Chương 26
Nam Cung Xuân Thuỷ đang nghe Bách Lý Đông Quân lảm nhảm về chuyện Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma cầm kiếm tiến vào Nam Quyết thì bỗng hắt xì một cái, lại thêm vài cái nữa. Bách Lý Đông Quân nhìn Nam Cung Xuân Thuỷ đang hắt xì không ngừng, cuối cùng nhìn y gãi mũi một cái mới hỏi
" Nam Cung huynh, huynh đây là cảm lạnh sao ? Hay là võ công không hồi phục được nữa "
Nam Cung Xuân Thuỷ gõ cốc một cái vào đầu Bách Lý Đông Quân, y hằn giọng: " Ta đây là bị người khác nói xấu, võ công của ta sao có thể không hồi phục được chứ ! "
Bách Lý Đông Quân xoa xoa chỗ vừa bị gõ: " Ai lại có thể đi nói xấu người được chứ ? "
" Còn ai ngoài mấy tên đệ tử tốt của ta nữa chứ. Còn không mau đánh ngựa đi, sắp đến Đường Môn rồi "
Bách Lý Đông Quân tựa mình vào xe ngựa, hắn nhớ lại chuyện lúc nãy mình đang định hỏi Nam Cung Xuân Thuỷ, liền hỏi y. Nam Cung Xuân Thuỷ liền kể cho Bách Lý Đông Quân nghe chuyện của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma, nói xong còn không quên kêu Bách Lý Đông Quân đuổi người đã bám theo bọn họ từ đêm qua.
Thành Sài Tang
Đã hơn nửa tháng trôi qua, thì Lôi Mộng Sát cũng đã ăn nằm ở nhà Cố Kiếm Môn hơn nửa tháng rồi. Vốn hắn chỉ định ghé qua đây vài ngày xong sẽ lập tức khởi ngựa đi thành Tuyết Nguyệt nhưng mà hắn lại có ý nghĩ khác. Lôi Mộng Sát định đợi Nam Cung Xuân Thuỷ đi đến thành Tuyết Nguyệt rồi hắn mới rời đi, lúc đó có thể đúng lúc cùng Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong về thành Thiên Khải luôn.
Cố Kiếm Môn nhìn Lôi Mộng Sát thảnh thơi nằm trên cành cây ngoài sân, hắn liền ném quả đào đang cầm về phía Lôi Mộng Sát, Lôi Mộng Sát vội vàng giơ tay bắt lấy, cắn một miếng đào rồi chép miệng. Cố Kiếm Môn nhìn mà phát bực
" Ngươi đây là không định rời đi nữa hả ? Lúc mới đến thì ra vẻ phải vội vàng rời đi, bây giờ đã qua hơn nửa tháng cũng không thấy ngươi có động tĩnh gì ? "
Lôi Mộng Sát nhảy từ trên cây xuống, hắn phủi chỗ bị dính bẩn xong gác tay lên vai Cố Kiếm Môn: " Đừng nghĩ ta không biết, ta ở đây càng lâu ngươi lại càng vui "
" Không về Thiên Khải làm đại tướng quân của ngươi nữa hả ? " Cố Kiếm Môn nói đùa
Tâm tư Lôi Mộng Sát bỗng trùng xuống, hắn nhỏ giọng: " Không làm nữa "
Cố Kiếm Môn cả kinh: " Cái gì ? Chuyện này ngươi đừng có mà đem ra nói đùa "
" Ta nói đùa với ngươi làm gì, sau khi giúp lão Thất đưa vị kia lên ngôi ta sẽ rời Thiên Khải. Ta nhận ra rằng không cần đứng trong triều cũng có thể bảo hộ thiên hạ, nếu có thể như thế thì hà cớ gì phải đứng ở đó khom lưng trước một người. Với lại ta cũng không thích người kia, không muốn làm thần tử cho hắn " Lôi Mộng Sát nghiêm túc nói, hắn bỗng cười: " Nếu là lão Thất thì được "
Cố Kiếm Môn chăm chú nghe Lôi Mộng Sát nói, hắn đột nhiên lại thấy nhẹ nhõm, hắn hỏi lại: " Đã nghĩ kĩ chưa ? "
" Không nghĩ kĩ còn có thể đi đến chỗ ngươi sao ? ". Lôi Mộng Sát trả lời chắc chắn: " Nhưng mà ta thật sự sắp phải đi rồi, ta phải đưa Hàn Y đến chỗ sư phụ "
Cố Kiếm Môn gật đầu: " Định khi nào đi ? "
Lôi Mộng Sát nghĩ đi nghĩ lại, chắc bây giờ sư phụ chưa đến thành Tuyết Nguyệt đâu, dù gì thì người đâu còn võ công chỉ có thể đi xe ngựa. Vậy thì
" Hơn 3 tháng nữa "
Cố Kiếm Môn tức cười: " Hơn ba tháng nữa ? ". Hắn phất một cái vào đầu Lôi Mộng Sát: " Vậy mà ngươi nói như chỉ còn ba ngày vậy "
Đường Môn
Lôi Mộng Sát đương nhiên không biết chuyện nội lực của Nam Cung Xuân Thuỷ đã hồi phục cũng như chuyện bọn họ còn ghé vào Đường Môn " chơi ". Nam Cung Xuân Thuỷ đã phá được Đại Xuân Thần Thông nhờ vào Đại hội thử độc và Đường lão thái gia, giờ đây đang đứng trước cửa lớn của Đường Môn chuẩn bị gia tốc đi Thành Tuyết Nguyệt. Nam Cung Xuân Thuỷ nhìn Ôn Hồ Tửu đang khom lưng với mình, rồi lại nhìn đám người thần sắc có chút kì quái kia, cười nói
" Ta là Nam Cung Xuân Thuỷ, ta cũng có thể nhận Bách Lý Đông Quân làm đồ đệ. Như vậy đi, Bách Lý Đông Quân ngươi là đại đệ tử của ta, tên nhóc cầm thương kia ngươi làm tam đệ tử của ta, tuy phải chờ nhị sư tỷ ngươi nhập môn đã "
Bách Lý Đông Quân nhìn Nam Cung Xuân Thuỷ: " Nhị sư tỷ ở đâu ra vậy ? "
" Ngươi sẽ sớm biết thôi. Ngươi ấy à là thiên sinh võ mạch, còn con bé chính là thiên sinh phôi kiếm đấy " Nam Cung Xuân Thuỷ cười nói
" Phôi kiếm ? " Bách Lý Đông Quân sững sờ
Nam Cung Xuân Thuỷ giơ tay gõ vào đầu Bách Lý Đông Quân: " Là kiếm trong bảo kiếm. Đi thôi "
Tư Không Trường Phong do dự, hắn còn lời hứa chưa hoàn thành. Dược Vương Tân Bách Thảo biết Tư Không Trường Phong do dự điều gì liền đi tới nói với hắn.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể một đường hướng về phía Tây, Bách Lý Đông Quân muốn đi dắt ngựa nhưng Nam Cung Xuân Thuỷ đã đợi không nổi nữa rồi, y muốn bay đi, nhanh chóng đến đó.
Nam Quyết xa xôi kia, Vũ Sinh Ma đã thắng Đao tiên Yên Lăng Hà, cũng là lúc hắn sắp rời đi. Vũ Sinh Ma giao Huyền Phong kiếm cho Diệp Đỉnh Chi, còn dặn hắn không được trả thù Yên Lăng Hà. Còn nhất định phải thắng được đồ đệ của người ở Thiên Khải kia
Người giang hồ không biết Vũ Sinh Ma từ đâu tới , Vũ Sinh Ma cũng để bọn họ biết rốt cuộc hắn đi đâu.
Ở Bắc Ly, Nam Cung Xuân Thuỷ đang theo gió đi về phía Tây, đột nhiên quay đầu về phía Nam
" Tiên sinh người đang nhìn gì vậy ? "
" Hình như có cố nhân ra đi "
Thành Tuyết Nguyệt
Thấm thoát đã hơn ba tháng trôi qua, một chiếc xe ngựa đỗ ở cạnh thành, Lạc Thuỷ áo đỏ phất phới ngồi trong xe ngựa, Nam Cung Xuân Thuỷ áo trắng như tuyết cầm roi ngựa, hông dắt bình rượu, dáng vẻ sắp đi xa.
Nam Cung Xuân Thuỷ nói với Lạc Hà rằng bọn họ phải đi thành thân, không thể thành thân ở đây được. Phải đi đến biển, trên biển có tiên đảo, trên đảo có Thiên Môn, đi qua Thiên Môn sẽ có tiên tử đứng đón gió. Y muốn các tiên tử đó tấu nhạc cho y và Lạc Thuỷ, ánh bình minh sẽ là lụa đỏ, thiên địa là phụ mẫu, hai người bọn họ bái đường giữa thiên địa. Lạc Hà còn lâu mới tin những lời lừa con nít này.
Nam Cung Xuân Thuỷ giơ tay bắt lấy cây trường thương đang bay đến, xoay người một cái, một chân đạp lên vai Tư Không Trường Phong, một chân đạp lên vai Bách Lý Đông Quân, đè cả hai xuống đất
" Đánh lén không được lại còn định tấn công trực diện, sao ta lại có hai đồ đệ ngốc như thế chứ ? "
Bách Lý Đông Quân cố gắng đứng dậy: " Tiên sinh, ngài sắp đi rồi bọn ta không nhân cơ hội học thêm một chút còn đợi gì nữa "
" Sư phụ ngài đây là định đi đâu ? " Tư Không Trường Phong chống trường thương đứng dậy, Bách Lý Đông Quân cảm thấy cạn lời, không phải lúc nãy đã nghe lén hết rồi sao ?
Nam Cung Xuân Thuỷ chỉnh lại tà áo, y nhìn Tư Không Trường Phong: " Ta á, ta đi đón sư tỷ của ngươi "
" Sư tỷ ở đâu ra ? " Tư Không Trường Phong ngạc nhiên, hắn đã sớm quên lời Nam Cung Xuân Thuỷ nói trước đó
Bách Lý Đông Quân đánh một cái vào đầu Tư Không Trường Phong: " Đồ ngốc nhà ngươi, ngươi là tam đệ tử đương nhiên phía trên còn có nhị rồi "
" Thông minh, các ngươi cứ ở đây chờ thiệp đi "
Nam Cung Xuân Thuỷ quay người muốn rời đi
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong khó hiểu, cả hai cùng đồng thanh: " Thiệp gì ? "
" Luyện tập lâu như vậy rồi có muốn tỷ thí một chút với bọn Tiêu Nhược Phong, Lôi Mộng Sát không ? " Nam Cung Xuân Thuỷ nói đầy ẩn ý
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro