Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Sau một thời gian xác chết vùng dậy~~

Chương 2:

Tiêu Sắt nghe thấy giọng nói này liền phản xạ có điều kiện lui một bước, mà người tới hình như cũng cố kỵ điều gì, nửa đường đột nhiên đổi hướng, thẳng tắp đâm vào chân giường.

Vang đánh "rầm" một tiếng. Người khác nghe thấy đều đau thay cho hắn.

Nhìn thấy Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt liền biết bản thân bại lộ.

Tiêu Sắt dùng ba giây suy nghĩ cho ra kết luận, khả năng khi y cho rằng đã cắt đuôi được ám vệ, cũng chỉ là biểu hiện giả dối cố ý được bày ra cho y xem mà thôi.

Bằng không, Tiêu Sắt vừa đến học viện báo danh, trực tiếp được phân vào cùng ký túc xá với Lôi Vô Kiệt không nói, còn chưa ngồi ấm chỗ đâu, Lôi Vô Kiệt đã chạy về chặn người, không có người thông báo, quỷ cũng không tin.

Y còn nhớ rõ, khi y rời hoàng cung, Lôi Vô Kiệt vẫn đang ở trong doanh trại theo phụ thân hắn huấn luyện. Mà trên hết chính là, Lôi Vô Kiệt vốn dự định năm sau mới báo danh, bởi vì giống như Vô Tâm, Lôi Vô Kiệt hiện tại còn chưa thành niên.

Ở thời đại tinh tế tuổi thọ trung bình của mỗi người lên đến ba trăm, thể chất càng tốt sống càng lâu như hiện tại, hai mươi tuổi mới tính thành niên, thời kỳ thanh tráng niên càng kéo dài đến hơn hai trăm năm.

Cho nên độ tuổi thông thường tiếp nhận giáo dục bậc đại học cao đẳng cũng là hai mươi.

Thiên tài nhảy lớp tự nhiên cũng có, nhưng Lôi Vô Kiệt thuộc trường phái an phận, tính tình trẻ con lại ham chơi, bình thường không thiếu bị phụ thân túm vào quân doanh, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không chủ động chui vào trường quân đội.

Lúc này hắn xuất hiện ở đây, vì ai không cần nói cũng biết.

Tiêu Sắt biết chút trò mèo của bản thân là không thể thoát khỏi mạng lưới tình báo vô khổng bất nhập của sư phụ y quá lâu, nhưng bị phát hiện nhanh như vậy, nói chung vẫn có chút cảm giác thất vọng.

Sự thực không khác bao nhiêu so với suy đoán của Tiêu Sắt.

Nửa tháng trước Lôi Vô Kiệt còn đang trốn phụ thân bắt cá ở trong doanh trại, bỗng một ngày đột nhiên bị thông báo cho biết, bản thân đã trúng tuyển học viện quân sự, cần nhanh chóng chuẩn bị đi báo danh.

Tin tức này đối với Lôi Vô Kiệt không khác gì sét đánh giữa trời quang, vốn muốn gọi điện cho Tiêu Sắt tố khổ một phen, lại phát hiện đầu cuối cá nhân của y tạm thời không thể liên lạc được, mẫu thân và chị hai hắn đều ủng hộ quyết định của phụ thân, Lôi Vô Kiệt cuối cùng chỉ có thể ỉu xìu thu dọn hành lý, bước lên phi thuyền xa nhà.

Cho dù từ lời nói bóng gió của phụ thân nghe ra được Tiêu Sắt cũng sẽ nhập học, cũng không làm hắn vui vẻ lên được.

Lôi Vô Kiệt đợi một tuần, rốt cuộc đợi được Tiêu Sắt báo danh, lập tức chạy đến trước mặt y khóc lóc kể lể.

"Tiêu Tiêu, tao muốn về nhà!"

Tiêu Sắt nhất thời cũng không biết nên may mắn Lôi Vô Kiệt không gọi ra tên thật của y trước, hay là nên thẳng thắn coi như không biết đứa ngốc đang ôm chân giường gào khan kia là thanh mai trúc mã của y thì tốt hơn.

Vô Tâm đứng ở bên cạnh nhìn Tiêu Sắt sắp trợn mắt lên trời, đồng thời không dấu vết dịch sát lại về phía bản thân, ý đồ cách xa Lôi Vô Kiệt một chút, nhịn không được bật cười khúc khích.

Lôi Vô Kiệt nghe thấy tiếng cười, rốt cuộc diễn đủ, buông chân giường, gạt tóc chỉnh trang lại bản thân, đưa tay về phía Vô Tâm.

"Xin chào, Lôi Vô Kiệt."

"Vô Tâm."

Hai người trao đổi đơn giản vài câu, biết đối phương tương lai sẽ là bạn học, lại có Tiêu Sắt ở giữa làm cầu nối, rất nhanh đã thân thiết lên, Lôi Vô Kiệt càng trực tiếp xưng huynh gọi đệ.

Biết Tiêu Sắt và Vô Tâm muốn đi mua đồ, Lôi Vô Kiệt liền xung phong dẫn hai người đi, vừa chuẩn bị ra ngoài, thành viên cuối cùng của ký túc xá liền mở cửa đi vào.

Lôi Vô Kiệt đi đầu chào hỏi, tiện thể giới thiệu Mộc Xuân Phong cho hai người Vô Tâm và Tiêu Sắt.

Vị này là đàn anh năm thứ tư, chuyên ngành cũng hoàn toàn không dính dáng gì với ba người còn lại trong phòng, là cao tài sinh khoa y.

Ba người đi lại biến thành bốn người đi.

Qua một bữa cơm, cơ sở cảm tình giữa bốn người đã xây dựng xong, nhìn còn có vẻ rất hài hòa, ít nhất Lôi Vô Kiệt đã từ bỏ hi vọng xa vời được về nhà, ngược lại bắt đầu chờ mong cuộc sống tương lai.

.

Báo danh kéo dài hai tuần, Vô Tâm và Tiêu Sắt đến nơi không tính muộn, vừa qua hơn nửa thời gian, để không lãng phí gần nửa thời gian còn lại, hai người liền mọc rễ ở phòng huấn luyện.

Sau sở thích hợp nhau, cả hai lại phát hiện, thực lực của đối phương và bản thân cũng sàn sàn như nhau không phân trên dưới, bất phân thắng bại.

Gần người cách đấu Vô Tâm hơn một chút, cơ giáp đối chiến Tiêu Sắt hơn một chút, không đánh ngươi chết ta sống tạm thời không thể nói rõ người nào mạnh hơn.

Lôi Vô Kiệt thỉnh thoảng cũng sẽ kéo Mộc Xuân Phong đến góp vui, Mộc Xuân Phong không từ chối, nhưng chưa bắt đầu đã thẳng thắn thừa nhận bản thân rất cùi bắp.

Quả thực, so với ba người khác, trình độ của Mộc Xuân Phong chỉ đủ qua mắt người thường, nhưng hắn tương lai sẽ trở thành quân y, có biết lái cơ giáp hay không có vẻ cũng không quan trọng như vậy.

Mà Lôi Vô Kiệt, từ nhỏ đến lớn đều bị Tiêu Sắt đè một đầu, cho dù sau khi Tiêu Sắt phân hóa thành Omega, bản thân hắn là một Alpha, cũng không thể thay đổi sự thật đáng buồn này.

Cho nên lúc này đánh thua Vô Tâm, Lôi Vô Kiệt cũng không cảm thấy có gì đáng buồn, ngoài cảm thán một câu Vô Tâm thực lực mạnh, chính là bản thân phải tiếp tục cố gắng.

Phòng huấn luyện không phải của riêng, lúc hai người Vô Tiêu đối chiến còn có rất nhiều người vây xem, cũng có người cảm thấy hứng thú đến khiêu chiến, đa số đều là tân sinh năm nhất.

Cơ giáp mặc dù quen thuộc với mọi người, lại không phải người nào cũng có thể tự do tiếp xúc từ nhỏ. Không thiếu học sinh báo danh vào ngành cơ giáp tác chiến, nhưng trước đó chưa bao giờ thật sự điều khiển cơ giáp, được học đều là trên lý thuyết, cho đến khi chính thức nhập học.

Cho nên để không có vẻ là bản thân bắt nạt tân sinh, phần lớn các học sinh năm trên tối đa chỉ nhìn, sẽ không chủ động đưa ra so đấu.

Điều khiển cơ giáp cũng là cần thiên phú, không phải chỉ cần có thể khởi động cơ giáp là được, nhìn động tác lưu loát của ba tên nhóc kia, tuyệt đối không phải mới tiếp xúc cơ giáp ngày một ngày hai, không có mười năm tám năm không chơi ra hoa như vậy được; còn nếu không phải, vậy chỉ có thể nói thiên phú của bọn họ trần đời hiếm thấy.

Có tự mình hiểu lấy, sẽ không ngốc nghếch tiến lên tự đòi mất mặt.

Người nổi tiếng, liền tự có người tò mò lai lịch của ba người. Hỏi thăm một vòng lại phát hiện, không ai biết bối cảnh sau lưng ba người là như thế nào, sai người đi điều tra cũng chỉ được vài thông tin cơ bản nhất như tên tuổi vân vân, nhìn qua có vẻ rất bình thường. Sau đó không lâu trước Vô Tâm và Tiêu Sắt là cùng ngồi một chuyến phi thuyền từ một hành tinh biên giới đến học viện, Lôi Vô Kiệt thì từ hành tinh thủ đô đến, không hơn.

Không phải thông tin bị cố ý che giấu, chính là ba người thật sự chỉ là một công dân tầm thường.

Việc này tạm thời còn không thể xác định.

Điểm duy nhất bọn họ có thể khẳng định chắc chắn, chính là thiên phú của cả ba phải đều rất cao.

Có thể được nhà trường trực tiếp miễn thi, nhảy dù vào lớp trọng điểm bồi dưỡng, chỉ có tiền có quyền là không làm được.

Điểm này nhà trường còn là rất đáng tin.

.

Một tuần trôi qua, nhờ phúc Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt và Vô Tâm đã quen mặt rất nhiều bạn học, cùng lớp khác lớp đều có.

Thậm chí so với Lôi Vô Kiệt, hai người càng nổi tiếng, càng được người chú ý hơn.

Đặc biệt Tiêu Sắt.

Trong một đám nam sinh ngũ đại tam thô, Tiêu Sắt tựa như một đóa hoa, tóc dài thẳng mượt, da trắng mắt to, khuôn mặt xinh đẹp ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy nhưng không yếu đuối, ngược lại còn rất có thể đánh, bất kể giới tính thứ hai là gì, đều đã trở thành người tình trong mộng của vô số người khác.

Về phần Vô Tâm, bề ngoài của hắn tự nhiên cũng đáng chú ý, chỉ là so với Tiêu Sắt có phần thanh lãnh lười biếng, Vô Tâm mang lại cho người cảm giác áp bách càng mạnh, đương nhiên thật sự tiếp xúc sẽ phát hiện hắn cũng không có kiêu ngạo bá đạo gì, ngược lại còn rất hài hước, nhưng vẫn có rất nhiều người bị ấn tượng ban đầu dọa lui.

Hơn nữa, Tiêu Sắt và Vô Tâm đa số thời gian đều đi cùng nhau, bầu không khí không cho người thứ ba chen lọt. Cho nên người quan sát thì nhiều, thật sự đến gần tiếp lời lại không có mấy.

Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng vui vẻ không bị người quấy rầy.

.

Nhập học tháng đầu tiên, một nửa tân sinh bắt đầu huấn luyện quân sự, một nửa còn lại cuối năm huấn luyện, nói chung không ai có thể trốn thoát.

Chuyên ngành cơ giáp tác chiến thuộc nhóm học sinh sớm huấn luyện quân sự, đồng thời bởi vì bọn họ là chiến lực chủ yếu trực tiếp đối kháng trùng tộc trong tương lai, bị yêu cầu cũng đặc biệt nghiêm khắc.

Vừa mở màn chính là chạy năm mươi vòng quanh sân vận động. Một vòng sân vận động chỉ khoảng ba trăm met, nhưng năm mươi vòng lại là chuyện khác, hơn nữa thời gian chỉ có một giờ.

Chạy được một nửa, chênh lệch thể lực giữa mọi người dần dần hiện ra.

Lôi Vô Kiệt vẫn luôn dẫn đầu, Vô Tâm và Tiêu Sắt chậm hơn hắn vài bước, phía sau hai người một tốp lại một tốp học sinh, nhìn qua phân bố còn rất đều.

Xã hội hiện tại, AO ra ngoài hầu như đều dán miếng ngăn cách pheromone, Omega có vòng cổ phòng đánh dấu, nhưng không phải mỗi O đều vui lòng đeo thứ này. Tiêu Sắt không thể dựa vào pheromone phân biệt giới tính thứ hai của những người khác, chỉ dựa vào thể trạng bên ngoài sẽ không hoàn toàn chính xác, nhưng y có thể suy đoán ra, trong lớp trừ bản thân y, đại đa số đều là Alpha, Beta chỉ có rất ít vài người; cấp bậc thể năng hẳn là từ B đến S đều có.

Năm mươi vòng đối với Tiêu Sắt không tính rất vất vả, nhưng cộng thêm các hạng mục huấn luyện khác, một ngày qua đi, ngay cả Lôi Vô Kiệt cũng mệt đến ngất ngư, về phòng liền trực tiếp nằm bẹp trên giường.

Mộc Xuân Phong nhìn ba người buổi sáng rời đi tinh thần phấn chấn, buổi tối trở về đều biến thành cải trắng phủ sương, ngay cả Tiêu Sắt ngày thường chú ý dáng vẻ nhất lúc này cũng không nhúc nhích, một ngón tay cũng không muốn động, cùng Vô Tâm chen trên giường Lôi Vô Kiệt.

Giường ký túc xá không lớn, là loại giường cỡ nhỡ bình thường, một người nằm dư dả, hai người nằm sẽ có chút chật, mà ba người, vậy chỉ có thể xoay ngang, nửa người trên ở trên giường, chân còn phải chống đất.

Mộc Xuân Phong không khách khí cười nhạo ba người một trận xong mới đi canteen đóng gói bốn phần cơm về phòng.

Canteen trong học viện mở ra đều có thời gian quy định, quá giờ đừng nói còn cơm hay không, có mở cửa hay không cũng là một vấn đề. Bản thân Mộc Xuân Phong trước đây huấn luyện trở về còn thảm hơn ba người Tiêu Sắt, cũng được tiền bối giúp đỡ, cho nên hắn sẽ không keo kiệt một chút trợ giúp nho nhỏ này.

Lại nói, tình trạng này nhiều nhất cũng sẽ chỉ kéo dài vài ngày, khi đã quen với cường độ huấn luyện lớn, sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.

Lúc Mộc Xuân Phong mang cơm về, Vô Tâm đã tắm rửa thay quần áo xong, đang ngồi trên giường dùng thiết bị đầu cuối xem cái gì, Tiêu Sắt còn trong phòng tắm, Lôi Vô Kiệt mắt trông mong nhìn ngoài cửa, thấy hộp cơm ánh mắt liền sáng lên.

Không bao lâu Tiêu Sắt cũng mở cửa đi ra.

Mộc Xuân Phong nhìn Tiêu Sắt tóc dài khoác trên vai, làn da trắng lạnh bị nước nóng huân hơi đỏ lên, trung hòa một chút khí chất lạnh lùng, nhìn đặc biệt hoạt sắc sinh hương tú sắc khả xan, âm thầm chậc lưỡi, Tiêu Sắt nổi tiếng cũng là có nguyên nhân.

So với khả năng điều khiển cơ giáp, nhan sắc của y được truyền càng rộng. Ưu hóa gen không chỉ nâng cao thể chất và tinh thần lực, giá trị nhan sắc trung bình của nhân loại cũng được tăng lên đáng kể. Trong nhà Mộc Xuân Phong có tiền cũng có địa vị, từng thấy vô số mỹ nhân, nhưng đẹp được như Tiêu Sắt đúng là không có mấy người.

Thậm chí bởi vì bề ngoài quá xuất chúng, người không quen nhắc đến Tiêu Sắt, điểm chú ý đầu tiên cũng luôn là khuôn mặt, Mộc Xuân Phong thậm chí nhìn thấy trên diễn đàn học viện có người nói Tiêu Sắt chỉ là bình hoa, nam nhân mà ẻo lả như đàn bà, không biết dựa vào cái gì chen ngang vào lớp cơ giáp thực chiến không nói, còn mỗi ngày ra vẻ lạnh lùng, sau lưng không biết thật sự thế nào.

Đương nhiên lời nói nguyên gốc khó nghe hơn nhiều, ít nhất Lôi Vô Kiệt lúc nhìn thấy bình luận này bị tức chết khiếp, còn kém chút chạy đi hẹn pk người thật với đối phương.

Mộc Xuân Phong ban đầu phát hiện bài post hoa si Tiêu Sắt, Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt này cũng là ôm tâm tính xem cuộc vui nói cho ba người, Vô Tâm và Tiêu Sắt chỉ lạnh nhạt ồ một tiếng, cơ bản không quan tâm, Lôi Vô Kiệt tuy rằng hứng thú vây xem một hồi, rất nhanh cũng không chú ý. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thấy một người có thể trái lương tâm nói Tiêu Sắt xấu, Vô Tâm càng không phải nói, đầu trọc cũng không đè ép được nhan sắc của hắn, cho nên nhìn khen ngợi nghìn bài một điệu, Lôi Vô Kiệt rất nhanh mất đi hứng thú.

Là cơ giáp không đủ hấp dẫn sao? Có thời gian quan tâm việc này, không bằng rèn luyện kỹ thuật thêm một chút, sớm ngày đuổi theo Tiêu Sắt và Vô Tâm.

Cho đến khi Mộc Xuân Phong nói cho hắn, có người ở diễn đàn trào phúng Tiêu Sắt.

Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt cũng bị liên lụy ít nhiều, nhưng bởi vì trong hồ sơ công khai, hai người đều còn vị thành niên, đám anh hùng bàn phím trên mạng cũng chỉ cần một bia ngắm, cho nên đa số hỏa lực đều là nhằm vào Tiêu Sắt.

Ai bảo Tiêu Sắt y phù hợp điều kiện "phát tiết" của bọn họ.

Ban đầu Lôi Vô Kiệt là không tin.

Tiêu Sắt ngày thường cùng Vô Tâm bắt nạt hắn không nương tay, miệng cũng độc, nhưng đó là bởi vì bọn họ đã quá thân quen, coi đối phương như anh em trong nhà. Đối mặt người ngoài, Tiêu Sắt vĩnh viễn là một quý công tử tao nhã, tiến lui đúng mực, tuy rằng luôn bị Lôi Vô Kiệt phun tào Tiêu Sắt cười nhìn giả muốn chết, nhưng không thể phủ nhận, Tiêu Sắt như vậy làm người cho dù muốn mắng y cũng không biết làm sao mở miệng.

Kết quả, Lôi Vô Kiệt tò mò mò lên diễn đàn xem kẻ nào mắt mù như vậy, phát hiện Mộc Xuân Phong nói trào phúng là đã trải qua gia công nói giảm nói tránh đi nhiều.

Một người là vĩnh viễn không cách nào làm cho mọi người đều thích bản thân, Tiêu Sắt tự nhiên cũng vậy.

Toàn bộ sự việc cũng không có gì khó đoán, ban đầu chỉ là một bài post tụ tập nữ sinh hoa si Tiêu Sắt, Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt luôn theo bên cạnh y cũng được quan tâm theo, sau đó bởi vì ngày càng hấp dẫn nhiều người vây xem, dần dần mới phát sinh những chuyện phía sau.

Một điểm vừa lợi vừa hại trong thời đại tinh tế, chính là tốc độ lan truyền tin tức quá nhanh. Vô Tâm và Tiêu Sắt vừa mới đến học viện chưa được mấy ngày, người thật sự đã gặp bọn họ không có mấy, mà nhắc đến hai người, ít nhất một nửa học sinh trong trường đều ít nhiều có ấn tượng.

Cũng bởi vì không có bao nhiêu người từng tiếp xúc, điểm quan tâm của mọi người khi nhắc đến Vô Tâm Tiêu Sắt đầu tiên hầu như đều là mặt, sau đó mới là việc bọn họ cùng Lôi Vô Kiệt đều là được miễn thi trực tiếp xếp lớp.

Cái gọi là người nổi tiếng thị phi cũng nhiều, sau khi biết được Tiêu Sắt và Vô Tâm chỉ là "bình dân" tầm thường, thậm chí đến từ một hành tinh biên giới xa xôi, có người bắt đầu thả bay bản thân.

Hai người nổi tiếng quá nhanh, mặc dù cũng không có nội hàm gì, chỉ là bởi mặt đẹp mà thôi, nhiều lắm thêm một tiềm lực cực cao – còn chưa biết thật giả, tự nhiên làm một số người chướng mắt, bắt đầu buông lời mỉa mai trào phúng, vị chua trong lời nói nồng đậm đến không giấu được.

Trên thế giới này chính là có những kẻ như vậy, bản thân không làm được liền cho rằng người khác cũng kém cỏi như mình, bản thân dơ bẩn nên người khác cũng không sạch sẽ bao nhiêu.

Mộc Xuân Phong coi như vây xem toàn quá trình, đến cuối cùng thậm chí hoài nghi người đang bị thảo luận trên diễn đàn kia thật sự là Tiêu Sắt mà hắn biết sao? Nếu không phải chính hắn là bạn cùng phòng của ba người kia, biết bọn họ làm người ra sao, cho dù không tin những lời dơ bẩn bất kham trên diễn đàn, phỏng chừng cũng sẽ không có ấn tượng gì tốt với bọn họ.

Nếu chỉ đơn giản trào phúng mỉa mai, Vô Tâm và Tiêu Sắt không quan tâm, Lôi Vô Kiệt tức giận một hồi rồi cũng thôi, kết quả bởi vì chính chủ không phản ứng, có người bắt đầu lấy giới tính thứ hai làm văn.

Suy đoán Tiêu Sắt là ABO đều có đủ, nhưng hầu như không có mấy người cảm thấy y là Beta, đại đa số đều nhất trí cho rằng Tiêu Sắt hoặc là Alpha hoặc là Omega, chỉ có Beta là gần như không thể nào.

Ngôn luận nhằm vào giới tính thứ hai, đặc biệt Omega, có những lời ghê tởm đến khó có thể tưởng tượng, người bình thường nhìn vào thậm chí sẽ ngạc nhiên vì trong xã hội hiện tại còn có người kỳ thị giới tính – hoặc theo cách nói hiện đại chính là "ung thư thẳng A" đến như vậy.

Mà những lời này vừa xuất hiện, mặc kệ Omega bị nhắc đến có phải Tiêu Sắt hay không, chủ nhân bình luận lập tức bị một đống người tố cáo, sau đó ngươi một câu ta một câu hỏi thăm đầy đủ mười tám đời tổ tông, người giúp đỡ nói chuyện cũng không tránh thoát kết quả tương tự.

Cuối cùng mọi chuyện kết thúc bằng quản lý diễn đàn khóa bài post đồng thời ban tài khoản diễn đàn từng phát biểu kỳ thị giới tính, tùy theo mức độ nghiêm trọng kéo dài từ ba ngày đến một tháng.

Đương nhiên đây chỉ là bề ngoài.

Tiêu Sắt không hiểu ra sao bị mắng lâu như vậy, cho dù y không quan tâm, cũng sẽ có người ngồi không yên.

Quay lại hiện tại, Mộc Xuân Phong vây xem xong một cơn "gió tanh mưa máu" bắt đầu từ Tiêu Sắt kết thúc cách xa vạn dặm, thấy cả ba người đều không bị những lời nói trên diễn đàn ảnh hưởng cũng liền yên tâm.

Tuy rằng Mộc Xuân Phong cũng tò mò giới tính thứ hai của ba nhóc bạn cùng phòng, nhưng hắn là sẽ không hỏi. Xã hội hiện tại, tư tưởng của mọi người thoáng hơn, sẽ không có trọng nam khinh nữ trọng A khinh O, O chỉ có thể dựa vào A, mỗi O trưởng thành cần gả cho A sau đó ở nhà giúp chồng dạy con và vân vân, nhưng công khai hỏi giới tính thứ hai hoặc pheromone của một người khác, không phải có ý với người ta chính là đang quấy nhiễu tình dục.

Nếu đối phương là A, bị coi như khiêu khích đánh một trận thì cũng thôi. Gặp phải O, kết cục xấu nhất chính là bị đám người hiệp hội bảo hộ Omega gửi thư mời đi uống trà, tổn thương vật lý không lớn, tổn thương tinh thần lại không phải ai cũng chịu đựng được.

Nói là nói như vậy, với sự tinh tế tỉ mỉ của một bác sĩ tương lai, Mộc Xuân Phong vẫn nhìn ra ít nhiều.

Phun sương và miếng dán ngăn chặn pheromone chỉ có tác dụng trong thời hạn nhất định, sau khi hoạt động mạnh pheromone cũng sẽ theo mồ hôi toát ra ít nhiều, hoặc sau khi tắm rửa xong ở ký túc xá bọn họ đều không dùng thuốc, chỉ cần mùi không quá đậm, những người khác cũng lười nói thêm gì.

Cho nên Mộc Xuân Phong rất dễ dàng nhìn ra Lôi Vô Kiệt và Vô Tâm đều là Alpha, cấp bậc pheromone không thấp. Chỉ có Tiêu Sắt làm hắn có chút hoang mang.

Pheromone của Alpha, cho dù là mùi hương dễ chịu thơm ngọt cỡ nào, trong cảm nhận của một Alpha khác cũng tựa như thuốc nổ, gây chiến với lý trí của Alpha, làm cho hai Alpha có thể đánh nhau bất cứ lúc nào, càng miễn bàn đại đa số Alpha pheromone đều mang tính xâm lược cực mạnh.

Mà pheromone của Tiêu Sắt, Mộc Xuân Phong từng ngửi thấy vài lần, nếu nói y là Alpha, Mộc Xuân Phong không những không bài xích, ngược lại còn cảm thấy rất thơm, là mùi hoa diên vĩ thanh nhã; nhưng nói y là Omega, Mộc Xuân Phong lại không cảm thấy bản thân bị hấp dẫn. Phải biết từ xưa đến nay, pheromone Omega đều có hấp dẫn trí mạng với Alpha, bất kể một Alpha có thích Omega hay không, mê hoặc từ pheromone vẫn luôn tồn tại, trên sinh lý mà không phải tâm lý.

Nhưng chuyện này rất nhanh đã bị Mộc Xuân Phong ném ra sau đầu, bất kể Tiêu Sắt là A hay O, với tính cách của y cũng sẽ không để bản thân có hại, hắn vẫn là đừng rảnh rỗi lo chuyện không đâu, cứ như bình thường là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro