Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Editor: Serena Nguyen

Ba ngày sau, bởi vì phái Thanh Thương đã thua cuộc so tài, lần này đại hội võ lâm nghênh đón cuộc tỷ võ cuối cùng—— Ngự Phong sơn trang đối chiến với Thiên Ma Cung.

Tranh tài còn chưa bắt đầu, dưới đài đã sớm nhốn nha nhốn nháo bu đầy người, tất cả mọi người mong mỏi cuộc chiến cuối cùng này, trong lòng mọi người đều hiểu, bởi vì Thiên Ma Cung xuất hiện, trận luận võ này đã không chỉ là cuộc chiến Võ Lâm Minh Chủ đơn giản như vậy, đây là một cuộc chiến chân chính giữa chính và tà, ý nghĩa thắng thua là kết quả sau thời gian dài hắc bạch tranh giành. Đến cuối cùng là Ngự Phong sơn trang tiếp tục giữa ghế đệ nhất võ lâm, hay là Thiên Ma Cung lật nghiêng võ lâm, thống lĩnh giang hồ, vẻ mặt mỗi người đều hết sức nặng nề.

Ta hiểu rõ, Công Tôn Liệt sẽ không còn may mắn như lần ra sân trước, lần này hắn sẽ thua. Không biết tại sao, ta bỗng nhiên không có lo lắng cho hắn lắm, thật ra thì không làm Võ Lâm Minh Chủ đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt, trải qua thời gian dài, hắn vẫn bị một trọng trách nặng nề đè ép, cho nên tính tình mới có thể trở nên lạnh lùng như vậy, có lẽ lần này đối với cậu ta mà nói là bước ngoặt trong cuộc đời.

Bây giờ ta còn tương đối lo lắng cho chính mình, những ngày này, lời nói của Hoắc Đạt cứ một mực quanh quẩn trong đầu của ta, khiến ta rối rắm không dứt. Sao ta có thể thích Kim Nguyên Bảo chứ, người ta yêu rõ ràng là Công Tôn Liệt. Cái tên Kim Nguyên Bảo kia vừa đen lại khô khan, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ biết đối nghịch với ta, bây giờ còn biết gạt ta, làm sao ta có thể thích loại người khốn kiếp này? Ta ghét cậu ta còn chưa xong!

Phiền chết rồi, phiền chết rồi, đều do Hoắc Đạt nói hươu nói vượn, hại ta mấy ngày nay vẫn tâm thần có chút không tập trung, thấy Kim Nguyên Bảo liền tránh, cũng may hôm nay Kim Nguyên Bảo không có ở đây, nếu không ta tình nguyện không xem cuộc tranh tài này.

Ta hung hăng trừng mắt Hoắc Đạt, ông ta bị ta trừng được không giải thích được.

"Tới rồi tới rồi!" Trong đám người vang lên một mảng tiếng nghị luận, hai môn phái so tài hôm nay lục tục xuất hiện ở trên hội trường.

Tới trước là Ngự Phong sơn trang, Công Tôn Liệt đi tuốt ở đằng trước, chỉ thấy hắn mặc một bộ đen tuyền, nện bước mạnh mẽ, ánh mắt bén nhọn, mấy ngày chữa thương khiến cho khí sắc của hắn khôi phục không ít, nhìn qua hình như không có gì đáng ngại rồi.

Sau Ngự Phong sơn trang, bang Thiên Ma Cung áo quần lố lăng kia cũng tới, cầm đầu là Tứ Đại Hộ Pháp mọi người quen thuộc nhất, đi theo phía sau là một đoàn người đông nghịt, vây quanh một cái kiệu, thanh thế hết sức thật lớn.

Người chung quanh cũng bắt đầu bàn luận xôn xao về cái kiệu này.

"Ở trong đó ngồi chính là cung chủ Thiên Ma Cung, Ma Tinh sao?"

"Không phải Ma Tinh đã chết rồi sao, tại sao lại xuất hiện?"

"Ngu ngốc, Ma Tinh chính là danh hiệu cung chủ, mặc kệ ai làm cung chủ Thiên Ma Cung cũng phải gọi Ma Tinh!"

"Vậy chẳng phải là Thiên Ma cung có rất nhiều Ma Tính sao? Ma Tinh một đời, Ma Tinh đời hai, Ma Tinh đời ba. . . . . . Mỗi một thời đại, Ma Tinh còn có thể thăng cấp đấy."

Ta không khỏi kính nể không thôi trí tưởng tượng phong phú của mấy võ lâm nhân sĩ, đại ca ngươi thực trâu bò!

Trong lúc một nhóm người nghị luận ầm ĩ i, hội trường chợt nổi lên một luồng gió lạnh, cùng lúc đó, người của Thiên Ma Cung bắt đầu nâng hô khẩu hiệu: "Thiên Ma Thánh cung, nhất thống võ lâm, Ma Tinh đời này, Duy Ngô Độc Tôn!" 

Màn kiệu nâng lên, một bóng người bay ra từ trong kiệu, đứng ở giữa lôi đài.

Ta ngơ ngác nhìn nam tử đứng ở giữa lôi đài mặc trường bào màu tím, tay hắn ta cầm trường tiên, mặt nạ bằng bạc dưới ánh mặt trời phát sáng rạng rỡ, tâm tình của ta từ kinh ngạc chuyển thành tức giận.

Hóa thành tro ta đều không quên được người này, đêm hôm đó chính là hắn ta đả thương Công Tôn Liệt, còn cười nhạo ta là ngu ngốc.

Phu Tử nói: người ta dội ngươi một giọt nước, ngươi phải dội lại người ta đầy mặt đều là nước.

Ta quyết định báo thù.

Giờ phút này, tất cả mọi người trên hội trường bởi vì Ma Tinh ra hiện mà nghị luận ầm ĩ, trường hợp một lần hỗn loạn không chịu nổi, d'i'e'n đ.a'n l3 q'uy d.ôn  ta nghiêng đầu ra lệnh với Thanh Sơn: "Thanh Sơn, cởi giày!"

Thanh Sơn hoảng sợ nhìn ta, "Chưởng môn. . . . . . Người muốn cái này làm gì?"

"Hãy bớt sàm ngôn đi, bảo ngươi cởi ngươi liền cởi đi!"

Dưới sự uy hiếp của ta, Thanh Sơn run run rẩy rẩy cởi giày, hai tay dâng, đưa tới trước mặt của ta.

Ta đoạt lấy giày thối của Thanh Sơn, ném lên lôi đài, đừng nói, vứt còn rất chính xác, một cái nện ở ngực Ma Tinh, đập cho hắn ta bối rối.

Phong hộ pháp phản ứng đầu tiên, xông lên đài, vểnh lên Lan Hoa Chỉ* liền mắng: "Người nào? Người nào đánh lén Cung chủ chúng ta, đứng ra cho ta!"
* Phòng cho người nào k biết, “lan hoa chỉ” là cái tay chỉ vào người khác cong cong điệu điệu, nó giống cánh hoa lan nên gọi là lan hoa chỉ.

Ngươi nói ra liền ra, ngươi cho là ta ngu à, nhìn ta nhiều hơn nữa ném mấy con, vì vậy nghiêng đầu chuẩn bị bảo Thanh Sơn lấy một chiếc giày khác. Vừa quay đầu lại, ta trợn tròn mắt, chỉ thấy người người trong tay đều cầm giày, bắt đầu điên cuồng ném đám người Thiên Ma cung.

Đại hội quy định không cho sử dụng ám khí, nhưng là chưa nói không thể ném giày không đúng? Hành động ném giày của ta nhắc nhở mọi người, trong lúc nhất thời, hầu như tất cả người đều trút lửa giận với Thiên Ma cung vào giày, vô số đôi giày mùi hôi ngạt thở, giống như bão táp bay về phía lôi đài.

Dĩ nhiên những người Thiên Ma cung đó cũng không chịu thua thiệt, rối rít chạy lên đài ngăn ở trước mặt Ma Tinh, cởi giày ném xuống dưới đài, cứ như vậy, một cuộc đại hội võ lâm trở thành một cuộc ném giày.

Sau đó, không biết là người nào cảm thấy ném giày chưa đã ghiền, bắt đầu ném binh khí, một cây búa đi lên, đập chết một tiểu lâu la của Thiên Ma cung.

Lần này, rốt cuộc mọi chuyện hóa lớn.

"Các vị anh hùng bạch đạo! Nhân cơ hội này, chúng ta đồng tâm hiệp lực, lật đổ Thiên Ma cung!"

"Lật đổ Thiên Ma cung! Lật đổ Ma Tinh! Báo thù cho sư phụ Khắc Kỷ của Thiếu Lâm!"

"Tiêu diệt hắc đạo. . . . . ."

. . . . . .

Tiếng la liên tiếp, lúc đó người chung quanh cũng đã lấy ra vũ khí, lúc này trên tay bọn họ cũng không còn là giày nữa, tất cả đều hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gổ, chém tới người của Thiên Ma cung.

Ta sợ ngây người, chưa từng gặp qua nhiều máu như vậy, những thứ kia đao kiếm chém vào trên thân người, như chém vào trên bàn, trên ghế vậy, căn bản không người quan tâm. Một khắc kia, ta bỗng nhiên có chút dậy lên đồng tình với Thiên Ma Cung , mặc dù trong bọn họ có ít người xác thực rất xấu, nhưng là ném giày hả giận còn chưa tính, phải đuổi tận giết tuyệt sao? Người của Ma giáo cũng đều là mẹ sinh cha nuôi, bị chém cũng sẽ thấy đau!

Thanh Sơn chạy đi trong đám người nhặt về hai chiếc giày khác nhau, mang ở trên chân, nói với ta đang ngây như phỗng: "Chưởng môn, chuyện quá lớn, người đi nhanh lên!"

Ta đây mới lấy lại tinh thần, co cẳng chạy.

Sau lại ta mới biết, chính là bởi vì chiếc giày ta ném ra ngoài kia, kích thích mâu thuẫn giữa hai phái hắc bạch, khiến cuộc chiến vốn là muôn người nhìn chằm chằm, biến thành một cuộc đại hỗn chiến chưa từng giữa hắc đạo và bạch đạo.

Bởi vì Thiên Ma Cung không ngờ rằng, nhân sĩ võ lâm chính phái sẽ đối chiến với bọn họ dưới loại tình huống này, trong lúc nhất thời chuẩn bị chưa đủ, dẫn đến toàn quân bị diệt. Các giáo đồ chết thì chết, bị thương thì bị thương, ngay cả Tứ Đại Hộ Pháp đều chết hết một nửa, còn dư lại Phong hộ pháp cùng Mộ Dung Ti Ti bị thương chạy, Thiên Ma cung chủ cũng bởi vì bị thương mà không biết tung tích.

Đám người bạch đạo là phe chiếm đa số, mặc dù đánh lui Thiên Ma giáo, nhưng ở cuộc hỗn chiến này cũng không có mò được lợi ích gì quá lớn. Nhiều môn phái đều là chết hơn phân nửa, Ngự Phong sơn trang càng thêm bị thương nghiêm trọng, chỗ bố trí hội trường đại hội võ lâm, thành một cái biển máu.

Sinh mạng giữa sự tranh giành của hai phái hắc bạch trở nên nhỏ bé giống như con kiến hôi, sau hỗn chiến ngày đó, hầu như tất cả môn phái đều ăn mừng thắng lợi của mình, cho dù có bởi vì chết sư huynh đệ mà cảm thấy thương tâm khổ sở, tự nhiên là sẽ nghĩa chính ngôn từ* nói: "Vì chính nghĩa, chết cũng không tiếc!"
* hợp với chính nghĩa và lợi ích chung

Ta không rõ.

Sau khi Kim Nguyên Bảo biết xảy ra hỗn chiến, trước tiên tìm được ta núp ở trong phòng, run lẩy bẩy.

Ta đã không để ý tới tức giận với cậu ta, ôm cổ cậu ta khóc: "Kim Nguyên Bảo, ta muốn về nhà, đại hội võ lâm một chút cũng không vui như ta nghĩ, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!"

"Chờ bên ngoài không rối loạn như vậy, ta liền dẫn ngươi trở về." Cậu ta ôm ta, an ủi.

"Tất cả đều tại ta, nếu không phải là bởi vì ta ném chiếc giày kia, bọn họ cũng sẽ không đánh nhau, cũng không sẽ chết nhiều người như vậy, ô ô ô. . . . . . Kim Nguyên Bảo, ta thật là sợ, ta hại chết nhiều người như vậy, ta không phải cố ý. . . . . ."

"Ngươi nghĩ nhiều, trường hợp như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra, coi như không có ngươi, chờ có kết quả tỷ võ hôm nay, phe không phục cũng sẽ gây chuyện, đây mới là giang hồ."

Giang hồ, lại là giang hồ! Ta hận chết giang hồ, ta muốn về nhà.

Ngày thứ hai, hỗn chiến chấm dứt, Ngự Phong trong sơn trang tràn đầy người bị thương.

Ta đã quyết định muốn về nhà cùng Kim Nguyên Bảo, chỉ là còn không biết nên nói với bọn Hoắc Đạt như thế nào, lần hỗn chiến này phái Thanh Thương chúng ta cũng bị thương không nhẹ, chết mấy đệ tử, phần lớn mọi người bị thương, tất cả đều d ien d an l e q uy đôn chữa thương ở trong phòng cho khách. Làm chưởng môn một phái, lúc này rời đi, hình như có chút không có đạo nghĩa.
  
Cùng lúc đó, bởi vì hoài nghi vẫn có người trong ma giáo ẩn nấp ở đây, Ngự Phong sơn trang thực hành gác cổng, một số đông người lần lượt đến từng lục soát dư nghiệt Ma Giáo, ngay cả xuống núi đều phải trải qua kiểm tra.

Kim Nguyên Bảo cũng nói còn nguy hiểm, gần như một tấc cũng không rời ta, cho dù thỉnh thoảng rời đi, cũng là dặn dò ta cố gắng hết sức không được ra khỏi phòng.

Nói thật, dù cậu ta bảo ta đi ra, ta cũng không dám. Kể từ khi chính mắt thấy lần hỗn chiến trước, bây giờ ta nhìn ai cũng cảm thấy không giống người tốt, dù được xưng là từ bi như phái Thiếu Lâm, lúc diệt người ma giáo cũng có thể rat ay ngoan đọc. Ai biết những người bên ngoài đó có thể bởi vì ta lớn lên giống người của Ma giáo, rồi cho ta một đao hay không.

Dù sao giang hồ này ta là tuyệt đối là ra nhập đủ rồi, ta vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phòng dọn dẹp thu dọn y phục thôi.

Trong phòng ta là không thiếu mấy đồ linh tinh phu nhân chuẩn bị cho hôn lễ của ta và Công Tôn Liệt, thật ra thì ta rất thích, nhưng mà nếu không kết hôn, vẫn là trả lại cho người ta thôi. Nhưng là những món ăn này ta phải lấy đi, từ Kinh Thành trở về Trấn Bạch Vân, nói ít cũng phải một tháng, ta không muốn chết đói giữa đường.

Đang lúc ta lấy túi đổ đậu phộng vào từ bình sứ, mấy hạt đậu phộng không cẩn thận bắn vào đáy giường.

"Ai u." Một cái âm thanh truyền ra từ dưới giường.

Ta cứng lại trong nháy mắt.

Dưới giường, có người?

Ta cảnh giác hỏi: "Người nào. . . . . . Người nào ở đó?"

Trong phòng yên tĩnh, không có người trả lời ta, yên tĩnh, ta bỗng nhiên cảm giác một luồng khí lạnh được đưa lên từ lòng bàn chân. Hẳn là không phải ma quỷ chứ? Âm thanh kia mới vừa rồi rõ ràng là từ dưới giường truyền tới. . . . . .

Ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, từ từ lại gần bên giường, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống.

Chợt, một bóng người lao ra từ dưới giường, đưa tay, bất ngờ bóp cổ của ta.

"Không được kêu, nếu không lấy mạng của ngươi." Một giọng nói bị cố ý đè thấp, vang lên ở bên tai của ta.

Trong lòng ta quýnh lên, vội nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng làm loạn, ta không kêu là được. . . . . . Ngươi!" Ánh mắt quét qua trong nháy mắt, ta thấy được tấm mặt nạ bạc làm người ta chán ghét, lời nói định nói ra khỏi miệng tắc ở trong cổ họng.

Lại là hắn ta!

Ánh mắt tên kia sau mặt nạ híp lại: "Thế nào? Nhận được bổn tọa?"

Trong đầu ta thoáng qua những hình ảnh giết người diệt khẩu, vội vàng lắc đầu: "Không biết, hóa thành tro cũng không biết!"

Ma Tinh sặc một cái.

"Nha đầu thối, ít giở trò thôi! Ngươi không nhận được bổn tọa, bổn tọa lại nhận được ngươi, Chưởng Môn." Hắn ta nói xong, lực trên tay nặng thêm mấy phần.

Ta nghĩ thầm lần này xong rồi, người này còn nhận được ta, lúc này không bị diệt khẩu cũng khó. Đang lúc ta cho là lần này mình thật muốn "hồng nhan bạc mệnh", một nhóm người đi qua ngoài cửa, trong đó có người kêu: "Yêu nhân này bị thương, đi không xa, nhất định vẫn còn ở trong sơn trang! Mọi người mau chia nhau đi tìm! Tìm được giết!" Không trách được hôm nay bên ngoài đặc biệt nhiều người, thì ra là tìm người này!

Ta nhạy bén, hỏi: "Ngươi bị thương?"

"Bị thương thì sao?" Hắn ta cười nhạo một tiếng, "Bị thương vẫn có thể lấy mạng của ngươi!"

Ta cố giả bộ trấn định: "Ngươi lấy mạng của ta cũng vô dụng, đi ra ngoài còn không phải vẫn mất mạng sao?"

"Có ngươi ở trong tay bổn tọa, xem bọn họ dám làm gì bổn tọa?"

Mẹ nó! Người này thậm chí ngay cả ý tưởng lấy ta làm con tin ác liệt như vậy đều có, thật sự là rất xấu!

Ta đè nén lửa giận trong lòng, nói: "Ngươi cũng quá ngây thơ rồi đó!"

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói ngươi ngây thơ!" Ta liếc hắn ta một cái, "Bọn họ nhiều người như vậy đều muốn giết ngươi, d;đ/l'q;đ làm sao có thể sẽ vì ta một nha đầu không có danh tiếng gì mà bỏ qua ngươi? Thật không biết là ngươi quá đề cao ta, hay là quá xem thường chính ngươi."

Ta vừa nói xong, quả nhiên ánh mắt của hắn ta do dự một chút.

Bắt được cơ hội này, ta lại nói: "Dù sao đến cuối cùng đều phải chết, nếu ngươi thả ta, nhiều lắm là sau khi ngươi chết ta sẽ đến mộ ngươi thắp nén hương, đốt ít tiền vàng cho ngươi."

"Ngươi đừng mơ tưởng!" Hắn ta nhìn chằm chằm ta, chỉ chốc lát sau, ánh mắt vốn là tức giận lại đột nhiên biến đổi, lại nở nụ cười."Nha đầu thối, suýt nữa bị ngươi lừa gạt, muốn bảo toàn tính mạng, tốt nhất thông minh một chút, nghĩ biện pháp mang bổn tọa ra ngoài."

Ta nói: "Ngươi là người to đùng đùng, cũng không phải là chó là mèo, ta làm sao đưa ngươi đi ra ngoài? A. . . . . ."

Sức ép trên cổ lại tăng lên mấy phần, eo cũng bị túm, hắn ta lại gần, nhếch môi một cái: "Không đưa được ra? Vậy bản tọa không thể làm gì khác hơn là tìm người chôn theo, xem nha đầu nha ngươi dáng dấp khá tốt, không bằng làm nha hoàn trên đường hoàng tuyền cho bổn tọa. . . . . ." Hắn nói xong, ánh mắt dần dần lộ ra sát khí.

"Chậm!" Ta ngăn hắn ta lại, "Ta có biện pháp đưa ngươi ra ngoài!"

Ta thật sự là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đã tránh được hỗn chiến, lại gặp được Ma Tinh, muốn không chết cũng khó. Cũng may chuyện còn có cơ hội xoay chuyển, Ma Tinh bị thương, rõ ràng không thể tự ra khỏi Ngự Phong sơn trang, còn phải dựa vào hỗ trợ của ta, cho nên ta tạm thời còn chưa chết.

"Đây là cái gì?" Ma Tinh liếc mắt nhìn vật ta ném cho hắn ta, hỏi ta. 

"Y phục." Ta nói, "Ngươi thay cái này, ta dẫn ngươi đi ra ngoài."

Hắn nhìn y phục trên bàn, sắc mặt khó coi: "Ngươi đùa gì thế? Thế mà dám cho bổn tọa mặc y phục nữ nhân, ngươi muốn đùa bỡn bổn tọa phải hay không?" Lúc nói chuyện, sát khí lại nổi lên.

Tên Thiên Ma cung chủ này tính khí thật đúng là kém, ta vội vàng lui về phía sau mấy bước, nói: "Là ngươi tự muốn ta giúp ngươi chạy trốn ra ngoài, giờ còn ngại cái này ngại cái kia. Ngươi cũng không nghĩ xem phòng một cô nương như ta lấy đâu ra y phục nam? Nếu không, ngươi cứ mặc y phục này ta dẫn ngươi đi ra ngoài, xem bọn họ có tới bắt ngươi hay không." 

Thật ra thì dưới giường ta mặt còn cất giấu một bộ y phục nam lúc đầu Kim Nguyên Bảo cho ta, chẳng qua ta mới không nói cho tên bại hoại này đâu, cho đường đường cung chủ Thiên Ma cung nếm thử một chút tư vị làm nữ nhân, cũng chưa hẳn là không thể!

Quả nhiên, Ma Tinh nhìn y phục do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm nó lên.

Mẹ ta thường nói: "Ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn." Bây giờ ta muốn bổ một câu: "Mặc người tay áo ngắn."

Ma Tinh mặc vào y phục nữ nhân, tay áo ngắn một mảng lớn, bộ dáng kia cực kỳ buồn cười. 

Hắn ta vừa đi ra, ta liền không nhịn được cười, che miệng mới cười trộm một tiếng, hắn ta liền cầm roi ở trong tay lên: "Cười nữa ta hủy dung ngươi."

Ta lập tức im lặng, thật là quá đáng, thế mà lại dùng hủy dung để uy hiếp ta...ta chính là dựa vào mặt mà ăn cơm!

"Tốt lắm, bây giờ có thể dẫn ta đi ra ngoài rồi!"

"Chậm đã."

"Ngươi còn muốn giở trò gì?" Hắn ta cảnh giác nhìn ta.

Ta nói: "Ngươi phải bỏ món đồ trên mặt ngươi xuống đi, chẳng lẽ ngươi còn tính đi ra ngoài như vậy?"

Hắn ta do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lấy mặt nạ xuống, ta vốn tưởng rằng phía sau mặt nạ này chắc chắn là một khuôn mặt rất xấu, không ngờ khi hắn ta lấy mặt nạ xuống thì lại lộ ra khuôn mặt hết sức tuấn mỹ, /d'ien d an l3 q uyd oon/ thậm chí hơi non nớt, cho dù mặc nữ trang cũng sẽ không có vẻ khác thường.

Ta rất ngạc nhiên  hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ai cần ngươi lo!" Hắn ta trợn mắt nhìn ta một cái.

"Ngươi không nói cho ta biết, ta liền không mang theo ngươi đi ra ngoài, ngươi giết ta đi." Không biết thế nào, cảm giác Ma Tinh cởi mặt nạ hoàn toàn không có kinh khủng như lúc nãy, thậm chí có chút dễ bắt nạt.

"Được, vậy ta hủy dung ngươi trước."

Mẹ nó, tiểu ma đầu này, thật xấu! Ta che mặt nói: "Ngươi đừng có hở ra là dùng hủy dung uy hiếp ta, ta dẫn ngươi đi ra ngoài chu toàn là được, ngươi thu cái roi kia lại đi, ta nhìn hoảng hốt."

Hắn ta khinh bỉ khẽ hừ một tiếng, thu trường tiên vào trong ngực.

Động tác này khiến ta nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, lập tức cầm lên hai miếng bánh Hoa Quế từ trên bàn, đưa cho Ma Tinh, "Cầm! Nhét ngực!"

"Cái gì?" Hắn ta ngẩn ra, rồi sau đó cả khuôn mặt xanh mét  : "Ngươi đừng mơ tưởng!"

Ta liếc hắn ta một cái: "Cũng không phải là ta nhất định muốn cho ngươi nhét, chẳng qua bây giờ ngươi vốn dĩ không giống như nữ nhân! Ngươi nhìn nha hoàn trong Ngự Phong sơn trang này, người nào bằng phẳng giống như ngươi sao?" Ta nói xong, hắn ta liền do dự."Ngươi không phải xấu hổ, ta giúp ngươi nhét!" Sau đó ta không nói gì nhét hai miếng bánh Hoa Quế này vào bộ ngực cậu ta.

Hàaa...! Giờ đã giống nữ nhân!

Ta hài lòng nhìn kiệt tác của mình, nói: "Đi thôi!"

"Đợi đã nào...!" Hắn ta gọi ta lại.

"Làm gì. . . . . ." Còn chưa có nói xong, tay của hắn ta chợt bưng kín miệng của ta, một cái tay khác nhét thứ gì đó vào miệng ta, sau đó vừa dùng lực, vật kia liền tuột xuống cổ họng của ta.

"Ngươi. . . . . . Ngươi cho ta ăn cái gì?"

"Độc dược."

Độc dược? Ta chỉ cảm giác đầu bị đánh một cái, vội vàng đưa tay vào trong cổ họng, nhưng đã tới không kịp rồi, thuốc kia đã sớm vào bụng.

"Tên khốn kiếp!" Ta nhất thời tức giận, chỉ vào cậu ta mắng: "Ta cũng đã nói dẫn ngươi đi ra ngoài, ngươi còn ép ta ăn độc dược, ta mà xảy ra chuyện gì, ngươi đừng mơ tưởng tốt hơn, trên đường hoàng tuyền ta cũng muốn lôi kéo ngươi đi cùng!"

"Ngươi gấp cái gì?" Hắn ta không nhanh không chậm nói, "Bổn tọa chỉ nói là độc dược, lại không nói không có thuốc giải, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mang bổn tọa đi ra ngoài, chờ bổn tọa an toàn, ngươi cũng liền an toàn."

"Ngươi!" Ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà lại không thể làm gì, không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng mang theo Ma Tinh đã đổi nữ trang, đi ra ngoài.

Tháo xuống mặt nạ, thay nữ trang, lại vừa cúi đầu như vậy, bộ dáng hoàn toàn khác Ma Tinh hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gổ lúc vừa rồi, hiển nhiên là một người nha hoàn! Cùng nhau đi tới, không chút nào gây chú ý cho những bạch đạo nhân sĩ kia.

Lúc ta đang âm thầm thở phào một hơi, chưa từng nghĩ, lại bị phái Võ Đang đứng ở cửa kiểm tra cản lại. Vũ Liên đạo trưởng phái Võ đang kia  vừa thấy là ta, mặt lập tức xầm xuống: "Đứng lại! Đi đâu?"

"Xuống núi mua thuốc." Ta nói.

"Không phải là mua thuốc tiêu chảy chứ?" Tiểu đạo sĩ ngày đó chỉ ra và xác nhận ta hạ thuốc tiêu chảy chợt nhảy ra ngoài, rất không khách khí thêu dệt chuyện.

"Lần trước nói ta hạ thuốc tiêu chảy chính là ngươi, lúc này nói ta mua thuốc tiêu chảy cũng lại là ngươi, sao ngươi không nói ta giết người phóng hỏa đi?"

Tiểu Đạo Sĩ bị ta hỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, bị Vũ Liên đạo trưởng cắt đứt: "Sở chưởng môn chớ trách, chỉ là gần đây Ngự Phong sơn trang có người của Thiên Ma cung ẩn núp, tất cả người bên trong trang đều không được tự tiện rời khỏi sơn trang."

"Ngươi mở to hai mắt thấy rõ ràng, ta là chưởng môn phái Thanh Thương, ngươi phải bắt là người Thiên Ma cung, vậy sao ngươi không để cho ta đi ra ngoài?" 

"Chuyện này. . . . . ." Nhất thời Vũ Liên đạo trưởng không nói tiếp được nữa, chợt lời nói xoay chuyển, nói: "Sở chưởng môn thì chúng ta dĩ nhiên biết, nhưng là vị phía sau ngươi, ta không biết."

Trong lòng ta rất gấp gáp, lấy lại bình tĩnh nói: "Nàng là nha hoàn của ta, ngươi biết nàng mới lạ ! Hơn nữa, ngươi nhìn nha hoàn của ta đây, có điểm nào giống như người Thiên Ma cung?"

Nhất thời Vũ Liên đạo trưởng không nói tiếp được.

Tiểu Đạo Sĩ đỏ bừng cả khuôn mặt ở một bên vừa nghe có cơ hội, lập tức lại nhảy ra đối nghịch với ta, một bước ngăn ở trước mặt của ta, nói: "Ta nhìn nàng như người của Thiên Ma cung!"

Trong lòng ta cả kinh, ngoài miệng lại lý luận cùng cậu ta: "Ngươi nói nàng có điểm nào giống như người Thiên Ma cung?" 

Rõ ràng Tiểu Đạo Sĩ muốn gây chuyện với: "Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Ta nhìn nàng cũng không như nữ nhân!"

Ta chấn động mạnh một cái, đồng thời Ma Tinh bên cạnh cũng cứng đờ.

Xem ra không ra tuyệt chiêu không được! Ta kéo Ma Tinh qua, đẩy tới trước mặt Tiểu Đạo Sĩ: "Ngươi nói, nàng có điểm nào không giống nữ nhân? Ta biết rõ ngươi ghi hận ta trong lòng, muốn vu oan ta! Nếu như vậy, ta đường đường chưởng môn một phái cũng không thể cứ ngậm bồ hòn như vậy. Hôm nay tất cả mọi người ở nơi này, ngươi sờ! Sờ ra ngoài nàng không phải nữ nhân, d;đ/l'q;đ ba chữ phái Thanh Thương ta sẽ viết ngược lại!"

Trời đất ơi, may nhờ ta nhét hai miếng bánh Hoa Quế này đó!

"Ngươi. . . . . ." Lần này, Tiểu Đạo Sĩ mặt của liếc, "Ta là người xuất gia, sao. . . . . . sao có thể. . . . . ."

"Cái gì mà có thể với không thể? Đừng lãng phí thời gian, ngươi không phải sờ thì để cho đạo trưởng sờ!" Ta lại đẩy Ma Tinh tới trước mặt Vũ Liên đạo trưởng, "Đạo trưởng, ngươi kiến thức rộng rãi! Ngươi sờ một cái xem! Đến cùng nàng có phải nữ nhân hay không?"

Mặt Đạo trưởng cũng đi theo liếc, như cọc gỗ đứng hồi lâu, ông ta chậm rãi mở miệng: ". . . . . . Theo bần đạo nhìn, vị cô nương này chính là nữ."

Ta nói: "Ngươi không sờ đã biết?"

"Biết, biết."

"Vậy chúng ta có thể đi được chưa?"

"Có thể, có thể."

Sau đó, ta liền mang theo Ma Tinh nghênh ngang đi ra khỏi Ngự Phong 
sơn trang.

Ra khỏi Ngự Phong sơn trang, thái độ Ma Tinh quả thật như muốn giết người.

"Này, ngươi có thể đưa thuốc giải cho ta rồi chứ?" Ta nói.

"Ngươi còn dám đòi thuốc giải với ta!" Hắn ta cắn răng nghiến lợi nói.

"Cái gì!" Ta nóng nảy, "Ta không phải đã y theo ước định cẩn thận dẫn ngươi ra rồi, nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý hay sao?"

"Đúng, bổn tọa muốn đổi ý!"

"Ngươi!" Ta tức giận nghĩ muốn mắng người.

"Ngươi cũng không cần quá lo lắng." Ma Tinh chợt cắt đứt ta, "Độc này là Truy Hồn nhiếp tâm hoàn Thiên Ma cung chúng ta đặc chế, ăn vào nhất thời không chết được."

"Nhất thời là bao lâu?"

"Ít thì một hai tháng, lâu thì một hai năm."

Một hai tháng? !

Đang lúc ta ngẩn người, đột nhiên Ma Tinh tung người bay lên, biến mất trong rừng cây.

"Này!" Ta gấp đến độ đuổi theo, "Thuốc giải của ta!"

Trong rừng cây rậm rạp truyền đến giọng của Ma Tinh: "Ngươi yên tâm, bổn tọa sẽ không để cho ngươi chết, sau này chúng ta còn gặp lại. . . . . ." Giọng nói kia quanh quẩn ở trong rừng thật lâu.

Ta đứng sửng sốt hồi lâu, chợt nhớ tới một chuyện quan trọng hơn, đuổi theo hô to: "Này! Ngươi không cho ta thuốc giải, cũng phải trả ta hai miếng bánh Hoa Quế chứ!"  

Ma Tinh đáng ghê tởm, không chỉ hạ độc ta, còn lấy đi bánh Hoa Quế ta thích nhất, chuyện này ta nhất định phải cáo tố Kim Nguyên Bảo. Nhưng khi ta tức giận vội vàng chạy về chỗ ở thì lại phát hiện Công Tôn phu nhân đang mặt ủ mày chau mà dẫn dắt một nhóm người ở trong phòng chờ ta.

Thấy ta, bà lập tức tiến lên đón, nói: "Cuối cùng cũng đợi được con rồi!"

"Có chuyện gì không?" Ta hỏi.

"Có chuyện, nhất định con phải giúp một tay!" Lão phu nhân lôi kéo tay của ta, khẩn thiết nói: "Sau khi trở về từ hội trường lần trước, không biết Liệt Nhi xảy ra chuyện gì, tâm tình thật không tốt, cả ngày tự giam mình ở trong phòng uống rượu giải sầu, uống nhiều quá còn mượn rượu làm càn, người nào cũng không ngăn được! Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là con đi khuyên nó một chút mới phải, dù sao con là nàng dâu tương lai của nó, nó nhất định sẽ nghe lời con."

Lão phu nhân vừa nói xong, ta liền khó xử. Ta cũng đã sắp về Trấn Bạch Vân rồi, không ngờ trong lòng lão phu nhân còn ghi nhớ hôn sự giữa ta và Công Tôn Liệt, rốt cuộc có nên nói cho bà biết ta không muốn gả hay không? Thôi, đi xem Công Tôn Liệt trước rồi nói, dù sao hắn ta biến thành bộ dáng bây giờ, ta ít nhiều cũng có một chút trách nhiệm.

Vừa nghĩ như vậy, ta liền theo lão phu nhân đến chỗ Công Tôn Liệt.

Tình huống quả thật không lạc quan, khi đoàn người chúng ta đến gần viện chỗ Công Tôn Liệt ở thì ngoài viện vây đầy người làm mặt ủ mày ê, vừa thấy chúng ta xuất hiện, lập tức tiến lên cầu cứu. 

"Không xong, phu nhân, thiếu trang chủ lại uống nhiều, ở trong sân chém lung tung, đã đả thương không ít người mình."

"Mau nghĩ biện pháp đi phu nhân, thiếu trang chủ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ hỏng đấy!"

"Mau cứu thiếu trang chủ đi!"

. . . . . . 

Ở một mảnh tiếng cầu trợ, lão phu nhân khoát tay áo, ý bảo tất cả mọi người im lặng, sau đó quay đầu nói với ta: "Tiểu Bắc, tình huống con cũng thấy đấy, hiện tại chỉ có con có thể khuyên Liệt Nhi, dù như thế nào con phải giúp việc này, vì Ngự Phong sơn trang, coi như lão thân van cầu con!"

"Phu nhân ngài nói quá lời, chỉ cần ta có thể giúp, ta nhất định sẽ giúp, người để cho ta nhìn thử một chút đã." Nói xong, dưới sự ra hiệu của Công Tôn phu nhân, ta hít sâu một hơi, bước chân, chậm rãi đi tới chỗ Công Tôn Liệt.

Trong sân đã sớm một mảnh hỗn độn, dưới đất rơi đầy cành lá bị chém rụng, giờ phút này, Công Tôn Liệt đang liều mạng quơ đao của hắn một cách bừa bãi trong cái khoảng không gian này, hai mắt đỏ bừng, không hề có mục đích gì, mỗi một đao hình như đều muốn dùng hết toàn lực, nhưng mỗi một đao cũng bởi vì vết thương trên người mà có vẻ lực bất tòng tâm. Bầu trời âm trầm, cả khu vườn cũng tràn ngập một không khí áp lực, tình cảnh này, không khỏi làm ta có chút sợ. 

"Công Tôn Liệt!" Ta lấy can đảm gọi hắn một tiếng.

Hắn không để ý đến ta, tiếp tục không coi ai ra gì quơ đao trong tay, mặt đầy râu ria, trên mặt tái nhợt đầy thống khổ và tuyệt vọng, cây trong sân bị hắn ta chém tan tác. Công Tôn Liệt như vậy, xa lạ với ta như vậy, t nhất thời làm ta có chút không biết làm sao.

Nhưng vào lúc này, động tác của hắn chợt chậm lại, bước chân lảo đảo một hồi, rồi sau đó chợt quỳ một gối xuống trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu, nhiễm đỏ lá trên đất.

"Công Tôn Liệt!" Ta xông tới đỡ hắn ta.

"Cút ngay!" Hắn cúi đầu, khắp người đầy mùi rượu.

Ta ngồi xổm người xuống, vịn hai vai của hắn, lớn tiếng nói: "Ngươi nhìn rõ, ta là Sở Tiểu Bắc, rốt cuộc ngươi làm sao, có chuyện gì, nói rõ ra được không? Cần gì phải khiến mình thành ra như vậy!"

"Ta không cần các ngươi đồng tình, tất cả đều cút ngay cho ta! Cút ngay!" Giọng của hắn suy yếu lại đầy tức giận, đưa tay dùng sức đẩy ta ra, ta nhất thời không ổn định, đặt mông ngồi trên mặt đất, bị đau.

"Ta khổ luyện đao pháp nhiều năm như vậy, chính là vì một ngày kia có thể trọng chấn Ngự Phong sơn trang, nhưng trên thực tế thì sao? Ta chính là một phế vật, Ma Tinh đó ngươi cũng thấy đấy, hắn lợi hại hơn ta, mạnh hơn ta, nếu không phải là bởi vì trận đấu gián đoạn, ta nhất định sẽ thua bởi hắn ta, sẽ làm mất mặt Ngự Phong sơn trang, mất mặt cha ta! Ta chính là một phế vật không có ích lợi gì!" Hắn quỳ trên mặt đất, đôi tay tuyệt vọng ôm đầu, vẻ mặt khổ sở.  

"Ngươi đừng nói nữa!" Ta cắt đứt hắn, "Tất cả đều là chính ngươi tưởng tượng ra, sẽ không ai cảm thấy ngươi là phế vật, nếu không phải là bởi vì ngươi bị thương, ngươi nhất định sẽ đánh thắng được hắn ta!"

"Ngươi không phải an ủi ta, ta biết rõ các ngươi đều là đồng tình ta, ngoài mặt cung cung kính kính, sau lưng lại mỗi người đều đang chê cười ta không bằng cha ta! Ta biết rõ!" Khóe miệng hắn lộ ra vẻ cười khổ, tuyệt vọng cười khổ.

"Ngươi nói láo!" Ta nhịn đau, đứng dậy từ dưới đất, "Người nào cười ngươi? Người nào đồng tình ngươi? Ít nhất không phải ta!"

"Ngươi?" Hắn để tay xuống, nhìn ta chằm chằm, cặp mắt đỏ bừng, trong mắt chứa đựng nước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, tràn đầy nước mắt. Hồi lâu, hắn lắc đầu một cái: "Ngươi không cần gạt ta, d ii end anl e qu yd onn ngươi thích ta, bởi vì ta là thiếu trang chủ của Ngự Phong sơn trang, là Võ Lâm Minh Chủ tương lai, hiện tại ngay cả đao ta cũng sắp cầm không nổi, ngươi còn có thể yêu thích ta sao? Bằng lòng gả cho ta sao?" 

"Ta. . . . . ." Ta thật sự vô cùng muốn nói cho hắn biết, ta sớm đã không quan tâm người nào làm Võ Lâm Minh Chủ rồi, nhưng đối mặt với hắn giờ phút này, ta lại không biết nên mở miệng như thế nào.

"Ngươi nói đi?" Hắn bỗng nhiên thò tay, giữ lại hai vai của ta, giống như nổi điên chất vấn, "Như thế nào, cũng không nói ra được chứ gì? Bởi vì ta không phải Võ Lâm Minh Chủ, cho nên các ngươi đều nhìn ta không thuận mắt, cũng chán ghét ta. . . . . ." Ánh mắt của hắn ảm đạm, dường như tràn đầy tuyệt vọng cùng thù hận với toàn bộ thế giới.

"Ta gả!" Ta khí huyết dâng trào, đầu nóng lên, cắn răng một cái liền thốt ra.

"Ngươi. . . . . . Nói gì?" Công Tôn Liệt giương mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn ta, ánh mắt tuyệt vọng lóe lên một tia vui mừng.

Ta không muốn hắn thất vọng, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ta nói ta muốn gả cho ngươi, mặc kệ ngươi có phải Võ Lâm Minh Chủ hay không, ta đều đồng ý gả cho ngươi." Lời còn chưa dứt, người liền bị ôm lấy.

Lồng ngực này ta từng khát vọng đã lâu, giờ phút này cũng không có ấm áp giống như trong tưởng tượng, ta như đầu gỗ bị Công Tôn Liệt ôm thật chặt vào trong ngực, chặt thiếu chút nữa không thở nổi.

"Cám ơn ngươi, Tiểu Bắc, cám ơn ngươi đồng ý gả cho ta. . . . . ." Không biết hắn lặp lại những lời này bao nhiêu lần, mà tâm tình ta cũng rớt xuống đáy cốc theo.

Phu Tử nói "Quân tử nhất ngôn Tứ Mã Nan Truy", cho đến hôm nay, ta mới hiểu được trọng lượng của những lời này, mặc dù ta không phải quân tử, nhưng mới vừa rồi bởi vì nhất thời xúc động nói ra những lời này, chỉ sợ là bốn mươi con ngựa cũng khó kéo về.

"Tiểu Bắc, thật không nghĩ tới tình cảm ngươi với đại ca ta sâu như vậy, lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là tâm huyết dâng trào." Biết được ta nguyện ý thành thân với Công Tôn Liệt, Sơ Tuyết rất là vui mừng.

Nhìn nụ cười vui vẻ của nàng, trong lòng ta chợt rất không có tư vị, ta muốn nói cho nàng biết, lúc đầu ta chỉ là nông nổi nhất thời mới nói muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ.

"Đại ca ta có thể thành thân thật sự là quá tốt rồi, cuối cùng ta cũng bỏ được một tâm sự."

Ta phờ phạc mà hỏi: "Đại ca ngươi thành thân, sao vui vẻ như ngươi thành thân thế?"

"Đó là đương nhiên." Sơ Tuyết nói, "Đại ca ta đối với ta tốt như vậy, từ nhỏ ta đã thề với trời, chỉ cần một ngày đại ca ta chưa cưới vợ, Công Tôn Sơ Tuyết ta liền một ngày không lấy chồng, cùng với đại ca ta."

Không thể nào. . . . . . Ta nhìn Sơ Tuyết: "Vậy nếu ngươi gặp người trong lòng, chẳng phải là không gả được rồi hả?"

Sơ Tuyết xấu hổ cười một tiếng: "Chàng có thể đợi ta chứ sao. . . . . ."

Ta cảm giác được cái gì, hỏi: "Không phải đã có người yêu chứ?"

Mặt Sơ Tuyết xoạt một cái đỏ bừng, ấp úng nói: "Sao. . . . . . Làm sao có thể? Không có. . . . . ."

Không cần phải nói, nhất định là có, ta ép hỏi: "Người kia rốt cuộc là ai? Diện mạo phẩm hạnh như thế nào?"

Mặt Sơ Tuyết càng đỏ hơn, mặt mỉm cười hạnh phúc, "Ta nói, nhưng không cho ngươi cười nhạo ta?"

Ta gật đầu một cái.

"Chàng . . . . . ." Sơ Tuyết suy nghĩ một chút, "Chàng xuất thân danh môn, phong lưu phóng khoáng, tao nhã lịch sự, võ nghệ cao cường, cầm kỳ thư họa không gì không biết, còn giỏi văn chương, quan trọng nhất là lòng chàng thiện lương, ôn nhu chăm sóc."

Ánh mắt ta trợn trắng, không ngờ Sơ Tuyết suốt ngày ở trong khuê phòng, lại có thể gặp được nhân vật như vậy, ta nói: "Hắn ta tên là gì? Ta cũng muốn biết cao nhân như thế."

"Chàng cũng là người kinh thành, gia tộc buôn bán nhiều thế hệ, có thể ngươi cũng biết chàng. . . . . ."

Sao có chút không đúng lắm? Một dự cảm chẳng lành tự nhiên sinh ra.

"Chàng họ Lạc, tên Vân Thu."

Sơ Tuyết chậm rãi nói ra cái tên này, ta nhất thời hóa đá, Lạc gia hỏa phong lưu phóng khoáng? Tao nhã lịch sự? Tâm địa. . . . . . Thiện lương? Ôn. . . . . . Ôn nhu chăm sóc. . . . . . Không phải là Sơ Tuyết đang nói một người xa lạ trùng tên trùng họ chứ?

Giờ phút này, cuối cùng ta cũng coi như là hiểu, tại sao Lạc Vân Thu lại tốt bụng dẫn ta tới Ngự Phong sơn trang như vậy, hết sức tác hợp ta cùng Công Tôn Liệt, sau cùng tất cả đều là bởi vì lời thề của Sơ Tuyết!

Sự thật chứng minh, Lạc Vân Thu này, trừ trước mặt nữ nhân mình thích, thời gian còn lại, chuyện hắn làm đều khác người, nhầm, là mất hết tính người, không có nhân tính!

Tin tức ta đồng ý gả cho Công Tôn Liệt, như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô, tốc độ truyền khắp cả Ngự Phong sơn trang, rất nhanh liền truyền vào trong lỗ tai các đệ tử phái Thanh Thương.

Toàn phái trên dưới vui mừng khôn xiết, Thanh Sơn kích động đến nước mắt cũng rớt xuống: "Chưởng môn, ngài thật sự là thật lợi hại! Không chỉ có thu đệ tử lợi hại như vậy, còn gả cho tướng công lợi hại như vậy, về sau phái Thanh Thương chúng ta có thể ngồi ngang hàng với Ngự Phong sơn trang, thật là tổ tiên hiển linh, sư phụ phù hộ!" 

Nghe lời này, ta cảm thấy phiền hơn.

Vẫn là Hoắc Đạt tương đối tỉnh táo, hỏi ta: "Chưởng môn, hôn nhân là chuyện lớn, không giống trò đùa, ngài thật sự đã suy xét kỹ chưa? Chuyện như vậy có cần thương lượng cùng Kim sư đệ một chút trước hay không?"

Kim Nguyên Bảo?

Ông ấy vừa nói xong, sắc mặt ta liền suy sụp, phiền lòng, sao có thể quên người quan trọng nhất chứ, nếu là cậu ta biết ta nhất thời xúc động đồng ý hôn sự, không mắng chết ta là không được.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Kim Nguyên Bảo trầm mặt đi vào.

Nhất thời, áp suất không khí chung quanh như giảm xuống không ít, ta cảm nhận được một luồng gió lạnh lẽo. Mà những đệ tử phái Thanh Thương vốn vây chung quanh ta ríu rít cũng đều ngậm miệng, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chợt "ầm", chạy sạch.

Duy chỉ có Thanh Sơn còn ở đằng kia tự mình say mê, ý vị nói: "Chưởng môn, phái Thanh Thương chúng ta là gặp được vận may rồi, leo lên cành cao của Ngự Phong sơn trang, không nổi danh cũng không được, ngài thật là lợi hại, có thể mê hoặc anh hùng như thiếu trang chủ, không hổ là Chưởng Môn của chúng ta, lòng kính ngưỡng của đệ tử giống như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không dứt, nếu như Hoàng Hà vỡ đê. . . . . . Ai da! Chưởng môn người làm gì lại đá ta?"

Ta nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Kim Nguyên Bảo, gấp đến độ sắp khóc rồi, nói với Thanh Sơn: "Ngươi không nói chuyện, không ai coi ngươi là câm!"

Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, nhìn nhìn ta, lại nhìn Kim Nguyên Bảo một chút, che miệng lại, trốn thật nhanh.

Này, ta muốn ngươi đừng nói chuyện, không muốn ngươi đi! Nhìn bóng lưng Thanh Sơn cụp đuôi chạy trốn, ta cảm giác chưởng môn như mình, làm rất thất bại!

Trong phòng yên tĩnh, hiện tại liền còn dư lại hai người là ta và Kim Nguyên Bảo.

Ta quay mắt đi, cố ý không nhìn Kim Nguyên Bảo, nhưng dù là như vậy, ta vẫn có thể cảm nhận được không khí đè nén trong phòng, cùng với ánh mắt phẫn nộ của cậu ta chiếu vào trên người ta.

Nói thật, ta chưa bao giờ thấy Kim Nguyên Bảo tức giận như vậy. Cậu ta nhìn ta chòng chọc rất lâu cũng không nói chuyện, trường hợp này khiến ta có loại kích động muốn co cẳng chạy, vì vậy ta vụng trộm nghiêng mắt nhìn cửa phòng đang mở, trong lòng tính toán đường có thể chạy ra ngoài nhanh nhất. Vậy mà, chân của ta còn chưa có nâng lên, Kim Nguyên Bảo đã lắc mình một cái, chắn cửa, sau đó tay cậu ta vung, cửa phòng liền bị hung hăng đóng lại.  

Ta bị cử động này của cậu ta làm sợ ngây người, theo bản năng lui về sau một bước, sống lưng dán lên cánh cửa, cùng lúc đó, Kim Nguyên Bảo cũng tiến lên một bước, đưa tay nhấn ở trên ván cửa.

Cự ly giữa chúng ta gần như thế, lòng của ta đập bịch bịch, gấp gáp nói: "Chuyện không phải như ngươi nghĩ, ngươi nghe ta giải thích. . . . . ." Lời còn chưa dứt, trước mặt bỗng tối sầm, môi bị một vật thể hơi lạnh ngăn chặn.

Tất cả tới quá đột ngột, ta kinh ngạc trợn tròn mắt, không hiểu Kim Nguyên Bảo tại sao phải dùng miệng gặm miệng của ta, bình thường nhìn cha ta mẹ gặm tới gặm lui, cảm giác chơi thật vui, hôm nay mình gặp được, mới phát giác được một chút cũng không dễ chơi. Răng ta đều bị gặm đau đớn, khó thở, trong đầu trống rỗng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ta phản ứng kịp, dùng hết hơi sức toàn thân đẩy Kim Nguyên Bảo ra, hất tay cho cậu ta một cái tát, một dấu tay đo đỏ, trong nháy mắt xuất hiện trên mặt của cậu ta. Một khắc kia, trong đầu ta loạn thành một mảnh, chỉ có cảm giác mặt mình rất nóng rất nóng, tim nhảy lên nhảy xuống thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi ngực, cái tay đánh cậu ta càng không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đều tê dại.

"Tiểu Bắc. . . . . ." Cậu ta do dự mở miệng, đi về phía trước một bước.

"Ngươi tránh ra, đừng đụng ta!" Ta đưa hai tay ra, dùng sức đẩy cậu ta ra, sau đó xoay người mở cửa, vượt qua chạy ra ngoài.

Ta chạy cực kỳ lâu, trong đầu trống rỗng, chỉ nghe được gió đang thổi vù vù bên tai ta, rốt cuộc ta cũng chạy hết nổi, chân mềm nhũn, ngã ngồi ở trên mặt đất, thở hổn hển, giống như vừa trải qua một giấc mộng.

Vừa mới xảy ra cái gì? Tại sao Kim Nguyên Bảo muốn làm vậy với ta? Tại sao đến bây giờ tim của ta vẫn đập bình bịch? Vô số vấn đề ở trong đầu ta xua đi không được, quậy đến tâm phiền ý loạn.

"Tiểu Bắc?" Một giọng nói kéo ta trở về thực tế, ta ngẩng đầu lên, thấy Công Tôn Liệt đứng ở trước mặt ta, kỳ quái nhìn ta, "Ngươi làm gì mà ngồi dưới đất thế?"

"Ta. . . . . . Ta không sao. . . . . ." Ta vội vàng đứng lên, muốn che giấu lúng túng, không ngờ thức dậy quá nhanh, không đứng vững.

"Cẩn thận!" Công Tôn Liệt vội vàng tới đây, đỡ hông của ta.

Ta ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với Công Tôn Liệt đang gần trong gang tấc, chẳng biết tại sao gương mặt này liền biến thành mặt của Kim Nguyên Bảo, một màn mới vừa rồi kia lại hiện lên rõ ràng ở trong đầu của ta, mới vừa rồi cậu ta chính là nhìn ta như vậy, sau đó, sau đó liền. . . . . . Mặt của ta chợt đỏ bừng, đẩy người trước mắt ra.

"Rốt cuộc ngươi làm sao, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Công Tôn Liệt tiến lên một bước hỏi ta.

"Đừng! Đừng tới đây!" Ta đưa tay ngăn hắn lại, "Ta...ta có chút không thoải mái, ngươi để cho ta yên tĩnh một mình một chút."

Sắc mặt của hắn trầm xuống, há mồm muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng, sau một lát, ta nghe hắn nói: "Vậy trước tiên ngươi cứ ở một mình, chờ tỉnh táo rồi đến thư phòng một chuyến, mẹ ta có chuyện tìm ngươi." Nói xong, xoay người rời đi.

Sau khi Công Tôn Liệt đi, ta lại đứng một lát, cuối cùng để cho mình tỉnh táo một chút, sau đó ta bắt đầu hồi tưởng chuyện vừa phát sinh, tâm tình vẫn không cách nào bình tĩnh.

Ta còn nhớ có mấy lần không cẩn thận nhìn thấy cha ta và mẹ ta gặm miệng, ta cảm thấy chơi khá vui liền hỏi mẹ ta tại sao muốn như vậy, ban đầu mẹ ta rất tức giận, trách cứ ta không nên nhìn lén. Sau đó, ta hỏi mãi, mẹ ta nói cho ta biết: "Chờ con lớn lên sẽ hiểu."

"Tại sao cần phải lớn lên mới hiểu chứ?" Ta không phục hỏi.

"Bởi vì chờ con trưởng thành, sẽ có người trong lòng, sau đó con liền đã hiểu."

"Nhưng người trong lòng với gặm miệng có quan hệ gì chứ?"

"Bởi vì có một số việc chỉ có thể cùng người trong lòng làm."

"A, con hiểu rồi!" Ta chợt hiểu hiểu ra, nhào qua nói, "Mẫu thân, con thích người, con muốn gặm miệng với người."

"Đứa nhỏ ngốc." Mẹ ta chỉ cười vuốt đầu của ta, nói, "Tiểu Bắc nhà ta vẫn là chưa lớn. . . . . ."

Mẹ ta cứ coi ta như đứa bé, nhưng hiện tại rõ ràng ta đã trưởng thành, tại sao ta vẫn không hiểu, Kim Nguyên Bảo gặm miệng ta, là ưa thích ta sao? Giống ta yêu thích mẹ ta? Nhưng tại sao cậu ta không nói, nhất định gặm ta. . . . . .

Có chút vấn đề nghĩ đến quá nhập tâm, thật sự là chuyện rất đáng ghét, phiền khiến tim ta cũng sắp nhảy ra, d~i end an nl ee q'uyd ônn  mặt đều muốn đỏ lên, cho tới khi ta đi gặp Công Tôn phu nhân, căn bản cũng không nghe rõ rốt cuộc bà đang nói gì.

"Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi!" Công Tôn phu nhân nói hết những lời này, nhìn ta hỏi, "Tiểu Bắc, con thấy có được không?"

"Hả?" Ta lấy lại tinh thần, không rõ chân tướng.

"Mới vừa rồi tổ chức hôn lễ con cũng đều nghe rõ ràng, cảm thấy thỏa đáng sao?"

"Oh." Ta hoảng hoảng hốt hốt gật đầu một cái.

"Thật tốt quá, vậy cứ quyết định như vậy!" Lão phu nhân tươi cười rạng rỡ, quay đầu lại phân phó người làm, "Các ngươi nhanh đi chuẩn bị một chút, đừng quên thông báo anh hùng trong trang, ba ngày sau tới tham gia hôn lễ của thiếu trang chủ."

Cái gì? Ba ngày! ! !

Ta liền ngây dại, bất khả tư nghị nhìn Công Tôn phu nhân, hỏi: "Ba ngày có phải quá nhanh hay không?"

"Không biết, thừa dịp hiện tại các môn các phái đều chưa rời khỏi Ngự Phong sơn trang, tổ chức hỉ sự sớm một chút, cũng xem như bớt đi một nỗi lòng cho ta." Lão phu nhân nói xong, phất tay một cái nói, "Tạm thời quyết định như vậy đi, những ngày qua mệt mỏi đầu ta cũng choáng váng, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, Liệt nhi ngươi đưa Tiểu Bắc trở về đi thôi."

"Vâng, mẫu thân." Công Tôn Liệt nói xong, nhìn nhìn ta.

Ta nhìn hắn một chút, lại nhìn Công Tôn phu nhân, không thể làm gì khác hơn là rời thư phòng.

Dọc theo đường đi, ta cúi đầu, tâm tình hết sức phức tạp. Một mặt còn không quên được hành động ban ngày Kim Nguyên Bảo làm với ta, một mặt lại phiền lòng việc hôn sự, vì vậy ta cũng không có chú ý tới Công Tôn Liệt đi ở phía trước đã dừng bước, đầu va vào trong ngực hắn.

"Ối, xin lỗi. . . . . ." Ta liên tục không ngừng mở miệng nói xin lỗi, muốn lui về phía sau, lại bị Công Tôn Liệt ôm chặt lấy.

Ta liền bối rối, theo bản năng ngẩng đầu lên, mới phát hiện cự ly giữa chúng ta gần như thế, mặt của hắn đang ở trước mắt ta, thận trọng chặt mím môi, vốn là ánh mắt lạnh lẽo, giờ phút này chợt tràn đầy cuồng nhiệt.

Ta giùng giằng nói: "Ngươi làm gì đấy nha? Mau buông ta ra!"

"Tại sao?" Hắn hỏi, "Vì cái gì phải né tránh ta... không phải chúng ta chuẩn bị thành thân rồi sao? Không phải là ngươi yêu thích ta sao? Nếu thích, để cho ta ôm một cái thì thế nào, dù sao sớm muộn ngươi đều là người của ta!"

Hắn nói xong, ôm chặt hơn nữa, ôm ta quả thật không thở nổi, gần như là một nháy mắt kia, tất cả uất ức mấy ngày qua đều xông lên trong lòng của ta, lỗ mũi của ta đau xót, khóc luôn.

Ta nói: "Công Tôn Liệt, ngươi nổi điên làm gì, ngươi mau buông ta ra, ta không thích ngươi chút nào, không thích chút nào!"

"Rốt cuộc ngươi chịu nói ra lời trong lòng rồi." Hắn cười lên, nụ cười kia dưới ánh trăng ảm đảm làm trái tim người ta băng giá như vậy, hắn nói, "Thì ra là ngươi một mực đang gạt ta, ngươi không yêu thích ta, bởi vì ta không phải Võ Lâm Minh Chủ, bởi vì ta vô dụng. . . . . . Được, ngươi đã đối với ta như vậy, đừng trách ta đối với ngươi như vậy." Hắn nói xong, bỗng nhiên thò tay bóp chặt cằm của ta, lại gần ta.

Tại sao, tại sao Công Tôn Liệt cũng phải đối với ta như vậy, ta thật ghét hắn như vậy, điều này làm cho ta cảm thấy thật ghê tởm. Ta liều mạng quay đầu, tránh khỏi bờ môi của hắn, nhưng tay của hắn dùng sức, giữ chặt cằm của ta, quả thật như muốn mạng của ta . Một khắc kia, nước mắt không cách nào khắc chế mà trào ra.

Cha, mẹ, con sai lầm rồi! Con sẽ không bao giờ không nghe lời của hai người, không bao giờ xông xáo giang hồ gì đó nữa, cũng không cần gả cho Võ Lâm Minh Chủ nữa, mau tới cứu cứu con có được hay không!

"Công! Tôn! Liệt!" Một giọng nói giận dữ đột nhiên nổ vang, gần như là đồng thời, Công Tôn Liệt đang ôm ta thật chặt bị kéo ra, d~đ;l,q'đ sau đó cách một làn nước mắt, ta thấy một bóng người quen thuộc, lôi vạt áo Công Tôn Liệt, tung ra một quyền.  

Một quyền này ra tay nặng, Công Tôn Liệt bị đánh ngã ở trên mặt đất, mặt đỏ hồng, khóe miệng cũng rịn ra tia máu.

"Kim Nguyên Bảo!" Ta tỉnh lại từ trong kinh sợ, chạy thật nhanh tới, ôm hông của Kim Nguyên Bảo, chết đều không buông tay.

"Đừng sợ, có ta ở đây," Kim Nguyên Bảo sờ sờ mặt của ta, hỏi, "Ngươi không sao chớ?"

Ta lắc đầu một cái, mắt liếc nhìn Công Tôn Liệt, kêu to: "Coi chừng!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Kim Nguyên Bảo đẩy ta ra, bản thân mình lại ăn một quyền của Công Tôn Liệt, lảo đảo lui về sau một bước. Dĩ nhiên, cậu ta sẽ không cứ để yên như vậy, nhào qua lại cho Công Tôn Liệt một quyền.

Cứ như vậy, hai người ngươi một quyền, ta một quyền, đánh nhau thành một đoàn, cho đến tiếng vang ầm ầm kinh động trên dưới Ngự Phong sơn trang, một nhóm người vây lại, mới tách được hai người bọn họ ra.

Giờ phút này, hai người đều đã bị thương, khóe mắt bầm tím, da cũng xước, khóe miệng còn chảy máu.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, làm sao mà lại đánh nhau?" Công Tôn phu nhân đang nghỉ ngơi chạy tới, chất vấn.

Hai người còn đang nổi nóng, ai cũng không nói chuyện, chỉ là hung hăng nhìn đối phương chằm chằm, một bộ muốn đánh nhau ngươi chết ta sống.

Công Tôn phu nhân nhìn ta một cái, hình như đã hiểu ra cái gì, nói với người vây xem: "Tiểu nhi lỗ mãng, quấy rầy các vị anh hùng, xin phiền các vị trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, ba ngày sau, tới tham gia hôn lễ của con ta."

"Phu nhân!" Ta muốn giải thích.

"Tất cả im miệng cho ta!" Công Tôn phu nhân vốn dịu dàng, giờ phút này chợt thay đổi vẻ mặt, "Còn chưa có mất hết cả mặt sao? Tất cả trở về cho ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro