Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chỉ tiếc rằng, Tạ phu nhân quả không hổ danh là chủ mẫu của gia tộc lâu đời, bà ta vốn định ngất đi để bỏ qua chuyện này, nhưng nghe lời ta nói xong lại không dám ngất nữa, tự tay véo mình để tỉnh táo lại.

Việc đầu tiên bà ta làm sau khi tỉnh lại là giơ cao cây gậy trong tay, đập mạnh xuống lưng Tạ Minh Đức.

Lần này bà ta dùng hết sức, Tạ Minh Đức lập tức hét lên đau đớn rồi gục xuống đất.

Nhưng bà ta vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục giáng gậy xuống, cho đến khi Tạ Minh Đức trợn trắng mắt và ngất đi, bà ta mới dừng tay.

Tô Hoàn khóc nức nở, cố gắng ngăn cản bà ta, cũng bị vài gậy đánh vào người.

Tạ phu nhân không để ý đến nàng, chỉ thở hổn hển nói: "Con trai ta đã phạm sai lầm, đúng là phải phạt.

Nhưng đàn ông trẻ tuổi dễ sa ngã vào tình cảm cũng là lẽ thường tình, ta ở đây hứa với Công chúa rằng, trước khi Công chúa bước vào cửa, ta sẽ đích thân dọn dẹp hậu viện của con trai ta, xin Công chúa tha thứ cho nó một lần.

"
Nói xong, bà ta không chút do dự tháo trâm, quỳ xuống, hành lễ lớn với ta.

Ta bật cười.

"Không hổ danh là chủ mẫu của một gia tộc lớn, thủ đoạn cứng rắn, nhưng thái độ lại rất mềm mỏng.

"
"Đúng là đáng kính nể, có thể đánh nam chính đến ngất xỉu, quả là thủ đoạn cứng rắn.

"
009 cảm phục nói.

Nhưng ta chỉ mỉm cười không đáp.

Ta nói thủ đoạn cứng rắn không chỉ là ở điểm này.

Nhưng ta cũng đã mệt mỏi rồi, hôm nay ta đã hoạt động quá sức, ta không thể chờ đợi thêm nữa để trở về phủ Công chúa, nằm trên chiếc giường mềm mại của ta và ngủ một giấc thật ngon.

Trước khi rời đi, ta còn thể hiện tinh thần nhân đạo khi sắp xếp cho Tô Hoàn ở lại một quán trọ không xa Tạ phủ.

Dù sao, Tô Hoàn cũng khóc lóc muốn chăm sóc cho Tạ Minh Đức, nhưng tiếc rằng Tạ phu nhân không thèm liếc mắt nhìn nàng, ngay cả khế ước bán thân của nàng cũng bị ném ra ngoài.

Vì vậy, 009 lại bắt đầu lo lắng, câu chuyện bi kịch thì phải kết thúc bằng cái c.

h.

ế.

t của nữ chính, giờ khi Tô Hoàn và Tạ Minh Đức đã hiểu lòng nhau, Tô Hoàn làm sao mà c.

h.

ế.

t được?
Không lẽ ta phải g.

i.

ế.

t nàng?
Như vậy chẳng phải oán hận sẽ đổ hết lên đầu ta sao.

Mỗi lần nó lo lắng là lại lắm lời, mỗi lần lắm lời là lại đến quấy rầy ta.

Ta bảo nó cứ yên tâm đợi.

Chẳng mấy chốc, tin tức truyền đến, Tô Hoàn đã c.

h.

ế.

t.

Khác với sự ngạc nhiên của 009, ta chỉ mỉm cười vuốt ve nhành hoa lê trong lọ.

Ta đã nói rồi, Tạ phu nhân là một người phụ nữ có thủ đoạn rất cứng rắn.

"Cành hoa lê này đã héo rồi, thay bó khác đi.

"
!
Ba tháng sau, chính là hôn kỳ của ta và Tạ Minh Đức.

Đúng vậy, dù ta có đập nát cánh cổng của Tạ gia, khiến chủ mẫu của Tạ gia phải quỳ xuống trước mặt ta ngay trên đường, nhưng theo sự sắp đặt của cốt truyện, Tạ gia vẫn phải ngoan ngoãn đưa ta vào cửa, để ta trở thành chính thất của con trai trưởng Tạ Minh Đức.

"Tạ phu nhân có lẽ không thích ta làm con dâu.

"
Ta nói với 009, giọng có chút u ám.

Nhưng chưa kịp để 009 nghĩ cách an ủi, ta đã chuyển giọng, mặt mày hớn hở nói: "Không sao, ta cũng không thích bà ta làm mẹ chồng.

"
"Haha, quả thật chúng ta là một cặp mẹ chồng - nàng dâu trời sinh!"
Ta cười lớn.

009 bị ta làm cho tâm trạng rối loạn, hồi lâu mới khó khăn hỏi: "Có khi nào ngươi không cần phải làm con dâu! "
Ta là Công chúa được yêu chiều nhất, dù hôm đó ta đã đập phá cửa Tạ phủ và bị Ngự Sử Đài tố cáo, nhưng phụ hoàng cũng chỉ cười nói một câu rằng Hoa Quang tính khí quả thật mạnh mẽ, rồi nhẹ nhàng bỏ qua.

009 nghĩ rằng, nếu ta nhất quyết không muốn gả, cũng không phải là không thể.

Nhưng.

"Tại sao lại không gả?"
Ta ngồi trước gương đồng, ngắm nhìn mình trong bộ phượng bào đỏ rực.

"Trừ hoàng thất ra, Tạ gia là gia tộc giàu có nhất trong những gia tộc danh giá, mà trong số những gia tộc giàu có, Tạ gia lại có địa vị cao nhất.

Nếu ta không gả cho Tạ Minh Đức, chẳng lẽ lại đi tìm một kẻ bán hàng rong? Ta không chịu nổi sự mất mặt này.

Tạ Minh Đức ít nhất cũng có dung mạo đẹp.

"
"Ngươi có thể tìm một người yêu ngươi, đối xử tốt với ngươi.

"
009 cố gắng thuyết phục, nhưng bị ta phản bác ngay lập tức.

"Đối tốt với ngươi có thể giả vờ được, nhưng đẹp thì không thể giả vờ.

"
Nói xong, ta ung dung đứng dậy, vịn tay Trúc Ảnh bước ra khỏi cung.

Hôm nay là ngày đại hỷ của ta, cả kinh thành đều hân hoan chào đón.

Sau xe phượng của ta là một trăm hai mươi xe hồi môn cùng với năm trăm binh sĩ vạm vỡ.

Từ trên xuống dưới đều ghi rõ bốn chữ "Ta không dễ chọc.

"
"Ngươi không giống đang đi làm lễ thành thân.

"
009 nhận xét một cách khách quan: "Ngươi giống như đang đi phá Tạ gia thì đúng hơn.

"
Ta ngồi yên trong tân phòng, mỉm cười không nói gì.

Nếu Tạ gia biết nghe lời thì tốt.

Nếu không, ta thực sự cũng biết đôi chút võ nghệ.

Đêm đến, Tạ Minh Đức vén khăn voan của ta.

Hôm nay, hắn mặc hỷ phục màu đỏ, dung mạo như tranh, làn da như ngọc, toàn thân toát lên vẻ rực rỡ lộng lẫy.

Vẻ đẹp này làm ta không nhịn được mà nở nụ cười.

Ta dịu dàng nói với hắn: "Phu quân, đến giờ đi ngủ rồi.

"
Không ngờ, sắc mặt Tạ Minh Đức đột nhiên thay đổi.

Hắn vội vàng ôm lấy y phục của mình, mặt mày tái mét, như gặp đại địch mà nhìn ta.

"Phu quân?"
Ta bước lên một bước, ngạc nhiên hỏi, nhưng bị Tạ Minh Đức lớn tiếng ngăn lại: "Ngươi đừng lại đây!"
Thấy hắn như vậy, sắc mặt ta cũng lạnh dần.

"Phò mã.

"
Giọng ta lạnh như băng, cố gắng nhắc nhở Tạ Minh Đức rằng hắn nên hiểu rõ thân phận hiện tại của mình.

Nhưng Tạ Minh Đức không để tâm, rồi từ đâu đó, hắn lôi ra một bài vị.

Trên đó khắc rõ ràng: "Bài vị của Tạ Minh Đức chi thê Tô Hoàn.

"
"A, hắn đã lấy ra rồi!" 009 hét lên kinh ngạc.

Tạ Minh Đức dường như thở phào nhẹ nhõm khi cầm bài vị trên tay.

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bài vị, trong mắt hắn là tình yêu và sự nhớ nhung không che giấu.

"Công chúa Hoa Quang.

" Hắn nói.

"Ta biết nàng thân phận tôn quý, gia thế hiển hách nên ép ta phải cưới nàng.

Nhưng vậy thì sao? Tô Hoàn mới là người mà ta yêu sâu đậm, là người thê tử mà cả đời này ta nhận định, dù cho nàng ấy đã c.

h.

ế.

t.

Còn nàng, dù có được thân xác ta, cũng không bao giờ có được trái tim ta.

"
"Tất nhiên, ta cũng không phải người độc ác.

Đã cưới nàng, thì ta cũng sẽ có trách nhiệm với nàng.

Thế này đi, nếu bây giờ nàng hành lễ thiếp thất trước bài vị của Tô Hoàn, chỉ cần nàng hứa rằng mãi mãi sẽ không động vào vị trí chính thê của nàng ấy, ta cũng không ngại cùng nàng chung sống, ý nàng thế nào?"
Tạ Minh Đức quay đầu, khoanh tay nhìn ta, giọng điệu cao ngạo như thể ban cho ta một ân huệ lớn lao.

Hắn còn nói thêm: "Không cần cảm ơn ta, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Hoàn nhi, chính sự lương thiện của nàng ấy đã khiến ta đồng ý cho nàng một cơ hội.

"
Hắn c.

h.

ế.

t chắc rồi.

Nhìn sắc mặt ta biến đổi từ đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, đến tím, 009 vội vã đặt mua một cái hòm gỗ ảo để cầu siêu cho Tạ Minh Đức.

Trong lòng ta tràn ngập hai cảm xúc mãnh liệt.

Một là hối hận!
Biết rõ Tạ Minh Đức sẽ làm những chuyện gì, tại sao ta không nghe lời 009 mà dứt khoát nghĩ cách hủy hôn, nhất quyết phải tự chuốc lấy nhục nhã, để Tạ Minh Đức sỉ nhục? Có phải ta sống quá sung sướng nên tự chuốc khổ vào thân không?
Hai là phẫn nộ!!
Trong lòng ta đ.

i.

ê.

n cuồng thốt ra những lời thô tục — tên tiểu nhân này, hôm trước Tạ phu nhân đánh còn quá nhẹ, sao không đánh c.

h.

ế.

t hắn luôn đi!
Ngươi là cái thá gì, thân phận địa vị nào mà dám bắt ta hành lễ thiếp thất trước bài vị? Lại còn là vào ngày đại hôn?
Tạ gia các ngươi sống hết hôm nay là c.

h.

ế.

t đúng không, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?
Ta chỉ cảm thấy n.

g.

ự.

c mình như có lửa bùng cháy, giận đến cực độ, ta lại bật cười.

"Người đâu.

" Ta cười nói.

"Trói Phò mã gia lại, treo lên để hắn tỉnh táo một chút!"
!
Chuyện trong tân phòng không thể giấu giếm ai, chẳng mấy chốc, Tạ lão gia và Tạ phu nhân đã vội vàng chạy đến.

Trước mắt họ, Tạ Minh Đức với mặt mũi bầm dập bị ta nhét giẻ bẩn vào miệng, lơ lửng bị treo trên cây cao nhất trong sân viện, gió thổi qua, hắn liền đung đưa như một hồn ma treo cổ.

Còn ta thì đứng một bên, chỉ huy các ma ma trong cung và người hầu của Tạ gia thu gom tất cả các thùng đựng p.

h.

â.

n trong phủ lại cho ta.

"Chuyện, chuyện, chuyện này là thế nào!"
Tạ phu nhân mặt mày tái mét, hét lên một tiếng rồi không màng gì nữa, lao tới hạ Tạ Minh Đức xuống.

"Con trai ta, con trai ta!"
Tiếng khóc than của Tạ phu nhân vang lên, trong khi Tạ lão gia với khuôn mặt đanh thép tiến về phía ta.

"Công chúa Hoa Quang! Tạ gia ta dù không sánh được với hoàng thất tôn quý, nhưng cũng không thể bị người khác tùy tiện ức hiếp! Nếu việc này mà ngươi không cho lão phu một lời giải thích, dù phải đưa lên trước mặt Hoàng thượng, ta cũng phải đòi lại công bằng!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro