Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Thanh Thành Sơn

Sau bao nhiêu ngày đi đường Vương Nhất Hành cuối cùng cũng đã về đến sư môn của mình, hắn theo bước lên núi, khi vừa cửa đã gặp một cậu bé đang ủ rũ ngồi trên bậc thềm, hắn khẽ gọi

" Ngọc Chân, sao đệ lại ngồi đây vậy ? "

Triệu Ngọc Chân ngẩng đầu lên, biểu cảm vui mừng

" Sư huynh, huynh trở về rồi "

" Thì ra đệ đang chờ ta hả ? " Vương Nhất Hành ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngọc Chân mở bọc hành lý của mình ra đưa cho Triệu Ngọc Chân một quả đào

" Sư huynh, đệ không thiếu đào, đệ chỉ cần cắm kiếm của đệ xuống gốc cây là có thể ăn đào rồi "

Vương Nhất Hành xoa đầu Triệu Ngọc Chân hắn nói

" Ta biết. Nhưng mà đào này không giống đâu, đây là ta đích thân đem từ Thiên Khải về cho đệ đấy. Trên đường đi ta phải truyền nội lực của mình vào để cho nó không hư "

Triệu Ngọc Chân thắc mắc: " Đào ở dưới núi khác đào ở trên núi sao ? "

Vương Nhất Hành gật đầu, Triệu Ngọc Chân liền cắn một miếng từ từ thưởng thức, hắn lắc đầu

" Giống mà "

" Người không giống nhau "

Vương Nhất Hành còn đang định kể chuyện mình gặp một cô bé cho Triệu Ngọc Chân nghe thì Lữ Tố Chân đã đi ra gọi bọn họ vào trong.

Thành Thiên Khải

Chuyện còn lại ở Bách Hoa Lâu đương nhiên là Bách Lý Đông Quân cùng Tư Không Trường Phong ở lại uống rượu rồi. Và cũng không thiếu chuyện Tư Không Trường Phong được Phong Thu Vũ mời lên nói chuyện.

Phong Thu Vũ đứng đầu mỹ nữ Bắc Ly cho dù là tiếng đàn hay dung mạo đều làm người ta say đắm, nhưng cô chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Và cái kết sau khi Tư Không Trường Phong đi gặp Phong Thu Vũ chính là hai người phải vừa đánh vừa lui ra khỏi Bách Hoa Lâu.

Hai người cuối cùng cũng đến được học đường, Bách Lý Đông Quân thở không ra hơi còn Tư Không Trường Phong thì ngẩng đầu lên nhìn tấm biển hiệu

Tắc Hạ học đường

Tư Phong Trường Phong ngơ ngẩn nhìn tấm biển hiệu, Tắc Hạ học đường nơi mà hắn có mơ cũng không thể nghĩ mình có thể tới được. Vậy mà giờ đây hắn chỉ cần một bước là có thể vào.

" Vào đi " Bách Lý Đông Quân thúc giục

Tư Không Trường Phong vẫn không để ý, ngơ ngác nhìn tấm biển hiệu

Một người tóc trắng từ bên trong đi ra, ông nhìn Tư Không Trường Phong, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên nói

" Ngươi ấy à, là người sau này có thể trở thành thương tiên "

Tư Không Trường Phong thu hồi ánh mắt, hắn nhìn sang người tóc trắng kia, nghi hoặc hỏi

" Người là ai ? "

Người tóc trắng mỉm cười: " Ta là Lý Trường Sinh "

Thiên hạ này ai cũng biết đến Lý tiên sinh của học đường nhưng mấy ai nhớ đến tên thật của ông chứ. Nhưng Tư Không Trường Phong thì khác, hắn nhớ rõ vì ngày nào hắn cũng mong muốn được gặp ngọn núi cao này, giờ đây ngọn núi cao này đang ngay trước mặt hắn. Tư Không Trường Phong cúi đầu:

" Ta không mang thương, tại sao tiên sinh biết ta dùng thương ? "

Lý Trường Sinh nhìn hắn mỉm cười: " Bởi vì trên người ngươi có thương ý "

Lý tiên sinh tránh đường mời tiểu thương tiên vào học đường, ông khoan thai đi ra ngoài. Bách Lý Đông Quân ngạc nhiên vì sư phụ rất ít khi tán thưởng người khác. Hắn nhìn Tư Không Trường Phong, vỗ một cái vào vai hắn rồi quay đầu hỏi Lý tiên sinh

" Sư phụ đi đâu thế "

" Đi cứu đồ đệ ta, sợ hắn chết mất " Lý tiên sinh trả lời đầy ẩn ý

Trong một tiểu viện ở thành Thiên Khải vang lên từng tiếng kêu rên không nhỏ. Chước Mặc công tử ở bên ngoài hô mưa gọi gió giờ đây đang quỳ gối trong sân, nửa thân trên để trần, trên người bị từng luồng kiếm ý xẹt qua, lưu lại từng vết bầm. Rất rõ ràng, luồng kiếm kia đã rất kiềm chế, nếu không giờ này chỉ sợ Chước Mặc công tử đã toàn thân đẫm máu

" Bắc Ly bát công tử đúng thật là phong lưu phóng khoáng, trước kia chàng nói là Cố Kiếm Môn dạy hư chàng nhưng Cố Kiếm Môn người ta đã rời khỏi Thiên Khải từ tám trăm năm trước rồi, chàng đây là ngựa quen đường cũ à ? " Lý Tâm Nguyệt ngồi trên ghế, tay phải đang điều khiển kiếm, cười lạnh lùng

​" Là do tên nhóc bên cạnh Bách Lý Đông Quân thật mà... " Lôi Mộng Sát lên tiếng giải thích

" Câm miệng " Lý Tâm Nguyệt chém thêm một kiếm, trên người Lôi Mộng Sát lại có thêm một vết bầm. Nàng nhíu mày: " Mặt hai tiểu sư đệ đó của ngươi đã đỏ như là mông khỉ rồi, sợ rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này đến thanh lâu, ngươi còn nói bọn họ dẫn ngươi tới ? Ngươi sao không nói là các cô nương của Bách Hoa Lâu bắt ngươi đến đi ? "

Lôi Mộng Sát lắc đầu: " Thật sự tên kia mà " Lôi Mộng Sát giơ tay lên trời thề: " Nàng không tin, sau này hắn cùng Phong cô nương nhất định là sẽ thành đôi, ta không có nói dối "

" Ồ, vậy hả ? Chàng còn có thể dự đoán tương lai ? Thật sự là làm ta ngạc nhiên đó, còn không chịu nói thật à ? " Lý Tâm Nguyệt hoàn toàn tức giận

Lôi Mộng Sát dùng hết sức bình sinh hét lớn: "Hàn Y, cứu cha. Cha mua kẹo hồ lô cho con "

Ngoài sân có một cô bé đang ăn kẹo hồ lô, Lôi Mộng Sát kêu một tiếng cô bé lại cắn nửa cái. Nửa canh giờ sau kẹo hồ lô cũng sắp bị ăn hết rồi nhưng mà tiếng kêu rên vẫn còn: " E là hôm nay sẽ bị đánh chết mất thôi ". Cô bé cắn miếng kẹo cuối cùng cười ngây ngô. Cho dù nghe thấy tiếng kêu cứu kia tâm cũng không động, cô bé đương nhiên biết bản thân mình muốn ăn kẹo hồ thì phải theo mẹ chứ không phải cứu cha

" Cha con sắp bị mẹ con đánh chết mất rồi con còn ở đây cười ngây ngô hả ? " Một giọng nói hiền lành vang lên

Cô bé ngẩng đầu lên, phát hiện một người tóc trắng đang đứng trước mặt mình, cô bé mỉm cười gọi

"Lý gia gia, người tới rồi "

Lý tiên sinh lắc đầu: "Ta mà không tới khéo cha con bị đánh chết thật đấy "

" Đánh chết càng tốt, ai kêu ông ấy đi đến chỗ đó chứ " Lý Hàn Y vẻ mặt khinh thường: " Đáng đời "

Lý tiên sinh xoa đầu cô bé : "Tuổi thì còn nhỏ mà biết nhiều chuyện ghê "

"Lý gia gia, bao giờ ngài mới dạy con võ công ? Lý Hàn Y đứng dậy, giơ tay so quyền với Lý tiên sinh

Lý tiên sinh giơ tay bế con bé lên: "Cha con là thiếu niên anh tài của Lôi Môn, mẹ con là truyền nhân Tâm kiếm, vì sao con lại muốn học võ công ở chỗ ta ? "

Lý Hàn Y quơ tay: "Vì ngài là thiên hạ đệ nhất, theo ngài học võ công sau này con mới có thể giáo huấn cha con "

"Có chí khí " Lý tiên sinh giơ chân đá văng cửa sân, bế Lý Hàn Y vào, cất cao giọng nói: "Đừng đánh nữa "

" Cút " Lý Tâm Nguyệt không quay đầu lại, vung một kiếm tới, không ngờ lại vung đi thật. Tâm kiếm trong tay cô không chịu khống chế, lượn một vòng trên không trung rồi hạ xuống trước mặt Lý tiên sinh

"Lý tiên sinh "Lúc này Lý Tâm Nguyệt mới phản ứng lại

Lôi Mộng Sát như được đại xá, cuối cùng sư phụ lão nhân gia ngài cũng đến cứu hắn rồi, hắn lập tức đứng dậy:" Sư phụ cứu con với "

"Quỳ xuống " Lý Tâm Nguyệt quay đầu lại quát làm Lôi Mộng Sát quỳ sụp xuống

"Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, tuy tới thanh lâu nhưng cũng phạm phải sai lầm gì. Ta cũng là hiểu tên đệ tử này, hắn đối đãi với phu nhân luôn luôn chung tình như một. Ta nghĩ hôm nay hắn tới Bách Hoa Lâu cũng chỉ là nhớ tới câu chuyện của mình và Cố Kiếm Môn năm đó nên mới nổi hứng dẫn bọn nó đến đó. Dù gì hai thằng nhóc kia cũng làm nó nhớ đến mình và Cố Kiếm Môn. Có phải không Lôi Nhị ? " Lý tiên sinh hỏi lại với giọng ôn hoà

Lôi Mộng Sát gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro