Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Lần đầu tiên Tiêu Cửu Từ gặp Kiều Hàm là lúc xuống núi đón người.

Đối với chuyện được chưởng môn định thân từ nhỏ, mọi người đều vô cùng hâm mộ y, bởi vì vị hôn thê của y là truyền nhân của La Yên Huyền Thể.

Điểm đặc biệt của La Yên Huyền Thể phải nói từ đạo song tu.

Song tu thực ra là một con dao hai lưỡi, người có tâm chí không kiên định rất dễ chìm đắm vào việc tu vi được nâng cao một cách dễ dàng nhờ đạo song tu, hoặc sa vào tình dục tâm ma, từ đó phá hoại tâm cảnh tu đạo. Nhẹ thì song tu đến cuối cùng tiến độ chững lại, nặng thì lúc phá cảnh sẽ rơi vào ma chướng, chết dưới thiên lôi.

Nhưng La Yên Huyền Thể lại hoàn toàn tránh được những mặt hại này. Chỉ cần đối phương đồng ý, hai bên sẽ cùng nhau tiến bộ, thậm chí khi tâm linh hợp nhất, tu vi có thể tiến gần đến vô hạn, cùng nhau độ kiếp. Nghe nói cặp đôi phi thăng gần đây nhất chính là cùng lúc chịu đựng thiên lôi mà phi thăng.

Cho nên trong giới tu chân có thể nói là người người thèm muốn, nhưng lại vì đặc tính không thể cưỡng cầu, chỉ có thể hòa hợp ước định.

Có được hôn ước này tự nhiên khiến người ta đỏ mắt ghen tị, nhưng Tiêu Cửu Từ lại không có cảm xúc gì nhiều, bởi vì trong mắt y, song tu không phải là chính đạo, có chút mùi đầu cơ trục lợi. Nếu có thể, y nguyện một mình một kiếm độc bước trên con đường tiên.

Chỉ là mạng của y do chưởng môn và Thanh Vân Tông cho, y tự nhiên phải tuân theo sự sắp đặt.

Hai mươi năm trước đó của Tiêu Cửu Từ, không phải bế quan tu luyện thì cũng xử lý sự vụ môn phái, nếu không thì cũng là ra ngoài rèn luyện. Mà truyền nhân La Yên Huyền Thể của Kiều gia trước khi trưởng thành để khắc dấu hôn khế thì không được phép ra ngoài.

Tiêu Cửu Từ không có tâm tư yêu đương, cho nên chỉ thỉnh thoảng gửi một vài món quà mang tính lễ tiết cho vị hôn thê, chưa từng đến nhà.

Mà đối phương cũng chưa từng hồi đáp một lời nào, cho nên hai người về cơ bản xem như không quen biết.

Mãi cho đến lúc đón dâu.

Ngày hôm đó, Tiêu Cửu Từ thấy rảnh rỗi liền xuống núi trước. Thị trấn dưới chân núi của họ thuộc khu vực tiên phàm hỗn cư, y thỉnh thoảng sẽ xuống xem tình hình của bà con và kết giới an toàn ở ngoại vi thị trấn.

Kết quả không ngờ đoàn người đón Kiều Hàm đã đến sớm, vừa hay đang nghỉ ngơi ở đây, chờ người truyền tin về tông môn để mở đại trận hộ tông.

Tiêu Cửu Từ thấy vậy, tự nhiên phải tiến lên nghênh đón, như thế có thể trực tiếp đưa họ vào tông môn.

Vừa hay, Kiều Hàm từ trên thuyền tiên bước xuống.

Thiếu niên áo đỏ, tóc mực da tuyết, môi đỏ răng trắng, một thân tiên phẩm cao quý, quý khí bức người, nhìn qua chính là được nuông chiều từ bé mà lớn lên.

Ban đầu Tiêu Cửu Từ vẫn chưa nhận ra vị hôn thê của mình chính là người trước mắt, bởi vì lúc chưởng môn nhắc tới đều nói là nữ tử.

Kiều Hàm dường như đang quan sát khung cảnh thị trấn, thần sắc có chút kiêu ngạo, hất cằm lên, vẻ mặt lộ ra sự ghét bỏ. Đúng lúc này, một cô bé phàm nhân trong trấn cầm cây kẹo hồ lô không cẩn thận va vào trước mặt hắn, cây kẹo hồ lô bay thẳng ra chạm vào giày của Kiều Hàm.

Kiều Hàm lập tức biến sắc, vẻ mặt trở nên hung tợn, nhấc chân lên liền có một ngọn lửa bay ra. Lực công kích không mạnh, nhưng cũng đủ để khiến cô bé phàm nhân không chết cũng bị thương.

Mọi người xung quanh cũng bị bất ngờ, đột nhiên thấy một bóng hình màu xanh biếc lướt qua, ôm lấy cô bé né sang một bên để tránh ngọn lửa.

Mà ngọn lửa của Luyện Khí Kỳ kia bay ra chưa được bao xa đã tự nhiên tiêu tán.

Lúc này người phụ trách nghênh đón Kiều Hàm tự nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra đại sư huynh, vội vàng hành lễ gọi.

Tiêu Cửu Từ đặt cô bé đang khóc thét xuống, lại mua cho một cây kẹo hồ lô khác, mãi đến khi đối phương nín khóc, cười nói một tiếng cảm ơn đại sư huynh, y mới xoay người rời đi.

Mà đợi đến khi Tiêu Cửu Từ nhìn sang Kiều Hàm, Kiều Hàm đang nhìn y một cách dò xét, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, giống như đang thẩm định một món đồ, khiến người ta khó chịu.

"Ồ, vừa rồi ta bị dọa nên phản xạ có điều kiện, không phải cố ý. Ngươi chính là đại sư huynh của Thanh Vân Tông, Tiêu Cửu Từ? Đối tượng hôn ước của ta?" Giọng nói của Kiều Hàm nghe vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, hắn lấy tín vật ra giơ lên trước mặt Tiêu Cửu Từ một cái, rồi nói: "Lên núi được chưa? Mệt chết ta rồi."

Lúc đó Tiêu Cửu Từ không biết nên kinh ngạc vì vị hôn thê của mình là một thiếu niên, hay nên kinh ngạc vì lời nói và hành động của thiếu niên này.

Sau khi vào tông môn, biểu hiện của Kiều Hàm tương đối kiềm chế, chỉ là vội vàng muốn mau chóng khắc dấu hôn khế. Chưởng môn tuy xấu hổ vì mình đã gây ra một sự nhầm lẫn, có lỗi với Tiêu Cửu Từ, nhưng Tiêu Cửu Từ không nói gì, cho nên cũng thuận lợi khắc dấu.

Đợi đến khi Tiêu Cửu Từ đưa người đến Vô Định Phong của mình để sắp xếp ổn định xong, y liền nhận được nhiệm vụ khẩn cấp rời đi.

Gặp lại chính là hôm nay.

Tiêu Cửu Từ không biểu lộ gì, thu hồi ánh mắt, bảo Kiều Hàm cứ tự nhiên, còn mình thì đi trị thương.

"Có cần lâu lắm không? Hay là ta đợi huynh cùng về." Kiều Hàm nói thẳng.

Bước chân ra khỏi cửa của Tiêu Cửu Từ dừng lại, y quay đầu nhìn Kiều Hàm một cái, chỉ thấy người này có thể được xem là 'ngoan ngoãn' ngồi trên giường, nhìn theo y.

Tuy biểu cảm vô cùng nghiêm túc, nhưng đôi mắt kia lại như dính chặt trên người y, tràn đầy mong đợi, trong giọng nói cũng ẩn chứa vài phần thân cận dè dặt.

Trong lòng nghi ngờ lại thêm vài phần.

"Được."

【Ký chủ, thiết lập phản diện của cậu...】 Hệ thống thật sự không nhịn được nữa.

Kiều Hàm: Cũng ổn mà, không sụp đổ, chỉ là lịch sự thôi. Ai bảo cậu không cho tôi ký ức của nguyên thân, tôi còn không biết đường về, hỏi người ngoài chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ hơn sao? Hơn nữa bây giờ tôi còn chưa thể ngự kiếm phi hành, tôi không đi theo nam chính thì theo ai. Đều cùng nhau đến trị bệnh rồi, còn đi riêng, chẳng phải là làm màu sao?

Hệ thống không nói lại Kiều Hàm, chỉ đành nhắc nhở: 【Nam chính rất giỏi nhìn người, quan sát tỉ mỉ, cẩn thận lại dè dặt... Hệ thống không phải đang khen nam chính, mời ký chủ thu lại vẻ mặt tự hào kia đi.】

Dường như cảm nhận được sự sụp đổ từng chút một của hệ thống, Kiều Hàm rất vô tội, rõ ràng là hệ thống bắt chuyện trước.

Khen nam thần của tôi trước mặt tôi, tôi có thể có biểu cảm nào khác được sao?

"Vợ nhỏ của Cửu Từ này, vừa rồi trên Thanh Vân Phong có náo nhiệt không đó? Có phải bọn họ liên hợp lại ép ngươi từ hôn không, ai da, đều tại người ta không đến kịp lúc hay ho... Ngươi mau kể đi."

Giọng eo éo lại một lần nữa kích thích Kiều Hàm giật nảy mình, cũng lại một lần nữa bị từ 'vợ nhỏ' bạo kích.

Nắm đấm cứng lại, Kiều Hàm không thể nhịn được nữa nói: "Mai trưởng lão, có thể đừng gọi vãn bối như vậy không? Ta! Không! Phải!"

Mai trưởng lão rất biết điều, lập tức hai tay che miệng, ra vẻ như nghe được bí mật động trời gì đó, sự hóng hớt khiến ông ta sắp bay lên trời rồi, "Lẽ nào... Cửu Từ mới là vợ nhỏ? Nhóc con, không nhìn ra đó, chí khí không nhỏ, muốn đè Cửu Từ à."

Kiều Hàm suýt nữa thì phun ra một ngụm máu già: No!!! Xin đừng nói!!! Chuyện này còn khó chấp nhận hơn cả việc nam chính có đạo lữ nam.

Đó là Tiêu Cửu Từ đó! Hồng nhan bên cạnh không dứt, vậy mà vẫn có thể như lão tăng nhập định, giữ mình vững vàng, sao có thể cùng nam nhân...

Cho cho cho dù nam chính đại nhân có một ngày nhất định phải song tu với nam nhân, thì cũng phải là người nằm trên!

Đối mặt với bộ mặt hóng hớt của Mai trưởng lão, Kiều Hàm nén lại một ngụm máu tàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều không phải."

"Ồ, cũng đúng, các ngươi còn chưa bái đường, thằng nhóc đó truyền thống lắm." Mai trưởng lão nói xong liền cười đến run rẩy cả người. "Nói không chừng còn chưa biết gì đâu! He he he."

Trước đây Mai trưởng lão chưa từng tiếp xúc với Kiều Hàm, chỉ nghe qua uy danh của hắn, nhưng tiếp xúc một lúc thế này, lại cảm thấy thằng nhóc này khá thú vị. Cũng không phải là vừa mắt ngay lập tức, mà là trong cơ thể thằng nhóc này có Mộc Hỏa song linh căn, trong đó Mộc linh căn vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại không có chút dáng vẻ tu luyện nào, vô cùng đáng tiếc.

Nếu tu luyện tử tế, có thể trở thành một mầm non tốt để làm y tu đó.

Kiều Hàm cảm thấy nếu nói tiếp nữa, mình cũng có tội, vội vàng đứng dậy tạ ơn rồi rời đi. Ở lại đây, không bằng ra ngoài thu thập một chút thông tin.

Rời khỏi chủ điện của ngọn núi, phóng tầm mắt nhìn ra xa, có thể thấy Phổ Hiền Phong trên dưới đều được bao phủ bởi linh quang hệ Mộc nồng đậm, giống như cực quang lượn lờ, khiến cả khu vực này cỏ cây tươi tốt, cành lá sum suê, non xanh nước biếc, tựa như một thế ngoại đào nguyên.

Những loại cây được trồng trên núi tự nhiên không phải là thực vật bình thường, mà là linh thực có phẩm cấp. Kiều Hàm biết, trong nguyên tác, quan hệ giữa Tiêu Cửu Từ và Mai Hữu Cứu vẫn luôn không tệ, Tiêu Cửu Từ cần trị liệu thường đến, còn Mai Hữu Cứu thích linh thực quý hiếm thì dựa vào Tiêu Cửu Từ lúc ra vào bí cảnh hoặc nơi nguy hiểm giúp di thực về.

Những linh thực này hình thái khác nhau, vô cùng non nớt, được trồng trong những linh điền đã được quy hoạch, được các y tu trong Phổ Hiền Phong chăm sóc cẩn thận.

Kiều Hàm cảm thấy ở đây vô cùng thoải mái, có lẽ điều này có liên quan đến linh căn của cậu.

Nguyên thân, mười tám tuổi, mới chỉ ở Luyện Khí Kỳ trung kỳ, so với những người có thiên phú tương đương trong giới tu chân, hoàn toàn là học sinh kém.

Điều này không chỉ vì hắn sợ vất vả, không muốn tự mình tu luyện, mà cũng là vì phương hướng hắn chọn không đúng. Trong hai linh căn của hắn, hệ Mộc rất mạnh, hệ Hỏa rất yếu, nhưng hắn lại cứ chọn tu luyện hệ Hỏa, có lẽ điều này liên quan đến tính cách của hắn, hệ Hỏa chủ về công kích, có thể khiến hắn hễ không vừa ý là đốt người.

Nhưng Kiều Hàm đã tiếp quản cơ thể này, vậy sau này tu luyện thế nào, sẽ theo ý của cậu.

Dù gì kiếp trước cũng từng làm bác sĩ, khả năng chữa trị của hệ Mộc rất hợp với cậu, quan trọng hơn là đánh nhau dựa vào nam chính, mình làm hỗ trợ, phối hợp hoàn hảo.

Dù sao cũng phải đợi, Kiều Hàm dứt khoát chọn một gốc linh thụ ngồi xuống đả tọa luyện tập.

Tuy hệ thống không cho cậu ký ức, nhưng những kiến thức cơ bản của thế giới này thì có cho.

Kiều Hàm vứt bỏ nền tảng trước đó, bắt đầu lại từ đầu dựa vào Mộc linh căn để dẫn khí vào cơ thể, hấp thụ linh khí trời đất.

Vốn tưởng sẽ rất khó, nhưng rất nhanh Kiều Hàm đã cảm nhận được một thứ vô hình nặng hơn không khí, dính đặc lại với nhau, rất dễ dàng hút vào cơ thể, giống như ngửi hương hoa vậy.

Mà Kiều Hàm không biết rằng, kể từ khi cậu bắt đầu đả tọa, linh điền vốn yên tĩnh đã trở nên xôn xao.

Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc, lại có linh thực xoay cành lá về cùng một hướng, như thể từng tiểu tinh linh màu xanh đang thò đầu ra nhìn. Đó là sức hấp dẫn mà chỉ có tu sĩ hệ Mộc có thiên phú cực cao mới có được.

Kiều Hàm quả thực dần dần cảm nhận được sự tồn tại của tất cả linh thực xung quanh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc của gốc linh thụ sau lưng.

Một cảm giác thân thiết dần dần hình thành, linh khí cũng không ngừng tràn vào cơ thể Kiều Hàm, gột rửa kinh mạch của cậu, khiến cơ thể cậu cảm thấy ngày càng nhẹ nhàng thoải mái, như thể được thanh lọc từ trong ra ngoài, sau đó lại được nuôi dưỡng.

Linh khí màu xanh nhạt như một cơn lốc bắt đầu xoay quanh Kiều Hàm, màu xanh dần dần đậm đặc...

Trong điện, Mai trưởng lão đang hát cho linh thực nghe đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp chớp đôi mắt to, sau đó khóe miệng từ từ cong lên.

Đúng lúc này có hai người bước vào.

"Bái kiến Mai trưởng lão."

"Mai trưởng lão, Đại sư huynh đâu ạ?"

Người đến chính là Giang Tố Vi và Âu Toản Nhuế.

"Đang ở bên Tịnh Linh Trận trị liệu tập thể đó." Mai trưởng lão trả lời.

Có đôi khi đội ngũ tông môn cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, có thể sẽ gặp phải cùng một loại công kích, lúc này sẽ tập hợp một số pháp thuật của y tu để kết thành trận pháp chuyên trị liệu những vết thương đặc thù nào đó.

Ví dụ như lần này là gặp phải đòn tấn công độc vụ của Bạch Cốt Vượn. Mỗi người trở về trên người đều trúng độc, lúc này chỉ cần đi vào pháp trận được thiết lập để giải độc tố của Bạch Cốt Vượn là được, sau đó sẽ tiến hành các trị liệu khác theo nhu cầu.

"Cái gì? Lẽ nào lần này Đại sư huynh làm nhiệm vụ cũng bị thương sao? Có bị thương nặng lắm không ạ?" Giang Tố Vi lập tức lo lắng đỏ hoe mắt.

Mai trưởng lão nói: "Nội thương cộng thêm trúng độc, chỉ cần không trì hoãn trị liệu, hôm nay là có thể khỏi, cho nên tiểu Vi Vi đừng lo."

"Hừ, Đại sư huynh nghĩ gì vậy chứ, thương cũng không trị, còn đi lo cho hắn. Nếu Đại sư huynh có mệnh hệ gì, chính là do tên Kiều Hàm kia hại, làm lỡ thời gian trị liệu..." Âu Toản Nhuế bất mãn nói.

"Hả? Không phải là các ngươi đưa người đi trước, mới khiến Cửu Từ không thể không đi cứu người sao?" Mai trưởng lão lập tức kinh ngạc nói.

Âu Toản Nhuế bị nói cho cứng họng, tức thì nổi giận đùng đùng nói: "Đương nhiên là lỗi của Kiều Hàm, Mai trưởng lão ngài không biết thì đừng nói bừa."

"Quả thực là không biết mà." Mai trưởng lão rất vô tội.

"Được rồi, Nhuế Nhuế, đừng nói nữa, Đại sư huynh đã chấp nhận rồi, chúng ta còn như vậy, Đại sư huynh sẽ không vui đâu." Giang Tố Vi một bên khuyên Âu Toản Nhuế, một bên lại không kìm được mà rưng rưng nước mắt.

Âu Toản Nhuế gay gắt nói: "Chấp nhận cái gì mà chấp nhận, chỉ bằng hắn mà cũng xứng sao? Là một nam nhân thì không nói, tu vi còn kém như vậy, ông trời cho hắn bao nhiêu điều kiện bẩm sinh cũng vô dụng, ta thấy hắn ngộ tính thấp kém, so với Đại sư huynh quả thực là một trời một vực. Nói đi nói lại vẫn là muội..."

Giang Tố Vi lập tức nói: "Ôi nào, chúng ta mau đi xem Đại sư huynh đi."

Âu Toản Nhuế bị đẩy đi không còn cách nào khác, đành phải đi.

Ngay lúc hai người chuẩn bị cáo lui, đột nhiên một trận linh lực dao động truyền đến, không phải là loại dao động mạnh mẽ đến mức gây chú ý, có lẽ là một tiểu đệ tử nào đó tấn cấp.

Âu Toản Nhuế không để ý, nhưng Giang Tố Vi có Thủy Mộc song linh căn lại kinh ngạc dừng bước.

"Mai trưởng lão, gần đây Phổ Hiền Phong có thu nhận thiên tài Mộc hệ đơn linh căn nào sao? Sao ta không nghe nói nhỉ?" Giang Tố Vi hơi ngạc nhiên nói.

"Sao vậy? Vi Vi muội ngốc à, Thanh Vân Tông một tháng nữa mới tuyển nhận, lấy đâu ra đệ tử mới." Âu Toản Nhuế đi đầu phủ định.

Giang Tố Vi cau đôi mày liễu nói: "Nhưng vừa rồi dao động này ẩn chứa linh lực hệ Mộc vô cùng thuần khiết, trước đây ta chỉ từng cảm nhận được khi thiên tài Mộc hệ đơn linh căn tấn cấp. Không phải người bình thường có thể đạt được, nhưng vừa rồi đó là... Luyện Khí Kỳ?"

Mai trưởng lão nhìn lên trời, nín cười: "Có lẽ có thể đại khái là một tên ngốc nào đó không có ngộ tính đi."

Họ nói thiên tài, Mai trưởng lão lại nói tên ngốc, căn bản là ông nói gà bà nói vịt, chỉ coi như ông ta đang nói đùa.

"Đừng nghĩ nữa, có lẽ là đệ tử bên Vạn Nhận Tông đó, không phải có mấy người bị liên lụy bị thương, cùng được đưa đến trị liệu sao?"

Giang Tố Vi nghĩ lại cũng phải, liền khoác tay Âu Toản Nhuế cùng rời đi.

...

"Ủa? Sao ở đây lại rụng nhiều lá thế này, các sư đệ không ai quét dọn à?"

"Kệ đi, mệt chết đi được, ngồi xuống nghỉ một lát."

"Haiz, lúc nãy bảo trì trận pháp, ngươi có nghe các đồng môn khác nói không? Đại sư huynh lợi hại quá!"

"Chứ sao, phải là đại sư huynh của chúng ta, thử hỏi thiên hạ, trong đám đồng bối, ai dám so bì."

Hửm? Cái giọng điệu quen thuộc, đang tâng bốc nam chính này?

Kiều Hàm giật mình tỉnh lại, ánh nắng vụn vỡ qua kẽ lá lười biếng trải trên mặt cậu, không biết mình đang ở đâu, hình như đã ngủ thiếp đi, toàn thân lười biếng rất thoải mái, không muốn động đậy.

Đã không muốn động, vậy thì cứ nằm, dù sao cũng không cản trở Kiều Hàm vểnh tai lên nghe người khác tâng bốc nam thần nhà cậu.

Hai người dường như đang nói về chuyện Tiêu Cửu Từ xuống núi xử lý nhiệm vụ khẩn cấp trước đó.

Đây không phải là đoạn được kể lướt qua trong sách sao?

Kiều Hàm tức thì hưng phấn.

Là một độc giả kiêm fan hâm mộ, những gì trong phạm vi cốt truyện cậu thuộc như lòng bàn tay, những gì ngoài phạm vi cốt truyện cậu chỉ có thể tưởng tượng, bây giờ có thể nghe phiên bản chi tiết rồi sao?

Xuyên sách thật hạnh phúc!

Kiều Hàm chỉ thiếu nước lấy bút ghi âm, sổ tay ra ghi chép chi tiết.

Hai vị đệ tử cũng không phát hiện ra đống lá cây sau lưng kia có một chuyển động quỷ dị, đang nhiệt tình thảo luận.

Chuyện là Tiêu Cửu Từ vừa nghênh đón đạo lữ của mình xong, liền nghe được tin nhắn khẩn cấp, khu vực phía tây xuất hiện ma thú, tàn phá khắp nơi, đã có ba ngôi làng bị tấn công.

Tu sĩ phụ trách trấn thủ khẩn cấp cầu viện Thanh Vân Tông, nhưng tin tức truyền về có sai sót.

Ma thú tấn công là Bạch Cốt Vượn, cảnh giới đã đạt đến Huyền cấp đỉnh phong. Thông thường ma thú cấp bậc này đã đến mức cần Nguyên Anh ra tay, hoặc nhiều tu sĩ Kim Đan Kỳ liên thủ mới có thể miễn cưỡng áp chế.

Nhưng vì truyền tin có sai sót, nên Tiêu Cửu Từ đã dẫn theo các sư đệ sư muội trong tông môn nhận nhiệm vụ cùng đi. Ngoại trừ Tiêu Cửu Từ là Kim Đan trung kỳ, những người khác đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Với thực lực này mà đi, căn bản là đi nộp mạng cho Bạch Cốt Vượn.

Đợi đến khi Tiêu Cửu Từ và nhóm của y đi vào ma vực do Bạch Cốt Vượn phóng ra để chuẩn bị trảm yêu trừ ma, họ gặp phải các đệ tử Vạn Nhận Tông đang bị nhốt, lúc này mới nhận ra không ổn, bởi vì đám tu sĩ chật vật bị thương kia đều là Kim Đan Kỳ.

Bên cạnh có đồng môn và đạo hữu thực lực không đủ, bên dưới còn có những người dân thường rơi vào hôn mê chưa bị ăn thịt. Tiêu Cửu Từ chỉ có thể tạm thời tổ chức đồng môn kết thành trận pháp, bảo vệ tất cả mọi người rồi mới nghĩ cách.

Nhưng Bạch Cốt Vượn sao có thể tha cho bọn họ, những món ăn này. Sau những đợt tấn công dồn dập, Tiêu Cửu Từ đã quan sát nhạy bén được rằng con Bạch Cốt Vượn này thực ra đã bị thương. Nhắm vào vết thương của nó, Tiêu Cửu Từ lập tức lập ra chiến lược tấn công, thông qua một trận chiến kéo dài, cuối cùng đã bào mòn đến chết kẻ địch mạnh hơn họ gấp nhiều lần.

Nói ra chỉ vài ba câu, nhưng có thể cảm nhận được sự kinh tâm động phách và hiểm nguy trùng trùng đằng sau.

Mức độ đặc sắc đến nỗi những đệ tử trải qua mạo hiểm trở về trị liệu cũng không nhịn được mà liên tục hồi tưởng, thao thao bất tuyệt.

Có thể thấy họ tự hào đến mức nào khi đã hạ được con ma thú này dưới sự lãnh đạo của Tiêu Cửu Từ.

Kiều Hàm nghe mà rưng rưng nước mắt, hận không thể có mặt tại hiện trường, tận mắt xem nam chính vượt cấp đánh quái.

Gần như có thể tưởng tượng ra tư thế hiên ngang của Tiêu Cửu Từ cầm kiếm đứng trước mọi người, đấu trí với Bạch Cốt Vượn, phải là ý khí phong phát đến nhường nào.

"Đây tuyệt đối là một hành động có thể xếp hạng trong giới tu chân rồi, nói ra ngoài có thể diện biết bao. Haiz, kỳ tích thế này, cũng chỉ có đại sư huynh mới làm được."

Kiều Hàm: Gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng tình.

"Đám người đó cũng may mắn, người đi theo là đại sư huynh, nếu không làm gì có cái mạng tốt như vậy, không chỉ giữ được cái mạng nhỏ, còn được rèn luyện, đối với việc tấn cấp tu vi của họ chắc chắn vô cùng có lợi."

Kiều Hàm: Khóe miệng sắp chạm đến mang tai.

"Haiz, nói đến vận may, ai có được cái mệnh tốt như vị Kiều công tử kia chứ, lại trở thành đạo lữ của đại sư huynh. Nghe nói đại sư huynh khó khăn lắm mới trở về, thương còn chưa xử lý đã vội vã đi cứu người."

Kiều Hàm: ... Ê ê ê, đang nói hay mà, sao lại làm mất hứng vậy!

Nghe đến mức Kiều Hàm kích động, cơ thể liền cử động một chút.

Lúc này hai vị đệ tử hóng chuyện cuối cùng cũng phát hiện ra sau lưng có gì đó không ổn.

Hai người nghi ngờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới đống lá rụng kia, vụt một cái có một bàn tay thon dài trắng bệch duỗi ra.

"A a a a a!" Hai người đồng thanh hét lên.

Kiều Hàm vội vàng ngồi dậy, liền nghe thấy hai người kia hét còn to hơn, vang vọng khắp linh điền.

Trước đây từng nghe các sư huynh sư tỷ nói, dưới một số linh thực sẽ chôn xác chết, nếu họ không nghe lời, sẽ bị chôn làm chất dinh dưỡng cho linh thực. Trước đây cứ tưởng là dọa mấy y tu trẻ tuổi như họ, lần này là chắc cú rồi sao?

Kiều Hàm cũng không ngờ mình trước đó ngồi dưới gốc linh thụ ngon lành, sao lại ngủ thiếp đi rồi bị lá rụng chôn vùi?

Cậu đang gạt những chiếc lá trên mặt, định giải thích với hai con 'chuột đất' kia.

Thì nghe thấy một giọng nữ từ xa truyền đến: "Sao vậy!"

Ngay sau đó hai nữ tử cưỡi gió bay tới.

Người đến chính là Giang Tố Vi và Âu Toản Nhuế đang định đến bên Tịnh Linh Trận.

Hai người đi ngang qua, tưởng xảy ra chuyện, nhìn thấy các đồng môn mặc đệ tử phục đang chỉ vào một người kỳ quái ngồi trong đống lá cây, cho nên trực tiếp cầm kiếm tấn công từ trên không.

Đến khi nhìn rõ, Giang Tố Vi lập tức thu kiếm hạ xuống, nhưng không kịp ngăn cản Âu Toản Nhuế.

Mà Âu Toản Nhuế sau khi Kiều Hàm ngẩng đầu lên, thế kiếm không giảm, ngược lại còn truyền pháp lực vào linh kiếm, lực công kích trực tiếp tăng gấp đôi tấn công về phía Kiều Hàm.

Âu Toản Nhuế là Trúc Cơ Kỳ, Kiều Hàm tự nhiên không phải là đối thủ. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, đang tìm cách né, thì thấy hai đệ tử vừa la hét kia đã chắn trước mặt.

"Âu sư tỷ đừng, sẽ làm ảnh hưởng đến linh thực."

Đối với tu sĩ trên Phổ Hiền Phong mà nói, linh thực chính là mạng sống của họ! Quá trình sinh trưởng mấy chục hoặc mấy trăm năm không thể tùy tiện bị phá hoại. Trừ phi đã thiết lập kết giới, nếu không bất cứ ai cũng không được động thủ trên Phổ Hiền Phong. Và họ cũng nhận ra là họ đã gây ra một sự nhầm lẫn, người này họ có quen.

Bị người cản trở, Âu Toản Nhuế chỉ đành dừng lại, hạ xuống đất, bị Giang Tố Vi chạy đến kéo lại.

Kiều Hàm thở phào một hơi, đứng dậy phủi lá cây trên người, thấy đối phương vẫn nhìn mình với vẻ mặt oán hận, cậu cạn lời.

"Thì ra là ngươi, vừa rồi ta không nhìn rõ, ngươi ở đây làm gì?!" Âu Toản Nhuế vẻ mặt không thiện cảm nói.

Khóe miệng Kiều Hàm co giật, rõ ràng là sau khi nhìn rõ mới định hạ độc thủ.

"Nghe kể chuyện."

"Cái gì?"

"Nghe câu chuyện nhỏ về anh hùng Tiêu Cửu Từ."

Hai tiểu y tu lập tức trở nên lúng túng, họ chợt nhớ ra vừa rồi còn nói xấu sau lưng người ta.

Giang Tố Vi ngẩn người, sắc mặt có chút không tốt, bất giác dựa vào Âu Toản Nhuế. Âu Toản Nhuế vừa cảm nhận được sức nặng bên cạnh, lập tức như được tiêm máu gà, cảm thấy lời đáp của người trước mắt vô cùng khó chịu.

"Ta hỏi ngươi, chuyện đã bị vạch trần, ngươi thật sự muốn ăn vạ, bám riết không từ hôn à? Đừng tưởng đại sư huynh chúng ta tốt bụng là dễ bắt nạt, huynh ấy không thèm tính toán với loại người như ngươi, không có nghĩa là chúng ta sẽ không thay huynh ấy tính toán, toàn thể tông môn trên dưới chúng ta đều sẽ thay huynh ấy tính toán, tuyệt đối không để loại người như ngươi tiếp tục làm đạo lữ của đại sư huynh!"

Nói xong, Âu Toản Nhuế còn ra vẻ bảo vệ người nhà, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Các y tu bên cạnh thì lúng túng không biết trốn vào đâu, hình như vô tình hóng được một quả dưa lớn. Nhưng nói thật, Âu sư tỷ tuy nói khó nghe, nhưng lại nói ra tiếng lòng của họ.

Đại sư huynh ưu tú như vậy của họ, tiên tử trên trời cũng xứng đôi, Kiều công tử thật sự kém quá nhiều, họ cũng thấy không cam lòng thay đại sư huynh, cảm thấy đại sư huynh chính là bị tình nghĩa đạo đức trói buộc.

Kiều Hàm nhìn vẻ mặt của mấy người, ngẫm nghĩ lại những lời vừa rồi, tuy trong lòng rất đồng tình, nhưng vẫn ngước mắt lên, thần sắc lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Ngươi là ai? Liên quan đến ngươi à, lo chuyện bao đồng! Có thừa tinh lực thì tu luyện cho tốt đi."

*Chú thích: nguyên văn là chó lại bắt chuột/bắt chó đi cày (狗拿耗子 – gǒu ná hàozi nhiều chuyện, xen vào chuyện của người khác, lo chuyện bao đồng)

Hệ thống kích động, 【Ký chủ, cuối cùng ngài cũng nghe theo kiến nghị rồi.】

Kiều Hàm: Chuyện nhỏ, thiết lập phản diện mà, ta nhớ, sẽ không sụp đổ đâu.

Hệ thống: 【Vậy xem ra ký chủ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.】

Kiều Hàm: ?

Còn chưa kịp hỏi, đã thấy Âu Toản Nhuế bị cậu chọc giận đến nổ tung, rút kiếm định chém người.

Kiều Hàm lập tức lùi lại hai bước, né cực nhanh.

Hai y tu vội vàng ngăn Âu Toản Nhuế lại, Giang Tố Vi đứng phía sau, yếu ớt gọi Âu Toản Nhuế, ra vẻ lo lắng muốn khuyên can.

Ngay lúc hỗn loạn.

Bầu trời phía tây đột nhiên nổi gió mây, kèm theo linh quang tỏa ra bốn phía, dường như có người đang đánh nhau.

"Ôi da, là bên Tịnh Linh Trận, chắc chắn là người của Vạn Nhận Tông đang gây sự, trước đó đã gây rối một lần rồi." Một y tu nói.

"Nhìn kìa, linh quang hệ Băng, đại sư huynh ra tay rồi." Giang Tố Vi vội vàng tiến lên kéo Âu Toản Nhuế ngự kiếm bay về phía Tịnh Linh Trận.

Kiều Hàm vừa nghe sắp có đánh nhau, lập tức hưng phấn xốc quần lên định chạy đi xem nam chính biểu diễn.

Kết quả trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng 'ting'.

【Phát hành nhiệm vụ nhân vật: Phản diện Kiều Hàm cậy thế bắt nạt người, kiêu ngạo hống hách, hãy đến kích động mâu thuẫn giữa Vạn Nhận Tông và Thanh Vân Tông, châm ngòi ly gián, kéo giá trị thù hận về cho nam chính. Đếm ngược mười phút, nếu không hành động, hệ thống sẽ tiếp quản cơ thể, cưỡng chế thực thi.】

Kiều Hàm: ??!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro