Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3

Cuối tuần nó cho phép bản thân mình ngủ thêm một chút. Nhưng thật không hiểu,chỉ mới có 5h sáng mà cảm giác buồn ngủ đã tan biến hoàn toàn. Mắt nó cứ trân trân nhìn trần nhà,đấu tranh hồi lâu nó bật người dậy đi vào làm VSCN thay một bộ đồ thoải mái muốn ra công viên chạy bộ. Tuy nó không lười nhưng nó ghét ồn ào đặc biệt là công viên do cứ đến gần 6 giờ thì nơi này có biết bao nhiêu là trẻ cười đùa các thanh liên đam mê hithop lại tìm các nơi rộng rãi mà bật nhạc cho cảm giác feeling nhảy nhảy múa múa. Những thứ tạp âm chính là lí do chia rẽ nó đến với công viên . Cũng may hôm nay nó đến sớm không khí trong lành không có những tạp âm kia làm cho nó vô cùng thoải mái. Vừa chạy bộ vừa đeo headphone nghe nhạc không làm ảnh hưởng đến người khác. Được một đoạn có một cô gái ăn mặc "kín cổng cao tường " chạy ngược chiều với nó. Phía sau là một người nam cũng thuộc hàng tuần tú. Thấy cô gái dừng lại anh ta cũng dừng lại. Nó ngồi xuống cái ghế gần đó xem kịch.
-- Anh. Tại sao lại theo tôi?
Cô gái khó chịu hét thẳng vào chàng trai phía sau.
-- Tôi có theo cô sao ?
Chàng trai ngơ ngác hỏi
--- Không theo tại sao anh lại chạy phía sau tôi ,HẢ?
Cô hét to hơn lúc nãy không chỉ khiến anh chàng kia phải bịt tai mà nó - khán giả đang chứng kiến cũng phải đứng xa một chú.
-- Cô điên hay sao mà hét lắm thế? Tôi bất đắc dĩ phải chạy đằng sau cô vì cô chạy đằng trước mà như say rượu làm tôi không thể nào lách qua để về nhà được. Đường này về nhà tôi,tôi đi được chưa?
Tức giận anh chàng hét thẳng vào mặt cô gái khiến cho khuôn mặt của cô gái đỏ bừng vì tức giận chuyển sang đổ vì quá xấu hổ. Sau đó anh chàng lách người chạy thẳng về nhà. Cô gái thẹn quá hóa khùng quay mặt lại thấy nó đứng cách đó không xa,vẻ mặt nhìn là biết chứng kiến hết mọi việc liền đùng đùng đi về phía nó. Đến gần cô đưa tay tính đánh nó nhưng bị nó giữ lại. Tức giận hét :
-- SAO MÀY LẠI NGHE TRỘM CHUYỆN NGƯỜI KHÁC NHƯ VẬY HẢ?ĐỒ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ
Được rồi nó thừa nhận cô nàng này thuộc top những người 'miệng lưỡi không sương nhưng lực sát thương vô đối' mà sao cô ta có thể hét lắm vậy.
-- Tôi không nghe lén mà do cô nói 'qua nhỏ' buộc lòng tôi phải nghe thôi. Còn nữa không phải chỉ có mình tôi chứng kiến cảnh vừa rồi đâu cô nhìn xung quanh đi ai ai cũng nhìn cô đấy.
Nói xong nó hất tay cô nàng ra tiếp tục chạy. Nhưng nó không quên lưu lại cho cô nàng một câu làm cô cứng họng :
-- Cứ làm ác quỷ mà sống đứng với bản thân chứ đừng mang bộ mặt thiên thần nhưng tâm hồn dơ bẩn, cô đẹp đấy nhưng không phải ai cũng muốn vây quanh cô đâu.
Nhìn xung quanh đông người hơn tiếng ồn ào bắt đầu tăng lên nó chạy thẳng về nhà. Đến nơi biết ba đã chuẩn bị đồ ăn cho nó và đi làm nên nó cũng thay một bộ đồ khác rồi kéo ghế ngồi ăn sáng.
Dù sao hôm nay cũng rảnh vì vậy nó lấy cái nón đen đội lên và mang đôi giày bata cũng đen nốt để ra ngoài tìm việc. Nó không để ba nó làm việc quá sức nữa. Ra khỏi nhà nó khóa cửa cẩn thận. Nó ung dung đi trên đường không chú ý đến người đi đường bỏ qua cả những lời bàn tán về nó nữa nó cho rằng người có thể ăn mặc bụi bặm còn nó thì không. Đừng chân tại cột quán cheo biển tuyển nhân viên nó đẩy cửa bước vào bên trong không có ánh đèn mập mờ âm nhạc nhẹ nhàng khiến con người ta thoải mái tuy không lộ ra mặt nhưng nó có ấn tượng tốt đối với quán này. Sau một hồi nói chuyện cùng chủ quán nó được nhận làm việc từ sau giờ đi học tới 10 giờ. Về nhà công việc nhà làm xong còn lại là thời gian nhàn rỗi của nó làm bài tập cũng xong đành leo lên giường nghỉ trưa. Chiều đến ba nó về 2 người cùng nhau ăn cơm,lưỡng lự một lúc nó quyết định nói cho ba nó nghe về chuyện đi làm.
-- ba con có truyện cần nói.
-- Có truyện gì vậy con. Con cần mua gì hay là thấy không khỏe trong người?
-- Không phải chỉ là thời gian tới con sẽ đi làm thêm nên bây giờ nói với ba một tiếng thôi.
Nó lắc đầu ngao ngán ba nó là như vậy nó mà nó có truyện là ba nó quýnh lên.
-- Cái gì? Đi làm thêm? Không được.
Ba nó vừa thở phào vì nó không bị gì nhưng đột nhiên lại hét to hỏi nó rồi không cho đi. Nó than thầm số mình là số con rệp từ sáng tới giờ gặp nhiều người hét tội cho cái tai vô tội của nó. Nhưng nó kiên quyết khẳng định với ba của nó :
-- Ba,con đi làm trong quán cà phê minh bạch chứ không phải làm trong bar hay mấy quá gà mờ. Chủ tiệm hiền lành, phong cách quán tốt. Cho con đi làm nha ba.
Đưa ôi mắt kiên định lên nhì ba nó.
-- Nhưng má ...
-- Không cói gì đâu ba,nếu không làm được thì cn nghỉ làm không để người ta bắt nạt đâu... Ba...
Nó cắt ngang lời ông trong mắt sự kiên định tăng thêm vài phần kiến ba nó không thể từ chối.
-- Được,nếu cảm thấy không ổn thì phải nhỉ ngay đó.
Trước lời dặn của ông nó gật đầu một cái để cho ông yên tâm. Trải qua buổi tối thuận lợi như vậy tâm tình của nó đã tốt hơn nhiều. Cũng đã trễ nó nhắc ba nó ngủ sớm rồi cũng xin phép về phòng.
Ngồi vào bàn học sắp xếp đồ dùng rồi leo lên giường tắt đèn đi ngủ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở một căn phòng khác người thanh niên kính cẩn đưa cho người đàn ông tập hồ sơ :
-- Thưa ông đây là hồ sơ về cậu bé Vương Nguyên.
-- Được rồi ngươi lui đi.
Người đàn ông phầt tay cho người kia đi rồi mở tâp hồ sơ,rất nhanh ông đã biết được thông tin cần thiết.
-- Ba mẹ li hôn cách đây không lâu ở trười học tốt kiệm lời. Haha đứa trẻ này rất thú vị phải nhận nó làm con nuôi và đào tạo nó thành người mà không ai bằt nạt được. Haha
-- Ba
Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của ông. Tuy vậy ông không tức giận mà còn mang vài phần cưng chiều gọi :
-- Con trai đến đây ba có việc muốn hỏi con.
-- Chuyện gì vậy ba.
Đứa bé hưng phấn hỏi ông. Ông cũng không giấu giếm suy nghĩ của mình liền hỏi :
-- Con còn nhớ anh trai hôm trước giúp con không? Ba đinh nhận anh ấy làm con nuôi,con thấy sao?
Đứa trẻ thấy ba nhác đến anh trai hôm trước và còm muốn nhận con nuôi thì hứng thú đáp nhanh :
-- Được ạ. Dù sao anh hai hay bắt nạt con  ba nhẫn anh ấy về bắt nạt anh hai đi ba.
Ánh mắt đứa bé chiếm tám phần tinh ranh hai phần vui vẻ. Người đàn ông nghe được đáp án của con trai liền bật cười và quyết định nhận nuôi nó. Nhìn đồng hồ đã biết muộn hai người một lớn một bé tiến về phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro