
Chương X: Bản Tình Ca Trong Màn Sương
Trong những ngày sau chuyến hành trình đáng nhớ tại Fontaine, đám lính Fatui tại Bắc quốc bắt đầu xì xào về một điều kỳ lạ. Mỗi lần Tartaglia bước qua, ánh mắt của họ đều vô thức liếc nhìn lên cổ anh. Nơi đó, bên cạnh vết sẹo mờ nhạt đã quen thuộc, có một hàng chữ tinh xảo được khắc lên da thịt: "EuseD".
Dòng chữ ấy, không biết vì sao, vừa như một tuyên ngôn vừa như một bí ẩn. Không ai dám hỏi, không ai dám nói, nhưng tất cả đều hiểu rằng người mang cái tên ấy đã để lại một dấu ấn không thể xóa mờ trên Childe — cả thể xác lẫn tâm trí.
Đêm ấy...
Tartaglia tựa người vào giường, ánh sáng từ ngọn đèn dầu nhảy múa trên cơ thể anh, từng vết sẹo, từng múi cơ như được tạc khắc bởi nghệ thuật của chiến trận. Nhưng trong căn phòng nhỏ, không phải chính anh là người chiếm trọn ánh nhìn.
Eusebia bước chậm rãi về phía anh, từng bước như một điệu vũ đầy cám dỗ. Chiếc váy lụa mỏng manh quấn lấy cơ thể cô, để lại ít nhiều cho trí tưởng tượng hoang dại của anh. Mái tóc đen như màn đêm buông xõa, phủ lấy bờ vai trần hoàn mỹ, làn da trắng mịn tựa sương sớm. Đôi mắt sâu thẳm của cô dường như chứa đựng cả bí mật của vũ trụ, xoáy thẳng vào anh, không cho anh cơ hội trốn tránh.
Cô nghiêng người, ngồi xuống cạnh Tartaglia, một tay nâng cằm anh lên. Hơi thở của cô phảng phất, gần đến mức anh cảm nhận được mùi hương ngọt ngào, mơ hồ nhưng mê hoặc như một ly rượu cấm kỵ.
"Childe," cô thì thầm, giọng nói dịu dàng nhưng cũng đầy quyền uy, "Anh có nhiều vết sẹo nhỉ?"
Tartaglia nhếch môi cười, đưa tay chạm nhẹ lên vết sẹo:
"Chỉ là dấu tích của những trận chiến. Mỗi vết đều có một câu chuyện, nhưng không phải câu chuyện nào cũng đáng kể."
"Vậy thì hãy để tôi thêm một câu chuyện đáng nhớ lên đó. Anh, dám không?"
"Dám gì?" Anh đáp lại, môi khẽ nhếch lên trong một nụ cười tinh quái, ánh mắt không rời khỏi môi cô.
Eusebia mỉm cười, nụ cười ấy như bóc trần tất cả suy nghĩ đen tối của anh. "Dám xăm tên tôi, ngay tại đây" cô đưa tay chạm nhẹ vào cổ anh, nơi dòng máu nóng đang cuộn trào bên dưới lớp da.
Tartaglia cảm thấy như cả cơ thể mình bừng lên một ngọn lửa không thể dập tắt. Nhưng không chỉ là nhiệt, đó là sự kích thích từ chính giọng nói và cái chạm nhẹ của cô. Anh bật cười, một tay vươn ra nắm lấy tay cô, kéo cô gần hơn:
"Nếu tôi xăm tên em, thì em thuộc về tôi, đúng chứ?"
"Không." Cô đáp, ánh mắt lấp lánh những tia nghịch ngợm. "Nếu anh dám xăm tên tôi, thì anh chỉ đang khẳng định rằng trái tim của anh đã thuộc về tôi."
Trái tim anh đập mạnh hơn, không chỉ vì lời nói của cô, mà còn bởi khoảng cách giữa họ giờ đây gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô, mùi hương và cả nhịp thở chậm rãi nhưng đầy toan tính.
Tartaglia cúi xuống, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo chút thách thức:
"Vậy em sẽ làm gì để đảm bảo rằng tôi không bao giờ quên cái tên ấy?"
Eusebia cười khẽ, nghiêng đầu để đôi môi chỉ cách môi anh một hơi thở:
"Tôi đã làm đủ rồi, Ajax. Nhưng nếu anh muốn, tôi có thể làm nhiều hơn."
Câu nói ấy như một liều thuốc kích thích, khiến anh không thể kiềm chế. Cả hai trao nhau ánh mắt như thiêu đốt mọi khoảng cách, mọi ranh giới. Và ngay khi Tartaglia nghĩ rằng mình đã nắm thế chủ động, Eusebia lại lật ngược tất cả bằng một nụ cười đầy mê hoặc.
"Được rồi," anh nói, giọng khàn hơn, tay nhẹ nhàng kéo cô sát vào mình. "Tên em sẽ ở đây, trên cổ tôi. Nhưng đừng trách tôi nếu tôi muốn nhiều hơn thế."
Cô không trả lời, chỉ nhếch môi cười, đôi mắt như đang thách thức. Và đêm đó, trong không gian ngập tràn ánh trăng nhàn nhạt và hơi thở rộn ràng, một thỏa thuận không lời đã được ký kết.
Ánh bình minh dịu dàng trải dài khắp Fontaine, soi rọi qua khung cửa sổ khép hờ, vẽ lên làn da hai người những vệt sáng nhàn nhạt. Căn phòng khách sạn, giờ đây ngập trong mùi hương thoang thoảng của sương mai và hoa oải hương, mang một vẻ tĩnh lặng lạ thường, như thể mọi âm thanh của thế giới đều lùi bước để nhường chỗ cho một buổi sáng mơ màng.
....
Tartaglia mở mắt, ánh nhìn đầu tiên của anh là mái tóc đen như suối chảy của Eusebia đang phủ nhẹ lên gối bên cạnh. Cô nằm yên, hơi thở đều đều, mang theo vẻ dịu dàng khó tin so với sự quyến rũ chết người đêm trước. Trái tim Tartaglia đập mạnh khi ánh mắt của anh dừng lại trên gương mặt cô, một vẻ đẹp không chỉ làm anh mê mẩn mà còn khiến anh nhận ra điều gì đó sâu sắc hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng không còn đường lùi. Cô đã khắc tên mình vào không chỉ cổ anh, mà còn vào trái tim, linh hồn của anh, một cách không thể xóa nhòa.
Anh khẽ dịch chuyển, cố gắng không làm cô tỉnh giấc. Nhưng Eusebia vốn chẳng phải người dễ bị đánh lừa, đôi mắt xám khói từ từ mở ra, nhìn anh với ánh nhìn nửa tỉnh nửa mê, môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười mà anh đã khao khát.
"Anh định trốn sao?" Cô hỏi, giọng nói còn vương chút khàn khàn ngái ngủ nhưng vẫn đầy mê hoặc.
"Không," anh đáp, cúi xuống gần hơn để nhìn cô thật rõ. "Anh chỉ đang nghĩ xem làm cách nào để bắt em ở lại."
Cô bật cười khẽ, âm thanh ấy như tiếng chuông bạc vang lên trong buổi sớm, khiến Tartaglia ngỡ như mọi điều tăm tối trên thế gian này đều bị xua tan. Eusebia chậm rãi ngồi dậy, chiếc váy lụa mỏng rơi nhẹ khỏi bờ vai, để lộ một phần làn da trắng như sương sớm. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài, nhìn anh bằng ánh mắt nửa châm biếm, nửa dịu dàng.
"Anh nghĩ mình có thể giữ tôi lại sao, Tartaglia?" Cô hỏi, giọng nói vừa như khiêu khích, vừa như đùa cợt.
"Anh không nghĩ," anh đáp, ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt sáng rực nhìn sâu vào đôi mắt cô. "Anh biết mình có thể."
Eusebia không đáp, chỉ nhướn một bên mày và nghiêng đầu quan sát anh. Khoảnh khắc ấy, Tartaglia không thể cưỡng lại sự thôi thúc tiến đến gần hơn. Anh đưa tay chạm nhẹ vào gò má cô, cảm nhận sự mềm mại như tơ của làn da.
"Em có biết không, Eusebia?" Anh nói, giọng anh thấp và trầm hẳn đi. "Anh đã từng nghĩ rằng mình không tin vào thần thánh, không tin vào định mệnh. Nhưng sau khi gặp em..." Anh dừng lại, ánh mắt nghiêm túc. "Anh bắt đầu nghĩ rằng có lẽ em chính là sự trừng phạt ngọt ngào nhất mà cuộc đời dành cho anh."
Eusebia bật cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy ý vị. Cô tiến gần hơn, đôi mắt ánh lên một tia nguy hiểm, như một loài dã thú đang thích thú với con mồi của mình.
"Anh biết không, Tartaglia? Những lời đường mật như vậy thường không có tác dụng với tôi." Cô nói, nhưng nụ cười không hề tắt. "Nhưng tôi sẽ thừa nhận, có lẽ anh là một ngoại lệ."
Khi ánh sáng rực rỡ hơn của ban ngày chiếu vào căn phòng, hai người họ đã đứng bên khung cửa sổ, nhìn xuống thành phố Fontaine đang dần tỉnh giấc. Họ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Và khi rời đi vào buổi sáng hôm ấy, Tartaglia biết rằng dù phải đối mặt với bất kỳ điều gì, dù là nhiệm vụ nguy hiểm hay những bí mật đen tối nhất, anh sẽ không bao giờ quên được nụ cười ấy của Eusebia. Nụ cười như một lời nguyền, nhưng cũng là một ân huệ.
Ngày đầu tiên sau khi rời khách sạn, Tartaglia bước ra đường phố Fontaine với một nụ cười khó giấu. Trong đầu anh, những hình ảnh về đêm trước vẫn không ngừng quay cuồng như một cuốn phim được tua đi tua lại. Cô ấy thật hoàn hảo, như thể mọi nét đẹp, mọi cảm xúc trên đời này đều hội tụ lại để tạo thành Eusebia Desjarins. Nhưng điều ám ảnh anh nhất không phải vẻ đẹp ấy, mà là lời cô nói trước khi rời đi:
"Hãy nhớ lấy, Tartaglia. Nếu anh xăm tên tôi, thì đó là một lời thề với chính anh, không phải với tôi. Đừng bao giờ hối hận."
Câu nói ấy khiến anh không ngừng suy nghĩ. Anh cảm thấy mình như một kẻ mộng du, lê bước qua những con phố Fontaine, cho đến khi dừng chân trước một cửa tiệm xăm nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh. Không cần suy nghĩ thêm, anh bước vào.
Người thợ xăm là một người đàn ông lớn tuổi, nhìn Tartaglia với ánh mắt tò mò nhưng không hỏi thêm gì. Chỉ trong vài giờ, chữ "EuseD." đã hiện hữu ngay nơi cổ anh, nơi mà chỉ cần một góc nghiêng cũng đủ để người khác nhận ra.
Những ngày sau đó, Tartaglia trở lại với công việc thường ngày của mình. Anh đi qua những khu phố sầm uất, gặp gỡ các đối tác và xử lý những nhiệm vụ do Nữ Hoàng giao phó. Nhưng mỗi khi nhìn vào gương, hoặc cảm nhận một ánh mắt tò mò từ người xung quanh, anh lại nhớ đến hình xăm ấy.
Hình xăm chẳng khác gì một lời tuyên ngôn. Nó không chỉ là tên của Eusebia, mà còn là một dấu ấn ghi lại đêm trăng hoa ấy—một đêm không chỉ khắc sâu trong tâm trí anh mà còn trên cả cơ thể anh. Anh cảm thấy như mình vừa bị nguyền rủa, nhưng đó không phải một lời nguyền ác độc.
"Đây là lời nguyền của nữ thần Tình yêu," anh nghĩ, "và nếu phải mắc tội lỗi này, thì đời người chỉ cần một lần là đủ."
Hôm ấy, khi Tartaglia vừa kết thúc một nhiệm vụ nhỏ ở trung tâm thành phố Fontaine, anh đứng trước một tấm kính lớn của cửa hàng. Góc nghiêng của anh phản chiếu rõ ràng, và hàng chữ "EuseD." hiện lên mờ mờ qua cổ áo. Một nụ cười nở trên môi anh, nửa ngạo nghễ, nửa hoài niệm.
Những người phụ nữ đi qua không khỏi ngoái đầu nhìn. Dù không biết hình xăm ấy có ý nghĩa gì, nhưng vẻ ngoài rắn rỏi, quyến rũ và đầy tự tin của Tartaglia đã khiến họ không thể cưỡng lại ánh nhìn. Anh vẫn là Childe—kẻ mạnh mẽ, kiêu hãnh, và nguy hiểm. Nhưng giờ đây, anh mang theo dấu ấn của một người phụ nữ, như thể cả thế giới cần biết rằng anh đã từng thuộc về cô ấy, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Buổi tối hôm đó, Tartaglia ngồi trong một quán cà phê nhỏ, uống rượu vang đỏ và suy ngẫm. Những suy nghĩ mâu thuẫn giằng xé trong lòng anh.
Một phần của anh cảm thấy bản thân đã mắc một tội lỗi—một tội lỗi mà bất kỳ ai cũng muốn phạm phải ít nhất một lần trong đời. Anh biết mình không nên để một người như Eusebia chiếm lấy tâm trí mình, nhưng anh cũng không thể cưỡng lại cảm giác vui sướng, tự mãn vì đã chiếm được một chút gì đó thuộc về cô.
"Ta đã làm gì thế này?" anh tự hỏi, rồi lại cười khẽ. "Ta thật sự đã bị cô ấy nguyền rủa mất rồi."
Mỗi khi đi qua những góc phố đông đúc, anh nhận ra hình xăm ấy không chỉ là một biểu tượng cá nhân, mà còn là thứ khiến anh trở thành tâm điểm của sự tò mò. Một vài lính Fatui đã nhìn thấy nó khi anh thay đồ trong trại, và ngay lập tức, những lời thì thầm bắt đầu lan truyền:
"Tên EuseD này là ai?"
"Liệu có phải cô ấy là một người tình bí mật của Childe không?"
"Anh ta đúng là kẻ có sức hút, nhưng sao lại để một người phụ nữ 'đánh dấu' như vậy?"
Tartaglia nghe thấy những lời đồn đại ấy, nhưng thay vì bực bội, anh chỉ nhếch mép cười. Để người khác biết rằng Eusebia đã để lại dấu ấn trong đời anh chẳng phải là một điều gì đáng xấu hổ. Trái lại, nó là bằng chứng cho một điều mà anh không bao giờ muốn quên.
Dù vậy, Tartaglia biết rằng anh không thể để mình lạc lối trong những cảm xúc này quá lâu. Công việc vẫn đang chờ anh, và Nữ Hoàng sẽ không chấp nhận bất kỳ sự sao lãng nào. Nhưng hình bóng của Eusebia, nụ cười của cô, và cả câu nói thách thức ấy vẫn luôn lẩn khuất trong tâm trí anh, như một điệp khúc lặp lại không hồi kết.
Đêm ấy, Tartaglia đứng trên ban công của căn phòng nhỏ anh thuê tại Fontaine, ánh mắt hướng về phía những ngọn đèn xa xa của thành phố. Anh khẽ vuốt ngón tay lên hình xăm trên cổ, cảm nhận từng đường nét của hàng chữ.
"Eusebia Desjarins," anh thì thầm. "Cô thật sự đã nguyền rủa tôi rồi. Nhưng tôi không ngại. Dẫu sao, tôi cũng chẳng muốn thoát ra."
Ánh trăng phủ xuống cơ thể mạnh mẽ, săn chắc của anh, tô điểm thêm nét đẹp vừa hoang dã vừa đầy chất thơ. Trong ánh sáng mờ nhạt ấy, Tartaglia mỉm cười—một nụ cười vừa ngạo nghễ, vừa mang chút gì đó đầy hoài niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro