Đau thương(2)
Ngày đó, bầu không khí âm u, mây đen tối mịt, trời như nổi dông tố, đường không một bóng người. Một chàng trai vật vã với nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, ngất lịm ngay trên đường vắng cho đến sáng ngày hôm sau, một người lạ tốt bụng đã đưa Lộc Hàm vào bệnh viện. Khi đó, khuân mặt xinh đẹp của cậu bị hủy hoại phân nửa...
Cuộc sống không ai hoàn toàn đoán trước được chữ ngờ, số phận của Lộc Hàm, cuộc sống của Lộc Hàm, ngay từ giây phút đó tất cả đều biến đổi.
Trong những ngày nằm viện, Lộc Hàm dường như đã biến thành một con người hoàn toàn khác. Cậu thường hay khóc và sợ hãi, tâm trí không lúc nào được yên, trong lòng luôn có cảm giác bản thân sẽ bị bỏ rơi một mình. Cứ như vậy những ngày tiếp theo sau đó, cuộc sống của Lộc Hàm là những chuỗi ngày của địa ngục.
Cậu nhớ anh, nhớ người con trai mà bản thân cậu yêu vô cùng sâu đậm. Chỉ cần anh xuất hiện và ôm cậu vào lòng thôi. Chỉ cần như vậy, Lộc Hàm có lẽ sẽ sẵn sàng bỏ mặc tất cả.
Thế nhưng đã 4 ngày chôi qua, những người đến phòng bệnh của cô không là y tá thì là người thân của bệnh nhân cùng phòng. Bóng dáng chàng trai mà cậu mong gặp nhất, thậm chí dù một lần cũng chưa xuất hiện.
Mãi cho đến ngày cuối cùng của tuần, anh mới chủ động bắt liên lạc qua điênn thoại di động. Trái tim Lộc Hàm cứ ngỡ là đã tìm cho mình được một chút hi vọng thì bất chợt vỡ òa mang theo những giọt nước mắt:
"Hàm! Chúng ta chia tay nhé! Anh yêu em, nhưng... anh yêu gương mặt của em hơn! Rất tiếc, anh không chịu được khi suốt ngày ở cạnh một người xấu xí như em! Anh không làm được! Xin lỗi!"
Hệt như đâu đó vang lên âm thanh vỡ nát.
Hệt như mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu được bùng phát dữ dội, cổ họng nghẹn ứ không phát ra bất cứ âm thanh nào, nỗi chua xót tủi nhục dâng lên khiến cho mọi thứ như bị hủy diệt, tất cả!
Thà rằng những ký ức đẹp đẽ nhất không hề tồn tại trên cõi đời. Còn hơn bản thân vấp ngã một lần, rồi ngoảnh lại mới biết được rằng thì ra ta chẳng còn ai bên cạnh.
Lộc Hàm sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường, cuộc sống không khá giả nhưng lại được yêu thương che chở hơn bất cứ ai trên đời. Chỉ khi cậu 14 tuổi, gia đình êm ấp hạnh phúc bấy lâu tưởng chừng bền vững như núi thái sơn lại tan vỡ một cách nhanh chóng.
Vì áp lực tài chính của gia đình, cha mẹ của Lộc Hàm dần trở thành những con người của tận đáy xã hội. Mẹ thì cờ bạc, cha nghiện ma túy. Của cải vật chất trong nhà hoàn toàn không đáp ứng được nhu cầu của họ. Thế rồi vay nợ khắp nơi, ngay cả người con ruột cũng bỏ lại, trốn chạy đến nơi nào không tìm được.
Lộc Hàm lại càng không thể ngờ, tổ chức cho vay nặng lãi lại là gia đình Bạch Hiền- người đã khiến gương mặt cậu nhanh chóng bị hủy hoại bơi axit.
Cậu đã từng nghĩ đến cái chết, từng nghĩ đến việc kết liễu đời mình, để giải thoát cho bản thân! Cả hai lần tự tử đều là lấy mảnh thủy tịnh rạch mạch máu nhưng được cứu kịp thời. Hai lần như thế, trái tim Lộc Hàm đột ngột nhận ra một điều... Ông trời không muốn cậu chết! Nếu cậu chết đi, chẳng phải sẽ dễ dàng toại nguyện cho những kẻ khiến cậu thân tàn ma dại được hả hê sao? Ông trời đã muốn cậu sống, nghĩa là ngài bảo cậu phải nắm được thời cơ, thoát khỏi số phận bất hạnh. Và vì thế, Lộc Hàm sẽ nhất định phải trả thù!!!!
Họ, những người đã khiến cậu phải chịu tổn thương. Nhất định phải trả giá!
******❤*********
"Này, ai đó, ai đó!"
Đang định băng ngang qua đường, Lộc Hàm bị gọi giật lại, tay của người nào đó bất chợt giữ chặt lấy cậu, giọng nói ngọt ngào ấy khiến cô bất chợt phải ngửa lên nhìn:
"Bạn kêu tôi à?"
"Phải, bạn làm rơi bóp tiền này!"-Anh chàng nạ mặt nhìn cô cười, chìa bóp tiền màu nâu ra trước mặt.
Dưới áng nắng chói chang, Lộc Hàm ngẩn người nhìn thấy hàm răng trắng đều của anh ta, bất giác đưa tay đón lấy cái bóp theo bản năng:
"Tôi có tên, không phải ai đó!"
"À, xin lỗi! Nhưng mà này, sau này nhớ đừng bất cẩn thế nhá! Nếu không phải tôi nhìn thấy, thì kẻ khác đã nhặt lấy làm của riếng rồi!"
Không hiểu sao, lúc đó cậu lại ngẩn người nhìn anh như thế. Vài giây sau, giọng ngọt ngào ấy lại lần nữa vang lên khiến tim cậu đập manh.
"Bạn ơi! Bạn ơi!!!"- Anh huơ tay trước mặt cậu.
"Ơ, à... tôi biết rồi. Cảm ơn bạn!"
"Không có gì."
Lại một lần nữa, anh cười thật tươi để lộ hai hàm răng trắng đều, sau đó đi thẳng về hướng ngược lại. Lập tức theo bản năng cậu mở banh cái bóp ra và thở phào khi mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc đó, cậu đặt tên cho anh là chàng trai ngọt ngào, trước khi biết tên thật của anh là Phác Xán Liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro