Phần 7
-Thả tôi xuống mau! -Tiểu quỷ dường như đã bình tĩnh lại, lạnh lùng ra lệnh cho tôi. Thật là đáng nghi! Sao nhìn thằng tiểu quỷ này có vẻ căng thẳng thế nhỉ?
- Không được, chị vẫn chưa giảng cho em về bài học gia đình. Trước tiên, chúng ta phải nói rằng ăn cắp là hành vi không tốt, thế nên em đừng... - Tôi kéo dài giọng, cố gắng truyền đạt hết những kiến thức đạo đức mà tôi học được ở trường cho tiểu quỷ. Nhưng nó không có vẻ gì là cảm kích, ngược lại còn lạnh mặt, xung quanh người nó bốc lên luồng khói đen thù oán, cuối cùng tôi nói đến rát cổ bỏng họng mà không ăn thua gì, đành phải thả nó ra.
-Tuy rằng bây giờ em nghe không vào nhưng sau này lớn lên thành người em nhất định sẽ cảm ơn chị. Ha ha, chị thật là có phong thái của một người chị mà...
Phịch!
Vì tôi quá kích động đứng lên đột ngột nên tiểu quỷ lăn khỏi đùi tôi, ngã phịch xuống đất.
-Ôi ôi, em không sao chứ? Á, đầu sưng lên rồi. Nhìn thế này trông giống quái thú một sừng thật đấy, ha ha ha...
- Hạ..Nhân..Mã...! -Thằng tiểu quỷ nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi. Ha ha, cuối cùng thì nó cũng không gọi tôi là bà thím nữa rồi, chẳng lẽ nó đã lĩnh ngộ được đạo lý mà tôi giảng rồi sao?
"Gâu gâu!"
Lúc này, Cục Xương oai phong lẫm liệt từ ban công nhảy vào phòng.
- Cục Xương thối, chẳng phải mày bỏ nhà đi với gái rồi sao? Sao giờ lại quay về lấy lòng tao, tao không thèm chơi với mày nữa, hừ! - Tôi quay đầu đi giả bộ giận dữ.
Cục Xương phát ra hai tiếng kêu oan ức, Sau đó... Sau đó nó nhào về phía tiểu quỷ.
-Cục Xương, đừng!
Ui chà! Tôi quên mất Cục Xương nhà tôi luôn có ý thù địch với tất cả bọn con trai có ý tiếp cận tôi. Tiểu quỷ tuy còn nhỏ, nhưng nó cũng là con trai. Lần trước, tôi đi trên đường gặp một cậu bé rất đáng yêu, bèn cho nó cái kẹo mút không ngờ Cục Xương lao lên cắn cậu bé, cũng may bố cậu bé kịp thời bế cậu bé lên... Trời ơi!! lần này tiểu quỷ chết chắc rồi! Lấy tay che mắt, tôi không muốn nhìn thấy thảm cảnh sắp tiếp diễn.
-Con chó chết tiệt! Bẩn quá! -Giọng nói đầy tức giận của Thiên Yết vang lên. Tôi mở bừng mắt ra kinh ngạc phát hiện Cục Xương đang nằm trên người tiểu quỷ, dùng cái lưỡi dày của nó liếm mặt thằng bé.
-Có nhầm không vậy? Nó là con trai đấy Cục Xương! Sao em lại đối xử với nó tốt thế? Chẳng nhẽ em bị bệnh? -Tôi vội vàng đặt tay lên trán Cục Xương chính xác mà nói thì là lên đầu.
-Mau mang nó đi. - Tiểu quỷ nhìn Cục Xương bằng ánh mắt ghê sợ, nói tiếp:
-Ở lâu với loại chủ nhân như bà nên con chó cũng trở nên đáng ghét.
-Cái gì? Cục Xương, tiếp tục dùng lưỡi của mình rửa mặt cho cậu bé này đi! Giờ chị phải đi tắm đây, lúc nãy ra ngoài người toàn là mồ hôi.
Nói xong, tôi chẳng buồn quan tâm chú chó của mình với cậu bé như thế nào, nhảy chân sáo vào phòng tắm, vừa đi vừa ngân nga hát nhưng tôi cũng đã cảm nhận được khí lạnh phát ra từ người cậu nhóc đứng đằng sau mình, khẽ rùng mình tôi chạy nhanh vào phòng tắm để tránh hàn khí lạnh gáy đó từ người Thiên yết.
Ai da, tắm thích thật đấy! Ý? Sao ngoài kia chả có tí động tĩnh gì vậy ta ? Mặc quần áo vào ra xem sao...
- Chết rồi! Quần áo của mình đâu? Trên móc chẳng có gì cả.
Lúc này tôi mới nhớ ra, vừa nãy khi vào phòng tắm tôi chẳng mang theo thứ gì cả. Trời ơi, làm thế nào đây? Bình thường tôi ở nhà một mình quen rồi, nhiều khi cứ quấn khăn tắm vào rồi đi lang thang khắp nhà, nhưng... bây giờ có thêm một người, tuy nó chỉ là trẻ con, nhưng dù sao cũng là con trai...
- Này tiểu quỷ em còn sống không?
-Làm gì? -Giọng nói bình thường, xem ra trận chiến người và chó đã kết thúc.
- Lấy quần áo trong tủ giúp chị đi em trai dễ thương của chị.
- Rốt cuộc bà có chút tự tôn nào của con gái không vậy? -Giọng nói của thằng tiểu quỷ có vẻ như đang giận dữ từ chối tôi.
- Ranh con, việc gì em phải xấu hổ em chỉ là một thằng nhóc thôi. Có gì mà quan trọng đâu, mau lên! chẳng nhẽ em muốn nhìn chị cứ thế này đi ra ngoài.- Tên tiểu quỷ cũng biết xấu hổ mà, dọa nó một chút quả nhiên có hiệu quả.
10 phút đã trôi qua, nhưng thằng tiểu quỷ vẫn không mang quần áo vào tôi bắt đầu lo lắng cho nhóc Tiểu quỷ
- Tiểu quỷ?
....
- Thiên Yết?
không trả lời.
-Vương Thiên Yết?
Vẫn không trả lời
Tôi đang định quấn khăn vào người và đi ra xem có việc gì xảy ra thì một bàn tay rất to thò vào qua khe cửa, trên cánh tay vắt quần áo của tôi,
- Tiểu quỷ, tìm quần áo mà chậm thế. Chị tưởng em bị quần áo ăn luôn rồi. -Sự lo lắng cũng biến mất khi biết nó vẫn bình an vô sự
- Đồ ngốc!-Tiểu quỷ độc mồm! Lại chửi người ta.
Không đúng, giọng nói này và cả bàn tay to ban nãy nữa!
- Anh anh là ai? - Tôi run giọng hỏi.
Rầm!
Cánh cửa bị đẩy ra, tôi vội vàng dùng khăn quấn nhanh người lại.
- Không quen tôi hả?
....
_______________
Cục Xương huyền Thoại ạ! :v :v
chỉnh sửa |3/9/2021|
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro