Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trở về

Trước khi rời khỏi Bạch Vân Tông, Trần Phong lệnh cho Trương Chí Cường dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra số điện thoại của Khúc Thanh Thanh.
Cửu đại ác ma, thập bát diêm la, hành tung thần bí, còn sử dụng điện thoại mã hóa, cho nên không cách nào liên lạc.
Khúc Thanh Thanh không giống, số điện thoại mà nàng sử dụng là số điện thoại thông thường, muốn tra không khó. Tất nhiên chỉ là không khó đối với Bạch Vân Tông, người bình thường không đủ tư cách.
Khúc Thanh Thanh cùng Minh Thần điện không có bất kỳ mối liên hệ nào, thân thế của nàng đến nay vẫn là một bí ẩn không lời giải đáp. Tuy nhiên, đối với Trần Phong mà nói đó không phải bí mật, bởi vì nàng là thân muội muội của hắn, tên khai sinh  của nàng không gọi Khúc Thanh Thanh mà là Trần Mộng Yên.
Trần Mộng Yên, Trần Ngân Kiều, Trần Nhược Tuyết, ba cô gái nhỏ này bị Trần Phong coi là ca sinh ba thần thánh, ngay đến một điểm giống nhau cũng không có.
Thậm chí vì một biến cố mà cả ba không dùng tên thật, và dĩ nhiên ngoại trừ Trần Phong không một ai biết cái bí mật này.

Trương Chí Cường quả nhiên không phụ Trần Phong kỳ vọng, mới đó đã hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Phong vừa rời khỏi cư xá, đối phương liền đem số điện thoại của Khúc Thanh gửi qua. Đồng thời còn  báo cáo thêm, Lãnh Tuyền Hy và Phi Ánh Tuyết đều đang theo học tại đại học ngoại thương Hải Thành.
Trần Phong ngây người, huynh muội đồng tâm a, vậy mà ở chung một tòa thành thị.
Trần Phong chỉ cảm khái tuyệt không kinh ngạc. Hắn biết muội muội của hắn rất thích được đi học, năm tháng trước kia đã lấy đi của các nàng quá nhiều thứ.   Hiện tại nên là thời điểm thực hiện tâm nguyện còn dang dở.

- Gọi các nàng đến công viên Hoa Sen tìm ta.
Trần Phong nhắn tin đáp trả, hắn đối muội muội vẫn rất là tưởng niệm,  đã đến lúc để cho các nàng biết ca ca của các nàng vẫn còn sống.
...
Thanh phong thổi nhẹ, tóc dài bay múa, một nữ tử đứng tại bờ sông, tay dựa lan can mắt nhìn xa xăm.
Nữ tử mặc trên người một bộ đầm màu màu xanh nhạt, gương mặt tựa như được đúc ra bởi bàn tay của thợ điêu khắc tài ba, tinh xảo không một điểm tì vết, ở giữa mi tâm còn chấm lấy một giọt chu sa, để nàng nhiều thêm vài phần tiên khí.
Nữ tử lúc này không biết đang nhìn cái gì mà nhìn đến xuất thần, bất quá một hồi chuông điện thoại đem nàng kéo về hiện thực.
Lấy ra điện thoại liếc nhìn dãy số, nữ tử khóe miệng hơi mĩm cười. Người gọi là  muội muội của nàng, Hắc Nữ Vương Lãnh Tuyền Hy. Mà nàng chính là Khúc Thanh Thanh, người nắm trong tay mạch máu kinh tế toàn cầu.
-  Tuyền Hy, ngươi không đi học,  làm sao có thời gian gọi cho ta?
Ấn nút kết nối, Khúc Thanh Thanh không khỏi trêu chọc một phen
- Nhị tỷ, ngươi đừng nói. Ta báo cho ngươi một tin tức tốt.
- Ca, hắn trở về!
Trong điện thoại truyền đến Lãnh Tuyền Hy thanh âm kích động. Trong mắt người ngoài nàng là Hắc Nữ Vương tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng trong mắt Khúc Thanh Thanh cái danh xưng kia lại chẳng đáng một xu.
- Lãnh Tuyền Hy, ngươi có tin hay không ta cắt tiền sinh hoạt của ngươi?
Khúc Thanh Thanh tức giận quát lên. Cô muội muội này của nàng nói chuyện chưa khi nào đáng tin, hay đúng hơn là bản thân nàng không dám tin.
- Nhị tỷ, ta nói thật nha.
..
Lãnh Tuyền Hy vội vàng giải thích. Tiếp đến liền đem chuyện Ngô Trường Long như thế nào gặp Trần Phong một năm một mười thuật lại.
- Ngô Trường Long, hắn nếu dám gạt ta, lần này ta lại chặt hắn một cái chân.
- Còn có ngươi Lãnh Tuyền Hy, chuyển lời của ta cho Phi Ánh Tuyết, hai người các ngươi chuẩn bị nhịn đói đi.
Khúc Thanh Thanh trầm giọng nói, dứt lời liền cúp điện thoại xoay người rời đi.
Nàng vừa rồi tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực tế nàng vội, rất vội, hồi hộp, chờ mong, lo lắng, rất nhiều loại cảm xúc pha tạp cùng một chỗ.
Đối với Khúc Thanh Thanh, Trần Phong vừa là ca ca, vừa là cha mẹ. Bởi vì nàng là do hắn một tay nuôi lớn.

Nói đến thì đây là đoạn hồi ức buồn. Cha mẹ ly hôn, huynh muội bị ném vào cô nhi viện. Trần Phong khi ấy mới hơn mười tuổi nhưng lại dám đứng ra tuyên bố, không có cha mẹ, nhưng còn có ca ca, chỉ cần hắn còn sống muội muội của hắn tuyệt đối sẽ không bước vào cô nhi viện nửa bước.
Cũng từ đây hắn bắt đầu đi kiếm tiền, tuổi nhỏ làm việc nhỏ, không gì Trần Phong không làm, thậm chí hắn không ngại cùng những đứa nhỏ khác đánh nhau để giành giật từng đồng từng cắc.
Theo thời gian, tính cách của hắn trở nên âm trầm ít nói. Ngoài kia có bao nhiêu tàn nhẫn hắn liền có bấy nhiêu độc ác.
Mà được Trần Phong bảo bọc, mấy người Khúc Thanh Thanh cũng xem như bình yên trưởng thành.
Ba năm trước Trần Phong đột ngột mất tích, Khúc Thanh Thanh có thể nói là chịu đả kích cực lớn. Chán nản, nàng đem tập đoàn từ ngoài sáng thu lại trong tối, sau lại đi khắp nơi tìm hắn.
Hiện tại nghe tin hắn trở về, nàng làm sao không chờ mong, không hồi hộp.
Đinh đinh đinh
Khúc Thanh Thanh chưa đi được mấy bước chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên. Lấy ra xem thì là một dãy số lạ, mã số đến từ Thiên Nam. Lúc bình thường  nàng chắc chắn cúp ngang,  hôm nay tâm tình có chút tốt, Khúc Thanh Thanh lập tức ấn nghe.
- Người nào?
Khúc Thanh Thanh ngữ khí lạnh nhạt cất giọng hỏi.
- Người lạ!
Đối phương hời hợt trả lời. Tuy nhiên, âm thanh vừa phát ra, Khúc Thanh Thanh tâm thần chấn động, thân hình run lên, hai mắt đỏ hoe.
- Ca! Là ngươi sao?
Khúc Thanh Thanh nghẹn ngào hô, thanh âm này nàng nghe từ nhỏ đến lớn, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
- Là ta!
Nói chuyện đúng là Trần Phong, Trương Chí Cường vừa gửi số điện thoại qua, hắn liền bấm gọi.
Ô...ô...
Trần Phong xác nhận, Khúc Thanh Thanh lập tức khóc rống lên. Đem tất cả cảm xúc dồn nén trong ba năm phóng thích ra ngoài.
Ca ca trở về, hắn rốt cuộc trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro