Lần Cuối
Lúc truớc, khi tôi còn bé xíu khoảng 8 tuổi,tôi cùng gia đình chuyển đến thành phố xinh đẹp và nhộn nhịp này. Nơi phồn hoa đó, đã khiến tôi gặp được người ấy. Cô gái nhỏ nhắn năng động và lại vô cùng đáng yêu mang tên Gin, chỉ bé hơn tôi có 1 tuổi, định mệnh thiên liên ấy đã giúp tôi và em tìm được nhau. Tôi yêu Gin rất nhiều, yêu em ấy đến điên dại, trong khi tôi chỉ là một đứa nhóc chẳng hiểu gì về tình yêu thật sự, vì lúc ấy tôi còn quá nhỏ, nhưng lạ rằng "Tôi lại hiểu được tình cảm mà tôi dành cho em là tình yêu thật sự".
Hai năm sau, hôm ấy, là một ngày mát mẻ, tôi và em gặp nhau ở khu vui chơi công cộng, gần đấy có những bụi hoa sặc sở màu sắc, lung linh vô cùng, em nói với tôi:
-Anh ơi những bông hoa kia đẹp thật đó *Em tươi cười nói*
Nghe vậy, tôi kêu em hãy ngồi đây chờ tôi một lúc, tôi lặng đi nhẹ nhàng đến những bụi hoa gần đó, sau một lúc tôi quay lại, với trên tay là hai chiếc vòng hoa được đan lại tỉ mỉ do chính tay tôi làm nên, tôi đi đến sau lưng em rồi nhẹ nhàng đội lên mái tóc xinh đẹp ấy, đúng như tôi đã nghĩ nó thật sự rất hợp với em, Gin đã quá xinh đẹp nhờ chiếc vòng hoa đó mà trong em như một thiên thần đã cứu rỗi lấy tôi. Em cầm chiếc còn lại, chạy lon ton rồi ra hiệu cho t cuối người xuống, tôi làm theo ý em rồi em đặt nó lên đầu tôi, em thốt lên:
-Oaw, nó hợp với anh lắm đó, từ nay nó sẽ là vật định tình của hai ta nhé anh.
Cô bé vừa cười vừa nhảy nhót xung quanh, hai tôi cùng nhau ngồi cười tươi như hai trẻ đứa ngốc. Đang chơi vui thì tôi chợt nhớ ra, đã đến giờ em cần về nhà rồi không thì sẽ bị ba mẹ e trách mắng vì tôi mất, vì vậy tôi đã nhắc em:
-Gin à, đến giờ em nên về nhà rồi đó.
Nghe vậy em liền vội vàng chuẩn bị ra về, em cầm giỏ xách lên, đứng dậy định rời đi, tôi liền kéo tay em lại, rồi nhẹ nhàng xoa lên đầu ấy, em cười rạng rỡ nói tạm biệt rồi lặng lẽ chạy đi.
Nhưng đây lại là lần cuối cùng mà tôi có thể gặp được em, em vừa đi ra khỏi cổng khu vui chơi thì bỗng nhiên, có một chiếc xe tải lớn chạy với tốc độ cao lao đến, vì đang chạy qua đường nên em không chú ý, chiếc xe lao nhanh đến, tông em ra một đoạn xa.
Nghe tiếng va chạm, tôi chạy nhanh ra, đập vào mắt mình là cảnh cô thiên thần nhỏ của mình, nằm ra giữa đường trên người ngập tràn máu, chiếc vòng hoa đó bị máu thấm đẫm cả vòng.
Tôi ngây ra, chết lặng tại chỗ, tôi run lẫy bẫy trong hoảng sợ, cổ họng nghẹn ngắt, cứng đờ, nước mắt từ hai bên khóe trào ra như thác, tôi lao đến, ôm chặt cơ thể em, tôi òa khóc thật to, khóc trong sự đau khổ tột cùng, mọi người bu lại gọi xe cấp cứu, xe cấp cứu đến tách tôi ra khỏi người em ấy, đưa em lên xe rồi rời đi, tôi ngồi bệch trong vũng máu đỏ thẫm, nhặt lấy thứ mà tôi và em gọi là vật định tình kia, nước mắt không ngừng rơi xuống, mẹ tôi nghe tin chạy đến đưa tôi vào bệnh viện để điều trị tâm lý, tôi đã phải điều trị cả năm vì chuyện đó, còn người tài xế kia vì quá hoảng loạn mà tôi chẳng nhớ gì về gã.
Tôi thật sự hối hận, vì khi đó sao tôi không quên đi và để em ở lại một chút nữa là đã có thể cứu được em rồi... Tôi đã ân hận cả đời vì chuyện đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro