Phần 13
Tôi quay đầu lại thấy Khoai Môn đang cười sắp rơi cả răng ra ngoài, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.
-Ha ha, giới thiệu với các em, đây là học sinh mới của lớp ta Vương Thiên Yết!
Rầm!
Tôi kinh ngạc ngã từ trên ghế xuống. Sau đó tôi run rẩy bò lên, thấy gương mặt đáng yêu và cái dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc của thằng tiểu quỷ
-Chào các anh các chị, em là Vương Thiên Yết rất vinh hạnh được đặc cách vào trường Trung học Thâm Điền học mong anh chị giúp đỡ
Nói xong nó cười nhẹ nhưng đầy quyến rũ. Thế là thằng tiểu quỷ lập tức gây ra những tiếng hét.
-Ôi!! đáng yêu quá, giống Hoàng tử bé trong truyện tranh ấy!
-Trời ơi, tôi thấy tim mình đập nhanh quá, mắt nó đẹp thật!
-Mới 10 tuổi thôi sao? Tiếc quá, lớn hơn chút nữa thì chắc chắn là rất đẹp trai.
...
Sao khi nghe những lời này của thằng tiểu quỷ, tôi lại thấy buồn nôn thế nhỉ? Thì ra những gì hôm đó nó nói là thật, nó thực sự đi học ở Trung học Thâm Điền xem ra sáng nay tôi đã không đọc kỹ những gì nó viết. Rốt cuộc thì nó có khả năng gì để học trung học vậy? Có phải thầy hiệu trưởng già rồi nên bị bệnh không? Sao lại để một đứa trẻ con 10 tuổi vào học trường Thâm Điền? Thật là khó mà tin được!
-Nhân Mã thằng bé đáng yêu quá, cậu không thích nó sao? Chẳng phải cứ nhìn thấy người nào đáng yêu là cậu thấy hưng phấn lắm sao? Hôm nay sao trông cậu có vẻ không vui vậy? -Song Ngư phấn khích vỗ vai tôi nhưng tôi không tài nào lấy lại được tinh thần, buồn bã lấy sách che đầu.
-Đâu có đáng yêu? Nó là một tiểu ác ma.
Lẽ ra định tìm nó hỏi cho rõ nhưng vì lần nào hết tiết thằng tiểu quỷ cũng bị đám con gái bao vây hỏi này hỏi nọ tôi chẳng còn kẽ hở nào mà chui vào đành phải bất lực học hết ba tiết. Thằng tiểu quỷ đáng ghét! Nó chỉ quan tâm bọn con gái thích những chàng trai nhỏ, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Ít nhiều gì thì nó cũng sống trong nhà tôi, thật là chẳng hiểu chuyện gì cả!
Hử, mà vì sao tôi lại thất vọng như thế? Việc gì tôi phải thất vọng vì một thằng tiểu quỷ? Nó không để ý tới tôi càng tốt, tôi không muốn mọi người biết tôi với nó sống chung nhà.
Tiết cuối cùng là môn thể dục, tôi chần chừ mãi ở trong phòng thay quần áo định nhân lúc mọi người ra sân thể dục thì lẻn tới phòng học tìm tiểu quỷ. Hừ, thầy giáo còn cho nó đặc quyền không phải học môn thể dục, đáng ghét!
-Nhân Mã cậu chưa thay quần áo xong à? - Trong phòng thay đồ chỉ còn lại tôi với Song Ngư, mà cô thì rõ ràng là đang chờ tôi.
-Ừ, mình đau bụng quá hình như là bị... cậu xin thầy giáo nghỉ giúp mình với! -Tôi ra vẻ ôm bụng.
-Được rồi. Thế thì cậu về phòng học nghỉ ngơi đi nhé! Nếu thấy khó chịu quá thì đến phòng y tế xem sao.
-Ừ, cậu đi học đi.
Song Ngư lo lắng nhìn tôi, sau đó đóng cửa phòng học rồi ra ngoài. Tôi hít sâu một hơi, nói dối bạn thân thật chẳng quen chút nào, nhưng giờ tôi đang rất hỗn loạn. Tóm lại là tìm thằng tiểu quỷ hỏi cho rõ vấn đề đã rồi nói với Tiểu Ngư sau. Vừa mới chạm tay vào nắm cửa thì rầm một cái, cánh cửa bị người ta mở ra từ bên ngoài.
-Là anh!
Nhìn gã "Dê xồm nhà vệ sinh" trong bộ đồng phục trường, con mắt tôi dường như sắp rớt ra. Sao lại là hắn?
-Suỵt. -Hắn ra hiệu bảo tôi nói nhỏ.
-Suỵt cái gì mà suỵt, đồ dê xồm không xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ thì là trong phòng tắm, giờ lại còn có mặt trong phòng thay đồ của nữ nữa! Rốt cuộc là anh muốn... -Tôi vừa nói vừa lùi về đằng sau.
-Đồ đầu đất, nói nhỏ thôi. -Hắn cau mày, sắc mặt nghiêm túc.
-Nhỏ cái đầu anh...
Tôi còn chưa nói xong thì đôi môi mình đã bị một đôi môi mềm mại chặn lại không thể phát ra âm thanh gì nữa, chỉ biết thẫn thờ nhìn vào đôi mắt đẹp và hàng lông mày rậm của hắn, rất lâu, rất lâu...
Hắn đang... hôn tôi?
Thình thịch... Tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi. Đúng lúc này thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
-Làm thế nào đây? Sao lại lạc mất rồi.
-Lão gia tức điên lên rồi, nếu mà không tìm thấy thì chúng ta toi mất.
-Chúng ta tìm thêm lần nữa đi.
Cuộc đối thoại của hai người đàn ông vang tới, có thể nhận ra họ đang lo sốt vó bên ngoài cánh cửa. Tôi sực tỉnh, nỗi xấu hổ và phẫn nộ khiến tôi gần như phát điên. Rốt cuộc là tôi đang làm gì? Tôi đã không hề phản kháng, cứ thế trợn mắt nhìn hắn hôn tôi? Dê xồm! Đồ dê xồm chết tiệt! Tôi bắt đầu giằng giật trong lòng hắn, nhưng thật vô ích, ngược lại...
-Ư... ư...
Tôi hoảng loạn mở to mắt, bởi vì gáy tôi bỗng dưng bị một bàn tay to lớn giữ chặt lấy, người đó ra sức hôn tôi, dường như đang đau đớn kháng cự lại điều gì đó, đến nỗi cơ thể hắn run rẩy...
Sau đó... Sau đó cơ thể hắn nhỏ dần, nhỏ dần...
Cho tới khi biến thành...
Tiểu quỷ!
Tuy tôi rất không muốn tin đây là sự thực, nhưng cái cảm giác từ miệng lan tới thần kinh nói với tôi rằng những gì đang diễn ra đều là sự thực! Không sai, giờ người đang "treo" trên người tôi, vẫn dùng miệng của mình chặn miệng tôi đã bị bộ đồng phục rộng rãi của trường bao phủ chính là.. Vương Thiên Yết!
Năm phút sau, tiếng bước chân xa dần, tôi dần dần hoàn hồn lại.
-Á á á...
Tôi mất trọng tâm, ngã nhào xuống. Mẹ ơi, tôi như một kẻ biến thái, ngã nhào về phía thằng tiểu quỷ, mà môi tôi lại hôn đúng lên đôi môi nhỏ xíu của nó. Thế là hai nụ hôn đầu đời của tôi đều là cho nó! Đồ chết tiệt.
Ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng thay đồ nữ, tôi trợn mắt nhìn Thiên Yết trong bộ đồ thể thao, chỉ hận là không thể lôi hắn lên công đường xét xử như Bao Thanh Thiên
-Nói thật cho tôi biết, vì sao lại như thế?
..
Hắn sa sầm mặt, cau mày, có vẻ như không buồn giải thích với tôi. Chả trách hắn lại xuất hiện trong nhà tôi, chả trách trường tôi lại nhận một học sinh nhỏ tuổi như thế, chả trách ngôn ngữ, hành vi của hắn không giống của một đứa trẻ.
-Cái đồ xấu xa chết tiệt, nói gì đi chứ! Anh không nói cũng được tôi gọi điện thoại hỏi bố mẹ tôi!
Chắc chắn là trò đùa của bố mẹ tôi, không chừng gã tiểu quỷ này là tác phẩm thí nghiệm của họ, giống như trong một bộ phim hoạt hình nào đó dùng loại thuốc kỳ quái mà họ chế ra để biến nhỏ! Tôi lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ấn số. Lúc này thằng tiểu quỷ ngẩng phắt đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, nhấn từng chữ:
-Có phải cô muốn biết vì sao tôi lại như thế không? Sở dĩ tôi trở nên như thế là vì cô!
-Vì tôi? - Tôi há hốc miệng, chỉ vào mình với dáng vẻ khó tin.
- Này, anh đừng có nói bừa, sao lại là vì tôi.
Hắn đang nói gì thế? Sao lại là vì tôi? Rõ ràng tôi gặp hắn lần đầu tiên là ở sân bay mà...
Chờ chút, ở sân bay...
"Anh là đồ dê xồm, đừng ỷ cao lớn mà bắt nạt tôi. Tôi... tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh biến thành thằng lùn, một thằng lùn chỉ cao 1,1m, sau đó tôi sẽ bắt nạt anh."
-Ha ha, anh đừng có đùa, mấy lời nguyền rủa mà tôi nói với anh ở nhà vệ sinh nữ của sân bay lần trước chỉ là buột miệng thế thôi chuyện đó là sao có thể thành sự thực được -Tôi cười khan mấy tiếng, tránh ánh mắt rực lửa của tiểu quỷ.
-Thế cô nói cho tôi biết, vì sao từ ở đó ra tôi lại biến thành cái bộ dạng chết tiệt này?
Không phải thật chứ? Hắn nhìn tôi như thế thì hình như là thật rồi. Nhưng mà vô lý quá! Tôi thấp thỏm cắn móng tay, lắp bắp nói:
-Nói không chừng... nói không chừng anh ăn nhầm cái gì kỳ quái nên mới...
-Trước khi gặp cô tôi chỉ ăn một bữa đơn giản trên máy bay, chẳng lẽ cô cho rằng mấy thứ đó có vấn đề? Thế sao những người trên máy bay đều không sao?
Những lời nói của thằng tiểu quỷ càng lúc càng dồn ép.
-Tôi... tôi... xin lỗi... -Buồn rầu cúi đầu xuống, tôi bắt đầu cảm thấy sở dĩ hắn biến nhỏ có khi đúng là vì câu nguyền rủa của tôi.
-Nói một câu xin lỗi là xong hả? - Tiểu quỷ nhìn tôi lạnh lùng, tay xoa cằm, dường như đang tính toán cái gì đó.
-Thế anh muốn thế nào?
-Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi sẽ nói nhưng cô không được nói ra thân phận của tôi.
-Ừ.
-Ngoài ra để bồi thường cho những tổn thất của tôi, việc gì tôi bắt cô làm thì cô không được từ chối, lúc tôi biến nhỏ nếu có ai bắt nạt tôi thì cô phải giúp tôi, không được nhéo má và ôm lúc tôi biến nhỏ, sàm sỡ tôi.
Cái gì? Lần trước rõ ràng là cái gã xấu xa giả bộ ngây thơ này đã bắt tôi ôm và hôn hắn, rốt cuộc thì ai sàm sỡ ai cơ chứ! Nhưng mà tôi vẫn phải ngoan ngoãn, cung kính hứa với hắn như một a hoàn, sau đó theo tiểu quỷ rời khỏi phòng thay đồ.
Nhưng mà hình như có gì không đúng thì phải. Thôi mà kệ là lỗi của tôi nên phải chịu, biết vậy đừng nói mấy lời nguyền rủa là tốt rồi.. haizz không biết cuộc sống của tôi sau này sẽ ra sao đây...
-------
Chỉnh sửa |8/9/2021|
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro