Chương 777: Đừng trách móc
“Để hai tiểu tử này gặp lão đại? Nhìn giống như gà bệnh, Đại Sơn, sao ngươi có thể mang bất kỳ người nào đến đây?”
Người đàn ông vạm vỡ đứng lên nói chuyện, vây quanh Phượng Cửu cùng Bách Hiểu đánh giá một vòng, ánh mắt hứng thú từ trên người Bách Hiểu xẹt qua, dừng trên người mặc một bộ hồng y lóa mắt Phượng Cửu .
“Tiểu tử, ngươi là hái hoa đạo tặc, thân thể này của ngươi là đichà đạp người khác hay là bị người khác chà đạp đây? Ha ha ha ha ha……”
Chung quanh mọi người nghe vậy, một đám cười ha ha lên, từng đôi mắt đều dừng ở trên người Phượng Cửu có ý vị lưu luyến khác.
“Các ngươi, các ngươi đừng quá khi dễ người!” Bách Hiểu giận dữ nói, nắm tay trừng mắt nhìn bọn họ, rồi lại có chút khiếp đảm đứng ở bên người Phượng Cửu.
“Khi dễ các ngươi thì sao? Không biết người mới tới đều bị khi dễ sao?” Đại hán kia liếc xéo hai người, chợt duỗi tay hướng đến cằm Phượng Cửu: “Chẳng lẽ là chà đạp nhiều đóa hoa rồi, các ngươi nhìn xem khuôn mặt cũng so với đàn bà muốn đẹp hơn mấy…… Tê a!”
Lời nói trêu đùa còn chưa nói, liền vang lên một tiếng hít hà kêu thảm thiết, mọi người chung quanh cũng đột nhiên cả kinh, sôi nổi đứng lên..
Chỉ thấy Phượng Cửu thưởng thức chùy thủ trong tay, chậm rãi lau đi vết máu, mà dưới chân nàng có một đoạn ngón tay máu chảy đầm đìa bị nàng dẫm lên.
“Nói chuyện thì dùng lời nói, đừng lấy ngón tay dơ bẩn chạm vào ta, một khi không cẩn thận, ngón tay đều không còn.” Nàng không chút để ý nói, nhẹ nhếch mày liếc tên hán tử kia.
“Tiểu tử, ngươi tìm chết!”
Đại hán kia gầm lên, chịu đựng cơn đau đứt tay, nắm tay còn lại đánh về phía Phượng Cửu, tốc độ mãnh liệt, mang theo tiếng phá gió, lực đạo không nhỏ.
Phượng Cửu đem Bách Hiểu đẩy ra phía sau, nhấc chân đá phi cước, thân ảnh màu đỏ chợt lóe, chỉ thấy hàn quang xẹt qua, tên hán tử kia nháy mắt ngã xuống đất.
Chỉ thấy trên cổ chảy ra một vệt máu tươi, thân thể hắn trên mặt đất run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Cửu, muốn nói chuyện lại nói không ra, trút hơi thở cuối cùng, cả người thẳng tắp trên mặt đất chết đi.
Thấy thiếu niên vừa ra tay liền giết một hán tử cấp bậc đại linh sư, nguyên bản những người đó muốn tiến lên không khỏi chần chờ, ánh mắt mang theo cảnh giác nhìn chằm chằm Phượng Cửu đánh giá.
Chung quanh mọi người vốn vui cười cũng yên tĩnh, một đám ánh mắt đều dừng ở trên người nàng, có kinh ngạc, cũng có hiểu rõ.
Đến nỗi, mấy tên mang hai người Phượng Cửu tiến vào cũng ngẩn ngơ, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, thân ảnh không khỏi lui về phía sau, kéo ra dài khoảng cách của hai người đó cùng bọn họ.
“Đừng sợ, người không phạm ta, ta đều không phạm người.”
Nàng lau chủy thủ, cười đến vẻ mặt vô hại: “Việc đánh đánh giết giết này, kỳ thật ta rất không thích, chỉ là khi nói chuyện lại không có người nghe, chỉ có thể trực tiếp động thủ, các ngươi đừng trách móc.”
Chung quanh im ắng, ai cũng không trả lời hắn, chỉ là dùng ánh mắt xem quái vật nhìn chằm chằm thiếu niên mặc hồng y, bọn họ đều là người cực ác, chuyện giết người làm không ít.
Giờ khắc này, bọn họ nhận thức sâu sắc rằng, đối với một người mặt mỉm cười tùy tiện liền lấy đi tính mệnh người khác, hắn đáng sợ rất nhiều so với mọi người ở đây.
Mọi người trầm mặc, không khí trở nên ngưng trọng mà áp lực là lúc cửa gỗ của căn phòng trên cây kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Nghe được thanh âm cửa gỗ mở ra, Phượng Cửu ngước mắt nhìn căn phòng, đến khi nàng thấy thân ảnh kia, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro