Phần 38
Nụ cười của hắn thật đẹp!!
Đây là lần thứ hai tôi thấy hắn cười thật lòng, không phải nụ cười giả bộ đáng yêu khi biến nhỏ mà là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, trông thật rạng rỡ và ấm áp cứ như ánh mặt trời mùa thu..
Ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu mới phản ứng lại câu mà hắn vừa nói.
-Này, anh nói tôi xấu hơn cô ta, ngốc hơn cô ta sao?
-Tôi đâu có nói, cô tự nói đấy chứ.-Thiên Yết xòe tay
-Hừ! Không thèm chấp loại người xấu xa như anh.
-Này, đồ đầu đất, mai chúng ta hẹn hò nhé?
-Hẹn..hẹn hò? Chúng ta có yêu nhau đâu mà hẹn với hò cái gì? - Tôi cuối gầm mặt xuống đất đếm mấy con kiến đang bò, mặt đỏ bừng
...
Một lúc lâu không nghe thấy tiếng nói nào, tôi quay sang, phát hiện Thiên Yết đang nằm trên ghế ngủ thiếp đi.
Tóc mái dài che lên vầng trán trắng trẻo của hắn, hàng long mi dài cong vút, khóe miệng vẫn còn đang mỉm cười.
Một dung nhan thật đẹp!
Tôi nghiêng đầu ngắm hắn, không dám thở mạnh chỉ sợ hắn thức giấc. Chắc sợ tôi lo lắng nên hắn vội vã quay về, vì thế mới mệt mỏi như thế này. Tuy bình thường hắn rất "độc miệng", tính tình lạnh lùng khó gần nhưng thật ra hắn lại rất nhạy cảm và ấm áp.
Bỗng dưng cơ thể hắn từ từ biến nhỏ lại, cảnh này tôi đã quen từ lâu. Khi hắn biến nhỏ hoàn toàn, tôi mới bế hắn lên rồi trở về nhà, ánh mặt trời buổi sớm kéo dài thân hình tôi, trong cái bóng ấy có tôi và cả hắn.
-----------------------------------
Ấy, sao cái gã Thiên Yết này vẫn chưa tới?
Tôi đứng dưới tòa chung cư, nhìn cái kim phút đáng yêu đang nhích từng chút một, đã hơn một tiếng rồi mà chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Cái gã này rõ ràng là hẹn tôi trước, chẳng lẽ hắn định cho tôi "leo cây"? Sớm biết thế này thì sáng nay tôi đã túm lấy hắn không cho hắn ra ngoài!
Mà lạ thật, việc gì tôi phải đứng dưới đây chờ hắn chứ?
Đúng thật là, làm mình vừa khổ vừa bực. Tôi đang định về nhà chờ Thiên Yết thì bỗng dưng trên sân thượng vang lên tiếng quát sang sảng.
-Này, cô bé tránh ra một chút, tôi nhảy lầu
...
Nhảy ... nhảy lầu??
Tôi kinh hãi ngẩng đầu lên, trên sân thượng tòa nhà là một cụ ông đang đứng một mình nhìn xuống dưới. Làm gì có ai nhảy lầu mà oai phong lẫm liệt như thế? Ông ấy đang đùa sao?
Hừ! Không đúng, hình như ông ấy đã đưa một chân ra thăm dò rồi! Chẳng lẽ ông ấy định tự tử thật? Tòa nhà này cao tận 7 tầng! Nếu nhảy xuống thì chắc chắn là tan xương nát thịt, chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy cảnh tượng đó thật đáng sợ.
-Đừng ông ơi, ông có chuyện gì buồn mà phải tự sát thế?
Nhưng mà khi đó có một cơn gió thổi qua khiến lời tôi nói bị đẩy đi rất xa, ông cụ trên sân thượng hoàn toàn không nghe thấy gì, ông ấy nhảy vù một cái xuống.
Á...
Tôi hoảng hồn bịt chặt mắt.
Làm thế nào đây, làm thế nào đây?
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, đáng sợ quá, nếu có Thiên Yết ở đây thì tốt rồi, tôi có thể trốn trong lòng hắn, sẽ không sợ nữa...
- Ha ha ha, thú vị quá! – Tiếng cười sảng khoái vang lên bên tai.
Ấy?
Đây chẳng phải là tiếng của ông già sao?
Ông ấy vẫn chưa chết?
Tôi mở bừng mắt ra, một gương mặt đầy nếp nhăn, rất giống Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không trong phim "Tây du ký" đang đung đưa trước mặt tôi.
- Mẹ ơi! Ông là người hay ma thế?
Tôi ngồi phịch xuống đất, chỉ vào ông già đang treo ngược lơ lửng trên không.
-Đương nhiên ta là... người rồi! Ha ha ha, mau thả ta xuống, cô bé sợ xanh mặt rồi, hay quá đi...
Ông già nói với lên sân thượng, lúc này tôi phát hiện ra, trên sân thượng còn hai ông chú áo đen nữa. Chân ông già được buộc bằng một sợi dây thừng rất to, thì ra ông ấy đang chơi trò nhảy lầu!
...
Thật là bó tay.
Sao lại có người chơi trò nhảy lầu ở chung cư có người ở cơ chứ? Sợ chết khiếp!
- Ha ha, cô nhóc, có muốn làm bạn với ông Đại Thiên không? – Ông già chầm chậm dừng lại ở thảm cỏ trước toàn chung cư. Oa! Còn cả đệm nữa, vì sao tôi không phát hiện ra nhỉ. Haiz, chắc chắn là vì tôi chờ Thiên Yết lâu quá bực mình nên không để ý.
Thì ra ông ấy là ông Đại Thiên, cái danh hiệu này rất phù hợp với tính cách ưa đùa nghịch của ông ấy.
Có điều...
- Làm bạn? Nhưng mà... ông Đại Thiên lớn tuổi thế rồi, chúng ta mà làm bạn thì không hay lắm...
- Cháu chê ông già... Haizz, ông không sống nữa, ông phải nhảy lầu! – Ông Đại Thiên đưa hai tay lên mắt, giả bộ đang dụi mắt, dáng vẻ khóc lóc rất đáng thương.
Hử?
Trán tôi cau tít lại.
"Reng..Reng..." Điện thoại di động đổ chuông rất đúng lúc, là Thiên Yết gọi tới, tôi vui vẻ nghe máy.
- A lô...
- Tôi ở trường chờ cô, có chuyện quan trọng phải nói với cô.
Trường?
Sao lại hẹn hò ở trường? Chẳng lãng mạn chút nào cả! Với lại giọng nói của hắn nghe cứ là lạ, như thể con vịt bị ai bóp cổ, chẳng nhẽ là gọi nhầm điện thoại.
Tôi giơ màn hình điện thoại ra trước mặt, rõ ràng là số của hắn mà...
- Vì sao lại hẹn hò ở trường? Anh có biết là tôi chờ anh hơn một tiếng đồng hồ ở đây không?
-Tóm lại là cô cứ đến đây mau lên, tôi có surprise dành cho cô
Nói xong hắn cúp ngay điện thoại
Surprise??
Hử? Hôm nay hắn thật bất thường, chẳng nhẽ là... tỏ tình với tôi? Cầu hôn? Á á, nếu thật là như thế thì tôi nên như thế nào?
Thình!
Thình thình!
Sao tim tôi lại đập nhanh thế này, chẳng nhẽ tôi đang chờ đợi điều gì đó sao?
- Được rồi, cháu làm bạn với ông là được chứ gì. – Nhìn ông Đại Thiên đang giả vờ khóc lóc, tôi bất lực thỏa hiệp.
– Nhưng mà giờ cháu có việc gấp cần đi.
- Thật không? Ha ha ha, cháu đi gặp bạn trai hả?
- Không... không phải.
- Thế thì là người mà cháu thích?
- Sao... sao có thể...
- Đừng có lừa ông, chờ đợi nhưng lại sợ bị tổn thương thể hiện hết trên mặt cháu kìa, rõ ràng là chỉ những cô gái đang yêu mới có!
Sặc, mắt ông Đại Thiên sáng quá, chẳng lẽ ông đã luyện thành Hỏa nhãn kinh tinh trong lò luyện của Thái thượng lão quân rồi?
- Cháu đi đây, bye bye.
Sợ ông nói thêm điều gì đó, tôi vội vàng cầm túi xách trên mặt đất rồi co giò chạy.
Thình thịch, thình thịch!
Phù phù!
Không được rồi, không được rồi, tôi chạy nhanh quá nên tim đập nhanh , hơi thở hổn hển.
Ai da, vì sao tôi lại vội vàng đi gặp hắn thế nhỉ?
Đúng y như ông Đại Thiên nói, tôi thích hắn sao? Cho dù lời nguyền không bao giờ hóa giải được, hắn mãi mãi trong hình dạng của một đứa trẻ con thì tôi có thích hắn không?
A a...
Đau đầu quá!
Có lẽ trên thế giới chỉ có Nhân Mã tôi là xui xẻo như thế...
Ý?
Lạ nhỉ, sao tôi đi trong sân trường mấy vòng rồi mà không thấy bóng dáng cái gã đó đâu? Gọi điện thoại cũng không nghe máy, làm tôi chỉ biết đứng nghe gió thổi vù vù.
Thứ bảy mà gọi tôi tới ngôi trường vắng tanh này, Thiên Yết là đồ ngốc sao? Cho dù có tỏ tình thì cũng phải chọn một nhà hàng nào lãng mạn một chút chứ?
Tôi run rẩy kéo cao cổ áo, co ro đi khắp nơi.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng phát hiện ra Thiên Yết. Lúc sáng ra ngoài vẫn còn trong bộ dáng trẻ con lúc này lại biến lớn rồi, hắn mặc cái áo gió màu đen rất đẹp, đang đứng trên sân vận động, quay lưng về phía tôi.
Hừ hừ, sao trên cổ hắn lại có thêm một đôi tay?
Trắng nõn và thon dài, không giống tay của hắn, chẳng nhẽ... hắn bị "đồ bẩn thỉu" nào bám lấy?
- Này...
- Có phải con ranh đó không biết là anh đang lừa nó?
- Cô thì biết cái gì?
- Em biết hết rồi! Bao gồm cả việc anh tìm bố của con bé đó, uống loại thuốc "Đại ma hoàn" mà ông ta mới nghiên cứu ra biến nhỏ, bao gồm việc anh chính là thiếu gia thần bí của Tập đoàn Sun Vương – Thần – Nông!
Bùm!
Đầu óc tôi trống rỗng.
Vương Thần Nông?
__________
Chỉnh sửa |08/06/2022|
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro