Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Mọi người đều quay đều về nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy Lý Hàn Y không biết từ lúc nào để đi đến chỗ để Phong Nhã Tứ Kiếm, trên tay đang cầm một thanh

" Không tồi, đồ đệ của ta đúng là có mắt nhìn " Nam Cung Xuân Thuỷ đi lại xoa đầu Lý Hàn Y

Lý Tố Vương cuối cùng cũng hiểu ra tại sao hôm nay họ lại xuất hiện ở đây, ông đi tới: " Thanh này tên Thính Vũ, nó cùng ba thanh còn lại chính là kiếm ta rèn thời còn trẻ, được gọi là Phong Nhã Tứ Kiếm "

" Ngoại tổ phụ, con muốn nó " Lý Hàn Y vui vẻ

Lý Tố Vương cười nuông chiều: " Kiếm này có linh, con hãy cho ta xem xem nó có muốn nhận con làm chủ không ? "

Lý Hàn Y gật đầu, tay đặt lên chuôi kiếm, mắt nhắm lại cảm nhận. " Xoẹt " một tiếng, không ngoài dự liệu của Nam Cung Xuân Thuỷ, Lý Hàn Y đã có thể rút thanh kiếm này ra. Lý Hàn Y nhìn thanh kiếm sáng nhoáng nở một nụ cười ngây thơ của một đứa trẻ

Nam Cung Xuân Thuỷ chỉ tay vào Thính Vũ: " Xem ra nó đã nhận Hàn Y làm chủ rồi "

Lý Tố Vương niềm nở: " Vậy là của Hàn Y rồi, chẳng qua chỉ là một thanh Thính Vũ Kiếm, sau này cả Kiếm Tâm Trủng này đều là của con "

Bách Lý Đông Quân nhìn cơ ngơi này, không khỏi cảm thán sư muội đúng thật là tốt số. Hắn nhìn Lý Hàn Y tra lại kiếm vào vỏ, không khỏi tò mò

" Kiếm này thật sự có linh ? "

Lý Tố Vương đen mặt: " Ngươi không tin ? Vậy thì thử coi ? "

Bách Lý Đông Quân nhận lấy thanh kiếm từ Lý Hàn Y, hắn đầy tự tin muốn rút. Nhưng một lần, hai lần, ba lần đều không thể rút ra được. Hắn dùng nội lực cưỡng ép rút kiếm, kiếm có chút rời vỏ nhưng rồi lại quay trở lại

" Đúng là không có tiền đồ " Nam Cung Xuân Thuỷ nói một câu

Bách Lý Đông Quân không cam lòng trả lại kiếm cho Lý Hàn Y, Lý Tố Vương thấy thế liền cười lớn, ông nói

" Thính Vũ Kiếm có linh, nó biết nhận chủ, không phải chủ nhân sẽ không rút được. Trừ khi người kia có công lực thâm sâu, cưỡng ép dùng nội lực rút ra. Nhưng cũng sẽ không dùng hết năng lực của nó được vì không có sự đồng điệu với nó "

" Thứ hai, chính là người không có ý chí rút kiếm. Người không có ý chí rút kiếm cho dù đã có Thính Vũ trong tay thì nó cũng không chịu nhận người này làm chủ. Chỉ khi người này có ý chí rút kiếm thì lúc đó mới chân chính rút được Thính Vũ ra và được nó công nhận làm chủ nhân "

Ngoài sơn cốc

Bách Lý Đông Quân nhìn đường vào sơn cốc kia, cảm thán: " Nhìn nơi đây lại không ai nghĩ là nơi đúc kiếm nhưng lại cũng có thể nghĩ là nơi đúc kiếm "

Nam Cung Xuân Thuỷ cười: " Ngươi bây giờ cũng biết chơi chữ nha "

" Người là thư sinh nho nhã, con là đồ đệ của người, sao cũng học một chút văn phong chứ " Bách Lý Đông Quân khua tay

Nam Cung Xuân Thuỷ chậm rãi đi về phía trước: " Vậy ngươi nói xem tại sao ngươi lại nói như vậy ? "

" Đâu ai lại nghĩ trong sơn cốc này lại một nơi đúc kiếm chứ nhưng mà nhìn những thanh kiếm gãy ở trong đầm lầy kia lại có người biết chắc đây chính là nơi đúc kiếm "

Nam Cung Xuân Thuỷ dừng chân: " Chung quy vẫn vì nơi đây là Kiếm Tâm Trủng " Y quay đầu: " Hàn Y tới rồi, quay về thành Tuyết Nguyệt thôi "

" Sư phụ, người nói xem lão Trủng chủ nói gì mà giữ Hàn Y lại một mình vậy ? " Bách Lý Đông Quân tò mò

Nam Cung Xuân Thuỷ cười khẩy: " Ông cháu hàn huyên, lâu ngày mới gặp lại mà "

Bách Lý Đông Quân bĩu môi: " Sư phụ người thật sự nghĩ vậy à ? "

" Lão đầu chết tiệt, lén cho cháu gái tiền, sợ chúng ta biết " Nam Cung Xuân Thuỷ liếc mắt

" Đúng là có tiền mà " Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nói

Nam Cung Xuân Thuỷ phẩy bụi trên áo: " Một trong hai phú hào của giang hồ, ngươi nói có tiền hay không ? "

" Sư phụ, người có cảm thấy Lý Trủng chủ hình như không thích người lắm hay không ? "

Nam Cung Xuân Thuỷ đưa mắt qua, cười: " Ngươi có còn nhớ lúc chúng ta đến chỗ Binh Thần trở về, ta đã kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa hay không ? "

Bách Lý Đông Quân cẩn thận suy nghĩ, hắn đột nhiên hiểu ra, liên tục lắc đầu

Nửa tháng sau, bọn họ đã có mặt ở thành Tuyết Nguyệt. Gió nổi khắp thành, bốn mùa như xuân, đúng vào thời điểm tốt nhất nhân gian. Từ đó trở đi, cứ mỗi ba tháng, Bách Lý Đông Quân lại cầm kiếm cõng đao, vân du khắp nơi, ba tháng lại về, cứ liên tục như vậy suốt một năm.

Ba tháng sau, Thái An Đế đột nhiên mắc phong hàn, đóng triều một tháng, phong hàn không những khá hơn, ngược lại càng nghiêm trọng. Thái Y Viện hội chẩn nhiều lần nhưng không có cách nào, trong triều phái sứ giả đi tìm Dược Vương Tân Bách Thảo nhưng vẫn chưa có tin tức đưa về.

Các hoàng tử bắt đầu lục đục họp bàn bí mật, ngay cả các huynh đệ phiên vương của Thái An Đế đã được ban đất phong hầu ở các nơi cũng rục rịch

Một năm đó, mưa gió nổi lên

Tám vị vương gia đồng thời tham gia cuộc chiến đoạt vị, sau này được sách sử ghi thành " Bát Vương Chi Loạn ". Thái An Đế bệnh nặng, không có cách nào chèo chống Bắc Ly, nằm trên giường bệnh, âm thầm quan sát mọi chuyện diễn ra.

" Thật ra người có thể kết thúc mọi chuyện "

" Không, ta muốn xem xem rốt cuộc nó sẽ làm thế nào "

Những sát thủ áo đen đội nón che đi vào Thiên Khải, từ đó bầu trời Thiên Khải lại bị bao phủ bởi sắc máu. Vô số trọng thần trong triều vì tranh chấp bè phái mà bị sát hại. Trong thành Thiên Khải, người người bất an

Lúc này Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, để chống lại sư xâm lấn của đám sát thủ thân phận bất minh này, đã thành lập Nội Ti Vệ trong thành Thiên Khải. Sát thủ tới từ giang hồ nên bốn vị thống lĩnh Nội Ti Vệ cũng tới từ giang hồ. Truyền nhân Tâm Kiếm của Kiếm Tâm Trủng – Lý Tâm Nguyệt, Đường chủ Bách Hiểu Đường Vô Cực Côn - Cơ Nhược Phong, đệ tử số một Đường môn trong ba mươi năm qua – Đường Liên Nguyệt, cùng với thiếu niên giang hồ không môn không phái nhưng thương thuật số một thiên hạ - Tư Không Trường Phong. Bốn người này hợp thành Nội Ti Vệ cường đại, nhờ bọn họ hợp lực, cảm giác khủng hoảng mà đám sát thủ mang lại hoàn toàn biến mất.

Từ đó trở đi, bốn người này trở thành Thiên Khải Tứ Thủ Hộ

Phiên vương ở các nơi ngoe ngo rục rịch, sau đó Thế tử Trấn Tây Hầu – Bách Lý Thành Phong dẫn hai mươi ngàn Phá Phong Quân đi vòng quanh Bắc Ly

Thế là cứ yên tĩnh, cho tới cuối năm

Cuối cùng tại Bình Thanh Điện

Sáu vị hoàng tử được ăn cả ngã về không, hợp lực tập kích hoàn toàn mang cho Lang Gia Vương cùng Cảnh Ngọc Vương phiền toái rất lớn. Nhưng cuối cùng dựa vào Lôi Mộng Sát cùng Diệp Khiếu Ưng thống lĩnh Hổ Bí Lang cùng Thiên Khải tứ thủ hộ giết tới Bình Thanh Điện. Sau khi khống chế lại cục diện về sau, từ Bình Thanh Điện đi ra ngũ đại giám, Trọc Thanh giơ lên trong tay cuộn sách Phong Long, liền phải tuyên cáo cuối cùng hoàng vị

Nhưng là Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong lại một bước hướng về phía trước, từ Trọc Thanh trong tay đoạt lấy , mở ra nhìn thoáng qua sau liền đưa nó phá tan thành từng mảnh, sau đó truyền miệng Tiên Đế di chiếu, thanh âm vang vọng đất trời

"Truyền vị, Tam Hoàng Tử Tiêu Nhược Cẩn!"

Xé bỏ Tiên Đế di chiếu, ngược lại truyền miệng thánh chỉ, đây là đại đại bất kính. Thế nhưng là không người nào dám biểu thị bất mãn, nghĩ biểu thị bất mãn người giờ phút này trên cổ đều kề đao, duy nhất có thể lấy có tư cách chính là người bưng ra cuộn sách Phong Long ngũ đại giám, nhưng bọn hắn cũng không nói gì, ngầm đồng ý Tiêu Nhược Phong hành vi. Đại giám Trọc Thanh mang theo bốn vị khác đại giám rất nhanh liền lui trở về bên trong Bình Thanh Điện

Kỳ thật khiến người khiếp sợ không phải Tiêu Nhược Phong hành vi, mà là cái tên trên kia, lẽ ra viết Cửu Hoàng Tử Tiêu Nhược Phong, cũng chính là Lang Gia Vương bản thân hắn mới hợp tình lý! Cảnh Ngọc Vương tuy là Lang Gia Vương đồng mẫu huynh trưởng, nhưng vô luận là khả năng hay là võ học, đều xa xa không kịp Lang Gia Vương! Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Khâm Thiên Giám.

Cuộn sách Phong Long một cái khác bị Khâm Thiên Giám cất giấu, quốc sư Tề Thiên Trần đối với cái này cũng vẫn như cũ không nói một lời, cũng tương đương ngầm thừa nhận kết quả này. Quốc tang về sau, Tiêu Nhược Cẩn vào chỗ. Tiêu Nhược Phong chấp chưởng quân quyền, xưng Bắc Ly lớn thủ hộ.

Một năm này bắt đầu, chính là Minh Đức một năm.

Mưa thuận gió hoà, thiên hạ thái bình.

"Là ta dạy dỗ đến đồ đệ a. Đến hoàng vị cũng có thể nhường"

"Ngươi dạy dỗ một đồ đệ tốt, nhưng Bắc Ly lại mất đi một vị hoàng đế tốt."

"Ta vì Bắc Ly hộ quốc, đây là cuối cùng một đời. Phía sau sinh tử của bọn hắn tồn vong, liền nhìn chính mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro