Chương 14
Đôi lời tâm sự của Dao : Mấy chương này tự dưng thấy tội a liệt quá *hụ hụ * a à hãy về đây bên e đi
Ta bị giam lỏng rồi.
Từ vui vẻ phấn chấn chuẩn bị gả cho Võ Lâm Minh Chủ, đến bị giam lỏng ở Ngự Phong sơn trang không thể không gả, quả thật tâm trạng của ta còn phức tạp hơn đường núi từ trấn Bạch Vân đến kinh thành, nói đi nói lại đều là nước mắt.
"Ngươi cho rằng thành thân là trò đùa sao? Chuyện này liên quan tới danh dự của Ngự Phong sơn trang, chuyện tới nước này, mặc kệ ngươi muốn gả hay không muốn gả, cũng phải gả đi cho ta!" Đó là nguyên văn những gì Công Tôn phu nhân nói, một khắc kia, bà từ một phụ nhân hòa ái dễ gần, lắc mình một cái thành một Lão Vu Bà so Tiền viên ngoại còn ghê hơn nghìn lần vạn lần, dùng lời của mẹ ta nói chính là: Tiền viên ngoại cầm bô cho bà cũng không xứng.
Lục tục có người đưa quà cưới tới cho ta, từ mũ phượng khăn choàng, đến châu báu đồ trang sức, trang trí cho căn phòng bình thường của ta cực kì nổi bật, rạng rỡ phát sáng, nhưng ta ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn.
"Tiểu thư, đây là táo đỏ, chúc ngài sớm sinh quý tử; đây là đậu phộng, chúc ngài và thiếu gia đông con nhiều cháu; đây là long nhãn*, chúc hai người phú quý đoàn viên. . . . . ." Nha hoàn cười hì hì nói hết ý nghĩa của những đồ này một lần, ta một câu cũng không muốn nghe.
* “long nhãn” trong tiếng Trung là “quế viên” đồng nghĩa với “quý viên” trong “phú quý đoàn viên”
Đợi nàng vừa đi, ta liền ăn hết táo đỏ, đậu phộng, long nhãn gì đó, sớm sinh quý tử đi chết đi, đông con nhiều cháu đi chết đi, phú quý đoàn viên đi chết đi, hiện tại bản cô nương ăn no, có hơi sức chạy, như thế nào!
Rất dễ nhận thấy, lão phu nhân đã sớm dự liệu được ta muốn chạy, tìm hai người to lớn canh giữ ở cửa, một tấc cũng không rời. Ta mở cửa, chân trước còn chưa có bước ra, sẽ có hai Môn Thần cản lại: "Thiếu phu nhân, xin ở trong phòng nghỉ ngơi."
Ngươi mới là thiếu phu nhân, cả nhà các ngươi đều là thiếu phu nhân! Ta hung hăng lườm hai người một cái, đóng cửa vang ầm ầm.
Xem ra muốn chạy trốn là không đễ dàng như vậy, Công Tôn phu nhân này thật đúng là độc ác, biết ta muốn chạy, không chỉ có tìm người giữ cửa, cả cửa sổ cũng đóng kín, rõ ràng thì không muốn cho ta đường sống, phải làm như thế nào mới tốt đây?
Ta vắt óc suy nghĩ, chợt hai mắt tỏa sáng!
Đúng rồi, trước khi rời khỏi Trấn Bạch Vân, không phải cha ta đã cho ta một túi gấm sao? Nói đến thời khắc mấu chốt mới có thể mở ra, hiện tại ta đều bị buộc thành vẻ này rồi, coi là thời khắc mấu chốt chứ? Được, lấy ra nhìn một chút!
Ta vừa nghĩ vừa lấy ra cái túi gấm đó, không kịp chờ đợi mở ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, nhìn chằm chằm hai chữ trên tờ giấy thật lâu, ta khóc.
Mẹ, một chữ không biết làm thế nào?
"Hai vị đại ca." Ta mở cửa, thò đầu ra hỏi, "Xin hỏi hai ngươi biết chữ sao?"
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó hộ vệ giáp đỏ mặt, rất không tốt ý tứ đi lên trước nói: "Không dối gạt thiếu phu nhân, tiểu nhân biết một chút."
"Vậy ngươi giúp ta nhìn xem, này là chữ gì?" Ta đưa tờ giấy che một nửa tờ tới trước mặt hộ vệ giáp, hỏi cậu ta.
"Hồi bẩm thiếu phu nhân, đây là chữ ‘dụ’ trong ‘dụ địch’."
Dụ? Vậy một chữ còn lại chẳng phải là. . . . . . Sắc dụ?
Cha ơi là cha, ngài thật đúng là cha ruột của ta!
Mẹ ta đã từng nói, xinh đẹp là có thể coi như cơm ăn, hiện tại ta biết, xinh đẹp không chỉ có thể coi như ăn cơm, còn có thể làm đường chạy đấy.
Mặc dù ta rất không muốn dựa theo trong cẩm nang của cha ta viết mà làm, nhưng là vì hạnh phúc cả đời, ta quyết định sắc dụ hai hộ vệ, ai kêu ta rất xinh đẹp đâu, xinh đẹp là có thể coi như cơm ăn đúng hay không?
Quả nhiên, không đợi ta ném hết mị nhãn, hộ vệ giáp tuổi còn nhỏ chút liền có chút không cầm được, cà lăm hỏi: "Thiếu . . . . . Thiếu phu nhân, ngài có chuyện gì không?"
"Muốn ăn bánh quả hồng." Ta nói.
"Tiểu nhân liền kêu người đi mua cho ngài."
"Đã trễ thế này, ngươi lên trời gọi người à? Lại nói chờ ngươi gọi tới, cũng không kịp nữa arồi, dù sao ta muốn ăn ngay bây giờ, ngươi phải đi mua cho ta!" Ta chu mỏ giả bộ tức giận.
"Được, tiểu nhân đi luôn." Hộ vệ giáp nói xong, hấp ta hấp tấp chạy, cản cũng không cản được.
Thấy cậu ta chạy xa, ta lại nói với một người hộ vệ ất khác tuổi khá lớn chút " Vị đại ca này, xưng hô như thế nào?"
"Thiếu phu nhân không cần uổng phí tâm cơ, thuộc hạ chắc là sẽ không để ngài rời cửa phòng nửa bước." Sắc dụ trên người hộ vệ này một chút tác dụng cũng không có, y sưng mặt lên, hình như đã sớm nhìn thấu tâm tư của ta.
Lòng ta không cam, tiếp tục nói: "Đại ca, huynh nói gì vậy nha? Người ta nói muốn đi ra ngoài lúc nào chứ, người ta chỉ là muốn ăn đường hạt sen thôi. . . . . ."
"Vậy hãy để cho nha hoàn đi chuẩn bị chút tới đây."
Mẹ nó, ta đều sắp bị mình ghê tởm chết rồi, thế mà người này không chút cử động, chẳng lẽ là đồng tính chứ? Ta tức thiếu chút nữa muốn mắng y, còn chưa kịp mở miệng, y liền chợt ngã trên mặt đất.
"Kim Nguyên Bảo!" Ta nhìn bóng dáng quen thuộc sau lưng kia, vừa mừng vừa sợ.
"Ít nói nhảm, đi mau." Cậu ta nói xong, liền kéo tay của ta đi.
Cứ như vậy, ta cùng Kim Nguyên Bảo dựa vào "xinh đẹp" cùng "bạo lực", rốt cuộc trốn khỏi ma chưởng của Công Tôn phu nhân, từ Ngự Phong sơn trang một đường chạy như điên, chạy ra ngoài trang.
Trên đường, chúng ta gặp được Thanh Sơn đang đi nặng.
"Chưởng môn, ngài đang muốn đi nơi nào à?" Thanh Sơn xoa ánh mắt chưa tỉnh ngủ hỏi ta.
Ta nói: "Ta. . . . . . Ta không ngủ được, ra ngoài đi một chút. . . . . ."
"Nhưng nhìn ngài thật giống như là muốn rời khỏi trang."
"Ta. . . . . . Ta đi ra ngoài bắt thỏ."
"Trễ như thế còn đi bắt thỏ à?"
". . . . . ."
"Chưởng môn, chẳng lẽ ngươi tính toán đào hôn?" Thanh Sơn còn buồn ngủ chợt tỉnh táo lại, "Chưởng mônn ngài không thể đào hôn! Ngài chạy, phái Thanh Thương chúng ta làm thế nào? Sư phụ trên trời có linh thiêng sẽ tức giận. . . . . . A!"
Giọng nói im bặt, Thanh Sơn ngã trên mặt đất.
Nhìn lại phía sau, Kim Nguyên Bảo tay cầm chuôi đao, khinh thường hừ một tiếng: "Cùng tên ngu ngốc này, có cái gì hay mà nói nhảm?"
". . . . . ."
Mặc dù ta cảm thấy đánh ngất xỉu Thanh Sơn là không đúng, nhưng là nếu đánh cũng nên đánh ngất xỉu, không khỏi cậu ta hồi tỉnh kêu người, ta theo Kim Nguyên Bảo lại thống nhất kế sách, cởi y phục của cậu ta, ném cậu ta vào nhà xí.
Thanh Sơn à Thanh Sơn, vì hạnh phúc của chưởng môn, ngươi uất ức một chút đi!
Sau khi giải quyết Thanh Sơn, dọc đường đi thuận lợi hơn rất nhiều, trừ thỉnh thoảng tránh một hộ vệ tuần tra, căn bản không có gặp phải chướng ngại gì. Rất nhanh, ta cùng Kim Nguyên Bảo liền nhảy ra khỏi tường, thừa dịp bóng đêm, dọc theo đường nhỏ xuống núi rời đi cái địa phương ta từng nằm mơ cũng muốn tới này.
Gần đến chân núi thì ta nhịn không được quay đầu lại ngắm nhìn Ngự Phong sơn trang, dưới màn đêm tối đen như mực, hình dáng của nó ẩn núp ở trong núi rừng âm u, đã sớm không thấy bóng dáng. Con chim rừng không biết tên nào đó kêu to từng tiếng, giống như nói tạm biệt chúng ta.
Ta lặng lẽ nói một câu trong lòng: Hẹn gặp lại, Công Tôn Liệt! Hẹn gặp lại, Ngự Phong sơn trang! Hẹn gặp lại, giang hồ!
Sau khi rời khỏi Ngự Phong sơn trang, ta và Kim Nguyên Bảo liền bắt đầu kế hoạch ra khỏi thành. Nói thật, chúng ta đã trải qua nhiều đau khổ để đi tới Kinh Thành như vậy, mà không ở lại đi dạo một chút, muốn ra đi, nghĩ tới thật là có chút không cam tâm.
Chỉ là Kim Nguyên Bảo nói rồi, lần này ta đào hôn, ảnh hưởng thực sự quá lớn, Ngự Phong sơn trang nói gì cũng là môn phái có danh tiếng, không chừng sẽ đuổi giết chúng ta. Cậu ta vừa nói như vậy, ta lập tức bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, nào còn có tâm trạng du ngoạn, hận không thể lập tức mọc cánh bay trở về trấn Bạch Vân.
Chỉ là trước khi rời đi, vẫn còn cần mua một chút lương thực, dù sao đường trở về khá dài và xa xôi, mà sức ăn của ta lại hơi lớn một chút.
Ta mặt dày quấn lấy Kim Nguyên Bảo dẫn ta ra đường mua, cậu ta không cưỡng được ta, liền để cho ta thay nam trang, còn cậu ta thì cải trang thành bộ dáng một đại thúc, cùng với ta đi ra khỏi khách điếm.
Khí trời nắng ráo sáng sủa, rực rỡ, kinh thành phố lớn ngõ nhỏ người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Tuy nói trong lòng có chút khẩn trương như ăn trộm, nhưng phồn hoa trước mắt vẫn hấp dẫn ta, khiến cho ta không nhịn được nhìn chung quanh, tràn ngập tò mò với mọi thứ trên đường.
"Đây là cái gì?"
"Vị tiểu ca này thật là thật tinh mắt, cây ngọc trâm Phỉ Thúy này chính là dùng ngọc thượng hạng, ngài nhìn chất lượng, điêu khắc khéo léo này, tặng cho cô nương mình ngưỡng mộ là quá hợp." Người bán hàng rong bán trâm cài tóc lập tức nhiệt tình giới thiệu với ta.
Ta nhìn vào mắt Kim Nguyên Bảo, nhút nhát hỏi: "Ta có thể mua cái này sao?"
Kim Nguyên Bảo trợn mắt nhìn ta một cái.
Người bán hàng rong thấy thế, lập tức khuyên nhủ: "Vị đại thúc này, không phải là ta khoác lác, chỉ cần mua cây trâm nhà ta, nhất định có thể bảo đảm tôn nhi (cháu trai) nhà ông cưới được nàng dâu như hoa như ngọc, sinh cho ông một đống tằng tôn (chắt trai)."
Mặt Kim Nguyên Bảo tối lại, ta thật sự lo lắng bộ râu giả của cậu ta sẽ vì giận mà rớt xuống.
"Gia gia, gia gia, ngươi để cho ta mua đi!" Ta lôi cánh tay của cậu ta chết sống đều không đi.
Cuối cùng, Kim Nguyên Bảo "gia gia" rốt cuộc thỏa hiệp, mua cho ta xuống cây trâm Phỉ Thúy kia.
Ta đem cây trâm nắm ở trong tay, nhìn chung quanh, vô cùng cao hứng, lại nghe Kim Nguyên Bảo ở một bên trách cứ: "Ngươi còn lãng phí mua lung tung như vậy, trời tối chúng ta cũng không thể quay về."
"Nhưng ta thật sự vô cùng thích mà!" Ta le lưỡi với cậu ta một cái, "Nếu ngươi tiếc, cùng lắm thì chờ trở về Trấn Bạch Vân, ta bảo mẹ ta trả lại tiền mua cây trâm cho ngươi."
"Không cần." Cậu ta nhỏ giọng hừ câu, "Tặng cho ngươi rồi."
Vậy mới hào phóng chứ, ta vui sướng hài lòng mà ôm cây trâm vào trong lòng, chợt nhớ tới câu nói vừa rồi người bán trâm nói "Nếu đưa cho cô nương trong mộng thì quá hợp." Nhất thời, lúng túng.
Ta hỏi: "Sao ngươi lại vô duyên vô cớ đưa ta đồ?"
"Không phải ngươi nhất định muốn mua sao?"
"Ta lại không muốn ngươi đưa." Ta lẩm bẩm câu, "Trở về sẽ trả ngươi tiền."
"Đã nói đưa cho ngươi rồi."
"Ngươi đưa ta sẽ nhận chắc? Mẹ ta nói không thể nhận đồ của người khác lung tung."
"Ngươi nhận đồ của người khác còn ít sao?"
". . . . . ." Người này, ư không thể nói uyển chuyển chút sao? Ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói: "Dù sao ta không thể nhận đồ của ngươi lung tung, sẽ trả ngươi tiền."
"Đã nói đưa cho ngươi." Rốt cuộc Kim Nguyên Bảo bị ta phiền tới nổi giận, đưa tay nói: "Không cần thì trả ta!"
Ta sửng sốt một chút: "Ngươi. . . . . . Ngươi là đấng mày râu muốn cây trâm làm gì? Không trả!"
"Sở Tiểu Bắc, ngươi xong chưa?"
"Ta. . . . . ."
Đang lúc ta sắp bị Kim Nguyên Bảo tức chết, trên đường cái chợt nổi lên một hồi xôn xao, ngay sau đó, một đội quan binh võ trang đầy đủ xuất hiện trên đường, dd iee nd aanl eq uyd oon nghiêm mặt, một bộ đằng đằng sát khí.
"Chuyện gì xảy ra à?" Người đi trên đường không nhịn được nhỏ giọng thảo luận .
"Nghe nói Ngự Phong sơn trang xảy ra chuyện lớn!"
Cái gì? Nghe được bốn chữ Ngự Phong sơn trang, thần kinh của ta lập tức căng thẳng lên, Ngự Phong sơn trang đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là bởi vì ta đào hôn? Những người này không phải là tới bắt ta chứ? . . . . . . Ta không khỏi chột dạ, vểnh tai tiếp tục nghe tiếp.
"Nghe nói mấy ngày trước Ngự Phong sơn trang cử hành đại hội võ lâm, không biết đánh nhau thế nào, chết không ít người. Chuyện như vậy kinh động triều đình, ngày hôm qua cả đêm phái người lên núi, bắt hết toàn bộ!"
"Không phải chứ? Không phải là cho tới nay chuyện giang hồ quan phủ đều không nhúng tay vào ư, lần này làm sao lại thay đổi quy củ?"
"Đúng vậy, ý tứ của quan trên thay như chong chóng, tiểu dân chúng ta sao có thể hiểu. Ta chỉ biết lần này triều đình là thật sự quyết tâm, sai đại đội nhân mã lên núi, vây Ngự Phong sơn trang một con ruồi cũng không lọt, cho bắt hết người bên trong, đến cả nha hoàn sai vặt cũng không còn dư lại một ai."
. . . . . .
Thảo luận còn tiếp tục, mà ta đã không bình tĩnh.
Thì ra là bọn họ nói đại sự, cũng không phải chỉ ta đào hôn, mà là triều đình phái người bắt tất cả mọi người ở Ngự Phong sơn trang, đây chẳng phải là Công Tôn Liệt, lão phu nhân. . . . . . Còn có cả phái Thanh Thương, toàn bộ đều bị bắt?
Vừa nghĩ tới Hoắc Đạt, Thanh Sơn giờ phút này cũng thân vùi lấp lao ngục, mà ta lại bởi vì đào hôn tránh thoát một kiếp, trong lòng ta cũng rất khó chịu. Đều nói một ngày là thầy cả đời là cha, mặc dù ta đây không xứng chức Chưởng Môn làm còn chưa tới một tháng, nhưng dù sao vẫn là Chưởng môn, ngay cả lệnh bài chưởng môn ban đầu đưa cho ta, ta đều bởi vì chạy quá vội vàng mà quên trả lại.
Lại nói, kể cả ta không làm chưởng môn phái Thanh Thương, nhưng ở trên núi mấy ngày này cũng là nhận hết chăm sóc của mọi người, ta không lý do cứ như vậy mặc kệ cả phái Thanh Thương, dù như thế nào, ta phải cứu bọn họ!
Ta vừa nói ý tưởng của ta với Kim Nguyên Bảo, sắc mặt của cậu ta lập tức.
"Không được!" Cậu ta một câu bác bỏ đề nghị của ta, "Chuyện này liên quan đến quan phủ, cũng không phải là bằng sức một mình ta hay ngươi là có thể giải quyết, ta là tuyệt không cho ngươi đi mạo hiểm."
"Không thể giải quyết thì nghĩ biện pháp giải quyết, ta nói thế nào vẫn là chưởng môn phái Thanh Thương, chẳng lẽ liền trơ mắt nhìn bọn họ bị bắt? Ta nhất định phải cứu!" Ta nổi giận, d~ie nnd anl e qu ydo nn sao Kim Nguyên Bảo có thể không trượng nghĩa như vậy?
"Ngươi cứu, ngươi lấy cái gì cứu?" Cậu ta chất vấn.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Ta bị cậu ta hỏi á khẩu không trả lời được, xác thực, ta hiện tại thế đơn lực bạc, tay không tấc sắt, đừng nói là cứu người, chính là muốn vào đại lao nhìn bọn họ đều gần như không thể nào.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù ta không có bản lãnh gì, nhưng mà cha ta lại có, thúc thúc đậu hủ thối không phải đã nói rồi sao, cha ta là quan lớn, cả hoàng thượng cũng đã cứu, nếu như mang danh hiệu cha ta ra, nhất định có thể phái cứu Thanh Thương ra chứ? Như vậy vừa nghĩ, ta liền lòng tin mười phần nói với Kim Nguyên Bảo: "Ta đương nhiên có bản lĩnh cứu bọn họ!"
"Làm sao cứu?" Kim Nguyên Bảo khinh bỉ nhìn ta một cái.
Tiểu tử, xem thường ta! Ta liếc cậu ta một cái, móc từ trong lòng ngực ra ngọc bài cha ta cho ta lúc trước khi đi, dơ trước mặt cậu ta, nói: "Bằng cái này!"
Ta đã hạ quyết tâm, cho dù Kim Nguyên Bảo có muôn vàn không vui, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận. Cứ như vậy, hai ta bỏ qua kế hoạch trở về Trấn Bạch Vân, bắt đầu bắt tay đi tìm heo chó hồng cha ta nói. . . . . . Không đúng, là Gia Cát Hoành.
Cha ta nói qua, Gia Cát Hoành làm Thừa Tướng, ta hỏi Kim Nguyên Bảo: "Thừa Tướng là cái gì, có to bằng Hoàng đế không?"
"Nhỏ giọng một chút!" Kim Nguyên Bảo trợn mắt nhìn ta một cái, "Lời này của ngươi mà để cho người khác nghe được, chính là đại nghịch bất đạo, bị chặt đầu, Thừa Tướng lớn hơn nữa cũng không hơn được hoàng thượng."
Ta nhất thời cảm thấy trên cổ lành lạnh, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Vậy vì sao cha ta không để cho chúng ta đi tìm hoàng thượng?"
". . . . . . Hoàng thượng không phải tùy tiện muốn gặp là có thể gặp."
"Vậy Thừa Tướng muốn gặp là có thể gặp sao?"
"Ngươi có thể đi thử một chút."
Thử liền thử! Ta ôm ngọc bài trong lòng đi đến phủ Thừa Tướng, còn chưa kịp lấy ra, liền bị binh lính giữ cửa xua đuổi ra ngoài, "Đi đi đi, đến nơi khác xin cơm đi!"
Xin cơm? Hai tên khốn kiếp này thế nhưng cảm thấy ta là ăn mày?
Ta nói: "Ta không phải ăn mày, ta tới tìm Gia Cát Hoành!"
"Điêu dân to gan, lại dám gọi thẳng danh húy của Thừa Tướng đại nhân, muốn ăn đòn!" Mấy quan binh đồng loạt xông lên, nếu không phải là Kim Nguyên Bảo kịp thời ra tay, kéo ta chạy, chỉ sợ ta còn chưa nhìn thấy Thừa Tướng, đã bị đánh chết ở trước cửa phủ Thừa Tướng, thì ra là Thừa Tướng so với Hoàng đế còn khó gặp hơn!
"Kim Nguyên Bảo, ngươi gạt người!" Ta tức giận thở hổn hển chạy ba con phố, mệt mỏi chân cũng mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống dưới đất, mắng to Kim Nguyên Bảo.
"Ta lừa ngươi khi nào?" Người này chạy lâu như vậy, thế mà chẳng làm sao, còn nhìn xuống ta từ trên cao, một bộ việc không liên quan đến mình.
Ta sắp bị cậu ta tức chết, ta nói: "Ngươi không phải là nói Thừa Tướng rất dễ gặp ư, suýt chút nữa ta bị người ta đánh chết ngươi có biết hay không!"
"Ta có nói sao?" Cậu ta nhíu mày, "Ta chỉ nói ngươi thử một chút mà thôi."
Khốn kiếp, rõ ràng là lừa ta! Ta đứng lên, giận đùng đùng túm vạt áo cậu ta, nói: "Ta mặc kệ, dù sao ngươi lừa ta, ngươi phải phụ trách giúp ta gặp Gia Cát Hoành, nếu không ta liền. . . . . ."
"Ngươi liền thế nào?"
"Ta. . . . . . Ta liền. . . . . . Ta liền khóc cho ngươi xem!"
Ta bất chấp, đặt mông ngồi dưới đất, bắt đầu khóc, vừa khóc vừa mắng, "Kim Nguyên Bảo, cái tên khốn kiếp này, trước khi xuất môn ngươi đồng ý cha mẹ ta, còn nói phải chiếu cố ta, thật ra thì chỉ biết khi dễ ta, chờ đi về ta nhất định phải nói cho cha mẹ ta biết. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."
Ta khóc quá thương, trên đường thật là nhiều người đều dừng lại nhìn chúng ta, khe khẽ bàn luận.
"Đừng khóc." Kim Nguyên Bảo ngồi xổm người xuống, có chút lúng túng nói, "Người khác đều nhìn đấy."
"Nhìn thì nhìn, ta dám khóc sẽ không sợ người nhìn, hôm nay ngươi không giúp ta...ta sẽ an vị nơi này không đi!" Chuyện cho tới bây giờ, ta bất cứ giá nào, khóc sẽ khóc, dù sao cũng không có người biết ta.
"Sở Tiểu Bắc, coi như ta thua ngươi. . . . . ." Rốt cuộc cậu ta thỏa hiệp, mềm giọng, "Ngươi chớ khóc, ta giúp ngươi là được."
"Thật?" Ta lau nước mắt , hỏi.
"Thật." Cậu ta thở dài.
"Không đổi ý?" Ta nháy mắt mấy cái.
"Chỉ cần ngươi đừng đổi ý."
Hoan hô! Ta vui mừng ôm cổ Kim Nguyên Bảo, ta làm sao sẽ hối hận chứ, ta tuyệt đối không hối hận! Lúc này dù là như thế nào ta cũng không nghĩ tới, có một ngày, ta sẽ vì quyết định của ngày hôm nay mà hối hận đến xanh cả ruột.
Gửi thanks
Tìm kiếm với từ khoá:
Serena Nguyen↓
Re: [Cổ đại] Thiếu hiệp, lấy ta được không? - Ức Cẩm
25.06.2016, 00:17
☆, chapter 31
Editor: Serena Nguyen
Kim Nguyên Bảo dùng số tiền còn dư lại mua cho ta một bộ nam trang xa xỉ, mới đầu ta còn thật không vui, chúng ta chỉ còn chút tiền này, mua xiêm áo không phải quá lãng phí sao, dùng để mua đồ ăn tốt biết bao nhiêu, còn không, mua bộ nữ trang cũng tốt.
Lại nói, thật đúng là tiền nào của nấy, ta mặc vào bộ trang phục kia và đạo cụ, quả nhiên trở nên ngọc thụ lâm phong, ngay cả bà chủ ban đầu hết sức khinh thường chúng ta, cũng không dời được mắt khỏi ta, liên tiếp hỏi ta xuất thân nhà nào, đã lấy vợ chưa, tồi tệ nhất là nàng còn nhân cơ hội sờ cái mông ta!
Vào giờ phút này, ta mới chính thức hiểu nỗi khổ của cha ta, nhớ năm đó, ông chính là mỗi ngày bị nữ khách đến quán trọ nhà ta sờ vuốt cái mông!
Mặc dù bị bàn tay bà chủ quấy rối rất là buồn bực, thế nhưng khi hai ta đi tới phủ Thừa Tướng một lần nữa thì ba thủ vệ đuổi chúng ta lần trước, lần này không những không nhận ra chúng ta, còn đều trở nên khách khí, quả thật giống như đổi một nhóm người.
Phu Tử nói: "Người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang", thì ra là thật.
"Không biết tôn tính đại danh hai vị, tìm đại nhân nhà ta có chuyện gì?" Một người thủ vệ khách khí hỏi chúng ta.
Không đợi ta trả lời, Kim Nguyên Bảo liền tiến lên một bước, chào một cái nói: "Tại hạ Kim mỗ, cùng vị này Sở huynh đệ đường xa mà đến, mang theo tín vật này bái phỏng Thừa Tướng đại nhân, có chuyện quan trọng thương lượng, kính xin hai vị quân gia giúp đỡ." Dứt lời, đưa ngọc bài cha ta cho ta tới trước mặt thủ vệ.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của hai người toàn bộ có chút biến hóa, rỉ tai một hồi, trong đó một người thủ vệ lớn tuổi tiến lên một bước, cung kính nói với hai chúng ta: "Thuộc hạ lập tức trình tín vật này lên cho đại nhân, d'đ/l;q'đ xin hai vị khách quý đến phòng khách uống trà ngồi một lát, chờ tin tức."
Từ "ăn mày" lắc mình một cái thành "khách quý" của Tướng phủ, sự khác biệt này có phải quá lớn hay không, chẳng lẽ chỉ là bởi vì ngọc bài của cha ta sao? Ta tò mò dùng ánh mắt hỏi Kim Nguyên Bảo, nhưng cậu ta nhưng chỉ lắc đầu với ta một cái, ý bảo ta đừng nói lung tung.
Được rồi, không nói thì không nói, ta nhìn vẫn không được sao?
Dọc theo đường đi, ta tò mò quan sát phủ Thừa Tướng trong truyền thuyết, nhìn Ngự Phong sơn trang tráng lệ quen rồi, cảm giác nơi này cũng không có gì đặc biệt, từ đồ đạc đến bài biện cũng cực kỳ mộc mạc, rất không giống tưởng tượng của ta, khiến ta không nhịn được hoài nghi năng lực vị Thừa Tướng đại nhân này. Ông ta thật có thể giúp ta cứu các đệ tử phái Thanh Thương sao? Cảm giác có chút không đáng tin. . . . . .
Sự thật chứng minh, lo lắng của ta là cần thiết.
Chờ hai chúng ta ở phòng khách đợi ước chừng thời gian một nén nhang, Thừa Tướng Gia Cát Hoành tóc trắng phơ mới há miệng run rẩy chạy tới, vào cửa liền nói: "Hai vị khách quý đường xa mà đến, lão phu không có từ xa tiếp đón, không biết Sở đại nhân tại phía xa tha hương, sống có tốt không?"
Kim Nguyên Bảo nói qua, Thừa Tướng coi như là quan lớn, quan lớn như vậy cũng gọi cha ta là đại nhân, xem ra nhất định là nợ cha ta không ít tiền. Nghĩ như thế, trong lòng ta liền có sức mạnh, ưỡn thẳng lưng hồi đáp: "Cha ta tốt vô cùng, ông ấy còn thường nhắc tới ngài đấy."
"Thì ra là công tử của Sở đại nhân, quả thật dáng dấp ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, có phong phạm của cha ngươi năm đó." Lão đầu bị ta nói thật vui mừng, hỏi tới, "Không biết Sở đại nhân nhắc tới lão phu cái gì?"
Ta chỉ thuận miệng nói vậy, ông hỏi thật à? Ta nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra trả lời cái vấn đề này như thế nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói đúng sự thật, "Bá phụ, thật ra thì ta là lừa gạt ngài, cha ta chưa bao giờ nhắc qua ngài."
Gia Cát Hoành bị ta nói đến sững sờ, ngay sau đó cười lên ha hả: "Cái tên tiểu tử này, lừa gạt lão phu như vậy, tác phong làm việc thật đúng là bản sao của cha ngươi."
"Này là dĩ nhiên!" Ta duyên dáng gật đầu nói, "Ta chính là con ruột của cha ta."
Đứng ở bên cạnh từ đầu tới đuôi cũng không nói một lời Kim Nguyên Bảo rốt cuộc không nhìn nổi, hung ác trợn mắt nhìn ta một cái.
"Không biết vị này là. . . . . ." Gia Cát Hoành phát hiện Kim Nguyên Bảo, hỏi.
"Cậu ta là thủ hạ của ta, cha ta phái tới giúp ta." Ta vội vàng giành đáp, lại bị Kim Nguyên Bảo hung ác trợn mắt nhìn một cái. Ta làm mặt quỷ với cậu ta: ngươi trừng đi, d_i end aanl eq uyd oon cha ta là đại quan, trừng nữa bảo cha ta bắt ngươi lại!
"Thì ra là như vậy." Gia Cát Hoành bừng tỉnh hiểu ra, không hề rối rắm ở đây nữa, mà là tiếp tục hỏi ta, "Mới vừa rồi người thông truyền nói Sở công tử tìm ta có chuyện quan trọng, không biết là chuyện gì?"
Ta nói: "Bá phụ, ta đều gọi ngài bá phụ, ngài cũng đừng gọi ta cái gì công tử hay không công tử, nghe thật là kỳ cục, vẫn là gọi ta Tiểu Bắc thôi. Thật ra thì ta tới tìm ngài cũng không có chuyện gì lớn, chính là. . . . . ." Chuyện như vậy lại nói thật là có chút phức tạp, ta nhìn Kim Nguyên Bảo nhờ giúp đỡ.
Chưa từng nghĩ cậu ta thế mà lại trừng ta một cái, giống như đang nói: một hộ vệ như ta có quyền gì mà phát ngôn, tự ngươi nói đi.
Xem như ngươi lợi hại! Ta cắn răng, nhắm mắt nói tiếp: "Chính là ta muốn nhờ bá phụ giúp một tay cứu mấy bằng hữu của ta."
"Không biết ngươi phải cứu bằng hữu gì, lại vì sao phải cứu bọn họ?"
Thật ra thì ta thật muốn nói hết nguyên nhân hậu quả cho ông ấy, nhưng mà ta lại không ngốc, nếu như kể "sự tích anh hùng" của ta tại Ngự Phong sơn trang cho Gia Cát Hoành, sợ rằng đệ tử phái Thanh Thương cứu không ra được, ta đều bị vồ vào luôn, hay là trước tiên nghĩ ra một câu chuyện lừa gạt rồi nói.
Vì vậy ta nói: "Chuyện là như vầy, trên đường hai người chúng ta tới Kinh Thành gặp được một bang cướp, may nhờ anh hùng phái Thanh Thương ra tay tương trợ mới may mắn thoát nạn, nhưng ngày hôm qua ta lại nghe người ta nói, không biết tại sao quan phủ bắt giữ cả phái Thanh Thương. Cha ta thường dạy ta, ăn khế trả vàng, d~ien d.an l_e q'uy d;on ta muốn xin bá phụ giúp một tay cứu cứu bọn họ, ta có thể lấy danh dự cha ta bảo đảm, bọn họ đều là người tốt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu!"
Ta vừa nói xong, Gia Cát lão đầu liền thở dài: "Tiểu Bắc à, chuyện như vậy. . . . . . Sợ rằng bá phụ không thể giúp."
"Tại sao?" Ta nóng nảy, không phải Thừa Tướng là quan rất lớn sao, làm sao thả mấy người cũng không được, đây không phải là gạt người sao?
"Ngươi có điều không biết, lần này triều đình xuất động nhóm lớn người vây quét Ngự Phong sơn trang, cũng không phải là chỉ là ngẫu nhiên, mà là Tuấn Hiền Vương trực tiếp ra lệnh, lão phu có muốn giúp, cũng giúp không được!"
Tuấn Hiền Vương này là quan gì, to hơn cha ta sao?
Nhìn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của ta, Gia Cát Hoành tiếp tục nói: "Từ khi đương kim Thánh Thượng lên ngôi, vẫn tật bệnh quấn thân, vô tâm triều chính, mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều do hoàng huynh Tuấn Hiền Vương xử lý thay. Lần này triều đình trắng trợn vây quét Ngự Phong sơn trang như vậy, cũng chính là Tuấn Hiền vương ra lệnh, theo lão phu phỏng đoán, chỉ sợ là triều đình muốn mượn việc này cắt giảm thế lực giang hồ, mới có thể làm to chuyện như vậy."
Lời lão Thừa tướng nói, ta nghe không rõ ràng lắm, nhưng ý tứ đại khái ta đã hiểu, nói cách khác chuyện này ông ấy không giúp được. Điều này làm cho ta không khỏi có chút nóng nảy, hỏi: "Triều đình kia sẽ xử trí những người này như thế nào?"
Gia Cát Hoành lắc đầu một cái, thở dài nói: "Sợ rằng lành ít dữ nhiều. . . . . ."
Nói cách khác phái Thanh Thương chết chắc? Không được, chưa trải qua đồng ý của chưởng môn ta đây, một đệ tử phái Thanh Thương cũng không cho chết!
Nếu minh (chính đại) không được, vậy thì tới ám (ngầm) đi, lúc ấy ta liền âm thầm quyết định trong lòng: ta muốn cướp ngục!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro