Phần 4
" Trúc Lâm à, ta nghĩ con nên nghe theo lời bà ta , về quê hương của con đi. Nơi đó là nơi đáng ra con được hưởng một cuộc sống sung sướng bên người thân ."
"Con cần thời gian suy nghĩ "-Nó nói trong sự mệt mỏi rồi đi thẳng về phòng .
Thả phịch người xuống giường , nó nhắm nghiền mắt .Nó có lên theo người đàn bà đó về Trung Quốc không?Nếu về , nó sẽ biết được gương mặt của hai người ấy , hai người mà nó ước mong dược gặp hằng đêm thời thơ ấy .Nhưng nếu vậy dì phải làm sao ?Bỏ dì ơn đây một mình , nó không yên tâm .Còn bạn về nữa chứ , tất cả oét đây , nó không muốn rời xa .Nó chợt nhớ đến lời dì"À nghĩ con nên nghe theo lời bà ta , về quê hương của con đi.Nơi địa là nơi đáng lí con được hưởng một cuộc sống sung sướng bên cạnh người thân ."Dì nói như vậy là có ta gì ?Có thể nó là gánh nặng của dì chăng ,nó nghĩ vậy .Có lẽ nó lên đi...
"Reng..reng...reng ..."-Đồng hồ kêu 5:45.Nó gượng dậy tay đập nhẹ nên trán .
"Dậy thôi ,vậy là lại bắt đầu một ngày mệt mỏi ."-Nó tự nhủ .
6:30. Nó ôm cặp đi học ,ra đến cửa phòng ,bí chạm mặt dì. Dì lên tiếng :
-Con suy nghĩ chưa ?
"Dạ rồi."- Nó nói ,cố giữ bình tĩnh .
"Con quyết định thế nào "
"Con sẽ đi."
Im lặng...
Tiếp tục im lặng ...
Im lặng một lúc lâu
"Con muốn đi."-Dù nó phá tan bầu không khí ở lặng .
"Vâng"-Nó nói mà lòng đau nhói ,nó đâu muốn thế ,chỉ không muốn tạo thánh nặng cho đi nên đành vậy thôi.
"Vậy đi sẽ gọi điện thoại cho người đó. Con đi học đi.
Nó muốn khóc thật to ,nhưng bây giờ phải liền lại ,việc của nó bây giờ là giữ bình tĩnh cho lũ bạn trên lớp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro