Phần 9
"KOONG"-Nó từ đâu chạy tới,hất phăng cái muỗng đi.
-Mày là đứa nào hả?-Một con quát lớn trước mặt nó.
-Mày không cần biết,mà mày không nghĩ vậy là quá đáng à?
-Quá đáng.À,hay mày cũng muốn ăn chung với nó.-Nói xong,nhỏ đi đến chỗ cái muỗng,cúi xuống nhặt nó lên,rồi cầm dí vào mặt nó.
-Tao không muốn gây sự với mày đâu.-Nó vừa nói vừa lấy tay đẩy chiếc muỗng.
-Mày không muốn gây sự thì đừng dính vào chuyện của tao.-Con nhỏ đó quát lớn hơn.Rồi nhỏ tiếp tục đưa muỗng cơm vào miệng cô bạn kia.
"BỘP"-Ngay lập tức,nó lấy hộp cơm đầy cát đó ập vào mặt con nhỏ láo lếu kia:
-Mày muốn ăn thì ăn một mình đi.-Con nhỏ kia bàng hoàng,bị cả hộp cơm ập vào mặt,nhỏ vừa hoảng,vừa quê.Còn nó thì nắm tay cô bạn bị gọi là lập dị đó ra khỏi căn tin trước những đôi mắt ngạc nhiên.Trong đó,ngạc nhiên nhất có lẽ là hắn,Hy Hy,Kha Bình và "hoàng tử" Hạ Phi.4 người với 4 suy nghĩ trong đầu,không ai biết.
Hắn:"Bình thường chỉ thấy nhỏ giỏi múa võ mồm,không ngờ cũng hào hiệp ra phết"
Hy Hy:"Nhỏ đó,nhà quê thì có quê thiệt nhưng cũng biết bảo vệ người khác lắm chứ"
Kha Bình:"Đúng là người có nghĩa khí mà,mình thích nhỏ đó rồi."
Hạ Phi:"Thú vị thật"
Nó kéo tay cô bạn đó ra phía sân sau trường học.Ban nãy nó đã tức giận,thật sự giận,chỉ ở trường học thôi mà đã có những hạng người như thế rồi sao.Vậy mới thấy cuộc sống của nó vẫn còn nhiều khó khăn.
-Cám ơn cậu đã cứu tớ.
-Tớ không làm để được cám ơn,chỉ tại tớ thấy ngứa mắt thôi.
-Tớ xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cậu.
-Không sao,không có gì là phiền phức hết.Vì sao cậu lại chịu đựng như vậy?
-Vì tớ là...một nhỏ lập dị nên-nhỏ nói một cách khó khăn.
-Thôi,tớ hiểu.
-Cậu hiểu?
-Ừ.Mà thôi,tớ giúp cậu được một lần,không giúp được mãi,từ nay cậu hãy mạnh mẽ lên,đừng để xảy ra những việc thế này nữa.
-Này-nó vừa bước đi thì cô bạn gọi với lại.
-Từ trước tới giờ,ngoài ba mẹ ra thì không ai tốt với tớ cả.Hôm nay cậu đã cứu tớ,tớ rất biết ơn.Cậu..cậu có thể...làm bạn...bạn với tớ..không?
Làm bạn ư,có người muốn kết bạn với nó sao,lại là một cô gái rất hiền lành và đáng yêu nữa chứ.
-Cậu có..có..dồng ý..không?-Nhỏ ấp úng.
-Ừ.-Nó quá vui sướng khi có người kết bạn với nó.Có lẽ cuộc sống học trò của nó ở Trung Quốc sẽ tươi sáng hơn.
-Cậu tên là gì vậy?
-Trúc Lâm,còn cậu?
-Hiểu Nhu.
.............................
Dương Hiểu Nhu:là cô gái hiền lành,nhút nhát,dễ bị bắt nạt nhưng nói chuyện rất có lí lẽ,là một người bạn tốt,biết thông cảm và chia sẻ với người khác.Là con gái của một gia đình khá giả,gương mặt cũng rất xinh nhưng suốt ngày đeo kính nên không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
________________________
Hôm nay nó lại cùng hắn về nhà,hắn cứ nhìn nó chằm chằm làm nó khó chịu,rồi bỗng nhiên hắn cất tiếng.
-Hôm nay cô oai quá ha?
-Ông lại muốn gây chuyện gì với tui nữa đây,tui đang rất vui nên không muốn nói nhiều với ông đâu?
-Cô vui ư?Vì được làm anh hùng trước mặt mọi người à?
-Thôi đi,câm cái mồm thúi của ông lại.
-Tùy cô thôi.
Ngày nào đi học về hắn cũng phải nói móc nói xỏ nó vài câu,không có chuyện gì cũng cố lôi ra mà nói.Hình như đôi co với nó trở thành thói quen của hắn rồi,những lời nói ,cử chỉ hung hãn của nó khiến hắn thấy vui hơn.
Hôm nay hắn cũng rất vui.Có chuyện gì sao?Đương nhiên là có.Hắn vui tại vì ngày mai nhỏ về mà.Nhỏ là ai?Là Gia Mỹ,Công chúa bé nhỏ của hắn.Cô công chúa đã bỏ hắn đi 9 năm nay giờ đây đã trở lại.Chắc đêm nay hắn vui đến mức không ngủ được mất.
Nó lại đứng trước cổng trường,một ngày mệt mỏi bắt đầu.Như mọi ngày,nó vẫn ngồi thu lu trong lớp,không nói gì.
-Nè,muốn uống nước không?-Hy Hy đưa lon nước ngọt cho nó.
-Gì đây?Sao hôm nay tốt với tui dữ vậy?
-Nói nhiều,tui hỏi có uống không?-Nhỏ nói,mặt đỏ lên vì quê.
-Ngu sao không uống,đưa đây.-Nó vừa nói vừa chộp vội lon coca.-Ê,đi đâu vậy?-Nó gọi với theo khi thấy nhỏ đã ra tới cửa lớp.
-Hy Hy,hôm nay cậu lạ thiệt nha.-Kha Bình hỏi Hy Hy.
-Có gì đâu?
-Cậu thấy thích Trúc Lâm rồi đúng không?Nhỏ đó rất tốt mà.
-Không phải.
-Còn nói không phải nữa.
-Không phải mà.
-Nói tớ nghe đi,tớ không nói với ai đâu.Trúc Lâm là người rất tốt,ngày hôm qua nhỏ đã cứu con nhỏ lập dị đó....Á...á..á..-Trong khi Kha Bình đang luyên thuyên thì Hy Hy đã cầm sẵn cây chổi để đập nhỏ.
-Cậu vừa nói những gì,nói lại tớ nghe xem nào.Tớ đánh chết cậu.
-Á,Hy Hy,tha cho tớ đi mà.-Hai người dí nhau chạy vòng vòng.
_______________________
Một cô gái xinh đẹp bước ra khỏi cửa sân bay cùng một lão già.Cô gái trông có vẻ là con nhà quyền quý.Cô ta mặc một chiếc áo ôm màu đen cùng một chiếc khăn choàng bằng lông trắng muốt.Với cách ăn mặc đó cũng đủ thấy cô ta là tiểu thư giàu có đến mức nào.
-Quản gia,cầm giúp tôi cái áo khoác.-Nói xong cô nàng tìm kiếm một thứ gì đó trong túi xách và cô ta lấy ra trong đó một...con ngựa gỗ.
-Vũ Bằng,sao hôm nay mặt ông cứ như con gấu trúc vậy,ngủ không được hả?-Nó thích thú với gương mặt gấu trúc của hắn.-Sao ông không nói gì hết vậy?Cả ngày nay cái mặt của ông đã như vậy rồi.-Nó vẫn không buông tha,suốt quãng đường đi học về,nó cứ tiếp tục tra tấn lỗ tai của hắn cho đến khi về tới nhà.
-Thiếu gia,tiểu thư đã về.-Một đám người làm xếp hàng từ ngoài cổng vào đến cửa chính đứng cúi đầu chào hai người.Nó đi qua hàng người dài đang cúi đầu này mà ngượng chín cả mặt,dù ở đây đã lâu nhưng nó vẫn chưa quen với cách chào hỏi này.Đi trên con đường dẫn từ cổng đến cửa chính dài ngoẵn,cuối cùng nó và hắn cũng tới nơi,ông quản gia nặng nề mở cánh cửa gỗ to lớn mời hai chúng nó vào.Cạch...Trước mắt nó là gì đây?Một cô gái,không ,phải nói là một tiểu thư rất xinh đẹp và sàng trọng ngồi trên chiếc ghế sa-lông.Nó còn chưa kịp hiểu gì thì cô tiểu thư đó đã chạy tới ôm chầm lấy hắn.
-Vũ Bằng.-Cô tiểu thư như vỡ òa nói với niềm vui sướng tột cùng.
-Em là-Hắn còn chút bất ngờ nhưng dường như nhận ra điều gì đó,hắn vui vẻ đáp lại-Chào mừng em đã trở về.-Hắn,hình như đã cố kìm nén nhưng vẫn thấy vui sướng ra mặt,ai có thể biết được một Tống Vũ Bằng cao ngạo lại có lúc thế này chứ.
-Dạo này anh vẫn khỏe chứ?
-Anh vẫn tốt mà.-Hai người trò chuyện khá thân mật.
Hắn vẫn tiếp tục nói trong khi cô nàng kia đã lia đôi mắt to ấy về một hướng khác.Cô ta đang nhìn chằm chặp vào nó nhưng miệng thì vẫn tiếp tục cuộc đối thoại với hắn.
-Vũ Bằng,cô gái này là..
-Em gái anh đấy.
-Em gái anh?-Cô ta không giấu nổi sự ngạc nhiên,cả nó cũng vậy,không thể không sửng sốt với câu trả lời của hắn.
-Anh là con một mà.
-À,cô ấy là em họ,là em họ thôi.Con của một bà dì xa.-Hắn nói như thể chuyện đó có thật vậy.
-À,ra vậy.-Cô ta bước đến gần nó,gục nhẹ đầu-Chào bạn,mình là Tôn Gia Mỹ,bạn gái của Vũ Bằng,bạn cứ gọi Gia Mỹ là được rồi.
Bạn gái ư?Không ngờ hắn ta lại có cô bạn gái tuyệt vời đến vậy.Đúng là một tiểu thư đúng nghĩa.Gương mặt xinh đẹp,dáng đi uyển chuyển,giọng nói nhỏ nhẹ,cách chào hỏi lịch sự,không thể chê vào đâu được.Đứng trước cô tiểu thư này,nó đúng là chẳng đâu vào đâu,nó cũng cố lịch sự lại mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro