Chương 13
140
Sở Hoài Cẩn đầy bụng hoài nghi mà trải qua buổi học đầu tiên tại Trấn Nam Vương phủ, nội dung chủ yếu của hôm nay cũng chỉ tóm gọn lại là Phong thiếu sư dò hỏi các kiến thức mà cậu đã học tại Đông Cung, mới bắt đầu chuẩn bị tốt lúc đại cương dạy học cho sau này.
* dành cho bạn nào không hiểu - đại cương ý chỉ là tổng quát, bao quát các điều chủ yếu. Nghĩa cũng tương tự như đề cương mà tụi mình phải học thuộc vào mùa thi thôi.
Thời điểm tan học, thiện phòng Trấn Nam vương phủ đã đem cơm trưa chuẩn bị tốt, rồng rắn lên mây lục tục bày đầy một bàn toàn đồ ăn.
“Ta không biết Hoài Cẩn ngươi có thể ăn được đồ ăn vùng Nam Quận hay không, liền tìm một vị đầu bếp bản địa kinh đô, hôm nay một nửa đồ ăn là hắn làm, một nửa kia là từ đầu bếp đem từ Nam Quận trong phủ làm ra. Ngươi đều nếm thử xem, nói ta nghe xem ngươi thích tay nghề nào hơn?”
Phong Yến Chu nói, cũng không cho thị nữ, hạ nhân bên cạch hầu hạ, chính mình duỗi tay cầm lên một chén canh gà được ninh đến trắng sữa bốc hương thơm ngào ngạt, đưa tới trước mặt Sở Hoài Cẩn, tiếp tục nói: “Hoài Cẩn đừng khác sáo với ta, ngươi nếu không thích cũng không sao, ta lại tìm đầu bếp khác là được, kinh thành lớn như vậy, kiểu gì cũng tìm được một hai người hợp ý ngươi.”
Sở Hoài Cẩn bị bộ dáng ôn nhu này của hắn làm sợ đến run run, tuy rằng biết hiện tại không đến nỗi nào, nhưng tổng cảm thấy người này cho cậu không phải canh gà, mà là độc dược.
Quả thực đều sắp gợi lên kí ức trước khi chết ở đời trước, Phong Đại Nhiếp Chính Vương chính tay rót rượu tiến cậu lên đường.
141
Sở Hoài Cẩn lấy lại bình tĩnh, nói “Không dám làm phiền Phong hoàng thúc tự mình ra tay”, cũng liền đứng dậy kính cẩn nghiên mình đỡ lấy chén canh từ tay Phong Yến Chu... Đẩy nhẹ trở về.
Thẳng đến khi Phong Yến Chu cười cười đem canh uống xuống, hắn lúc này mới bắt đầu yên tâm lại, cũng bắt đầu uống canh, dùng bữa.
Không thể không nói, tuy rằng cùng vị Trấn Nam Vương này ăn bá vương cơm còn có suy nghĩ không thích đáng như vậy, thật có chút không phúc hậu. Nhưng ai bảo nhân gia cậu đây thực sự có tâm lý sợ hãi đề phòng cơ chứ.
*dành cho các bạn không hiểu, ở đoạn trên có nói lý do tại sao bé ngủm ở kiếp trước, trước khi xuyên qua, nên là bé bây giờ bị sợ á. Đáng lẽ theo lý là khi được ăn ké (cơm bá vương) thì phải có lòng biết ơn, mà anh Phong cũng là vai cha chú đưa canh qua mà không nhận lấy đẩy trở về, nhẹ thì bị xem là hành vi vô lễ không hiểu lễ nghĩa, nặng thì bị xem là bất kính với bề trên á.
Nếu là ở đời trước tiểu Cải Chíp thật có khả năng nếm không ra, nhưng Sở Hoài Cẩn thời điểm làm Sở đại thiếu chính là trời nam biển bắc, ăn không ít quá thứ tốt đẹp hiếm lạ, tất nhiên có thể nhìn ra chút môn đạo.
Một bàn cơm trưa này bề ngoài trông phổ phổ thông thông, bất quá đều là chút cơm nhà, không có các loại sản vật quý hiếm như tay gấu, lộc nhung, vi cá linh tinh, nhưng sử dụng nguyên liệu lại đều là loại tươi mới, cao cấp nhất, vô luận là kỹ thuật xắt rau hay là kỹ thuật khống chế độ lữa, cũng đều hơn xa đồ ăn Ngự Thiện Phòng cung cấp cho một hoàng tử không được sủng ái là câu.
Quan trọng nhất chính là, cư nhiên, còn có món đồ ăn có vị hồ tiêu.
142
Hồ tiêu tuy rằng đươc truyền vào Trung Quốc từ rất sớm, nhưng ở thời điểm Minh Thanh vẫn luôn là mặt hàng khan hiếm, hương liệu khó tìm, ở không ít triều đại, thậm chí có thể so sánh với hoàng kim tinh quý.
Khi Sở Hoài Cẩn làm Sở Thiếu Đế, cả đời cũng chưa nếm qua thức ăn có bỏ thêm hồ tiêu, cậu còn tưởng Đại Ninh triều này vốn không có hồ tiêu.
Một bên, cậu có suy nghĩ kiếp trước dù có hồ tiêu nhưng vật liệu quý trọng như vậy không đáng cho một tên hoàng đế bù nhìn như cậu ăn thử, một cái khác lại nghĩ trong cung Ngự Thiện Phòng nấu ăn yêu cầu chính là ổn thỏa, tuyệt không mạo hiểm, chắc chắc sẽ không đem hồ tiêu cay độc, nguyên liệu kích thích như thế để chế tác món ăn dân lên cho các quý nhân.
Nói như vậy, không chừng ớt cay cũng có thể đang ở đâu đó mà cậu chưa phát hiện, cậu vẫn có thể chờ mong được ăn lẩu ở Đại Ninh triều?
Sở Hoài Cẩn vừa nghĩ, nước mắt liền chảy ra.
143
Nga, đưng hiểu lầm, mọi chuyện cải chíp này xin thề chỉ là trùng hợp thôi. Trùng hợp là cậu vừa nghĩ đến món lẩu tê cay yêu thích thì hương vị đặt trưng cay nồng của hồ tiêu xông đến, xông thẳng vào mắt cậu thôi. Nước mắt này hoàn toàn không phải vì quá tưởng niệm mấy nồi lẩu ở hiện đại mà trào ra đâu.
Rốt cuộc thì cái thân thể này của Sở cải thìa, trước nay chưa chạm qua hương vị cay độc thế này, bị sặc ra nước mắt tới thực bình thường... Thật rất bình thường.
144
Phong Yến Chu lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Sở Hoài Cẩn lệ rơi đầy mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó giơ giơ khóe miệng, từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng , cúi người nhẹ nhàng vì cậu mà lao qua, “Là ta đã quên nhắc nhở ngươi, miếng thịt này có tẩm ướp hương liệu đặt sản tại Nam Quận chúng ta. Nếu ngươi ăn không quen, ta liền truyền lời để bọn họ về sao đều không cần thêm vào đồ ăn dân lên.”
Nói xong, hắn liền phất tay ý bảo hạ nhân đem kia bàn thịt luộc lập tức mang xuống.
Đừng nha!
Sở đại thiếu trọng sinh trở về gần một năm, một chút đồ ăn khẩu vị nặng cũng chưa nếm qua, trong miệng đều là một mãng ngột ngạt, này thật vất vả mới nếm được hương vị nồng nàng mới lạ, như thế nào có thể buông tha, để mồi ngon trong miệng vụt mất như thế.
“Đừng đem xuống!” Sở Hoài Cẩn một bên chảy nước mắt, một lên tiếng: “Ta thích! Đợi một chut là tốt rồi.”
Sau đó hắn liền nghe được người bên cạch cười một tiếng, như có thâm ý mà lặp lại nói: “Là vậy sao, thời gian lâu là tốt rồi. Ngươi nên tập làm quen dần, thích??!!.”
Sở Hoài Cẩn theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía Phong Yến Chu, giờ mới phát hiện chính mình không biết từ khi nào khởi, lại là bị đối phương nửa ôm vào lòng ngực. Hai người cư nhiên như thân mật như thế mà ghé vào nhau, cậu thậm chí còn có thể ngửi được huân hương nhàn nhạt trên người Phong Yến Chu.
Khiến cậu kinh ngạc chính là, hương khí này thế nhưng cùng Phong Đại Nhiếp Chính Vương ở kiếp trước quen dùng là cùng một loại hương khí mà ra
145
Ước chừng là vì ký ức khắc vào quá sâu mà Sở Thiếu Đế dù tính là cách xa hai đời, Sở Hoài Cẩn đến nay vẫn còn nhớ rõ, loại mùi huân hương đặt thù trên người Nhiếp Chính Vương.
Thanh thấu lạnh lẽo, lại xa xưa lâu dài.
Nhớ lại kiếp trước, đêm mà cậu cưỡng cầu mới có được. Hương khí thanh lãnh ấy hòa cùng hơi thở gấp gáp và mồ hôi liền trở nên giống như lửa nóng, nùng liệt, phảng phất muốn thiêu đốt toàn bộ thần hồn cậu thành tro bụi, đem nơi tư mật cơ hồ xé rách, va chạm xác thịt vừa trần tục lại thỏa mãn ngọt lành.
Thẳng đến khi bình minh ló dạng, tàn hương tan đi, cậu, không đúng, là Sở Thiếu Đế mộng đẹp cũng nên tỉnh, nghênh đón vẫn là hương khí thân quen đêm qua nhưng chủ nhân của nó lại tràn ngập khinh thường cùng tức giận.
Thật lâu sau đó, có một đoạn thời giả rất dài, Nhiếp Chính Vương mỗi khi thấy cậu đều mang theo các loại dò xét đề phòng, không cho cậu có bất luận cơ hội nào để gần gủi, càng đừng nói có thể ngửi được hơi thở trên người Phong Yến Chu.
Nhưng mỗi đêm trong mộng, quanh quẩn bên người Sở Thiếu Đế lại luôn một cổ mùi hương lạnh lẽo không tiêu tan, càng là cầu mà không được, lại càng bướng bỉnh điên cuồng.
Sở Hoài Cẩn nhất thời hồi tưởng lại một ít việc kiếp trước, không khỏi có chút hoảng hốt.
Thấy vậy người bên cạch lại đem hắn lại ôm chặt hơn, gần như hoàn toàn ôm vào trong lòng ngực, “Ta ngày mấy hôm trước có sai người dùng hòe hoa cùng gạo nếp làm rượu nhẹ, hiện tại hẳn là vừa lúc lên men hảo. Hoài Cẩn uống trước một ít rượu để xua cay nóng, rồi lại tiếp tục ăn thịt luộc kia.”
Nghe được lời Phong Yến Chu nói, Sở Hoài Cẩn mới thanh tỉnh lại, mơ màng tự hỏi thằng nhãi này sao lại có thể dưỡng được mùi hương như có như không đó, câu nhân vẫn có, nhưng cậu vẫn là chút kinh hãi, trở về trạng thái gấp rút tuân lệnh.
Hắn vội vàng hướng bên cạch xê dịch tránh ra một khoảng, thoát ra khỏi lòng ngực của Phong Yến Chu, đứng lên, vừa làm thủ thế vừa nói: “Phong hoàng thúc, thứ ta thất lễ”
“Hoài Cẩn ở trước mặt ta không cần phải câu nệ.” Phong Yến Chu duỗi tay đem hắn lôi kéo ngồi xuống, cầm lên một chung rượu hòe hoa thanh ngọt đưa tới trước mặt cậu, cười nói: “Ta bất quá lớn hơn ngươi có chín tuổi, so với Thái Tử ca ca của ngươi còn muốn nhỏ hơn một năm. Hoài Cẩn ngươi luôn kêu ta ‘ Phong hoàng thúc ’, có phải hay không kêu ta kêu đến già rồi.”
…… Thúc thúc, ngươi vốn dĩ là đã già rồi hửm?!
Chờ hắn tới tuổi hợp pháp kết hôn hiện đại là 22, Phong hoàng thúc cũng qua con hai rồi, thịt tươi biến thịt khô nha!
146
Khụ, lại một lần, thực xin lỗi, có thiên tính nhan cẩu chính là hà khắc như vậy.
Tác giả có chuyện nói:
Nhiếp Chính Vương: muốn bắt được tâm nam nhân, trước bắt lấy dạ dày của người nọ=v=
Sở cải trắng: Cho nên ta muốn ăn lẩu, uống nước ngọt. Zdô!!!
|| Nhiếp Chính Vương:???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro