Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1-12- Bi Kịch

Cô cảm thấy cuộc đời mình chính là một bản bi kịch không có hồi kết. Những sự việc đau khổ cứ liên tiếp diễn ra.

Cô nhìn xác cậu nằm trước mặt mình đầu óc trống rỗng. Phải chăng là cô đã bước sai ngay từ những lựa chọn đầu tiên. Giá như cô nhận ra tình cảm của cậu sớm hơn, để cậu không phải chịu đau khổ cho đến khi chết đi.
Cô cắn môi, móng tay găm vào đùi cào cấu, cô muốn khóc. Mỗi lần cô khóc nỗi đau đều sẽ thuyên giảm, nước mắt rơi ra như một liều thuốc đến nỗi cô nghiện luôn rồi. Hãy khóc đi, làm ơn. Cô tự nhủ bản thân mình. Nhưng tại sao nước mắt vẫn không chảy ra một giọt nào nữa. Tại sao lại bắt cô phải chịu đựng đau khổ thế này.

Cùng với cơ thể cứng ngắc của cậu trên tay, cô đứng dậy, lững thững bước đi. Qua ngọn đồi này đến ngọn đồi khác. Hai bàn chân trần sưng đỏ lên chảy máu vì đau. Cô không quan tâm. Quay trở lại thành phố thì trời đã chập tối.
Trước đó không lâu trận đánh long trời lở đất của hai vị thần đã kết thúc. Cả hai bên đều bị thương không nhẹ. Mọi thứ lại trở về bình thường như không có gì xảy ra.

Cô đưa xác của cậu đi khắp thành phố trong con mắt khó hiểu của người dân rồi dừng lại trước một bệnh viện lớn. Cô đưa thẳng cậu vào phòng bác sĩ trưởng khoa. Cô đe dọa lão nhất định phải cứu được cậu. ' tôi rất tiếc' là câu trả lời của lão đã khiến cô phát điên lên, đập phá khắp nơi. Đi đến đâu mọi thứ đổ vỡ đến đó. Đột nhiên cô bị một bóng trắng kéo nhanh ra khỏi bệnh viện đến một bãi đất trống vắng vẻ. Cô nhận ra đó chính là một trong hai vị đại thần vẫn luôn đi theo thượng đế.
" Hãy để cậu ấy cho chúng tôi"
" Không được! Các người không được mang cậu ấy đi"
" Chúng tôi sẽ cứu cậu ấy, cô yên tâm, cậu ấy là người của thượng đế, một thiên thần sẽ không dễ chết như vậy đâu"
" Nhưng mà...... Các người thật sự cứu được cậu ấy?"
" Phải, giờ có lẽ cậu ấy đã được họ mang đi rồi"
" Cái gì! Mang đi rồi" cô lao ra muốn quay lại bệnh viện lại bị kéo lại.
" Cô cũng phải quay lại thiêm đường cùng tôi"
" Không bao giờ!" Cô giật tay ra. Nhìn vị đại thần với ánh mắt kiên định. Không nói thêm lời nào bay thẳng đi như chỉ sợ ở lại thêm chút nữa sẽ bị bắt đi ngay lập tức vậy.

Vị đại thần quay trở lại thiên đường, thông báo với thượng đế rằng do mình bất cẩn để cô trốn thoát. Nhưng chính sự vô tình này lại làm cho thượng đế càng lo lắng hơn về sức mạnh không ngừng tăng nhanh trong cô.

Cô trốn đi, biết mình sẽ không được yên ổn, cô phải cách tránh sự truy tìm của họ ( thượng đế) và cả họ nữa ( Quỷ vương). Tại sao cô lại cô đơn như thế này. Mỗi lần đều phải tự mình đối mặt với khó khăn, giá như có người để cô dựa vào, dù chỉ một chút thôi.
Cô nào biết chính những khó khăn đó đã mang đến cô sự cứng rắn, dũng cảm cho sau này.
Cô đi loanh quạnh lại đến một con hẻm nhỏ, đêm nay trời mưa rất to, như tâm trạng cô vậy. Cô muốn khóc mà nước mắt chẳng chảy, mưa xối xả tạt vào, nhìn cô bây giờ giống như khóc vậy. Cô khẽ cười chính mình.

-------------------------
" Đứng lại"
"..." * rào rào*
" Con ranh kia mày đi đứng kiểu gì thế hả"
" Mày dám va vào lão đại của bọn tao hả"
" Con khốn bẩn thỉu này"
" Mày câm à sao không trả lời"
" Anh em lên, cho nó một trận cho hả giận"
" Nếu có mắt mà mày cũng không nhìn được đường thì để đấy tao móc ra cho chó ăn cũng được"
Hahaha. Một đám người nam nhân cười lớn lên, vây quanh cô. Sắn áo sắn quần muốn cho cô một trận.
Cô giương đôi mắt tức giận lên nhìn một lũ ruồi bọ vây quanh mình. Nước mưa và máu dính vào tóc rũ xuống trước mặt cô, cộng thêm đôi mắt đỏ như máu. Nhìn cô bây giờ như một con quỷ đội mồ lên đi giết người.
" Lại còn dám nhìn lại cơ đấy"
"Anh em lên"

* bịch* * bốp*
Bọn chúng đánh cô liên tục trong mười phút liền.
Cô không biết đã bị đá, bị đánh liên tục vào người bao nhiêu lần. Bị đánh bầm dập khắp người, khóe miệng rỉ ra đường máu, chỉ biết rằng nó vẫn không làm nỗi đau trong tâm hồn cô thuyên giảm đi chút nào. Cô gào lên.
"Đánh mạnh lên, mạnh nữa lên, đánh chết ta đi, chết đi, chết!!! HAHAHA!!!"

Nghe cô nói vậy bọn chúng quả thật rất bất ngờ. Một tên trong đó túm giật tóc cô lên, dùng sức đập thật mạnh đầu cô vào bức tường rồi đẩy cả người cô ngã huỵch xuống vũng nước ướt sũng.
"Con điên. Lần này ta tha. Lần sau nhớ tránh xa ra rõ chưa"
Bọn chúng quay lưng định bỏ đi. Lúc này cô chống hai tay lật ngửa người ra rồi nhanh chóng đứng dậy.
"Đánh nhiều như vậy mà chẳng có tác dụng gì, đúng là, LŨ VÔ DỤNG" cô nói.

Bọn chúng quay lại. Sững sờ không nói nên lời. Bị đánh nhiều như vậy mà vẫn có thể đứng lên như không có chuyện gì xảy ra như vậy. Bọn chúng mở miệng định nói gì đó lại bị cô cướp lời.
" Hay là, để ta dạy dỗ một chút" cô nhếch miệng nói. Rồi đôi cánh to lớn sau lưng xuất hiện. Theo từng bước tiến của cô mà quệt dài trên làn nước trên đất. Một bên cánh màu trắng như phát sáng trong màn đêm. Một bên màu đen như biến mất trong màn đêm. Nào biết nhìn cô bây giờ chính xác như một thiên thần mất một bên cánh, như một con ác quỷ đòi mạng người, như muốn lôi người ta xuống thẳng địa ngục tắm trong biển lửa, bị ngàn vạn roi quất. Ánh mắt cô giờ như bắn ra cả tia lửa, khuôn mặt lãnh lẽo như như cái xác không hồn nhưng khóe môi nhuốm máu nhếch lên làm người ta cảm giác như gặp phải tử thần, như rơi xuống vách đã sâu vạn trượng, như lạc vào mê cung không lối thoát.

Cô xông lên. Sau đó liên tục vang lên những tiếng la hét, gào thét đến chết cùng tiếng xương gãy răng rắc.

* Tóc tách*
Máu từng giọt, từng giọt từ bàn tay đầy máu tươi của cô rơi xuống, ngấm vào nước mưa. Từng vũng máu tanh nồng nhuốm đỏ cả con hẻm nhỏ u tối này. Máu bắn đầy tường.
Cô lết từng bước đi, lết cái thân xác này đi. Cô không còn khóc nữa từ lúc nào. Sau đó người ta chỉ còn nghe thấy tiếng cười rợn tóc gáy vang vọng khắp một vùng.
Rồi xa dần, nhỏ dần rồi biến mất.
Đằng sau một đống xương thịt lẫn lộn không biết của ai với ai.
Bỗng một đứa bé nấp đằng sau một cánh cửa nhỏ bước ra. Cậu bé nhìn về nơi sự việc vừa xảy ra. Trời rất tối không nhìn thấy gì nhưng những tiếng động khi nãy cũng đủ làm cậu bé này sợ đến không thở nổi. Bỗng từ phía đó lăn đến chân cậu. Cậu bé tay run cầm nó lên nhìn cho rõ. Cậu nhìn thấy rõ đó là một con mắt, nó đang nhìn thẳng vào cậu. Cậu bé quá hoảng sợ ném cái thứ đó đi, cậu bé chân tay mềm nhũn không đứng nổi nữa mà vẫn cố chạy đi thật nhanh khỏi đây. Vấp ba bốn lần. Cậu bé vừa chạy vừa khóc, gào toáng lên

---------------------------

Sáng hôm sau một bản tin được chiếu đi toàn thế giới.
" Vào ngày x tháng x năm x, tại lễ trao giải âm nhạc lớn tại thành phố x xảy ra một vụ thảm sát, hơn 600 người tử vong, hơn 400 người trọng thương trong tình trạng nguy kịch không có khả năng tỉnh lại. Theo những người dân sống gần đó cho biết họ thấy có một tia sét rất lớn đánh xuống đó, cùng với những âm thanh lạ. Theo kết quả ban đầu được cho là do sét đánh. Sau đó chúng tôi được nhận được những bức ảnh từ chiếc máy ảnh cơ của một nạn nhân" màn hình hiện lên tấm ảnh cô với đôi cánh to lớn lưng đang toàn thân phát sáng lơ lửng trên không trung " người này theo nhận định thì chính là nữ ca sĩ nổi tiếng gàn đây" sau đó là hình chân dung cô "người này là người có năng lực được cho là đã gây ra cuộc thảm sát. Quân đội đã được điều động để tìm ra và bắt giữ người này, nếu ai biết được thông tin gì về người này ngay lập tức báo với chính phủ, chú ý không tự ý tiếp cận.

Xem hết bản tin, cô ngồi ở một góc nhỏ cửa hàng cà phê. Cô đội chiếc mũ màu đen, đeo khẩu trang kín mít bước thật nhanh ra ngoài.

Cô trốn chạy khắp nơi từ thành phố này đến thành phố khác, từ nước này sang nước khác. Không biết giờ này anh đang ở đâu, có an toàn hay không.
Một tuần sau cô bị vây bắt. Giữa một bên là người của thượng đế, một bên là quân đội chính phủ thế giới. Cô cố tình để bị quân đội của chính phủ bắt được.
Sau đó cô cơ bản là cô trở thành vật nghiên cứu. Hàng ngày sống trong một căn phòng toàn màu đen cùng một chiếc gương hai chiều rất lớn. Dù không hề thích chút nào nhưng cô muốn có một chút thời gian để tịnh tâm lại lên kế hoạch. Ngược lại nước x lại đảm bảo sự an toàn cho cô trước mọi thế lực thù địch, kể cả phải đụng đến bom hạt nhân.
Từ đó cô tránh được không ít những kế hoạch bắt cô trở lại của thượng đế cùng quỷ vương.

Ở đây cô được đặt tên là VẬT THÍ NGHIỆM A.

Cô thường xuyên bị hỏi những câu hỏi ngu ngốc như cô có phải người hành tinh này không? Cô là gì? Từ đâu tới và tới đây có mục đích gì? Tại sao cô lại giết nhiều người như vậy? Có còn những thế lực nào giống như cô không?
Các câu hỏi đều được đặt ra hàng ngày, đã nhiều ngày qua cô cũng không trả lời một câu nào. Sau hai tuần kiên nhẫn họ bắt đầu dùng những biện pháp mạnh hơn. Cả người cô được nối với các dây dẫn điện, nếu cô không trả lời thì sẽ bị điện giật. Cô chịu đựng, lúc đầu thì rất khó chịu nhưng về sau thì đỡ hơn nhiều. Cô biết họ không dám giết cô, mà có thì cũng không thể nào. Ở lại đây chỉ là kế hoãn binh của cô, thoát đi thì rất dễ dàng nhưng lại gặp phải những phiền toái còn hơn thế. Vậy nên đành kiên nhẫn ở lại.
Họ muốn cô hiện nguyên hình nhưng cô không đồng ý. Họ khóa tay chân cô lại hai thanh cột, thành hình chữ thập. Lấy các mẫu ADN và dùng thuốc hóa học trên cơ thể cô để khiến cô hiện nguyên hình, chẳng may thứ hợp chất ấy khiến cô cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể không ngừng tăng lên.

Cho đến khi phòng thí nghiệm xuất hiện thêm một người nữa.
VẬT THÍ NGHIỆM B

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro