Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 11


  Ý?

Là "Dê xồm nhà vệ sinh"!

Với thị lực của mình, tôi xác định người tôi nhìn thấy 100% là "Dê xồm nhà vệ sinh". Lạ thật, sao hắn lại xuất hiện ở trường tôi? Hắn không phải là học sinh trường tôi mà! Tôi nhớ trường tôi chẳng có người con trai nào đẹp trai như thế!

Tôi lắc mạnh đầu. Không sai, là hắn chắc chắn là hắn! Thân hình cao ráo, mái tóc màu vàng kim, gương mặt hoàn hảo tới mức khiến người ta đố kỵ, ánh mắt màu hổ phách quyến rũ.Quan trọng nhất là hắn cũng đã nhìn thấy tôi, lại còn nhếch mép lên thành một nụ cười lạnh lùng đến lạnh gáy.

Thình thịch...

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh hơn. Nhưng mà lúc này...

Reng reng reng... Tiếng chuông tan học đã vang lên.

-Nhân Mã làm gì mà ngơ ra vậy tan học rồi! - Song ngư vỗ vai tôi, hét to bên tai tôi. Tôi sực tỉnh, vội vàng chỉ gã "Dê xồm nhà vệ sinh" cho bạn thấy.

-Ngư nhi nhìn giúp tớ, đối diện có phải là một gã con trai tóc vàng có nụ cười tà ác không?

Lần này... lần này nhất định tôi phải bắt được hắn!

-Làm gì có! Có ai đâu! Nhân Mã, có phải cậu nhìn nhầm rồi không?

Cái gì?

Không có người?

Tôi nhìn sang đối diện, làm gì có chàng trai nào ngoài phòng thầy hiệu trưởng chẳng có ai cả! Cái gã "Dê xồm nhà vệ sinh" ấy dường như đã biến mất. Không đúng, vừa nãy rõ ràng là hắn đứng đó mà, còn cười với tôi nữa sao thoáng cái đã biến mất rồi? Thật là vô lý hôm đó hắn nhìn thấy hết người tôi, còn nói mấy câu bắt nạt, tôi nhất định sẽ tìm hắn tính sổ. Bây giờ để hắn chạy trốn như thế, sự trong sạch của tôi.

Một ngày trôi qua thật nặng nề, thật may là dù sao cho tới khi tan học tôi không đi tìm Bạch Dương nhưng hắn cũng không gây phiền phức gì cho tôi. Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Song ngư bị thầy hiệu trưởng kéo đi dùng cơm cùng thầy, tôi đành đeo ba lô lên vai, chậm chạp đi ra cổng trường.

-Oa, cổng trường đông người quá, lại có chuyện gì nhỉ?

Vốn thích mấy chỗ đông người, tôi lập tức hưng phấn quét mắt tới một lượt, lấy sợi ren màu tím  ra buộc tóc rồi len vào trong đám người. Mấy kiểu kịch bên đường thế này là sở thích của tôi, lần này không biết là tỏ tình hay đánh nhau, nếu là tỏ tình thì hay thật, những "vở kịch" lãng mạn như thế mới có thể giải tỏa được tâm trạng ấm ức của tôi hiện nay.

Á! Sao lại là Bạch Dương?

Hở... cái đứa bé đứng trước mặt hắn, đang trợn trừng mắt nhìn hắn không phải là tiểu quỷ Thiên Yết thì là ai? Ai nói với tôi có chuyện gì đang xảy ra không, hai người này sao lại đụng độ với nhau ở đây? Bạch Dương ỷ vào chiều cao 1m80 của hắn, ngạo mạn nhìn Thiên Yết rồi quát:

-Ranh con, chỗ này không phải nhà trẻ, mày biết không?

-Xe của anh cản tầm nhìn của tôi.

Giọng điệu của Thiên Yết rất lạnh lùng, nhưng vì là tiếng trẻ con nên chẳng có tí khí thế nào cả.

-Nhóc con, đây là địa bàn của tao. - Bạch Dương  ra vẻ hống hách dang rộng đôi tay, cúi người véo má Thiên Yết - Tao muốn dừng ở đâu thì dừng.

Tôi nhìn chiếc xe của Bạch Dương, đúng là ngang tàng đỗ giữa cổng trường, chiếm mất quá nửa vị trí... Ấy! Thằng tiểu quỷ này sao cứ cố ý gây chuyện với Bạch Dương  thế? Chỉ là chắn trước mặt nó thôi mà? Nó dịch chân đi một chút chẳng phải là xong rồi không? Có điều nói đi cũng phải nói lại, có phải nó ở cổng trường tìm tôi không? Lạ nhỉ? Sao nó biết tôi ở đây mà tìm?

  "Bà thím, tay bà thô quá! mau bỏ tôi ra, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm, lát nữa tôi phải đến trường Trung Học Thâm Điền điểm danh. "

A... chẳng nhẽ những gì nó nói lúc sáng... là thật?

-Bỏ tay ra.

Thiên Yết trợn tròn mắt, cau mày lại, nghiến răng nói với Bạch Dương, nhưng Bạch Dương  dường như càng thích véo má nó hơn không chịu bỏ tay ra.

-Tiểu quỷ bây giờ biết sai rồi chứ? Dám nói với tao bằng cái giọng điệu ấy à!

Nhìn Bạch Dương  ỷ lớn ăn hiếp Thiên Yết, tôi không thể nhịn được nữa, dù sao Thiên Yết   cũng chỉ là một đứa trẻ. Tôi lao lên như một mũi tên, kéo Thiên Yết  ra sau lưng.

-Sao anh lại bắt nạt một đứa trẻ con?

-Thú cưng, cô đừng có mà lắm chuyện! - Bạch Dương  nhìn tôi giọng to lên gấp đôi, hắn đang tiến về phía tôi định kéo tôi ra.

-Không được bắt nạt nó. - Tôi bảo vệ Thiên Yết như con gà mẹ bảo vệ gà con, bất kể hắn kéo thế nào, tôi cũng đứng bất động.

-Trẻ con?

Giọng nói của nó vừa nãy nghe rất khó chịu, nếu không phải nể tình nó là trẻ con thì tôi đã tẩn cho nó một trận. Bạch Dương còn chưa nói xong, Thiên Yết đã khóc thét lên:

-Hu hu hu... chị ơi má em đau quá đau quá, cái chú này thật đáng sợ, vừa nãy chú ấy bắt nạt em chị đưa em về nhà đi... hu hu...

-Cái gì? Tiểu quỷ mày dám gọi tao là chú, mày muốn chết à?

Bị Bạch Dương dọa Thiên Yết càng khóc lớn hơn. Tôi đau lòng lau nước mắt cho nó, Thiên Yết như thế này trông thật đáng thương, chẳng giống cái ông cụ non thường ngày nữa! Bạch Dương đúng là một gã khốn nạn, đến trẻ con mà cũng bắt nạt!

-Thiên Yết ngoan nào, đừng khóc nữa... - Tôi ôm nó vào lòng, dỗ dành.

-Á! Thú cưng, cô đừng để thằng ranh này sàm sỡ! - Bạch Dương thấy tôi ôm Thiên Yết thì nhảy dựng lên.

Hả, hắn vừa nói cái gì thế? Một thằng bé 10 tuổi thì sàm sỡ gì với tôi? Cái đầu toàn là tư tưởng xấu! Có điều...

-Hic.. em muốn được hôn, mẹ bảo hôn rồi sẽ không đau nữa. - Thằng bé nhào vào lòng tôi, sau đó áp má vào miệng tôi, đôi mắt to tròn mở lớn dáng vẻ vô cùng ngây thơ "số" vô tội.

Hử?

Thằng bé này sao mà thay đổi nhanh thế? So với cái "gương mặt lạnh lùng" và "giọng điệu chết tiệt" ban nãy thì giờ nó chẳng khác nào một thiên thần.
Chẳng nhẽ nó thực sự sợ Bạch Dương?

-Hôn? Hả! Thú cưng, tôi từng nói cô chỉ được hôn một mình tôi, cô mà dám hôn nó thì chết chắc rồi.

Cái đầu màu xanh nổi bật của Bạch Dương đang bốc hỏa. Nghĩ đến hành động của tiểu quỷ trước đây, tôi hơi do dự nhưng thấy nó chớp mắt nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đáng yêu vừa ngây thơ, tôi thực sự không thể nào kiềm chế bản thân... Cho dù thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ con! Tôi mặc kệ Bạch Dương nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Thiên Yết ,miệng nó lập tức nở một nụ cười đầy ý nghĩa!

Bùm!

Đầu Bạch Dương bốc khói đen, hắn chỉ vào tôi và Thiên Yết , giận dữ quát:

-Các người chết chắc rồi! Nói xong hắn nhảy lên, tóm lấy Thiên Yết  lôi ra khỏi lòng tôi.

-Này, thả nó ra!

Tôi vốn yếu ớt, muốn giành Thiên Yết  từ tay Bạch Dương  là điều không thể, chỉ đành trợn mắt nhìn hắn nhấc bổng Thiên Yết   lên không trung.

- Hu hu hu... người lớn bắt nạt trẻ con, các anh các chị ơi, cứu em bé đáng thương này với.

Những người đứng xem xung quanh vốn sợ thế lực của Bạch Dương , không ai dám lên tiếng, nhưng Thiên Yết  vừa kêu thế, một số cô gái dấy lên tình thương.

-Anh Bạch Dương, anh... anh tha cho nó đi, nó chỉ là đứa trẻ con thôi mà, trẻ con thì vô tội.

-Đúng thế, thiếu gia Trương, anh là người lớn, độ lượng đừng chấp nhặt một đứa trẻ con!

-Bạch Dương, anh vốn là thần tượng của bọn em, làm như thế thì ảnh hưởng tới hình ảnh quá...

...

Mỗi người một câu khiến Bạch Dương đỏ mặt tía tai, đành phải bỏ Thiên Yết xuống, sầm mặt nhìn nó.

-Tiểu quỷ, lần sau đừng có để tao đụng phải mày nếu không chắc chắn tao sẽ không tha cho mày đâu.

Sau đó hắn nhảy lên cái xe, phóng đi với tốc độ như bay, tôi thoáng thấy lửa giận bốc lên ở sau xe. Cuối cùng cũng đi rồi!

-Chị ơi, em đói rồi mình về nhà thôi! - Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng thằng tiểu quỷ vẫn không chịu buông tha, cái vẻ ngây thơ của nó như thêm dầu vào lửa.

-Em trai muộn rồi, trăng mọc rồi kìa chị em mình mau về nhà thôi. -Tôi túm lấy thằng tiểu quỷ, lao vút ra khỏi đám người. Nếu ở đó thêm nữa thì tôi không biết nó còn nói những gì nữa!

-----------

  -Tại sao em lại xuất hiện trước cổng trường chị?

...

-Sao không nói gì? Chị cảnh cáo em nhé, đừng có gây phiền phức cho chị!

...

Này, mặt em được làm bằng nước đá à?

...

Sau n giây, tôi thất bại ngồi xuống sô-pha cầm cốc nước lên uống ừng ực. Khụ khụ, khát nước quá, hỏi suông một hồi mà không được câu trả lời nào tôi thật là đáng thương!

-Cái thằng "khỉ đỏ" tóc xanh đấy là ai? Hình như hắn thích bà!

Ý?

Thằng tiểu quỷ đang nói à? Tôi phụt một cái! Bạch Dương hắn thích tôi? Thôi cho xin, hắn chỉ coi tôi là đồ chơi thôi, còn luôn miệng gọi tôi là "thú cưng" nữa, đáng ghét kinh khủng! Thằng tiểu quỷ này hỏi thế là vì cố ý chọc tức tôi sao? Tức thật mà!

-Ha ha, ở đây có người đang nói à? Chị nghe không rõ, nghe không rõ

...

Tôi cố ý giả bộ. Trên trán thằng tiểu quỷ lập tức có nhiều vệt đen,sát khí tỏa ra ngày càng nhiều

-Bà không nói thì thôi, tóm lại tôi cũng không có hứng thú. - Nói xong, nó vỗ mông đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Chờ chút, hành động này của nó...

-Em đi đâu đấy?

-Ra ngoài.

Quả nhiên...

  -Chỉ là đùa với em thôi mà giận định bỏ nhà đi sao?

-Điên à? Tôi đi mua đồ về nấu cơm thôi, nhà chẳng còn gì ăn cả. - Thằng tiểu quỷ quay người lại, khóe miệng giần giật.

Hả? Tôi ngại ngần đứng sững ở chỗ cũ.

-Đồ ngốc.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã biến mất sau cánh cửa như một con... quỷ.

-Này, chờ chút, em biết mua cái gì?

Tôi cuống cuồng vơ lấy ví tiền, đuổi theo.

Chết mất!

Cuối cùng, xách một đống thức ăn, tôi như một nàng ô sin đi sau lưng thằng tiểu quỷ, còn nó thì đút tay vào túi quần, vẻ mặt lạnh lùng đắc thắng.

Đáng nghi! Càng nghĩ càng thấy đáng nghi! Chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, hành động, cử chỉ và cả lời nói của nó chẳng phù hợp với độ tuổi chút nào...

-Khai thật mau, em có phải yêu quái không?

...

-Hay em là con thỏ chạy ra từ cái hang mà Alice từng vào?

...

-Thế thì chắc chắn em là người máy rồi, đúng không? Đúng rồi, đúng rồi, chắc chắn là thế, em là robot do bố mẹ chị làm ra. Trời ơi, sao chức năng của em đầy đủ thế, không những biết nấu cơm siêu ngon mà còn biết chơi trò trở mặt nữa.

Gương mặt thằng tiểu quỷ bỗng chốc sa sầm xuống như bầu trời trước cơn mưa.

-Bà thím, có phải trong đầu bà nhét đầy đất không? Đúng là đồ đầu đất

-Cái gì? Tiểu quỷ chết tiệt, chị nhất định sẽ chứng minh suy đoán của mình là đúng, em đứng lại cho chị! - Tôi giơ nanh múa vuốt lao về phía nó, hai tay tìm kiếm trên người nó.

Ấy?

Sao không có pin hay linh kiện máy móc nào nhỉ? Chẳng nhẽ người máy bây giờ đã cao cấp đến độ không khác gì con người rồi sao?

-Bà dừng tay lại cho tôi.

Xoẹt...

--------
Chỉnh sửa|6/9/2021|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro