Đôi Mắt Khổng Lồ
Một lát sau, Nguyễn Phong bừng tỉnh trong một hang động ẩm ướt, tối tăm lạnh lẽo. Hắn nhỏm người ngồi dậy, kiểm tra cơ thể thấy không bị vết thương nào, tay chân vẫn hoạt động bình thường. Từ bốn phía, tiếng nước nhỏ giọt vang vọng đều đặn. Nguyễn Phong cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, cả không gian như đang vây chặt lấy hắn.
Hắn nghĩ thầm:
"Lúc nãy ta chỉ tạm thời bị tê liệt. Nhưng con quái thú kia đang ở đâu?"
Hắn đưa tay ra sau lưng định tìm cây đèn pin, nhưng đột nhiên một âm thanh khác xuất hiện, giống như cái gì đó đang quét qua mặt đất, hòa lẫn với tiếng rít khe khẽ từ những khe đá. Làn da hắn nổi đầy gai ốc. Ngay lúc ấy, ánh sáng đỏ mờ mờ xuất hiện, chầm chậm lan tỏa trong bóng tối.
Đó chính là ánh sáng đỏ mà Nguyễn Phong nhìn thấy lúc vừa đến thế giới này!
Ánh sáng đỏ rực chiếu rọi ra một cảnh tượng kinh hoàng. Trước mặt Nguyễn Phong là một hang động chật chội, ngập tràn những mảnh xương trắng của các sinh vật quái dị. Không khí nơi này nồng nặc mùi tanh của máu, xen lẫn với cái mùi ngai ngái của bùn và đá ẩm. Trước mặt hắn, đôi mắt đỏ rực khổng lồ hiện lên trong ánh sáng lờ mờ, giống như hai ngọn đèn ma quái chiếu rọi cả khu vực.
Nguyễn Phong nhận ra đôi mắt đó là của con thuỷ quái đã lôi hắn vào đây. Con quái thú ghê rợn này không giống bất kỳ sinh vật nào hắn từng thấy. Nó chỉ có hai con mắt đỏ khổng lồ gắn trên tám chiếc vòi trắng nhợt nhạt đang từ từ trườn về phía hắn. Những chiếc vòi ấy phát ra tiếng động nhè nhẹ khi chúng nhấc khỏi mặt đất, kết hợp với tiếng ma sát với xương cốt khiến Nguyễn Phong cảm giác ê người.
Nguyễn Phong không thể cưỡng lại sự thôi thúc nhìn vào hai con mắt kỳ lạ kia, tròng mắt đỏ như than hồng, trong khi con ngươi đen tuyền sắc nhọn. Khi thấy hắn, con quái vật phát ra một tiếng rú u u. Hai con ngươi đen từ từ mở ra, và ngay khoảnh khắc đó, Nguyễn Phong cảm thấy như có một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào đầu mình, gây đau đớn tột cùng.
Hắn ôm đầu quằn quại, nhưng ánh mắt vẫn bị cuốn chặt vào đôi mắt của quái vật. Con quái vật lại phát ra tiếng u u, ngay lập tức Nguyễn Phong rên rỉ trong đau đớn, lần này hắn cảm giác như con thú đang khoan một lỗ ngay huyệt thiên mục của mình.
Nguyễn Phong cảm nhận từ lỗ thủng thiên mục, từng đợt ký ức tràn ra ào ạt hướng về phía hai con mắt khổng lồ kia. Trong đầu hắn bỗng vang lên một tiếng nói đứt quãng không thuộc về nhân loại mà hắn đã từng nghe thấy:
"Cắn... nuốt... cắn... nuốt..."
Nguyễn Phong cảm thấy như con quái vật không chỉ thèm khát thịt của hắn mà còn muốn nuốt chửng sức mạnh tinh thần của hắn. Vì vậy, nó chỉ chích hắn để tê liệt, chờ hắn hồi tỉnh rồi mới thực hiện hành động cắn nuốt này. Nhưng Nguyễn Phong bất lực trước sức mạnh thôi miên của đôi mắt quái dị kia, chỉ chờ con quái thú rút cạn tinh thần của hắn.
Ngay lúc này, con quái vật bỗng rú lên trong đầu hắn:
"Không... không... nhiều... quá nhiều..."
Lập tức, Nguyễn Phong cảm nhận huyệt thiên mục của mình đóng sập lại, còn con quái vật lùi lại, đôi mắt nó hiện lên vẻ đau đớn, con ngươi đen giờ đã khép lại. Dù đầu hắn vẫn còn đau nhức, nhưng tay chân hắn bắt đầu nhúc nhích lại được, hắn vội vàng xoay người bỏ chạy như một cơn gió.
Từ phía sau, con quái thú rít lên phẫn nộ, nó dẫm lên đống xương khô lạo xạo rượt theo. Nguyễn Phong chạy một lúc thì thấy hang động lại tối đen, hắn không dám chạy nữa vì không thấy đường, chỉ biết mò mẫm trong bóng tối.
Hắn không nghe thấy âm thanh nào ngoài tiếng nước nhỏ từ trên trần hang tối tăm. Khi Nguyễn Phong đang tuyệt vọng, hắn bỗng nghe thấy tiếng rì rào của thác nước và ánh sáng lấp loáng phía trước. Hắn rên lên một tiếng:
"Cửa ra kia rồi."
Nguyễn Phong hướng về phía cửa hành mò mẫm bước ra, thì bất chợt cảm thấy ớn lạnh. Một giọt nước từ trần hang động rơi trúng mặt hắn, tỏa ra mùi hôi thối đến lợm giọng, khi chạm vào thì thấy nó nhớp nháp vô cùng.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn giọt nước đó từ đâu rơi xuống, thì toàn thân như đông cứng lại. Ngay trên đầu hắn là con quái thú, nó bám tám chân vào đỉnh hang, đôi mắt như chậu máu nhìn hắn chằm chằm.
Lúc này, tròng mắt con quái thú từ từ sáng lên ánh đỏ, như than hồng được thổi không khí vào. Nguyễn Phong một lần nữa bị trúng phải sức mạnh thôi miên của con vật, hắn đứng yên nhìn chằm chằm vào hai con mắt đó.
Con quái thú bắt đầu kêu u u, lần này hắn không còn cảm giác bị khoan vào đầu, mà là nhiều nhát kiếm đâm chém loạn xạ trong tâm trí của hắn. Nguyễn Phong ôm đầu đau đớn, hắn chợt nhận ra con thú giờ đây quyết tâm giết chết hắn chứ không còn muốn cắn nuốt tinh thần nữa. Tuy nhiên, Nguyễn Phong không thể nhúc nhích được, chỉ còn đứng chịu chết.
Một lúc sau, con quái thú dừng lại một chút như muốn nghỉ ngơi. Mặc dù Nguyễn Phong vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của nó qua ánh mắt, nhưng đầu óc hắn có chút tỉnh táo để suy nghĩ:
"Đau quá, đau chết đi được, con quái vật này sao mày không nhắm mắt lại."
Vừa nghĩ đến đó, trong đầu hắn xuất hiện một tia sáng, ngay lúc con quái thú lại phát ra một tràng u u u tra tấn trí óc của Nguyễn Phong. Hắn cắn răng chịu đựng, đợi khi con quái vật ngừng lại, lập tức với tay ra sau lưng lấy cây đèn pin.
Nguyễn Phong tay run lẩy bẩy bật cây đèn lên, chiếu thẳng vào hai con mắt đỏ lờm đó. Con quái thú này đã sống lâu trong bóng tối, bỗng dưng bị một luồng sáng mạnh mẽ rọi vào mặt, nó vội vàng thụt lùi lại.
Nguyễn Phong vừa ôm đầu vừa cố gắng hướng đèn vào đôi mắt của nó. Hắn có thể thấy, khói trắng bốc ra từ hai con mắt của con quái thú, nó rít lên đau đớn và từ từ lùi vào hang sâu. Nguyễn Phong cương quyết không buông tha, hắn vừa bước theo vừa dùng đèn pin để tấn công. Một lát sau, con quái thú không chịu nổi, tám cái chân xoắn lại đau đớn rồi từ trên trần rơi xuống đất.
Nguyễn Phong thấy nó dãy dụa vô lực, tám chân quấn vào nhau không thể bỏ trốn, hắn càng quyết tâm tiêu diệt con quái vật này. Đầu hắn vẫn còn đau buốt, mắt thì chỉ thấy loang choáng, nhưng hắn gầm lên giữ cây đèn bằng cả hai tay, cố gắng tấn công vào mắt con quái vật.
Lúc này khỏi trắng từ đôi mắt của nó càng bốc ra ngùn ngụt, mùi cháy khét tanh tưởi xông vào mủi Nguyễn Phong, hắn tức giận thét lớn
"Đi chết đi, đồ quái vật."
Lúc này con quái thú dường như cũng nổi cơn thịnh nộ, toàn thân nó vốn nhỏ xíu so với hai con mắt giờ bắt đầu căng phồng lên như một trái bong bóng. Nguyễn Phong có cảm giác kì dị rằng dường như con quái thú này muốn nổ tung để chết cùng với hắn. Hắn vẫn ôm đầu loạng choạng thùi lùi lại thật nhanh, nhưng ngay lập tức vấp phải một cục đá té nhào. Ngay khi đó...
BÙM!
Một tiếng nổ chát chúa xé toang bầu không khí. Xác quái thú nổ tung thành mưa máu, bắn tung tóe khắp nơi. Nguyễn Phong nằm bất động, người phủ đầy máu tanh. Hắn mỉm cười yếu ớt:
"Chỉ vậy thôi sao?"
Đột nhiên, một cơn sóng tinh thần khổng lồ như bão tố ập đến, xuyên thẳng vào đầu Nguyễn Phong. Hắn gào lên một tiếng, tay ôm chặt đầu, cảm giác như hàng ngàn mũi kim bén nhọn đang đâm sâu vào tâm trí mình. Từ giữa làn sương mịt mờ, một gương mặt đen khổng lồ dần hiện lên. Gương mặt ấy không rõ ràng, các đường nét nhòe nhoẹt như được tạo ra từ khói đen, nhưng đôi mắt lại cháy rực ánh đỏ, đầy dữ tợn và khát máu.
Tiếng rít chói tai vang vọng từ gương mặt ấy, như hàng ngàn linh hồn đang gào thét trong đau đớn. Nguyễn Phong cảm thấy như mọi suy nghĩ, cảm xúc, và ký ức của mình bị cuốn ra khỏi cơ thể, từng mảnh tinh thần bị xé toạc ra và bị hút vào cơn lốc xoáy xung quanh gương mặt đó.
"Cắn... nuốt... tất cả..."
Những lời nói ma quái văng vẳng trong đầu hắn, như một lời tuyên án từ cõi u minh. Nguyễn Phong cảm giác mình sắp tan biến, nhưng ngay lúc đó, từ trong gương mặt đen khổng lồ, một tia sáng trắng bùng lên.
Luồng sáng ấy như lưỡi kiếm sắc bén, chém đôi bóng tối. Nguyễn Phong ngã nhào ra đất, cảm thấy cơn đau tạm ngưng, nhưng gương mặt đen lại rú lên phẫn nộ. Từ bóng tối mịt mù ấy, một viên ngọc xanh lấp lánh, nhỏ như một giọt nước, chầm chậm hiện ra. Viên ngọc sáng rực rỡ, tựa như ngọn đuốc giữa đêm đen, tỏa ra ánh sáng mềm mại nhưng uy nghiêm, đối chọi lại luồng hắc ám.
Ngay khi viên ngọc xanh lấp lánh xuất hiện từ trong bóng tối, Nguyễn Phong cảm nhận luồng sáng của nó như đâm xuyên qua mọi lớp bóng tối. Hắn không thể cưỡng lại, bàn tay như bị dẫn dắt bởi một sức mạnh vô hình, vươn ra và chạm vào viên ngọc.
Khi đầu ngón tay chạm vào, viên ngọc phát ra một âm thanh ngân vang như tiếng chuông, ánh sáng xanh lập tức tràn ngập cả hang động. Nó len lỏi vào từng tế bào của hắn, mang theo sự ấm áp và năng lượng kỳ lạ. Bỗng, một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu hắn:
"Ngươi là... Thiên Nhân?"
Lời nói vừa dứt, viên ngọc xoay tròn rồi lao thẳng vào trán Nguyễn Phong, biến mất hoàn toàn. Một nguồn năng lượng khổng lồ như cơn sóng tinh thần tràn vào cơ thể hắn, kéo theo những mảnh ký ức hỗn loạn ùa vào tâm trí. Hắn cảm giác như mình đang đối mặt với những hình ảnh mờ ảo, âm thanh đứt đoạn, và cảm xúc không liền mạch.
Cơn đau đầu buốt nhói khiến Nguyễn Phong choáng váng, ngã khuỵu xuống đất. Hắn không còn phân biệt được hiện thực hay ảo giác, chỉ cảm thấy từng phần tinh thần mình bị xâm chiếm rồi rơi vào màn sương mờ ảo, bất tỉnh hoàn toàn.
Trong tâm thức lờ mờ hắn thấy có hai bóng người nhỏ nhắn xuất hiện. Một giọng nói quen thuộc dịu dàng vang lên
"Hắn đang ở đây, may quá nếu không có tiếng động kia thì không thể nào tìm ra hang động này."
Nguyễn Phong thì thào trong đầu
"Tiên Tuyết Nghi cuối cùng nàng cũng tìm được ta"
Một giọng ngọt ngào khác vang lên
"Hắn có sao không tiểu thư, sao lại trợn mắt nhìn muội như vô hồn vậy?"
Tiên Tuyết Nghi trả lời
"Cơ thể hắn có vẻ không sao, có thể đang bị sốc bởi vụ nổ vừa rồi. Vân Hương muội giúp ta đưa hắn ra ngoài."
Nguyễn Phong thấy có người xốc hắn lôi ra ngoài ánh sáng, đó chắc chắn là Tiên Vân Hương. Hắn không còn cảm giác gì ngoại trừ:
"Cô bé này thật sự là quá thơm"
Hắn nghe được một mùi hương ngọt ngào quyến rủ từ người của Tiên Vân Hương trước khi ngất đi hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro