Phần 16
Chương 151: Tôi chính là kẻ giết người
Trán, không, không chỉ trên trán, thậm chí gân cổ cũng nổi lên hết. Đường Tạp Y, đúng là kẻ vô liêm sỉ! Lúc ấy cô không có ý nghĩ làm sao tay cô ta gãy xương?! Lại nói cô là 'Bạo quân lang ty'? Tôi khinh! Nhưng biệt danh này khá độc đáo ha, trước kia sao không nghe nói như thế nhỉ?
Khuôn mặt An Sơ Hạ liên tục thay đổi, Hàn Thất Lục không nhịn được, 'Ahaha' cười lớn lên. Bị anh cười như thế, An Sơ Hạ từ tư thế nằm thẳng chuyển đổi thành Phật tổ ngồi thiền, cô tức giận nhìn chằm chằm Thất lục: " Cười! Anh lại cười? Cẩn thận cắn phải lưỡi."
Nghe thấy lời nói ác độc của An Sơ Hạ, anh liền nhíu mày, nụ cười trên mặt anh cũng dần nhạt đi, một mặt bình thản tiếp tục lái xe. Nhưng An Sơ Hạ vẫn nhìn thấy anh vẫn còn ý định cười. Khốn nạn!!
Im lặng một lúc, An Sơ Hạ nuốt nước bọt, cực kỳ nghiêm túc bỏ chân xuống, sau đó nhanh chóng leo lên vị trí ghế phó lái quay sang hỏi Hàn Thất Lục:" Vừa nãy kẻ vô liêm sỉ kia theo anh nói cái gì?"
"Kẻ vô liêm sỉ?" Ngông cuồng, cô nhớ xưng hô với Đường Kay hơi khó nghe chỉ vì mùi nước hoa khó chịu. Thế nhưng không thể không nói, những câu nói đùa của cô thực là rất buồn cười.
Tất nhiên là anh đã hoàn toàn khôi phục lại khuôn mặt bình thản, không nhìn thấy cảm xúc gì khác thường, chỉ là một tay cầm tay lái còn một tay khác thì lấy điện thoại ra bấm số của ai đó. Xe của Hàn Thất Lục có thể kết nối điện thoại với di động nên rất nhanh, trên xe vang lên một giọng nói lớn: "Alo?"
"Giúp tôi đặt hai chỗ, tôi lập tức đến ngay" quả nhiên khi vua lên tiếng, bên kia đầu dây nghe âm thanh lớn tiếng tự nhiên im lặng, ngay sau đó nghe được âm hơi thở sâu của người nào đó.
"Vâng! Thiếu gia! Cậu cần yên tĩnh sao?" So với tiếng nói trước đó, người đàn ông này có chút cứng cỏi và tôn trọng hơn. Cũng khó trách Hàn Thất Lục không coi ai ra gì như vậy, không ngờ tất cả đều là được nuông chiều từ nhỏ. Từ nhỏ đến lớn cậu ta đều được mọi người xem như là Hoàng đế cũng như được hầu hạ, có ai trong lòng mà không khó chịu chứ?
"Không cần" Nhấn một nút trong xe, cuộc gọi được tắt ngay. Nhìn Hàn Thất Lục một chút, An Sơ Hạ thấp giọng hỏi:"Anh muốn đi đâu?Còn địa điểm, anh định tới địa điểm nào?" Mong là cũng không phải chỉ hai người, nếu chỉ là hai người thì thôi xong. Công việc của cô, sự tự do của cô!!!
"Ăn cơm" Từ tốn nói hai chữ, Hàn Thất Lục nhấn bên trong xe một nút bấm, một bản nhạc ở trong xe vang lên. Nhưng với những kẻ không có tế bào nghệ thuật trong người như An Sơ Hạ, cô chỉ cảm thấy nghe loại nhạc tẻ nhạt này còn không bằng nghe Phượng Hoàng Truyền Kỳ. Nhưng cô không dám nói ra sự bất mãn của mình.
Qua mấy phút, cô vẫn là không nhịn được liền hỏi: "Kẻ vô liêm sỉ kia, đến cùng là anh muốn nói cái gì?"
Giống như là muốn treo khẩu vị của cô ấy, Hàn Thất Lục nghiêng mắt nhìn cô một chút, khóe miệng trêu tức nói:"Cô đoán đi"
Cô nghiêng đầu, nâng giọng cười nói: "Anh không phải là từng nói tôi giết người sao? Tôi thực đã từng giết người đấy?" Vừa nhắc tới kẻ xấu xa kia, cô đã ôm tức giận trong lòng.
Rõ ràng Đường Tạp Y cố ý đem sách ngữ văn của cô vứt đi rồi, cô mới đẩy cái tay cuẩ mình qua......... Hơn nữa cũng chỉ là trật khớp, cũng không phải là gãy xương! Nói bậy! Hoàn toàn thêm mắm dặm muối đến trình độ xảo quyệt rồi.
Hàn Thất Lục vẫn không nói gì, khóe miệng cười châm biếm lại là rõ ràng hơn.
Chương 152: Xuân sắc bên trong xe
Vừa lúc phía trước có một cái đèn đỏ dừng hẳn năm mươi giây, Hàn Thất Lục chậm rãi ngừng xe lại. Bên cạnh là An Sơ Hạ đang ngồi hậm hực, dáng vẻ khó chịu, anh nhún nhún vai, vạn phần bất đắc dĩ: "Cô ta không nói cô giết người..."
Đôi mắt hiện lên tâm tình phức tạp, nghiêng đầu nhìn Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ cắn chặt môi dưới, phun ra mấy chữ: "Anh tại sao không nghe lời tôi? hay là bị mấy cô gái kia quyến rũ rồi? Nhìn không ra Hàn Thất Lục anh lại có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, thật không thể hiểu được anh! Tôi ghét anh!"
Liếc nhìn lên đèn đỏ,thời gian còn có mười giây, Hàn Thất Lục đột nhiên buông tay lái ra, bất ngờ đem hai tay đặt trên vai cô, hôn lên cánh môi có chút khô ráo của An Sơ Hạ, bá đạo ra sức gặm cắn. Cô bây giờ là đang ghen sao?
Nhận ra chuyện này khiến anh cực kỳ sung sướng... Thực ra ban đầu chỉ muốn trả thù, để cô ngậm miệng, không suy nghĩ bậy bạ, kết quả vừa hôn liền hôn không dứt được, đầu lưỡi không kiềm chế được mà tự động len vào miệng cô tìm kiếm...
"Xe phía trước lái đi!!" "Không nghe thấy sao!" "Xe phía trước đang làm gì! Muốn chết à?!" "Này có nghe thấy không hả?!!!" Tiếng chửi mắng cùng tiếng còi xe làm cho An Sơ Hạ giật mình tỉnh lại, thấy Hàn Thất Lục bất tri bất giác đã cởi bỏ nút áo trước ngực,một mảng xuân sắc hiện ra, khiến cho tay của cô cũng nóng bỏng theo.
Chết tiệt, dục hỏa của anh sao lại kích động như vậy..."Buông!" Thừa dịp anh rời khỏi môi cô, di chuyển xuống dưới, An Sơ Hạ hô to, ở trong ngực tên kia mà đánh đấm.
Giờ khắc này cô đột nhiên nhớ đến, hồi trước Mạnh Tiểu Nam có mang đến mấy cuốn phim đen bắt cô cùng xem... Nữ chính e thẹn nằm trên giường, sắc mặt hồng hồng: Đừng mà, không muốn...
Trời ạ! Loại chuyện này không nên phát sinh! Lần đầu tiên không thể ở trên xe... Quá trớn rồi! Hàn Thất Lục một đường hôn nồng nhiệt, hôn cổ của cô, rồi xương quai xanh, sau đó...
"Cốc cốc cốc..!" có người gõ cửa xe.
"Buông ra, Hàn Thất Lục! Anh thật biến thái! Tôi muốn tố anh cuồng dâm!" Hàn Thất Lục từ đầu tới cuối không hề để ý đến tiếng gõ cửa kia, mà ngược lại lại hôn mạnh lên cánh môi của cô, không cho cô nói chuyện. Đúng là ngoài cửa sổ có người, Không ý tứ mà gõ cửa, cửa kính xe rất cao cấp, từ bên ngoài nhìn vào bên trong chỉ toàn là một màu đen, nhưng từ bên trong có thể thấy rõ bên ngoài.
An Sơ Hạ mặt đỏ lên, đánh vào lưng của Hàn Thất Lục.
Âm thanh từ cửa sổ càng lúc càng lớn, Hàn Thất Lục chau mày, rốt cuộc cũng buông An Sơ Hạ ra. Hơn nữa vẫn rất cẩn thận mà giúp cô chỉnh lại tóc cùng trang phục, toàn bộ đều đã khôi phục lại ban đầu,Hàn Thất Lục mối từ từ mở cửa sổ xe.
Người gõ cửa sổ xe không ai khác là cảnh sát giao thông,vừa mở cửa liền thấy ánh mắt của Hàn Thất Lục, nhất thời giật mình, động tác đang gõ cửa cũng lập tức cứng đờ, tiến thoái lữơng nan, rốt cuộc là Hàn Thất Lục băng lãnh nói hắn dừng lại.
"Hàn, Hàn thiếu gia..." Cảnh sát giao thông run rẩy nói. Mỗi một cảnh sát giao thông khi làm việc đều đã được xem trước xem một xấp ảnh chụp, trên ảnh chụp đều là những nhân vật dù là một chút cũng không thể đắc tội, trong đó người được đặt đầu tiên là Hàn Thất Lục. Thật xui xẻo, sao lại gặp đúng Hàn Thất Lục chứ, mặc kệ có phạm sai lầm lớn hay không, thì vẫn phải lập tức cung kính thả đi, nếu không chỉ có thể chờ chết thôi.
Chương 153: Không có lần sau
"Anh vừa rồi...là người gõ cửa?" Hàn Thất Lục vừa nói ra khỏi miệng,xung quanh không khí liền lập tức như ngừng lại, nháy mắt liền trở nên băng lãnh dị thường. Cảnh sát giao thông rụt rè nuốt nước miếng, ra sức lắc đầu, sau đó lại gật đầu, sau đó là một bộ dạng biểu tình khóc không ra nước mắt.
Theo sau một tiếng đóng cửa kịch liệt vang lên, một người đàn ông trung niên thanh âm truyền đến: "Cảnh sát giao thông mà không bắt tội được sao? Không chịu mở cửa sổ xe anh có thể đập bể cửa kính xe của hắn mà không được sao? Ông đây thấy cảnh sát giao Thông như anh thật là?!"tiếng nói vừa phát ra kia trông có vẻ không kiên nhẫn.Hàn Thất Lục nghe được tiếng nói vừa rồi chợt khoé miệng cong lên.
Xong rồi xong rồi, tên đàn ông kia chết chắc. An Sơ Hạ tự nghĩ trong lòng. Dám đối đầu với diêm vương, ông ta chết chắc... Thở dài, cô rụt thân thể lại, nép vào bên cánh cửa xe,ngồi yên.
"Đập bể cửa sổ?" Hàn Thất Lục giọng nói không lớn không nhỏ, lại vừa lúc có thể để cho người đàn ông kia nghe được. Chỉ thấy tên kia bộ dáng quơ quơ, có chút đứng không vững. Giọng nói này, như thế nào giống như...
Tiến lên vài bước người đàn ông cố nhìn vào trong xe, cửa kính xe đã hạ xuống. Người bên trong xe, rõ ràng là xe của công ty mang danh nghĩa của tổng quản lý, con trai của tổng giám đốc, người thừa kế tương lai của Hàn thị Hàn Thất Lục! đứng không vững, nếu không có cảnh sát giao thông kia nhanh mắt lanh lẹ đỡ lấy, e rằng ông ta đã ngã xuống đất.
Hàn Thất Lục khóe miệng dương lên độ cong càng lúc càng biến dạng, chợt nhíu mày, cân nhắc nói: "Tôi còn tưởng rằng là ai muốn đập bể cửa xe của tôi, không ngờ lại là quản lý Trương của phòng kế hoạch... Như thế nào? Tôi không thuận mắt của ông sao?"
Thật là " trơ trẽn" quá mà! An Sơ Hạ ở trong bụng thầm mắng, rõ ràng là chính mình ở trong xe... khụ... hiện tại ngược lại còn quay lại ngờ người khác, lại còn cái bộ mặt như muốn giết người nữa! Thiếu gia ơi thiếu gia, anh thật không làm cho người khác thích nổi! Rụt cổ, cô không dám nói mấy lời này, cô còn phải bảo vệ tấm thân này, rời xa Thất Lục ra..
Bất quá vị quản lí Trương này... aizzz...coi như ông xui xẻo, "quản lý Trương phòng kế hoạch" cái này xưng hô mà nói thật không phù hợp, là nhân viên của Hàn thị, cư nhiên tuyên bố muốn đập bể cửa xe của "ông chủ tương lai", chậc chậc, có dũng khí!
Người kia được Hàn Thất Lục xưng là Trương quản lý,hiện trên trán đã tràn đầy mồ hôi, ông nào biết rằng người chủ của chiếc xe đỗ ở đây lại là Hàn Thất Lục. Chân ông ta mềm nhũn, cư nhiên quỳ xuống.
Từ xa Hàn thất lục có thấy một nhóm lái xe tụ tập,căn bản chắc cũng chuẩn bị đi lên hung hăng định giáo huấn chuyện này, nhưng thấy vừa rồi thái độ của tên quả lý cư nhiên đổi từ hung hãm sang cầu xin quỳ xuống, nhao nhao líu lưỡi, không dám lên tiếng. Không cần đoán cũng biết,chiếc xe cao cấp với biển số 888 kia chắc là của một nhân vật quan trọng nào đó.
Nhìn thấy Trương quản lý quỳ xuống, Hàn Thất Lục nhíu nhíu lông mày vẻ khó xử. Cánh môi vừa động, lưu lại mấy chữ: "Không có lần sau." Sau đó lập tức đóng lại cửa kính xe, khởi động động cơ. Vừa lúc này đèn đường lại sáng lên, anh nhấn ga xe, rất nhanh liền đi khỏi.
Mãi đến khi chiếc xe thể thao hoàn toàn đi mất trong tầm mắt, Trương quản lý mới dám thở ra một hơi. Lấy tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, cũng không cố quan tâm mọi người xung quanh thấy thế nào, lên xe liền đi. Rất nhanh,dòng xe cộ bị ngăn chặn lại di chuyển bình thường, tựa như chưa phát sinh chuyện gì.
Chỉ có cảnh sát giao thông kia đứng tại chỗ đánh giá xã hội, đúng là mộy số người không thể trêu chọc.
"Anh cư nhiên buông tha cho ông ta sao?" Liếc qua gương chiếu hậu nhìn đằng xa,bóng dáng của người quản lý đang quỳ dần dần đi xa. Coi như ông ta gặp may đi ~
Chương 154: Tôi không nên là Tô Đắc Kỷ
Ngồi thẳng người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang muốn lướt qua, đột nhiên nghe thấy Hàn Thất Lục thình lình nói một câu: "Cô muốn buông tha hắn sao?" Không đợi An Sơ Hạ trả lời, anh lại nói tiếp: "Tôi đã gọi điện thoại đến công ty, bảo bọn họ lập tức đuổi việc hắn."
"A?" An Sơ Hạ kinh ngạc kêu lên, sau đó lắc đầu: "Nếu anh phải làm Thương Trụ Vương Khả, tôi cũng không nên là Tô Đát Kỷ!" Sau khi nói xong cô lại vẫn hoàn toàn không biết lời mình vừa nói ra đã chọc nhầm đến ai đó... Mãi đến khi phát hiện ra thì Hàn Thất Lục đã dừng xe lại, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.
Lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại liền dùng tay che trước ngực như muốn bảo vệ lấy mình mà lớn tiếng: "Anh muốn làm gì?" Cô chắc không biết rằng bộ dạng hiện tại của cô bây giờ giống như con gái nhà lành sắp bị cưỡng hiếp đâu nhỉ.
Hàn Thất Lục thu hồi ánh mắt, sau đó bật cười: "Xuống xe, đi ăn cơm trưa." Nói xong không nhìn lại cô lấy một cái, chính mình mở cửa xe đi ra ngoài. Lúc chân của anh sắp bước ra cửa xe, An Sơ Hạ túm chặt lấy góc áo của anh. Sức lực rất nhỏ, lại khiến cho Hàn Thất Lục dừng lại động tác, khó hiểu xoay người nhìn cô.
"Làm sao vậy?" Lại vẫn làm sao vậy? Anh vừa rồi tươi cười, hiện tại là đang khinh bỉ cô sao? Chán ghét?! Vô duyên vô cớ ngực của cô liền xông lên một trận hoả nhiệt. Từ từ... Vì Hàn Thất Lục không có muốn chuyện XXX với cô nên cô mới tức giận sao?!
Không không không, cô mới không có tức giận. Chỉ là đơn thuần là cảm thấy được bị vũ nhục thôi. Vừa ngửa đầu, trong mâu quang trong suốt loé lên một tia sáng nhỏ: "Tôi muốn nói, buổi sáng vừa ăn phần thức ăn bữa sáng của cả hai người, hiện tại bao tử lại vẫn rất đầy, không muốn ăn."
Nói vừa xong, Hàn Thất Lục nhàn nhạt nhìn cô một cái, không biết anh suy nghĩ cái gì, một giây sau anh khom lưng xuống xe."Ầm" một tiếng đóng cửa xe lại.
"Ăn đi ăn đi, no chết tên xấu xa nhà anh!" Tên này đúng là khiến cho người ta không thể yêu thương nổi mà, nói không ăn anh ta liền đều không khách khí mà đi ăn một mình sao? Anh người, quả thực liền không phải người thôi! Yên ta không phải là người, thật sự không phải là người. Cô ở trong lòng mắng Hàn Thất Lục một hồi, phía sau đột nhiên có một cỗ lực đạo kéo cô ra khỏi xe.
"Tên xấu xa?!" Ngẩng đầu, cư nhiên là Hàn Thất Lục xấu xa đem cô túm xuống xe, như thế nào? Không đi ăn cơm cùng anh thì anh ăn không ngon hat? Trừng mắt với cô làm gì, anh cho rằng hắn ánh mắt anh đáng sợ lắm lắm à?!
An Sơ Hạ hào không úy kỵ đón nhận ánh mắt âm trầm của anh, ngay sau đó ánh mắt của Hàn Thất Lục lại đột nhiên trở nên ôn nhu nói: "Đi ăn cơm thôi." Thật sự là cô bị sự ôn nhu này của anh câu dẫn, bị anh một đường kéo vào nhà hàng ăn.
Đây là một toà nhà cao
Phong cách kiểu Trung Quốc kết hợp với kiểu dáng Âu Tây nhưng được lược bỏ bớt những chi tiết rườm rà, có chút tuỳ hứng. Chỉ là ở trong này có quá nhiều người, mà luac cô cùng Hàn Thất Lục vào cơ hồ ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người bọn họ. Bàn tay lôi kéo cổ tay cô của Hàn Thất Lục có chút thả lỏng, chỉ vào một cái bàn trống gần cửa sổ, hỏi: "Chúng ta ngồi ở đó được không?"
Cô biết là anh chỉ hỏi cho có lệ thôi, nên cũng không dám không gật đầu. Nhà ăn lập tức trở nên an tĩnh dị thường. Tổng quản lý nhà ăn mỉm cười cất cao giọng nói: "Thất Lục thiếu gia, lâu lắm mới thấy cậu tới."
"Cô đây là biểu hiện của người không giận dỗi sao?" Hàn Thất Lục không chút nể nặt tổng quản lý, kéo cô ngồi xuống trước bàn ăn.
Tổng quản lý trên trán lưu lại một nhỏ giọt mồ hôi lạnh: "Oa? Vị tiểu thư này là...?"
Chương 155: Cô là thiếu phu nhân
Chẳng lẽ cô là không khí hả? Vào lâu như vậy, đến bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của cô! Trời ạ! Loại tổng quản lý này, đúng là nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Biểu cảm khuôn mặt không chút gợn sóng, cô liếc mắt nhìn một cái, rồi lại cúi đầu lấy điện thoại chơi game. Chơi rất nhiều cũng rất giỏi, game nào cũng chơi được, cái gì mà bắn cá, angrybird, trò cô thích nhất là chém dưa hấu.
Tôi chém! Tôi chém! Tôi chém chết anh Hàn Thất Lục! Ôi chao? Hàn Thất Lục mới vừa nói cái gì? Ngửa đầu, màn hình điện thoại lập tức hiện lên: GAMEOVER~
Ánh mắt của mọi người ban đầu hầu như đều nhìn bọn họ, nhưng bây giờ toàn bộ đều nhìn họ. Không, là nhìn vào trên người cô. Cô tự biết rõ, mình không có sức hút tới mức để toàn bộ mọi người nhìn chằm chằm cô. Vậy nguyên nhân duy nhất chính là ngồi ở đối diện cô —— Hàn Thất Lục!
Khóe miệng giật giật, cô quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục, anh ta vùi đầu nghiêm túc nhìn thực đơn. Để cô nhớ lại 1 chút, mới vừa rồi cầm thú Hàn Thất Lục này rốt cuộc đã nói cái gì... Mới vừa rồi cô đang chơi chém dưa hấu, chơi đến cửa thứ hai, hình như nghe được "Cô ấy là vị hôn thê của tôi". Không sai! Chính là câu này! Những lời này chính là vấn đề!
"Cái đó..." Cô mới vừa mở miệng, tổng quản lý kia vốn chỉ nịnh hót Hàn Thất Lục bỗng dưng nhìn cô mỉm cười rực rỡ, còn dị thường nhiệt tình tới trước mặt An Sơ Hạ hỏi: "Thiếu phu nhân! Cần tôi giúp gì không ạ?"
Á, Thiếu phu nhân? Tay cô run lên, điện thoại di động trên tay rơi xuống mặt đất. Tổng quản lý kia cuống quít cúi người giúp cô đem iphone4S nhặt lên, hơn nữa còn dùng miệng thổi, thật ra không có bụi, lúc này mới cung cung kính kính hai tay dâng lên điện thoại, đưa tới trước mặt An Sơ Hạ: "Thiếu phu nhân, của cô đây."
Lần nữa bị ba chữ 'Thiếu phu nhân' như sấm sét đánh trúng, cô ngây ngô ngẩn người tại đó không biết phản ứng ra sao. Nếu như lấy thì thừa nhận mình là 'Thiếu phu nhân', nếu như không lấy, tổng quản lý này tuyệt đối vẫn duy trì cái tư thế này. Làm sao bây giờ? An Sơ Hạ đưa mắt cầu cứu nhìn Hàn Thất Lục, anh cảm nhận được sự bàng hoàng bất an của cô, ngẩng đầu lên.
Khi Hai tầm mắt gặp nhau, mọi người rất ăn ý lấy điện thoại di động ra chụp hình. Đối mặt với những ánh sáng chớp nhoáng kia, An Sơ Hạ mím môi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ. Đây quả thực là xâm phạm quyền chân dung cô! Nhưng nếu lúc này tức giận cầm cái ly trên bàn ném qua, hình tượng của cô sẽ sụp đổ.
"Cô bị họ dọa sao?." Hàn Thất Lục câu nói đầu tiên là câu này, An Sơ Hạ mặc dù nhìn về phía cửa sổ, nhưng vẫn cảm giác được tổng quản lý thân thể nặng nề run rẩy. Cắn răng, quay đầu mỉm cười nói: "Tôi không có bị hù được, chẳng qua là... Không thích bọn họ nhìn."
Hàn Thất Lục ôn hòa nhìn cô rồi quay đầu nhìn xung quanh, những người kia vốn là cầm các loại công cụ chụp hình, lập tức thu hồi, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên nói chuyện thì nói chuyện. Một ánh mắt, có thể làm cho nhiều người sợ như vậy... An Sơ Hạ hung hăng nuốt nước miếng một cái.
" Không cần Điện thoại à?" Hàn Thất Lục nhàn nhạt nhắc nhở.
Lúc này cô mới nhớ tới điện thoại còn trong tay tổng quản lý, tay ông ta cũng có chút phát run, vẫn còn duy trì tư thế ban đầu đưa điện thoại cho cô. Cuống quýt cầm điện thoại, nói xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chút."
Chương 156: Cô có tôi
Tổng quản lý mỉm cười rực rỡ: "Nào có nào có, có thể làm chút việc vì Thiếu phu nhân là vinh hạnh của tôi."
"Im miệng đi, nói ít mấy câu! Nếu không có cá, những thứ khác làm xong thì bưng lên đi." Hàn Thất Lục giương tay lên đem thực đơn tùy ý ném ra ngoài, Tổng quản lý tung người nhảy một cái... Ngã rất vô ích. Thấy An Sơ Hạ đang nhìn, ông ta hắc hắc hắc cười khúc khích mấy tiếng nhặt thực đơn dưới đất rồi bò dậy đi mất.
"Phốc." Cô che miệng cười rộ lên, hơi gương mắt nhìn liền thấy Hàn Thất Lục cười như không cười nhìn cô, hỏa khí 'xoẹt' một cái liền tăng cao. Vừa định lớn tiếng chất vấn, lại ý thức được nơi này có rất nhiều người, vì vậy kìm chế, nén giọng xuống thấp, đứng lên tới bên Hàn Thất Lục. Ngay sau đó, khi ánh mắt anh mơ màng, cúi người xuống ghé vào tai anh thì thầm: "Đi theo tôi đến phòng vệ sinh."
Nói xong, cô đứng thẳng người, quay đầu đi tới phòng vệ sinh. Vậy mà Hàn Thất Lục ngay sau đó cũng đứng lên, rất tự nhiên kéo cổ tay cô: "Em biết phòng vệ sinh ở chỗ nào sao? Em yêu?."
Cố ý, tên cầm thú này tuyệt đối là cố ý! An Sơ Hạ khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn là mỉm cười nói: "Không biết, phiền anh dẫn em đi đi." Hàn Thất Lục cong khóe miệng, tràn đầy đắc ý. Ở dưới mắt mọi người dẫn An Sơ Hạ đi đến phòng vệ sinh. Đi tới cửa phòng vệ sinh nữ, không có ai, An Sơ Hạ trực tiếp túm anh đến trước bồn rửa tay.
"Em yêu, sớm như vậy đã không thể chờ đợi sao?" bộ mặt Hàn Thất Lục vẫn vui vẻ như cũ, nhưng nụ cười kia hết sức giảo hoạt, cuối cùng, làm bộ thở dài nói: "Được rồi, có gì không thể nói ở ngoài lại phải ở chỗ này nói với tôi?"
Cô không trả lời, đầu tiên là đi tới vòi nước bên cạnh rửa tay, sau đó vỗ nước lên mặt mình bát. Chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống cô mới rút khăn giấy lau khô mặt.
"Hàn Thất Lục, tại sao anh phải như vậy? Anh không phải là muốn cho toàn bộ thế giới biết tôi là của anh..." Nói một nửa cô dừng lại không có tiếp tục, hít sâu một hơi mới nhìn Hàn Thất Lục nói: "Tôi ở học viện Tư Đế Lan đã rất khó sống rồi, anh thì có người người ái mộ, thân phận của anh, địa vị của anh, nhưng tôi có cái gì? Những người hâm mộ anh, chỉ biết đem tôi băm thành từng đoạn. Tôi rất sợ chết nha!"
Nhất thời, trong phòng vệ sinh một mảnh im lặng. Có mấy người vốn là muốn tới nhà vệ sinh, nhưng vừa nhìn thấy Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ liền vội vàng lui ra ngoài, rời đi. Chưa từng có người nào dám đắc tội Hàn Thất Lục, chỉ có cô, An Sơ Hạ.
Nghiêng đầu sang một bên, anh ta bày ra dáng vẻ khổ não: "Ai dây, làm sao bây giờ đây? Cô nói sợ chết... Vậy Tôi để cho mẹ tôi sắp xếp cho cô mấy vệ sĩ từng bước không rời theo sát cô thì sao? Như thế, không ai dám khi dễ cô, cũng không ai dám đem cô băm ra từng đoạn."
Anh vừa giỡn vừa nói, nhưng An Sơ Hạ cũng không có bị anh chọc cười, thậm chí còn không có buồn cười, ngược lại sắc mặt càng thêm khó coi. Cắn chặt môi dưới, cô không nói gì.
Thu hồi nụ cười bất cần đời trên mặt, Hàn Thất Lục tiến lên mấy bước đi tới trước mặt cô, vươn tay, dùng ngón tay cái lau khô những giọt nước trên mặt cô. Thời gian ở lúc này như dừng lại, khuôn mặt đáng chết lại không giải thích được mà nóng lên.
"Tôi có người ái mộ, thân phận của tôi, địa vị của tôi, điều này không sai." Hàn Thất Lục cúi người xuống, hôn lên trán cô: "Nhưng cô có tôi."
Chương 157: Thiếu phu nhân thật chu đáo
- - Nhưng cô có tôi.
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến cô bất giác mà run rẩy. Mặt càng lúc càng nóng, cô đẩy Hàn Thất Lục ra, chạy ra khỏi buồng vệ sinh, về chỗ ngồi xuống. Tim đập mạnh gấp mấy lần bình thường.
"Cô đã trở lại, thiếu phu nhân." Thức ăn đã đặt đầy trên bàn, nhìn thấy An Sơ Hạ về chỗ ngồi, Tổng quản lý cười nói với An Sơ Hạ: "Xin hỏi cô cần uống chút gì không? Tôi đi lấy."
"A, uống chút gì..." Cô nhìn rượu đỏ trên bàn, rõ ràng không phải cho cô uống mà là cho Hàn Thất Lục uống. Cô chỉ chỉ hai chai rượu đỏ kia nói: "Anh ấy còn phải lái xe, đem hai chai rượu này cất đi, lấy cho chúng tôi nước trái cây là được."
Tổng Kinh Lý cười vẻ mặt bí hiểm: "Thiếu phu nhân thật chu đáo, tôi lập tức lấy nước trái cây tới, nước chanh được không ạ?"
An Sơ Hạ gật đầu, bị 'vẻ mặt hiền lành' với tươi cười kia khiến tim vốn đã bình tĩnh lại đập thần tốc. Chết tiệt! Cô khi nào vô dụng như vậy hả? Đúng rồi, Hàn Thất Lục sao lại không trở lại? Anh đi toilet sao? Hừ! Ai thèm quản anh! Vừa rồi không có cảm giác, hiện tại đói muốn chết. Ăn thôi ăn thôi!
Vì thế cô không nghĩ nữa, ăn cực kỳ là vui vẻ. Tâm tình không rõ như khí trời bên ngoài, sáng sủa nhìn không thấy một đám mây.
Trước bồn rửa tay nhà vệ sinh.
Nhìn bóng lưng An Sơ Hạ hốt hoảng lúg túng chạy ra, Hàn Thất lục cúi đầu cười. Cô gái kia, mới có như vậy thôi mà đã đỏ mặt a, thật là thú vị... Đột nhiên sau lưng sáng lên, cực kỳ mỏng manh, như một cái chớp mắt, thần kinh nhạy cảm Hàn Thất Lục đã nhận ra.
Đôi mắt trở nên u ám. Nụ cười của Hàn Thất Lục không còn lại chút gì. Quay đầu, từ chỗ không ai chú ý dắt ra một người. Người kia rụt cổ, vẻ mặt sợ hãi nhìn anh. Trong tay vẫn đang cầm máy quay Sony.
Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra ngay người này trong đội chó săn. Thật sự là ăn gan hùm mật gấu, dám chụp ảnh Hàn Thất Lục anh...
"Thất Lục thiếu gia tha mạng! Tôi hiện tại sẽ đem những ảnh vừa rồi chụp được xóa sạch, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài! Tôi thề! Van xin anh tha cho tôi đi, trong nhà tôi còn có một mẹ già cần chăm sóc, phía dưới lại vẫn còn một đứa con đang tuổi bú sữa, van xin anh thủ hạ lưu tình." Kẻ tiểu nhân kia vẻ mặt hoảng sợ, Hàn Thất lục tuyệt đối không thể trêu chọc được.
Nếu không quá cần tiền, nếu không vì tin tức này quá kinh động, nếu không trùng hợp tại nhà hàng gặp được anh ta, nếu không đánh chết anh ta cũng không dám chụp ảnh Hàn Thất lục!
Nghe người kia nói như vậy, Hàn Thất lục đột nhiên liền hạ mặt nói: "Ảnh tôi có thể cho anh đem đến tòa soạn báo bán đi."
"Không không không!" Người kia lập tức lắc đầu: "Anh sẽ giết tôi mất, tôi không dám đem ảnh chụp này tiết lộ ra ngoài, ảnh chụp này tôi sẽ đem tất cả xóa sạch!" Nói xong liền chuẩn bị động thủ, Hàn Thất lục lập tức liền chặn động tác của anh ta lại.
Người kia không hiểu rõ ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục.
"Hàn gia đang chuẩn bị tìm cơ hội tốt đem chuyện này tuyên bố ra ngoài, nếu hiện tại anh đem ảnh chụp này xóa bỏ, tôi đây tuyệt đối sẽ giết anh!" Nhìn thấy người kia thân thể run lên một phen, Hàn Thất lục mỉm cười nói: "Nhớ rõ đem cái ảnh chụp này bán cho tòa soạn báo 'Ánh mặt trời', nói đây là ý của tôi, giám đốc tự nhiên sẽ trả cho anh thù lao tương đối. Còn lại là chuyện của ông ta, không cần anh quan tâm, mau đi làm đi."
Chương 158: Cô gái ngu ngốc này
Người đàn ông ngạc nhiên một hồi, ngay sau đó lập tức phản ứng. Nói cám ơn ôm máy chụp hình vẻ mặt tươi cười mà đi ra ngoài. Mới vừa rồi hắn chụp được một tấm hình tốt vô cùng, đúng lúc Hàn Thất Lục dịu dàng hôn An Sơ Hạ. Bây giờ đội săn ảnh chụp hình nghệ thật càng ngày càng lợi hại.
Khóe miệng nhếch lên, anh rửa tay một chút, mỉm cười đi ra khỏi phòng vệ sinh. An Sơ Hạ, tôi sẽ cho cả thế giới biết rằng cô là vị hôn thê của Hàn Thất Lục tôi! An Thần Xuyên, mấy tên hotboy cái gì gì kia, cả đời này anh cũng không muốn gặp lại! về phần An Sơ Hạ, anh sẽ có biện pháp để cô chính miệng thừa nhận cô thích anh.
Lột con tôm hùm thứ hai, cô cảm giác cổ họng cùng đôi môi là lạ. Có một cảm giác rất tê dại lại rất ngứa, nhẹ nhàng chạm vào, phát hiện tự nhiên sưng lên.
"Ôi chao? Đây là chuyện gì xảy ra?" Cô lầm bầm lầu bầu 1 lúc, Hàn Thất Lục vừa đúng lúc đi vào phòng ăn, vừa nhìn thấy cô cũng biết... Cô nhất định là bị dị ứng. Mặc dù không phải rất rõ ràng, đôi môi cũng chỉ hơi sưng lên, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy.
"Cô đã ăn cái gì?" Hắn đi tới bên người cô, giọng tức giận.
Thấy anh đi tới bên, An Sơ Hạ nhíu mày một cái: "Hàn Thất Lục, môi tôi có phải đang sưng lên không, cảm giác thật kỳ quái, thật là ngứa." Vừa nói, cô không nhịn được đưa tay gãi, Hàn Thất Lục một tay nắm cổ tay của cô, dùng một cái tay khác lau sạch chỗ cô bị tróc da.
" Cô gái ngu ngốc này!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, anh liền kéo cô đi ra ngoài. Tổng quản lý mới vừa cầm hai ly nước trái cây đi đến đại sảnh, liền thấy Hàn Thất Lục kéo An Sơ Hạ đi ra ngoài.
Ông lập tức bưng nước trái cây chạy đến trước mặt bọn họ không hiểu hỏi: "Ôi chao ôi chao ôi chao! Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Hai người sao lại đi rồi?"
Hàn Thất Lục sắc mặt dị thường âm trầm, anh gần đây luôn không quản được tâm tình của mình, cau mày lạnh giọng nói: "Cô ấy dị ứng với hải sản, các người còn cho cô ăn tôm hùm?"
Tổng quản lý nhất thời trợn to hai mắt, cẩn thận nhìn An Sơ Hạ, lúc mày mới phát hiện môi của cô có chút sưng. Ông bị dọa sợ đến thụt lùi lại từng bước: "Thiếu gia... Này... Tôi đây không biết a!"
"Không phải lỗi của ông, tự tôi cũng không biết. Khà khà, chính là cảm giác có chút tê dại còn có chút ngứa, đoán chừng sẽ không nghiêm trọng lắm đâu. Nước chanh có thể cho tôi uống không? Cổ họng tôi không tốt lắm, còn có chút khó chịu." Đưa ra tay kia không bị Hàn Thất Lục nắm lấy, cô nhận lấy nước chanh: "Cảm ơn ông, mặc dù lần sau có thể ăn không được, nhưng tôm hùm ở đây thật sự là ngon số 1!"
Vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa cười khan nhìn vị Thiếu phu nhân vô tư này. Tổng quản lý vạn phần buồn bả mà ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục: "Thiếu gia, buổi chiều tôi sẽ đi giao đơn xin từ chức."
An Sơ Hạ không hiểu, cô cũng không biết, tập đoàn Hàn thị nhân viên nếu như để cho Hàn Thất Lục không vui, như vậy sẽ phải lập tức đi giao đơn xin từ chức, hơn nữa cũng không thể lại đến tập đoàn Hàn thị xin việc. Một khi bị tập đoàn Hàn thị sa thải, ở những công ty khác cũng không tìm được việc.
Mặc dù vạn phần ưu thương, nhưng này quản lý vẫn không có oán giận An Sơ Hạ, dù sao cũng là người vô tư như vậy...
So với vị tiểu thư trước kia Hàn thiếu gia mang đến không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Liếc nhìn An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói: " Nơi này tôm hùm ăn ngon cũng mặc kệ, chúng ta đi thôi." Dứt lời, sạch sẽ lưu loát mà lôi kéo An Sơ Hạ ra ngoài.
Chương 159: Giết muỗi bằng dao mổ trâu
Nhìn bóng lưng của bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, Tổng quản lý liền khóc vui mừng. Giơ lên trong tay một ly nước chanh, phất phất tay: " Thiếu phu nhân, người tốt sẽ có báo đáp!!"
-- Ồn ào.
Nhất thời kích động, vung tay không kiểm soát. Nước chanh toàn bộ vẫy ra ngoài, trực tiếp hoa lệ rơi vào tóc ông, nhất thời " Ướt sũng". Bên cạnh nhân viên phục vụ thấy thế bận rộn tìm khăn lông chạy đến, trước mắt phải giúp ông ta lau, nhưng ông cự tuyệt. Mở to mắt nói: "Đi đi! Lau cái gì mà lau, tôi gọi mấy người tới hả?"
Vốn đang yên tĩnh, Hàn Thất Lục vừa rời khỏi, trong nhà hàng liền vang lên một trận cười
Hàn Thất Lục ngồi lên xe, An Sơ Hạ vừa uống nước chanh vừa khổ não nghĩ chuyện sau khi uống xong phải đem ly trả lại. Nếu như trả lại nhất định phải đi bằng xe, nhưng Hàn Thất Lục sẽ mang cô tới sao? Đáp án nhất định sẽ là không. Nhưng nếu không trả lại cho ông ấy, ông có trách cô không, không phải sẽ nói không dám trách cô chứ.
Nhưng luôn cảm thấy trong lòng là lạ, giống như thiếu người khác cái gì đấy.
"Đến rồi!" Đang ngẩn ngơ, Hàn Thất Lục đã dừng xe lại. Vừa ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lại thấy "Bệnh viện Tiêu thị". Không phải là bệnh viện Hàn Thị, bất quá bệnh viện Tiêu thị là...Bệnh viện nhà Tiêu Minh Lạc sao? Thế giới làm sao có thể nhỏ như vậy?
"Đây là bệnh viện nhà Minh Lạc, kĩ thuật đứng đầu trong ngoài nước, tôi dẫn cô đi khám. Xuống xe đi."
Hàn Thất Lục lúc nói lời này tuyệt không cảm thấy kì quái, nhưng trong lỗ tai An Sơ Hạ nghe tới cũng là vô cùng khó hiểu. Vì có chút dị ứng, mang cô tới đây cái gì bệnh viện kỹ thuật đứng đầu trong ngoài nước.
Có phải không có chút giết muỗi bằng dao mổ trâu?
Cửa sổ xe đột nhiên có người gõ vang, âm thanh yếu ớt từ bên ngoài truyền đến: "Tiên sinh, nơi này không cho phép dừng xe." Xe cách âm hiệu quả rất tốt, có thể nghe âm thanh bên ngoài bởi vì nhân viên an ninh nói rất to.
Chau mày, nhấn nút, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống. Nhân viên an ninh kia vừa nhìn thấy mặt Hàn Thất Lục, lập tức liền im lặng, sắc mặt trắng bệch:" Là Thất Lục thiếu gia a.... Cậu đến khám sao?"
Đối với chuyện không cho phép dừng xe nhân viên an ninh kia không nói đến một chữ.
Mở cửa xe, anh khom lưng đi ra ngoài, An Sơ Hạ cũng ra khỏi xe. Trên môi ngứa một chút, thật khó chịu.
Hàn Thất Lục nhìn cô vẻ mặt chán chường, liếc mắt nhìn khinh bỉ nói: "Biết mình ăn hải sản dị ứng còn ăn tôm hùm! Cô có biết có người dị ứng sẽ lên cơn sốc, thậm chí còn có thể chết người? Cái mạng nhỏ của cô, cũng thiếu chút nữa bởi vì tham ăn mà vứt bỏ có biết không?"
Biết Hàn Thất Lục vì muốn tốt cho cô, cô không có mạnh miệng nói lại, chẳng qua hạ giọng xuống trả lời: "Tôi không biết tôi ăn hải sản sẽ dị ứng."
Hàn Thất Lục đang đi thì dừng lại: "Ý của cô là cô trước kia ăn tôm hùm đều không dị ứng sao? Tôi lập tức sẽ để cho nhà hàng kia... "
"Không phải vậy!" Cô cuống quít ngăn cản Hàn Thất Lục, khoát khoát tay giải thích: "Là tôi trước kia chưa bao giờ ăn hải sản..."
Trong nhà dựa vào một mình mẹ cô dạy học còn đi làm công khắp nơi mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống, Tết đến cũng không chắc có thể ăn một con cá nhỏ, làm sao còn có tiền dư mà đi mua hải sản ăn. Đây chính là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô được ăn tôm hùm đấy!
Chương 160: Hướng Mạn Qùy
Hàn Thất Lục lâm vào im lặng, chăm chú nhìn cô rồi kéo tay cô đi vào bệnh viện.
Sau khi bệnh viện kiểm tra xong, cho ra một kết luận: Dị ứng hải sản ở mức độ thấp. Trực tiếp mở hộp thuốc trị dị ứng lấy cho cô vài viên. Hàn Thất Lục từ căng thẳng rồi trở nên bình thường lại thở phào nhẹ nhõm.
"Còn gì nữa không?" An Sơ Hạ vừa bực mình vừa buồn cười, đang yên đang lành lại đem cô đi kiểm tra toàn thân, chụp CT, kiểm tra thì kiểm tra, lại còn mang cô đi kiểm tra siêu vi B, rất nhiều rất nhiều một loạt kiểm tra đặc biệt khác nữa. Mặc dù bày tỏ không kiên nhẫn nhưng khi nhìn Hàn Thất Lục vẻ mặt khẩn trương, tại sao lúc này tim cô xẹt qua một tia khác thường
"Thuốc tôi đang đưa cho cô là loạn thuốc tốt nhất, đợi ta bảo y tá đi lấy. Sau này hải sản hạn chế ăn, nếu như muốn ăn, như vậy trước khi ăn uống một liều thuốc dị ứng. Thời điểm này không được đụng đến môi, cô dị ứng nặng nhất ở môi." Dặn dò xong tất cả, viện trưởng liền cuối đầu ký tên cuối toa thuốc. Phía trên viết rồng bay phượng múa gì đó mà cô căn bản không hiểu.
Truyền thuyết thầy thuốc đem chữ viết rồng bay phượng múa là vì bảo vệ bệnh nhân, theo cô nhìn lại, bất quá chữ viết khó coi lấy cớ!
Viện trưởng đang chuẩn bị gọi y tá đi vào, Hàn Thất Lục trực tiếp lấy trong tay ông đơn thuốc: "Được rồi, ta đi lấy thuốc, cô ở nơi này ngoan ngoãn." Dứt lời anh trực tiếp cầm toa thuốc đi tới.
Nhún vai, cô nhìn viện trưởng xin lỗi: "Thật là có lỗi, anh ta chính là như vậy không lớn không nhỏ. Xin ngài không lấy làm phiền lòng."
Nghe cô nói như thế kia, viện trưởng có chút sững sốt một chút nhìn An Sơ Hạ. Tầm mắt cũng lập tức thật là tốt, tựa như lâm vào hồi ức hay suy nghĩ sâu xa.
" Viện trưởng? " Cô nghi ngờ đưa tay quơ quơ trước mặt vị viện trưởng thâm niên hơn năm mươi năm vừa nghĩ thầm chẳng lẽ mình nói sai. Làm viện trưởng lập tức liền trầm mặc.
Viện trưởng bị An Sơ Hạ gọi trở lại. Thấy lỗi cười cười sau đó đở cái kiếng lão trong thâm thúy nói: "Xin lỗi, những lời mới nãy cô nói với ta trước kia một bệnh nhân nói giống như đúc, ta chỉ là đột nhiên nhớ đến một chuyện. Nói thật, đứa trẻ này từng mang một cô gái tới nơi này đây, ta không biết có nên nói hay không, nhưng là ta muốn biết xảy ra chuyện gì."
Tay không khỏi cứng đờ, cô biết viện trưởng nói "đứa trẻ kia" chính là chỉ Hàn Thất Lục, nhưng Hàn Thất Lục có bạn rất thân sao? Đúng rồi, sẽ không phải là... cô ho nhẹ một tiếng, mặt mũi thoải mái mà hỏi:" Cô gái kia gọi là Hướng Mạn Quỳ phải không? "
Nghĩ nghĩ, viện trưởng lắc đầu: "Nếu nhớ không lầm mà nói, người đang nói là Mạc Hân Vi. Bất quá người bị Hàn thiếu gia ôm ấp tới nữ sinh tên là Hướng Mạn Quỳ, là một minh tinh hay xuất hiện trên tivi. Cô ta cũng là dị ứng với hải sản, nhưng là dị ứng cực kỳ nghiêm trọng, dẫn tới lên cơn sốc, nếu đưa đến muộn một chút sợ là không cứu được. Lúc ấy Hàn thiếu gia cực kỳ khẩn trương, kêu ta nhất định phải cứu được cô ta nếu không ta chết. Cho nên ấn tượng rất sâu khắc a."
Hướng Mạn Quỳ... cô thật quen cái tên này, giống như ở nơi nào từng nghe qua. Đúng rồi, chú Hàn tựa hồ có từng đề cập với cô tên này, mà còn, ngay lúc đó biểu tình lại vẫn rất quái dị.
"Ông muốn hỏi cái gì a?" Trên mặt vẫn như cũ là không thay đổi biểu cảm, nhìn cô diễn xuất, viện trưởng ho nhẹ một tiếng, cực kỳ nghiêm túc hỏi nàng: "Xin hỏi cô cùng Hàn thiếu gia là cái gì quan hệ a? Vấn đề này, ta có hỏi có được không."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro