
7
Những ngày gần đây, Giản Tùy Anh không về Thiệu gia cũng không về nhà mình mà tìm cớ đến sống ở một căn nhà khác thuộc sở hữu riêng.
Không thể nói là anh muốn trốn tránh Thiệu Quần. Không phải anh sợ Thiệu Quần mất trí, mà anh đơn giản chỉ là hối hận vì lẽ ra mình không nên khiêu khích Thiệu Quần khi chưa hiểu rõ về Thiệu Quần. Vốn dĩ kế hoạch là bắt giữ thế hệ thứ hai của nhà Thiệu, đợi vài năm nữa đến khi Thiệu tướng quân mất quyền mới để lại cho mình một lối thoát, đồng thời tận hưởng ngay thân hình trẻ trung của mình. Nhưng điều mà Giản Tùy Anh không bao giờ ngờ tới là Thiệu Quần có thể hành động liều lĩnh như vậy.
Thông thường mà nói, nếu có quan hệ tình cảm với mẹ kế, bạn sẽ chọn cách giấu kín. Nhưng nhìn biểu hiện của Thiệu Quần, chẳng những không có ý giấu diếm gì mà còn muốn tách anh ra khỏi Thiệu tướng quân, trực tiếp chọn anh.
"Tên điên rồ!" Giản Tùy Anh nhìn vào gương, vén góc quần áo lên nhìn vết bầm trên eo, không khỏi chửi rủa. "Đầu óc không bình thường!"
Điều này thực sự không công bằng với Thiệu Quần. Mặc dù rất muốn chiếm hữu Giản Tùy Anh vĩnh viễn, nhưng hắn vẫn còn chút ý thức trong mình và cho Giản Tùy Anh đủ thời gian để suy nghĩ về điều đó, vì vậy hắn cố tình kiềm chế không để lại quá nhiều dấu vết trên người Giản Tùy Anh. Hắn thậm chí không mút cổ Giản Tùy Anh, thế là đã gồng lắm rồi. Về phần vết bầm ở thắt lưng, chỉ có thể nói là lực tác động quả thực có chút mạnh, vô tình tạo ra dấu tích trên đó.
Không ngờ vì những dấu vết này mà Giản Tùy Anh không về nhà trong khoảng thời gian này, Thiệu Quần cũng không liên lạc với Giản Tùy Anh, gọi điện hay gửi tin nhắn. Nhưng thỉnh thoảng có một hai tin nhắn trả lời, nội dung dường như chẳng có gì ngoài những lời chửi rủa vì dám để lại dấu vết trên người anh.
Thiệu Quần nhìn tin nhắn mới nhất do Giản Tùy Anh gửi: "Đồ chó chết". Hắn ta bất lực mỉm cười, sau đó phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn vì vết thương trên miệng bị nứt ra.
Ôi, vết thương ở khóe miệng là do Giản Tùy Anh để lại như một món quà cho hắn, sau khi hắn tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau. Khi đó, Thiệu Quần vẫn đang ngủ thì bị đánh thức bởi một cái tát giận dữ của Giản Tùy Anh. Thiệu Quần vừa mới tỉnh lại còn có chút choáng váng, chưa kịp phản ứng đã bị Giản Tùy Anh đạp xuống đất.
Thiệu Quần xoa xoa khóe miệng tê dại vì bị đánh, ngước lên nhìn Giản Tùy Anh đang dựa vào giường châm điếu thuốc cho mình, hắn cảm thấy mình càng hưng phấn hơn.
Tất nhiên, không phải vì hắn ta có sở thích khổ dâm nào đó. Đúng hơn, hắn cảm nhận được sức mạnh không bao giờ nhượng bộ bất kể khi nào và ở đâu từ Giản Tùy Anh. Mỗi cử động của người này đều đang khiến hắn chìm đắm.
Điều đáng tiếc duy nhất là đã rất lâu rồi hắn chưa gặp lại Giản Tùy Anh.
Nhưng Giản Tùy Anh suy cho cùng vẫn là mẹ kế của hắn, họ vẫn đang sống chung dưới một mái nhà, cho dù Giản Tùy Anh không muốn, anh vẫn phải trở về sau khi mọi dấu vết trên cơ thể biến mất.
Với tư cách là chồng hợp pháp của Giản Tùy Anh, Tướng Thiệu dường như còn lo lắng hơn Thiệu Quần. Sau khi nhận được cuộc gọi rằng Giản Tùy Anh sẽ trở về nhà sau chuyến công tác hôm nay, ông hiếm khi gác lại mọi việc và ở nhà chờ Giản Tùy Anh trở về. Thiệu Quần cũng hành xử tương tự.
Khi Giản Tùy Anh trở lại Thiệu gia, thứ anh nhìn thấy đầu tiên là hai cha con Thiệu đang im lặng ngồi trên ghế sofa, thấy anh đẩy cửa bước vào, Thiệu Quần bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía anh. Giản Tùy Anh lập tức đau đầu, chậm rãi cởi áo khoác đưa cho bảo mẫu, sau đó trầm giọng nói: "Sao hôm nay lại rảnh ở nhà thế? Không bận gì sao?" không biết Giản Tùy Anh đang hỏi ai.
"Không có gì" Thiệu Quần lên tiếng trước khi Tướng Thiệu kịp nói: "Hôm nay mẹ về sao không báo trước? Con có thể đón mẹ ở sân bay. Con nghe bố nói gần đây mẹ đi công tác?" Thiệu Quần nhận thấy khóe miệng của Giản Tùy Anh đầy vẻ bối rối. Anh mím môi, nhưng chỉ trong chốc lát, Giản Tùy Anh đã sửa lại vẻ mặt và mỉm cười với Thiệu Quần, không trả lời, bước qua hắn rồi ngồi xuống cạnh Tướng Thiệu, Đôi chân dài của anh vắt vẻo trước mặt Thiệu tướng quân, anh duỗi người nói: "Em mệt quá. Mấy ngày nay anh thế nào?"
Rõ ràng là anh đang nói chuyện với tướng Thiệu. Thiệu Quần trở nên lạnh lùng hơn một chút, bình tĩnh hướng ánh mắt về phía Giản Tùy Anh. Hắn cau mày, không biểu cảm cầm ấm trà trên bàn lên, rót một tách trà rồi đẩy nó đến trước mặt Giản Tùy Anh. Chỉ là Giản Tùy Anh vẫn không quan tâm hắn, thay vào đó anh nói chuyện với Thiệu tướng quân về những gì đã xảy ra với anh trong chuyến công tác mấy ngày qua.
Lúc này, sắc mặt Thiệu Quần đã đen kịt, người dưới thân hắn mấy ngày trước giờ đang làm ngơ trước mặt hắn, tán tỉnh một người khác trước mặt hắn, mặc dù hai người đó là một đôi hợp pháp, nhưng một trong số họ lại là bố hắn, Thiệu Quần cảm thấy không thể chịu đựng được.
Nhưng Giản Tùy Anh lại tận hưởng cảm giác vui vẻ khôn tả trước sự thay đổi trong biểu cảm của Thiệu Quần. Kể từ khi tiếp cận Thiệu Quần, lần nào anh cũng chiếm thế thượng phong, mặc dù anh thấy rất thỏa mãn nhưng đôi khi lại hơi cáu kỉnh vì có một số việc dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.
Tuy nhiên, Giản Tùy Anh vẫn có chút lý trí và chưa sẵn sàng hoàn toàn chọc giận Thiệu Quần và để hắn ta nói ra sự thật về những gì đã xảy ra giữa hai người họ, gây ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của anh. Giản Tùy Anh tùy ý nhấp một ngụm trà, mỉm cười cảm ơn Thiệu Quần, rồi quay lại hàn huyên tiếp với Tướng Thiệu.
Không thể không nói, Giản Tùy Anh nắm rất rõ tâm lý của Thiệu Quần, chỉ bằng một động tác đã hoàn toàn an ủi Thiệu Quần, khiến hắn hiểu rằng lời đề nghị trước đó của hắn không phải là không có chỗ để thương lượng.
Sau khi nhận được tín hiệu này, Thiệu Quần hơi nheo mắt, cắn môi, dùng sức đè nén cảm giác khó chịu trong cơ thể, hơi ngửa đầu ra sau, cắm móng tay thật sâu vào lòng bàn tay, im lặng nhìn đôi phu phu kia. Suy cho cùng, nếu lúc này hắn thật sự bộc phát, có lẽ hắn sẽ không còn cơ hội để nói chuyện với Giản Tùy Anh.
Nếu cuộc đàm phán với Giản Tùy Anh thất bại, hắn ta có thể dùng cách khác, thậm chí trói Giản Tùy Anh lại, nhưng cách này không đem đến lợi ích cho hắn vì thứ nhận về được sẽ chỉ là một cái vỏ rỗng, Thiệu Quần sẽ không bao giờ có được trái tim của Giản Tùy Anh. Thiệu Quần cảm thấy mình là một người tương đối tham lam, nếu phải chịu đựng một thời gian để có được một Giản Tùy Anh hoàn chỉnh, thì hắn sẵn lòng làm như vậy.
Hơn nữa, Giản Tùy Anh là người rất thông minh, vậy nên hắn đã đưa ra tất cả các điều kiện hoàn hảo cho anh, chỉ cần Giản Tùy Anh suy nghĩ một chút, không khó để nhận ra lựa chọn nào chiếm thế thượng phong. Nghĩ đến đây, Thiệu Quần yên tâm, lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Sau khi Giản Tùy Anh nói chuyện xong với cha mình, Thiệu Quần trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ thảnh thơi, nhìn lên trần nhà, kiên nhẫn chờ đợi thời gian.
Cuối hành lang vang lên một âm thanh giống như tiếng đóng cửa, Thiệu Quần lặng lẽ lắng nghe một lúc, xác nhận người đó quả thực đã quay trở lại phòng, Thiệu Quần nhanh chóng ra khỏi phòng mình, bước đến cánh cửa của một căn phòng khác và gõ nhẹ hai lần, không đợi người bên trong phản hồi, hắn đã chủ động đẩy cửa.
Không ngờ, Giản Tùy Anh không có phản ứng gì nhiều trước sự xuất hiện của hắn, thậm chí anh còn ăn mặc chỉnh tề, khoanh chân và chế nhạo hắn, như thể anh đã đoán trước được Thiệu Quần sẽ làm ầm ĩ như vậy: "Thức khuya lẻn vào phòng mẹ kế mà không được sự cho phép. Tôi chưa từng nghe gia đình nào có nội quy như vậy."
"Con không biết có gia đình nào lại cấm hai mẹ con ngủ chung. Đó không phải điều bình thường sao?" Thiệu Quần không bị thuyết phục, hắn di chuyển, lách qua cửa rồi dùng trái tay đóng chặt cửa lại. "Mẹ, hôm nay con phải nói là mẹ lại chọc tức con rồi."
"Vậy thì sao?" Giản Tùy Anh phớt lờ, châm một điếu thuốc cho mình, hít một hơi thật sâu, rồi nhả khói ra, híp mắt cười khúc khích. "Bố cậu ở ngay cạnh. Chỉ cần tôi cao giọng một chút là ông ấy có thể nghe thấy. Có cần tôi gọi ông ấy qua ngay để ông ấy xem cậu đang làm gì không?"
Thiệu Quần cười một tràng quỷ dị: "Phải nói, đây chính là điều con hy vọng. Nếu không phải giúp mẹ giấu giếm, mẹ cho rằng con sẽ không trực tiếp nói cho ông ta biết sao? Hmm, nếu mẹ gọi ông ta tới, sẽ tiết kiệm quá trình hơn cho con. Nói với ông ta làm thế nào để có được mẹ. Sẽ rõ ràng hơn nếu được tận mắt nhìn phải không?"
"Đồ điên!" Giản Tùy Anh nhìn Thiệu Quần với vẻ mặt vặn vẹo không rõ biểu cảm.
"Không tệ." Thiệu Quần mỉm cười tiếp nhận lời khen của Giản Tùy Anh, chậm rãi đi về phía trước, kéo Giản Tùy Anh từ trong ghế đứng dậy, ôm anh vào lòng, cười nói: "Đừng căng thẳng, con không điên đến thế đâu, ít nhất tạm thời con sẽ không làm gì mẹ trước mặt bố con. Nhưng sự kiên nhẫn của con quả thực có hạn. Nếu con thấy mẹ tán tỉnh bố con lần nữa...Con không chắc rằng con sẽ không làm gì mẹ đâu nhé."
"Vậy sao? Cậu đến đây chỉ để cảnh cáo tôi thôi?" Giản Tùy Anh hơi nheo mắt phản bác. "Không phải cậu đã biết tôi là người như thế nào sao? Cậu cũng biết tôi căn bản không quan tâm bố cậu nghĩ gì, chỉ là bây giờ bị ông ấy biết sẽ tạm thời phá vỡ kế hoạch của tôi. Nhưng kế hoạch dù sao cũng là kế hoạch. Nếu tôi muốn, tôi có thể điều chỉnh nó bất cứ lúc nào. Cậu nghĩ rằng cậu có thể kiểm soát tôi chỉ bằng cách này."
"Sao có thể được, mẹ nhỏ? Sao con có thể coi thường mẹ được." Thiệu Quần cọ cọ chóp mũi mình với Giản Tùy Anh, nhẹ nhàng nói: "Con cùng mẹ đấu lâu như vậy, nhưng con chưa từng thắng."
"Biết vậy là tốt." Thái độ nhượng bộ của Thiệu Quần khiến Giản Tùy Anh vô cùng hài lòng, thần kinh vốn căng thẳng cũng dần dần thoải mái vì sự thỏa hiệp của Thiệu Quần, sự cảnh giác bao năm qua của anh không cho phép anh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác trước Thiệu Quần. Một lúc lâu sau, Giản Tùy Anh vẫn chọn kiểm tra hắn. "Vậy hôm nay cậu muốn làm gì ở đây? Cũng không phải là nửa đêm không ngủ được. Để tôi, mẹ kế, kể cho cậu nghe một câu chuyện. Mong cậu sẽ thích, vì tôi không có kiên nhẫn dỗ dành trẻ con."
"Tuy rằng trên danh nghĩa con là con riêng của mẹ, nhưng con thật sự không muốn làm con trai của mẹ." Thiệu Quần gục đầu lên vai Giản Tùy Anh, xoa nhẹ gáy anh. Sau vài cái vuốt ve, hắn ta lộ ra mục đích thực sự của mình và càng quyến rũ Giản Tùy Anh hơn.
"Đáng lẽ mẹ nên cân nhắc những điều kiện mà con đưa ra trước đó, trong thâm tâm mẹ nên biết rằng con chắc chắn là một lựa chọn tốt hơn bố con. Hiện tại mẹ vẫn đang do dự chỉ vì muốn lấy những thứ khác từ bố con, nhưng nếu con nói cho mẹ biết, dù mẹ có làm gì đi chăng nữa, mẹ cũng không giành được những thứ cuối cùng. Vậy liệu mẹ có còn muốn lãng phí thời gian cho ông ấy không?"
"Đi thẳng vào vấn đề đi."
"Hmm, bởi vì, bố đã hứa sẽ để lại những thứ này cho mẹ con. Là một người tốt, ông ấy vẫn sẽ thực hiện lời hứa của mình, cho dù ông ấy hoàn toàn mất trí vì nỗi ám ảnh với mẹ nhỏ, thì mẹ ruột con vẫn có chút sức nặng trong lòng ông. Vậy tại sao mẹ còn bằng lòng làm như vậy?"
Giản Tùy Anh biết những gì Thiệu Quần nói là đúng, nhưng Giản Tùy Anh vẫn không muốn nhượng bộ trước mặt Thiệu Quần, anh nói một cách gay gắt: "Sao cậu biết chắc chắn tôi không có được?"
"Nhưng rõ ràng có thể không cần phải cố gắng, đúng không?" Nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh của Giản Tùy Anh, Thiệu Quần tiếp tục ném mồi: "Đổi mục tiêu về phía con, không cần tốn chút sức lực nào, tất cả sẽ là của mẹ. Con nói, chỉ có con hiểu rõ mẹ nhất. Tại sao mẹ còn do dự? Ở bên con không phải là tốt sao? Con không nghĩ ra được lý do nào để mẹ từ chối. Chỉ có một thôi, mẹ, mẹ đang chống cự cảm xúc."
Thiệu Quần còn chưa nói xong, sắc mặt Giản Tùy Anh đã thay đổi, máu trên người rút đi một cái.
Thiệu Quần nói đúng, anh đang chống lại cảm xúc của bản thân.
Sau nhiều năm quen tranh giành danh lợi và quen với những âm mưu, thủ đoạn, anh đã nhìn thấy mặt hèn hạ và tàn ác nhất của bản chất con người, khiến anh theo bản năng không tin tưởng vào những cảm xúc vu vơ. Đó là lý do tại sao anh vẫn dao động và do dự sau khi nghe những điều kiện rõ ràng có lợi cho mình của Thiệu Quần.
Bởi vì, với người khác, anh có thể công khai miêu tả đó là sự trao đổi lợi ích, nhưng với Thiệu Quần thì không.
"Thật khó chịu" Giản Tùy Anh im lặng nghĩ. Thật khó chịu khi cảm thấy một số suy nghĩ nguy hiểm của mình đã vượt quá tầm kiểm soát. Đáng ra anh không nên khiêu khích Thiệu Quần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro