Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bích Tinh Ngạc (hạ)

Tiên Tuyết Nghi không nhận ra Nguyễn Phong hoảng hốt khi phát hiện Thiên Hải tu nhân quả thực sự rất mạnh. Nàng vừa đi vừa thì thầm nói:

"Trên cảnh giới của cha ta còn có Tông Nguyên Cảnh, Tôn Nguyên Cảnh, đều là những đại năng có nhiều thần công. Cuối cùng là Vương Nguyên Cảnh, là cảnh giới tối cao thực sự gọi là có pháp thuật thần thánh."

Tiên Tuyết Nghi dừng lại bên hồ, ánh mắt nàng hướng về phía xa xăm, mơ màng rồi thốt lên:

"Trong truyền thuyết còn có Hoàng Nguyên Cảnh và Đế Nguyên Cảnh, như Hiên Viên Đế hay Địa Hoàng, những đại năng với thần công có khả năng vá trời hay đào núi để lấp sông. Thật lòng, ta cũng không rõ những nhân vật này có thật hay chỉ là những câu chuyện hư cấu."

Nguyễn Phong thực ra cũng không quan tâm tới những chuyện truyền thuyết xa xôi, hắn chỉ thích vừa đi vừa trò chuyện với Tiên Tuyết Nghi mà thôi. Nàng thấy hắn lơ ngơ bèn mỉm cười chỉ cho hắn xem:

"Chúng ta đã đến nơi rồi!"

Nguyễn Phong giật mình, vội nhìn xung quanh. Trước mặt hắn chính là cái hồ tối hôm qua khi hắn rơi xuống. Lúc này trời còn sáng, hắn mới nhìn thấy toàn bộ cảnh quan của nó.

Hồ nước khá rộng lớn nằm dưới chân một thác nước nhỏ. Quanh hồ là những hàng cây rậm rạp, thân cây xoắn xít như những cánh tay của người khổng lồ vươn ra che phủ mặt hồ. Nước hồ sâu không thấy đáy, mặt nước phẳng lặng nhưng lạnh lẽo đến rợn người.

Hắn có chút bất an thì Tiên Tuyết Nghi nghiêm chỉnh nói với hắn:

"Chút nữa ta sẽ trực tiếp nghênh chiến với Bích Tinh Ngạc, ngươi chỉ cần lựa cơ hội đánh lén nó. Ngươi không bị sóng âm làm ảnh hưởng lại có tốc độ nhanh, chỉ cần tiếp cận đánh vào bụng của nó là nơi yếu nhất."

Nàng ngừng lại một chút rồi cảnh báo hắn:

"Lưu ý là Bích Tinh Ngạc có cái đuôi rất dài và khỏe, đừng để nó đánh trúng."

Nguyễn Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu được kế hoạch tác chiến. Tiên Tuyết Nghi liền ngồi xuống, đặt một tay xuống mặt nước để cảm nhận sự dao động của thần khí trong lòng hồ. Nàng thăm dò rất lâu có vẻ do hồ nước vừa rộng vừa sâu nên nàng phải tốn nhiều công sức. Trên trán Tiên Tuyết Nghi rịn ra mấy giọt mồ hôi long lanh như những giọt sương đọng trên cánh hoa tuyết đào buổi sáng.

Tiên Tuyết Nghi dường như phát hiện ra một điều gì đó kỳ lạ khiến nàng cau mày suy nghĩ nhưng một lát sau nàng lắc đầu bỏ qua rồi tiếp tục tìm kiếm. Ngay lúc đó, Nguyễn Phong cũng cảm thấy một cơn ớn lạnh lướt qua người hắn rồi biến mất.

Cuối cùng Tiên Tuyết Nghi cũng nở nụ cười mãn nguyện đứng dậy nói với Nguyễn Phong:

"Bích Tinh Ngạc đang nấp ở đằng kia, ngươi cứ ẩn vào sau gốc cây kia, ta sẽ dụ nó đến đây."

Nguyễn Phong định nói Tiên Tuyết Nghi cẩn thận nhưng hắn thấy cũng không hợp lẽ lắm nên lủi thủi trốn vào sau một gốc cây to sát bên mép nước.

Tiên Tuyết Nghi nói xong rút thanh bạch kiếm ra nhảy xuống hồ nước, đáp chân nhẹ nhàng trên mặt nước. Nàng lập tức lướt đi về hướng Bích Tinh Ngạc đang giấu mình dưới đáy hồ. Tiên Tuyết Nghi đi tới đâu nước phun lên tạo thành một màn nước bao quanh nàng một cách đẹp mắt.

Nguyễn Phong đứng bên bờ hồ cũng cảm thấy rất thích thú với những công pháp đẹp mắt ở Thiên Hải lục địa này.

Ngay lúc này từ dưới mặt nước, một con Bích Tinh Ngạc trưởng thành to như một căn nhà từ từ nổi lên. Nguyễn Phong thấy con cá mẹ nhìn còn kinh tởm hơn Bích Tinh Ngạc con lúc nãy. Toàn thân nó nổi lên những lớp vảy sần sùi màu xanh đen rất cứng cáp. Đôi mắt đỏ rực giận dữ nhìn Tiên Tuyết Nghi đang lướt tới.

Bích Tinh Ngạc há miệng thật lớn, phát ra một luồng sóng âm công kích mạnh mẽ đến nỗi dù đứng cách xa, Nguyễn Phong vẫn cảm nhận được thân cây hắn dựa vào rung lên bần bật. Lá cây rơi ào ạt xuống người hắn. Dù không bị ảnh hưởng bởi sóng âm, Nguyễn Phong vẫn lo lắng theo dõi Tiên Tuyết Nghi đang lao về phía miệng con cá mẹ.

Tiên Tuyết Nghi nấp sau làn nước dày đặc vẫn bình thản lao tới như tên bắn, khi còn cách Bích Tinh Ngạc vài trượng. Nàng khẽ hô lên một tiếng "Đi", lúc này toàn bộ màn nước co cụm lại hóa thành một quả cầu nước khổng lồ lao vào miệng con cá dữ.

Con Bích Tinh Ngạc bị nuốt một khối nước lớn, hoảng sợ ngậm miệng lại và có ý định lặn xuống đáy hồ để trốn thoát. Tiên Tuyết Nghi nhún người nhảy lên thân nó, vung bạch kiếm chém liên tiếp vào lớp vảy thô ráp. Nhưng có vẻ như nàng chỉ gây ra những vết thương nhẹ.

Bích Tinh Ngạc, bị đau và tức giận, vung đuôi tấn công Tiên Tuyết Nghi, đang ra sức tấn công kịch liệt trên lưng nó.

"Chát"

Tiên Tuyết Nghi vừa kịp đẩy ra một lớp thần khí nhàn nhạt bảo vệ cơ thể trước khi bị đuôi Bích Tinh Ngạc đánh trúng và hất nàng bay ra xa vài trượng. Nàng nhẹ nhàng hạ xuống mặt nước, gương mặt trở nên tái nhợt.

Nguyễn Phong hoảng sợ thốt lên một tiếng nhỏ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái đuôi của Bích Tinh Ngạc trước đây vẫn ẩn dấu trong làn nước. Cái đuôi dài và được phủ bởi lớp vảy đen, Bích Tinh Ngạc sử dụng nó như một chiếc roi để tiêu diệt con mồi hoặc cuốn chúng vào cái miệng ghê rợn của mình.

Tiên Tuyết Nghi hít một hơi lấy lại thần sắc rồi vảy bạch kiếm tung ra những viên bi nước lớn tấn công vào đôi mắt giận dữ của Bích Tinh Ngạc. Điều này càng làm kích thích hung tính của con vật, nó rít lên lao thẳng về phía Tiên Tuyết Nghi vung cái đuôi dài đen đúa đánh liên tiếp vào người nàng.

Tiên Tuyết Nghi vừa lùi vừa liên tiếp công kích con quái thú, dẫn dụ nó về phía Nguyễn Phong đang ẩn náu. Nguyễn Phong kiềm chế nổi sợ hãi xiết chặt thanh đao chờ thời cơ.

Tiên Tuyết Nghi lúc này bị con cá mẹ dồn ép đến gần bờ hồ, nàng không còn lùi bước mà bắt đầu tạo ra những lớp thần khí bảo vệ để chống lại những cú đánh từ cái đuôi của Bích Tinh Ngạc. Sau mỗi cú va chạm chan chát, nàng từ từ xoay người, dẫn dụ con cá hung dữ chuyển hướng từ giữa hồ tiến lại gần bờ hồ nơi Nguyễn Phong đang ẩn nấp.

Từ vị trí ẩn nấp, Nguyễn Phong nhận thấy phần thân con cá lộ ra trước mắt sau mỗi lần nó cố gắng dùng đuôi quất vào Tiên Tuyết Nghi. Bụng của nó, màu trắng hếu, chỉ được che phủ bởi một lớp da mỏng manh, không có sự bảo vệ của những lớp vảy xanh ngọc cứng cáp. Nguyễn Phong biết đây là cơ hội Tiên Tuyết Nghi tạo ra cho hắn.

Hắn siết chặt thanh đao, hít một hơi thở thật sâu can đảm bước ra khỏi thân cây nhằm về phía sau con Bích Tinh Ngạc khổng lồ mà tiến tới.

Nhưng con thủy quái dường như có linh tính phát hiện phía sau có địch. Bích Tinh Ngạc rít lên một tiếng xoay người lại, ngoác cái mồm khổng lồ rít lên phát ra một luồng tấn công sóng âm mãnh liệt về phía Nguyễn Phong.

Sóng âm ập đến quá gần, Nguyễn Phong cảm giác như một búa tạ vô hình vừa giáng thẳng vào cơ thể. Hắn lảo đảo, thanh đao trong tay rơi xuống đất với tiếng "keng" vang vọng. Một luồng tê dại lan khắp người, khiến hắn không thể cử động. Đầu óc như bị nhấn chìm trong làn sương mờ, những âm thanh xung quanh dần trở nên méo mó.

Con cá mẹ thấy hắn bị tê liệt liền tung đuôi quấn lấy bụng hắn định kéo vào trong mồm nuốt sống.

Nhưng Nguyễn Phong chỉ bị chấn động nhất thời, hắn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, toàn thân rung động bởi thần khí từ hơi thở tràn vào. Hắn tức giận rú lên một tiếng "Hỗn xược", dùng cả hai tay túm lấy đuôi con quái vật kéo ngược lại.

Thực tế, do trọng lực ở Thiên Hải khá yếu so với địa cầu, nên lực lượng nhục thể của Nguyễn Phong trở nên nổi bật. Mặc dù hắn có vẻ bề ngoài yếu ớt, nhưng không hề thua kém những lực sĩ siêu hạng trên lục địa Thiên Hải này. Trong nhất thời hung hăng, Nguyễn Phong có thể co kéo được con quái thú khổng lồ này.

Tiên Tuyết Nghi đang lo lắng thì phát hiện phần thân của con Bích Tinh Ngạc bây giờ do bị Nguyễn Phong nắm chặt cái đuôi nên lộ ra trước mắt mình. Nàng không bỏ lỡ cơ hội, ném thanh kiếm ra vận thần lực cho nó xoay tít như một mũi khoan rồi phóng thẳng vào phần thân của con thủy quái.

Thanh kiếm của Tiên Tuyết Nghi xuyên qua lớp da mỏng của Bích Tinh Ngạc, tàn phá nội thể nó rồi thoát ra từ cái miệng khổng lồ. Dư lực làm cho thanh kiếm cắm phập vào thân cây phía sau Nguyễn Phong.

Bích Tinh Ngạc rít lên đau đớn, nó vung đuôi hất Nguyễn Phong văng ra giữa hồ, rồi quay lại tấn công Tiên Tuyết Nghi.

Lúc này, nàng đã mất đi thanh bạch kiếm dùng để điều động thần khí. Tiên Tuyết Nghi không còn lựa chọn nào khác, nàng phát ra một tiếng hú lanh lảnh rồi toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh nhạt. Lực lượng thần khí trong nàng được huy động tới mức tối đa, hai tay nàng chạm xuống mặt hồ khiến nước bắn lên, tụ lại thành một cái chùy nước khổng lồ.

Tiên Tuyết Nghi quát lớn một tiếng "Đi", chùy nước mạnh mẽ đập mạnh vào con Bích Tinh Ngạc đang cuồng loạn, hất nó văng lên bờ, dãy dụa trong cơn hấp hối. Nàng phóng lên bờ hồ quay lại nhìn về phía Nguyễn Phong bị đánh rớt xuống nước một cách lo lắng.

Nguyễn Phong bơi lội cũng khá tốt, mặc dù bất ngờ rơi xuống nước nhưng hắn kịp nín thở và đạp chân để nổi lên mặt hồ. Khi nhìn thấy Tiên Tuyết Nghi trên bờ đang lo lắng cho mình, hắn bỗng nhiên không còn cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn gì nữa, mà vui vẻ vẫy tay chào nàng để báo rằng mình an toàn.

Tiên Tuyết Nghi nhận ra hắn không bị thương, nét mặt nàng bớt căng thẳng phần nào. Nhưng ngay khi đó, ánh mắt nàng bỗng trở nên hoảng sợ tột độ, và nàng gào lên:

"Nguyễn Phong xem chừng phía sau!"

Hắn xoay lại thì toàn thân chấn động, dưới làn nước một bóng đen khổng lồ đang lướt như tên bắn đến chỗ của hắn. Nguyễn Phong tê dại nghĩ:

"Còn một con Bích Tinh Ngạc nữa hay sao?"

Hắn chưa kịp phản ứng thì một cái vòi lạnh lẽo cuốn lấy chân hắn rồi kéo đi như tên bắn về phía thác nước.

Tiên Tuyết Nghi đang trên bờ lúc này tuyệt vọng vì vừa sử dụng hết thần lực không còn sức đuổi theo, quỵ xuống thét lên một tiếng "Không!"

Trong chiếc vòi lạnh buốt đó, dường như có một chất kịch độc lan ra, khiến toàn thân Nguyễn Phong tê liệt tức thì. Mọi giác quan như bị khóa chặt, cả cơ thể nặng trĩu, không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Trong đầu hắn trống rỗng, không còn bất kỳ ý chí phản kháng nào, chỉ còn lại một suy nghĩ kỳ lạ và buồn cười:

"Thật là tốt khi được một mỹ nữ như vậy khóc thương trước khi chết."

Con thủy quái đến chân thác thì kéo hắn vào một cái hang tối tăm, sâu hun hút trong vách đá. Trong tâm trí Nguyễn Phong chỉ còn những hình ảnh bềnh bồng, mơ màng của Tiên Tuyết Nghi ngồi trong căn tiểu đình dưới tán cây tuyết đào, nơi những chùm hoa trắng rơi lả tả. Hắn chép miệng:

"Nàng thật là đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro