Chap 2: Đối mặt
Chap 2
Mọi ngày thật tồi tệ vơi nhỏ nhưng nhỏ vẫn không quan tâm. Vẫn chỉ là những lời lăng mạ nhưng nhỏ không quan tâm. Nhỏ chỉ làm những công việc thường ngày, đó là dậy sớm, quét nhà, lau chén đia, chuẩn bị đồ ăn cho các cậu chủ. Có những hôm Jonghuyn cho nhỏ ăn cùng mình thì ngay sau khi cậu đi thì nhỏ lại phải chịu cực hình, những chiếc roi da, hay những cốc nước nóng đor vào người hoặc có thể là bị xé rách chiếc váy của nhỏ khiến cho nhỏ ốm suốt những mùa đông lạnh giá. Nhưng nhỏ không than vãn bất cứ điều gì, nhỏ đã que n với môi trường song ở nơi này rồi. Bởi nhỏ đã từng song ở ngục tù đen tối, chịu cục hình kinh khủng hơn thế này cho nên những hình phạt ở nơi này cũng có đáng là bao.
5 năm sau, vào một ngày nọ...
Ào...
Taeyeon đổ cả nước trong ấm lên đầu nhỏ nhưng nhỏ vẫn không bận tâm, trái lại còn bình thản ra khỏi phong bếp, định đi thay quần áo. Nhưng đời đâu như là mơ, nhỏ vừa định bước đi thì cô ả đã nắm chặt tóc của nhỏ, nói lớn:
- Mày đừng tưởng có cậu ba che chở cho là lên mặt nhé! Mày chỉ là một con nhóc từ ống cống chui ra mà thôi.
- ...- Nhỏ không nói gì cả.
- Con bé này có phải bị câm không các em nhỉ??
Tức thì, cả đám giúp việc nhao nhao cười ầm lên. Nhỏ cất giọng nói:
- Không nói...không có nghĩa....là bị câm....Tae.Yeon à.
Cô quản gia tức lồng lộn khi có người đầu tiên gằn giọng gọi tên mình một cách có vẻ tức giận như thế. Cô ả tức giận nắm chặt tay lại.
...
- Em ổn chứ? Nhìn người em này! Bẩn quá, đi tắm thôi. – Eun Ji lấy khăn tắm lau người cho nhỏ rồi dẫn nhỏ đi tắm, loaị bỏ hết những thứ bẩn thỉu trên người.
...
Trong phòng bếp...
- Chị à, em có ý này hay lắm!! – Soyeon nói nhỏ với cô quản gia đang tức lồng lộn.
- Là gì vậy?
- Sao chị không để cậu ba ghét con nhỏ đó chứ? Có phải như vậy sẽ tốt hơn không?
Taeyeon nghe xong liền mỉm cười nửa miệng, nói:
- Hay lắm, em càng ngày càng thông minh.
...
- Đọc thực đơn trưa nay đi.
- Soondubu Jiggae ( Súp Đậu phụ kho ),Bánh gạo Tteokbokki,Dakjuk ( Cháo gà),Hottek- bánh pancake đường phố,Yangnyeom Tongdak ( gà rán ),Japchae ( Miến trộn hàn Quốc ),Bulgogi ( Thịt nướng BBQ ),Bibimbap ( cơm trộn Hàn Quốc ),Kimchi và tráng miệng subak hwachae.
- Kim chi, súp đậu phụ kho. Nhanh tay lên!!!!.......
..... Tít ...tít...tít...
Cô quản gia nhấn nút nghe trên bộ đàm được nối bằng sóng từ với hệ thống an ninh chính. Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc:
- Bữa trưa em đã chuẩn bị xong chưa?
- Cậu ba chờ một lát, còn 10 phút nữa là xong rồi ạ.
- Lát nữa bảo cô bé đó đem đồ đến phòng ta.
- Sao cơ ạ?
- Ta không muốn nhắc lần hai. Tit…tít…tít…
Cô ả dù rất muốn banh xác Kearallyn ra nhưng không thể trái lừoi cảu cậu chủ. Thế là sau khi đồ ăn đã được chuẩn bị xong, nhỏ phải tự mang đến phòng của Jonghuyn – phòng 102.
- Xin lỗi cậu chủ vì vào mà không gõ cửa. – Cô quản gia bê đồ ăn vào, đằng sau là Kearallyn. Jonghuyn cười nhẹ, đáp lại:
- Không sao, ta mở của sẵn, nhưng…không phải là chờ em, mà là cô bé kia.
Cô đặt đồ ăn lên bàn rồi nhắc nhở nhỏ:
- Em phải chúc cậu chủ đi.
Thế nhưng nhỏ không nói gì khiến cô khá lo lắng, lẩm bẩm trong miệng : “ Cô bé này…” Jonghuyn chỉ nói :
- Cô bé không phải người làm.
- Dạ… - Taeyeon còn hơi ngạc nhiên.
- Ta sẽ đưa cô bé trở về.
- Vâng. – Cô miễn cưỡng đành ra khỏi phòng , không dám trái lời của cậu chủ. Bởi vì chỉ cần không làm theo lệnh thì chỉ có con đường chết mà thôi, mà có sống thì cũng không bằng chết.
- Em thoải mái chứ ? Đừng liếc nữa mà...nhì thẳng vào ta xem nào.
Kearallyn không chịu ngẩng lên, chỉ liếc cậu bằng đôi mắt trong veo ấy.
-Lại gần đây! ....Mệnh lệnh!
Chân bước đến nhưng mắt lơ đễnh nhìn phía khác, có lẽ cô bé cũng biết người con trai kia đang nhìn mình không dứt.
- Em... ghét ta sao?
Cô bé khẽ lắc đầu.
- Em sẽ ở đây, không phải ngày một ngày hai, nên ta hi vọng, em sẽ cảm thấy thoải mái... Ta sẽ không hỏi về quá khứ của em, em sẽ bị kích động nếu nói về những gì khủng khiếp. Ta chỉ muốn biết... tên em...?
Một thoáng im lặng, Jonghyun bỗng ngồi thẳng dậy, với lấy cây bút và mảnh giấy. Cậu viết lên rồi đẩy lại trước mặt cô bé kia. Nhỏ liếc nhìn tờ giấy, một dngf chữ ngắn gọn hiện lên: “ Jonghuyn – 18”. Phút chốc... cô bé cũng với lấy cây bút, cúi người viết gì đó thật chậm,nhưng không thể nào phủ nhận rằng ngòi bút đưa những đường nét ấy khiến con người ta bị mê hoặc . Jonghyun kéo mảnh giấy lại, cũng ngắn gọn..." Kearallyn - 14". Jonghyun khẽ mỉm cười.
- Em thực sự không phải là hầu gái, nhưng ta muốn em ở đó với họ, em thấy đỡ buồn hơn đúng không?
-…
- Ta quá bận, thật không thể ngày ngày mà gặp em được.
-…
- Nhưng nếu em mệt, thì em cũng có thể đến đây, đúng hon là bất cứ lúc nào em muốn.
Cô bé lắc đầu, nhìn vào cậu và nói:
- Jonghuyn…mệt?
Cậu mỉm cười, nhẹ gối đầu vào quyển sách trên bàn, nói:
- Ừ, có thể em nói đúng, ta đang mệt. Có lẽ ta cần một giấc ngủ bù cho ngày hôm qua, em…có thể về được rồi.
Nhỏ quay đi, trong long nhỏ không hề cảm thấy có lỗi với người con trai phải độc thoại.
…
Tay quản lí của cậu bước vào phòng, anh ta nghĩ thầm : “ Quan tâm đến cô bé thực sự không phải là ý hay đâu, cậu chủ ạ.”
Jonghuyn như biết được anh ta nghĩ gì, liền nói :
- Đừng có ích kỷ như vậy.
- Ý định của ông chủ rõ ràng rồi. Cậu chủ biết rằng kết thân với con bé đó sẽ bất lợi thế nào. Chính cậu cả cũng....
- Để ta ngủ, và đưa cô bé về đi.
Người quản lí quay đi, thở dài một tiếng rồi bước ra khỏi phòng. Cậu ta chạy theo đường về khu A, mắt ráo riết lần theo dấu cô bé kì lạ mới đến. Và cậu giật mình khi tìm ra, cô bé đã đi đúng đường về, chỉ cần rẽ qua một hành lang nữa là đến phòng ăn. Cô bé, chân vẫn đều đều bước, mái tóc dài đưa nhè nhẹ qua mỗi bước chân.
- Dù có được cậu ba quan tâm nhưng đừng ra vẻ kiêu ngạo như thế.
Nhỏ chợt dừng chân, một dây thần kinh nào đó vừa phát tín hiệu.
- Ít nhất cũng nên trả lời khi cậu ba nói chuyện, không đến nỗi... nhóc bị câm phải ko?
Nhỏ từ từ quay đầu lại, từ từ ngước ánh mắt về phía quản lí của Jonghyun. Cái nhìn đó làm quản lí chợt khựng lại, những ngón tay như muốn tê dại:
- Không nói…không phải…câm. Nghe…cũng là…đối thoại.
Vẫn cái cách chậm rãi và khẽ khàng ấy, mỗi tiếng cô bé thốt ra làm người quản lí cảm giác như có dòng điện nhẹ chạy qua mỗi đốt tay. Đôi mắt cậu nhìn không chớp... và phải mất một lúc các giác quan mới định thần lại được....
“ Thế quái nào?”
…
Cô giúp việc mở cửa phòng 101, rón rén bước vào. Chỉ có ánh đèn mờ nhạt của đèn tường, khắp nơi bao trùm một màu đen của đêm tối. Chủ nhân thường ở-đâu-đó trong căn phòng, không ai biết, thoắt ẩn thoắt hiện như hồn ma. Cô giúp việc đặt khay đồ ăn lên bàn, quay người... một bóng người bước ra từ bóng đêm, cao, phải, rất cao.
- Chúc cậu 2 ngon miệng. - Cô ta cúi gập người lặp lại như con rối - Chúc cậu 2 ngon miệng! - rồi cô ù té chạy luôn, hai chân như dính vào nhau.
Minhyun ngồi lên thành cửa sổ, lưng dựa tường. Đôi mắt vô hồn nhìn đâu đó rất xa, tai vẫn đeo mp3, thói quen thường thấy và bất biến. Cậu không để ý hoặc cố tình không đưa thông tin vào bộ não bất kể một điều gì xảy ra xung quanh....
…
- Vâng! Cậu ba!
- Ta ra ngoài cùng quản lí. Tối ko ăn cơm, cũng ko biết chừng nào sẽ về. Anh cả sẽ qua đêm ở ngoài. Các em có thể đi nghỉ sớm vào tối nay.
- Cậu 3 đang mệt mà lại ra ngoài sao?
- Ta không sao. Taeyeon đừng lo. Em quản lí việc nhà giúp ta.
- Vâng. Là trách nhiệm của em mà.
- Và...... để mắt đến cô bé đó nữa..... giùm ta...
Cô quản gia tắt bộ đàm , môi mím chặt. Đầu dãy hành lang trước mặt, Minki đang tiến lại gần, tay lau mồ hôi trên trán. Cô bé vừa lau xong sàn hành lang, công việc mà lẽ ra cần 3 người làm cùng. Taeyeon quay người, đập vào mắt là xô nước bẩn lau dọn nhà bếp. Cô lập tức đá chân làm xô nước đổ tung tóe xuống sàn,
- Con điên kia, mày lau sàn thế này à?
Mấy người đang lau dọn ở các phòng bên liếc mắt ra hành lang. Nhỏ vẫn thế, không tỏ thái độ, nhẹ nhàng cầm lại cây chổi lau.Taeyeon khoanh tay, dựa vào tường, nhìn cô bé bằng ánh mắt hằn học. Lập tức, mấy cô giúp việc đang dọn các phòng bên lần lượt ra cửa bê xô nước bẩn, thoải mái - tự nhiên - mạnh tay đổ ra hành lang, một số cùng đồng thanh:
- Con điên kia, mày lau sàn thế này à?......hahaha..........
- Mù quáng…và…ngu…ngốc. – Nhỏ chậm rãi nói từng chữ một vô cùng rõ rang khiến tấtcả mọi người nín thít, không ai hé ra một lời nào.
- Mày… - Taeyeon không biết nói ra sao, chỉ tức giận quay đi, trong mồm không ngừng chửi rủa nhỏ. Sống 20 năm nay chưa có kẻ nò dăm lăng mạ cô như thế này.
…
- Kearallyn, tránh ra!!! – Eun Ji hét lên khi thấy một cô hầu cố tình đã xô nước nóng đến gần nhỏ. Nhỏ chưa kịp phản ứng thì…
Ào… - Cả xô nước nóng gần 100 độ đổ hết lên chân nhỏ khiến nhỏ không chịu được mà ngã xuống nhưng rồi vẫn đứng dậy bình thường như cú ngã vừa rồi là do vấp phải cục đá nhỏ mà thôi.
EunJi chạy như bay đến, dựng ấm nước lên. Một tay bịt miệng, Eun Ji rùng mình vì thấy bàn chân bé nhỏ . Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, bàn chân ấy cứ đỏ dần lên...
- Ôi..... Ôi không.....em.......em.........
Eun Ji ngước mắt lên nhìn cô em bất hạnh. Và Eun Ji .... trợn tròn mắt. Nhỏ đang đứng đó, không nhúc nhích, mắt nhìn xuống chân mình,... bình thản như ko có chuyện gì xảy ra...
Tay Eun Ji run lên, không phải vì vết bỏng cửa cô bạn nữa mà là vì sự thản nhiên đến kì lạ của nhỏ. Chưa kịp để Eun Ji làm gì hơn, cô quản gia đã tiến lại, giờ thẳng tay, dùng hết sức định tát vào mặt nhỏ nhưng trong chốc lát nhỏ lại giữu tay cô ả lại, tay nhỏ nắm chặt tay cô, đôi mắt từ màu xanh đổi thành đỏ.Taeyeon cố gắng giật tay ra nhưng không thể bởi vì càng gắng sức thì tay cô ả càng đau hơn. Cô ả dường như phải nói lời van xin với nhỏ:
- Xin em, thả tay ra…xin em.
Nhỏ bỏ tay cô ả ra, mắt nhỏ trở lại là màu xanh nước biển lạnh lẽo nhưng trong veo đến kỳ lạ ấy. Nhỏ không nói gì nữa, quay người bước đi về phòng nhỏ, mặt cho cái đống hỗn lộn ngoài hành lành lang. Một cô hầu chạy tới chỗ cô quản gia:
- Chị không sao chứ?
-… - Taeyeon vẫn không nói gì, cô còn quá shock với việc vvừa mới xảy ra. Không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt đỏ của nhỏ mà cô cảm thấy lửa đang thiêu đốt mình.
Còn Eun Ji cũng chạy nhanh theo nhỏ.
…
Đêm đó, ở phòng mấy cô hầu…
- Mẹ ơi, khủng khiếp thật.
- Thế là thế nào? Bị cả chậu nước sôi đổ vào chân mà vẫn bình thản.
- Chó nó cũng biết đau chứ?
- Nhưng…
…
Chiều.
Aron về nhà, tay khoác vai một cô tiếp viên khách sạn, ngông nghênh bước lên hành lang về phòng 100.
- Cậu chủ đã về!
- Mừng cậu chủ về!
Aron hút điếu thuốc dở từ miệng, khua tay:
- Im đi! Điếc tai!
Cô tiếp viên hích nhẹ vào hông Aron.
- Sao thế! Nhà anh giúp việc nhỉ.
- Sao? Muốn ở lại ăn cơm không?
- Thật á? Em được ở lại sao! Ôi.... iu anh thế.
- Tôi hỏi cô muốn ở lại không chứ tôi bảo mời cô ở lại hả?
- Ơ... em....
Tính Aron rất khó chịu. Ngang tàn, độc đoán, bạo lực. Hay chơi gái nhưng không phải hạng vứt tiền cho gái như các đại gia khác... Với quyền thì tham vọng, với tình thì chiếm đoạt. Thích thì nói, thích thì làm. Tóm lại không ưa ai, cũng chẳng ai ưa.
Aron đưa cô tiếp viên về phòng mình. Thường như cơm bữa và không lặp lại người lần 2.
- Oa..... phòng anh rộng thế, đẹp thế. Đúng là thiếu gia có khác...
Aron đứng dựa bàn, nhìn cô gái trẻ, tay tháo khuy áo sơ mi.
- Tôi đưa về phòng 10 người thì 9 người nói như cô. Hỏi thật, các cô không giỏi
việc gì hơn ngoài việc này hả?
- Sao anh cứ phải nói thế với em. Em chỉ cố làm anh vui thôi, chưa gặp ai mang gái về nhà mà như anh.
Aron vứt chiếc áo xuống ghế, tiến lại phía giường. Đứng sát trước mặt cô tiếp viên, cậu đưa tay kéo mạnh cô áo cô ta lên:
- Nói lại đi! Làm tôi vui hay lấy lòng tôi để kiếm tiền?
- Đương nhiên.... làm... anh....
- Tôi ghét nhất là dối trá!
- Thì.... thực.... thực ra.... những đứa như em....
Aron rút từ túi quần jean ra vài tờ tiền, quăng xuống bên cạnh cô tiếp viên. Rồi đẩy mạnh cô ta xuống giường, chống hai tay xuống:
- Vậy thì nhận tiền rồi làm việc cần làm. Tôi ghét những đứa con gái ở trong phòng tôi quá hai tiếng.
Cậu đưa tay tháo khuy áo cô tiếp viên, từ từ cúi xuống...
- Khoan đã!!! Anh!!!
Cô tiếp viên bất chợt đẩy Aron lên...
- Anh vội thế. Cho em tắm cái đã. Đi ngoài đường người em dơ quá mà....
Cô ta vừa dứt lời, Aron đã đứng thẳng dậy quay đi.
- Cô làm tôi mất hứng! Cút khỏi đây trong 10s!
- Ơ... anh! Em.... em xin lỗi. Em ko tắm cũng được.
- Em xin lỗi... anh cứ....
Aron quay đầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt quyền lực
- Tôi bảo cho cô 10s! Hoặc ra khỏi đây hoặc tôi giết cô!
- Anh.... em xin lỗi mà. Em biết lỗi rồi mà....
Cô tiếp viên đứng phắt dậy, túm lấy tay Aron, sụt sịt. Aron từ từ quay người, đưa ngón tay đẩy cằm cô ta lên:
- Đừng có õng ẹo với tôi! Tôi coi mấy đứa như cô là đồ chơi bên đường, thích thì xem, chán thì vứt. Đừng đòi hỏi yêu cầu bất cứ thứ gì. Và nên nhớ, khi bên cạnh tôi, thì-tôi-là-vua!
Bỏ tay khỏi cô gái vũ trường, Aron quay lại bàn lấy chiếc áo sơ mi, đi về phía cửa:
- Biến đi trước lúc tôi quay lại!!!
…
Hơn 9h tối.... mấy cô giúp việc vươn vai.
- Ai da....... cuối cùng cũng xong.
- Ê, tắm cái rồi chơi xúc xắc tiếp đi.
- Oke. Tao phải đi giặt đồ cái đã.
Cô quản gia vừa đi kiểm tra một lượt, trở về phòng ăn.
- Seohyun!
- Dạ!!!
- Dọn thức ăn phòng cậu 2 chưa?
- Rồi ạ! Chị ơi... em...
- Không lộn xộn nữa! Chuẩn bị về phòng đi!
Taeyeon quay đi, chợt để ý thấy Minki. Cô bé đứng nép vào tường, mặt hơi tái đi, 2 tay đan vào nhau, khẽ run lên.
- Mày ko có việc gì làm nữa hay sao mà đứng ngây ở đây?... Con điên này! Tao hỏi không trả lời là sao?
Taeyeon quay lại nói với đội giúp việc.
- Đi tắm thì cởi đồ ra cho nó giặt.
- Dạ..... chị Yeon tâm lí ghê!
- Yêu chị Yeon quá
Mấy cô giúp việc khúc khích cười.Taeyeon nhìn cô bé kia:
- Giặt xong mới được đi ngủ không thì liệu đấy!
Gần 12h đêm. … Nhỏ cố bước ra từ phòng giặt đồ. Bàn tay ngâm nước cả tiếng đồng hồ chống lên tường. Những ngón tay run lên bần bật. Cô bé căn chặt răng, bám vào tường, lê chân bước. Cái lạnh buốt thấm vào từng thớ thịt cứ muốn đánh ngã nó. Nhiệt độ trong khu biệt thự không đến 20 độ! Bước tới phòng ngủ, chỉ cần đẩy cửa thì sẽ ấm hơn. tất cả các phòng trong biệt thự đều lắp điều hòa tăng nhiệt độ về đêm. Nhỏ đưa tay vặn tay nắm...... và...Nó đã bị khóa trong! Không ngạc nhiên, không mất bình tĩnh khi nhận ra điều đó, bởi đây chỉ là một trong những hình phạt nhỏ đã từng trải qua, thế này cũng có là gì đâu. Kearallyn dùng sức đập bàn tay vào cửa. Không có tiếng trả lời, có lẽ mọi người đã ngủ, Eun Ji không biết là có người đã khóa trái cửa. Kearallyn khụy xuống đất, người run lên.
Mất một lúc để cô bé lết được ra cánh cửa dẫn ra ban công. Nhiệt độ ngoài trời có thể cao hơn trong nhà. Cô bé đẩy cửa, bò ra bên ngoài, bàn tay chống đất vẫn run bần bật.... Phải! Nhiệt độ bên ngoài cao hơn!...... Cô bé dựa vào tường, thở dốc. Mái tóc dài xõa xuống đất, bộ quần áo giúp việc dơ bẩn. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán....Nhỏ đã thấy dễ chịu và dễ thở hơn...
Được một lát......Nhỏ chợt nhận ra, có người đang ngồi trên lan can bên phải, dựa tường, ngắm trăng.... là -Jong-hyun!
- Em làm gì ở đây vào giờ này?
-.......
- Ta mới về, không muốn đánh thức mọi người nên đã tắt chuông báo.... Ra đây vì trong phòng ta.... ngột ngạt quá...
- E không ngủ được? Không quen sao?
Jonghyun hơi nghiêng đầu, nhìn cô bé, ánh mắt buồn và sâu thẳm. Nhỏ vẫn chẳng nói gì. Không gian vắng lặng, chỉ có ánh trăng chảy dài trên lan can.
- Em cũng biết lí do em ở đây.... phải ko? Em.... ko sợ.... sao?....
... Một cô bé 14t chưa đủ để biết hết đâu......
- Em biết ko? Cuộc sống này là đấu tranh để sinh tồn, là giẫm đạp lên nhau để chiến thắng. Ta đã được dạy thế từ khi lên 5.... từ khi biết mình là cậu chủ của 1 gia đình đầy tham vọng và quyền lực. Ta....... không có sự lựa chọn của chính mình..... không có con đường khác để rẽ ngang và quay lại..... bất lực! bất lực.....
Jonghyun nhắm nghiền mắt.....
- Ta.... có lẽ.... sẽ ..... yêu em.... và sẽ có một ngày.... khẩu súng trên tay ta .... hướng về.... phía em....
Một khoảng im lặng ....Jonghyun chợt nhận ra.... cô bé kia..... đã ngủ.
…
Qua 1 đêm dài thật dài
Lại 1 ngày nắng lên....
- Hay nó sợ quá nên trốn đi đâu rồi?
- Đi đâu? Xuống cống ngầm à?
- Không có sự cho phép của cậu chủ ai ra khỏi đây được?
Cửa chính được canh gác 24/24, tường cao 3m và có hệ thống an ninh tự động. 1
con ruồi chưa chắc lọt qua, huống gì một con bé 14, 15 tuổi.
- Nhưng tìm khắp rồi, có thấy nó đâu?
- Tại con Yuri đấy. Bảo đừng khóa trái cửa rồi. Giờ biết nói sao với cậu 3?
Một cô giúp việc quay ra nhìn Taeyeon:
- Chị à. Tính sao đây?
- Chắc nó lạc đâu đó trong khu biệt thư thôi. Có phải trẻ lên 3 đâu mà lo.
- Nhưng câu 3 về mà chưa tìm ra thì sao?
- Chị sẽ có cách nói. Cầu trời cho nó biến luôn đi cũng được.
Eun Ji nghe đám giúp việc xôn xao, thỉnh thoảng bụm miệng cười.
Cánh cửa lớn vào phòng ăn kẹt mở,...Jonghyun bước vào.
- Mừng cậu chủ về! Chúc cậu chủ 1 buổi sáng tốt lành.
- Chúc các em một buổi sáng tốt lành.
Hai dãy người làm cùng ngẩng lên và.... cùng trợn tròn mắt
....... Đứng ngay sau Jonghyun là Kearallyn.
Jonghyun tiến lai phía bàn ăn, kéo một chiếc ghế ra, vô cùng lịch sự.
- Em ngồi đi!
Nhỏ ngước nhìn người con trai đó, bàn tay khẽ cọ vào chiếc váy trắng 2 dây bằng lụa cao cấp. Ánh nhìn dịu dàng nhưng đầy quyết liệt của Jonghyun làm cô bé khuất phục. Cô bé từ từ ngồi xuống ghế. Cậu cùng lúc kéo ghế ra.
Taeyeon đã muốn điên lên, nhỏ tiến lại phía bàn ăn:
- Cậu 3!! Đã có chuyện gì ạ?
Jonghyun rũ chiếc khăn lau, để lên trước mặt nhỏ.
- Không có gì đâu. Tối qua ta đưa cô bé về phòng mình ngủ thôi!
Đám giúp việc há hốc miệng. Như thì như có một cây búa tạ giáng xuống đầu.
- Cậu 3, như thế là trái quy định ạ!
Vẫn cái vẻ lịch thiệp. nhẹ nhàng và thong thả. Jonghyun dùng dao và dĩa cắt nhỏ miếng bittet, đẩy lại phía nhỏ.
- E đừng nghĩ quan trọng lên. Và ta cũng ko muốn bất cứ ai phá hỏng bữa sáng của ta.
- Chuyện đó mà ko quan trọng sao? Cạu 3 học theo cậu cả từ lúc nào vậy?.....
Keng.........
- Còn em? Quản lí cả việc của ta từ lúc nào vậy?
- Em... em ... không có ý đó....
- Ta học theo anh cả? Ý em là sao?
- Dạ... không... em xin lỗi... Em biết cậu 3 không phải thế nhưng đưa 1 cô bé mới đến về phòng mình ngủ qua đêm thì....
- Vết bỏng đó là thế nào?
- Ơ....Em…
- Vết bỏng ở chân cô bé là thế nào?!!
Đám giúp việc khúm núm, liếc nhìn bàn chân Min ki, nó đã đượ bôi thuốc và đỡ đỏ đi. Bình thường cậu 3 rất dịu dàng nhưng khi nổi giận thì không phải không đáng sợ. Taeyeon ấp úng:
- Là... là ....cô bé không cẩn thận.... nên.....
- Lần này ta bỏ qua. Có lần sau ta sẽ không để yên đâu. Xem lại cách quản lí của em đi.
- Em... em xin lỗi.
- ..................
Jonghyun nâng chiếc khăn giấy, lau miệng. Bữa ăn bị cắt ngang nên cậu cũng dừng luôn. Cậu vẫn ngồi nhìn cô bé kia ăn. Mặc kệ ai nói gì hay tranh cãi gì, nhỏ vẫn ngồi ăn chậm rãi và ngon lành. Ba ngày rồi có được ăn đầy đủ một bữa nào đâu.
...
Từ đầu hành lang, Minhyun đang tiến lại, việc này chỉ xảy ra 1 lần/tuần.
- Á...á... cậu 2 kìa....
- Đâu? Đâu?..... ối..... cậu 2 chúng mày ơi....!!!!
Từ các phòng, đám giúp việc túa ra, xếp hàng ngoài hành lang, đầu thì cúi nhưng mắt dáo dác liếc về phía Minhyun. không thay đổi, cậu đi với 1 vẻ dửng dưng và bất cần hết mức. Đôi mắt nhìn thẳng chẳng để ý đến ai.
- Cậu chủ!!! - Tất cả cúi đầu đồng thanh.
Những âm thanh dường như không bay vào tai cậu 2 mà rơi luôn xuống đất. Minhyun vẫn lạnh như đá bước đi, cứ như "thế giới chỉ có riêng ta".
Bỗng, cô quản gia từ đâu bước ra:
- Chúc cậu 2 một ngày vui vẻ. Bữa sáng ngon miệng chứ ạ?
Sự dịu dàng và quan tâm thường lệ của Taeyeon không làm Minhyun một chút mảy may. Cậu vẫn bước ngang qua người Taeyeon, và không liếc nhìn dù chỉ 1/1000s. Taeyeon lùi lại, sống lưng như có điện chạy qua. Đứng gần Minhyun lúc nào cũng có cảm giác ghê sợ.
Đúng lúc này, Kearallyn quay người, bước đi, hướng về phía phòng sinh hoạt. Trước mặt cô bé, Minhyun đang tiến lại....Eun Ji nín thở, nuốt nước miếng nhìn cô bạn mình đang tiến gần đến chỗ cậu hai một cách thản nhiên. Và......
Tất cả đám giúp việc đứng như trời chồng khi thấy nhỏ và Minhyun.... lướt qua nhau trong một tích tắc. Lạnh lùng. Bình thản. Haiđôi mắt vô hồn vẫn nhìn thẳng, hai đôi chân vẫn bước.
- Lạy chúa tôi.... nó có phải là người không?
- Nó có biết nó vừa bước đến gần ai không?
- Nó có điên không?...
- Lúc nào nó chả điên...
Mấy cô giúp việc lắp bắp nói như phản ứng tự nhiên. Còn cô quản gia thì đã kịp đưa 1 cái nhìn sắc ngọt về phía nhỏ. Bất ngờ, Taeyeon tiến lại, không một ai đoán được cô đang định làm gì, cho đến khi cô túm cái cô áo của Minki, giật phăng về phía trước rồi dùng hết lực đẩy cô bé thật mạnh. Kearallyn ko phản ứng kịp nên theo đà ngã vào người...... Minhyun!.......
Toàn thể người giúp việc mắt chữ o, mồm chữ a.Minki ngã phịch xuống đất. Cô bé chậm rãi đứng dậy. Không thể tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra sau khi Minhyun bị hích mạnh vào người. Đau không phải vấn đề, vấn đề là: điều cấm kị thứ 3!!!....
Minhyun đã dừng chân, cả dãy hành lang im thin thít, không một tiếng cựa quậy. Đôi mắt cậu vẫn thế, sắc mặt cũng ko một chút thay đổi, trừ đôi tay.... thì đang đưa lên. Nhỏ đã đứng dậy, ngước mắt nhìn người con trai đó, và chưa kịp ngạc nhiên vì khuôn mặt cậu ta giống hệt Jonghyun - dù vẫn có nét gì đó khác, thì một bàn tay rắn như thép, mạnh và bạo lực đã ghì lấy cổ cô bé và nhận mạnh cô bé vào tường. Mọi việc chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Nhỏ không vùng vẫy, không kêu than, dù bắt đầu ngạt thở. Cô bé lại ngước nhìn người con trai. Hai đôi mắt chạm nhau - lạnh và bình thản đến khó hiểu. Đáng sợ trên cả đáng sợ, khi mà khuôn mặt vẫn lạnh băng còn bàn tay hung bạo đang dần cướp đi mạng sống con người. Tay Minhyun vẫn ghì chặt, đôi mắt vẫn xoáy sâu vào cái nhìn của cô bé. Khí quản bị siết chặt, Kearallyn càng ngày càng ngạt thở, hai hàm răng nghiến lại..... Không một tiếng kêu, không một cái nhúc nhích, tất cả đều hiểu, chạm vào cậu 2 chỉ có một con đường - chết! Trừ khi...........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro