Mất mát
Trăng đã lên cao, tiếng xào xạc của cây cối hòa lẫn tiếng côn trùng thê lương tạo nên một khúc nhạc đêm thật não nề, đơn lẽ...
Từ trong căn chòi lá đơn sơ trong một xóm nghèo ở một nơi thành phố phồn hoa như seoul. ánh đèn dầu loe loét tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt không đủ chiếu sáng một không gian nhỏ bé của căn chòi lá được che tạm bợ. Một đứ bé gái nhỏ nhắn, gầy guộc giương đôi mắt to màu nâu thẫm nhìn lên cây đèn nhỏ nhoi trước mặt. thỉnh thoảng nó lại nhìn ra cửa như đang trông đợi ai đấy ,đôi vai gầy nhỏ bé run lên bởi cơn gió đêm se lạnh thổi vào. nó co người trên chiếc ghế đẩu nhìn ra cửa nói trong hi vong:
-Mẹ mau về với con!
Mặc nó hi vọng chờ đợi, thời gian vẫn vô tình trôi, cây nến cũng cháy gần hết mà vẫn không thấy bóng dáng người mẹ thân thương xuất hiện và ôm nó vào lòng dịu dàng nói: "Heeyeon của mẹ hôm nay có ngoan không? mẹ xin lỗi đã để con chờ mẹ mãi..." như thường ngày. hôm nay là sinh nhật nó, no muốn mẹ nó về sớm hôm nay và để nó được sà vào lòng mẹ... nhưng hôm nay mẹ nó không những không về sớm như đã hứa với nó lúc sáng mà còn về trễ hơn thường ngày khiến nó sốt ruột, lo lắng.
- Heeyeon~~~ cháu chứ ngủ sao?
nó ngoảnh mặt lại nhìn người vừa lên tiếng. tuy không phải là người nó mong đợi nhưng nó vẫn vui vẻ chạy lại bên người vừa vào. Nó reo lên:
- Bà ơi, hôm nay cháu muốn đợi mẹ cháu về.
Bà nó nhẹ nhàng vuốt tóc nó cười hiền:
-Vậy thì bà sẽ ngồi đợi cùng cháu chịu không nào?
Heeyeon cười toe toét nắm bàn tay bàn tay nhăn nheo của bà lại cái bàn gần đó, nó kéo chiếc ghế duy nhất trong nhà cho bà nó ngồi, nó khoe:
- Bà ơi, hôm nay là sinh nhật cháu đấy, cháu muốn mẹ về sớm với cháu, cùng ăn cơm, và mẹ sẽ hát cho cháu nghe.
Bà ngồi xuống ghê rồi thuận tay kéo nó ôm vào lòng :
Vậy sao, Heeyeon ngoan, chốc nữa bà cũng có quà cho cháu.
Thật ạ?- nghe được tặng quà, nó mừng rỡ nhảy cẫng lên ôm lấy bà rồi hôn chụt lên gò má trái nhăn nheo vì tuổi già của bà
hai bà cháu ngồi nói chuyện đợi mẹ nó về nhưng đã qua bao nhiêu thời gian rồi mà cũng chẳng thấy mẹ nó đâu. chính bà Heeyeon cũng thấy lạ và lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhìn nó nằm ngủ trong lòng bà mà cảm thấy thương nó biết bao, mới đây thôi bà kêu nó lên giường ngủ mà nó một mực không chịu để rồi ngủ quên trong lòng bà thế này.
Bà vuốt ve đôi má trắng hồng của nó. Con bé lóc chóc cứ suốt ngày bám theo bà , miệng nó cứ gọi"bà ơi, bà à..." và nói đủ thứ chuyện trên đời. Nghĩ đến đó 2 hàng nước mắt của bà lại chảy dài rồi rớt xuống đôi má bầu bĩnh của nó.
- Heeyeon ơi~~~
Bà giật mình quay lại thì một người phụ nữ chạy vào voi nét mặt hốt hoảng nhưng rồi bà thấy vọng khi nhìn rõ đó không phải là mẹ Heeyeon . bà đưa tay ra dấu cho người phụ nữ:
-khẽ thôi, Heeyeon vừa mới ngủ, có chuyện gì không?
Người phụ nữ ấy nhìn bà, khuôn mặt vẫn không hết hốt hoảng:
-Bà .....bà ơi.....mẹ ....mẹ Heeyeon .....mẹ Heeyeon....
Bà thấy cô như vậy cũng đâm ra lo sợ, vội nói:
- Mẹ Heeyeon thế nào?
- Mẹ Heeyeon.....bị tai nạn giao thông rồi....
Bà sững sốt đến lặng người , bà lấp bấp hỏi:
- Nó.....nó có sao không?
Bà hỏi mà trong lòng đang mang cảm giác run sợ, bà sợ cho sinh mạng đang nằm trong lòng bà sẽ ra sao khi mẹ nó có bề gì...
Người phụ nữ ấy thấy bà như vậy, giọng nói cũng nghẹn lại:
- cô ấy mất trên đường đưa đến bệnh viện...những người có mặt tại đó lúc xảy ra tai nạn nói cô ấy chạy theo con mèo con đang lao ra đường ...
Nghe như sét đánh ngang tai, bà Junghwa run rẩy, đau lòng ôm chặt no hon như muốn bảo vệ nó bằng sức lực còn lại của mình.
- Trời ơi, sao lại như vậy. tại sao ông trời lại nỡ đối xử với con bé như vậy? nó đã làm gì nên tội đâu chứ...
Nghe tiếng ồn, Heeyeon thức giấc, nó mở đôi mắt ngái ngủ hỏi:
-Mẹ cháu về rồi hả bà?
Nghe lời nói đó của nó chẳng khác nào đang đâm ngàn mũi kim vào trái tim của những người đang có mặt ở đó lúc này...
......hai ngày sau đó, tang lễ của mẹ nó đều do mọi người xung quanh giúp hoàn thành. khi mọi việc xong hết, nó vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó. Mẹ nó hứa sẽ về sớm với nó mà?..
mọi người đều nghẹn họng không biết trả lời nó thế nào cho nó biết rằng mẹ nó đã đi đến một nơi rất xa....rất xa...
Đến khi nó bị đưa vào viện mồ côi. Nó không được gặp lại bà nữa, nó cũng đã ý thức được rằng là mẹ nó sẽ không bao giờ trở về với nó. Khi nó biết được điều đó thì người ta chỉ thấy nó khóc duy nhất một lần. Chỉ duy nhất một lần đó mà thôi, vì nó đã hứa với mẹ nó rằng nó sẽ luôn vui vẻ, luôn cười thật tươi và sẽ không bao giờ rơi nước mắt. Nó phải giữ lời hứa vì nó không muốn mẹ nó buồn dù mẹ nó đã thất hứa với nó. Mẹ nó không bao giờ ở cạnh nó nữa.
Một tháng sau khi vào cô nhi viện, có một người đàn ông xuất hiện. ông ta xưng lag Anh Choi Sun, chủ tịch một công ty máy tính công nghệ lớn ở Seoul, đến nhận nuôi Heeyeon vì nó là con ruột ông ta.
Hiệu trưởng cô nhi viện bán tính bán nghi vì đúng là theo bà được biết lúc nhận nuôi Heeyeon , bà cũng tiếp nhận những gì liên quan do mẹ nó để lại trong đó có giấy khai sinh của nó ghi là:
Cha: Ahn Choi sun
Mẹ: Kim Taeyeon
Nhưng dù sao bà cũng phải xác nhận lại mới dám giao Heeyeon cho ông ta. và ông đã đồng ý và bõ đi, ba ngày sau ông quay lại, khi biết chắc đây là cha Junghwa, bà đã để ông dẫn nó đi.
dù đã ngồi yên vị trong xe nó vẫn chồm người ra cửa xe vẫy chào bà khi xe đã lăng bánh.
Trong một thời gian ngắn mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra với nó. Một đứa bé chỉ mới 5 tuổi , vậy mà nó không sợ hãi, khóc lóc... nó vẫn cười đùa, vẫn vô tư, ban đầu bà nghĩ rằng nó còn quá nhỏ không biết gì nhưng trong một tháng ở cạnh nó. Bà mới biết bà đã sai, không phải là nó không biết mà là nó biết rất rõ nhưng nó cố kiềm nén tất cả vì một lời hứa với mẹ nó.Có lần nó cười mà như khóc nói với bà ...
Nhìn chiếc xe chỡ nó đi xa dần mà bà không cầm được nước mắt, bà cầu mong nó sẽ được một cuộc sống hạnh phúc
~!~~~~~~~~~~!!~~~~~~~~!!~~~~~~~!!~~~~~~~~~~~~~~!~~~~~~~~~~~~!~~~~~~~~~~~~
ta tan, xong một chap. chap này chưa xuất hiện hết nhân vật.........cứ từ từ, k việc gì phải vội hết...híhi. đọc chùa k vote là xấu lắm nha... hỉu hỉu~~'
- nói đùa thôi, chap au mình sẽ cố gắng nhìu hơn nữa. mọi người đọc xong cho mình xin ý kiến với
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro