Thiên Nhân và Tiên Nữ
Nhìn thấy toà cổ kiến trúc đáng sợ trước mắt, Nguyễn Phong gần như đã quay lưng chạy đi. Nhưng ngay lúc ấy, hắn bất ngờ nghe thấy những âm thanh rộn ràng, vọng lại từ xa, hòa quyện trong tiếng gió lướt qua những tán cây.
Âm thanh đó, không thể nghi ngờ, chính là tiếng cười nói của nhân loại! Nguyễn Phong ngay lập tức quay về phía phát ra âm thanh, và lần này, hắn nhận ra điều gì đó thật khác lạ.
Bên phải là một hành lang gỗ đỏ bóng bẩy kéo dài dọc bờ hồ hình bán nguyệt, bao quanh bởi những cụm hoa kỳ lạ, nở rộ với hình dáng mê hoặc.
Cảnh tượng này hoàn toàn tương phản với vẻ đáng sợ mà hắn vừa chứng kiến. Nguyễn Phong liếc nhìn một lần nữa, như để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Sau vài giây, hắn khẽ lẩm bẩm:
"Chủ nhân của toà kiến trúc này thật sự kỳ lạ. Một bên bày trí như địa ngục, bên kia lại tựa tiên cảnh."
Dẫu vậy, tiếng cười nói xa xăm vẫn tiếp tục văng vẳng, hòa quyện cùng tiếng thác nước và tiếng lá cây xào xạc. Những âm thanh ấy mang đến một cảm giác hấp dẫn khó cưỡng, nhưng cũng khiến Nguyễn Phong băn khoăn, không thể đoán định. Âm thanh không đủ rõ ràng để nhận ra giọng nam hay nữ, nhưng có thể nói đó chính là nhân loại.
Nguyễn Phong trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, sau đó quyết định:
"Tốt hơn hết, ta nên lén lút đi vào. Nếu thật sự gặp nguy hiểm, ta vẫn còn cơ hội rút lui. Dù sao, giờ cũng không còn nơi nào khác để đi."
Lặng lẽ, Nguyễn Phong cúi thấp người, âm thầm len qua những bụi cây và cỏ dại, hướng về phía hậu viên để quan sát tình hình. Trái ngược hoàn toàn với không khí u ám ở toà cổ kiến trúc, khu vực này được bài trí vô cùng tinh tế. Những bụi hoa với màu sắc dịu dàng tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, thanh thoát, mang lại cảm giác thư giãn kỳ lạ.
Đi qua một dàn dây leo nở đầy nụ hoa hình chuông màu xanh thẫm, Nguyễn Phong tiếp tục tiến gần đến bờ hồ. Dưới ánh sáng dịu dàng, nước hồ hiện lên màu bích ngọc trong trẻo, phản chiếu bầu trời và cây cối xung quanh như một tấm gương khổng lồ. Đứng trên bờ, hắn dừng lại và nhận ra, cách đó không xa, là một tòa thủy đình nhỏ nổi giữa mặt nước phẳng lặng.
Trong tòa thủy đình, có bóng người thấp thoáng. Nguyễn Phong nheo mắt, cố nhìn rõ hơn. Bên cạnh thủy đình, một cây tuyết đào lớn sừng sững, toàn bộ thân cây phủ đầy những đóa hoa trắng tinh khôi, tạo nên một cảnh tượng tĩnh lặng mà huyền ảo.
Hắn thận trọng bước lại gần cây tuyết đào, nấp sau những tán hoa dày đặc để quan sát rõ hơn bóng người trong thủy đình. Ở giữa tòa thủy đình, hắn nhìn thấy một tiểu cô nương nhỏ nhắn, khoác trên mình bộ bạch y cổ phục, đang chăm chú ngồi đọc sách.
Nàng thật đẹp!
Khuôn mặt nàng như được chạm khắc từ bạch ngọc, đôi mắt đen láy dõi theo từng dòng chữ trong cuốn sách. Mái tóc đen óng như dòng suối, điểm xuyết bởi trang sức hình hoa đào.
Nguyễn Phong đứng lặng, mọi lo âu tan biến. Tim hắn đập chệch nhịp vì ngạc nhiên và say mê.
"Đó là khí chất của thiên tiên," hắn tự nhủ, như vừa tìm được lời giải cho cảm xúc cuồng nhiệt trong lòng.
Đối với Nguyễn Phong, nàng không chỉ đẹp ở ngoại hình mà còn ở phong thái thanh tao, nhẹ nhàng. Từng cử chỉ nhỏ nhặt, từ dáng ngồi, cách lật sách đến cái nhíu mày, đều tràn đầy tinh tế. Sự tự nhiên trong hành động làm nên khí chất thần tiên của nàng.
Nguyễn Phong thầm nghĩ:
"Đây chính là một mỹ nhân hoàn hảo như trong quan niệm lễ giáo cổ xưa, ta cứ tưởng nhàm chán mà không ngờ lại tuyệt vời đến vậy."
Nếu chỉ là bề ngoài, Nguyễn Phong sẽ không bị cuốn hút đến thế. Nhưng từng chuyển động của nàng như khắc sâu vào tâm trí hắn, mỗi khoảnh khắc tựa một bức tranh hoàn mỹ.
Hắn thầm nghĩ: "Nhiều mỹ nữ trên địa cầu cố tạo dáng vẻ tiên tử, nhưng khi nhìn nàng, ta mới hiểu sự khác biệt giữa sinh ra đã có băng tâm ngọc cốt và sự mô phỏng. Quả thật một trời một vực."
Nguyễn Phong, trong cơn mê đắm tột độ, vô thức đạp trúng một cành cây khô trên mặt đất, tạo ra một tiếng động lớn vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Tiểu tiên nữ trong bộ bạch y lập tức giật mình, ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen huyền lấp lánh của nàng thoáng hiện lên vẻ tò mò và một chút thích thú.
Nguyễn Phong định mở lời chào, nhưng chưa kịp nói thì bất ngờ cảm thấy một cú đập mạnh vào đầu khiến hắn choáng váng. Trước mắt hắn, một bóng dáng thanh mảnh trong bộ thanh y lao ra, đứng chắn giữa hắn và bạch y tiên nữ.
Đó là một tiểu cô nương có dáng người cao ráo, mái tóc được tết thành hai bím gọn gàng. Đôi mắt nàng to tròn, ánh lên sự giận dữ, và trong tay nàng cầm một chiếc chổi lớn trông khá nặng.
"Ai cho phép ngươi vào đây?" Nàng gào lên, giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ.
Nguyễn Phong bối rối, chưa biết phải trả lời thế nào thì bạch y tiên nữ nhẹ nhàng bước ra khỏi thủy đình. Nàng đi với dáng vẻ thanh tao, giọng nói trong trẻo như tiếng bích ngọc vang lên:
"Muội đừng làm khó hắn." Nàng nói, đôi mắt đen láy hướng thẳng về phía Nguyễn Phong. "Ta là Tiên Tuyết Nghi, người của Tiên gia tộc. Còn ngươi tên là gì?"
Hắn chợt nhận ra rằng giọng nói của nàng chính là âm thanh đã gọi hắn dừng lại tối qua!
Thật là:
"Nhẹ nhàng gió thổi, nhẹ nhàng mây bay
Nhẹ nhàng đổi lấy một lời mê say
Nhẹ nhàng hòa quyện tâm ta
Nhẹ nhàng nương tựa tâm tình trao tay
Nhẹ nhàng trăng sáng, nhẹ nhàng gió hây
Nhẹ nhàng chiếu sáng lòng ta với người
Nhẹ nhàng lời ước trăm năm
Nhẹ nhàng mãi mãi bên nhau không rời"
Nguyễn Phong rung động một hồi sau mới ấp úng trả lời:
"Tên của ta là... Nguyễn Phong. Chính tiên nữ là người hôm qua đã gọi ta, đúng không?"
Tiên Tuyết Nghi không trả lời ngay, chỉ khẽ mỉm cười. Ngay lúc này, tiểu cô nương kia lại chen vào, giọng nói bực tức:
"Đúng vậy! Tối qua, tiểu thư và ta phát hiện có dị tượng trên đỉnh núi. Khi chúng ta đến nơi, vừa kịp thấy ngươi nhảy ra từ một hang động. Chưa kịp đến gần thì ngươi đã chạy mất. Sáng nay, bọn ta phát hiện ra ngươi ngủ chèo queo trong căn chòi rơm dưới kia."
Không để Nguyễn Phong nói thêm, nàng tiếp tục giọng đầy bất bình:
"Ta định đá ngươi một phát cho biết mặt, nhưng tiểu thư không cho, còn bảo ta mang bánh nướng cho ngươi! Vậy mà bây giờ, ngươi chưa được phép lại dám vác cái bộ dạng ghê tởm này đến làm bẩn Thập Mộc Đình. Ngươi đã biết tội chưa?"
Nguyễn Phong cúi nhìn bản thân, nhận ra bộ dạng mình quả thật bẩn thỉu và hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh thần tiên nơi đây.
Hắn lúng túng, cố gắng tỏ ra biết lỗi, trong khi Tiên Tuyết Nghi đứng bên cạnh không khỏi buồn cười trước vẻ mặt uất ức của tiểu cô nương. Nàng nhẹ nhàng lên tiếng:
"Được rồi, Vân Hương, ta sẽ giúp muội dọn dẹp chỗ này."
Nghe vậy, Tiên Vân Hương liền dùng đầu chổi đẩy Nguyễn Phong ra xa, như thể sợ bùn bẩn từ người hắn sẽ làm mình dính lây. Nàng quát lớn, vẻ mặt đầy nghiêm khắc:
"Đi, ra ngoài tắm rửa sạch sẽ ngay! Nếu không, cô nãi nãi đây sẽ đánh ngươi thành đầu heo!"
Tiên Tuyết Nghi dịu dàng dặn dò:
"Muội tìm một bộ đồ cũ của lão bộc cho hắn."
Tiên Vân Hương nghe xong liền mang một bộ cổ phục cũ nhưng vẫn còn rất tinh tươm cho Nguyễn Phong rồi không ngần ngại tiễn hắn ra khỏi Thập Mộc Đình.
Khi đi ngang qua tòa kiến trúc cổ quái, Tiên Vân Hương thấy hắn kinh sợ cũng lắc đầu nói:
"Đấy là tổ đường. Ta cũng không hiểu các lão tổ tông ngày xưa lại có sở thích kinh dị như vậy."
Nguyễn Phong gật đầu tỏ vẻ đồng tình rồi nhanh chóng quay lại bên con suối để rửa sạch những vết bùn đất và máu bẩn. Hắn cởi bỏ bộ đồ hiện đại của mình cùng chiếc điện thoại hỏng, giấu kỹ vào đống rơm gần đó. Sau khi thay vào bộ đồ vải thô, hắn không quên nhét vài viên sỏi nặng vào túi áo để cân bằng khi di chuyển.
Trở lại Thập Mộc Đình, Nguyễn Phong bây giờ sạch sẽ và gọn gàng hơn. Hắn bước qua dãy hành lang bên phải để đến hậu viên.
Tới nơi, hắn nhìn thấy Tiên Tuyết Nghi đang ngồi thong thả trong tiểu đình, để Tiên Vân Hương chải tóc cho mình. Tiểu cô nương này vừa làm vừa líu lo không ngớt, mười phần như đang kể tội hắn.
Nguyễn Phong không thể không thừa nhận rằng Tiên Vân Hương xinh đẹp không kém gì Tiên Tuyết Nghi. Tuy nhiên, thần thái của nàng lại có chút tự do thoải mái, giống như một tiểu mỹ nhân hiện đại.
Nàng vừa nói vừa vung tay, nhíu mày, phùng má diễn tả, tạo nên dáng vẻ vừa đáng yêu vừa sinh động. Dù không nghe rõ nàng đang nói gì, Nguyễn Phong vẫn có thể đoán rằng nàng đang mô tả lại một trận chiến quyết liệt nào đó mà bản thân đã chiến đấu hết mình.
Nguyễn Phong phát hiện ra Tiên Vân Hương có một đôi mắt tím thẫm, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm, sâu thẳm đến mức khiến hắn cảm giác như đang nhìn vào cả một vũ trụ thu nhỏ. Ánh mắt ấy không chỉ lạ lùng mà còn mang một sức hút khó cưỡng, như có sợi dây vô hình kéo người đối diện vào một thế giới khác, không cách nào thoát ra.
Khi thấy Nguyễn Phong quay lại, Tiên Vân Hương lập tức chạy đến kiểm tra. Nàng đi vòng quanh hắn, nhìn chăm chú như muốn chắc chắn hắn đã sạch sẽ. Sau đó, nàng giả vờ bịt mũi, tỏ vẻ chê bai rằng hắn vẫn bốc mùi, rồi ra hiệu bằng tay với Tiên Tuyết Nghi không cho hắn bước vào.
Tiên Tuyết Nghi che miệng cười khẽ, đứng dậy và nhẹ nhàng mời Nguyễn Phong vào trong tiểu đình.
Nàng nhìn hắn với ánh mắt dò xét rất lâu, sau đó khẽ mở môi anh đào, hỏi:
"Ngươi có phải là Thiên Nhân không?"
Nguyễn Phong ngạc nhiên. Hắn, một người bình thường ở địa cầu, sao có thể trở thành Thiên Nhân được? Hắn lắc đầu, thành thật đáp:
"Tại hạ thật sự chỉ là một người bình thường, không phải Thiên Nhân."
Tiên Vân Hương ngay lập tức lên tiếng, vẻ mặt đắc ý:
"Muội đã bảo rồi! Hắn trông như một tên ăn xin lạc trong chợ, chẳng có chút dáng dấp nào của Thiên Nhân cả."
Tiên Tuyết Nghi nghiêm nghị nói:
"Hương nhi, muội ra ngoài cửa trông chừng. Tuyệt đối không để ai bước vào đây. Đây là việc cực kỳ quan trọng, không được đùa giỡn."
Tiên Vân Hương lè lưỡi doạ nạt Nguyễn Phong, sau đó chạy ra ngoài.
Khi không gian đã trở nên yên tĩnh, Tiên Tuyết Nghi mở cuốn sách đang cầm, chỉ cho Nguyễn Phong xem một hình vẽ. Hình ảnh mô tả một nhân loại bước ra từ một quang mạc, dưới chân có nhiều người đang quỳ bái. Nàng bắt đầu đọc cho hắn nghe một đoạn viết về sự xuất hiện của Thiên Nhân, giọng nàng tràn đầy hứng thú:
"Hiên Viên Đế năm thứ 8, có một người ở thôn Vân, Thường Châu, khi trời có dị tượng, sấm sét liên hồi. Phát hiện một người từ trong một hang đá có quang mạc chói sáng xuất hành ra, có y phục và ngôn ngữ rất khác lạ. Người đó sau đó đi đâu không rõ. Quan lại địa phương dẫn biểu lên Đế, xưng tụng là có Thiên Nhân xuất thế."
Kể xong, Tiên Tuyết Nghi nhìn Nguyễn Phong, giọng nàng trở nên nghiêm túc hơn:
"Hôm qua, nơi này xảy ra một trận cuồng phong, sấm sét quái dị khiến mọi thứ xung quanh như đảo lộn. Ngay sau đó, trời lập tức yên tĩnh trở lại. Ta phát hiện một luồng dị quang lấp lánh nên đã chạy tới xem."
Nàng nói tiếp:
"Chính lúc đó, ta thấy ngươi từ quang mạc vàng chói nhảy ra. Ta gọi nhưng ngươi lại phóng vào rừng rồi biến mất. Đến sáng, ta và Hương nhi mới tìm được ngươi ở chỗ chòi rơm."
Nghe đến đây, Nguyễn Phong bắt đầu nghĩ rằng mình chính là Thiên Nhân trong thế giới này. Nếu ở địa cầu, hắn cũng sẽ gọi một người đến từ thế giới khác là Ngoại Tinh Nhân hoặc Thiên Nhân, không khác gì cách mà người nơi đây gọi hắn.
Những hiện tượng mà nàng mô tả chính xác là dị tượng của thông đạo thời gian tại Thiên Thai động. Hiểu ra điều này, hắn lập tức cầu xin:
"Tiểu tiên nữ, tại hạ còn một bằng hữu bị giam trong hang động có quang mạc đó. Hắn ta bị thương nặng, không thể kéo dài được lâu. Tiểu tiên nữ có thể giúp ta đến đó để cứu người bạn ấy không?"
Tiên Tuyết Nghi lắc đầu, ánh mắt nàng hiện lên sự bất lực. Nàng nhẹ nhàng nói:
"Khi ngươi vừa nhảy ra, ánh sáng đã tắt ngay lập tức. Ta có đến xem, nhưng chỉ thấy một khu vực trống trải, không còn hang động nào cả."
Lời nói của nàng như sét đánh giữa trời quang. Nguyễn Phong lặng người, nhận ra rằng mình đã hoàn toàn bị mắc kẹt trong thế giới này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro