng coi như nhân chi thường tình."
"Nhưng nếu ngươi thật hối hận, nói thẳng chính là, Ngự Phong sơn trang ta từ trước đến giờ khoan hồng độ lượng, tất nhiên sẽ không làm khó ngươi."
"Nếu như ngươi hối hận, vẫn có khả năng cứu vãn, ngươi nói đi!"
. . . . . .
Càng nói càng khoa trương, ta rất sợ cứ tiếp tục như vậy, lão phu nhân lại buộc ta gả cho con trai của bà, xem ra kế hoạch bây giờ, là nhanh chóng thuyết phục Công Tôn Liệt, đi tìm Công Tôn Nhất Hạ với ta.
Ta một mặt dùng bồ câu đưa tin ở Ngự Phong sơn trang báo cho Vô Đạo đường, một mặt lại đi tìm Công Tôn Liệt ngả bài.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, biết cha ngươi còn sống, liền đi tìm đi, không nói tiếng nào như vậy là ý gì?" Ta chặn hắn lại, ép hỏi.
"Muốn tìm ngươi đi tìm đi, ta không muốn tìm." Cuối cùng hắn mở miệng nói chuyện rồi, nhưng là lời nói ra khỏi miệng lại làm kẻ khác hết sức thất vọng.
Ta nói: "Ngươi làm cái gì vậy, đó là ngươi cha, tại sao ngươi không đi tìm?"
"Sao ta phải đi tìm?" Hắn chợt hỏi ngược lại ta, "Ba năm qua, địa vị Ngự Phong sơn trang ở trên giang hồ bởi vì ông ấy qua đời, ngày càng sa sút. Vì trọng chấn Ngự Phong sơn trang, ta cùng mẫu thân đã cố gắng bao nhiêu, gặp bao nhiêu đau khổ, nếu ông ấy thật còn sống, tại sao không ra giúp chúng ta? Cho dù là trở lại liếc mắt nhìn cũng tốt!"
"Có lẽ. . . . . . Có lẽ cha ngươi có điều khổ tâm bất đắc dĩ?"
"Khổ tâm bất đắc dĩ?" Hắn cười lạnh một tiếng, "Ta biết rõ Phệ Hồn đao là ông ấy lấy đi, nếu có thể tới cầm đao, tại sao không đến thăm chúng ta một cái? Chẳng lẽ ta cùng mẹ, còn không bằng một cây đao sao?"
"Có lẽ ông ta đã tới thăm ngươi, có lẽ cha ngươi quả thật đã chết rồi, cái người này làm sao vậy, chân tướng sự tình còn chưa có điều tra rõ ràng, liền kết luận trước, ta thật sự là bị ngươi tức chết!" Ta không hiểu rõ tại sao Công Tôn Liệt cứ phải nghĩ nhiều như vậy.
"Ngươi gấp gáp như thế, đơn giản là vì Phệ Hồn đao thôi."
"Đúng, ta chính là vì Phệ Hồn đao, chẳng lẽ ta có lỗi sao?" Ta bị thái độ này của hắn chọc giận, "Ngươi cũng đã biết ta vì cứu các ngươi, ở trong cung giao dịch với Tuấn Hiền vương, nếu như trong vòng ba tháng không tìm được đao, đừng nói là các ngươi, mạng của ta cũng phải đền vào!"
"Ngươi nói cái gì?" Hắn kinh ngạc nhìn ta.
"Ta nói nếu như không tìm được đao tất cả mọi người phải chết, ngươi liệu mà làm thôi!" Ta nói xong, quay đầu bước đi, không muốn nói nhảm cùng hắn, nếu hắn không giúp ta, ta liền tự mình đi tìm, ta không tin tự mình nghĩ không ra biện pháp!
"Đứng lại!" Hắn gọi ta.
Ta quay đầu lại, tức giận hỏi: "Làm gì?"
Một thời gian trầm mặc đi qua, hắn từ từ nói ra một câu: "Tháng trước, hình như ta gặp qua cha ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro