Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 760: Còn phải trở về

Thấy mọi người rời đi, Phượng Cửu đứng lên, đối hai thú: “Ta đi xem những lão sư bị thương, các ngươi ở lại thủ hộ, đừng chạy loạn.”

Trong lúc nói chuyện, nàng lấy ra ba viên đan dược, ném cho hai thú hai quả, dư lại một quả tắc ném cho Tiểu Hắc đang thành thành thật thật ngồi xổm ngồi ở động phủ biên .

“Chủ nhân, thương thế của ngươi còn chưa vận động nhanh nhẹn được, bay giờ phải đi ra ngoài? Không dưỡng tốt một chút lại đi sao?” Lão Bạch nuốt vào đan dược nhìn nàng hỏi.

“Những lão sư đó vì cứu ta, mới cùng những tu sĩ Nguyên Anh chiến đấu hăng hái mới bị thương, không xuống giường được là một chuyện, hiện tại khá hơn nhiều, ta sao có thể không đi xem?”

Nàng tung ra Thất Thải Lưu Li Vũ ( Lông vũ Thất thải lưu ly), nhẹ nhàng nhảy ngồi lên trên, không có đi đến giảng đường, mà là đi đến trước viện trưởng cùng phó viện nơi Chủ Phong.

Một bộ thanh y, một mạt thân ảnh, ngồi ở trên Thất Thải Lưu Li Vũ , hai chân tự nhiên buông xuống ở giữa không trung, khinh phiêu phiêu hướng Chủ Phong mà đi. Bên trong học viện, những học sinh chú ý tới  thân ảnh trên bầu trời kia, thần sắc phức tạp, trong lòng nghi hoặc.

Một màn vào mấy ngày trước, ở giữa những sinh viên của học viện tạo thành chấn động không nhỏ, rốt cuộc, bọn họ còn không có gặp qua sức chiến đấu khuynh tẫn toàn bộ học viện như vậy, lại có thể tụ tập nhóm lão sư Kim Đan trở lên đi cứu một người học sinh.

Người người nghi hoặc, bọn họ cũng thử hỏi thăm, cũng chỉ biết, Phượng Cửu, người ở quốc gia cấp 9. Tin tức gia tộc bọn họ tra được, một chút cũng không liên quan đến hắn.

Nhưng một màn kia, bọn họ trong lòng đều biết, Phượng Cửu có lai lịch không đơn giản.

Ở Linh Viện, Nhiếp Đằng xa xa nhìn thấy nàng ngồi trên Thất Thải Lưu Li Vũ từ không trung bay qua, hướng Chủ Phong mà đi, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo, thẳng đến, thân ảnh của nàng biến mất khỏi tầm mắt.

Xem ra vết thương của nàng hẳn là đã ổn.

Đi vào Chủ Phong, trừ bỏ viện trưởng cùng phó viện ở ngoài, còn có Mạch Trần công tử cũng ở đó, nàng hơi hơi mỉm cười: “Viện trưởng, phó viện, Mạch Trần công tử, hôm nay ta đến đây nói lời cảm tạ, còn muốn thỉnh phó viện cùng đi thăm nhóm lão sư bị thương.”

“Phượng Cửu? Thương thế của ngươi  đã tốt? Như thế nào không nghỉ ngơi hai ngày mà đã xuống giường đi lại?” Phó viện thấy nàng tới, vội vàng bảo nàng ngồi xuống.

“Ân, vết thương trên người đã khôi phục không sai biệt lắm.”
Nàng cũng không khách khí, liền ngồi xuống ghế đá bên cạnh bọn họ, thấy Mạch Trần từ lúc nàng tiến vào liền nhìn chằm chằm nàng, không khỏi cười: “Mạch Trần công tử, đừng cảm thấy hứng thú với ta quá nhiều, ta đã là hoa có chủ.”

Mạch Trần thật sâu nhìn nàng một cái, dời đi ánh mắt, bưng trà lên nhấp, cũng không nói lời nào.

Viện trưởng cùng phó viện thấy vậy, không khỏi nhìn nhau, viện trưởng cười nói: “Phượng Cửu, nhóm lão sư đã có Dược Phong cùng vài vị đạo sư ở Đan Viện chiếu cố điều dưỡng, hiện tại thân thể đã khôi phục không sai biệt lắm, chỉ có mấy người bị thương nghiêm trọng còn không xuống giường được, ngươi nếu muốn đi xem, thì để cho phó viện cùng ngươi đến đó.”

“Được” Nàng đứng lên, nhìn về phía phó viện: “Vậy phiền toái phó viện.”

“Ha hả, không phiền toái, không phiền toái.” Phó viện cười nói, một bên đứng lên, cùng nàng đi ra ngoài.

Đợi bọn họ rời đi, viện trưởng mới nhìn về phía Mạch Trần: “Ngươi khẳng định chính là nàng sao? Không cần đem nàng mang về gặp sư tôn ngươi sao? Bất quá, với tính tình Phượng Cửu, muốn mang nàng đi gặp sư tôn của ngươi mà nói, phỏng chừng có chút khó khăn.”

Mạch Trần lắc lắc đầu: “Không cần, ta tự mình đi một chuyến trở về hồi bẩm sư tôn là được, nàng không cần đi.”
“Còn cần trở về sao?”

Mạch Trần nhìn về phía bên ngoài kia mạt thân ảnh đã không thấy, hắn hoãn thanh nói: “Tự nhiên sẽ trở về.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro