Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: P2

* Ba ngày sau đó * Nó nhận được báo cáo Dangerous muốn thách đấu, yêu cầu đích thân nó và hắn phải ra mặt ứng chiến. Nó mở cửa phòng hắn, bàn bạc một hồi, hắn nói " không được, rất nguy hiểm, nếu là trước đây anh sẽ để em đi, nhưng bây giờ em là vị hôn thê của anh, em mà bị thương anh phải làm thế nào?"

Nó: anh quên em là ai rồi sao?

Hắn: dù thế nào anh cũng không muốn em đi!

Hắn liên tục phản đối, cho tới khi nhận được lời hứa chắc như đinh đóng cột rằng nó tuyệt đối sẽ không bị thương, hắn mới đồng ý để nó đi. Lần này 4 đứa nó sẽ đi, nó gọi điện cho Jin

- " giúp chị chăm sóc ba mẹ, không được để họ biết"

- " không, em sẽ đi cùng mọi người"

- " không được"

- " nhưng..."

- " đây là mệnh lệnh"

Cả nhóm chuẩn bị vũ khí ứng chiến rồi đến khu đất trống ngoại ô thành phố- nơi Dangerous chọn làm địa điểm quyết đấu. Nó thực sự rất có hứng thú với điều kiện Dangerous đưa ra. "Lần này, nếu chúng tôi thắng, vị nữ bang chủ này phải tháo mặt nạ và nhường lại ghế lão đại thế giới ngầm cho Dangerous. Nếu chúng tôi thua...sẽ hai tay dâng Dangerous cho các vị"

Nhỏ lên đạn * ĐOÀNG* dứt tiếng súng, hai bên lao vào nhau đâm chém loạn xạ. Tầm 10ph sau bang chủ hai bên mới vào cuộc, bang chủ Dangerous dùng tay không đấu với nó, tất nhiên nó cũng không dùng súng, súng của nó bây giờ chỉ còn đúng 1 viên đạn. Chiêu thức cả hai đều rất nhanh, rất chuẩn xác. Tiếng súng, dao, côn, kiếm va vào nhau cộng thêm tiếng la hét tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp nhói tai. Ở đằng xa, hắn đến giải vây cho cậu, nó và lão đại Dangerous đang dốc toàn bộ sức lực để kết thúc trận đấu, cả hai đồng loạt chĩa mũi súng vào nhau

* DỪNG LẠI! THIÊN ÂN!"

Tiếng hét của mẹ nó nhưng đã muộn, hai viên đạn đều đang nhằm thẳng tim đối phương lao tới. Hắn hét lớn " BĂNG TÂM"

Ba mẹ nó cùng mọi người chạy về phía nó, thật may nó có áo chống đạn, viên đạn chỉ sượt qua. Nó nhìn về phía đối phương, lão đại Dangerous từ từ ngã xuống, ánh mắt hường về phía gia đình nó, bóng dáng cô độc ấy làm tim mẹ nó chợt nhói lên, bà vội chạy lại đỡ cậu ta, nước mắt lăn dài. Trên đường tới bệnh viện, mẹ nó vừa khóc vừa không ngừng nói " Thiên Ân! Là con đúng không? Là con trai của mẹ đúng không? Mở mắt ra nhìn mẹ ...con" Chờ ngoài phòng cấp cứu, mẹ nó khóc tới nỗi ngất lịm đi, nó tuyệt nhiên không rớt một giọt nước mắt, khuôn mặt đờ đẫn nhìn về phía cửa kính phòng cấp cứu. Trong phòng, tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng, y tá liên tục chạy ra ngoài, nhưng không ai chịu nói nửa lời. Nó đứng không vững , ngã xuống đất trước khi hắn kịp đỡ. Sáng hôm sau nó tỉnh dậy, anh đã qua cơn nguy kịch , được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt.

* Lãnh Thiên Ân - anh trai nó

Chen - 21 tuổi*

*phòng anh nó*

Anh nằm đó với khuôn mặt thiếu sức sống, đôi môi khô ráp tái nhợt . Nó không nhớ lần cuối gặp anh là khi nào, nó chỉ biết, nửa đêm giật mình thức giấc, không có anh ở bên vỗ về như hồi nhỏ, nó thực sự rất sợ hãi. Chạm tay vào má anh, khuôn mặt này đã bao lâu rồi nó không được chạm vào? Nó không kìm được cảm xúc, giọt nước mắt chảy dài trên má, rớt xuống bàn tay lạnh lẽo của anh. Cho tới khi anh khỏe lại, gia đình nó mới có một bữa cơm gia đình đúng nghĩa sau 8 năm xa cách.

Anh kể với nó, * năm trước khi trượt chân ngã xuống vách núi, anh may mắn sống sót được hai vợ chồng nông dân cưu mang, nhận anh làm con nuôi, anh bị mất trí, sống mà không có kí ức bằng cái tên Trần Hạo Nam suốt 8 năm ròng. 5 năm trước, bố mẹ nuôi của anh bị sát hại, chỉ còn mình anh sống sót, anh đã rất hận bọn người đó vì đã cướp đi người thân duy nhất của anh , nỗi hận ấy thôi thúc anh, khiến anh có dũng khí cầm súng giết người, cũng chính bọn người ấy khiến anh hiểu ra một điều : con người hơn nhau ở hơi thở, nếu muốn sống thì phải giết kẻ muốn cướp đi hơi thở của mình. Khi mẹ gọi tên anh, trí nhớ của anh mới hoàn toàn hồi phục. Anh không ngờ có một ngày được đoàn tụ với gia đình như thế

Nó: em cũng ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh này, em suýt chút nữa đã hại chết anh!

Anh: bảo bối, em là em gái anh, cũng chính là nguồn sống của anh!

Nó ôm anh : em...đã rất nhớ anh!

Anh: anh về rồi, từ nay sẽ không bỏ em mà đi nữa! Anh hứa đấy!

Hắn vào phòng, thật khó có thể tưởng tượng ra cảnh 3 lão đại của thế giới ngầm lại ngồi nói chuyện với nhau như thế này. Anh biết hắn cũng đã lâu, phần nào cũng hiểu được tình cảm của hắn với nó, không cần nói nhiều, anh chỉ mong hắn yêu thương nó như anh đã từng làm.

:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro