Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Bốc thăm nghề nghiệp


" Em không giống như trước đây."

🌿🌿🌿

Khi Ninh Trường Thanh quay lại phòng tập, bốn người Phù Nam đã chờ ở đó từ lâu.

Vì thời gian của buổi biểu diễn lần này diễn ra quá muộn, buổi phát sóng trực tiếp cũng đã kết thúc từ sớm, họ biết rõ rằng sau hôm nay, cơ hội được tiếp xúc với thầy Ninh sẽ không còn nhiều. Trước khi đó, họ muốn tự mình bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Ninh Trường Thanh nhìn họ mỉm cười: " Không cần cảm ơn tôi, đây vốn là thực lực sẵn có của các cô, tôi chỉ đổi một phương thức thể hiện ra theo một cách khác mà thôi."

Bối Du là người biết ơn nhất, từ nhỏ giọng hát của cô vốn thô hơn những người xung quanh, từng chịu không ít lời chế nhạo, nhưng cô yêu ca hát, nếu không phải nhờ có Ninh Trường Thanh, có lẽ từ đây về sau cô sẽ thực sự từ bỏ việc cất tiếng hát.

Chính Ninh Trường Thanh đã thay đổi cô, đồng thời cũng thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô.

Không chỉ cô, mà còn có ba người khác nữa.

Hôm nay khiến họ nhận ra, thực ra họ cũng có thể được công nhận, chỉ cần họ đủ nỗ lực, những gì họ đã trải qua trong lúc bất giác đều đã khắc sâu vào xương cốt, vào một thời điểm nào đó sẽ thể hiện ra sức hấp dẫn riêng.

Ninh Trường Thanh và mấy người Phù Nam cùng nhau kết bạn trên WeChat, chỉ là khi cậu bước ra khỏi phòng tập đứng đợi thang máy, bên cạnh lại xuất hiện thêm một người.

Ninh Trường Thanh không quay đầu lại, người đó đã không kìm được mở lời trước: " Em không giống như trước đây."

Ninh Trường Thanh lười biếng nhìn những con số đang tăng dần, một tay đút túi quần, đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn Đoạn Hạo, cứ như thể người này hoàn toàn không tồn tại.

Đoạn Hạo không cam tâm, chính hắn cũng không rõ cảm xúc của mình là gì, rõ ràng Ninh Trường Thanh giành hạng nhất, anh ta đáng ra phải cảm thấy bất bình thay cho A Hạo mới đúng, nhưng lúc này, đáng lý mình nên rời đi, lại như ma xui quỷ khiến mà đứng đó, đợi đến khi Ninh Trường Thanh bước ra, chân hắn không tự giác mà bước theo sau.

Đoạn Hạo nhìn góc nghiêng của Ninh Trường Thanh, trong đầu hiện lên cảm xúc kinh ngạc cách đây không lâu: " Nếu em thay đổi ý định, chúng ta vẫn có thể quay lại bên nhau. Em biết mà, nhà họ Đoạn có sức mạnh và nguồn tài nguyên thế nào ở thành phố A, chỉ cần em muốn, tôi có thể nâng em lên cao."

Cuối cùng Ninh Trường Thanh cũng nhìn Đoạn Hạo một cái: " Anh lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng tôi sẽ quay đầu lại ăn cỏ cũ? Mà còn là cỏ cũ đã qua đêm?"

" Ninh Trường Thanh! Em đừng tưởng rằng em chỉ lên sóng trực tiếp có chút độ hot mà muốn lăn lộn trong giới này, không có tài nguyên không ai nâng đỡ, sớm muộn gì em cũng sẽ phải quay lại cầu xin tôi." Đoạn Hạo không nhịn được tiến lên một bước, muốn đến gần hơn một chút, trước đây sao anh ta không phát hiện toàn thân từ trên xuống dưới của người này đều như chứa chất độc chết người, khiến người ta mê đắm không thoát ra được.

" Phải không? Anh đoán xem, nếu tôi gửi những lời mà anh vừa nói cho Hề Thanh Hạo, anh nghĩ cậu ta sẽ nghĩ thế nào?" Cửa thang máy mở ra, Ninh Trường Thanh bước vào, sau đó giơ tay lên lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, Đoạn Hạo đứng ngoài thang máy mặt biến sắc.

Nhân dụng lúc này, cửa thang máy đã khép lại.

Ninh Trường Thanh cất điện thoại đi, trên mặt không có biểu cảm gì, khi bước ra khỏi Hoan Dư Entertainment, cậu đã thay một bộ quần áo khác, đội mũ kéo thấp xuống, đeo khẩu trang rồi gọi một chiếc xe.

Khoảnh khắc lên xe, khoé mắt câu dường như thoáng thấy hai bóng người, dù chỉ là thoáng qua, nhưng dáng người đó đúng là giống Hề Thanh Hạo, còn người bên cạnh, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng rõ ràng không phải là trợ lý dã từng xuất hiện bên cạnh Hề Thanh Hạo.

Nhìn bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, Ninh Trường Thanh dường như nghĩ đến điều gì, khóe miệng nhếch lên, cậu lấy điện thoại, vào trang cá nhân của Ninh Chính Đào, kéo xuống vài bức ảnh, quả nhiên nhìn thấy không ít ảnh đời thường của Ninh Chính Đào, so với dáng người trước đây, hoàn toàn giống hệt.

Xem ra quả nhiên đúng như cậu dự đoán sau khi Ninh Chính Đào phát hiện ra bí mật lớn của nhà họ Ninh, sẽ chạy đến tìm anh trai ruột của mình.

Khi về đến khách sạn tâm trạng của Ninh Trường Thanh cực kỳ tốt, Hề Thanh Hạo đã tìm thấy Ninh Chính Đào, để tránh bị người khác phát hiện quan hệ giữa mình và Ninh Chính Đào, hắn đã bảo trợ lý về trước, tự lái xe đến.

Ninh Chính Đào thấy dáng vẻ lo lắng, nhìn ngó bốn phía của Hề Thanh Hạo bèn nhếch miệng cười :
" Anh à, anh đúng là cẩn thận ghê."

Câu nói này không rõ là mỉa mai hay còn ý gì khác, khiến Hề Thanh Hạo sầm mặt, hít sâu một hơi: " Ở đây không thể đỗ xe, lên xe đi, về khách sạn rồi nói."

Ninh Chính Đào cũng không khách sáo, ngồi lên ghế phụ, nhìn đôi tay được chăm sóc kỹ lưỡng của Hề Thanh Hạo đang nắm vô lăng, da dẻ mịn màng, quả thật khác hẳn với ông anh trai rẻ rách kia.

Cậu cố ý nói: " Anh à, số anh đúng là tốt thật, nhìn đôi tay này đi, rõ ràng là để đánh đàn piano, khác xa với Ninh Trường Thanh, số Ninh Trường Thanh khổ thật đấy, mới mấy tuổi đã phải nấu cơm phụ giúp làm việc nhà, lớn hơn chút thì đi làm thêm ở nơi khác, đôi tay anh ta vô cùng thô ráp, nào có so được với mệnh phú quý của anh."

Hề Thanh Hạo vốn định nổ máy, nghe vậy liền đạp vào phanh xe, người nhào về phía trước, cậu ta quay đầu, đối diện với nụ cười như có như không của Ninh Chính Đào.

Hề Thanh Hạo nổ máy lần nữa: " Mày đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Mày không cần mỉa mai tao, khi đó tao sinh ra cái gì tao cũng không biết, là chuyện do bố mẹ mày làm ra, nếu mà nói ra, tao cùng lắm cũng bị đuổi khỏi Hề gia mà thôi, đồng thời, bố mẹ mày không thoát khỏi chốn ngục tù. Mà mày sau này, chính là con của kẻ phạm tội."

Trước đó anh đã chuyển thêm một triệu cho hai người đó, vậy mà họ vẫn dám để Ninh Chính Đào đến tận đây?

Ninh Chính Đào sắc mặt tối sầm, nhún nhún vai: " Anh, anh nhỏ mọn thật đấy, em chỉ đùa thôi mà. Đừng lo, chúng ta là châu chấu cùng chung một cành, em còn muốn trải qua cuộc sống phú quý nữa?"

Hề Thanh Hạo lười tranh cãi với cậu ta: " Cậu đến đây làm gì? Muốn tiền?" Cậu ta đã chuyển cho hai người kia 100k, vậy mà còn dám để Ninh Chính Đào tìm đến tận cửa?

" Đương nhiên không phải, em muốn làm ngôi sao!" Ninh Chính Đào phấn khích ngồi thẳng dậy, hai mắt phát sáng.

Từ khi biết anh trai ruột của mình lại là Nhị thiếu gia Hề gia, thậm chí còn là một ngôi sao lớn, cậu ta phấn khích đến mức cả đêm không ngủ, chỉ cần cậu ta cũng trở thành ngôi sao, được mọi người vây quanh, rồi sẽ có biết bao cô gái xinh đẹp hô hào muốn gả cho cậu ta, nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã khiến nhiệt huyết sục sôi.

Nhân lúc đèn đỏ Hề Thanh Hạo dừng xe, liếc nhìn cậu ta một cái: " Em nghĩ làm minh tinh dễ thế sao? Điều kiện của em không phù hợp."

" Có gì mà không phù hợp?" Ninh Chính Đào không hài lòng, nhưng nhìn góc nghiêng vô cùng tinh xảo của Hề Thanh Hạo, rồi lại nhìn bản thân trong gương chiếu hậu, cũng không biết người này lớn lên thế nào, rõ ràng hai người cùng là con của cha mẹ, nhưng anh ta chọn được toàn những nét đẹp, còn mình thì nhận toàn những nét xấu.

Hề Thanh Hạo sợ kích thích Ninh Chính Đào, rũ mắt xuống: " Dạo này anh bận quá, chờ quay gameshow này, anh sẽ hỏi thử giúp cậu. Nếu phù hợp, sẽ đưa cậu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu trước kiếm một cái bằng rồi về nước debut cũng dễ hơn." Trấn an Ninh Chính Đào trước, đợi đến lúc đưa cậu ta đi nước ngoài, ba năm năm không về, đợi đến lúc đó cậu ta đã hoàn toàn xử lý xong Ninh Trường Thanh.

Ninh Chính Đào không ngờ mình còn có thể ra nước ngoài: " Anh nói thật chứ? Không phải chỉ để tống cổ em đi chứ?"

Hề Thanh Hạo mỉm cười: " Chúng ta là anh em cùng cha cùng mẹ, làm sao anh không giúp em được chứ?"

Ninh Chính Đào bán tín bán nghi, con ngươi khẽ đảo: " Được rùi."

Hề Thanh Hạo tưởng rằng đã trấn an được Ninh Chính Đào: " Em xem buổi livestream hôm nay chưa?"

Ninh Chính Đào lắc đầu: " Xem đoạn đầu thôi, tối nay thì chưa xem." Còn không phải là để tìm họ sao, nếu không cậu ta cũng lười xem livestream làm gì.

Nhưng điều làm cậu ta bất ngờ là người anh trai rẻ tiền Ninh Trường Thanh này hình như không còn giống như trước đây nữa.

      Thực ra Ninh Chính Đào cũng chẳng quan tâm lắm, từ nhỏ hắn và Ninh Trường Thanh đã không hợp nhau, cha mẹ thiên vị hắn, còn Ninh Trường Thanh như thể người làm công trong nhà. Bình thường Ninh Trường Thanh nếu không ở trường thì cũng đi làm thêm, khi hắn đã vào giấc thì Ninh Trường Thanh mới về. Sau khi Ninh Trường Thanh đỗ đại học rồi đến thành phố A, biến thành cả năm hắn cũng không gặp đối phương, không hiểu về người anh rẻ tiền này cũng là điều bình thường.

      Đúng là Hề Thanh Hạo có ý nghe ngóng thêm về chuyện Ninh Trường Thanh: " Cậu ấy hát khá hay, cậu ấy từng học thanh nhạc hả?"

     Ninh Chính Đào nhấc mí mắt: " Anh anh nhìn anh này, kể chuyện cười gì thế, nhà mình nếu có thừa tiền, thì cũng để em học chứ làm sao đến lượt cậu ta?"

     Hề Thanh Hạo: " Em kể thêm chút chuyện về Ninh Trường Thanh cho anh, mai anh cho em một cái thẻ muốn mua gì cũng được, nhưng bên ngoài chỉ được nói là em họ bạn bè thôi, được không?"

     Ninh Chính Đào: " Mua gì cũng được sao?"

    Hề Thanh Hạo siết chặt tay cầm vô-lăng: " Đúng."

     Ninh Chính Đào biết đủ liền dừng: " Vậy em sẽ kể..."

     Hề Thanh Hạo đưa Ninh Chính Đào đến một khách sạn cách xa chỗ đoàn chương trình, thanh toán tiền phòng bảy ngày, sau đó để lại một cái thẻ rồi gọi điện liên hệ một trợ lý đáng tin, bảo người này theo sát Ninh Chính Đào mấy ngày tới, tiện thể giám sát cậu ta.

      Nhưng khi quay về khách sạn, chỉ còn lại một mình, cậu ta nghiến răng, căm hận không thôi: Ninh Trường Thanh! Ninh Trường Thanh!

      Tại sao cậu ta lại là con của nhà họ Ninh! Tại sao!

      Đã cho cậu ta phú quý ăn trên ngồi trốc, tại sao lại phải kéo cậu ta xuống như thế!

     Lúc này điện thoại vang lên, Hề Thanh Hạo nhìn màn hình sáng lên, thấy hai chữ anh cả, tim đập hẫng một nhịp, xoa xoa mặt, đợi đến cảm xúc khá ổn định mới bắt máy.

     Đầu bên kia, giọng nói của anh cả Hề vang lên, giọng nói khá lạnh lùng, lập tức nỗ lực khiến giọng nói trở nên dịu dàng: " Quay chương trình thế nào? Có quen không? Nếu không nắm chắc được thì về đi, nhà họ Hề nuôi được em, cứ làm âm nhạc mà em thích là được."

      Vành mắt Thanh Hạo đỏ hoe, cậu ta há miệng, nắm chặt thứ đồ trước ngực, miễn cưỡng tỉnh táo hơn không ít: " Anh cả, em không sao, nếu đã chọn con đường này rồi, khổ thế nào em cũng chịu được. Anh cả sao lại nhớ gọi cho em vào lúc này thế ạ?"

     Anh cả Hề đáp: " Tiệc đính hôn của đại công tử nhà Nhiếp tối mai, em muốn đi không?"

     Hề Thanh Hạo biết nhà Nhiếp, một thế gia danh tiếng ở thành phố C, anh cả Hề đây là muốn dẫn cạu ta đi làm quen thêm một số người, nhưng nghĩ đến chương trình sắp tới, hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức để đối phó Ninh Trường Thanh, nên đành từ chối.

     Hề Thanh Hạo suy nghĩ cách đối phó Ninh Trường Thanh, còn Ninh Trường Thanh lại ngủ một giấc ngon lành đến sáng.

     Sáng sáu giờ cậu đã dậy, buổi ghi hình buổi thứ ba của chương trình vẫn tập hợp lúc bảy giờ như cũ.

     Cậu tắm xong vừa bước ra thì điện thoại vang lên, cậu liếc nhìn thì thấy một số lạ, mở ra xem.

     [ Khí Phách Ngất Trời: Lão đại, tôi là Hồng Hâm Hào đây, là người mặc bộ vest màu tím lần trước trong bữa tiệc lần trước cùng nhau cứu người ấy, lão đại còn nhớ tôi không?]

      [Ninh: Ừm.]

      [ Khí Phách Ngất Trời: Hi hi, lão đại nhớ là được rồi, chuyện là thế này, bữa tiệc lần trước lão đại không phải đã kết bạn WeChat không ít người sao, có người muốn nhờ lão đại xem bệnh mà ngại hỏi thẳng, nên nhờ tôi làm người trung gian, lão đại, bệnh người già có trị được không? Thì là lớn tuổi rồi muốn kéo dài chút tuổi thọ, họ cũng chẳng mong muốn gì nhiều, chỉ hy vọng cụ nhà có thể bớt chịu khổ lúc cuối đời.]

     [ Ninh: Cần gặp người bệnh, xem xong mới biết được.]

     [ Khí Phách Ngất Trời: Vậy là lão đại anh đồng ý đi rồi đúng không? Tốt quá! Tối nay có được không? Tôi biết lão đại lát nữa còn livestream, livestream kết thúc muộn chút cũng được, hôm nay Nhiếp gia có tiệc đính hôn, có lẽ là cụ nhà cũng ngủ muộn, thời gian chắc dư dả.]

     [Ninh: Ừm.]

      Ninh Trường Thanh trả lời xong đặt điện thoại qua một bên rồi thay đồ, lúc đó khi thêm bạn WeChat những người đó thì đã đoán được sẽ có ngày này rồi, cũng là để tiện nghe ngóng tin tức của người kia.

    Bảy giờ một nhóm người một lần nữa lên xe của chương trình, đồng thời buổi phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu.

      Giọng của đạo diễn vang lên: " Buổi ghi hình thứ hai ngày hôm qua kết thúc quá muộn, chúng tôi chưa thông báo về phần thưởng, nhân lúc đang trên xe chúng tôi sẽ công bố phần thưởng sau buổi thi đấu hôm qua, theo thứ hạng từ một đến sáu, top1 +6 điểm, top2 +5 điểm, cứ thế giảm dần. Tính cho đến hiện tại, tổng điểm của sáu người lần lượt là: Thầy Ninh 9 điểm; thầy Tùng 5 điểm; thầy Hề 5 điểm; cô Quý 4 điểm; thầy Nghiêm 2 điểm; thầy Đoạn 1 điểm."

      Sự chênh lệch rõ rệt này khiến bầu không khí trong xe trở nên vô cùng vi diệu.

      Đạo diễn khẽ ho một cái, vội vàng chuyển chủ đề:" Vậy tiếp theo đây sẽ là buổi ghi hình thứ ba, đợi sau khi đến nơi, chúng tôi sẽ lấy ra một chiếc hộp giấy, bên trong có ghi đẩy đủ các nghề nghiệp khác nhau, sau người sẽ bốc thăm một tờ, mà nghề nghiệp bốc được sẽ là nghề mà hôm nay mọi người phải đóng vai ngày hôm nay."

     [ Đệt moẹ, vẫn là tổ tiết mục biết chơi, nếu bốc trúng nghề ăn xin, lẽ nào thực sự để khách mời đi làm ăn xin à?]

     [ Sao có thể viết nghề này được? Tôi chỉ mong có nghề diễn viên xiếc thôi! Đúng là tôi muốn xem thầy Ninh múa đại đao!]

    [ Người phía trước nghĩ gì thế, tôi thì lại khác, tôi mong thầy Ninh bốc trúng nghề nhân viên chụp ảnh chung, là dạng có thể chụp ảnh chung với thầy Ninh thoải mái, tôi sẽ lập tức bay đến!]

☘️☘️☘️

2/12/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro