Đây chắc chắn không phải là địa cầu
"Vù"
Khi Nguyễn Phong cố sức đu người qua khỏi lỗ thủng hang động thì một đạo lực bất ngờ quăng hắn vào không trung một đoạn rồi ném hắn xuống mặt đất.
Khi cơ thể Nguyễn Phong chạm đất, hắn không cảm thấy cú va chạm mạnh như dự đoán. Thay vào đó, cơ thể hắn tiếp đất một cách lạ thường, nhẹ nhàng và không hề đau đớn, như thể mặt đất không còn tác dụng lực lên hắn như trước.
Hắn mở mắt, nhưng mọi thứ xung quanh dường như bị phủ một lớp màng mờ ảo. Cảm giác trong cơ thể hắn thì hỗn loạn: bụng quặn lên như vừa rơi tự do từ độ cao lớn, đầu óc quay cuồng như bị hút vào một xoáy nước vô hình.
Nguyễn Phong nằm yên, lồng ngực phập phồng nhẹ khi hắn cố gắng lấy lại nhịp thở đều đặn. Cơn đau âm ỉ trong đầu vẫn chưa tan, từng đợt sóng nhức nhối khiến hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh mơ hồ và xa lạ.
Trước mắt hắn, khu rừng hiện lên âm u với những cây cối lạ lẫm. Tán cây rậm rạp che kín bầu trời, chỉ để lại những mảng tối đan xen ánh sáng yếu ớt. Mặt đất phủ đầy lá và rêu, mang theo mùi ẩm ướt của đất rừng lâu năm.
Khi cơ thể bắt đầu dễ chịu hơn, một âm thanh thì thào đột ngột vang lên từ xa. Giọng nói khàn đặc, kéo dài từng tiếng:
"À... à... lâu lắm... cắn nuốt... của ta..."
Toàn thân Nguyễn Phong lạnh cứng, sống lưng nổi gai ốc. Hắn ngẩng đầu, mắt dõi theo nơi phát ra âm thanh. Giữa bóng tối của rừng sâu, một ánh sáng đỏ đục ngầu, chập chờn như một ngọn lửa yếu ớt. Ánh sáng đó đang tiến gần hơn, từng chút một, khiến tim hắn đập loạn trong lồng ngực.
Nguyễn Phong còn đang phân vân thì từ khoảng cách không xa, một ánh sáng lấp lánh xuất hiện và nhanh chóng tiến về phía hắn. Lúc này, Nguyễn Phong không còn nghĩ ngợi gì nữa, lập tức đứng dậy, quay người và bỏ chạy.
Tuy nhiên, thật bất ngờ, hắn không thể kiểm soát được đạo lực cơ thể, người bay vút lên không trung. Trong lúc bị hất đi, hắn nghe thấy tiếng hét của một ai đó:
"Xin hãy dừng lại" Giọng nói ấy êm dịu và nhẹ nhàng, trái ngược hẳn với âm thanh thì thào kinh hoàng trước đó. Nhưng vào lúc đó, hắn đã rơi xuống một con dốc thẳng đứng và lăn cuộn xuống vực thẳm.
Nguyễn Phong rơi mạnh xuống hồ nước, cảm nhận rõ cú va chạm lạnh buốt len lỏi qua da thịt. Dòng nước lạnh làm hắn bừng tỉnh, vội xoay người, thả chân chạm đáy và đứng lên. Nước chỉ ngập đến bụng, nhưng khi vừa ổn định, một luồng lạnh lẽo khó tả chợt tràn ngập toàn thân. Lông trên cơ thể hắn dựng đứng, cảm giác rợn ngợp như bị ánh mắt vô hình nào đó theo dõi chặt chẽ.
Nguyễn Phong ngẩng đầu, đón lấy cảnh tượng kỳ lạ bao trùm mọi giác quan. Bầu trời trên cao tối đen, nhưng không hoàn toàn trống rỗng. Những dải sáng xanh đỏ đan xen như những con rắn khổng lồ, cuộn mình và uốn lượn, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ.
Hắn nhanh chóng nhận ra nơi này khác biệt đến dị thường. Trên nền trời có tới ba mặt trăng, mỗi mặt mang vẻ kỳ quái riêng. Mặt trăng đầu tiên, lớn nhất, có màu xanh nhạt, như một trái núi khổng lồ lơ lửng trên cao, chiếu rọi ánh sáng ma mị phủ khắp mặt đất. Mặt trăng thứ hai nhỏ hơn, rực đỏ như máu, trên bề mặt lỗ chỗ những hố sâu thăm thẳm. Cuối cùng, thấp thoáng ở chân trời là mặt trăng nhỏ nhất, ánh lên màu bích thủy thanh thoát, tựa như một viên ngọc bích trong suốt ẩn mình trong bóng tối.
Nguyễn Phong lặng người, cảm giác vừa kinh ngạc vừa bất an, nhận thức rõ ràng rằng nơi đây không thuộc về thế giới mà hắn từng biết.
Hắn đứng bất động trong dòng nước lạnh buốt, tâm trí hắn làm việc hết công suất. Hàng ngàn sự kiện cần được sắp xếp lại để tạo thành một bức tranh mà hắn có thể hiểu. Sau một thời gian dài trôi qua, cuối cùng hắn cũng lên tiếng:
"Đây chắc chắn không phải là địa cầu, mình đang ở nơi quái quỷ nào vậy?"
Là một lập trình viên, Nguyễn Phong nhanh chóng kết nối những sự kiện kỳ lạ mà hắn đã trải qua trong ngày hôm nay:
"Trước hết hang động Thiên Thai chính là cánh cổng không gian đã đưa ta tới thế giới kỳ lạ với ba mặt trăng này. " Hắn lẩm bẩm.
"Nhưng không chỉ không gian thay đổi, ta còn bị ảnh hưởng bởi nhiễu loạn thời gian, khiến cho Dương Nghị già đi nhanh chóng rồi chết, còn Khả Tuệ thì bị đảo ngược thanh xuân rồi biến mất." Nguyễn Phong tiếp tục suy luận.
Một ý nghĩ chợt lóe lên, hắn ngay lập tức nhìn xuống mặt nước.
Ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu rõ các giọt nước đang chảy xuống từ cơ thể hắn. Nguyễn Phong cúi xuống nhìn bóng mình in dưới ánh sáng xanh, nhận ra gương mặt trẻ trung lạ lẫm. Hắn phải chạm tay lên mặt mình để xác nhận đây là sự thật.
Nguyễn Phong nhìn kỹ khuôn mặt của mình phản chiếu trong mặt nước và nhận ra đó là hình ảnh của chính mình khi còn ở độ tuổi 16, 17.
"Thật là điên rồ, ồ còn Lưu Thần bị biến thành lão nhân nữa, và những người còn lại đã ra đi mãi mãi rồi."
Nhớ lại những trải nghiệm sống chết, tâm trạng của Nguyễn Phong trở nên nặng nề, hắn đứng ngây ra một lúc trước khi cơn gió lạnh lướt qua khiến hắn tỉnh táo trở lại và tiếp tục lập luận.
"Trọng lực nơi đây nhẹ hơn địa cầu, khiến cho mỗi khi chuyển động mạnh mình bị văng đi rất xa, nên phải thận trọng. Nhưng lúc trong hang động mọi việc vẫn diễn ra bình thường, chỉ khi ta đu người qua lỗ thủng thì mới bị như vậy?"
Nguyễn Phong thảng thốt nói:
"Phải rồi chính lỗ thủng đó là ranh giới giữa hai thế giới."
Hắn tiếp tục dòng suy nghĩ
"Cơ thể mình còn nôn nao và nhức đầu là do chưa thích ứng với thế giới này. Trước hết hay lên bờ đã, nếu trong nước hồ có thuỷ quái thì xong đời."
Nguyễn Phong nhớ lại giọng nói ghê rợn trong rừng liền vội vã, đi vào bờ. Tới bờ hắn thận trọng bò lên ngồi xuống chứ không dám cử động quá mạnh.
Nguyễn Phong bắt đầu ngồi im lặng, tập trung để cơ thể dần làm quen với thế giới mới lạ này. Điều khác biệt Nguyễn Phong phát hiện đầu tiên chính là không khí. Không khí nơi đây tươi mát hơn rất nhiều so với địa cầu, mỗi hơi thở mang đến cho hắn cảm giác như có nguồn năng lượng dồi dào tràn vào cơ thể.
Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, Nguyễn Phong cảm nhận được sức sống tràn đầy trong cơ thể, cơn đau đầu đã biến mất. Hắn mỉm cười và nói:
"Không khí nơi này thật sự kỳ diệu, nó giúp xoa dịu những mệt mỏi của thể xác một cách nhanh chóng."
Lúc này Nguyễn Phong mới tập trung quan sát cảnh quang của thế giới mới mẻ này. Dưới ánh sáng xanh nhàn nhạt, cảnh vật xung quanh Nguyễn Phong thấy không khác mấy so với địa cầu. Âm thanh nơi đây khá tĩnh lặng chỉ có tiếng thác nước rì rào, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hay dã thú từ phía xa vọng lại. Từ hồ nước trước mắt, Nguyễn Phong phóng mắt ra xa thấy những viền mờ mờ của núi rừng.
Nguyễn Phong có cảm giác địa phương này ngoài trừ ba mặt trăng thì cũng không khác mấy so với địa cầu.
Khi không còn bị choáng ngợp bởi khung cảnh kỳ lạ, Nguyễn Phong bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề quan trọng: giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng đã gọi hắn dừng lại vừa rồi.
"Giọng nói đó chắc chắn là của con người ở thế giới này," hắn thì thầm.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Phong cảm thấy rùng mình; trong các bộ phim, những sinh vật từ những thế giới khác thường có hình dáng rất đáng sợ, thậm chí có thể gây nguy hiểm cho nhân loại trên địa cầu.
Tuy nhiên, Nguyễn Phong nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, vì hắn cảm nhận rằng giọng nói ấy rất êm ái và dịu dàng, không thể nào một sinh vật ghê gớm lại phát ra âm thanh như vậy, và rõ ràng đây là ngữ điệu của một con người bình thường trên địa cầu.
Nguyễn Phong tự nhủ:
"Ta phải tìm người đó để giúp đỡ Lưu Thần. Hắn không có nhiều lương thực và nước uống để duy trì lâu được."
Bỗng dưng, hắn cảm thấy bất an; mặt hồ trước mắt vốn phẳng lặng như gương, giờ đây xuất hiện những gợn sóng lăn tăn như thể có một sinh vật khổng lồ dưới nước đang tiến lại gần hắn.
Nguyễn Phong không biết đó là gì, nhưng tâm trí mách bảo rằng hắn nên rời đi càng nhanh càng tốt. Hắn từ từ đứng dậy, di chuyển loạng choạng trong môi trường trọng lực yếu, rời xa cái hồ nước nguy hiểm này.
Một lúc sau, dưới ánh sáng xanh mờ của mặt trăng lớn nhất thế giới này, Nguyễn Phong nhận thấy một cái chòi rơm giống như những công trình mà nông dân ở địa cầu thường xây dựng để canh giữ cánh đồng.
Nguyễn Phong cảm thấy vui sướng vì đã tìm được nơi trú ẩn cho đêm nay, và điều quan trọng hơn là hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Dù thế giới này có những sinh vật kỳ lạ, nhưng cái chòi rơm giản dị này chứng tỏ rằng nhân loại nơi đây không khác gì so với nhân loại ở địa cầu.
Nguyễn Phong thận trọng lách mình vào trong chòi rơm, tháo ba lô xuống và nằm xuống để nghỉ ngơi sau một ngày căng thẳng. Hắn cảm thấy kiệt sức và mong muốn có một giấc ngủ thật say để phục hồi năng lượng trước khi nghĩ đến những bước tiếp theo cần thực hiện.
Cảm giác bất an từ âm thanh trong rừng và sinh vật khổng lồ dưới hồ khiến Nguyễn Phong khó lòng chợp mắt. Nhưng ngay lúc đó, trong đầu hắn lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng và êm ái của trước đó:
"Xin hãy dừng lại."
"Ta nhất định phải tìm ra người đó," Nguyễn Phong thì thầm trước khi chìm vào giấc ngủ sâu trong một thế giới hoàn toàn lạ lẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro