Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Tháng ba, năm Bạch Lâm thứ hai.

Tiết trời trên núi cao se se lạnh. Đã là giờ Mẹo*, trời hửng nắng, nhưng sương đêm vẫn chưa tan hết. Sương kết thành một tấm lưới dày bọc lấy ngọn núi như chốn tiên đàng địa cảnh, hoàn toàn ngăn cách mọi thứ trên đỉnh núi với chân núi.

Trái ngược với đỉnh Thiên Vân sơn sương mù dày đặc, thì từ dưới chân ngọn núi này hướng về phía Đông năm mươi dặm* là có thể thấy được kinh thành Mã Não của Lưu Ly quốc. Thật ra trước đây khi giang sơn nằm trong tay họ Vân, kinh thành ấy có tên là "Bạch Ngọc", được đặt tên theo món châu báu mà Mộ Dung Hoàng hậu rất thích. Sau khi bị Lâm Thiên Hoàng chiếm ngôi, kinh thành vẫn để nguyên tên vì Mộ Dung Hoàng hậu lúc này là phi tần mà Lâm đế sủng ái nhất, ân trạch nàng hưởng không hề ít, nên tên kinh thành vẫn giữ nguyên là điều hiển nhiên. Sau đó, Lâm Ma Kết lên ngôi, đặt lại tên kinh thành là "Mã Não", vì đó là loại đá làm Tường Am Quận chúa mê mẩn cả ngày, tất nhiên là sau hoàng huynh của nàng.

Thiên Yết chậm rãi nhấc từng bước hướng vào thành, ánh mắt xa xăm nhìn hờ hững mọi thứ rồi lướt nhanh. Nơi đây tấp nập hơn hẳn mọi ngày, người mua kẻ bán chèo kéo giá cả, hàng hoá cũng được bày bán nhiều hơn. Các sạp giấy tiền vàng mã, hình nhân bằng giấy, rơm, nhang hương đèn nến thường ngày ế ẩm nhưng hôm nay đông khách đến lạ thường!

Phải rồi, mồng hai tháng ba năm Bạch Lâm thứ hai, là ngày Tết Thanh minh!

Người người, kẻ kẻ lần lượt mua nhang nến rồi đi tảo mộ người thân.

"Nhân Mã... Thanh minh năm nay, cũng là ngày giỗ thứ bảy của muội... Nếu không có chuyện đó xảy ra, tiểu bảo bối của ta chắc cũng đã được sáu tuổi, hoặc năm, có đúng không?..."

Thiên Yết ngước mặt nhìn trời, những cánh én đưa thoi tô điểm cho nền trời chỉ có duy nhất màu xanh trong đơn điệu không một gợn mây. Nhìn cánh én chao đưa, Thiên Yết mắt đanh lại, thời gian mới đó đã được bảy năm rồi. Nhanh thật...!

Những cánh chim chao qua liệng lại một vài cái rồi vút nhanh lên trời. Từng đàn rợp rợp nối đuôi nhau bay đi. Thời gian trôi như cánh én. Quá nhanh để nhìn lại mọi thứ trong ký ức xa xưa.

- Hoa đây, hoa đây, hướng nhật quỳ* đây! - Tiếng reo bán gần đó kéo Thiên Yết về thực tại. Tên loài hoa làm hắn ngẩn ngơ.

Hướng nhật quỳ nở vào đầu hạ cuối thu, nhưng chẳng phải còn gần ba mươi ngày nữa mới hết xuân sao? Hoa nở trái mùa ư?

Mà không sao, cũng tốt! Hướng nhật quỳ, loài hoa nàng thích nhất. Nó cũng như con người nàng, rực rỡ ánh ban mai đầu hạ, nhẹ nhàng nắng ấm mùa thu.

Thiên Yết nghĩ đến đó, liền cười một cái. Niềm vui nhỏ nhoi của hắn chính là nghĩ đến nàng, nhớ đến những thứ mà nàng yêu thương thích ghét, cũng đủ an ủi trái tim lỗ chỗ vết thương gần mười năm vẫn chưa lành.

Hắn di chân đến gian hàng reo bán quỳ hoa* nọ, mỗi bước một nhanh và dứt khoát. Đứng trước luống hoa đẹp nhất, hắn chỉ vào cây nở hoa to ở đỉnh, còn bên dưới là nụ hoa e ấp hoặc chỉ mới he hé mở mắt: "Ông chủ, ta lấy cây này.".

- Công tử, ngài thật có mắt. Đây là cây hoa đẹp nhất khóm, cho nên... - Lão chủ sạp cười xuề xoà, đúng nụ cười của một hồ ly đội lốt thương nhân!

- Bao nhiêu? - Thiên Yết khó chịu. Hắn là không muốn tiếp xúc với loại người này lâu thêm một chút nào nữa.

- Công tử, mười quan tiền. - Lão chủ quán xoa xoa tay.

Thiên Yết cau mày, rồi nghĩ đến Nhân Mã liền giãn ra. Dù sao cũng chỉ là mấy quan bọ, hắn cũng không tiếc rẻ gì để cho đi.

Lấy trong túi ra một ít bạc vụn, hắn đặt lên bàn. Không thèm để ý đến biểu cảm của con người kia ra sao, Thiên Yết đi lấy chậu hoa đã chọn bê đi, hướng về cổng thành. Để lại lão chủ quán cảm tạ rối rít phía sau.

Khi đó, hắn có ngang qua gian hàng đá mã não. Nấn ná lại một chút rồi Thiên Yếu ngoảnh mặt quay đi. Khi gần đến cổng thành, hắn rẽ vào một con ngõ, con ngõ chật hẹp ấy dẫn ra một cánh đồng bên ngoài thành.

...

Đặt cây hoa xuống cạnh nấm mộ đã cỏ xanh lêu nghêu, che đi cả tấm bia đá khắc danh tính người nằm dưới mồ đất kia. Nhang le que vài ba cây đã nhạt màu, đất ẩm ướt đến khó chịu... Đây không phải nơi để an nghỉ cõi vĩnh hằng!

Thiên Yết cưng chiều vuốt nấm mồ quang đãng sau một lúc nhặt sạch cỏ, rồi hắn nhìn qua cây hoa kia, lại nhìn về phía ngôi mộ, cười ôn nhu: "Nhân Mã, triều dương hoa*, loài hoa muội thích nhất. Ta xin lỗi, đã để muội nơi cô quạnh này quá lâu. Nhưng ta... ta không thể làm gì hơn...".

Chưa bao giờ hắn mềm yếu như vậy. Thiên Yết đã lột bỏ hoàn toàn cái vỏ bọc là tử sĩ giang hồ máu lạnh băng lãnh. Khi đứng trước người thiếu nữ hắn yêu, mặc dù nàng không còn trên cõi đời này nhưng hơi ấm của nắng từ nàng vẫn còn lượn lờ đâu đây. Lúc nào cũng thế, nàng luôn sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của hắn, khiến hắn hoàn toàn bất lực trước nàng.

Thiên Yết nhẹ nhàng đặt hai tay lên nắm đất, ngồi bất động ở đó hồi lâu...

...

Xử Nữ thẩn thơ ngồi dựa lưng vào mỏm đá trên đỉnh núi. Giờ đã là giờ Thìn*, sương đã sớm tan đi, trả lại bầu trời quang đãng nắng sớm. Rời (bỏ) khỏi hoàng cung xa hoa tráng lệ kia, nơi núi cao này sao thanh bình yên tĩnh đến lạ, nàng rất thích ở đây. Nếu như... tên giang hồ họ Vân kia không vì tranh chấp đoạt vị, nếu như hắn là bằng hữu của nàng, nếu hắn không có hiềm kích với hoàng thất thì có lẽ nàng sẽ xin phép hoàng huynh của nàng để lên đây. Không gian trên núi phóng đãng, thoáng mát, không gò bó, chật hẹp như ở hoàng cung, tạm thời xoá tan những muộn phiền nơi lầu son gác tía nhưng không một chút tự do kia.

Nhưng liệu, hình bóng Ma Kết cũng biến mất luôn khi nàng ở đây?

Không! Xử Nữ đã cố gắng biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thể. Hoàng huynh lúc nào của hiện diện trong lý trí và trái tim nàng, tình cảm của nàng to lớn đến nỗi không có chỗ cho nam nhân nào nữa. Lúc nào Xử Nữ cũng nhớ đến Ma Kết. Lúc ăn, lúc ngủ, lúc ngâm thơ, lúc thưởng trà, kể cả... lúc thẩn thờ mơ màng như vầy!

Nhắc đến Ma Kết, nàng mới nhớ. Không biết giờ này hoàng huynh của nàng ra sao. Ốm hay mập? Khoẻ không? Chuyện tấu sớ ra sao rồi? Huynh có ngủ đủ giấc không? Ăn uống ngon không? Và quan trọng là... Ma Kết có còn nhớ là có một tiểu muội như nàng không?

- Ma Kết, huynh làm gì mà không mau đến tìm ta? - Xử Nữ rên rỉ thỏ thẻ, nước mắt rơi ra trong vô thức. Nàng đưa hai tay nâng mặt khóc ngon lành. Bỏ hết đi! Bỏ hết cái gọi là gia quy lễ giáo, cái gọi là yểu điệu thục nữ. Nàng bây giờ chỉ muốn khóc cho đã để giải toả nỗi lòng chôn giấu bấy lâu. Nhưng tại sao? Hình bóng Ma Kết là nàng không thể gạt khỏi đầu được? Sao hoàng huynh của nàng luôn ám ảnh tâm trí và dày vò trái tim nàng? Khi còn ở hoàng cung, nàng muốn khóc thật to, thật to kìa! Nhưng thân là một Quận chúa, làm vậy còn ra tôn nghiêm thể thống gì nữa đây?

Càng nghĩ đến, nàng khóc càng to, như chưa được khóc bao giờ. Bao nhiêu nước mắt kìm chế bấy lâu, lần này đều tuôn ra hết. Đã ướt đẫm hết cả tay áo rồi rơi xuống vạt, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Nỗi buồn của nàng sao mà nhiều quá?...

Nàng vừa khóc, vừa tức tưởi gọi tên Ma Kết. Như là bao nhiêu muộn phiền trong lòng nàng đều do hắn gây nên...

...

"Ma Kết, huynh làm gì mà không mau đến tìm ta?".

"Ma Kết, huynh làm gì mà không mau đến tìm ta?".

"Ma Kết, huynh...".

- Xử Nữ!!!

Lời oán trách đó của nàng từ nơi phương trời nào len lỏi vào tâm trí Ma Kết. Hắn đã quá mệt mỏi vì mọi chuyện, nên không muốn nghe bất cứ cái gì từ ai nữa. Hắn chỉ vừa thiêm thiếp đi, lại nghe được giọng nói của nàng liền bật tỉnh dậy, thật nhanh! Cốt chỉ để nhìn thấy nàng, đem nàng bảo bọc thật kĩ, từ rày về sau không để nàng chịu một thương tổn nào nữa. Vì hắn chỉ có duy nhất một người muội muội là nàng, bao nhiêu tình yêu của huynh trưởng đều dành hết cho tiểu muội của hắn.

- Xử Nữ, có phải ta đã quá nhớ muội rồi không? - Ma Kết với tay lấy cuộn giấy trên giá, ngắm nhìn nàng kiều nữ trên bức hoạ. Đôi tay rắn chắc màu đồng của hắn mân mê từng đường nét trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, ánh mắt buồn bã nhưng hết sức cưng chiều, phút chốc lại vụt tắt liền trở nên đau đớn kèm với nụ cười: "Hay là muội đang oán trách hoàng huynh không tốt? Xử Nữ, ta hứa sẽ tìm muội về trong thời gian sớm nhất có thể. Hãy chờ ta...".

Gói lại cuộn giấy cẩn thận, nhẹ nhàng đặt lên giá, giọng hắn truyền ra ngoài: "Tử Tử, mau đi làm việc!".

Bên kia đáp lại "Tâu vâng" rồi lắng hẳn. Từ đó, không một tiếng động nào phát ra nữa. Một chút bình yên nơi hoàng cung, Ma Kết cố gắng tận dụng. Hôm nay hắn đã huỷ bỏ buổi thiết triều vì quá mệt mỏi, tất cả mọi chuyện!

...

Chú thích:

- Giờ Mẹo: Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng (được áp dụng vào bối cảnh truyện).

- Dặm: Một dặm = 500m (lấy theo số đo dặm Trung Quốc).

- Hướng nhật quỳ = quỳ hoa = triều dương hoa: Hoa hướng dương.

- Giờ Thìn: Từ 7 giờ đến 9 giờ sáng (được áp dụng vào bối cảnh truyện).

-----Thank you for reading-----

XT, LK, ĐN

19/07/16 - 09h29'

#VyVy

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI DUY NHẤT Ở WATTPAD VN - BẢO LƯU MỌI QUYỀN!

Acc: NhaSuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: